Chương 1: Cường Đạo

Đại Lục Lăng Phong, một vùng đất nho nhỏ con người an cư lập nghiệp.

Đây là một nơi lấy võ vi tôn, tuy không hoàn toàn là nơi máu tanh, nhược nhục cường thực, nhưng kẻ yếu để sinh tồn thì cũng chẳng dễ dàng gì.

Đây là một câu truyện kể về một vị kiếm khách rảo bước dị giới, cùng ngọn gió và tử vong bầu bạn.

…………………………………….

Suối chảy róc rách, quan lộ thoáng đãng, một đội xe ngựa thong thả chạy qua, có vẻ là xe ngựa của một thương hội nào đó.

Bên trong chiếc xe ngựa lớn nhất, sang trọng nhất ở trung tâm , có ba người, hai nữ nhân xinh đẹp và một vị thiếu niên cũng “xinh đẹp”. Vị mĩ nữ có phần trẻ hơn lên tiếng: “Mẫu thân, bao giờ chúng ta mới tới nơi, mấy ngày nay ngồi trên xe ngựa, mông nhỏ của ta sắp biến thành hai nửa rồi.”

Thiếu niên cười phá lên giòn giã: “Tỷ tỷ, không phải mông của tỷ luôn luôn chính là hai nửa đấy sao.”

“Tên nhóc khốn kiếp.... Coi chừng có ngày có tên nam nhân nào đó khiến cái mông của ngươi biến thành bốn phần bằng nhau đó.” Mỹ thiếu nữ thét lên, vồ lấy thiếu niên nọ.

Nhưng thiếu niên kia cũng không vừa, lách người một cái liền trốn biệt ra sau lưng mẫu thân, làm nũng: “Đại nương, người xem, nhân cách đàn ông của tỷ tỷ lại xuất kiện kìa.”

Vị mẫu thân của hai đứa trẻ cười hiền hậu, dịu dàng nói: “Nào, Tuyết Nhi, chú ý hình tượng thục nữ của bản thân con đi, bao giờ con mới chịu trưởng thành, tìm kiếm nam nhân của cuộc đời mình đây, cả con nữa, Hổ Tử, đại nam nhân không chấp nhặt tiểu nữ nhân, đừng trêu chọc tỷ tỷ con nữa.”

“Dạ… Mẫu thân (Đại Nương)... Hai vị tỷ đệ đồng thanh ứng tiếng.

Bất chợt cả đội xe cùng dừng lại, phía trước có kẻ đang chặn đường. Một tên nam nhân gầy như que củi, đầu tóc trọc lóc, mặc một bộ quần áo may từ da , không, đúng hơn là tên đó đang khoác mấy lớp da thú, trước ngực thì phanh ra, để lộ những hình vẽ quái thú dị hợm.

Nếu tên đó cao lớn một chút liền tốt, nhưng hắn quá gầy gò, khiến cho ngoại hình của hắn rất chi là buồn cười.

Hắn mở miệng, cất lên một tiếng nói khàn đặc, nghe không khác gì một con vịt đực nói tiếng người: "Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn qua lại, để lại đàn bà và lộ phí."

Tất cả hộ vệ và thương nhân ngây ra như phỗng, dẫu sao bao năm làm ăn kinh thương, số lần gặp qua cường đạo cũng không hề ít, nhưng cường đạo quái dị như thế này thì đây là lần đầu tiên đấy.

Một trung niên nhân đến gần xe ngựa trung tâm, nói nhỏ: “Ngọc phu nhân, phía trước có một tên cường đạo đòi lộ phí, xử lí sao đây?”

Vị mĩ phụ được gọi là Ngọc phu nhân kia lạnh giọng đáp lại: “Lâm quản sự à, một chút cường đạo vô danh mà thôi, sao phải hỏi ý kiến của ta. Cứ mặc kệ hắn, nếu hắn có gan cướp của Lâm Gia thương hội chúng ta, liền do hắn không biết chữ chết viết như thế nào thôi.”

Vị Lâm quản sự kia đáp một tiếng “Phải” rồi tiến lên đầu đoàn xe.

Một lát sau, một nam nhân thong thả cưỡi ngựa tiến lên phía trước, hắn là tiêu sư đầu lĩnh của những tiêu sư hộ tống đoàn xe ngựa này, hắn cao hai thước có dư, khuôn mặt bặm trợn, hắn thét lớn: "Vô danh tiểu tốt ở đâu tới đây học đòi làm cường đạo, mau cút đi cho khuất mắt lão tử, đừng để đồ đao của lão tử phải nhuốm máu."

Tiếng thét lớn kia khiến cho ngay cả một số người trẻ tuổi trong thương đội cũng phải giật mình, bủn rủn tay chân. Ấy thế mà, tên cường đạo kia vẫn đứng trơ trơ, giống như không nghe thấy gì cả.

Hắn gãi gãi cái đầu trụi tóc của hắn, rồi quay lưng, chổng mông vào tiêu sư đầu lĩnh, khum khum hai bàn tay trước miệng, hô lên một tiếng: "Nhị Đương Gia, bọn chúng không nộp lộ phí."

Đáp lại hắn là từng tràng hú dài từ khắp bốn phương tám hướng. Một giọng nói rờn rợn lạnh lùng vang lên: "Không nộp lộ phí thì để mạng và lộ phí lại."

Đầu lĩnh vận tiêu nhận ra tình hình có chút không ổn, thét lớn: “Địch tập, tất cả tập trung bảo vệ xe ngựa.”

Dứt lời, từ trong một số xe ngựa có tua tủa hộ vệ chui ra, khiến nhân số hộ vệ trong chớp mắt nhiều lên gấp đôi, gấp ba. Nhìn vào lực lượng đông đảo này, đừng nói dăm ba tên cường đạo vô danh, đến cả những băng đảng cường đạo khét tiếng cũng phải chùn bước, đầu lĩnh vận tiêu nghĩ vậy. Vì số hàng hóa và người cần được bảo vệ lần này mà vận tiêu công hội phái ra nhân lực gấp ba lần bình thường.

Nhưng hắn nghĩ sai rồi, câu trả lời đám cường đạo dành cho lực lượng hộ vệ được che dấu của vận tiêu thương hội đã hiển lộ. Những âm thanh long trời lở đất vang lên, như đạp vào từng trái tim của từng kẻ đứng trên quan lộ.

Vô số thân cây, đá tảng khổng lồ lăn lông lốc trên sườn đồi xuống đám đông thương đội. Đám đông hộ vệ giật mình, vô số năm vận tiêu và hành tẩu thiên hạ, họ đã bao giờ gặp phải tràng cảnh đồ sộ như vậy nhắm vào bản thân như bây giờ đâu cơ chứ.

Đầu lĩnh vận tiêu giật mình, hắn cũng chưa hề gặp đám cường đạo nào đầu tư lớn đến như vậy, hắn hô hoán, nhưng âm thanh của hắn làm sao mà ai nghe thấy được khi mà những âm thanh long trời lở đất từ trên sườn núi cứ liên tục phát ra cơ chứ.

Những thân cây, đá tảng bắt đầu va chạm với thương đội. Nơi chúng đi qua, nhân mạng nơi đó liền bị quét sạch, bị biến thành vô số những bãi thịt nhão và vũng máu loang lổ. Một số kẻ nhanh trí lấp đằng sau xe ngựa, nhưng cũng chỉ vô ích, những cự vật kia lao xuống với tốc độ kinh người, khi va chạm vào xe ngựa liền khiến xe ngựa nghiêng ngả rồi lật úp, đè lên những kẻ xấu số bên dưới.

Bên trong xe ngựa trung tâm, lúc này vị mĩ phu nhân ban nãy đang cuống cuồng đưa nhi nữ giấu vào trong khoang bí mật trên xe ngựa.

“Tuyết Nhi, Hổ Tử, nếu như có truyện gì không ổn, thì hãy khởi động trận pháp ngay nhé.” Vị mĩ phu nhân cấp bách nói.

Vị thiếu niên gọi là Hổ Tử kia kêu lên: “Đại Nương, vậy còn người thì sao?”

Thiếu nữ Tuyết Nhi cũng nói: “Phải, Mẫu Thân, ngươi cũng mau vào đây cùng chúng ta, chúng ta cùng đi.”

Vị mĩ phu nhân lại lắc đầu, cười nhẹ nói: “Hảo hài tử, nhưng các con không cần lo cho ta, ta tự có cách.” Nói rồi đóng cửa khoang bí mật lại.

Bên ngoài, vô số cường đạo từ cả đằng trước và phía sau thương đội xông tới, chúng thẳng tay tàn sát tất cả những hộ vệ, thương nhân còn sống sót và đang hấp hối. Quanh cảnh ấy đúng là một bức tranh địa ngục màu đỏ thẫm. Chân tay đứt rời xen lẫn với nội tạng nằm bừa bãi trên mặt đất, người còn sống thì gào thét vì những vết thương kinh hoàng của bản thân, khung cảnh ấy khiến cho ngay cả những kẻ tự tin là bạo gan nhất cũng không thể nhịn được mà ói ra toàn bộ đồ vật trong dạ dày.

Một số kẻ còn lành lặn thì nhanh chân băng qua suối tìm đường sống sót, nhưng đối diện bờ bên kia, chẳng biết từ lúc nào đã có một toán đầu trâu mặt ngựa đợi sẵn, gọt bay những cái đầu với biểu cảm sợ hãi tột độ, máu đỏ từ vết chém phun ra, nhuốm đỏ cả khúc suối và cỏ cây xung quanh.

Khu vực xe ngựa trung tâm.

Số lượng hộ vệ ở đây là đông nhất, tuy cũng chết không ít người vì biến cố vừa rồi, nhưng lực lượng còn lại vẫn còn đủ để chống cự ác liệt.

Ngồi trong xe ngựa, mĩ phu nhân lẳng lặng ngồi đó, từng hồi âm thanh vũ khí đụng vào nhau, tiếng sắt thép cứa đứt da thịt, tiếng la hét thảm thiết của những kẻ xấu số, từng hồi, từng hồi dồn dập truyền vào bên trong xe ngựa, quoanh quẩn bên màng nhĩ của mĩ phụ.

Qua hồi lâu, rốt cuộc, âm thanh bên ngoài mới lắng lại, chỉ còn những vết máu nhuộm đỏ cửa sổ là minh chứng cho cuộc chém giết vừa xảy ra vừa rồi.

Bên ngoài, một tiếng gõ cửa nặng nề và một giọng nói vang lên: “Ngọc phu nhân, mọi truyện đã xong rồi, ngài không có việc gì đấy chứ?”

“Là tiếng của tiêu sư đầu lĩnh.” Ngọc phu nhân thở phào, đáp lại: “Ta ổn, Lâm quản sự đâu? Thương vong bên ngoài thế nào?”

Tiêu sư thủ lĩnh ngập ngừng đáp lại: “Lâm quản sự đã hy sinh rồi, thưa phu nhân. Còn về thương vong và tổn thất bên chúng ta thì… Có lẽ phu nhân nên tự đánh giá bằng mắt thì tốt hơn.”

Bên trong xe ngựa, thiếu nữ Lâm Tuyết Nhi và thiếu niên Lâm Hổ đã rời khỏi khoang bí mật. Ngọc phu nhân chầm chậm đẩy ra cánh cửa gỗ bên hông xe ngựa. Cửa gỗ mở ra. Tràng cảnh trước mắt xíu nữa thì khiến Ngọc phu nhân ngất xỉu.

Mặt đất xung quanh đã mất đi màu nâu vàng vốn có, thay vào đó là một màu đỏ thẫm loang lổ của máu, có những chỗ máu đỏ chảy xuôi đổ dồn thành một cái vũng nhỏ, trong vũng máu sền sệt ấy lại trôi nổi cơ man những bộ phận trên cơ thể người, có ngón tay, có bàn tay, có cẳng chân và cả một nửa khuôn mặt của Lâm quản sự mà Ngọc phu nhân vốn đã quen mặt.

Ngọc phu nhân suy sụp, cảm thán: “Haizz… Thật tàn khốc!”

“Thế là đã là gì đâu thưa phu nhân, còn có điều tàn khốc hơn nữa kìa.” Một giọng nói cất lên.

“ n.” Ngọc phu nhân trả lời theo bản năng, nhưng chợt nàng phát hiện có gì đó không đúng, giọng nói này…. Nàng ngẩng mặt lên nhìn, một cảnh tượng hãi hùng khiến nàng khiếp đảm.

Vị tiêu sư đầu lĩnh đang quỳ trên mặt đất, quần áo lam lũ bẩn thỉu, đầy những bùn đất và máu, cánh tay phải đã đứt lìa, còn có một mẩu, khuôn mặt tái mét, chán chường. Nhưng đó không phải là điều khiến Ngọc phu nhân khiếp đảm, trước mặt tiêu sư đầu lĩnh, một tên nam nhân cao to, khuôn mặt bặm trợn, có một vết sẹo dài từ trán xuống gò má bên phải, thân khoác da thú, tay cầm mã đao, ánh mắt cuồng dã háo sắc quan sát nàng, tựa hồ như muốn lột trần nàng ra vậy. Rõ ràng, đây là một tên cường đạo, đội tiêu sư đã thất thủ, tựa hồ vì mạng sống, tên tiêu sư thủ lĩnh còn đã bán đứng nàng.

Ngọc phu nhân hét lên, lùi vào trong xe ngựa, nhanh chóng đóng lại cửa gỗ. Nhưng tên cường đạo kia còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã chộp lấy cánh tay của Ngọc phu nhân, lôi sềnh sệch ra ngoài, vừa lôi, hắn vừa cười nói, hắn cười đến nỗi vết sẹo trên mặt hắn run lên trông thật đáng sợ: "Khặc… Khặc… Khặc… Hôm nay đúng là trúng mánh lớn, vừa câu được con cá lớn lại còn thu được hoa thơm."

Ngọc phu nhân kêu khóc thảm thiết: "Không, thả ta ra, tên cường đạo gớm ghiếc." Nhưng có vẻ nàng càng kêu khóc bao nhiêu, thì càng làm tên cường đạo khoái trí bấy nhiêu.

Lâm Hổ và Lâm Tuyết Nhi thấy Ngọc phu nhân bị bắt lại thì sợ hãi, hét toáng lên.

Thấy vậy, liền có hai tên cường đạo nhảy lên xe ngựa, trong nháy mắt liền khống chế được hai tỷ đệ.

Cả thương đội Lâm Gia đã loạn thành một mớ bòng bong, đa phần đều bị chém giết, còn một số còn sống sót thì bị bắt trói làm nô lệ.

Những tên cướp lục tung tất cả xe ngựa, cẩn thận kiểm tra từng thi thể, tất cả những gì chúng cảm thấy là có giá trị đều bị cướp đi.

Bên dưới một tán cây không có vết máu, tên cường đạo mặt sẹo ban nãy chính là Nhị Đương Gia của đám cường đạo, hắn đang chễm chệ ngồi nhâm nhi mỹ tửu, đối diện có Ngọc phu nhân và hai tỷ đệ Lâm Gia.

Lâm Hổ bị trói chặt như khúc bánh tét, cả ngũ giác đều bị phong bế, chỉ chừa lại hai lỗ mũi để mà hít thở. Lâm Tuyết Nhi thì hai tay đều bị trói quặt ra phía sau, miệng và hai lỗ tai đều bị chặn lại, không thể nghe và cũng không thể nói gì cả.

Tên Nhị Đương Gia uống cạn mỹ tửu, phả một hơi thở nồng nặc mùi rượu vào mặt Ngọc phu nhân làm nàng nhíu mày. Hắn lên tiếng: "Ta là cường đạo, nhưng cường đạo cũng có Đạo của cường đạo, chúng ta chỉ cướp chứ không giết người vô ích, miễn là phu nhân có thể ra giá thì cả ba mẹ con Phu Nhân sẽ có thể an toàn trở về."

Ngọc phu nhân nghi vấn, yếu ớt nói: "Ngươi nói là thật sao? Vậy ta van xin ngươi, toàn bộ vàng bạc, của cải trên xe ngựa, ta cho ngươi hết, van cầu ngươi tha cho mẹ con ta đi."

Tên cường đạo cười nhạt: "Phu nhân a phu nhân, ngươi nên nhìn rõ cục diện của bản thân hiện tại, bây giờ toàn bộ của cải của các ngươi đã là của ta rồi, làm sao mà ngươi đều cho ta được đây."

Ngọc phu nhân thẫn thờ: "Nhưng đó là tất cả những gì ta có hiện giờ…"

"Phu nhân đừng vội bi quan vậy chứ, không phải phu nhân vẫn còn một thân nhan sắc mỹ lệ đấy sao. Khặc… Khặc… Khặc…" Tên cường đạo cười nham nhở.

Ngọc phu nhân giật mình, lấy hai tay ôm lấy thân thể bản thân theo bản năng, nhưng rồi lại nặng nề bỏ tay xuống, phải rồi, ngoại trừ tấm thân này, nàng đâu còn gì nữa đâu. Ngọc phu nhân thẫn thờ như người mất hồn, nói: "Ta…"

Nhưng chẳng để nàng nói hết câu, tên Nhị Đương Gia đã bạo lực kéo nàng vào trong lòng.

"Xoẹt…" Tiếng vải vóc bị xé bỏ một cách thô bạo. Ngọc phu nhân nằm trên thảm cỏ, xiêm y lộng lẫy đã bị xé rách, để lộ ngọc thể kiều nộn bị che phủ.

Ngọc phu nhân năm nay đã ngoài tứ tuần, nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn như thiếu phụ gần ba mươi, làn da trắng mịn, cặp mỹ nhũ trước ngực căng tròn, nhũ hoa tím sẫm, thụt vào trong, khiến cho bất cứ tên nam nhân nào nhìn vào đều khó mà kìm nén con sắc lang khát máu trong lòng lại được. Bàn tọa nảy nở, trơn bóng, bằng chứng cho thấy nàng đã từng hai lần vượt cạn. Trái với cặp cự nhũ và bàn toạ phì nhiêu, vòng eo của Ngọc phu nhân vô cùng thon gọn, không một chút mỡ thừa, làm cho cặp cự nhũ và bàn tọa của nàng càng trở lên hoả bạo, khổng lồ.

Tên cường đạo không nhịn nổi nữa, hắn rú lên một thứ âm thanh vô nghĩa của dã thú, trút bỏ quần áo, để lộ ra thân thể trần trụi và bản năng nguyên thủy nhất của con người.

Lâm Tuyết Nhi bật khóc, trước mắt nàng, vị mẫu thân nàng luôn kính yêu và ngưỡng mộ, giờ đây đang bị một tên nam nhân xấu xí giày xéo.

Nàng khóc, nước mắt tuôn ra như suối nhưng lại chẳng thể phát ra một chút âm thanh nào, miệng của nàng đã bị bịt kín.

Nàng tuyệt vọng, một viễn cảnh đen tối đang chờ đợi nàng, từng tên nam nhân một xông lên chà đạp mẹ con nàng, từ một tiểu thư khuê các mà nàng sắp sửa biến thành kỹ nữ vạn người cưỡi lên sao?

Phía xa xa, một cơn gió mát mẻ thổi đến. Một lãng khách đã trông thấy thảm kịch đoàn thương nhân gặp phải, hắn nhìn thấy hai đứa trẻ bị trói, và phải chứng kiến một nữ nhân bị cưỡng buộc.

Hắn thở dài, rút ra một thanh đao vừa dài vừa mỏng như một thanh kiếm, miệng thì thào: "Cái chết tựa như một cơn gió, luôn luôn ở bên cạnh ta."