Chương 17: Mâu thuẫn vợ chồng

Đàm Khải Bình đặt điện thoại xuống, trong đầu còn suy ngẫm về thái độ lãnh đạm của Tống Kiều Sinh khi nhắc đến Thẩm Hoài.

Ngẩng đầu nhìn ra song, vừa đúng bắt gặp Thẩm Hoài đang rời khỏi biệt thự, bước chạy về phía bãi đỗ xe bên hồ, cũng không biết hắn muốn làm cái gì.

Thẩm Hoài có ý đỡ lời giúp Ngô Hải Phong, Đàm Khải Bình liền suy đoán hắn muốn lưu lại Đông Hoa, nhưng đồng thời lại cảm thấy hơi kỳ quái…

Lúc này Đàm Khải Bình mới nhớ ra còn chưa hỏi xem năm nay Thẩm Hoài bao nhiêu tuổi. Nhưng nhìn bộ dạng, tối đa cũng chỉ hai bốn hai lăm, với thân thế của hắn, tốt nhất là lăn lộn trong các bộ ủy trung ương mấy năm cái đã.

Cho dù có chí làm quan, chờ đến xấp xỉ trên dưới 30 sau khi thăng đến cấp chính xứ hẵng suy tính đến địa phương độc ngăn một mặt, đó mới là tuyển chọn đúng đắn cho loại con ông cháu cha như hắn.

Sau khi Trần Minh Đức chết, tuy Thẩm Hoài xử sự làm việc rất chững chạc, nhưng rốt cuộc tuổi còn trẻ, tư lịch cạn, lại cô đơn một mình ở Đông Hoa, đối với quá trình phát triển về sau có rất nhiều hạn chế.

Đàm Khải Bình vốn có lòng nghĩ bắt chuyện tâm sự với Thẩm Hoài, nhưng chuyển niệm lại nghĩ đến thái độ lãnh đạm lúc nãy của Tống Kiều Sinh, liền sinh ra chút do dự.

Năm nay Tống lão gia tử cũng 83 tuổi rồi, tương lai Tống gia đều nằm ở trên vai Tống Kiều Sinh cả.

Nếu Thẩm Hoài không thể khiến Tống Kiều Sinh hài lòng, tương lai ở Tống gia rất có thể sẽ bị đẩy ra ngoài rìa… Đàm Khải Bình không khỏi nghĩ: Nếu chính mình quá chủ động, đi nâng đỡ một con cháu Tống gia bị đẩy ra mép biên, Tống Kiều Sinh sẽ nghĩ thế nào?


Cao Thiên Hà bị Ngô Hải Phong dây dưa lúc lâu ở biệt thự số 6, còn giả vờ giả vịt nói một đống lời nhảm an ủi vợ Trần Minh Đức mới rời đi, về lại biệt thự chuyên khu của mình.

Mười mấy căn biệt thư sau lưng lầu chính nhà khách Nam viên này phảng phất như từng tòa “hành cung” đứng sừng sững trong bóng đêm tĩnh mịch.

Cao Thiên Hà về đến phòng ngủ, khép kín cửa sổ, buông mành cửa, vừa thở dốc vừa cởi chiếc cà vạt thít chặt khiến hắn sắp không thở nổi.

Qua một lúc chợt vang lên tiếng gõ cửa, Cao Thiên Hà trầm giọng quát: “Vào đi!”

Cát Vĩnh Thu dè dặt đẩy cửa bước vào.

Cao Thiên Hà cố gắng bình tĩnh, đợi Cát Vĩnh Thu khép cửa, mới vỗ mạnh lên bàn, quát hỏi: “Ngươi nói xem, đến cùng là chuyện gì?”

Cát Vĩnh Thu nghẹn ngào nói: “Là thằng súc sinh Thẩm Hoài kia nói bậy nói bạ. Vốn tôi không nói với hắn nửa lời, cho dù khi từ phủ thị chính sang, cũng là do Chu Dụ đưa hắn theo. Hơn nữa chuyện lúc trưa Cao thị trưởng cũng biết rồi, có khác gì đánh thẳng vào mặt tôi trước bàn dân thiên hạ đâu, tôi…”

“Cho ngươi mấy lá gan ta chắc ngươi cũng không dám” Cao Thiên Hà ngồi xuống, lưng dựa lên ghế bành, nheo mắt nhìn Cát Vĩnh Thu. Hắn không cho rằng Cát Vĩnh Thu sẽ bán hắn, liền hỏi tiếp: “Ngươi nghĩ xem, có phải đã sơ hở chỗ nào không?”

“Trước nay tôi làm việc đều rất cẩn thận…” Đúng là Cát Vĩnh Thu có nghĩ đến mấy chỗ đáng ngờ, nhưng hắn sẽ không thừa nhận mình sơ hở ngay trước mặt Cao Thiên Hà… Mất đi sự tín nhiệm của Cao Thiên Hà, đối với hắn không khác gì trời sụp xuống cả: “Chắc lúc Ngô bí thư đuổi Thẩm Hoài đi, Bành Dũng gấp gáp muốn đem cái chết của Trần Minh Đức gán vào chuyện kia, khiến Thẩm Hoài từ mấy câu nói đó nghe ra kỳ quặc… Có điều, Thẩm Hoài hình như không phải kẻ có đầu óc được như thế!”

Cát Vĩnh Thu vừa nói vừa nghĩ: Bành Dũng a Bành Dũng, dù sao ngươi cũng chết chắc rồi, đừng trách ta bỏ đá xuống giếng a.

“Có lẽ trước đây đã xem thường thằng nhãi này rồi.” Cao Thiên Hà nhíu mày, phỏng đoán: “Có khi Chu Dụ để lộ ra gì đó cũng nên.”

“Nếu để lộ cái gì, cũng chỉ có thể rò rỉ từ Chu Dụ…” Cát Vĩnh Thu thuận theo ngữ khí Cao Thiên Hà suy luận tiếp: “Nhưng Chu Dụ không khả năng biết cụ thể từng chi tiết…”

“Chu Dụ chưa hẳn có thể nhìn thấu…” Cao Thiên Hà nhíu chặt mày, bị Cát Vĩnh Thu giấu mất một số chi tiết khiến hắn không nghĩ rõ được then khớp bên trong: “Cho dù Chu Dụ nhìn thấu, nếu thế cô ta hẳn sẽ đề tỉnh họ Ngô, chứ không để mặc họ Ngô thảm thế kia…”

“Thế trước mắt làm sao đây?” Cát Vĩnh Thu dè dặt hỏi.

“Chưa hẳn đã là việc xấu” Cao Thiên Hà nheo mắt nói: “Dù có xử lý chuyện này thế nào cũng căng không đến bên người chúng ta, rốt cuộc kẻ báo cáo hàm hồ là Ngô Hải Phong. Cho dù bị Ngô Hải Phong quay sang thống hận cũng không quan trọng, then chốt là muốn nhìn trong tỉnh định nhìn nhận ra làm sao…”Cát Vĩnh Thu nghĩ một lát, bổ sung thêm: “Đúng a, trong tỉnh muốn xử lý nghiêm túc việc này, nói không chừng sẽ vuốt Ngô Hải Phong khỏi ghế bí thư thị ủy. Có điều vừa rồi hình như Đàm Khải Bình có ý muốn nói chuyện riêng với Thẩm Hoài, sợ rằng bọn họ nhìn ra được gì…”

“Cho dù đầu óc Thẩm Hoài tinh tường, nhìn ra chút dấu tích, nhưng hắn có thể báo cáo gì với Đàm Khải Bình? Hơn nữa trong tỉnh chắc sẽ không hy vọng sự việc bị phức tạp hóa, bọn ngươi không cần bận tâm gì cả, chỉ cần giữ mồm giữ miệng cẩn thận cho ta.” Cao Thiên Hà lắc lắc đầu, tỏ ý Cát Vĩnh Thu không cần quá bận tâm, lại nói rằng: “Tuy Ngô Hải Phong bảo ngươi làm kiểm điểm, nhưng hắn không thể trực tiếp cách chức ngươi được. Phía Bành Dũng ngươi cũng thay ta vỗ an, nói với hắn về sau ta sẽ có an bài. Việc này không thể xuất hiện thêm sơ hở nào nữa.”

“Vậy Thẩm Hoài…”

“Trước không cần để ý, đợi chuyện này qua đi hẵng tính.” Cao Thiên Hà nói xong liền vung tay để Cát Vĩnh Thu rời đi, mình hắn ngồi lại trên ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần.

Loại nhân vật như Thẩm Hoài, nếu rời Đông Hoa hắn cũng hết cách, nếu lưu lại Đông Hoa, tạm thời gác hắn sang một xó xỉnh nào đó, quan sát thêm mấy năm rồi tính sau. Rốt cuộc có một số thứ còn nhìn không thấu, hành sự lỗ mãng không phải là phong cách của hắn. Lần này nếu không phải nhìn thấy Trần Minh Đức gấp gáp hạ thủ với xưởng thép, hắn cũng không mạo hiểm động tay động chân như vừa rồi…


Thẩm Hoài lấy thuốc từ trong xe, bước đến bên hồ châm một điếu…

Hắn phát hiện, đứng ở đây có thể bị người từ trên lầu quan sát được, hắn không thích cảm giác đứng ngoài chỗ sáng bị người theo dõi, bèn dạo bước men theo mặt hồ, chọn một bóng râm ngồi xổm xuống, vừa rít thuốc vừa nhìn bóng cây mờ mờ hắt lên mặt nước đen kịt.

Bên kia hồ là trung tâm thành phố Đông Hoa.

Trừ tháp truyền hình được gắn một chuỗi đèn neon sáng choang, những chỗ khác đã chìm vào bóng đêm tĩnh mịch, nhìn không ra chút hơi thở phồn hoa nào.

Khoan nói trong ký ức của Thẩm Hoài trước đây còn lưu lại ấn tượng về chốn đô thị phồn hoa ở nước ngoài, ngay mấy năm nay hắn cũng chạy khắp không ít chỗ trong cả nước, khiến hắn rất bất mãn đối với sự lạc hậu của thành phố quê hương.

Kể ra thì thành phố Đông Hoa cũng là vùng duyên hải, là một trong những thành thị cải cách mở cửa sớm nhất.

Ba khu sáu huyện có 7 triệu nhân khẩu, nhân lực vật lực sung túc, nền móng giáo dục cũng vững chắc.

Đầu thập niên 80, cơ sở công nghiệp của Đông Hoa có thể đứng vào top 3 toàn tỉnh, còn có mấy nhà xí nghiệp vệ tinh quanh lĩnh vực luyện thép như đóng thuyền, chế tạo máy.Có điều, bước vào thập niên 90, các xí nghiệp, tập đoàn nhà nước dần dần nhanh chóng suy bại, còn kinh tế dân doanh không có được bước phát triển như ý, khiến cho kinh tế Đông Hoa lần lượt bị các thành phố khác bỏ xa.

Xưởng thép thành phố là một điển hình, lúc hiệu ích tốt, lợi nhuận một năm đạt tới 30 triệu, gần gần bằng 10% thu nhập tài chính toàn thị. Hiện giờ nằm trong tay đám người Cố Đồng lại thành một đống đổ nát.

Bên kia bờ hồ là trung tâm thương mại Thiên Hành do xưởng thép thành phố đầu tư xây dựng.

Năm 90 hạng mục được khởi công, khi đó xưởng thép tuyên bố đầu tư 200 triệu, nói sẽ xây dựng tòa nhà cao nhất Đông Hoa. Nhưng không ngờ được vừa mới giải tỏa xong mặt bằng, xưởng thép liền gặp vấn đề về tài chính, không rót được vốn vào dự án.

Ba năm qua đi, dưới sự thúc ép nhiều lần của thị ủy thị chính phủ, tòa nhà Thiên Hành mới phải thay đổi thiết kế, hạ độ cao xuống. Song đến sau vẫn không có vốn đầu tư, đành bỏ hoang đã hơn nửa năm.

Đêm đêm, tòa nhà Thiên Hành âm u đứng đó, không một bóng đèn, không một bóng người, phảng phất như vết u ác tính ngay giữa trung tâm thành phố.

Không chỉ xưởng thép thành phố, toàn bộ chỉnh thể xí nghiệp quốc doanh ở đây đều suy bại, dẫn đến kinh tế lạc hậu nghiêm trọng, kẻ trí thân trong đó như Thẩm Hoài rõ ràng hơn ai hết, nhưng càng biết lại càng thêm đau lòng…

“Thị ủy xảy ra chuyện lớn thế này, Ngô bí thư cũng rất bị động, giờ Ngô bí thư chỉ định tôi đi chăm sóc vợ Trần thị trưởng, hy vọng có cơ hội cứu vãn sự tình, hơn nữa giờ trong thị ủy cũng không có đồng chí nữ nào khác, anh nói xem tôi phải làm thế nào?

Thẩm Hoài chính đang chú tâm nhìn sắc đêm hắt xuống mặt hồ, đột nhiên nghe thấy tiếng Chu Dụ truyền tới từ phía sau.

Quay đầu nhìn về phía rừng cây, Chu Dụ đang vừa cầm “cục gạch” nói chuyện với ai đó, vừa bước đi về phía hồ. Nhìn thần tình nàng có vẻ khá bực bội, hình như là đang tranh cãi với chồng: “Xin anh đừng có gây chuyện, tôi thật sự đang làm việc. Nếu anh không tin có thể đến Nam viên mà xem. Anh đây là cốt trêu tức tôi phải không? Thế anh muốn tôi giải thích với anh thế nào?”

Thẩm Hoài vừa nghe vừa nghĩ: Chẳng lẽ chồng Chu Dụ hoài nghi nàng muộn thế này vẫn chưa về nhà là do ngoại tình ở bên ngoài?

Nghĩ kỹ cũng khó trách, tuy chồng Chu Dụ bị liệt nằm trên giường, nhưng tâm tư phòng trộm không chết, làm sao không hiểu, tuổi này là cái tuổi Chu Dụ đẹp nhất, ở trong mắt đám đàn ông, sẽ là món ngon đến cỡ nào?

Tuy Chu Dụ cậy bối cảnh bản thân đủ mạnh, không sợ người khác dùng quy tắc ngầm áp lên đầu. Nhưng ai có thể bảo đảm tự bản thân Chu Dụ chịu đựng nổi sự tịch mịch, không đi tìm một tình nhân để an ủi tâm linh?

Vốn Thẩm Hoài muốn lên tiếng nhắc nhở Chu Dụ, nhưng vừa nghe thấy tiếng tranh cãi riêng tư của hai vợ chồng họ liền chợt do dự không biết có nên báo cho nàng biết hắn đang ở đây hay không.

Không đợi Thẩm Hoài kịp có phản ứng, bực mình vì tranh cãi với người chồng ngang ngược, Chu Dụ xồng xộc chạy về phía bóng râm, khiến Thẩm Hoài không cất tiếng không được.

“Khụ!” Thẩm Hoài hô lớn một tiếng, nhắc nhở Chu Dụ ở trong rừng cây có người.

Có điều Chu Du vẫn đang biện giải với chồng vì sao đêm nay không về nhà, nên không chú ý đến sự tồn tại của Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài đành đứng lên chào: “Chu bí thư trưởng, cô cũng ra đây hóng gió ư?”

Chu Dụ căn bản không nghĩ đến ở đây lại có người, bực mình vì người chồng ghen tuông thích nghi thần nghi quỷ, lại không thể để người khác nghe được đàm tiếu lung tung, thế là bèn chui sâu vào trong rừng cây, xông thẳng đến trước mặt Thẩm Hoài, lúc đó mới giật mình ý thức ra trong đêm đang có một bóng đen đứng sát người, cơ hồ áp lấy chóp mũi nàng.

“A!” Chu Dụ rít nhọn một tiếng, tiếp đó đem “cục gạch” trong tay ném thẳng bóng đen kia, dưới chân lại bị vấp một cái, cả người té sấp về phía trước.

Thẩm Hoài cũng đen đủi, trán bị đập một phát, lúc Chu Dụ ngã, tay nàng chống lên ngực hắn khiến cả hai ngã ngữa ra sau.

Thẩm Hoài vô thức quơ tay muốn nắm thứ gì đó, song chỉ nắm chặt được cánh tay Chu Dụ đang chống lên ngực mình. Cứ thế hắn ôm Chu Dụ vào trong lòng, cả hai thành chiếc bánh thịt cuộn lại một chỗ.