Chương 29: Chúa Trịnh

Sau nữa ngày trời bị truy đuổi nhóm của Phong may mắn lẫn trốn vào trong rừng nên hai con vật đánh mất dấu vết truy đuổi.

Mặt trời lúc này đã xế chưa đám đông tụ họp dưới một gốc cây đại thụ cao vạn mét nói chung là cao không thấy ngọn.

" từ đây đến đích còn bao xa " một người hỏi

" khoảng 300 cây " một thanh niên dáng vẻ thư sinh đeo kính lấy từ trong người ra một tấm bản đồ rồi chỉ vào một vị trí đánh dấu X thật to.

Phong leo lên một cành cây khá to đủ nhìn bao quát một vòng xung quanh thì thấy một đám Bạo Long đang hì hục tiến đến.

" có một đàn Bạo Long cách chúng ta 200 mét về phía bắc " Phong báo cáo

" cứ làm theo kế hoạch đã được sắp đặt "

Tất cả những người còn sống sao cuộc truy đuổi họ nhận ra rằng nếu không hợp lực tất cả sẽ cùng chết.

Chuẩn bị đâu vào đấy bọn họ nhanh chóng tìm một vị trí thích hợp để ẩn náu

Khè...khè...khè...

Khi đám Bạo Long tiến sâu vào vùng bao vây thì bất ngờ từ hai bên bụi một loạt ma pháp tấn công tầm xa được phun ra giết đi rất nhiều Bạo Long xấu số...cứ như vậy đã một ngày trôi qua nhóm đảo Long đã đến được đích của thử thách.

Khoảng mấy tiếng trước.

Trong cơn bão tuyết dữ dội một cánh tay lông lá bất thình lình thò ra bắt lấy một gã ốm yếu, khi tất cả nhận ra nguy hiểm thì cũng là lúc quá muộn, gió mạnh bắt đầu thổi lên dần hình thành một cơn bão tuyết cực mạnh đánh bay rất nhiều người Thiên Y vừa trật vật tránh né yêu thú vừa cố trụ trước cơn bão dữ dội.

Trên bầu trời bao la vô tận Ngạo Thiên cùng những người thuộc cửa Hổ cũng đến được đích của thử thách.

Cửa Chu Tước cũng đã thành công đến đích chỉ còn lại...

Vút...vút...vút...

Những mũi tên băng sắt nhọn xuyên qua từng lớp tuyết bắn thẳng vào người yêu thú, con yêu thú vẫn đứng yên không nhúc nhích vì lớp da của nó quá dày để làm nó bị thương là điều không thể.

Thiên Y chọn một vị trí từ xa tập trung ma lực vào người tạo thành hình dáng một con phượng hoàng lửa rồi phóng thẳng về phía con yêu thú.

Chiêu thức được tung ra Thiên Y ngã quỵ xuống vì mệt mỏi, con phượng hoàng cứ lao nhanh về phía trước rồi bất ngờ bị một người nhảy lên trên

" một cô gái? Cô ta đang làm gì vậy?"

Đúng là một cô gái nàng mặc một chiếc áo đỏ hồng, thân hình ẻo lã quyến rủ, gương mặt sắc sảo, đẹp đến mức đủ khiến vật chất vô tri cũng vì nàng mà sinh tình...rồi nàng hô lên

" Thái Dương Hạ San "

Toàn thân nàng phát ra một luồng ánh sáng chói lóa cũng may thằng tác giả đeo kính râm nên mới có cái để mà tả, ánh sáng lớn dần rồi thanh kiếm trên tay nàng cũng sáng theo...con phượng hoàng bất ngờ đổi hướng bay lên cao rồi phóng xuống theo suy nghĩ của nàng.

Rất nhanh! Nhanh đến mức ta không kịp thấy gì đến khi nhận thấy thì con thú đã bị chém thành hai

" bình minh thánh kiếm! Nó chẳng phải là thanh kiếm uy danh của Âm Dương Hội sao? Nàng ta là ai? Không lẽ nào là Liễu Thiên Kim của Âm Dương Hội " đám đông lại bàn tán xôn xao.

Cất thanh kiếm đi Thiên Kim nét mặt tươi cười tiến tới đở lấy Thiên Y rồi cùng nhau vượt qua thử thách.

Tại đích đến của thử thách là một đại sảnh giữa sảnh cũng có một cái cột vàng y như lúc vào và một cái hộp bên trong là các loại khoáng thạch siêu hiếm cùng dòng chữ " Lấy Một Món Và Đi Tiếp " cứ như vậy từng người một lấy một thứ rồi đi tiếp vào bên trong.

" Chúc May Mắn "

3 chữ chúc may mắn được khắc lên trên đá phía dưới lại là một cánh cổng không gian, rút kinh nghiệm từ vụ việc đầu tiên cả bốn nhóm của bốn đảo cùng tiến vào trong.

Tại một cái sân rộng lớn, bỗng chốc xuất hiện toàn bộ người của bốn đảo, ánh mắt ngơ ngác nhìn nhau họ không biết điều gì sẻ xảy ra tiếp theo thì bất ngờ cái sân di động rồi hình thành một loạt đấu trường mini rồi khoảng không trung tâm xuất hiện một một lão già mặt hoàng bào, lão già ngồi trên một chiếc ghế đặt nơi trung tâm rồi dùng truyền âm truyền vào tai những người bên dưới.

" ta là Chúa Trịnh ngày trước bị thằng Quỳnh chơi xỏ tuy không chết nhưng cũng thân tàn ma dại, phải chui vào bên trong tứ linh cảnh để hồi phục, thấm thoát đã mấy trăm năm trôi qua nhờ vào viên trân châu của thiền sư Vạn Hạnh đương thời mà sống đến giờ, ta thì sống nước thì không còn nay ta muốn phục quốc kẻ nào thắng thì ta nhận còn thua thì đồng nghĩa với chết " lão lạnh lùng nói

Một trò chơi tiêu khiển được thằng tác giả bệnh hoạn thích nhìn người khác chết được một lão già sống mấy trăm năm đem ra làm trò.

Nhìn những kẻ bên dưới thi nhau chém giết lão bật cười khoái trá, nụ cười của lão bỗng tắt đi khi chú ý đến sàn đấu của Phong, trái với những nơi khác sàn đấu này lại im lặng lạ thường cả Phong lẫn kẻ trước mặt đều bất động như nhau.

" giết! Giết kẻ còn lại cho ta " lão hô lên

" tại sao phải giết nhau? Tại sao ta lại nghe lời lão? Chúa Trịnh thì sao? Cũng chỉ là một lão già sống nay chết mai mà thôi " Phong hô to lên

Cả khoảng trường chết lặng, rồi đám đông la ố lên khi họ nhận ra sự ngu ngốc của mình

" trả bạn tao lại đây !" Một đại hán thân hình vạm vỡ vác đại đao lao lên chém xuống vị trí Chúa Trịnh

Đám đông lại chết lặng, cứ ngỡ lão sẽ bị chém ra làm đôi, nhưng không ngờ lão nhẹ nhàng đở lấy lưỡi kiếm ngay khi mũi kiếm sắp chạm vào người mình, dơ ngón tay lên búng một phát vào giữa trán đại hán, cú búng tay nhẹ nhàng nhưng không nhẹ nhàng đại hán bị búng văng ra xa cắm đầu xuống đất

" cho bọn mày biết tao là một ma đạo sĩ cấp S cực hạn! Thuận ta thì sống nghịch thì chết " nói rồi lão biến mất tại chỗ...rồi lại xuất hiện trước mặt Phong một cú đấm thẳng vào mặt Phong cú đấm của lão mạnh mẽ phá vở cả đấu trường.

Phong bị đánh rơi xuống bên dưới rồi được kẻ trên sân nắm áo lôi lên trên những mãnh vỡ đấu trường.

Toàn thân vận lực rồi Phong thét lên

" Lôi Long Gào Thét " một luồng ánh sáng điện từ miệng Phong bắn ra phá vỡ chiếc ngai vàng nằm giữa trung tâm

Bị phá nát ngai vàng lão tức giận điên cuồng lao xuống nhừ cho Phong một trận tơi tả

" làm được như vậy xem ra cũng khá! Vĩnh biệt " nói xong, từ bàn tay lão một luồng điện năng dần hình thành một cây giáo, rồi trong khoảng khắc ấy mũi giáo xuyên qua cơ thể thiếu niên của Phong.

Ở một vị trí khá xa Thiên Y sụy đỗ nàng khóc nức nở bởi sự ra đi của Phong.

Thình thịch...thình thịch...

Mở mắt ra Phong thấy mình xuất hiện tại một nơi quen thuộc " đây là hồi ức của rồng! Xem ra ta đã chết " Phong nghĩ thầm trong đầu rồi tiến về một góc nhỏ định ngồi xuống thì...

" không! Ngươi chưa chết " Vô Danh bỗng xuất hiện

" Vô Danh? Lão đang làm cái quái gì đợi ta chết rồi mới xuất hiện " Phong tức giận quát

" ha ha xem ra ngươi đã giận, ta im lặng bấy lâu là có nguyên do cả "

" nguyên nhân gì..."

Ngay khi Chúa Trịnh định rời đi thì bị một bóng đen chặn lại kẻ này không nói không rằng lao vào tấn công lão một cách chớp nhoáng.