Lăng Phong không có mặt, Mặc lão và Long Bác Khôn trở thành người chủ trì.
Mọi việc thực ra không đến nỗi bế tắc gì.
Long Bác Khôn nghe Mặc lão kể tình hình, gã lúc đó thấy vấn đề rất đơn giản, nhưng Mặc lão lại nói chuyện như thể rất nguy cấp, khiến Long Bác Khôn phản ứng khách sáo.
Mặc lão đã quá cẩn trọng, tự làm nghiêm trọng hóa vấn đề. Có lẽ lão từng gặp biến cố nào đó trong quá khứ, đại loại Lâm lão tướng quân bị chính người dưới trướng hại chết nơi chiến trường.
Long Bác Khôn nói :
- Chuyện này thực ra không có gì phức tạp. Các huynh đệ Bão Độc thành một kỳ đội, phụ trách Lạc Dương, hoạt động giống như Hoàng kỳ Bạch kỳ chúng ta. Tiền bạc hàng hóa kiếm được một phần đóng vào kho. Nhiệm vụ ra sao thủ lĩnh sẽ hỏi qua một chút, có chuyện gì Hắc kỳ tham gia giải quyết.
Phương Hùng liếc nhìn Công Tôn Tán, gã vẫn quan tâm đến chuyện kết hôn hơn.
Phương Hùng suy nghĩ theo kiểu cổ điển, hôn nhân của nữ nhi do bậc cha chú làm chủ, thành ra không thèm để ý đến Công Tôn Dao gì cả. Gã không nghĩ vụ cầu hôn của mình lại dẫn đến Lăng Phong nghĩ xa như vậy.
Mấy ngày trước ở Bão Độc trại, Phương Hùng trong mắt chỉ có Công Tôn Dao, nàng ta lại thiên chân ngây thơ, rất tự nhiên cười nói với Phương Hùng, khiến gã tưởng nàng ấy có tình cảm với mình. Gã không hề nhận ra người Công Tôn Dao để ý là Lăng Phong. Phương Hùng thẳng tính, không suy nghĩ sâu xa lắm, cho nên cái kế hoạch "đẩy Lăng Phong ra khỏi đoàn" thực tế lại do chính Lăng Phong nghĩ nhiều mà ra.
Có lẽ Lăng Phong lúc nào cũng nghĩ mình thoải mái, thực tế trong tim hắn vẫn còn một tia đề phòng. Hắn hóa ra vẫn chưa chấp nhận người xung quanh, trừ Lâm Nghi Anh.
Vừa nãy Công Tôn Tán đã thông báo với Phương Hùng, Công Tôn Dao chưa muốn kết hôn, nàng ta chưa hoàn thành tâm nguyện gì đó của mẫu thân. Phương Hùng hơi thất vọng.
Phương Hùng dù vậy vẫn hy vọng Công Tôn gia tộc ở lại, gã có cơ hội gần gũi với người trong mộng :
- Ý Tán thúc thế nào?
Công Tôn Tán nghĩ rồi gật đầu :
- Haha, thực ra mấy hôm nay huynh đệ trong Công Tôn gia cũng đã chuẩn bị trang bị và ngựa cả rồi. Được thôi.
Công Tôn Tán ý tứ là, không có Phong Vân đoàn, Công Tôn gia cũng sẽ tự lo được, tránh cho người mình bị xem thường kém cỏi. Người của Công Tôn gia tuy đông, nhưng chiến lực kém, bởi vậy mới không thể tranh với Uy Viễn tiêu cục một năm trước.
Thực ra, Công Tôn gia có tuyệt kỹ gia truyền, gọi là Thấp Thất Kim Chùy. Nhưng cây chùy này rất nặng, đám thanh niên hiện tại không ai luyện được.
Long Bác Khôn cười nói :
- Tốt lắm. Mặc lão, thông báo cho thủ lĩnh tin vui này thôi.
- Được, ta sẽ đích thân thông báo.
Công Tôn Dao từ đầu im lặng bỗng hỏi Mặc lão :
- Mặc lão, Lăng đại ca có chuyện gì vậy xảy ra vậy?
- Công Tôn cô nương, không có gì cả đâu. Chút chuyện gia đình thôi.
Nói rồi Mặc lão đi ra ngoài.
Công Tôn Dao nhìn sang Tần Quyền, mắt chớp chớp :
- Tần đại ca ...
- Lâm đại nương bị bệnh, Tứ ca phải về gấp.
- Lâm đại nương? - Công Tôn Dao không biết là ai.
- Là mẫu thân của Tứ ca.
- A ...
Công Tôn Dao đưa tay che miệng, bộ dáng rất đáng yêu. Nàng hỏi :
- Huynh không về thăm bá mẫu sao?
"Ài. Chưa gì xưng bá mẫu luôn rồi" Tần Quyền nghĩ thầm, có nhanh quá không?
- Chắc có, ta đi cùng Mặc lão.
- Muội đi cùng được không? - Công Tôn Dao lại chớp mắt hỏi.
Tần Quyền từ chối không nổi :
- Để ta ... hỏi thử Mặc lão xem đã.
- Ưm. - Công Tôn Dao gật gật đầu.
Nhìn bộ dáng của Công Tôn Dao nhu thuận hẳn ra, Tần Quyền nghĩ thầm : "Phương đại ca à, kiểu này huynh hết cơ hội rồi. Mà cũng lạ, hôm trước rõ ràng còn khóc lóc, chả biết Tứ ca dẫn đi đâu một buổi chiều, bây giờ lại khiến nàng ta cứ như thê tử quan tâm đến phu quân thế này. Tứ ca, đệ phục huynh đấy, quả thật cao thủ. Hay là ... trực tiếp đè nàng ta ra rồi. Dám lắm."
Tần Quyền bước ra ngoài thì thấy Mặc lão đứng với cô nương áo trắng từ lúc nào. Đây là lần thứ hai nàng ta xuất hiện, huynh đệ xung quanh cũng len lén nhìn.
Công Tôn Dao đi theo ra cũng nhìn thấy, tò mò hỏi :
- Kia là ai vậy?
"Là ai? Không khéo là chính thất của Tứ ca cũng nên." Tần Quyền lại nghĩ thầm.
Ngoài miệng lại nói :
- Ta cũng không rõ. Nghe nói do Tứ ca đưa về.
- Lăng đại ca đưa về?
Công Tôn Dao không khỏi người hơi run lên. Linh tính cho nàng biết, người đứng kia có "gì đó" với Lăng Phong.
Liễu Thanh Nghi nói như phân phó với Mặc lão :
- Ta cần một chiếc xe ngựa là được.
- Cô nương cũng về Trường An.
- Ừm. - Liễu Thanh Nghi đáp ngắn gọn.
Tần Quyền liếc nhìn Liễu Thanh Nghi đã đi ra xa, hỏi nhỏ Mặc lão :
- Cô ta cũng đi?
- Ừ, nghe nói muốn đi xem bệnh. - Mặc lão đáp.
- Nữ thầy thuốc? - Tần Quyền chưng hửng
"Hê, lần này có chuyện vui rồi đây." Tần Quyền nhìn sang phía Công Tôn Dao.
Liễu Thanh Nghi nghe nói Lăng Phong kia bỏ về Trường An vì mẫu thân bị độc gì đó, nàng muốn đuổi theo. Nàng nghĩ mình có thể xem bệnh cho vị phu nhân kia, coi như trả công mấy ngày nàng giành ăn giành chỗ ngủ của Lăng Phong.
Lăng Phong nợ nàng quá nhiều, nhưng Liễu Thanh Nghi muốn chuyện nào ra chuyện đó.
Hoặc có thể đâu đó trong tim, nàng muốn đi theo Lăng Phong chăng?
...
Năm mới đến.
Tô Đóa Nhi đã rời Lăng phủ, Vương Diệu Hiên cũng đi theo.
Triệu Khánh để Tô Đóa Nhi ở chỗ này, đầu tiên vì gã không quan tâm mấy, vừa thử nghiệm Lăng Phong. Rút cục Lăng Phong bỏ nàng ta chuồn đi Vĩnh Lạc lập tiêu cục gì đó, rõ ràng việc ở lại của Tô Đóa Nhi không còn ý nghĩa. Hơn nữa, Triệu Khánh giờ yêu thích Tô Đóa Nhi, một ngày không gặp không chịu nổi, làm sao còn để nàng ở đây được.
Tô Đóa Nhi rời đi chỉ để lại một bức thư cho Lăng Phong. Lăng Phong lần này về, chuyện của mẫu thân quá cấp thiết, hắn còn chưa kịp mở ra đọc.
Ngày đầu năm thứ hai của Lăng Phong ở thế giới này không vui lắm. Nhớ ngày này một năm trước, hai mẹ con hắn còn cùng nhau hơ bếp lửa trò chuyện vui vẻ. Năm nay, bà lại nằm trên giường, hơi thở yếu ớt.
"Trúng độc?" Lăng Phong nghe cái lý do này chỉ muốn chửi bừa.
Hắn trúng độc còn nghe được. Lâm thị thiện lương, sống khép kín, tới lui cũng chỉ quanh quẩn trong nhà, ngoại trừ ngộ độc thức ăn, đụng đến ai mà trúng độc?
Đám thầy thuốc hết người này đến kẻ khác cũng không hiểu ra sao, tìm không ra bệnh. Có khi nào đám này bí quá phán bừa trúng độc cũng nên.
Lăng Phong lúc này đang túm cổ áo một tên thầy thuốc trung niên nâng lên.
- Bà ấy trúng độc? Độc gì? Trị thế nào? M*, một lũ kém cỏi, tốt nghiệp trường nào, về học lại đi.
- Công tử, tha mạng ... - Kẻ thầy thuốc kia mặt mũi vừa bực vừa sợ.
Lăng Vân cũng rất lo lắng, ở bên cạnh nói :
- Lăng Phong, đừng xúc động, thả hắn xuống đi. Chuyện này ta cũng có trách nhiệm ...
Lăng Vân cũng tự trách mình. Bình thường nàng không nên hạ mình vì Lâm thị thế này, nàng là đại tiểu thư, còn Lâm thị chỉ là một người làm. Có lẽ Lâm thị giống mẫu thân quá cố của nàng.
Đây đã là tên thầy thuốc thứ bao nhiêu Lăng Phong cũng không nhớ nổi. Chỉ biết hắn tuyệt vọng dần, Lâm Nghi Anh hơi thở đã rất yếu. Tình trạng của bà xấu rất nhanh.
Lăng Phong thả tên kia xuống, trong mắt từng sợi máu đỏ hiện ra, nhìn Lăng Vân.
Lăng Vân cũng giật mình với ánh mắt này, rất đáng sợ, rất xa lạ. Trước nay, Lăng Phong trong ấn tượng của nàng rất trẻ con nhảm nhí, rất phù hợp làm đệ đệ. Nửa năm trôi qua, hắn khác đi quá nhiều, thái độ cũng rất quyết liệt, khiến nàng là chủ nhà cũng sinh sợ hãi.
Lăng Phong nhìn thấy ánh mắt lo sợ của Lăng Vân, hắn cũng nhận ra mình hơi quá, hừ nhẹ quay vào phòng.
Vương Diệu Mai ngồi sẵn trong phòng, vẫn bộ dạng vô tư lự kia, Lăng Phong nhìn thấy không khỏi "giận cá chém thớt" :
- Ngươi còn ngồi đó? Độc này, ngươi chạy không khỏi liên quan.
- Chuyện gì? Tại sao lại mắng ta?
Vương Diệu Mai vô duyên vô cớ bị chửi, tức giận đứng dậy bỏ ra ngoài.
Nàng rất oan ức, ít nhất Lâm Nghi Anh nằm trên giường mấy ngày nay, không có nàng chăm sóc thì còn ai lo? Hết Lăng Vân đến Lăng Phong cứ quay mũi dùi vào nàng. Nàng ta nếu còn chỗ khác nương thân, chỉ sợ đã trốn đi mất dạng, cũng chả thèm ở đây thêm. Tiểu muội Diệu Hiên bây giờ đã theo Tô Đóa Nhi tới chỗ Triệu Khánh, Vương Diệu Mai rất muốn đi theo muội muội.
Lăng Phong nghi ngờ Vương Diệu Mai, cái này không trách được hắn. Hắn chỉ là người bình thường, đắc tội người khác hầu hết đều từ cô gái này mà ra. Thái độ của Tiểu Mai cũng quá hờ hững, khiến hắn càng thêm nghi.
Nhìn Lâm Nghi Anh bất động trên giường, Lăng Phong bỗng nhiên trong lòng nóng lên.
Hắn muốn khóc.
Đến thế giới này, chưa bao giờ hắn khóc cả. Kể cả lúc bị đánh đập, lúc bị uy hiếp tính mạng. Đêm bị đám sát thủ bao vây, lúc tưởng sắp chết, hắn cũng chỉ cười mỉm với ông trời.
Bây giờ hắn lại khóc.
Quỳ bên giường nắm tay Lâm Nghi Anh. Khi giọt nước mắt đầu tiên rơi ra, hắn không kìm được nữa.
Nước mắt nam nhân, một khi đã rơi, phải rơi thật nhiều.
- Nương, hài nhi bất hiếu. Aaa ...
Lăng Phong ngửa mặt lên trời, không biết đang khóc, đang cười, đang chửi, hay đang hét lên. Hắn hối hận, hai năm nay, hắn đã làm gì cho bà? Chả có gì.
Đầu tiên, tránh bà vì sợ bị phát hiện không phải con trai thật. Sau đó hắn lo lắng đến chuyện kiếm tiền. Rồi hắn kiếm cớ muốn bảo vệ bà, chạy ra ngoài cả nửa năm, chỉ về đúng hai ngày, cũng chả phải ở cạnh trò chuyện, hỏi han vài câu lại đi.
Hắn trong sâu thẳm là người cô độc, Lâm Nghi Anh là người đầu tiên, cũng là duy nhất hắn chấp nhận là thân thiết.
- Bà ấy vẫn chưa chết, ngươi khóc lớn làm gì?
Một giọng nói vang lên từ sau lưng Lăng Phong.