Chương 334: Tranh đoạt Linh khí!

Sau khi bàn bạc với Nguyễn Bảo Ánh xong thì hắn liền lập tức tiến tới chỗ lồng sáng, hai người Trầm Tâm Kỳ và Nguyễn Bảo Ánh thì đứng ngoài, không tham gia vào. Nguyễn Bảo Ánh có gia gia là Linh Thần Cảnh nên những thứ này chưa đủ quý giá để nàng đặt vào mắt, còn Trầm Tâm Kỳ thì biết người biết ta, thực lực của nàng không phải quá mạnh mẽ nên cố tham gia vào thì nói không chừng không những đoạt được linh khí mà còn làm liên lụy đến Lý Hàn nên nàng bình chân như vại.

Lý Hàn đi gần đến lồng sáng liền lật tay chém ra một đạo linh lực, đập thẳng vào chùm sáng giữa không trung, đồng thời hắn cũng im lặng di chuyển dần về phía chùm sáng.

Hành động này của Lý Hàn không thu hút sự chú ý của mọi người, bởi vì không chỉ một mình hắn hành động như vậy, những người khác cũng vừa công kích chùm sáng, nhưng đồng thời cũng chuẩn bị sẵn tâm thế, một khi chùm sáng vỡ, bọn họ sẽ ra tay ngay lập tức!

Khi Lý Hàn di chuyển tới phía dưới chùm sáng thì ngừng lại, ánh mắt của Lý Hàn trở nên điên cuồng, Linh Lực hùng hậu giống như thủy triều lao ra khỏi đan điền, đồng thời Tinh Thần Lực ở trong thức hải cũng ở trạng thái chuẩn bị.

Dưới sự oanh tạc của mọi người, chùm sáng kia trở nên ảm đạm, rung động giống như sắp bị phá nát.

Nhìn thấy cảnh tượng này, bầu không khí trong đại điện trở nên có chút cổ quái, vốn mọi người còn đang hợp lực với nhau bây giờ tự nhiên phân tán ra xung quanh, trong mắt ai nấy đều tràn ngập sự cảnh giác.

Lý Hàn cũng đã nhận ra bầu không khí cổ quái này, nhưng hắn không cảm thấy ngoài ý muốn, dưới sức hấp dẫn của Linh Khí, chuyện này chỉ là bình thường.

Chùm sáng ở giữa đại điện càng lúc càng ảm đạm, mọi người trở nên khẩn trương hơn, thậm chí có một số người đã lén lấy vũ khí.

Răng rắc!

Đột nhiên có một thanh âm vỡ nát nhỏ vang lên, lúc này đại điện trở nên lặng ngắt như tờ, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào những khe nứt trên chùm sáng.

Răng rắc răng rắc!

Cái khe nhanh chóng mở rộng, cuối cùng lan ra khắp chùm sáng.

Ầm!

Sau khi lan tỏa, cái khe kia đã đạt tới cực hạn, chùm sáng không chịu nổi nữa, ầm ầm vỡ tung, hóa thành vô số mảnh vụn ánh sáng, từ trên không trung rơi xuống.

Ầm!

Ngay khi chùm sáng vỡ tung, đại điện vốn an tĩnh nay tràn ngập những đạo Linh Lực hùng hậu, ánh mắt của mọi người lúc này trở nên đỏ như máu, thân hình bay lên, trong mắt hiện lên vẻ tham lam, chụp tới những Linh Khí ở trên không trung!

- Ra tay!

Cũng vào lúc này, Lý Hàn điểm chân lên sàn một cái, thân hình bay lên giữa không trung, mà đúng như hắn dự liệu, tuyệt đại đa số những người ở đây đều không kháng cự được lòng tham, lao tới chỗ Linh khí hình đao, 7 món Linh khí khác số lượng người tranh đoạt ít hơn rất nhiều.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Lý Hàn hắc hắc cười một tiếng, thân hình vừa chuyển đã tới thanh kiếm khí ít người tranh đoạt nhất.

Nếu Nguyễn Bảo Ánh đã nói cái Linh Khí này là món có uy lực mạnh nhất trong 8 món Linh khí, vậy thì hôm nay hắn phải có nó trong tay!

Nghĩ đến đây, Lý Hàn liếc mắt nhìn 10 người nữa cũng lao tới cái Linh Khí dạng kiếm, trong mắt hiện lên sự lạnh lùng.

Thứ này, hắn chắc chắn phải có!

Mười một bóng người đứng trên không trung, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào thanh kiếm khí này.

Lý Hàn đảo mắt nhìn mười người còn lại, sau đó tập trung vào trên người của bốn trung niên nam tử ở phía bên trái, trong cơ thể 4 người này tràn ngập Linh Lực ba động hùng hậu, thực lực của bốn người này đều đạt tới Linh Sơn Cảnh.

Sáu người còn lại chỉ có thực lực Địa giai, tuy không kém nhưng mà sự uy hiếp đối với Lý Hàn không nhiều.

Thân hình của Lý Hàn lúc này dùng Lưu Tinh Thiên Quang Bộ nên đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng tiếp cận kiện linh khí này.

- Tiểu tử, muốn chết!

Mười người ở phía sau thấy Lý Hàn tới trước thì nhất thời giận dữ, đồng loạt ra tay, mười đạo linh lực mạnh mẽ bắn thẳng vào sau lưng Lý Hàn.

- Hừ!

Nhận thấy kình phong hung hãn ở phía sau, Lý Hàn hừ lạnh một tiếng, tâm thần khẽ động, linh lực liền tạo ra bức tường phòng thủ bảo vệ phía sau lưng, để cho mười đạo công kích kia đánh vào, mặc dù điều này khiến hắn bị thương một chút nhưng hắn cũng lợi dụng điều này khiến khoảng cách giữa hắn và linh khí hình kiếm kia rút ngắn lại. Đồng thời hắn liền phóng ra mười đạo Băng Hàn Phách Thứ đánh về mười người phía sau, cảm nhận sư nguy hiểm của Băng Hàn Phách Thứ khiến cho cả mười người luống cuống tay chân trong chốc lát.

Trong lúc 10 người này luống cuống thì Lý Hàn đã tới gần thanh linh khí kia, sau đó đưa tay tóm lấy.

Ông!

Ngay khi bàn tay Lý Hàn chạm vào kiện kiếm khí này, thì trên thân kiếm bộc phát ra một lực phản kháng rất mạnh, đánh văng bàn tay của Lý Hàn ra ngoài.

Nhìn thấy cái thanh kiếm này biết chống cự, Lý Hàn cũng cả kinh, không hổ là linh khí bậc cao, có cả bản lĩnh như thế này.

Ầm!

Tóm một lần không được, Lý Hàn định tiếp tục tóm lần thứ hai thì đột nhiên có bốn đạo linh lực Lực mạnh mẽ từ phía sau vọt tới, điều này làm cho sắc mặt của hắn trầm xuống, hắn nhanh chóng xoay người né tránh rồi quay đầu lại nhìn lại thì thấy 4 vị cường giả Linh Sơn Cảnh kia đang nhìn hắn với con mắt giận dữ.

- Tiểu tử, mau mau cút đi, đừng để lão tử phải ra tay độc ác!

Một trong bốn người tiến lên phía trước, hung ác nói.

Nhìn thấy 4 người kia mang bộ dáng hung thần ác sát, Lý Hàn nhịn không được cười lạnh một tiếng, hắn không nói lời vô nghĩa, tâm thần khẽ động, tinh huyết Ma Sát Bạch Vươn lập tức được kích hoạt.

- Grao! Grao grao!

Tiếng gầm rống đến từ hồng hoang viễn cổ bỗng vang lên, hơi thở cuồng dã bạo ngược liền khuếch tán khắp nơi, Lý Hàn lại lần nữa biến thành Ma Sát Bạch Vượn.

Chẳng có khúc nhạc dạo đầu cũng như thăm dò, Lý Hàn không có thời gian dây dưa với bốn người này, cho nên vừa ray tay hắn đã dùng tới công kích cường đại nhất của mình, đó là Nhân Vương Biến.

Một con Ma Sát Bạch Vượn cao khoảng 10m xuất hiện bên trong đại điện, toàn thân bao phủ khí thế hung ác, mắt đỏ như máu, tỏa ra khí tức mạnh mẽ, điều này không chỉ khiến mười người đang đối đầu với Lý Hàn phải sững sỡ mà ngay cả tất cả mọi người đang có mặt trong đại điện này đều phải kinh ngạc trước sự xuất hiện của Ma Sát Bạch Vượn.

Lý Hàn trong thân sát Ma Sát Bạch Vượn không đợi những người kia phục hồi tinh thần thì hắn đã ra tay, hắn nhảy lên một cái, trên cánh tay thô to của Ma Sát Bạch Vượn liền xuất hiện một cái lò to băng một cái bàn, sau đó hắn liền vung lo đánh lên người vị cường giả Linh Sơn Cảnh lúc nãy lên tiếng uy hiếp hắn.

Bành!

Ầm!

Tên trung niên kia liền trúng đòn này của Lý Hàn, hắn lập tức phun ra một ngụm máu, thân hình rơi thẳng xuống đất, hiển nhiên là bị thương không nhẹ. Sau đó Lý Hàn cũng không dừng lại mà quâ ngang Hắc Thiên Đỉnh đánh tới ba người còn lại nhưng ba người kia dù sao cũng là Linh Sơn Cảnh thân kinh bách chiến nên khi Lý Hàn hành động thì ba người cũng lập tức làm ra phản ứng.

Bành!

Lý Hàn huy động Hắc Thiên Đỉnh, mạnh mẽ bức lui ba cường giả Linh Sơn Cảnh. Mà hắn cũng không chịu nổi, đồng dạng liên tiếp lùi hơn chục bước, lại không hề bị thương.

Thể chất của Ma Sát Bạch Vượn kết hợp với tiểu thành Đệ tam biến Hỗn Độn Luyện Thể Cảnh biến hắn hoàn toàn trở thành một thanh linh khí Linh Địa Cảnh hình vượn, muốn đánh thương hắn ít nhất phải sử dụng pháp khí cấp bậc Linh Sơn Cảnh! Nhưng những người này mặc dù đều là cường giả Linh Sơn Cảnh nhưng nhiều nhất chỉ sở hữu linh khí Địa giai, kiếm đâu ra vũ khí Linh Sơn Cảnh chứ nên muốn đánh bại Lý Hàn trong thân Ma Sát Bạch Vượn thì khó, vô cùng khó!

- Tiểu tử, không nên tự tìm đường chết!

Lão già áo xanh lạnh lùng nói, tiểu tử này chẳng qua biến thành quái thú, có được man lực Linh Sơn Cảnh mà thôi, không có gì phải sợ!

Căn bản của võ giả là cái gì?

Linh lực!

Võ giả sử dũng được linh lực mới là vương đạo, chỉ sử dụng man lực thì chỉ là tiểu xảo mà thôi.

- Hừ, các ngươi nói nhiều quá, có giỏi thì nhào vô.

Lý Hàn hóa thân thành Ma Sát Bạch Vượn, khi nói chuyện thanh âm giống như tiếng sấm liên tục vang vọng trong thiên địa, khí thế vô song.

Thấy Lý Hàn vốn chỉ Linh Địa Cảnh, nhờ có man lực của Linh Sơn Cảnh lại dám khiêu chiến bọn họ, điều này khiến bọn hắn giận tím mặt, cả ba hét lớn một tiếng đánh tới Lý Hàn.

Lão giả áo xanh hữu quyền nhấc lên, hướng về Lý Hàn đánh tới. Dưới sự bao bọc của linh lực, một quyền này của hắn ngay cả núi đều có thể nổ nát!

Một trung niên áo tím thì lấy ra một cây búa khổng lồ, nhắm ngay đầu Lý Hàn gõ xuống, hắn không tin đầu của Lý Hàn cũng có thể cứng rắn như vậy.

Người cuối cùng là một lão giả áo đen, lão hai chưởng lật vỗ, hóa thành hai bàn tay đen như mực, lòng bàn tay có một vệt đỏ sẫm, tỏa ra tà lực yêu dị.

Bọn họ cũng đều biết Lý Hàn chỉ có man lực, trình tự linh lực còn dừng lại ở Địa giai, như vậy lực phòng ngự tự nhiên không quá cường đại, võ kỹ có thể dễ dàng xuyên phá phòng thủ của hắn, tạo thành trọng thương đối với thân thể của hắn.

Trong lúc nhất thời, Lý Hàn lọt vào trùng vây.

Lý Hàn không nhúc nhích không tránh, bùng bùng bùng ba đạo công kích đều đánh hết lên trên người hắn.

Xong rồi, tiểu tử này làm sao ngẩn người vào lúc này chứ?

Bị ba đạo công kích của Linh Sơn Cảnh đồng thời đánh trúng, không chết cũng tàn tật!

Dưới cái nhìn chăm chú của vô số đôi mắt, Lý Hàn trong Ma Sát Bạch Vượn lại hướng về phía lão giả áo đen, nam nhân áo tím lộ ra một nụ cười lạnh, sau đó hai quyền cùng ra! Đồng thời tay còn lại cầm Hắc Thiên Đỉnh cũng giơ lên cao, đập xuống đầu lão giả áo xanh.

Khoảng cách gần như vậy, bọn họ lại làm sao né được?

Bành! Bành! Bành!

Ba tiếng Bành vang lên, trung niên áo tím và lão giả áo đen cùng bị đánh trúng mặt, đều hét thảm một tiếng, lảo đảo liên tiếp lùi lại, một bàn tay bịt mũi, nhưng có thể nhìn thấy có tia máu theo bàn tay lăn xuống. Còn nam nhân áo xanh thì bị Hắc Thiên Đỉnh đập xuống đất, sinh tử không rõ.

Ba người này đều bị thương, nhưng Lý Hàn thì sao?

Thần hoàn khí túc!

Nếu nói như vậy cũng tính là bị thương, vậy mọi người có chết cũng không thể tưởng tượng!

Tê, lực phòng ngự của thân thể kẻ này cũng quá khủng bố chứ hả!

Đến lúc này, mọi người tự nhiên hiểu được sách lược của Lý Hàn, chính là cố ý lấy chính mình làm bia hấp dẫn người khác công tới, dùng thể chất vô cùng mạnh mẽ của hắn hứng chịu, sau đó nhân cơ hội đánh trả!

Cũng chỉ có thể chất cường độ có thể so với linh khí như kẻ này mới có thể sử dụng chiến thuật như vậy, đổi là người khác sớm đã bị đánh thành thương nặng, phản kích cái rắm!

Lão giả áo đen và nam nhân áo tím thấy vậy liền kinh sợ, cả ba cường giả Linh Sơn Cảnh liên thủ tấn công, không những không kiến Lý Hàn bị thương mà ngược lại còn bị Lý Hàn đả thương, thậm chí một người ngay cả sinh tử còn chưa rõ, điều này khiến hai người bọn hắn bất lực, cả hai nhìn nhau một cái rồi quay đầu bay vào lối nhập khẩu đến tầng tư.

Ngay cả ba cường giả Linh Sơn Cảnh thì sáu người Địa giai kia còn có thể làm được gì, ngay cả rắm cũng chưa kịp phóng liền chạy xuống tầng tư. Lý Hàn thấy những người này đã bỏ chạy thì cũng không thèm đuổi theo mà lập tức đưa tay chộp lấy kiện linh khí kia.

Ong ong!

Khi mà Lý Hàn tóm lấy nó, thanh kiếm này lập tức chống cự, nhưng do lần này Lý Hàn đã có chuẩn bị, linh lực hội tụ ở trong lòng bàn tay, sau đó nắm chặt lấy nó.

Nhưng Lý Hàn thề chết không buông tay, sự phản kháng của thanh Linh khí này càng lúc càng điên cuồng.

- Khốn khiếp!

Nhìn thấy loại tình huống này, Lý Hàn hắng giọng, bỏ ra công sức lớn như vậy, ngay cả Linh Sơn Cảnh còn bị hắn đánh bại, bây giờ mà thua trong tay thanh kiếm khí này thì còn gì là thể diện?

- Xem ra linh khí này đã có linh, nếu vậy thì giao cho Âm Dương tháp.

Trong lòng Lý Hàn thầm nói, sau đó hắn vừa dùng sức giữ chặt linh khí này vừa truyền ý nghĩ của mình lên Âm Dương tháp.

Ông!

Ý nghĩ Lý Hàn vừa nhập vào Âm Dương tháp thì bảo tháp liền hơi chấn động, phát ra một tiếng ông, một cỗ ba động kỳ dị theo lòng bàn tay hắn truyền đi, sau đó lan tới thanh kiếm đang điên cuồng giãy dụa kia.

Khi ba động lan tới, cái Linh Khí hình kiếm đang giãy dụa kia đột nhiên ngừng lại, thậm chí ngay cả ánh sáng của nó phát ra cũng mờ đi, trong lúc mơ hồ, Lý Hàn dường như cảm thấy thanh linh khí trong tay mình đang sợ hãi.

Hiện giờ Lý Hàn không có tâm tư suy nghĩ xem tại sao Linh khí lại biết sợ hãi, hắn nhìn thấy thanh kiếm này cuối cùng cũng bị thu phục thì trong lòng vui vẻ vô cùng, hắn lật tay một cái, lập tức thu nó vào trong Hắc Thiên Đỉnh.

Sau khi thu được thanh linh khí cứng đầu này, Lý Hàn liền giải trừ Nhân Vương biến nhưng hắn không lùi lại xa mà đứng gần đó ngắm nhìn những người khác đang chém giết lẫn nhau để tranh đoạt những linh khí còn lại, hình ảnh Lý Hàn đứng chắp tay nhìn những người chém giết quả thật vô cùng nổi bật nhưng không ai ra tay với hắn cả vì ai nấy đều Lý Hàn mạnh mẽ, một đòn có thể đánh gục cả bốn vị Linh Sơn Cảnh, nếu bọn hắn dây vào Lý Hàn thì chắc chắn không có quả ngon để ăn nên tốt nhất né hắn ra là tốt nhất.

Vài giờ sau, cuộc tranh đoạt Linh Khí trong đại điện lúc này đã kết thúc, 7 món Linh khí còn lại sau một hồi tranh đấu kịch liệt cũng đã có chủ.

Lúc này Lý Hàn mới cùng Nguyễn Bảo Ánh và Trầm Tâm Kỳ đi vào lối nhập khẩu đến tầng thứ tư, mặc dù hai nàng khó hiểu hành động của Lý Hàn nhưng nghĩ hắn có lý do để làm vậy nên hai người cũng không hỏi nhiều.