Chương 108: Giết hụt

Nguyệt Dung lui về sau, tên đầu lĩnh hỏi han :

- Ngũ muội, không sao chứ?

- Tứ ca, mau về thông báo. Phía trước là Triệu Hanh. - Nguyệt Dung ôm vết thương khó khăn nói.

Tứ ca này tên Mã Đại, lộ vẻ không tin :

- Làm sao muội biết?

- Thập Nhị báo cho muội.

Lăng Phong vào đội nhận số thứ tự mười hai. Mã Đại lo giải quyết vài tên ở phía sau, không nhìn thấy cảnh phi người cứu Nguyệt Dung của Lăng Phong.

- Thập Nhị nào? Tên tập sự kia?

- Hắn không đơn giản, là cao thủ. - Nguyệt Dung nhắc.

Mã Đại dĩ nhiên không tin, nói :

- Ta lên xem tình hình.

- Tứ ca, cho người thông báo đã. Không nên chậm trễ.

- Không được, lỡ sai sót, làm hỏng đại sự, ai chịu trách nhiệm đây?

- Nhưng ...

Nguyệt Dung không biết trả lời thế nào. Nàng đột nhiên tin tưởng lời Lăng Phong. Nữ nhân, ai cứu ngươi, người đó đáng tin.

...

Ở phía trước.

Tên kia xoay người sang trái tránh kiếm, thậm chí tay phải vẫn còn cầm kiếm để sau lưng, một bộ không thèm chấp Lăng Phong.

"Hự"

Tên đầu lĩnh trên ngực đau đớn, gã chợt nhớ ra, thằng nhãi này không chỉ biết chạy.

Lăng Phong đâm tới bằng tay phải chỉ là hư chiêu, cái tay trái của hắn mới chính thức sát chiêu. Tên kia né kiếm đổ sang trái, tay phải cầm kiếm đưa ra trước muốn thi triển thì đã quá muộn. Lăng Phong mượn thế áp sát, lách người sang trái, tay trái hắn quặp lấy cánh tay cầm kiếm của tên mặt nạ.

Choáng thuật của Lăng Phong thậm chí còn mạnh hơn trước, hắn vừa được Liễu Thanh Nghi chỉ điểm đả thông thêm vài huyệt vị.

Tên đầu lĩnh bị chính kiếm của mình đâm xuyên ngực, một cảnh tượng rất kỳ quái.

Tất cả hộ vệ đều bị tình huống trước mắt làm cho ngây người. Triệu Hanh mắt trợn trừng, đằng sau mặt nạ có lẽ đã tái mét. Kẻ kia là cao thủ số hai dưới trướng gã, còn một tên nữa chuyên mang mặt nạ bạc lúc này không có ở đây.

Lăng Phong không rảnh rỗi đứng chờ đối phương phản ứng. Ngay lập tức muốn phi tới vị trí của Triệu Hanh, kẻ kia hại mẫu thân hắn bệnh nằm giường, không thể bỏ qua.

Sáu tên hộ vệ bên cạnh Triệu Hanh ngay lập tức tụ lại phòng thủ, những người này tu vi tuy kém hơn tên vừa rồi. Nhưng nếu sáu người một chỗ, Lăng Phong rơi vào hạ phong.

Sáu kẻ kia tuy vậy khá e dè, chỉ thủ không công. Lăng Phong liên tục dùng Hoạt Bất Lưu Thủ đảo qua lại, hy vọng tìm ra được chỗ đột phá. Tiếc là sáu người này phối hợp rất ăn ý, chỉ cần nhận ra hướng di chuyển của Lăng Phong là tạo ngay vòng vây, luôn luôn để Lăng Phong vào vị trí mặt đối mặt với chúng.

Lăng Phong biết cứ dây dưa thế này hắn sẽ bất lợi.

Lăng Phong quyết định liều lĩnh tấn công vào vị trí giữa. Trới tối, nhưng từ đầu Lăng Phong thông qua thần thức quan sát thấy có một kẻ ở giữa thường xuyên cố ý lùi ra sau. Dù chỉ một tiểu tiết nhỏ, nhưng cũng đủ để Lăng Phong nhận ra.

Hắn mãnh công vào vị trí nọ. Đúng như dự đoán, vòng vây bị phá, sáu người tách thành hai. Vừa rồi Lăng Phong cũng dùng tư thế này giết gọn đội trưởng của chúng, cả sáu đều chùn chân không dám đỡ.

Lăng Phong lọt qua khe hở.

"A ..."

Triệu Hanh lúc này từ xa hoảng sợ, lùi về sau chụp lấy Vương Diệu Mai.

Vương Diệu Mai còn chưa hiểu điều gì, đã thấy Lăng Phong đưa mũi kiếm ngay trước mặt nàng ta, phía sau bị Triệu Hanh khóa tay. Nàng ta không dám tin, người mình bỏ trốn đi theo lại đem nàng ra làm bia đỡ.

Ngay lúc này phía sau có tiếng chém giết. Nguyệt Dung và vài huynh đệ quay lại giúp, tạm thời giữ chân đám sáu tên hộ vệ giúp Lăng Phong.

Lăng Phong nhìn cảnh trước mắt muốn cười, Triệu Hanh đem Vương Diệu Mai ra làm gì? Muốn uy hiếp Lăng Phong? Buồn cười.

- Ngươi đem cả nhân tình ra đỡ kiếm?

- Nhân tình? Haha. Tiện đường cứu về để chơi thôi. Cô ta cơ bản chẳng là gì cả.

- Đối với ta cũng chẳng là gì. - Lăng Phong cười nhìn Triệu Hanh đáp.

Vương Diệu Mai cả người run rẩy, thất thần vô hồn. Nàng ta nghe hai người này hỏi đáp, trong mắt ai cũng chả xem nàng là cái gì. Điều này, đối với quận chúa như nàng, còn nhục nhã hơn bấy lâu hạ thấp mình trong nhà Lăng Phong. Việc bị Triệu Hanh đem ra đỡ kiếm nàng ta cũng không nghĩ tới nữa.

Lăng Phong mắt gân đỏ hiện lên, hỏi ngay :

- Ngươi vì sao hạ độc mẫu thân ta?

- Hạ độc?

Triệu Hanh không hiểu ra sao, nhưng ngay sau đó cảm thấy vui sướng khi kẻ địch gặp chuyện, cố cười :

- Vẫn chưa chết à?

Lăng Phong điên tiết, hắn không hỏi thêm nữa, nhấn một cái vung kiếm đâm tới.

Triệu Hanh cuống cuồng, tên bộ hạ cao thủ nhất còn bị người ta chém, gã biết mình chết đến nơi.

- Khoan ... dừng ...

Lăng Phong dừng lại, hắn tất nhiên vẫn muốn nghe kẻ kia nói, ít nhất là về thuốc giải cho mẫu thân hắn. Nếu lần này cứ thế giết đi, chỉ e không biết tìm ở đâu.

Triệu Hanh nhìn Lăng Phong, tay đẩy Vương Diệu Mai ra trước.

- Ngươi buông tha cho ta, thứ này vứt cho ngươi.

Lăng Phong muốn cười to. Còn tưởng gã kia nói về thuốc giải, chẳng ngờ đem mỹ nữ ra bán. Lăng Phong liếc nhìn vẻ mặt vô hồn của Vương Diệu Mai, thầm khinh bỉ cả hai.

Hắn không đáp, tiếp tục đâm tới, kiếm sượt cổ Vương Diệu Mai, nàng ta quá hoảng sợ bất tỉnh ngã xuống. Triệu Hanh cũng buông tay, ngả ngồi ra sau, vừa ngửa vừa lùi, trông rất thảm hại.

Lăng Phong nhìn cảnh tượng sinh thương hại.

- Ngươi ... Lăng Phong đúng không? Chỉ cần buông tha cho ta, bao ... nhiêu tiền cũng được. - Triệu Hanh run lẩy bẩy nói.

Lăng Phong không đáp.

- Chức quan ... chức quan thế nào? - Tên kia tiếp tục mua chuộc.

- Thuốc giải. - Lăng Phong gằn giọng bước lại gần.

- Thuốc giải?

Triệu Hanh mờ mịt, gã không hề dính líu đến vụ việc kia, vừa rồi chẳng qua nói bừa. Nhưng gã vẫn hàm hồ :

- Có có, chỉ cần đưa ta qua sông, thuốc giải đưa ngay cho ngươi.

- Hừ, xem ta con nít ba tuổi? - Lăng Phong chỉa kiếm ra trước.

Mã Đại ở phía sau nhìn cảnh Lăng Phong rề rề rà rà, gã nóng ruột hét :

- Thập Nhị, lui về.

Từ phía bờ sông có tiếng ngựa phi tới.

"Cứu viện của chúng?" Lăng Phong là người đầu tiên nhận ra.

"M*, giết thì giết." Lăng Phong thầm quyết định.

Lăng Phong không thèm suy nghĩ gì cao xa nữa. Thà rằng giết trừ hậu hoạn, còn hơn tha vì thuốc giải kia. Thuốc giải có thể tìm sau. Nhưng mục tiêu của Mật Thám tự lần này là bắt sống, đem Triệu Hanh quay lại kinh thành. Triệu Hanh thoát được hay chết đều như nhau cả, giết chết còn tệ hơn, biến giả thành thật. Yên Vương danh chính ngôn thuận trả thù mà khởi binh làm phản. Đây là con cờ mà lão hoàng đế đang muốn níu kéo.

Triệu Hanh đứng lên xoay lưng muốn bỏ chạy. Lăng Phong ngay lập tức đâm xuống.

"Uung ..."

Thanh kiếm cong hẳn đi, không xuyên qua thân thể, nhưng vẫn khiến Triệu Hanh hộc máu đau đớn mà ngất đi. Triệu Hanh mang trên người một lớp giáp.

"M*, giáp gì khủng như vậy?" Lăng Phong bực tức, muốn tiếp tục ra chiêu. Hắn không tin giáp kia che hết cả người Triệu Hanh, rõ ràng phần cổ không có, chém vào đó là đủ.

Đúng lúc này, linh tính báo cho Lăng Phong gì đó, hắn lộn nhào ra sau.

"Vụt ..."

Liên tiếp hai mũi tên cắm xuống đất. Một lọat tiếng kêu vang lên :

- Điện hạ. Điện hạ.

Cứu viện của Triệu Hanh tới kịp, Lăng Phong đã thất bại.

Lăng Phong quay lưng lại nhìn, chửi tục một câu, "M*, cái tự chó chết gì kia, hay lắm."

Mã Đại không biết từ lúc nào đã ra lệnh rút lui mất dạng, Nguyệt Dung cũng không thấy đâu. Đây cũng là trường hợp bất đắc dĩ, Mã Đại xem chừng muốn "thí tốt" Lăng Phong, bảo toàn lực lượng.

...

Ở một tiểu viện bên trong Trường An.

Tô Đóa Nhi về đây đã một thời gian, ban ngày nàng không có việc gì ngoài tập luyện lại vài điệu múa. Nàng vẫn luôn nhớ lời Lăng Phong khích lệ, muốn trở thành thiên hạ đệ nhất. Nhưng càng ngày nàng càng mất niềm tin, Tô Đóa Nhi giống như con chim, bị nhốt trong lồng, đến giờ thì chủ gọi ra giải trí.

Tiểu Hiên trở thành đệ tử học múa của Tô Đóa Nhi. Hai người trở thành tỷ muội thân thiết. Tiểu Hiên thấy vị tỷ tỷ mới này, so với Vương Diệu Mai tốt hơn nhiều, ít ra về mặt tính tình ít cố chấp hơn.

- Tô tỷ tỷ, Lăng phủ có tin.

- Tin gì? - Tô Đóa Nhi hỏi ngay, nàng không thể ra ngoài, cũng chỉ có Tiểu Hiên có thể đi ra hỏi tình hình này nọ.

- Lâm đại nương, hình như bị bệnh rất nặng, mấy ngày chưa tỉnh.

- Hả, sao có thể thế được? Ta ... ta muốn đi xem.

- Nhưng ... - Tiểu Hiên cũng thấy khó xử, cô bé đi thì dễ, nhưng Tô Đóa Nhi rất khó rời khỏi viện này.

Bên ngoài có tiếng tên hộ viện :

- Điện hạ giá lâm.

Triệu Khánh tới. Đêm nay lão hoàng đế không biết có việc gì, gọi cả mấy đứa con vào cung dặn dò thuyết giáo một trận dài dòng. Triệu Khánh gật gà gật gù bây giờ cũng chả nhớ gì. Việc xong xuôi vội vã chạy đi tìm Tô Đóa Nhi.

- Điện hạ, ngài ... khuya rồi còn tới đây ...

Tô Đóa Nhi nói lấp lửng, nàng ta biết Triệu Khánh bị mẫu hậu cấm đoán tiếp xúc nữ nhân giang hồ.

- Đóa Nhi, bản điện hạ mệt mỏi, mau mau ...

Tô Đóa Nhi thở dài, nàng cũng hết cách.

Lát sau, Triệu Khánh lim dim ngồi trên ghế, Tô Đóa Nhi vẫn đấm bóp cho gã, nhỏ nhẹ nói :

- Điện hạ, người thân của thiếp gặp chuyện, thiếp ...

Triệu Khánh vẫn nhắm mắt, gã không nhớ ra Tô Đóa Nhi còn có ai thân thích :

- Người thân?

- Là Lăng Phong, nghĩa huynh của thiếp.

Triệu Khánh mang máng nhớ ra, cũng không để ý lắm, hỏi cho qua chuyện :

- Là hắn? Làm sao?

Tô Đóa Nhi biết không thể kêu Triệu Khánh trực tiếp lo gì đó cho bệnh của Lâm Nghi Anh, nàng bèn nói gián tiếp :

- Nghĩa huynh có chút chuyện, lại hiềm thân phận kém, không lo được, cho nên ...

- Thôi được rồi, ban cho hắn cái chức quan nhỏ, được chưa?

Triệu Khánh không chờ hết câu đã phẩy tay, cái trò này gã quá quen. Đám nữ nhân này, hễ được sủng ái là lôi người thân vào này nọ. Gã lúc này không hơi đâu mà đi quản.

Tô Đóa Nhi sợ kẻ này nói rồi quên, nhắc :

- Điện hạ công vụ bận rộn ...

- Ài, Trương Bảo. - Triệu Khánh hô.

- Có thuộc hạ.