Chương 8: Hành Trình Bắt Đầu

Vân Vũ thấy lạ, a di vốn từ trước đến nay đúng kiểu là một thôn phụ chưa thấy nàng dụng võ bao giờ nay Linh Nguyệt lại nói a di đến Đại Hội Võ Lâm thật làm cho hắn cảm thấy a di có quá nhiều bí mật mà chưa bao giờ nói cho hắn biết và mỗi lần nhắc đến phụ mẫu Vân Vũ là nàng lại lảng sang chuyện khác.

Chẳng lẽ quá khứ có điều gì khúc mắc hay sao? Bắt đầu thấy đau đầu với vấn đề này, Vân Vũ vừa dựng lại cánh cửa vừa nói.

-Đại Hội Võ Lâm? Có phải là ngày mà các cao thủ, các bang phái tụ họp rồi chọn ra minh chủ phải không?

-Phải, đại hội sẽ được cử hành sau 1 tháng tại đỉnh Hoa Sơn.

-Ồ! Vậy chắc nàng biết quá khứ của a di? Có thể kể cho ta nghe?

Lại nhắc đến quá khứ, tay Linh Nguyệt nắm chặt chuôi kiếm thần sắc có chút tức giận, mất mát cùng buồn bã, giọng pha chút đượm buồn.

-Nghi tỷ trước kia là đệ tử Thiên Nữ Kiếm, là một thiên tài kiếm pháp, người mà chưởng môn cũng là sư phụ chúng ta nói rằng tỷ ấy sẽ là người sẽ đưa danh tiếng Thiên Nữ Kiếm vang xa võ lâm.

Nhưng rồi một sự việc đã xảy ra, muội muội của tỷ cũng chính là mẫu thân ngươi- Đông Phương Tuyết người có thể sánh ngang tỷ ấy đã có thai ngoài ý muốn. Việc này như một cái tát vào mặt chưởng môn, khi chưởng môn đã dự tính gả mẫu thân ngươi với Hoàng Quyết con trai minh chủ võ lâm bấy giờ.

Chưởng môn lúc đó rất giận lệnh cho Tuyết nhi phải bỏ cái thai sau đó dùng một thủ thuật vá lại màng trinh nếu không làm việc này mối quan hệ hai bên Thiên Nữ Kiếm và chính phái sẽ rất căng thẳng khi mà Thiên Nữ Kiếm đã nhận rất nhiều trợ giúp từ chính phái và Hoàng Quyết lúc đó rất say mê mẫu thân ngươi.

Đương nhiên là Tuyết nhi không chấp nhận và cầu xin cho nàng giữ đứa bé rồi sau đó sẽ chịu trách nhiệm tội lỗi của mình. Là muội muội mình Nghi tỷ không thể đứng yên nhìn muội muội mình ngày ngày đau khổ thế là tỷ ấy đã quyết định giúp Tuyết Nhi thoát khỏi ngục giam và đưa đến một nơi kín đáo chờ ngày sinh nở.

-Thật chó chết mà!

Vân Vũ chửi um lên cả người phát kình lực khiến bốn bức tường xung quang bắt đầu rạn nứt, mỗi lời Linh Nguyệt nói ra lại khiến hắn rất thương mẫu thân vì hắn mà chịu đau khổ.

-Và ngày sinh cũng thuận lợi nhưng cũng là lúc Tuyết Nhi kiệt sức mà qua đời, Nghi tỷ đau khổ nhiều ngày nhưng rồi quyết định trở về chịu phạt và hình phạt dành cho tỷ là trục xuất khỏi phái. Ta giao tình tốt với Nghi tỷ nên đã sắp xếp một nơi ở đây.

Lời nói vừa dứt cùng là lúc những tiếng khóc Vân Vũ xuất hiện, những giọt nước mắt len lỏi qua hai bàn tay che lên khuôn mặt điển trai, người ta thường nói người đàn ông không dễ rơi nước mắt trừ khi đó là người thân của mình.

Linh Nguyệt im lặng để cho Vân Vũ khóc cho vơi cái nỗi đau thương, một lúc sau hắn lau mặt rồi hỏi tiếp.

-Vậy nơi chôn cất mẫu thân ta ở đâu? Ta phải đi tìm.

-Nơi chôn cất mẫu thân ngươi ta không hề biết chỉ có Nghi tỷ mới biết.

-Vậy mục đích a di đến Đại Hội Võ Lâm là gì?

-Ta cũng không rõ.

-Được rồi, cảm ơn nàng.

-Thôi, ta đi đây.

Linh Nguyệt đứng dậy rời đi thì cánh tay nàng đã bị bàn tay rắn chắc Vân Vũ nắm lại, Linh Nguyệt vốn là người không hề thích ai chạm vào mình nhất là nam nhân nhưng Vân Vũ nàng lại không hề nổi lên cảm giác tức giận, nàng nhỏ nhẹ nói.

-Ngươi làm gì vậy? Mau bỏ tay ra.

-Nàng nhìn ngoài kia đã khuya rồi, nghỉ ở đây đi. Yên tâm ta ngủ ở phòng bếp.

Thấy ý Vân Vũ nói ra rồi lại nhìn ngoài trời, Linh Nguyệt đành gật đầu dù sao đi đêm trong thời tiết này cũng không an toàn. Một đêm trôi đi mà cả hai khó vào giấc ngủ trong nỗi trằn trọc.

Buổi sáng tuy ngoài trời tuyết vẫn phủ kín nhưng do có chút ánh mặt trời mà tuyết tan đi không ít. Vân Vũ tỉnh giấc thì Linh Nguyệt đã rời đi từ lúc nào không hay.

-Đi mà không nói gì sao?

Vân Vũ lầm bầm sắp xếp chút quần áo, vật dụng, tiền để dành dù gì chuyến đi này cũng khá dài không biết bao lâu sẽ quay lại nơi đây, đầu tiên hắn phải đến cáo biệt sư phụ trước rồi mới lên đường.

Nghĩ vậy liễn khinh công mất hút, đến nơi Lão Vương vẫn nằm ngủ, Vân Vũ đặt ít bánh với hoa quả lên bàn đá thì lão Vương lên tiếng.

-Đến rồi hả?

-Vâng sư phụ. Con...

-Ngươi định đi đâu phải không?

-Dạ phải! Con đi đến Hoa Sơn nơi sẽ cử hành Đại Hội Võ Lâm.

-Hừ! Một nơi của lũ tạp nham tự cao tự đại. Tốt nhất ngươi đừng dính vào bọn chúng. Đi theo ta!

Lão Vương đứng dậy rồi đến một cánh cửa đá sau đó lão xoay tròn nút vặn ở bên trái. Cánh cửa liên mở ra một thông đạo sâu hút tối tăm một luồng gió lạnh thổi ra khiến Vân Vũ lạnh sống người, lão Vương cầm ngọn đuốc đi đến đâu châm mấy ngọn đuốc ở trên tường đến đấy.

Vân Vũ đi càng sâu thì cảm giác có một cái gì đó rất mạnh mẽ rất nguy hiểm dường như đó một con quái vật đang có thoát khỏi xiềng xích khỏi cửu u.

-Sư phụ nơi này là gì vậy?

-Sắp đến rồi. Có vài thứ đưa cho ngươi.

Lời vừa dứt, cả hai đã đến một khoảng đất trống mà ở giữa là một hòn đá nơi mà một thanh kiếm và một thanh đao cắm ở đó xung quanh là xích quấn chặt tỏa ra khí kình kinh người khiến hô hấp Vân Vũ có chút rối loạn phải dùng nội công áp chế.

Lão Vương đến gần, hai binh khí như cảm nhận được chủ nhân của mình đến, tự động rung rung như muốn thoát khỏi nơi cầm tù.

Lão Vương hai tay nắm chặt chuôi hai binh khí một lực mạnh mẽ rút ra lập tức cả khu động đá này rung chuyển, Vân Vũ hơi hoảng vội lui ra sau.

Một lúc sau thần lực hai binh khí mới dứt, lão Vương hai tay xoay tròn vũ khí như món đồ chơi rồi nói.

-Thanh kiếm này là "Cuồng Băng Diệt Kiếm" còn thanh đao này là "Tà Hỏa Diệt Đao" cả hai đều rèn từ sừng Hỏa Băng Ngục Long Lân được nung bằng hơi thở lửa và hơi thở băng nên rất cứng và bén. Cầm lấy!

Nói đoạn lão Vương ném hai binh khí, Vân Vũ nhanh tay đoạt lấy nhưng khi vừa cầm lập tức hai cỗ băng hỏa từ hai thần binh chảy ngược vào người hắn, cái lạnh cái nóng này khác xa hắn chịu được.

-Vận huyệt Tri Thu và Tri Tất giao hòa hai cỗ hỏa băng vào đan điền.

Được chỉ điểm Vân Vũ lập tức vận công 36 vòng chu thiên hai cỗ băng hỏa chảy vào đan điền khiến hắn như điên lên nóng không ra nóng mà lạnh cũng chả ra lạnh. Không thể chịu được Vân Vũ chỉ có thể làm bằng cách vừa vận công vừa cầm đao kiếm chém lung tung.

Sau một hồi Vân Vũ hét lớn vang cả thạch động, hai tay hai thần binh đập vào nhau tạo tiếng vang chứa kình lực phá nát mặt đất.

Vân Vũ chống đao quỵ xuống thở hồng hộc, cơ thể hắn nửa đỏ của hỏa nửa xanh của băng dần đân dịu đi rồi biến mất, hắn vừa thở vừa nói.

-Sư phụ, thần binh tốt.

-Hứ! Không tốt mới lạ, mà phải nói là tuyệt đỉnh mới đúng.

Quay trở lại thạch thất chính, Vân Vũ lúc này quỳ xuống.

-Sư phụ, ơn của người con nhất định không bao giờ quên nay con cũng không có gì đáp lại sư phụ nên nếu như người có nỗi lòng mà chưa làm được người hãy nói, con sẽ làm thay người.

Lão Vương nước mắt suýt chảy nhưng vẫn kiềm lại.

-Hảo đồ nhi, tâm ý của con ta nhận, như ta đã nói với con từ đầu lúc nhận con làm đệ tử, con hãy thay ta báo thù bốn kẻ đã hãm hại ta: Vĩnh Xương, Đồ Long, Vô Diện, Ưng Phúc.

-Con sẽ báo thù thay người?

Tuyết lại rơi dày hơn, Vân Vũ đứng trước nhìn lại ngôi nhà nhỏ, xoa nhẹ lên cánh cửa như nhớ lại quá khứ rất có thể rất lâu sau này hắn sẽ về nơi đây. Hành trình hương diễm phong lưu của hắn đã bắt đầu.