Sau một hồi trầm mặc, Quân Chiến Thiên đi đến quyết định, trước tiên phải xem được chân diện mục của Tô Ngọc đã, sau đó mới tính đến những vấn đề tiếp theo. Hắn ôn nhu nói: "Nàng có thể tấu lên một khúc do nương dạy, để tại hạ nghe chăng? Tại hạ muốn được kiến thức qua." Ánh mắt hắn lấp lánh tia kỳ lạ, ẩn chứa điều gì đó.
Tô Ngọc nhè nhẹ gật đầu: "Được chứ, tiểu nữ sẽ đàn cho công tử nghe một lần, chỉ là khúc nhạc cuối, tiểu nữ còn chưa có luyện thành thục, nên không đàn được, công tử nghe qua đoạn trước vậy." Sau đó, ngồi ở bên cạnh bàn, song thủ nhẹ nhàng phiêu động trên cây huyền cầm, một khúc nhạc du dương vang lên trong căn phòng nhỏ.
Quân Chiến Thiên chìm đắm lắng nghe, nỗi kinh hoảng trong lòng càng ngày càng lớn. Bản thân Tô Ngọc không hề hay biết có điều gì kỳ quái, nhưng hắn lại không được thoải mái như vậy. Tiếng đàn này rất thần kỳ, đối với người đánh đàn không có nửa điểm ảnh hưởng, nhưng người nghe đàn, thì tâm thần chấn động, khí huyết quay cuồng, bị hãm thật sâu vào trong âm luật. Trong lòng hắn than khẽ một tiếng, suy đoán của mình quả không sai.
Quân Chiến Thiên từ từ vận công chống cự, càng về sau, khi uy lực của tiếng đàn càng lớn, thì gây ra thương tổn đối với người nghe cũng càng nặng nề. Quân Chiến Thiên vô cùng khiếp sợ, đó là Tô Ngọc không hề có nội công, mà tiếng đàn đã lợi hại đến thế, một khi nàng là nội công cao thủ, chắc chắn sẽ đem những người nghe mà giết hết. Cái này khó trách năm đó, vì người cầm cây đàn này mà phải có nhiều kẻ muốn cướp đoạt và chịu táng mạng như vậy.
Thấy trán nàng toát mồ hôi, biết nàng đã cố hết sức, đoạn thủ khúc cuối cùng này, cần phải có nội công thâm hậu mới có thể tấu lên được, bây giờ nàng còn chưa đủ trình độ để đạt được. Hắn khẽ can ngăn: "Thôi được rồi, không cần gắng gượng. Hiện giờ nàng không thể đàn được đâu, cố sức tiếp tục, sẽ gây thương tổn cho bản thân nàng đó. Khúc này tên gọi là gì, nàng có biết không?"
Tô Ngọc thu tay về, thở dốc mấy hơi, một lúc sau lấy lại sức rồi mới trả lời: "Tiểu nữ còn nhớ rất kỹ, khúc này tên là Thiên Thần Chỉ Dẫn, chẳng lẽ công tử đã từng nghe qua?"
Quân Chiến Thiên khẽ thở dài: "Chưa bao giờ, đây là lần đầu tiên. Tại hạ có một đề nghị, hy vọng nàng nhớ kỹ, suốt đời này ngoại trừ phải đối mặt với sự sống chết, tốt nhất đừng bao giờ tấu lên khúc nhạc này trước mặt người khác. Đối với nàng là hoàn toàn có lợi, còn lý do gì, sau này khi đến lúc, tại hạ sẽ nói cho nàng biết. Bây giờ nàng có thể nói cho tại hạ biết, tại sao nàng đeo mặt nạ không?" Dứt lời, ánh mắt biểu hiện vẻ mong chờ nhìn nàng.
Hắn ngầm suy nghĩ. Tại sao mẫu thân của Tô Ngọc, phải truyền thụ cho nàng thủ khúc này? Sợ nó bị thất truyền hay sao, hoặc là có nguyên nhân khác. Mẫu thân của nàng vì cái gì lại không nói cho nư nhi biết tên thật của thủ khúc, lại đổi cái tên của khúc Vong Hồn Huyết Dẫn thành Thiên Thần Chỉ Dẫn như vậy? Xem điệu bộ, cả hai người Tô Ngọc và phụ thân của nàng đều không hay biết đây là cây đàn trong truyền thuyết, tượng trưng cho sự tử vong, Thiên Sát Ma Cầm, mà chính thủ khúc Vong Hồn Huyết Dẫn này đã đoạt mệnh của vô số người.
Tô Ngọc lộ thần thái băn khoăn, nhìn lên cây đàn trên bàn, thủ thỉ đáp: "Năm đó, khi nương dạy tiểu nữ đến đoạn sau, thì lấy ra một cái mặt nạ rất kỳ lạ, và nói với tiểu nữ rằng, nếu như đến mười hai tuổi là bắt đầu mang mặt nạ vào, không được tháo ra. Đến một ngày nào đó, nếu ai nhìn ra tiểu nữ mang mặt nạ, thì mới có thể gỡ nó xuống được. Nương còn nói tiểu nữ sẽ phải gả cho người đó, suốt đời đi theo người đó, và đó là người duy nhất trên đời này, đủ khả năng giúp tiểu nữ vượt qua vận mệnh bị truy sát.
Hắn giờ đây đã hiểu được hàm ý trong lời nói của mẫu thân Tô Ngọc, không khỏi cười khan vài tiếng. Nhìn Tô Ngọc, hắn ân cần bảo: "Nàng có thể bỏ mặt nạ xuống, để ta được ngắm nhìn diện mục chân thật của nàng hay chăng?". Ngữ khí mang theo chút chờ mong và tò mò.
Tô Ngọc thẹn thùng liếc nhìn Quân CHiến Thiên, có chút e dè. Nhưng nàng cũng không cự tuyệt yêu cầu của hắn, song thủ nhẹ nhàng vuốt lên khuông mặt. Hồi lâu, Tô Ngọc mới chậm rãi bỏ mặt nạ xuống, để lộ ra dung nhan chân thật trước mắt hắn.
Mắt hắn sáng ngời, thần quang lóng lánh, đứng cũng không vững nhìn khuôn mặt diễm lệ đến không tài nào hình dung kia. Không thể ngờ được Tô Ngọc còn xinh đẹp không thua gì Đào Kiều Sương, mỹ mạo kỳ tuyệt, thực sự là ngàn năm hiếm có, khó phân cao thấp. Một thân áo vải, nhưng dung mạo tuyệt mỹ thiên địa, dáng người thướt tha, yêu kiều, song nhũ cao ngất, eo thon uốn lượn, thực sự là đẹp đến không thể dùng lời nào để tả hết.Sắc đẹp của nàng tuyệt đối nằm trong 3 người đứng đầu "Bách Hoa Phổ"
Quân Chiến Thiên ngây hết cả người, thực không dám tin vào mắt. Thời khắc này, hắn mới hiểu được câu nói, thiên hạ bao la, vô kỳ bất hữu, thực sự là một điểm cũng không sai. Tô Ngọc mỉm cười nhìn Hoa Tinh, biểu hiện rất hân hoan, khi đã tiết lộ bí mật này với hắn, điều đó khiến nàng như được giải tỏa. Ánh mắt chan chứa nhu tình, tựa như đang ngắm nhìn như ý lang quân vậy, trong lòng Tô Ngọc rất mâu thuẫn, nhiều cảm giác đan xen lẫn nhau, e thẹn xen lẫn mừng vui.
Quân Chiến Thiên ngắm thật lâu, mới lấy lại tinh thần, than thở mãi không thôi: "Thực đẹp, khó trách nương của nàng bắt đeo mặt nạ, hay là nàng mang lại mặt nạ đi, như vậy có rất nhiều điểm tốt đối với nàng. Tô Ngọc, năm nay nàng bao nhiêu tuổi, có thể cho ta biết được không?"
Tô Ngọc từ từ đeo mặt nạ lên mặt, nhu mì nói: "Năm nay Ngọc nhi 16 tuổi, còn công tử, năm này công tử bao nhiêu? Có thể nói cho Ngọc nhi biết không?"
Hắn cười sảng khoái: "Ta gọi là Quân Chiến Thiên, năm nay 17 tuổi, Ngọc nhi, muội không ngại huynh gọi như vậy chứ?" Tô Ngọc nghe vậy, cảm thấy rất thích, khẽ gật đầu. Hắn đi tới bên cạnh Tô Ngọc, đặt nhẹ nhàng hữu thủ lên đỉnh đầu nàng. Nhất thời một luồng chân khí thanh lương vô cùng, trong nháy mắt lan ra khắp toàn thân nàng, khiến toàn thân nàng thoải mái cực kỳ. Bởi lẽ vừa mới đánh đàn, hơi thở còn chưa bình phục, giờ đã hoàn toàn bình thường trở lại. Quân Chiến Thiên thu tay xoay lại, nhưng không thu hồi luồng chân khí, hắn muốn truyền luồng chân khí đó vào trong cơ thể Tô Ngọc, khiến cho nàng có một đạo nội lực, nhằm giúp nàng về sau có thể luyện thành thủ khúc đó.
Tô Ngọc nhìn Quân Chiến Thiên , tỏ vẻ biết ơn: "Đa tạ huynh, muội cảm thấy toàn thân thư thái, kỳ diệu quá."
Hắn cười nói: "Không cần khách sáo, biết chưa? Đã gặp nhau, chính là thiên ý. Phụ thân của muội đã trở lại, chúng ta đi ra ngoài thôi."
Tô Phóng Văn vừa vào cửa, đã nhìn thấy Quân Chiến Thiên và Tô Ngọc đang mỉm cười nhìn hắn, cảnh này khiến hắn có chút bất ngờ. Tô Phóng Văn hỏi: "Sao hai người không ở trong phòng nói chuyện, lại ở đây chờ ta như vậy? Hai người biết ta trở lại sao?"
Tô Ngọc vội trả lời: "Phụ thân, chúng con cũng vừa mới trở ra ngoài. Lúc nãy công tử nói phụ thân đã trở lại, hài nhi còn cảm thấy kỳ lạ, khi thấy người trở về, hài nhi cũng thập phần tò mò." Rời mang ánh mắt ngây thơ nhìn QUân CHiến Thiên.
Quân Chiến Thiên cười nói:cười nói: "Hai người không có luyện qua võ công, không hiểu được cái huyền bí trong đó. Nói cho hai người hay, bây giờ trong phạm vị ngoài trăm trượng, ta có thể biết rõ mọi động tĩnh xung quanh. Không nói đến điều này nữa, chúng ta ngồi xuống đi thôi."
Hắn nói tiếp:"Ta có chuyện muốn nói riêng với phụ thân nàng".Tô Ngọc hiểu ý đi ra ngoài
Ánh mắt Tô Phóng Văn đại biến, khiếp sợ hỏi: "Công tử đã phát hiện ra sự tình gì, cứ nói, có phải là do nữ nhi nói cho công tử biết không?"
Quân Chiến Thiên nhìn vẻ mặt hắn, đột nhiên nhận ra, có một số việc mặc dù Tô Ngọc không biết, những có lẽ phụ thân nàng biết, nếu không tại sao hắn lại giật mình như vậy. Trong lòng hán đối với sự tình này có chút ngạc nhiên, tiếp lời: "Nàng không nói cho ta biết sự tình gì, thậm chí nàng còn không biết lai lịch của huyền cầm, không hề hay biết trong nhiều năm qua, đang luyện tập một thủ khúc, căn bản không phải là Thiên Thần Chỉ Dẫn gì gì đó." Quân Chiến Thiên vừa nói vừa nhìn vào mắt Tô Phóng Văn xem có phát hiện ra cái gì hay không.
Tô Phóng Văn lộ ra thần sắc sợ hãi, âm trầm nói: "Tại sao công tử lại biết việc này, công tử có thể nói cho tại được rõ? Việc này nhi nữ không hề biết, công tử như thế nào lại có thể tại hạ quả không dám tin."
Quân Chiến Thiên thở dài: "Khi tại hạ nhìn thấy huyền cầm, tại hạ đã nhận ra lai lịch của nó rồi. Cây đàn này, khắp thiên hạ người biết về nó không nhiều lắm, nhưng tất nhiên tại hạ lại rất hiểu rõ. Sau đó tại hạ mới đề nghị Ngọc nhi dạo qua thủ khúc một lần, vừa nghe tại hạ đã nhận ra khúc này, đúng là Vong Hồn Huyết Dẫn thất truyền trăm năm. Đối với sự tình năm đó, mặc dù tại hạ không tham dự, nhưng tại hạ tương đối nắm được, cho nên mới biết được hàm nghĩa ẩn chứa trong huyền cầm, lại càng hiểu được cái gì là vận mệnh. Bởi vậy, tại hạ mới hiểu được, vì cái gì mẫu thân nàng bắt nàng phải đeo mặt nạ ngay từ thuở nhỏ. Bây giờ, hai người tạm thời không xảy ra sự tình gì, nhưng đến một ngày nào đó, một khi sự tình này bị người đời phát hiện, hai người chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ."
Sắc mặt Tô Phóng Văn tái nhợt, vẻ mặt bi thiết: "Không thể tưởng đã nhiều năm như vậy, những người đó vẫn không thể quên chuyện này. Khó trách Thúy Nhi trước khi chết, lại dặn dò Ngọc nhi phải đeo mặt nạ, còn để lại một câu nói. Rằng sau này, người đầu tiên nhìn ra Ngọc nhi đeo mặt nạ, nếu không phải là lão đầu, thì người đó là phu quân của Ngọc nhi. Không ngờ sau nhiều năm, lời này lại thực sự ứng nghiệm. Chẳng lẽ đây là thiên ý sao, có lẽ vậy. Hoa Tinh, công tử có thực sự nguyện ý hảo hảo chiếu cố Ngọc nhi suốt đời suốt kiếp, không để nó chịu một điểm tổn thương chứ?"
Hắn không đáp vội, đắn đo hồi lâu, mới trả lời: "Thiên hạ này, e rằng ngoài Quân Chiến Thiên ta, không ai có thể bảo vệ được nàng. Nếu gặp nhau, có lẽ chính là do trời định, tại hạ có thể đáp ứng,nhưng nàng phải theo ta rời khỏi nơi này, điểm này các hạ phải đáp ứng. Bởi vì, tại hạ chỉ đi ngang qua nơi này mà thôi"
Thấy Tô Phóng Văn còn do dự hắn nói tiếp:"Các hạ hãy suy nghĩ thật kỹ".Nói xong hắn bước ra ngoài tìm Tô Ngọc,nhìn Tô Ngọc đang ngồi thêu một chiếc khăn tay thấy Quân Chiến Thiên đang đến thì lập tức giấu chiếc khăn tay đó đỏ bừng cả khuôn mặt xinh đẹp sau lớp mặt nạ
Quân Chiến Thiên thấy vậy mỉm cười:"Muội đang làm gì mà cứ như có ai phát hiện bí mật của mình vậy".Ngồi xuống bên cạnh Tô Ngọc hắn nói về chuyện là muốn Tô Ngọc đi theo hắn,thấy trong ánh mắt Tô Ngọc hiện lên bất ngờ cùng với nỗi buồn cũng phải thôi 2 cha con nương tựa vào nhau mà sống nay bảo rời xa nhau sao lại không buồn ,để tránh không khí buồn này Quân Chiến Thiên hỏi Tô Ngọc
-"Tô Ngọc,muội có biết Linh Lung Các ở hướng nào không" Tô Ngọc bất ngờ với câu hỏi của Quân Chiến Thiên nhưng vẫn nói
-"Linh Lung Các cũng gần nơi này thôi hướng về phía Tây 10 dặm là đến nhưng Quân đại ca nơi đó chỉ có nữ tử và rất ghét nam nhân,đại ca đến đó có chuyện gì vậy" Quân Chiến Thiên cười nói;
-Ừ,ta có nhiệm vụ đến nơi đó có chút chuyện ấy mà,được rồi muội vào nói chuyện với cha đi chắc 2 cha con sẽ có nhiều điều muốn nói đấy và ta chắc bây giờ lên đường luôn,3 ngày sau ta quay lại đây -Vâng ,vậy đại ca nhớ quay lại sớm,muội vào trong với cha Quân Chiến Thiên nhìn Tô Ngọc bước vào nhau sau đó lạp tức khing công hướng phía Tây