Chương 1: Di tình

Chương 1: Di tình

Editor : wibu4.0

Nguồn : truyenyy.www

Phong lịch năm 386.

Phong quốc dô thành kinh thành ,đế quốc Linh Võ học viện.

"Tú , chúng ta ...Chúng ta không thích hợp ở cùng nhau ".Môt thiếu nữ xinh xẹp mười bảy mười tám tuổi nói với thiếu niên trạc tuổi nàng trước mắt.

Thiếu niên dường như vẫn mờ mịt không hiểu nhìn nàng.

"Ta hi vọng phu quân tương lai của ta phải là ngường cùng chung chí hướng , cùng tu võ với nhau , mà ngươi ..." Nói đến đây nàng không nhịn được ngẩng đầu lên , dùng giọng nói thấp đến không thể thấp hơn được nói rằng : "Ngươi không phải người như vậy , cũng sẽ mãi không trở thành người như vậy , xin lỗi ..."

Đúng , Thượng Quan Tú biết rõ , chính mình không thể trở thành người giống như Mộng Quân mong muốn .Hắn 3 tuổi bắt đầu tu luyện linh võ , khổ luyện 15 năm ,tu vi mới chỉ từ cấp một Linh Sơ cảnh đến cấp 2 Linh Động cảnh , hắn đúng là không thích hợp để tu luyện .

Chỉ là Phan Mộng Quân quen biết hắn không phải chỉ mới một hai ngày, một năm hai năm , hai người bọn họ là thanh mai trúc mã ,lớn lên cùng nhau , không ai hiểu hắn hơn nàng , vậy mà hôm nay nàng nói những lời vô tình như vậy.

"Trước đây , ngươi chưa từng nói như vậy với ta " Gương mặt của Thượng Quan Tú đầy vẻ cay đắng.

Phan Mộng Quân im lặng một lúc lâu lẩm bẩm nói rằng ; "Trước đây thế giới của ta rất nhỏ . nhỏ vô cùng , chỉ xoay xung quanh một vài người , nhưng khi đến kinh thành , đến học viện của Đế quốc Linh Võ , thế giới của ta trở lên lớn hơn , nhìn thấy những điều mà trước đây ta chẳng dám nghĩ . Tú , xin lỗi"

Thương quan Tú không biết mình nên nói gì nữa . hắn nghĩ rằng , đã đến lúc rời khỏi đây thôi .

Nhưng chân của hắn không tài nào nhúc nhích , tình cảm 10 năm , đâu thể cứ nói bỏ là bỏ được .

"Tú , ta...ta đã có người ta thích."

Phan Mộng Quân nói câu này khiến hắn hoàn toàn hết hi vọng .

Đoi mắt lóng lánh của hắn như tối lại , nhưng vân cứ gật gù cười nói : "Ta hiểu rồi ".

Tâm hồn thiếu nữ như con diều đứt dây . nàng chỉ có thể tự do bay càng cao.

Thượng Qua Tú không nói ra được câu 'Chúc ngươi hạnh phúc ' lời dối lòng như vậy , hăn không rộng lượng được như vậy , chỉ có thể thề trong lòng , chỉ cần cho ta cơ hội , ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay.

Lúc này , một chiếc xe ngựa chạy ngang qua , dừng lại trước cửa Linh Võ học viện .

Màn trướng được vén lên , một thanh niên tầm 20 tuổi bước ra.

Thanh niên vóc người thon dài , tướng mạo đôi phần anh tuấn ,mặc đồng phục màu đen của Linh Võ học viện , cạnh hông mang theo bội kiếm tuyệt mĩ , trông tuấn dật khác thường , diện mạo bất phàm , trước ngực còn đeo một huy chương danh sĩ.

Từ xa nhình thấy Thượng Quan Tú cùng Phan Mọng Quân đứng cạnh nhau ,hắn vô cùng ngạc nhiên , sau đó nhanh chân đi đến , vô cùng tự nhiên đứng bên Phan Mộng Quân , tay tùy tiện khoác lên mông nàng cười ha ha đánh giá Thượng Quan Tú, ung dung hỏi : "Mộng Quân ,hắn là ai ?"

Thanh niên này vừa xuất hiện mặt Thượng Mộng Quân tươi tắn hẳn lên , cảm xúc áy áy cũng biến mất theo ,cười dịu dàng nói rằng : " Bách Nguyên , hắn chính là hàng xóm trong thôn ta vẫn hay nhắc đến đó. cũng là bạn thanh mai trúc mã của ta , Thượng Quan Tú ."

Nàng nói giống như sợ thanh niên kia hiểu lầm , rồi hướng Thượng Quan Tú trịnh trọng nói rằng : " Tiểu Tú , ngươi về đi , sau này đừng đến gặp ta nữa !"

Nghe nàng nói vậy , thanh niên kia híp mắt lại , sắc mặt khó coi nhìn Thượng Quan Tú.

Thượng QUan Tú còn chưa đủ 18 tuổi , không quá cao cũng không đến nỗi thấp , vóc người gầy gò , gương mặt không thể nói là đẹp trai , nhưng cũng có nét , ngũ quan hắn khác người thường ,lông mày rậm rạp ,khóe mắt mắc câu, điển điển hình ưng mục, lấp lánh có thần, ánh mắt lưu chuyển trong lúc đó, hình như có ác liệt ánh sáng bắn ra, sống mũi cao thẳng, môi mỏng như tước, tuấn tú bên trong lộ ra vẻ cương nghị

Khiến người không ta cảm thấy ưa nhìn là bộ trang phục vô cùng cũ nát hắn mặc trên người , vải thô áo, quần, phía dưới một đôi giày vải, tuy rằng còn không đến mức vá víu, nhưng nhìn qua đều đã rất cũ. Ở nơi toàn quý tộc như học viện Linh Võ , trang phục của hắn cũng có vẻ hoàn toàn không hợp.

Lãnh Bách Nguyên nhếch khóe miệng , cười ra tiếng, hắn cất bước tiến lên trước hai bước, dừng lại trước mặt Thượng Quan Tú , tiếp theo, hắn bàn tay lớn thò ra, nắm lấy áo Thượng Quan Tú .

Hắn một tay giơ lên, cùng lúc đó, màu trắng sương mù từ cánh tay hắn tản mát ra, sương mù vờn quanh cánh tay của hắn, ngưng tụ không tan, chỉ trong nháy mắt, trạng thái khí sương trắng ngưng kết thành trạng thái rắn thực thể, ở cánh tay hắn hiện ra một trong số đó tầng áo giáp màu trắng.

Tu linh giả đem bản thân linh khí phóng thích ở bên ngoài cơ thể, khống chế linh khí ở bên ngoài cơ thể ngưng kết thành trạng thái rắn, đối với bản thân tiến hành bảo vệ, đây là linh võ học viện linh khải hóa.

Lúc này, Lãnh Bách Nguyên giơ nắm đấm linh khải , hướng về đầu Thượng Quan Tú .

Thượng Quan Tú tu vi cảnh giới chỉ đạt đến tầng thứ hai Linh Động cảnh, còn rất xa không đạt tới hoàn thành linh khải hóa trình độ, nếu như hắn thật bị nắm đấm của Lãnh Bách Nguyên bắn trúng, xương sọ của hắn cũng có thể bị đối phương đánh nát.

Thấy thế, Phan Mộng Quân sợ đến biến sắc mặt, vội vàng tiến lên trước ngăn cản , dùng sức kéo cánh tay Lãnh Bách Nguyên , lắp bắp nói: "Bách... Bách Nguyên, ngươi làm cái gì vậy, tiểu Tú là bạn từ nhỏ của ta ."

Lãnh Bách Nguyên cũng chỉ là muốn hù dọa Thượng Quan Tú, hắn còn không có tùy tiện đến mức ban ngày ban mặt, ở học viện đế quốc Linh Võ trước cửa giết người .

"Hắn không phải bám lấy ngươi sao?" Lãnh Bách Nguyên đầu tiên đối với Phan Mộng Quân cười cợt, sau đó âm lãnh ánh mắt nhìn vào mặt Thượng Quan Tú, lại cố ý quơ quơ linh khải nắm đấm , từng chữ từng chữ địa nói rằng: "Ta mặc kệ ngươi là Thượng Quan Tú vẫn là hạ quan tú, nếu như sau đó lại để ta thấy ngươi dám đến học viện dây dưa Mộng Quân, cũng đừng trách ta đối với ngươi không khách khí! Hiện tại, ngươi cút cho ta!"

Trong khi nói chuyện, hắn cầm lấy Thượng Quan Tú cổ áo tay dùng sức đẩy Thượng Quan Tú ra ngoài,bị bất ngờ đẩy ra phía sau, hắn nhất thời bị lùi xuống ba bước, sau đó ngã xuống đất.

Thượng Quan Tú ngồi xuống nhanh, đứng dậy tốc độ cũng không chậm, hắn đứng lên trừng mắt , một đôi mắt hổ không chớp nhìn chăm chú Lãnh Bách Nguyên.

Hắn vốn không phải người ngu, đương nhiên có thể có thể thấy, đối tượng Phan Mộng Quân nói đến chính là hắn.

Nhìn thấy tình địch, Thượng Quan Tú trong lòng đã cố kìm nén lửa giận, bây giờ đối phương lại dám đánh mình , hắn lửa giận trong lòng lập tức bộc phát ra.

Thượng Quan Tú mắt ưng sắc bén, lúc này hắn ngậm phẫn nhìn chằm chằm Lãnh Bách Nguyên, để trong lòng người sản sinh một loại ảo giác, như mình không phải đang bị một người nhìn chằm chằm, mà như là bị một đầu dã thú hung mãnh nhìn chằm chằm, giống như đối phương bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới chính mình bên cạnh , cắn mạnh một cái ở cổ họng của mình .

Hắn không thích Thượng Quan Tú cái ánh mắt này, càng không thích cảm giác trong lòng ớn lạnh đó .

Hắn méo xệch đầu, nhếch miệng lên, đối đầu Thượng Quan Tú ánh mắt bén nhọn, hỏi: "Thế nào? Tiểu tử, ngươi còn không phục sao?"

Thượng Quan Tú chưa thốt ra một lời nào , chỉ là trừng trừng mà nhìn hắn.

Khốn nạn! Lãnh Bách Nguyên lên cơn giận dữ, chửi bới một tiếng trong lòng , không hề báo trước, hắn bỗng đánh ra một quyền.

Nắm đấm của hắn nhưng là linh khải, vừa mạnh, lại nhanh vô cùng.

Thượng Quan Tú không kịp phản ứng, bị Lãnh Bách Nguyên trọng quyền này đánh trúng bụng dưới.

Hắn kêu rên lên tiếng, bị đấm vào người , thân thể hắn lượn trên không trung vài vòng , sau đó ngã rầm một tiếng quỳ ngồi dưới đất.

Lục phủ ngũ tạng như bị như bị bầm dập , đau đớn sắp nát, máu tươi theo khóe miệng của hắn chậm rãi chảy xuống. Hắn cắn chặt hàm răng, không chịu thốt ra tiếng đau đớn , sau đó hắn dùng sức hai chân , chống lấy thân thể, một lần nữa đứng thẳng dậy.

Thật tưởng tượng, không có linh khải bảo vệ mà bị người tu hành khoác linh khải đánh vào người , còn có thể đứng dậy. Lãnh Bách Nguyên trên mặt cũng toát ra vẻ kinh ngạc. Ngay lúc hắn đang kinh ngạc, Thượng Quan Tú đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, đưa quyền hướng về Lãnh Bách Nguyên lao tới.

Nhưng quyền của hắn đối với Lãnh Bách Nguyên không tạo thành bất kỳ thương tổn .Lãnh Bách Nguyên hơi nghiêng người, ung dung đỡ lấy nắm đấm của hắn.

Lãnh Bách Nguyên thân trong nháy mắt toát ra một luồng nồng nặc sát khí, giọng điệu âm lãnh nói rằng: "Tiểu tử, ngươi phải chết !" Trong khi nói chuyện, hắn vung lên nắm đấm, lại muốn ra tay.

Có thể thấy Lãnh Bách Nguyên đang động chân khí, Phan Mộng Quân cũng ngay lập tức băng ra, dù nàng không xem Thượng Quan Tú là người yêu, 2 người chung quy vẫn là thanh mai trúc mã, có hơn 10 năm cảm tình ở nơi đó.

Nàng lao đến Lãnh Bách Nguyên trước mặt, che chắn Thượng Quan Tú , mi thanh tú của nàng nhíu chặt, gấp giọng nói rằng: "Bách Nguyên, đừng đánh nữa !"

Dứt lời , nàng vừa nhìn về phía Thượng Quan Tú, dùng giọng điệu cầu xin thấp giọng khuyên nhủ: "Tiểu Tú, ngươi đi nhanh đi, ta van xin ngươi..."

Thấy Phan Mộng Quân ánh mắt ngập nước , Thượng Quan Tú nắm chặt nắm đấm chậm rãi buông ra, đầu óc cũng tỉnh táo lại.

Hắn muốn cùng Lãnh Bách Nguyên liều mạng, nhưng hắn hiện tại nhưng không có thực lực đó.

Lãnh Bách Nguyên giống như Phan Mộng Quân, đều là đế quốc Linh Võ học viện học sinh, tu vi cảnh giới ít nhất đạt đến tầng thứ năm linh hóa cảnh, mà hắn chỉ là tầng thứ hai Linh Động cảnh mà thôi, tu vi chênh lệch quá cách xa, không thể dựa vào đấu chí cùng ý chí lực có thể bù đắp khoảng cách.

Hắn giơ tay lau chính mình vết máu ở khóe miệng, mối thù này, hắn sẽ ghi ở trong lòng.

Lãnh Bách Nguyên đầu tiên là nhìn Phan Mộng Quân, sau đó lại nhìn Thượng Quan Tú, âm thầm cắn răng, kiềm chế lửa giận trong lòng, khóe miệng nhếch lên , nở nụ cười, khóe mắt đuôi lông mày trong lúc đó toát ra vẻ khinh bỉ, ngạo nghễ nói rằng: "Thượng Quan Tú, ngày hôm nay coi như ngươi may mắn , nếu như ta lại thấy ngươi chạy tới đế quốc Linh Võ học viện dây dưa Mộng Quân, ta tuyệt không tha cho ngươi!" Nói xong, lệ khí trên mặt hắn biến mất, đồng thời thu lấy trên tay linh khải, còn cười ha hả ôm Phan Mộng Quân eo , ngẩng đầu nói rằng: "Mộng Quân, chúng ta đi! Giống như hắn loại này phế vật , ta nhìn nhiều lắm rồi, ngươi càng chú ý hắn, hắn càng là được đà lấn tới, sau đó đối với người như thế, ngươi chỉ có thể lẩn trốn..."

Trong khi nói chuyện, hắn ôm lấy Phan Mộng Quân, như một con gà trống lớn vừa giành chiến thắng, vênh váo tự đắc ở trước mặt Thượng Quan Tú , không thèm liếc hắn một cái.

Phan Mộng Quân đúng là liên tục quay đầu lại, nhiều lần muốn quay người lại chạy qua xem Thượng Quan Tú có bị thương không, nhưng nàng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, theo Lãnh Bách Nguyên đi vào Linh Võ học viện cửa lớn.

Học sinh xung quanh cũng là đối với Thượng Quan Tú chỉ chỉ chỏ chỏ, thỉnh thoảng phát sinh tiếng cười nhạo.

Thượng Quan Tú tu luyện không ra sao, nhưng hắn từ nhỏ đến lớn còn chưa bao giờ nhận nhục nhã đến vậy .

Hắn cũng không biết chính mình làm thế nào rời khỏi cửa học viện đế quốc Linh Võ , khi hắn lấy lại tinh thần thời điểm, đã đi tới một cái rộng rãi lại phồn hoa phố lớn.

Hiện tại chính là tháng bảy, trời quang mây tạnh, mặt trời chói chang trên cao, khí trời nóng bức, nhưng giờ phút này trái tim Thượng Quan Tú giá lạnh như băng, cả người dường như rơi vào trong hầm băng.

Thời điểm Lãnh Bách Nguyên ôm lấy Phan Mộng Quân rời đi , Thượng Quan Tú liền cảm thấy có một cái bàn tay vô hình lục lọi trong cơ thể chính mình, đem lòng tự ái của hắn móc ra, mạnh mẽ vứt xuống đất, lại đạp lên cái nát tan.