Chương 1: Sự cám dỗ của mẹ kế

Nhóm dịch: Ẩn Môn

Nguồn: truyenyy.com

-----------------------

Buổi sáng sớm, ánh dương đã lan tỏa khắp tỉnh S, đây là một thành phố công nghiệp, kinh tế phát triển chia làm ba khu vực. Phía đông là khu công nghiệp, nơi vô cùng ô nhiễm của thành phố. Trung tâm là khu buôn bán với vô số nhà cao tầng mọc lên như nấm, cửa hàng tấp nập dòng người đi lại không thôi, còn phía tây chính là khu dân cư. Nơi trung tâm khu dân cư là các biệt thư xa hoa nhất.

Trong đó ngôi biệt thư sang trọng nhất chính là ngôi nhà của nhân vật chính chúng ta. Hắn tên là Hạ Phong Ngân, phụ thân hắn là phó thị trưởng thành phố thế lực cực kỳ khổng lồ.

- Phong Ngân! Mau dậy ăn điểm tâm.

Bên trong biệt thư một thiếu phụ xinh đẹp dáng người thướt tha, đẩy đặn, khuôn mặt như trăn sáng đang cầm cái mâm trang bị đầy đủ bữa sáng hướng tới phòng ngủ trên lầu hai hô lên.

Thanh âm như chim yến, kiều mỵ tràn đầy cám dỗ.

Trong phòng ngủ ở lầu hai, một thanh niên anh tuấn ước chừng hai mươi tuổi nghe được tiếng kêu của thiếu phụ lập tức từ giường đứng dậy, hắn mặc một bộ áo ngủ màu trắng, trực tiếp đi xuống dưới lầu.

Người thanh niên anh tuấn này chính là thiếu gia Hạ Phong Ngân, năm nay hai mươi tuổi, đang học đại học năm thứ hai.

Hắn từ nhỏ đã không thích học tập, thành tích vẫn không tốt, nhưng do cha của hắn dùng quyền lực bắt hắn đi học đại học. Hắn cũng không xem trọng việc đi học lắm, gia tài nhà bạc triệu của nhà hắn đủ giúp hắn tiêu xài cả đời, hắn giờ chỉ quan trọng cái tấm bằng đại học sau đó sẽ được cha hắn an bài nhậm chức trong một công ty.

Vị thiếu phụ này tên là Lý Tư Tư là mẹ kế của Hạ Phong Ngân. Mẹ ruột hắn đã qua đời mười năm trước, cha của hắn liền đi bước nữa. Lúc ấy Lý Tư Tư cũng vì gánh nặng học phí của em trai mình cho nên phải nhận lời cha của hắn là Hạ Bá Thiên.

Hạ Bá Thiên năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, sớm đã không còn năng lực đàn ông, bởi vậy Lý Tư Tư mặc dù danh phân là phu nhân nhưng vẫn là một khuê nữ trong trắng.

Hạ Bá Thiên thường xuyên ở lại nhà lớn của chính phủ, cho nên ngôi biệt thự thường xuyên chỉ có hai người Hạ Phong Ngân và Lý Tư Tư.

- Tư Tư, sáng sớm hôm nay ăn gì?

Hạ Phong Ngân trước mặt người khác kêu Lý Tư Tư là mẹ kế, nhưng khi hai người ở một chỗ liền trực tiếp gọi tên. Bởi Lý Tư Tư chỉ hơn Hạ Phong Ngân hai tuổi, hai người nếu gọi nhau mẹ con có phần không tự nhiên.

- Là món người thích nhất, trứng ốp la.

Lý Tư Tư cười quyến rũ, ánh mắt chớp chớp. trên mặt lộ ra má lúm đồng tiền. Hạ Phong Ngân vừa thấy cả người như bị điện đánh trúng, toàn thân nhộn nhạo, mỉm cười nói.

- Ta thích nhất không phải trứng ốp la, ta thính nhất là bánh, lại là một lần ăn được hai cái.

- Thích ăn bánh? Lý Tư Tư nghi hoặc hỏi.

- Đứng vậy, bánh chẳng những mềm mại mà còn có thể co dãn, có thể nhào nặn theo lòng bàn tay.

Hạ Phong Ngân nói xong, liền nhìn tới bộ ngực sữa đầy đặn của Lý Tư Tư. “Ở trường học một tháng, ngực của Tư Tư dường như lại to thêm thì phải”.

- Ừ

Lý Tư Tư nghe không hiểu lời của Hạ Phong Ngân, cười đoan trang nói.

- Hôm nay người ăn trứng ốp la đi, sáng ngày mai ta làm cho người.

“Cần gì tới sáng ngày mai chứ, trên người ngươi không phải có sẵn sao”.

Hạ Phong Ngân thừa dịp Lý Tư Tư xoay người đi, ánh mắt chằm chằm nhìn Lý Tư Tư.

Nhìn thấy bộ dáng mê người của cô, hắn không kiềm lòng được phải nuốt nước miếng. Đây tuyệt đối là cám dỗ mê người, nếu không phải xong bữa sáng hắn còn phải tham gia hoạt động của lớp, nhất định sẽ nghĩ biện pháp chiếm tiện nghi của Lý Tư Tư.