Chương 2: Trước bão táp

“Lão gia, nha hoàn bên cạnh Tam tiểu thư đã quỳ ở bên ngoài năm canh giờ, người xem có để nàng vào không?” Lão quản gia Thừa Tướng phủ Nguyên Phúc nhìn thấy nha đầu Bích Hà kia vẫn quỳ ở bên ngoài, từ sáng sớm đến trưa, bên ngoài ánh nắng chói chang, cho dù biết trong lòng lão gia sẽ không đến nơi của Tam tiểu thư, nhưng thật sự Nguyên Phúc có chút không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là mở miệng thử hỏi lão gia.

“Tam tiểu thư? Tới làm gì?” Thượng Quan Liệu nhíu mày, cuối cùng cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn bên ngoài cửa số, ánh mắt hắn lạnh lùng giống như không để Bích Hà vào mắt.

“Chuyển lời đến lão gia, Tam tiểu thư không biết tại sao lại rơi xuống hồ, nô tài nghe nói đến giờ Tiểu thư vẫn chưa tỉnh, vì vậy nên nha đầu Bích Hà đến cầu xin lão gia đi gặp Tam tiểu thư một chút.” Nguyên Phúc một mực cung kính đáp lời. Mặc dù Tam tiểu thư không lão gia sủng ái, thậm chí địa vị trong phủ còn không bằng một hạ nhân, nhưng Nguyên Phúc thân là Đại tổng quản trong phủ Thừa tướng, hắn biết rõ đạo lý, dù tiểu thư không được sủng ái, nhưng đó cũng là nữ nhi thân sinh của lão gia, làm sao có thể so sánh với một người làm. Cho nên, biết được chuyện của Tam tiểu thư, Nguyên Phúc không dám không báo.

“Rơi xuống hồ? Chuyện gì…” Còn chưa nói xong, Thượng Quan Liệt liền cảm thấy có chút kỳ lạ, giống như hắn không nên lo lắng cho nha đầu kia. Ngay sau đó, vẻ mặt hắn mang theo một chút chán ghét, thản nhiên nói: “Đuổi nha hoàn kia về, đi trong cung mời Ôn thái y tới xem một chút!”

Thượng Quan Liệt lạnh nhạt giống như Phượng Vô Song chỉ là một người ngay cả nha hoàn cũng không bằng.

Đúng lúc này, Hồng Liên dẫn Phượng Vô Song đi tới Hòa viện, nơi này là chánh điện mà phụ thân của nàng Thượng Quan Liệt ở, chỉ thấy một nha đầu mặc quần áo màu xanh quỳ gối trước của viện, mặt trời đã lên cao, trên trán nàng lấm tấm những giọt nước lớn bằng hạt đậu không biết mồ hôi hay là nước mắt.

Phượng Vô Song lẳng lặng nhìn thoáng qua viện tử này, trong lòng hừ lạnh, Hòa viện? Gia hòa? Còn là Quốc hòa? Thật buồn cười. Ngay cả nữ nhi ruột thịt của mình cũng không để ý không hỏi han, thì làm sao có thể gia hòa và quốc hòa được.

“Bích Hà, mau dậy đi, Tiểu thư tới!” Hồng Liên tiến lên vừa đỡ Bích Hà, vừa nói với Bích Hà.

“Hồng Liên, ta tới!” Chỉ bốn chữ, Hồng Liên liền biết lần này Tiểu thư của nàng thay đổi rất nhiều, trở nên bình tĩnh không hề trống rỗng nữa.

Phượng Vô Song đỡ Bích Hà dậy, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay vuông từ trong vạt áo, khăn tay rất bình thường, không phải khăn tay tơ tằm tinh xảo mà các thiên kim tiểu thư hay dùng. Phượng Vô Song cẩn thận lau mồ hôi và nước mắt trên mặt Bích Hà, trong lòng của nàng cũng bị rung động, Phượng Vô Song nhìn hai nữ tử thoạt nhìn không lớn hơn nàng lắm trước mặt, chưa từng có người nào quan tâm đến nàng giống như hai người bọn họ.

Cho dù biết người các nàng quan tâm chỉ là chủ nhân của cỗ thân thể này, mà không phải là nàng. Nhưng Phượng Vô Song đã hạ quyết tâm, nếu đã chiếm thân thể Thượng Quan Thanh Uyển, như vậy vì các nàng, vì Thượng Quan Thanh Uyển, nàng phải trở nên mạnh mẽ, không thể liên lụy đến những người quan tâm nàng, nàng phải bảo vệ những người này. Còn những thứ thương tổn đến người của mình, toàn bộ đều phải xuống địa ngục.

“Tiểu tư, không được, nô tỳ tự mình làm…” Bích Hà chợt bừng tỉnh, nhận ra người trước mặt là Tiểu thư của mình, nàng ta liền trở nên run rẩy.

“Đừng động! Ta lau cho ngươi, ngươi lại không nhìn thấy!”

“Cảm ơn Tiểu thư!”

“Sau này không được quỳ, dưới gối nam nhi có hoàng kim, dưới gối nữ nhi có bạc ngọc, chúng ta lạy trời, quỳ xuống đất lậy cha mẹ, còn lại đều không phải quỳ! Có nghe thấy không!” Hai mắt Phượng Vô Song tối sầm, dứt khoát ra lệnh.

“Vâng, Tiểu thư!”

Phượng Vô Song không biết, giờ phút này nàng đã hoàn toàn chinh phục tâm của Bích Hà và Hồng Liên, từ đó về sau, hai nha đầu này đối với nàng không rời không bỏ, nương tựa lẫn nhau, cùng sinh cùng tử.

“Hồng Liên, ai là quản gia ở đây? Ta muốn gặp hắn!” Sau khi sửa sang lại hình tượng cho Bích Hà, Phượng Vô Song bắt đầu làm chính sự.

Nguyên Phúc từ trong phòng lão gia đi ra, chuẩn bị vào cung mời thái y, lúc nghe thấy lời của Phượng Vô Song, liền vội vàng tiến lên đáp: “Tam tiểu thư, nô tài là Quản gia Nguyên Phúc, xin hỏi Tiểu thư có chuyện gì không?”

“Dẫn ta đi gặp chủ nhân nơi này!” Phượng Vô Song lạnh lùng nói, sở dĩ không trực tiếp đi gõ cửa Thượng Quan Liệt là vì Phượng Vô Song chẳng qua àm cho người ngoài nhìn thấy lễ phép, nàng không muốn còn chưa gặp Thượng Quan Liệt, liền thua ở khí thế phép tắc. Giết người vẫn mỉm cười, mới chính là cảnh giới cao nhất của một sát thủ. Đây chính là chân lý tối cao mà Phượng Vô Song học được ở Quốc An cục.

“Này… Tiểu thư, lão gia đang tiếp đãi khách quý, không tiện gặp người, nhưng lão gia đã dặn dò nô tài đi mời Ôn thái y ở Thái y viện đến chữa trị cho Tiểu thư! Hay là Tiểu thư trở về trước đi!” Nguyên Phúc bình tĩnh nói, cũng không mất mặt lão gia trước nữ nhi, vừa tránh khỏi Tiểu thư đi tìm lão gia, vừa có thể biểu đạt quan tâm của Lão gia với Tiểu thư.

“Không tiện găp người, ta thấy là không dám gặp đi! Đã vậy, đừng trách ta vô tình vô nghĩa, Bích Hà, Hồng Liên, chúng ta đi!”

Ngoài dự liệu, người trước mặt một thân hồng y, bên ngoài là áo khoác màu trắng, hai mắt Phượng Vô Song tối sầm, giọng nói lành lùng, nhưng dù là ai cũng biết, giọng nói lạnh lùng như vậy, mới chính là sự yên tĩnh trước cơn bão táp.

Dứt lời, Phượng Vô Song dẫn hai nha hoàn rời đi

Tổng quản cho là mình có khả năng đuổi Tam tiểu thư đi, nhưng không ngờ, đây chỉ là điềm báo trước khi bão táp đến mà thôi.

Nơi xa, trên mái của một tòa viện khác trong phủ Thừa tướng, hai người nam nhân đứng ở trên mái, không coi ai ra gì nhìn chằm chằm bóng dáng Phượng Vô Song rời đi, không chút kiêng kỵ giống như nơi này là nhà của bọn họ. Nam nhân mặc trường bào đen cầm trường kiếm trong tay, mặt mũi tuấn tú, phóng khoáng tự nhiên, hắn nói với nam nhân mặc cẩm bào trắng tuyệt sắc đứng ở bên cạnh: “Chủ nhân, Thượng Quan tiểu thư thật sự là chủ nhân mà người muốn tìm sao?” Thì ra hai người bọn họ là quan hệ chủ tớ, ngay cả tùy tùng đã tuấn dật, khí chất phi phàm như vậy, có thể tưởng tượng, vị nam nhân mặc cẩm bảo trắng kia còn khuynh thành tuyệt sắc đến cỡ nào.

“Thú vị!” Nam nhân mặc cẩm bào trắng trả lời như không, hắn xoay người nhảy xuống liền không thấy bóng dáng đâu nữa.