-Đám thị vệ nghe xong liền hừng hực khí thế nhất loạt xông lên tấn công tên đại hán kia . Tên sát thủ kia cười lạnh nói :
"Không biết tự lượng sức ".
Rồi dùng chân quét một vòng dài trên đất làm cát bụi bay mù mịt về phía đám hộ vệ khiến họ nhất thời dừng lại .Nhân cơ hội đó tên đại hán kia liên tục tung quyền cước về phía đám bụi mù mịt .Khí lực từ quyền cước xuyên qua đám bụi mù mịt trúng hơn chục hộ vệ .Người trúng chiêu không chết cũng bị thương .Những người khác thấy vậy cũng có chút kinh sợ nhưng rồi lấy tại tinh thần tiếp tục xông tới .Các hộ vệ nhất loạt xông tới kiếm đâm đao chém nhưng tên sát thủ kia đều nhẹ nhàng tránh né rồi bất ngờ tung ra chiêu phản công lại hộ vệ nào chúng chiêu của hắn đều vong mạng . Tay không đấu với hơn hai mươi người có binh khí nhưng không ở thế hạ phong mà còn chiếm thế thượng phong . Chỉ sau một hồi giao đấu chỉ còn lại Trần Trung và khoảng tám chín hộ vệ .Bản thân Trần Trung miệng đã rỉ máu hiển nhiên đã bị thương còn tên kia vẫn ung dung không một vết xước . Bất chợt từ nhiều hướng có rất nhiều phi tiêu ám khi phóng tới .Trần Trung thân pháp nhanh nhẹn phi thân nên cây tránh nhưng các hộ vệ khác chỉ biết đưa binh khí ra đỡ nhưng cũng không thể cản được hết ám khí nên nhanh chóng trúng ám khí có độc mà chết . Bản thân Trần Trung khi thấy các hộ vệ khác đều đã chết nhất thời hoảng loạn định tháo chạy thì có một phi tiêu bất ngờ bay tới xuyên qua mi tâm hắn .Trần Trung chúng phi tiêu ngã từ trên cây xuống chết tại chỗ trên ánh mắt còn lộ ra sự hoảng sợ .Ngay sau đó có rất nhiều hắc y nhân nhảy từ trên ngọn cây xuống tập hợp thành một đội ngũ khoảng hơn năm chục người .Tên sát thủ kia thấy bọn hắc y nhân đó tập hợp lại liền ra lệnh :
"Bọn chúng chạy hướng kia mau đuổi theo ".
Ngay sau bọn hắc y nhân theo hướng tên sát thủ đó mà ra sức truy đuổi
Về phần mẹ con Dương Tú Lệ cùng hai nô tì sau khi bọn người Trần Trung xông lên chặn tên sát thủ kia liền chia nhau lên ba ngựa : Dương Tú Lệ và Thanh Năng một con ngựa ,Tử Năng bế Lý Anh Kiệt một con ngựa, Lý Anh Minh một con ngựa ra sức thúc ngựa về phía thành Trấn Thương .Bản thân Lý Anh Minh tuy con nhỏ nhưng ngay khi năm tuổi đã được dạy văn võ , ngoài ra còn được dạy cưỡi ngựa bắn cung nên tuy mới bảy tuổi nhưng với hắn chuyện cưỡi một con ngựa cũng không khó khăn gì . Đi được khoảng hơn một canh giờ thì con ngựa của Tử Năng ngã gục rồi chết .Tử Năng thân thủ không tệ đã nhanh chóng bế Lý Anh Kiệt phi thân rời khỏi lưng ngựa .Thanh Năng và Lý Anh Minh thấy vậy liền vội dừng kéo vó ngựa quay lại . Dương Tú Lệ lúc này hỏi :
"Tử Năng xảy ra truyện gì vậy ".
"Phu nhân con ngựa của nô tỳ đã chết ".
"Sao có thể như vậy ".
"Phu nhân có thể tên sát thủ vừa rồi đã hạ thủ với con ngựa của nô tỳ .Người xem nô tỳ cũng không biết từ khi nào con ngựa này đã bị trúng ám khí có độc đến bây giờ mới phát tác ".
Lúc này Dương Tú Lệ cùng Thanh Năng đã xuống ngựa .Thanh Năng lo lắng hỏi :
"Phu nhân chúng ta phải làm sao đây bọn chúng sắp đuổi tới rồi ".
Dương Tú Lệ nhìn về phía ngã ba trước mặt liền chỉ về phía bên trái ngã ba đó và hỏi :
"Con đường đó dẫn tới đâu ".
"Phu nhân .Con đường đó dẫn tới thành Ung Châu ".
"Thành Ung Châu ...thành Ung Châu ..."
Dương Tú Lệ lẩm nhẩm một hồi rồi nói với Tử Năng :
"Mau đưa Kiệt nhi cho ta ".
"Dạ .Phu nhân ".
Dương Tú Lệ bế Lý Anh Kiệt trong tay nhìn đứa con nhỏ bé vẫn còn đang ngủ say mà bất giác rơi lệ rồi nhẹ nhàng âu yếm đứa con này .Sau đó Dương Tú Lệ liền hướng Lý Anh Minh gọi :
"Minh nhi con lại đây ".
"Dạ mẫu thân ".
Nói rồi Lý Anh Minh liền xuống ngựa đi đến bên Dương Tú Lệ .Dương Tú Lệ liền đưa Lý Anh Kiệt cho Lý Anh Minh bế rồi nói :
"Minh nhi đây là đệ đệ của con .Con là anh trai nó sau này dù có bất cứ truyện gì xảy ra con nhất định phải bảo vệ và chăm sóc em trai mình .Con có làm được không ".
Lý Anh Minh không nói gì chỉ nhìn Lý Anh Kiệt rồi gật đầu . Dương Tú Lệ thấy vậy cũng gật đầu mỉm cười rồi chỉ tay về phía con đường dẫn tới thành Ung Châu và nói :
"Bây giờ các con hãy đi theo con đường này tới thành Ung Châu hai ngày nữa mẫu thân sẽ tới đón các con ".
Nói rồi Dương Tú Lệ liền định quay người rời đi thì Lý Anh Minh liền giữ vạt áo Dương Tú Lệ gương mặt mếu máo nghẹn ngào nói :
"Mẫu thân người đừng rời xa chúng con được không ".
Nghe thấy lời của Lý Anh Minh ,Dương Tú Lệ liền không nhịn được mà ôm chầm lấy hai đứa con mình mà khóc nức nở nói :
"Huhu hài tử ngốc mẫu thân cũng không muốn xa các con nhưng bây giờ nếu mẫu thân không dụ bọn chúng đi thì chúng ta không ai thoát cả . Con yên tâm muộn nhất là hai ngày sau mẫu thân sẽ đến thành Ung Châu đón các con ".
Nghe vậy Lý Anh Minh liền đưa tay lên mắt lau đi những giọt nước mắt rồi gật đầu nói :
"Mẫu thân hài nhi hiểu rồi con nhất định sẽ chăm sóc và bảo vệ đệ đệ . Con nhất định sẽ chờ mẫu thân ".
Dương Tú Lệ nghe vậy rất vui mừng liền mỉm cười rồi lấy từ trong túi chữ vật của mình ra một cây thủy thủ chuôi vàng có đính hai viên ngọc sáng lấp lánh một viên màu xanh một viên màu đỏ đưa cho Lý Anh Minh và nói :
"Minh nhi cây thủy thủ này là bảo vật ngoại công con tặng mẫu thân vô cùng sắc bén con hãy giữ lấy phòng thân ".
Lý Anh Minh nhận lấy rồi từ biệt Dương Tú Lệ .Sau đó Lý Anh Minh liền bế Lý Anh Kiệt đi theo con đường nhỏ tới thành Ung Châu .Đi không được bao lâu thì gặp một chiếc xe ngựa .Trong túi Lý Anh Minh lúc đó con vẫn còn một trăm lượng vàng nên đã mua chiếc xe ngựa đó rồi đến thành Ung Châu. Rất nhanh khi trời sắp tối họ đã tới được thành Ung Châu . Khoản tiến Lý Anh Minh có trong người so với gia đình quý tộc thì không là gì nhưng với một gia đình bình thường thì là khoản tiền họ giành dụm cả đời cũng không được nên ngay thi tới thành Ung Châu Lý Anh Minh đã chọn một nhà trọ bậc nhất thành Ung Châu . Chủ quán trọ vừa nhìn thấy Lý Anh Minh đã biết ngay hắn không phải xuất thân quý tộc cũng là con nhà đại quan lên đã sắp xếp cho Lý Anh Kiệt căn phòng tốt nhất và nhiệt tìm đáp ứng những yêu cầu của hắn .Trong thời gian chờ đợi Dương Tú Lệ ,Lý Anh Minh đã thuê một bà vú đến chăm sóc Lý Anh Kiệt và cho Lý Anh Kiệt ăn .Mười ngày liên tiếp trôi qua vẫn không thấy Dương Tú Lệ đến cũng không nhận được bất kì tin tức nào từ Dương Tú Lệ .Hắn quyết định nên đường đến thành Trấn Thương .Trước khi đi để đề phòng bất chắc hắn đã tới tiệm binh khí tốt nhất trong thành mua một loại vũ khi để phòng thân . Lý Anh Minh thầm nghĩ :"Bản thân mình võ công không cao lại có Kiệt bên người nhất định phải chọn một loại binh khí vừa nhẹ lại có thể một kích giết chết kẻ địch ". Sau khi nhìn qua một loại các loại binh khí hắn vừa lòng nhất với một chiếc nỏ màu đen chiếc nỏ này vừa nhỏ nhẹ mũi tên dùng cho loại nỏ này cũng nhỏ nhẹ mà sắc bén nên lực bắn không kém các loại cung lớn dùng cho quân đội .Vì đây cũng được coi là cực phẩm binh khí nên Lý Anh Minh phải bỏ ra năm mươi lạng vàng để mua chiếc nỏ này cùng với nhiều mũi tên.Ngày hôm sau hắn cùng Lý Anh Kiệt đi xe ngựa đến thành Trấn Thương . Khi tới nơi hắn đã dò hỏi được một tin khiến hắn suy sụp vô cùng đó là Dương Tú Lệ đã được Lý Phong đến đón về thánh Long triều từ ba ngày trước rồi . Bản thân Lý Anh Minh cũng không dám tin cho đến khi tự mình nghe được từ một hộ vệ gác cổng của phủ thành chủ trong lòng hắn liên tục hiện nên nhiều câu hỏi :
"Tại sao mẫu thân lại bỏ lại mình và Kiệt ?Mẫu thân nói sẽ quay lại đón mình mà sao người có thể bỏ đi như vậy ? Cả phụ thân nữa sao họ có thể làm như vậy ?".
Rồi hắn nhớ lại câu nói của Dương Tú Lệ :"Nếu mẫu thân không đi thì không ai trong chúng ta thoát được ".
Lúc này khi nhớ lại câu nói này của Dương Tú Lệ ,Lý Anh Minh trở nên bàng hoàng lo sợ .Đôi mắt Lý Anh Minh trực trào ra nước mắt đôi mắt hắn cố gắng nhắm chặt để cho nước mắt không chảy ra nhưng đó chỉ là những lỗ lực vô ích nước mắt hắn vẫn cứ chảy ra từ những chỗ hở nhỏ nhất trên đôi mắt .Chỉ trong phút chốc hắn cảm thấy mình tất cả mọi thứ đã sụp đổ giờ đây hắn đã là kẻ trắng tay .Đúng lúc này thì có một bàn tay nhỏ bé khẽ sờ nên khuôn mặt hắn khiến hắn bất giác mở mắt thì thấy một khuôn mặt bầu bĩnh ,ngây thơ , đáng yêu đang cười với hắn và nói :"Ca"
Điều này khiến Lý Anh Minh vô cùng bất ngờ có chút vui mừng đệ đệ hắn biết nói rồi mà tiếng nói đầu tiên của đệ đệ hắn không phải là cha hay là mẹ như những đứa trẻ khác mà là "ca". Hắn chợt nhận ra hắn không hề mất đi tất cả hắn còn có một đệ đệ .Phụ mẫu có thể không cần hắn nhưng đệ đệ hắn thì cần hắn .Điều này đã làm nỗi buồn trong lòng hắn vơi đi không ít . Lúc này Lý Anh Minh tự nhủ :"Mình tuyệt đối không thể gục ngã mình vẫn còn một đệ đệ cần mình chăm sóc nghĩ vậy hắn liền gạt đi nước mắt rồi bế Lý Kiệt rời đi .
Đi đến một ngõ nhỏ Lý Anh Minh bất ngờ thấy một người đàn ông trung niên thân mặc áo màu đen người gầy mũi nhọn tóc đã bạc quá nửa nhưng mặt mày thì nhẵn nhụi không một cọng râu trông y như một con cáo .Lý Anh Minh có chút bất ngờ nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh bình thản đi tiếp khi vừa bước qua người này người đó liền nói :
"Lý công tử người đi đâu vậy ".
Lý Anh Minh bất giác giật mình thầm nghĩ :"Kẻ này nếu đã dám chắc thân phận của mình nếu là địch chắc chắn đã bắt cói mình lại ,là bạn chắc chắn sẽ hành lễ ngay nhưng tên này lại hỏi dò như vậy chứng tỏ vẫn chưa dám khẳng định thân phận mình .Tránh đi làm hơn ".Nghĩ vậy hắn liền thản nhiên đáp :
"Bá bá đang hỏi ta sao "
"Ở đây còn có người khác sao ".
"Vậy thì bá bá đã nhầm rồi .Ta không phải họ Lý càng không phải công tử gì cả chỉ là một tên thợ săn nghèo thôi ".
"Thợ săn ...haha "
Người đó cười lớn rồi nói :
"Ngươi nhìn trang phục của ngươi có chỗ nào giống thợ săn chứ.Chỉ mới nhìn qua cũng có thể biết ngươi không phải con nhà quý tộc cũng là con nhà đại quan hoặc phú hộ .Chưa kể cây nỏ ngươi mang bằng sắt tốt nhưng ngươi mang nó lại rất nhẹ nhàng điều này chứng tỏ một là nội lực ngươi rất khá hai là nó rất nhẹ .Ta nhìn qua khí lực của ngươi ta có thể khẳng định chắc chắn đó là vì nó rất nhẹ .Điều này chứng tỏ nó là một tuyệt phẩm binh khí hơn nữa còn là để chuyên dùng để ám sát đánh nén .Một gia đình thợ săn bình thường có thể có loại vũ khí mà sát thủ thường dùng sao ".
"Chỉ dựa những điều đó mà nói ta là Lý công tử gì đó có phải rất miễn cưỡng không ".
"Đúng nhưng qua việc vừa rồi ngươi hỏi thăm tin tức của Dương Tú Lệ phu nhân Bắc Bình vương và lời nói dối ngu ngốc của ngươi ta đã có thể khẳng định ngươi chính là Lý Anh Minh con trai Bắc Bình vương đứa bé ngươi bế trên tay chắc chắn là Lý Anh Kiệt -đệ đệ chưa tròn một tuổi của ngươi ".
Thấy Lý Anh Minh cứng họng không nói được câu gì tên đó nói tiếp :
"Giờ hãy ngoan ngoãn theo ta về gặp chủ tử của ta nếu không đừng trách ta độc ác .Phía đầu ngõ kia ta có một xe ngựa ".
Lý Anh Minh lúc này thầm nghĩ :"Tên này chắc chắn không phải người của phụ thân vì nếu là người của phụ thân sẽ không dám lớn tiếng với mình như vậy .Tên chủ tử của hắn là ai ".Nghĩ vậy Lý Anh Minh liền nói :
"Ta có thể đi theo ngươi nhưng ngươi phải cho ta biết chủ tử của ngươi là ai "
Tên hắc y nhân kia nghe vậy liền đáp :
"hừm! Ngươi không có tư cách ra điều kiện với ta .Ngươi gặp chủ tử của ta rồi người sẽ biết .Muốn sống hãy ngoan ngoãn đi theo ta .Nếu ngươi dám dở trò muốn bỏ trốn ta sẽ cho huynh đệ ngươi sống không bằng chết ".
Lý Anh Minh vô cùng tức giận vì từ khi hắn ra đời đã luôn là công tử cao cao tại thượng phụ thân hắn có giận cũng chỉ trách mắng hắn mẫu thân hắn thì chưa một lần to tiếng với hắn thủ hạ thì luôn hết mực cung kích với hắn .Chưa có kẻ nào dám lớn tiếng đe dọa hắn như bây giờ .Nhưng bản thân hắn cũng hiểu rõ tình hình bây giờ đừng nói là trên tay hắn đang có Lý Anh Kiệt cho dù không có Lý Anh Kiệt .Dựa vào bản lĩnh của hắn với tên kia e là bỏ trốn là truyện không thể .Nghĩ vậy hắn liền bế Lý Anh Kiệt đến chiếc xe ngựa của tên kia .Sau khi đặt Lý Anh Kiệt vào trong xe hắn cố nhảy nên xe mà không được liền nói với tên kia :
"Ngươi mau đỡ ta lên xe đi .Chiếc xe này cao quá ta không lên được ".
Tên kia ngán ngẩm nói :
"Con nhà quý tộc các ngươi đúng toàn là lũ vô dụng đến xe ngựa cũng không tự nên được ".
Nói rồi hắn tiến đến túm gáy nhấc Lý Anh Minh nên xe .Ngay khi Lý Anh Minh đặt chân nên xe liền bất ngờ ngay lại trên tay đã cẩm một cây thủy thủ chém về phía cổ tên kia .Với phản xạ của một sát thủ tên kia nhanh chóng đưa kiếm nên chặn chém nhưng thanh thủy thủ quá sắc bén làm thanh kiếm đứt đôi còn cắt vào cổ tên kia một đường cắt dài và sâu .Tên sát thủ trong lúc hoảng sợ dùng hết sức lực cuối cùng đâm Lý Anh Minh một kiếm vì thanh kiếm đã đứt làm đôi và Lý Anh Minh đã kịp lui về sau nên nhát đó đâm trúng eo Lý Anh Minh nhưng không sâu .Tên kia lấy tay ôm cổ cố giữ không để máu chảy nữa nhưng đó chỉ là một lỗ lực vỗ ích vết thương quá sâu máu không ngừng chảy ra dần khiến hắn gục xuống mà chết trước lúc chết còn nói :
"Tiểu tử ngươi ... ngươi ...chết...chết chắc rồi "
Câu nói này của hắn làm Lý Anh Minh chợt nghĩ :"Sao hắn lại nói một cách chắc chắn như vậy .Không lẽ trên kiếm có độc ".
Nghĩ đến đây Lý Anh Minh liền định tới chỗ hắn lục tìm thuốc giải thì hắn dừng lại suy nghĩ một hồi vì sợ tên này chưa chết nên Lý Anh Minh dùng cây nỏ bắn vào những chỗ yếu hại của tên đó thấy hắn không cử động mới yên tâm lục tìm thuốc giải .Hắn tìm được hai lọ thuốc hắn đoán hai lọ thuốc này chắc chắn một lọ là thuốc giải một là thuốc độc nhưng giờ biết lọ nào là thuốc giải lọ nào là thuốc độc .Sau một hồi phân tâm cuối cùng hắn quyết định uống cả hai lọ vì dù sao hắn cũng trúng độc rồi có thêm độc cũng không sao quan trọng là sau đó hắn uống thuốc giải .
Sau đó hắn lấy từ trong túi chữ vật ra thuốc và đồ dùng trị thương băng bó lại vết thương .Lý Anh Minh đã sớm tính đến việc sẽ gặp kẻ thủ ở đây nên đã chuẩn bị khá chu đáo trong trường hợp bị thương rồi lau sạch máu trên người và xe ngựa .Khi hắn định rời đi thì thầm nghĩ :"Tên kia dựa vào trang phục mà nghi ngờ mình .Xem ra mình không thể tiếp tục mặc bộ đồ này nữa ".
Thế là hắn liền đánh xe ngựa tới tiệm y phục mua mấy bộ y phục bình dân .Sau đó hắn liền thay bộ y phục đang mặc bằng một bộ bình dân .Sau khi thay xong hắn nhìn bộ y phục đã thay ra một hồi lâu đó là bộ y phục mà Dương Tú Lệ đã may cho hắn.Bây giờ nhắc tới Dương Tú Lệ với hắn như nhắc lại một nỗi đau xé lòng . Chủ tiệm là dân trong ngành nên ngay khi thấy hắn vừa bước vào đã đoán ngay hắn không phải xuất thân bình dân mà ra tay cũng rất hào phóng nên đối với Lý Anh Minh rất cung kính .Khi thấy Lý Anh Minh nhìn bộ y phục đó khá lâu liền nói với người hầu :
"Tiểu Tam mau gói bộ đồ này cẩn thận cho công tử nhanh lên ".
"Không cần đâu .Vứt nó đi cho ta ".
Nói rồi Lý Anh Minh bỏ mấy bộ y phục vào túi trữ vật rồi rời khỏi quán .Lý Anh Minh đến chỗ xe ngựa thấy Lý Anh Kiệt vẫn ngoan ngoãn ngủ ngon lành trên chiếc xe .Lý Anh Minh nhẹ nhàng bế Lý Anh Kiệt rồi đánh xe rời khỏi thành Trấn Thương . Liên tục đi đường thay đổi nhiều quán trọ đi nhiều con đường vì phải trả tiền trọ và tiền ăn uống rồi tiền tìm bà vú cho Lý Anh Kiệt mà tiền Lý Anh Minh có cũng dần hết .Sau cùng hắn dừng chân tại một căn nhà hoang ở núi Sơn Điền chính là căn nhà huynh đệ họ đang ở .Giai đoạn đầu vì hoàn cảnh khó khăn Lý Anh Minh bán cả xe ngựa cũng không đủ tiền nuôi Lý Anh Kiệt .Lý Anh Minh phải bế Lý Anh Kiệt đi khắp nơi xin người ta cho Lý Anh Kiệt bú .Sau đó thì được phu thê Từ Trung cưu mang họ mới sống đến ngày hôm nay .Mỗi khi nhớ về người mẫu thân đã bỏ rơi huynh đệ họ Lý Anh Minh lại dâng một lỗi đau xé lòng .Bởi vậy hắn mới không cho Lý Anh Biệt biết thân phận thật và cũng không để cho phu thê Từ Trung biết thân phận thật .Hắn cũng từ chối ý tốt muốn nhận huynh đệ họ làm nghĩa tử vì hắn sợ một ngày nào đó kẻ thù của hắn tìm đến sẽ liên lụy đến phu thế họ .