Chương 103: Tinh - Khí - Thần

Lăng Hải đang rất bực bội.

Gã biết Khương Vũ Y, nhưng bị Lăng Vân cảnh cáo mấy lần đành không dám tiếp cận, bây giờ nàng ta cũng đã đi mất. Gã cũng biết Tô Đóa Nhi từ lúc ở Tô Châu, lên ở riêng trong phủ, một lần nổi "máu dê" đi vào, bị một đám bịt mặt từ đâu chặn lại, mới biết nàng ta thuộc về Hoàng tử, bèn ngậm ngùi buông tha. Mặc dù không hiểu sao nữ nhân Hoàng tử lại ở phủ của mình.

Đến sáng nay vì bị nhốt ôn thi sinh uất ức, Lăng Hải ra ngoài sân hóng mát, đụng ngay Vương Diệu Mai đi ra cổng. Còn chưa kịp hỏi nàng ta là ai thì thấy một nhóm người tiếp cận Vương Diệu Mai nói gì đó, sau đó cùng nàng ta rời đi.

Lăng Hải hỏi hạ nhân biết thân phận của cô gái kia, về phòng đập đầu vào gối khóc ròng. Lâu nay Lăng lão Nhị vứt tiền chạy khắp Trường An kiếm hoa thơm, hóa ra ngay trong nhà có sẵn, lại còn là nha hoàn. Nhị Lão gia tưởng tượng cảnh vung tay một cái ôm nàng kia vào lòng mà phun máu. Vì vậy, gã nhất quyết "đè nén", chờ sẵn ở cửa lớn.

Chờ mãi không thấy người, nhưng còn bực bội thêm.

Đầu tiên thấy Lăng Phong trở về, hơi bực chút, nhưng thôi vẫn chấp nhận được. Lăng Hải vẫn nợ thằng nhãi kia 5 vạn lượng. Nhưng Lão gia làm gì có chuyện trả cho hạ nhân, coi như không có.

Sau đó, một nhóm người trở về, là vài tên gì đó hay đi theo Lăng Phong.

Lăng Hải tính bỏ qua thì thấy một cô gái xuống ngựa, nhìn một cái mồm mở to. Thanh thuần xinh đẹp, khuôn mặt thon nhỏ, lại có hương vị hoang dã. Lăng Hải cả đời chỉ thấy nữ nhân son phấn lòe loẹt, lần đầu thấy kiểu như Công Tôn Dao, chóang váng.

Công Tôn Dao trò chuyện cùng Mặc lão. Lăng Hải đành nín xuống, gã biết lão già kia không dễ chơi.

Vừa nín xuống thấy người thứ hai, Lăng Hải suýt ngạt thở. Liễu Thanh Nghi xuống xe ngựa chưa kịp mang áo trùm đầu, lộ ra dáng người và đôi mắt, nhưng chừng đó cũng đủ cho Lăng Hải biết đâu mới là thiên hạ đệ nhất. Mang tiếng Nhị lão gia, một thời tung hoành đất Tô Châu, lên kinh thành cũng không kém cỏi. Lăng Hải gặp qua nữ nhân rất nhiều, xuất sắc cỡ Ngô Oánh Oánh Tô Đóa Nhi cũng không thiếu. Nhưng không hiểu sao, nữ nhân đồ trắng kia làm gã tin rằng, tất cả đều chỉ bình thường.

Khiến Lăng Hải trợn mắt nhìn, hai người kia đều đi vào chỗ Lăng Phong.

Một lát sau, cô gái áo trắng đi ra, Lăng Hải trực tiếp bất tỉnh, bởi nàng ta đi luôn về phòng riêng Lăng Phong.

"Cái quái gì đây?" Lăng Hải chưa bao giờ thấy mình thất bại như vậy, quá thất bại.

...

Liễu Thanh Nghi vẫn mang mạng che mặt, đứng ở cửa nhìn ra sân.

Tần Quyền và Mặc lão đều đã trở về Vĩnh Lạc. Công Tôn Dao nhất quyết ở lại chăm sóc cho "bá mẫu". Mỹ nữ muốn ở lại, Lăng Phong dĩ nhiên chờ đón.

Lăng Phong vẫn chưa từ bỏ việc tìm đại phu chữa bệnh, tiện thể ở lại chăm sóc Lâm thị. Thời gian rảnh hắn lại ra sân luyện một chút. Biến cố xảy ra khiến Lăng Phong vứt hết chuyện Phong Vân đoàn sang một bên, toàn tâm toàn ý luyện tập. Hắn nghĩ tình huống xấu nhất có lẽ phải đi Đường Môn.

Một khi đã tập trung, Lăng Phong có tiến bộ rất nhanh. Trước kia, thần thức của hắn cũng nhờ tập trung mà tăng tiến. Đây là điểm hơn người của Lăng Phong. Hắn chỉ cần tập trung cho việc gì, việc đó ắt đi nhanh hơn kẻ khác.

"Khí" sau đêm cùng Liễu Thanh Nghi đột nhiên xuất hiện, Lăng Phong chưa thấy tác dụng nào. Hắn bèn theo như sách học đạo dẫn, ngồi xuống thử vận khí xem sao.

Lăng Phong vận khí theo cách cơ bản nhất, dẫn khí qua lại giữa hai huyệt Thừa Tương và Hội Âm. Đây là cách luyện mạch Nhâm. Thế nhưng, mới chỉ thế hắn đã thấy không ổn.

"Tại sao lại đau đớn thế này? Huynh đệ đều nói không khó lắm cơ mà?" Lăng Phong thấy rất khó chịu, mồ hôi vã ra, cả người run rẩy. Hắn chưa bao giờ vận khí.

Liễu Thanh Nghi từ xa quan sát, cũng lộ ra vẻ suy tư.

Trình độ của Lăng Phong, chả biết xếp vào dạng gì. Có thứ thì đẳng cấp ngay cả trưởng lão cũng sợ hãi, có thứ thì chỉ như trẻ đang tập tành.

Liễu Thanh Nghi không biết Lăng Phong luyện nội công tâm pháp nào, nhưng tu vi rất thấp, nàng không biết cái "rất thấp" đó là do nàng mới có. Liễu Thanh Nghi lúc này quan sát thấy, kẻ này có dấu hiệu sắp vỡ kinh mạch.

Liễu Thanh Nghi nhẹ nhàng khinh thân ra, nói như ra lệnh :

- Dừng lại, đừng luyện nữa. Ngươi muốn tự sát sao?

- Tự sát? Ta việc gì phải tự sát?

"Ông đang muốn người khác tự sát mới đúng. Nữ nhân này, thấy mình khóc tưởng mình yếu ớt đây. M*, đêm đó chả mấy lần lên đỉnh, dám khinh ta?" Lăng Phong mờ mịt nghĩ lung tung, mắt không khỏi liếc nhìn một chút mà thấy nhớ.

- Hừ. Kinh mạch ngươi sắp đứt vỡ, cố vận khí thêm một lần nữa, vĩnh viễn thành phế nhân.

- Chuyện gì? - Lăng Phong nhìn Liễu Thanh Nghi.

- Chân khí trong người ngươi nhiều hơn mức kinh mạch có thể chịu đựng. Ngươi lại liều mạng vận khí, còn nhìn ta?

Liễu Thanh Nghi không hiểu sao nói nhiều hơn bình thường. Đáng lý nàng cứ để cho hắn tự diệt mới đúng.

- Chân khí của ta quá nhiều?

Lăng Phong không biết đây là chuyện vui hay buồn. Cũng thật mệt mỏi với Phong ca, quá kém hiểu biết. Không chịu đi học lấy bằng cấp, bị mù chữ.

Bình thường sư phụ dạy đệ tử cũng khó phân biệt được việc vận khí sai và kinh mạch yếu, bởi biểu hiện ra ngoài khá giống nhau. Nhưng Liễu Thanh Nghi thì khác.

Riêng về chuyện này, nàng ta xưng đệ nhị, không ai dám xưng đệ nhất. Thần Cung xem bệnh, chuyên nghiên cứu về huyệt vị kinh mạch, có kiến thức xa xưa truyền thừa xuống, lại càng ngày nghiên cứu chuyên biệt sâu rộng. Cũng chính vì thế, nội công của Thần Cung đều rất cao, đệ tử Thần Cung phần lớn đều khám phá ra bí mật trong cơ thể, biết cách tích tụ được nguồn năng lượng bí ẩn nào đó.

Xem ra đám Ma Môn cũng vì thứ này muốn bắt Liễu Thanh Nghi về. Bởi luyện khí là thứ tuy khởi đầu không khó, nhưng tích tụ thì rất khó, Ma Môn có lẽ cần bí kíp đặc biệt để đi tắt.

Nội lực gồm tinh lực - khí lực - thần lực.

Tinh lực, đơn giản dễ hiểu, nam nhân nữ nhân sinh dục với nhau cần đến tinh lực. Tinh lực được lấy ra từ nguyên tinh, nam có nguyên dương tinh, nữ có nguyên âm tinh, có sẵn từ lúc sinh ra, bù đắp bằng ăn uống nhưng rất ít, sẽ cạn kiệt dần. Theo đồn thổi, luyện trường sinh, trường xuân có lẽ nhờ giữ được nguyên tinh không giảm, ví dụ luyện kim đan uống vào, hoặc có bí kíp riêng. Nói chung đã tu hành đều cần giữ lại tinh lực này, "luyện tinh hóa khí". Bởi vậy, hầu hết cao thủ đều rất ngại việc "xả láng" trong chuyện nam nữ, thậm chí sẵn sàng "từ bỏ lạc thú" để tu luyện. Ngược lại, đồn rằng cũng có những môn phái bí ẩn, có bí kíp luyện tinh "song tu" "thải bổ" này nọ. Người trong võ lâm chửi mắng là tà ma độc ác, thực tế ai cũng thèm thuồng.

Khí lực, lấy ra từ nguyên khí hay chân khí. Thứ này có thể luyện từ tinh, hoặc lấy từ bên ngoài. Hầu hết người thường đều có một ít khí lực lấy từ bên ngoài, thông qua hít thở hàng ngày. Chỉ những người tu hành có bí kíp riêng mới có thể luyện khí lực mạnh mẽ và đậm đặc. Có khí lực xem như "khỏe" hơn người khác, nhưng cái này chỉ là cơ bản. Các môn phái cổ đại chạy hết vào rừng núi, vì không khí chỗ này chứa nhiều nguồn khí, có lợi cho việc hấp thu. Khí lực đạt đến trình độ như Liễu Thanh Nghi, có thể xuất ra ngoài đến mắt thường thấy được là vô cùng khủng khiếp. Cho đến thời hiện đại, luyện khí thất lạc, người ta lệch hẳn sang luyện ngoại lực.

Thần lực, lấy ra từ nguyên thần. Người bình thường nguyên thần gần như không có, một vài kẻ ngẫu nhiên sinh ra mạnh hơn một chút, có thể làm vài chuyện kỳ lạ "giác quan thứ sáu" gì đó. Người tu hành phải qua bước luyện tinh, luyện khí chắt góp dần mà có. Cho nên một cao thủ luyện thần là vô cùng gian khổ, cũng vô cùng hiếm, trừ thể loại như Lăng Phong. Từ đầu đến giờ, rất nhiều kẻ đều bị thần lực sung túc của Lăng Phong dọa cho sợ hãi, biết hắn còn quá trẻ còn sợ hơn. Lăng Phong từ âm phủ đi lên, nguyên thần mang theo dư dả. Người hiện đại, luyện khí kém dẫn tới luyện thần cũng kém theo, thi thoảng mới sinh ra vài kẻ may mắn, có thể "thôi miên" gì đó.

Nếu tưởng tượng tinh - khí - thần là nước, kinh mạch là đường ống, thì đan điền là bể đựng.

Đan điền chứa thần lực nằm ở huyệt Ấn Đường trước trán, bởi vậy tấn công thần thức đều ở trên đầu. Đan điền chứa tinh - khí lực nằm ở huyệt Quan Nguyên và Khí Hải, cả hai đều ở bụng dưới. Đan điền người không luyện gì đã có thể chứa một lượng kha khá, nhưng cái "đường ống" kinh mạch thì ban đầu rất yếu.

Lăng Phong đột nhiên nhận được một ít khí lực, nhưng cả "bể nước" lẫn "ống dẫn" đều yếu kém, vận chuyển một cái thì như sắp vỡ ra. Thần lực hắn cũng vô cùng nhiều, cũng may bấy lâu gặp đối thủ kém, tiêu xài không bao nhiêu, kinh mạch vẫn chịu được. Lần đấu với Diễm Tuyết Cơ ở đổ phường, hắn toát mồ hôi không phải vì thần lực kém. Trái lại, vì "nước" quá nhiều mà cái "ống" quá yếu, chảy ra không kịp, khiến hắn đau đớn.

Chuyện một kẻ bình thường tự dưng trên trời rơi xuống "50 60 năm nội lực" thành bá đạo thiên hạ bởi vậy rất nhảm nhí, đan điền chứa đủ hay không chưa biết, kinh mạch không vỡ ra mới lạ. Võ lâm e rằng chỉ có đệ tử Thần Cung có bí kíp, hoặc vài lão già luyện ma công đặc biệt là chịu được.

Liễu Thanh Nghi chỉ vào một huyệt vị của Lăng Phong, nói :

- Ngươi thấy trong người rất khó chịu, ở đây rất nóng đúng không?

- Đúng vậy.

Liễu Thanh Nghi ngồi xuống trước mặt Lăng Phong, nói :

- Ngồi im, làm theo ta nói.

Lăng Phong bắt đầu thấy không nên đùa nữa.

Liễu Thanh Nghi bắt hắn thu công, xả khí. Sau đó nàng xoa bóp vài huyệt vị cho hắn, cảnh tượng như thê tử đang mát-xa cho phu quân, chỉ tiếc Lăng Phong lúc này trong người như cái kho đạn, không thưởng thức được.

- Ngươi bắt đầu luyện từ lúc nào?

- Mới vừa rồi.

- Vừa rồi? - Liễu Thanh Nghi muốn mắng Lăng Phong, nói cứ như đùa.