Thượng Quan Viễn thua, nhưng là trưởng lão của tứ đại thế giá cũng không biểu hiện tức giận cùng thương tâm quá độ. Nguyên nhân bởi vì một chiêu “Phi Long Tại thiên” của Ngô Phách!
Phi Long Tại Thiên.
Một tuyệt học xưng bá võ lâm của Ảo Kiếm Minh, nghe nói ngay cả thiếu chủ Long Bình của Ảo Kiếm Minh cũng chưa thể học được tuyệt kỷ này. Ở Ảo Kiếm Minh, thậm chí toàn bộ võ lâm, đều chỉ có một người có thể làm được. Long Ngạo Thiên.
Chưởng môn Ảo Kiếm Minh, Long Ngạo Thiên một trong tam đại cự đầu của tam đại minh.
Nhưng là cũng không có ai bảo Cự Kình bang chủ Ngô Phách này có liên quan tới Long Ngạo Thiên, dù sao hắn còn kém rất xa, hơn nữa đường đường là Long Ngạo Thiên đứng đầu võ lâm căn bản không cần phải làm như vậy.
Nhưng một chiêu vừa rồi của Ngô Phách đích xác chính là “Phi Long Tại Thiên”. Tất cả nhìn một chiêu vừa rồi đều lâm vào u mê bối rối, không biết Ngô Phách làm sao có thể luyện được kỳ học của Ảo Kiếm Minh, nhưng bọn họ tin tưởng Cự Kình bang chủ Ngô Phách này quyết không đơn giản như vậy.
Thượng Quan Viễn đối mặt với tuyệt sát “Phi Long Tại Thiên” như thế không ngờ còn không úy kỵ, toàn lực vật lộn. Ngoại trừ trên người khí mạch xáo trộn, cũng không bị thương nặng lắm quả thực chính là may mắt trong tai họa rồi. Cho nên không ai trách cứ hắn, ngược lại, đây là một lần thất bại đáng vui mừng. Lúc này Minh Chân ánh mắt chuyển tới trên người một người --- Long Minh Phượng. Nàng là người của Ảo Kiếm Minh duy nhất trên hiện trường.
Quân Chiến Thiên nhìn chằm chằm vào Minh Chân, cũng không có lưu ý tới Long Minh Phượng tồn tại, lúc này, bởi vì ánh mắt của Minh Chân chuyển hướng, hai mắt Quân Chiến Thiên tựa như phát hiện ra bảo bối mà hưng phấn vậy. Bởi vì đích xác hắn đã phát hiện ra bảo bối khó gặp, mỹ nhân làm người ta hưng phấn.
Long Minh Phượng, mái tóc đen nhánh được buộc lên cao cao, dưới cái trán tú lệ hiện ra một đoạn gáy ngọc trắng mịn màng, làn da trắng nõn nà, một bộ quần áo màu tuyết trắng phiêu nhu, một dải lụa mỏng như cánh ve che phủ bộ ngực sữa mảnh mai xinh đẹp đang cố gắng vươn lên của nàng, chiếc áo lót cợt nhả như ẩn như hiện bó chặt đôi nhũ phong cao ngất tầng mây. Có thể nói ăn mặc cực kỳ lõa lồ, cổ trắng thon dài, khe nhũ phong sâu dài, em nhỏ nhắn, bộ đồn cao vươn lên, làn da ngọc trong trắng lộ hồng, tuyệt đối làm người ta gặp là không quên được, dạy người ý nghĩ kỳ quái.
Tuy rằng đã gần bốn mươi, phong vận thành thục thì thiếu nữ ngây ngô bình thường không thể so sánh được. Hơn nữa Quân Chiến Thiên xem ra, da thịt Long Minh Phượng được bảo trì cùng với thiếu phụ 25, 26 tuổi cũng không khác nhau mấy. “Phụ nhân tuyệt sắc này nhất định tu luyện một loại tố nữ kinh thuật trụ nhan!” Quân Chiến Thiên trong lòng phỏng đoán.
Mỹ nữ chính là mỹ nữ, nhất cử nhất động đều mê người.
Long Minh Phượng lúc này thấy Ngô Phách đột nhiên xuất “Phi Long Tại Thiên” cũng không có vẻ quá mức kinh ngạc, mà thần tình bình tĩnh. Bình tĩnh như vậy chỉ có hai giải thích, gần nhất chính là nàng biết Ngô Phách trên lôi đài, thứ hai chính là nàng căn bản là người mù. Bởi vì nếu là người Ảo Kiếm Minh, không có khả năng nhìn thấy người ngoài sử dụng tuyệt chiêu của bản môn lại có thể biểu hiện trấn tĩnh như vậy.
Long Minh Phượng tuyệt đối không phải là người mù, cặp mắt đẹp của nàng chớp động tinh quái, quả thực chính là ban ân của trời cao, như nước mùa thu, như bầu trời đầy sao đẹp đẽ rực rỡ huy hoàng. Giải thích duy nhất còn lại là nàng biết Ngô Phách trên lôi đài.
Quân Chiến Thiên không có suy nghĩ phức tạp như người khác, hắn mặc kệ Ảo Kiếm Minh là cái gì? Hắn chỉ biết là, hôm nay mỹ nữ thực nhiều quá đi, hơn nữa đều là những nhân vật quan trọng à. Nếu hôm nay nhìn từng mỹ nữ một, từng người có thể trở thành lão bà của mình, chính là chết một trăm lần cũng đáng.
Ý tưởng của Quân Chiến Thiên chỉ sợ cũng là mơ ước của nhiều nam nhân. Đương nhiên rất nhiều người sẽ không thừa nhận ý niệm như vậy trong đầu mình, đối với Quân Chiến Thiên mà nói, đây là phương hướng cùng mục tiêu cố gắng của hắn khi bước chân vào giang hồ.
Ngoại trừ mỹ nữ, không có cái gì có thể hấp dẫn nhịp bước hắn, làm kích thích hùng tâm ngạo khí giang hồ của hắn.
Quân Chiến Thiên nhìn Long Minh Phượng ngẩn người thẫn thờ, trên lôi đài Ngô Phách vẫn là một mình đứng vững, hoành hành không cố kỵ.
Trận đấu không có khả năng chấm dứt như vậy, huống chi Lôi Thiên đứng đầu mạnh nhất còn chưa xuất hiện.
Lôi Thiên trên bàn khách quý còn chưa có bay lên lôi đài, hắn còn mỉm cười, bởi vì hắn biết người của tứ đại thế gia còn lo lắng hơn cả mình.
Công Tôn Lăng đứng dậy.
Ngoại trừ Mộ Dung thế gia không thể phái ra đại biểu, Công Tôn Lăng đã là con bài cuối cùng của tứ đại thế gia rồi.
Vốn bọn họ là vì ngăn chặn Đại Giang Minh Lôi Thiên mà tới, nhưng lúc này không thể đối mặt với trường hợp xấu hổ, một đương gia của Cự Kình Bang không ngờ lại quét ngang tinh anh hai nhà trong tứ đại thế gia.
Công Tôn Lăng không có do dự, cho dù sau đối mặt với Lôi Thiên mình có thua, thì lúc này hắn vẫn phải đứng ra!
Vì danh dự tứ đại thế gia, vì một thế hệ mới vinh diệu. Hắn phải đứng ra, đối mặt với khiêu chiến, khơi mào trọng trách, nam nhân đi chiến đâu lúc nào cũng giống nhau, cho tới giọt máu cuối cùng.
Không có lựa chọn.
Cước bộ hắn nặng nề nhưng kiên nghị.
Nhìn dũng khí vô cùng của Công Tôn Lăng, Quân Chiến Thiên không kìm nổi đưa ánh mắt mình dời khỏi người Minh Chân cùng Long Minh Phượng, nhìn lúc Công Tôn Minh cất bước, hắn không khỏi nhớ tới lời của sư phụ nói “Nam nhân trầm mặc không nói lời nào chính là hấp dẫn trí mạng của nữ nhân.”
Lúc này Công Tôn Lăng mê người như vậy, hắn tới với vẻ tuấn lãng cùng khí phách hơn người, dũng khí quyết chiến làm mọi người đều lâm vào ái mộ.