Chương 22: 22

Trên lôi đài, quyền phong sát khí nổi lên, có khí thế gió cuốn mây tan.

Chỉ thấy Ngô Phách song chưởng đánh ra, mạnh mẽ như Bài sơn đảo hải.

Đặng Chấn Thiên chăm chú nhìn nội lực trên song chưởng, hắn đã có chuẩn bị trước khi tới, lập tức âm thầm cười lạnh một tiếng, nghênh tiếp qua.

- Ầm!

Một tiếng nổ vang.

Bóng người tung bay

Nhanh như thiểm điện.

Hai người bốn chưởng vừa tiếp xúc đã phân ra, giống như không có phát sinh chuyện gì vậy.

Cũng không biết qua bao lâu, chỉ thấy Đặng Chấn Thiên kêu oa lên một tiếng nhảy lên như điên, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt trở lên tái nhợt.

Ngô Phách thì trái lại, tựa hồ không có gì trở ngại. Chỉ thấy trên mặt hắn tràn đầy nét cười, khí huyết hồng thuận, hô hấp đều đều, vẫn đang đứng thẳng giữa sân. - A! Ta đã bại rồi.

Đặng Chấn Thiên bỗng nhiên hít một hơi dài, thân hình đột nhiên di chuyển, cả người đã phi thân xuống, nhún chân một cái, đã biến mất không thấy tăm hơi.

Đặng Chấn Thiên thân là một trong Lĩnh Nam song kiệt, trong võ lâm bài danh ở vị trí thứ năm ba, trong lớp cao thủ thanh niên, coi như là một người nổi bật, nếu một chiêu bị thua, rất nhiều người đối với Ngô Phách không khỏi có vài phần kính trọng. - Ngô Phách, bổn thiếu gia tới lĩnh giáo ngươi!

Đặng Chấn Thiên vừa xuống, lại một công tử trẻ tuổi nhảy lên lôi đài.

- Báo danh ngươi đi!

Tần Tương lãnh ngạo nói:

- Không dám, Vô Tâm thiếu trang chủ Tần Tường.

Ngô Phách khinh thường nói:

- Tiểu tử không biết tốt xấu!

Nói xong lại hét lớn một tiếng, khí nhập đan điền, lực quán song chưởng, song chưởng như tia chớp đánh ra.

Lại là chiêu Bài sơn đảo hải này.

- Tới hay lắm!

Tần Tường đắc ý cười nói.

Dưới lôi đài, Tần Tường đã thăm dò chiêu thức của Ngô Phách, lúc này hắn tới là có định liệu trước rồi.

- Xem ta!

Tần Tường nói xong, cả người lăng không bay lên.

- Độc Phách Hoa Sơn!

Tần Tường hét lớn một tiếng cả người từ trên trời giáng xuống, chém thẳng tới đầu Ngô phách.

Ngô Phách cả kinh, lập tức uốn éo bên hông, sĩ nhiên thoát khỏi chưởng thế, đồng

thời chân phải mạnh mẽ nhấc lên, đá nhanh tới hạ âm của Tần Tường.

Tần Tường vốn nghĩ đã nắm chắc phần thắng lợi, căn bản không có nghĩ tới Ngô phách lại biến chiêu nhanh như vậy, thật sự là có điểm ngoài ý muốn. Lập tức kinh sát rất nhiều, thân hình đột nhiên xoay chuyển, một chiêu “Yến Tử Phiên Thân” mới tránh được một cước trí mạng này của Ngô Phách.

Ngô Phách đắc thế làm sao buông tha người, thân mình thoáng di chuyển, như một đại ưng giương cánh, đáp xuống chưởng lực hùng hậu chụp xuống Tần Tường.

Chưởng lực này lập tức dọa cho Tần Tường ướt cả ra quần! Lôi đài luận võ kén rể này lại trở thành chuyện mất mặt nhất, đường đường là nam tử hán, thế nhưng lại yếu bóng vía như vậy, thật sự làm cho người ta thất vọng.

Người thất vọng nhất hẳn là Liễu Trân Trân. Chính trong một khắc đó, nàng cảm thấy vô cùng may mắn và hạnh phúc bởi gì đã không còn là tỳ nữ của Tần Tường nữa.

Liễu Trân trân cúi đầu nhìn kỹ Dương Cảnh Thiên, nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, trong lòng tràn ngập niềm tự hào khôn kể.

- Xem ra Ngô Phách này có thể mưu đoạt vị trí bang chủ, ba mươi năm rèn luyện võ nghệ, cũng không phải là hư danh…

Công Tôn Lăng thở dài sâu kín.

Tần Tường không thể tránh né. Chỉ có thể cắn răng vận công lực toàn thân, song chưởng duỗi ra, nghênh tiếp Ngô Phách.

- Ầm!

Một tiếng nổ.

Chỉ thấy thân hình Tần Tường chậm rãi ngã xuống.

Ngô Phách thoáng dùng thuốc lưu thông khí huyết, cuồng thanh nói:

- Các vị đừng lãng phí thời gian nữa, lại không cần phải lãng phí sinh mệnh quý giá. Mộ Dung tiểu thử là của ta.

Đúng lúc này, người của Vô Tâm sơn trang đã bế Tần Tường đi xuống. Tuy rằng trong mắt bọn họ tràn ngập lửa giận, nhưng hiện tại là luận võ kén rể của Mộ Dung thế gia, không ai dám quấy rối, ân oán gì chỉ có thể đợi sau mới giải quyết.

Trận đấu tiếp tục, nhưng trải qua ba cuộc đấu, toàn trường đột nhiên trở nên yên lặng.

Lúc ánh mắt tập trung vào vị trí của tứ đại thế gia, có người bắt đầu ngồi không yên. Tứ đại thế gia đã thương lượng rồi, trước khi Lôi Thiên ra tay bọn họ tuyệt không lên lôi đài.

Chỉ cần Lôi Thiên vừa lên tràng, bọn họ liền từng người tiến hành khiêu chiến, bằng thực lực của tinh anh tứ đại thế gia, ba đánh một xa luân chiến, chẳng lẽ còn không đả bại được Lôi Thiên.

Nhưng là hiện tại, Lôi Thiên cũng không nóng nảy, hắn còn đang nhàn nhã quan sát, người của tứ đại thế gia lại đứng ngồi không yên.

Việc này dù sao cũng liên quan tới vinh diệu của tứ đại thế gia. Bọn họ há có thể để cho một lão đại của Cự Kình Bang nho nhỏ có thể kêu la xưng hùng trên lôi đài. - Ta tới!

Âu Dương công tử - Âu Dương Hoa trong tứ đại thế gia cuối cùng cũng không chịu nổi hét lớn một tiếng, phi thân lên lôi đài, người của tứ đại thế gia khác muốn ngăn hắn đều không được.

Âu Dương Hoa đột nhiên hành động, hoàn toàn làm hỏng toàn bộ bố trí của tứ đại thế gia, khiến cho mọi người bối rối. Xem ra hành vi của Ngô Phách làm cho người của tứ đại thế gia bất mãn.

Âu Dương Hoa năm nay vừa mới mười tám, là người trẻ nhất trong đám tinh anh của tứ đại thế gia.

Lúc Âu Dương Hoa lên lôi đài, Âu Dương Hạo không nhịn được mắng một tiếng:

- Xú tiểu tử, luôn lỗ mãng như vậy!!

Thượng Quan Ngữ Nhạn, phu nhân của Âu Dương Hạo ở bên cạnh khuyên nhủ:

- Ngươi đó! Nóng giận có ích gì, đứa nhỏ đã lên rồi, ngươi để cho nó thoải mái đánh một chút. Hoa nhi của chúng ta không được thất bại….

Âu Dương Hạo vội la lên:

- Nàng không thấy được Ngô Phách thoạt nhìn như thô lỗ, kỳ thật là tiểu nhân âm hiểm dấu diếm sát khí sao?

Thượng Quan Ngữ Nhạn kinh hoảng nói:

- Vậy làm sao bây giờ? Hoa nhi đã lên lôi đài rồi…

Âu Dương Doanh Doanh nói:

- Ca ca nếu lên lôi đài, chắc sẽ dùng toàn lực chiến trận! Chẳng lẽ chúng ta còn chưa tin tưởng thực lực của ca ca sao?

Dương Dương Hạo thở dài nói: - Chỉ hy vọng như thế, hiện giờ tình huống này, ta còn có biện pháp gì, chỉ phó mặc cho số phận. Chỉ mong tiểu tử này không quên mất võ công ngày thường ta đã dạy hắn… Âu Dương Hạo thở dài tức tối, để lộ ra tính toán của tứ đại thế gia với tam đại minh.