Chương 110: Có trứng hay không

Theo cầu thang xuống dưới, hiện ra một căn phòng khá rộng, xung quanh đều có lỗ thông khí.

Trong đây đã có bảy người, Kha lão ngồi ghế thủ tọa nhìn Lăng Phong cười nói :

- Lăng huynh đệ, ngồi đi.

Trong số bảy người, có năm người Lăng Phong từng gặp. Gồm Kha lão, Cảnh Dương, Chu Thông, Nguyệt Dung và tên dẫn đội đêm qua. Hai người còn lại, một người trẻ tuổi cạo trọc đầu, một người béo mập mặt hồng hào.

Cảnh Dương và tên đầu lĩnh kia đều tỏ thái độ coi Lăng Phong như không khí. Những người khác khá hơn chút, chỉ trừ Nguyệt Dung cúi đầu. Cô gái này dáng tuy nhỏ nhắn nhưng nhờ luyện võ nên đường cong rất tốt, ăn mặc lại gọn gàng, so với Công Tôn Dao ra dáng hiệp nữ giang hồ hơn.

Lăng Phong lên tiếng làm quen :

- Chào các vị, tại hạ Lăng Phong, mong các vị giúp đỡ.

Kha lão giới thiệu qua một lượt. Người đầu trọc là Thạch Sơn, từng đi tu ở chùa nào đó, rất giỏi dùng côn. Người mập mạp là Trương Sinh, rất thích uống rượu, có biệt tài về đấu vật. Tên đội trưởng đêm qua tên Mã Đại. Còn Cảnh Dương, Chu Thông là cấp trên của Lăng Phong, không thể giới thiệu.

Kha lão nói một câu mở đầu :

- Chuyện tối qua là lỗi của ta, đã phán đoán sai tình hình.

Cảnh Dương ra vẻ nói chung chung :

- Đại nhân, thuộc hạ thấy chuyện này, trách nhiệm chủ yếu do vài thủ hạ kém kinh nghiệm, lại chăm chăm theo ý mình mà làm hỏng việc lớn.

"Chửi xéo? M*, tối qua không có ông, ở đây chỉ e không có đủ bảy người." Lăng Phong chửi thầm, hắn cũng không hiểu đã đắc tội Cảnh Dương từ lúc nào, tối qua chỉ gặp qua chưa đầy vài phút.

Kha lão nhìn Lăng Phong :

- Lăng Phong, chuyện này ngươi muốn nói gì không?

Lăng Phong nhìn Cảnh Dương hỏi lại :

- Ta làm gì sai sao?

Mã Đại bỗng bực tức nói :

- Hừ, ngươi không nghe lệnh cấp trên, tự ý đâm Triệu Hanh, còn không nhận sai?

Mới vào bị ăn hiếp, chuyện thường ở chợ, nhất là khi được cấp trên nâng đỡ, đám còn lại dĩ nhiên không phục, Lăng Phong vẫn có thể chịu được thái độ này. Nhưng tức nhất chuyện bị anh em bỏ lại, may lúc đó vẫn còn vài thớt ngựa, nếu không Lăng Phong chỉ e bị cứu viện của Triệu Hanh xử đẹp tại chỗ.

Xem chừng Kha lão quản lý cũng mềm mỏng, lão trực tiếp nhận Lăng Phong vào, nay đám này lên tiếng mắng Lăng Phong vô tổ chức ngay trước mặt, chẳng hóa đang chửi lão ta chọn sai.

Nghĩ lại, tối qua Lăng Phong cứu Nguyệt Dung không được tính là công lao. Mật thám trong khi hành động, nhiệm vụ là trên hết, nhiều khi thấy đồng đội bị chém trước mắt cũng phải vờ không biết. Trái lại, việc Lăng Phong nhảy vào uy hiếp Triệu Hanh lại sai, đây đúng là tư tâm của hắn, hoàn toàn không nằm trong kế hoạch, suýt nữa làm lớn chuyện.

Nghĩ khách quan thì vậy, nhưng Lăng Phong đang rất bực mình, tối qua bị đá ra ngoài, sáng nay tinh mơ đến bị "khởi binh hỏi tội". Đến ghế để ngồi trà để uống cũng không có. Hắn lâu nay lông bông, thậm chí làm thủ lĩnh một đoàn mấy chục người, không làm ở đây cũng chả sao cả.

Lăng Phong nghĩ vậy sẵng giọng :

- Nể mặt Kha lão ta mới tham gia. Nay nếu các vị thấy không ưa được ta, vậy xin phép. Dù sao cùng đội mà không hợp, không sớm thì muộn cũng hỏng việc.

- Ngươi nói vào là vào, đi là đi? - Mã Đại đập bàn đứng lên.

- Làm sao? Ngươi muốn gì? Mà ngươi có quyền gì mà ở đó hò hét?

Mã Đại là Đô Mật sứ tại Trường An, chỉ huy toàn bộ nhân viên mật thám tại kinh thành, chỉ đứng dưới ba người Kha lão. Chỉ e Mã Đại đúng là cấp trên của Lăng Phong thật, chẳng qua Lăng Phong không biết chuyện này, bởi chức vụ của hắn là gì Kha lão cũng chưa kịp giao.

- Ông là Đô Mật sứ, một tên tập sự như ngươi ...

Mã Đại đang muốn khùng lên dạy dỗ thì Kha lão giơ tay cản lại.

Kha lão rất yêu thích Lăng Phong, thêm nữa Nguyệt Dung cũng đã kể lại tình hình tối qua. Trong mật thất này, Lăng Phong có thần thức chỉ kém Kha lão, thần thức đối với mật thám là thứ vô cùng có ích.

- Được rồi. Lại vẫn là lỗi của ta. Lần này Đạo Quân cũng không trách tội đến chúng ta, chuyện công tội khoan bàn tới đã. Lăng Phong do ta đem đến, lại thời gian gấp rút chưa kịp giao vị trí. Lần này là để các ngươi quen biết nhau.

Sáu người còn lại đều lộ ra ánh mắt khác thường, từ đầu bị chuyện Lăng Phong Mã Đại lời qua tiếng lại không để ý tới, giờ mới sực tỉnh ra. Vì sao Lăng Phong có thể đứng ở đây?

Mật Thám tự là tổ chức ngầm, tổ chức theo kiểu mạng nhện. Nghĩa là, người thủ lĩnh đứng ở trung tâm, xung quanh tỏa ra các mắt lưới, các mắt này lại liên kết với nhau, nhưng chỉ theo hai hướng, hướng nằm ngang với người cùng nhiệm vụ, và hướng thẳng đứng với cấp trên và thủ hạ. Một vị trí "mắt lưới" chỉ biết sự tồn tại của cấp trên và người cùng nhiệm vụ. Thủ hạ do chính họ tự quản, ngoài ra không biết ai quá hai cấp. Ngay cả Kha lão là người đứng đầu cũng không biết cụ thể thành viên ba tổ mật thám tại kinh thành gồm những ai. Điều này hạn chế tối đa việc bị đổ vỡ tổ chức khi bị lộ.

Mật Thám tự vài chục năm trước đấu với người Liêu, chẳng qua gần đây người Liêu bị người Nữ Chân đánh cho tan tác. Tộc Nữ Chân mới xây dựng, tổ chức chính quyền đơn giản, không giỏi về mật thám, khiến Mật Thám tự bỏ mặt trận bên ngoài sang lo trong nước. Có khá nhiều nhân viên vùng biên cương, sống ẩn trong dân gian chờ nhiệm vụ mãi không thấy. Nếu chục năm tới không có nhiệm vụ mới, họ có thể cứ thế âm thầm chết đi cũng không ai biết. Đây cũng là số phận của một người mật thám.

Chiếu theo quy tắc này, trong mật thất đáng ra chỉ có thể có Đô Mật sứ từ các đạo Nam Tống, giống như Mã Đại. Nhưng vì kinh thành đặc biệt hơn, ba người Nguyệt Dung - Trương Sinh - Thạch Sơn cũng được phép tham gia. Ba người này là tổ trưởng của ba tổ mật thám tại Trường An, nhưng Lăng Phong có tư cách gì?

Mã Đại dĩ nhiên không phục :

- Đại nhân, thuộc hạ thấy người này rất không phù hợp. Tài năng chưa rõ ra sao, nhưng tính vô tổ chức đã không ổn rồi.

Lăng Phong lắc đầu chán chường.

Tên họ Mã này, bám dai như đỉa, đầu óc có vấn đề nặng, không hiểu sao có thể lên chức được. Kha lão ra mặt nói mấy lần mà vẫn không chịu hiểu. Làm trong cơ quan, thủ trưởng đã cất nhắc một người, người ta có tệ mấy đi nữa cứ mặc là được. Không chịu chạy tới làm quen thì thôi, thà rằng làm ngơ cho qua chuyện đi, cớ sao cứ bám lấy mãi.

Lăng Phong khinh thường nói :

- Cả đời lên đến đô mật sứ là hết.

- Nói gì đó? - Mã Đại đứng phắt dậy, nắm đấm vung tới.

Kha lão hô dừng nhưng đã không kịp, vuốt râu nghĩ gì đó lại thôi. Xem ra không đánh không quen, đằng nào cũng không dùng lời nói được nữa.

Lăng Phong nhìn thế tới của Mã Đại, nghĩ thầm : "Tưởng gì, trò này ông đùa hàng ngày."

Chỉ thấy Mã Đại vung nắm đấm theo đường vòng, nửa muốn tát nửa muốn đè Lăng Phong xuống. Cái thể hùng hổ này, Lăng Phong quá quen, hắn mấy tháng chơi đùa với Lăng Hổ đều kiểu này. Lăng Hổ kia thậm chí cả người như cục sắt di động, Lăng Phong bầm dập vì Lăng Hổ cũng đã quen, rút ra không ít kinh nghiệm.

Mã Đại so với Lăng Hổ kém không ít. Hơn nữa, Lăng Hổ ra trận điên cuồng nhưng không nóng nảy, chữ cuồng giúp gã ra đòn hung mãnh lại khó đoán, nhưng không phải loạn xạ, tự lộ sơ hở.

Đối phó với loại người chơi ngạnh công, tính tình lại nóng nảy như Mã Đại, thay vì dùng giá chiêu để thủ hay hư chiêu để phá, cách hay nhất là né và châm chọc, khiến đối phương đã nóng còn nóng hơn.

Lăng Phong dùng Hoạt Bất Lưu Thủ liên tục lắc người trái phái né những cú đấm của Mã Đại, khuôn mặt hắn vẫn bảo trì nụ cười.

Hoạt Bất Lưu Thủ là bí quyết tạo ảnh, mục đích chính là để né, tuy Lăng Phong chưa luyện thành nhưng vẫn phát huy tác dụng của nó. Mã Đại mặt đỏ bừng, mồm liên tục chửi :

- Đánh trả đi thằng nhãi, ngươi không có trứng à?

- Ông dĩ nhiên có. - Lăng Phong quát, nhưng vẫn né.

Cuối cùng, Mã Đại chịu hết nổi, với tay chụp lấy cây thương trên giá để vũ khí, quyết định tung sát chiêu. Gã không tin kẻ trước mắt có thể né được thương.

"Ồ." Lăng Phong lúc này mới nghiêm túc chút.

Hắn cũng biết dùng thương, nhưng không chăm chỉ luyện đến nơi đến chốn lắm.

Bộ thương pháp Mặc lão đưa cho Lăng Phong, hắn chỉ luyện đúng một chiêu đầu tiên, cũng không quan tâm tên gọi là gì. Lăng Phong chọn chiêu này bởi nó không màu mè hoa lá gì, quan trọng là kết hợp được với Đoạn Hồn quyết và choáng thuật. Chiêu này hướng dẫn cách cầm và huy thương với tốc độ sức mạnh và độ chính xác tối đa nhất. Còn mấy chục chiêu khác xoay xoay loạn xạ, Lăng Phong đều chỉ nhìn qua rồi bỏ.

Lăng Phong không biết, món thương pháp hắn học chính là Dương gia thương nổi danh Nam Tống. Điểm đặc biệt của Dương gia thương là tay cầm thương để ở đốc, thậm chí chỉ dùng một tay, tưởng chừng sẽ rất yếu ớt, thực chất vô cùng hung mãnh. Khi đâm thẳng sẽ tăng khoảng cách dài nhất. Khi vung ngang lại tăng moment lực, bởi bán kính cánh tay đòn tăng lên tối đa, lực phát ra cũng tối đa.

Cái chiêu "đơn giản" kia gọi Nhất Thương Đoạt Mạng, thế thương như tên gọi.

Nhưng Mã Đại cũng không hề kém cỏi, gã ta xuất thân Mã gia, một trong ba gia tộc giỏi thương pháp nhất Nam Tống, Dương - Mã - Trần.

Lăng Phong lộn tròn dưới đất tránh chiêu đầu tiên của Mã Đại, thế lộn này lấy ra từ môn địa đường trong đấu vật. Ngay lúc ngồi dậy, hắn chụp lấy một cây thương trên giá rồi lộn tiếp một vòng rất nhanh. Sau đó cũng không suy nghĩ nhiều, Lăng Phong vẫn tư thế ngồi, xoay người dùng Đoạn Hồn quyết bật như cóc, đồng thời tay cầm thương từ sau ném ra trước một góc gần 45 độ chếch lên trên, thương lao cho đến đốc thì Lăng Phong giữ lại. Tư thế của hắn khá giống ném lao trong Olympics.

Tất cả người trong phòng đều toát mồ hôi, thầm nghĩ "thôi xong, chết người rồi".