Mộ Xuyên một bên nhìn Dư lão dùng chân khí đẩy toàn bộ cặn bã trong cơ thể ra bên ngoài một màn khiến hắn không khỏi hít một hơi lạnh, bây giờ không ra tay thì còn đợi đến bao giờ nhân lúc đối phương đang mất tập chung không đề phòng Mộ Xuyên xuất thủ dồn toàn bộ nội công bình sinh vào đôi tay xuất thủ mười cây kim châm phóng đánh thẳng về hướng Dư Lão.
Kim Châm của Mộ Xuyên đánh đến sát người Dư lão nhưng lại bị chặn lại bởi chân khí đang đẩy cặn bã tạp chất ra bên ngoài thì bỗng dị biến phát sinh, chỉ thấy lão toàn bộ cơ thể nổi bộc gân guốc mắt mở chừng quát lớn.: ~ tiểu tử ngoan độc này…, ngươi thật sự quá độc ác mà giám động tay lên Đan Phương. Lời nói vừa dứt lão phun một ngụm máu đen kịt ra, máu của lão rơi xuống nền gạch tỏa ra khói đen.
Mộ Xuyên bên này đắc ý cười nói.: ~ Ta không phải một kẻ tâm ngoan thủ đoạn nhưng cũng là một kẻ cẩn trọng vô cùng, trước đó ta nhờ cơ may mà cướp được viên Đan phương ‘’ Tẩy tủy Gân Cốt Đan’’ nhưng nhờ có sư phụ dạy ta y dược thuật chỉ cần ngửi qua một lần liền biết được viên đan này đã bị những kẻ trước đó động tay dùng chất độc bôi lên, ngoài ra để đề phòng ta còn phủ thêm một lớp bột ‘’ Đinh Hương tán ‘’ nhằm che giấu mùi độc dược của đám người trước đó để lại mục đính chính là để cho dù đối phương có hiểu biết sâu rồng về dược thuật cũng không thể nào trong thời gian ngắn phát hiện được viên đan này chính là độc đan.
Dư lão mắt đỏ cuồng hận nhìn chằm chằm Mộ Xuyên nói.: ~ Không ngờ ta khi thấy được viên Đan này lại mờ mắt trước lợi, không suy tính ra được ngươi lại mang lòng tâm tư như vậy khó trách.., nhưng ngươi cũng đừng vội khác biết giữa tu đạo giả và Võ giả là khoảng cách rất lớn giống như ngươi chỉ là một cái cây còn ta là một ngọn nói vậy, chất độc này tuy có thể giết chết lão phu nhưng đã bị ta phong bế kinh mạch không thể lưu chuyển, chỉ cần không quá bảy ngày vận dụng chân khí đào thải rất nhanh ta liền có thể hồi phục bình thường.
Không để lão vội đắc ý nói, Mộ Xuyên xuất ‘’ Liên Hoa Chưởng ‘’ bàn tay tỏa ra nội công kình lực trực diện lồng ngực đánh thẳng vào Dư lão khiến cho lão bị hất văng đánh bay ra khỏi căn phòng, Một chưởng này Mộ Xuyên đã dùng toàn bộ Ba thành nội Công bình sinh của mình mới miễn cưỡng đánh lui lão, ngược lại nhìn xuống bàn tay mình Mộ Xuyên không khỏi toát mồ hôi cơ bản là toàn bộ xương bàn tay đã nứt sưng đỏ ửng màu máu, ắt công kích vừa rồi đã bị lão dùng chân khi chặn lại.
Dư lão ngồi dậy phủi phủi bụi nhìn các đường gân độc chạy dọc cơ thể có chút cười nhạt .: ~ Không ngờ lão phu từ lúc đặt chân vào con đường tu đạo đến nay cũng đã hơn trục năm lại một tên phàm phu tục tử dễ dàng hạ phục, thú vị. Lời nói còn chưa dứt từ bên trong nhà tranh Mộ Xuyên từ trên gác mái lấy ra một đoản kiếm lao ra bên ngoài hướng mặt Dư lão chém xuống.
Mộ Xuyên cắn chắt răng dùng sức ghì xuống rồi nói.: ~ Nếu ta đoán không lầm lão hiện giờ không thể dùng chân khí của mình quá nhiều đúng chứ, bởi vì còn đang dùng hơn phân nửa để áp chế chất động tránh để nó lan ra khắp lục phủ ngũ tạng đúng chứ, để ta xem lão có thể dùng chỗ chân khí còn lại đón đỡ công kích của ta được bao lâu.
Dư lão mặt không biết sắc một tay dùng chân khí đón đỡ, tay còn lại liền xuất ra một khối linh thạch thu hút linh khí nhanh nhất có thể nhưng Mộ Xuyên biết lão hủ này có thể chặt công kích của mình ắt hẳn còn còn có gì đó mờ ám, liền kèo cơ quan mặt đất dục dịch dung chuyển sập xuống một cái hố bẫy khiến lão rơi xuống, phía dưới chông gỗ vót nhọn buộc lão phải dùng bốn thành chân khí đang ngăn chất độc buộc phải bộc phát ra, thân hình lão ngự đứng trên không.
Mộ Xuyên chấn kinh khi thấy Dư Lão có thể cách không ngự đứng, trong lòng có chút do dự chính mình bây giờ đã dùng toàn bộ kế hoạch hạ sát đối thủ nhưng đối phương là tu đạo tiên giả vẫn không hề hấn gì, đúng như lão nói khoảng cách một cái cây không thể so sánh với một ngọn núi, ý định rấy lên suy nghĩ bỏ chạy nhưng ngẫm lại đối phương là tu đạo tiên giả một khi lão bài trừ toàn bộ chất độc trong cơ thể rất nhanh sẽ tìm được mình khi đó tùy tiện có thể dễ dàng chấn áp giết chết, Đến đây hắn liền thu kiếm lại dồn toàn bộ chân khí vào một kiếm này quyết một phen sống chết với Dư Lão.
Dư Lão bay lên cười khẩy nói .: ~ Chất độc này lão phu mặc kệ, hôm này lão phu có chết cũng sẽ đem ngươi bồi táng cùng luôn. Từ Trong bàn tay lão xuất thủ kim phù vàng rực lửa thôi động toàn bộ chân khí của lão, mỗi một hơi thở chất độc mỗi lúc càng lan tỏa khắp cơ thể lão gân huyết máu nổi lên từng đường vân.
Mô Xuyên bên này biết nếu bị đánh chúng phù chú đó của lão ắt táng mạng là điều không thể tránh khỏi liền chỉ trong một lần này dùng toàn bộ nội lực trong cơ thể đẩy vào kiếm dùng cho một kích này.
Dư lão gằn dọc trợn mắt quát lớn. : ~ Tiểu tử chết cho lão phu. Nhưng trái ngược với mong chờ của lão, Mộ Xuyên lại dùng toàn bộ nội lực của mình chém ra một đường kiếm khí nhằm cản lại Kim phù của Dư lão nhưng đây là một loại phù bảo, kiếm khí đón đỡ giống như tờ giấy dễ dàng bị xuyên thủng đâm xuyên qua đánh xuống tạo thành một tiếng nổ lớn sâu xuống.