Lúc này, trên lôi đài gió thổi ào ạt. Phải biết rằng, cao thủ đối địch, tất cả cảm quan đều phải tập trung cao độ, trong đó thính giác là trọng yếu nhất, thường thường không cần nhìn bằng mắt, chỉ cần nghe tiếng chưởng phong xé gió hoặc sự chuyển động của tay áo là có thể phán đoán chiêu thức, tốc độ hay các biến hóa nhỏ của đối phương. Quân Chiến Thiên hứng thú với chiêu thức vừa rồi Hắn hét lớn một tiếng! Màng tai mọi người đau đớn gần như bị xé rách, Lôi Thiên ở trung tâm tiếng rống lại càng thống khổ biết bao nhiêu. Quân Chiến Thiên mượn tiếng rống kỳ diệu thoát khỏi phạm vi bao phủ của chưởng phong sắc bén của Lôi Thiên, sau đó toàn thân lại lao vào chỗ chưởng thế mạnh mẽ đi qua, đánh ra một chưởng quán thiên (xuyên cả trời). Với khả năng của Lôi Thiên, cũng phải cố gắng quay về phòng ngự một chưởng của hắn. Vừa ra vừa vào, chưởng pháp đôi bên giống như thiên mã hành không, dừng chân vô tích (ngựa thần lướt gió, dừng chân cũng không lưu dấu tích). - Ầm! Ầm! Ầm! Trong phút chốc, Quân Chiến Thiên từ ba góc khác nhau, bổ ra ba chưởng liên tiếp không ngừng, bên trong không có kẽ hở nào nhằm thẳng Lôi Thiên. Lôi Thiên bất đắc dĩ đành buông tha thế công, song chưởng vung lên tiếp ba chưởng kia. - Ầm ầm! Một loạt tiếng nổ. Song chưởng hai người bốn lần giao kích, tiếng nổ vang khắp bốn phía chấn động toàn trường, giống như tảng đá ngàn cân quăng xuống hồ nước, rung động kịch liệt, làm màng nhĩ mọi người đau nhức. Tay áo Quân Chiến Thiên tung bay, chân không chạm đất nhân cơ hội lui nhanh về sau, gương mặt vô cùng anh tuấn, còn nở một nụ cười thỏa mãn, mắt nhìn Lôi Thiên trở về vị trí cũ, ngửa mặt cười nói: - Chưởng môn tương lai của Đại giang minh cũng chỉ đến thế mà thôi! Lời nói của hắn rõ ràng là khích tướng! Lôi Thiên không chớp mắt một cái, trợn mắt quát Quân Chiến Thiên: - Tiểu tử, ngươi đừng ngông cuồng! Xem chiêu! Nói xong câu cuối cùng, Lôi Thiên giống như từ trên trời hạ xuống, xuất hiện cách Quân Chiến Thiên ba thước, lại xuất chưởng tấn công. - Vạn mã bôn đằng! Không có ngôn từ nào có thể miêu tả được uy lực và tốc độ một chưởng này của Lôi Thiên. Một chưởng không hề hoa mĩ, nhưng lại thể hiện những biến hóa tinh tế của trời đất, thông suốt con đường bí mật của thiên giới. Tựa như trăm vạn con ngựa chen chúc trên thảo nguyên rộng lớn, khí thế vô địch, bức thẳng đến Quân Chiến Thiên, lúc này bàn tay của Quân Chiến Thiên như cầu vồng, đầu tiên phóng lên cao, thình lình tốc độ tăng vọt, như tên thoát nỏ, nhấp nhô như rồng lượn sóng, đập thẳng lên trên bàn tay của Lôi Thiên. - Ầm ầm! Tiếng nổ lại một lần nữa vang lên, bụi cát, lá khô trong phạm vi mười trượng cuồn cuộn nổi lên! Cát bay điên cuồng khiến mọi người không thể mở mắt! Mặc cho lôi đài phát ra tiếng nổ kinh người. Hai người càng đánh càng nhanh, giống như đua tốc độ với thời gian. Trên không trung tiếng nổ vang lên không ngừng, uy thế làm người ta sợ hãi đến cực điểm. Cuồng phong nổi lên, mây đen che phủ. Trời đất run rẩy, nhật nguyệt biến sắc. Đến khi không thể nhanh hơn được nữa, hai người đồng thời dốc hết sức lực, xuất mọi bản lĩnh, song song đánh ra một kích cuối cùng. - Ầm! Lại là một tiếng nổ! Chỉ thấy gạch đá dưới lôi đài bị chưởng lực cường đại đánh sập. Tiếng lôi đài nổ mạnh, gạch đá vỡ nát cùng cát bụi điên cuồng bay ra xung quanh khiến không ai mở mắt được. Có người công lực yếu kém thậm chí còn bị gạch đá gây thương tích. Khi tiếng nổ ngừng lại, cát bụi tản đi! Tất cả lại khôi phục sự yên lặng, mặt trăng tinh khiết treo cao trên trời đêm. Đến khi mọi người mở to mắt, đều kinh sợ cảnh tượng trước mắt, há mồm trợn mắt, ngẩn người hồi lâu cũng không nói lên lời. Ánh mắt của Minh Chân đẹp như nước mùa thu, trong chớp mắt hiện hào quang, là xúc động không thể nói lên lời, giống như được chứng kiến các truyền kỳ vĩ đại nhất thế gian. Đúng vậy, trên lôi đài đã phân thắng bại, một thần thoại võ lâm tràn ngập sắc thái truyền kỳ, nhất định sẽ lưu vào sổ sách. Giang hồ, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Người thắng, sẽ vĩnh viễn được ghi nhớ, tựa như các vì sao trên bầu trời, mãi mãi soi sáng trời đêm, vĩnh viễn không rơi xuống. Dưới ánh trăng, mọi con mắt đều đổ dồn lên lôi đài, tuy nhiên đài cao ba thước nay đã thành đống gạch đổ nát, ánh mắt mọi người chỉ có hướng vào giữa sân. Người đứng là Quân Chiến Thiên, còn Lôi Thiên ngã ngồi ở giữa sân, thở dốc không ngừng, dường như ngay cả đứng dậy cũng không có hơi sức. Quân Chiến Thiên mỉm cười, đối mặt với Lôi Thiên đang thở phì phò, nói: - Lôi công tử, còn muốn tiếp tục không? Lôi Thiên ngoảnh mặt nhìn Mộ Dung Chí, mệt mỏi nói: - Mộ Dung trang chủ, cuộc thi đấu lần này, tại hạ đã đánh mười trận liên tiếp, loại đấu pháp này dường như không công bằng. Lúc này Mộ Dung Chí đứng ra nói: - Muốn làm nữ tế (con rể) của Mộ Dung thế gia thì phải có bản lĩnh hơn người, đừng nói mười trận, dù hai mươi trận, một trăm trận… Chỉ cần có người khiêu chiến thì đều phải đánh tiếp. Tuy rằng thi đấu có không công bằng, nhưng lại có thể chứng minh sức chịu đựng dẻo dai của người tập võ, hiện giờ ngươi không còn sức tái chiến. Bởi vậy, trận đấu võ này, ta tuyên bố Quân Chiến Thiên thắng lợi! Mộ Dung Chí nói năng khí phách, mỗi một lời phảng phất xuyên qua thời gian, không gian. Mọi người đều có lý do tin tưởng, sau trận luận võ kén rể chưa từng có này, sẽ xuất hiện một thế hệ truyền kỳ võ lâm. - Quân Chiến Thiên!! - Quân Chiến Thiên!!