Chương 92: Chương 92

Tốc độ cả đội xe chợt chậm dần. Lý Cường quay đầu nhìn về phía sau, nhìn thấy đội ngũ của tiểu hành thương phía mặt sau đang liều mạng chống cự sự công kích của những con Kiếm Xỉ Hào, đã có không ít người và Hắc Tiêm kỵ của các đội bị Kiếm Xỉ Hào xé nát, những tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền tới, trong đó còn có cả tiếng rít gào của Kiếm Xỉ Hào và tiếng binh khí va chạm rối loạn. Những người theo sát đại thương đội còn đỡ hơn một chút, bởi vì còn có được những hộ vệ mặt sau đại thương đội trợ giúp, tạm thời còn không có nguy hiểm.

Lý Cường tiện tay phát ra hai mũi tên, bắn thẳng tới hai Kiếm Xỉ Hào đang lao tới, lớn tiếng nói: " Hồng Thiêm và Ngoan Công đuổi theo đại đội, Mạt Bổn, Nạp Thiện theo ta đi!" Hắn khống chế Hắc Tiêm kỵ lao ra khỏi đoàn xe.

Trụ Đầu hét lớn: " Tiểu ca! Nguy hiểm! Mau trở lại!" Hắn liều mạng vũ động Tụ Liêm không ngừng.

Hồng Thiêm đáp: " Được! Sư thúc cứ đi! Nơi này để cho đệ tử!" Hắn liên tục bắn tên, nhắm thẳng tới những con Kiếm Xỉ Hào đang lao tới.

Tay phải Nạp Thiện cầm Đại Khảm Đao, tay trái cầm Nghịch Quang kiếm, trong tay Mạt Bổn cầm theo trường thương, hai người theo sát phía sau Lý Cường. Lý Cường không có trực tiếp chạy ngược ra sau, nếu làm vậy thì cả đội hình sẽ bị rối loạn. Hắn trước tiên vọt ra bên ngoài đội ngũ, những Kiếm Xỉ Hào không biết là có sát tinh đang tới, mắt thấy mỹ vị đang lao đến trước mắt, bảy, tám Kiếm Xỉ Hào liền vọt ngay đến gần.

Nạp Thiện quát to: " Tới hay lắm! Đi!" Chuôi Đại Khảm Đao phân lượng rất nặng, một đao đã chém bay một cái miệng dài của một Kiếm Xỉ Hào, đồng thời Nghịch Quang kiếm trên tay trái của hắn đột nhiên đâm ra, một luồng thanh quang sáng lên, chẻ một Kiếm Xỉ Hào đang lao tới vồ Lý Cường ra làm hai. Nhất thời máu tươi phun ra ồ ạt, giống như thiên nữ tán hoa rơi xuống khắp nơi.

Trường thương của Mạt Bổn cũng không chậm trễ, vô số thương ảnh bay ra, gặp một con đánh một con làm cho toàn thân chúng đều là lỗ thủng, văng ra thật xa.

Trọng cung trên tay của Lý Cường càng thêm lợi hại, hắn đem chân nguyên lực gia tăng vào trong mũi tên, mỗi một mũi đều xuyên qua đầu, Kiếm Xỉ Hào chỉ cần bị bắn một mũi liền lập tức mất mạng.

Chỉ trong nháy mắt, họ đã lướt qua khỏi đội xe. Ba người Lý Cường tựa như một cây búa sắc bén, hung hăng giết xuyên qua đoàn Kiếm Xỉ Hào đang bao vây đội xe phía bên phải mở ra thành một con đường lớn. Ba người bọn họ thật sự lợi hại, Kiếm Xỉ Hào chỉ cần tới gần thì không con nào có khả năng thoát được, chỉ trong chốc lát, chung quanh ba người đã dày đặc thi thể của Kiếm Xỉ Hào.

Đại quân Kiếm Xỉ Hào là từ bên trái phía trước tấn công vào, số lượng Kiếm Xỉ Hào bên phải không nhiều như thế, ước chừng có khoảng một trăm mười con, cho nên áp lực của bên phải đội xe cũng nhẹ hơn một chút. Nhân số thương vong của thương đội không ngừng gia tăng, chỉ cần bị Kiếm Xỉ Hào đánh rơi khỏi Hắc Tiêm kỵ cơ hồ sẽ không còn cơ hội để sống. Chỉ chốc lát sau ba người Lý Cường đã vọt tới đuôi đoàn xe.

Lý Cường lớn tiếng nói: " Có thể cứu được mấy người thì đỡ mấy người, hai người các ngươi phải chiếu ứng cho nhau, đừng có tản ra, ta đi về phía sau."

Nạp Thiện đứng ở tám người đầu tiên vừa gặp, giơ lên Nghịch Quang kiếm liên tục chém xuống Kiếm Xỉ Hào, còn Mạt Bổn vũ động trường thương đánh văng đám Kiếm Xỉ Hào đang tụ tập, hai người thay phiên đại phát thần uy.

Lý Cường hét lớn một tiếng hướng phía mặt sau phóng đi. Đám tiểu hành thương ở phía sau đội ngũ đang tuyệt vọng tụ tập thành những nhóm nhỏ, liều mạng chống cự những cơn sóng Kiếm Xỉ Hào một lớp rồi lại một lớp tấn công vào, mỗi một đám càng lúc càng ít người, có nhóm chừng một trăm mười người, có nhóm sáu mươi người, điên cuồng hò hét chém giết kinh tâm động phách. Lý Cường thẳng một đường vọt tới cuối cùng, hắn muốn cứu người từ mặt sau cùng cứu ngược lên.

Lão mập Tạp Châu cũng đang ở mặt sau cùng, bởi vì hắn quá mập, Hắc Tiêm kỵ hắn cưỡi lại nhỏ và gầy, vì vậy bị rơi vào cuối đoàn người. Hắn chỉ có một thanh thứ tích thương, hơn nữa còn có vẻ rất kém cỏi, phóng ra được mười lần công kích là phải thay đổi tinh thạch. Người bên cạnh hắn càng ngày càng ít, không ngừng có người kêu thảm bị Kiếm Xỉ Hào tha đi ra ngoài, nhân số từ một trăm mười người nhanh chóng mất đi mười người, mười mấy Kiếm Xỉ Hào chảy nước miếng ròng ròng, há to miệng, Tạp Châu thậm chí có thể thấy rõ ràng những cái răng nhọn hoắc trong miệng chúng, hắn vội vàng dùng thứ tích thương bắn thẳng vào trong miệng nó.

Cái miệng rộng lởm chởm răng nhọn của Kiếm Xỉ Hào đột nhiên cắn mạnh xuống, chợt nghe " ca ca" một tiếng vỡ vụn, đến lúc này Tạp Châu mới phát hiện thứ tích thương đã không còn tinh thạch năng lượng nữa, đến lúc này muốn thay đổi cũng đã không còn kịp rồi, thứ tích thương đã bị Kiếm Xỉ Hào cắn vỡ. Vẻ mặt Tạp Châu chợt điên cuồng, phát ra một tiếng kêu tuyệt vọng thê thảm, trong thanh âm tràn ngập vẻ bi phẫn và không cam lòng. Đang lúc Kiếm Xỉ Hào vừa lại há miệng định táp tới thì chỉ nghe một trận âm thanh như chuỗi xuyến vang lên, Lý Cường đã tới.

Một mũi tên nhọn hoắc từ một bên Kiếm Xỉ Hào bắn thẳng vào đầu nó, đánh bay nó sang một bên, đến lúc này Tạp Châu mới cảm giác được cả người của mình đã phát run bần bật, mồ hôi đã ướt đẫm toàn thân.

Lý Cường không nghĩ tới Kiếm Xỉ Hào lại lợi hại như vậy, âm thầm hối hận không sớm có sự chuẩn bị cho tốt. Hắn liên tục không ngừng bắn tên, thủ pháp sử dụng chính là học ở Thánh Vương phủ của Hầu Phích Tịnh, Liên Châu tiễn pháp. Dù sao hắn cũng có công lực tu chân cao siêu, sử dụng trọng cung căn bản không cần cố sức. Mỗi một lần hắn rút ra năm mũi tên, người khác căn bản là không thấy rõ động tác của hắn, chỉ nghe dây cung liên tiếp phát ra những âm thanh thanh thúy, một luồng tiễn ảnh từ trong trọng cung bay ra, tiếp theo thì nghe được tiếng phát ra quái dị của Kiếm Xỉ Hào khi trúng tiễn.

Lý Cường quát lớn: " Mọi người chạy mau tới trước, không cho loạn! Mau ổn định lại!" Ánh mắt hắn đảo qua nhìn thấy Tạp Châu, lại nói: " Tạp Châu! Ngươi tới chỉ huy, mau tiến về phía trước!"

Đang khi nói chuyện, Lý Cường cũng không có dừng tay, những mũi tên vẫn liên tục bắn ra không ngừng. Tạp Châu tinh thần đại chấn, hét lớn: " Mau xông ra a!"

Mọi người đột nhiên tỉnh lại, không để ý hết thảy tiến về phía trước phóng đi, ai cũng hiểu rõ nếu chậm thì sẽ chết chắc. Trọng cung của Lý Cường quả thật chính là thiếp tử vong của Diêm Vương gia, Kiếm Xỉ Hào chỉ cần bị hắn nhắm vào là không có hy vọng sống sót.

Mọi người một đám rồi một đám chạy như điên về phía trước, Kiếm Xỉ Hào cũng bị đánh đến choáng váng mặt mày, thoáng khựng lại trong chốc lát. Lý Cường chính là muốn tranh thủ chút ít thời gian đó, hắn linh xảo khống chế Hắc Tiêm kỵ, ở bên ngoài đám người qua lại bôn ba, trọng cung trong tay một khắc cũng không hề ngừng lại. Đang trong lúc mọi người may mắn hội hợp được với một đám người, trọng cung trong tay Lý Cường rốt cuộc không chịu nổi lực kéo mạnh mẽ liên tục " ca sát" một tiếng, cây cung gãy đoạn. Trọng cung đã bị lực kéo cường mãnh của hắn làm cho gãy đôi.

Mọi người đều đang chú ý Lý Cường, biết hy vọng giữ được mạng sống cũng phải nhờ hết vào cây trọng cung trong tay hắn. Bây giờ trọng cung gãy đoạn, cơ hồ mọi người đều kinh hô.

Lý Cường biết rằng không còn biện pháp tiếp tục che giấu nữa, hắn huýt sáo dài một tiếng, Hấp Tinh kiếm đột nhiên phun ra, hắn định phóng phi kiếm giết sạch một trận. Tạp Châu nhìn thấy trọng cung của Lý Cường gãy đoạn, nhất thời trống ngực như dừng lại, vừa định nói câu " Xong, hết rồi", đột nhiên thấy hắn nhảy lên không trung, trên người phát ra ngân mang chói mắt, tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, trong phút chốc, ngân mang giống như những ngôi sao xẹt xuống, vô số huyết nhục theo ngân mang bay tứ tán. Chỉ một kích này của Hấp Tinh kiếm, đã giết sạch hơn mười con Kiếm Xỉ Hào. Tạp Châu kích động đến cả người run rẩy, trong lòng không ngừng niệm: " Rốt cuộc được cứu rồi!"

Hồng Thiêm ở phía trước đội xe chợt nhìn thấy ở phía sau đoàn người có ngân mang lóe ra, biết sư thúc nhịn không được đã ra tay. Thật ra, bọn họ ở nơi này cũng đi gần như tận lực hoàn toàn, mấy ngàn con Kiếm Xỉ Hào đồng thời công kích vào, binh lính trên Ngân Tiêm kỵ phía trước cũng đã chết hơn phân nửa, thật sự là không còn cách nào tiến tới. Con mắt của Trụ Đầu cũng đã chuyển hồng, cuồng quát: " Các huynh đệ! Vô luận như thế nào cũng không thể rời đội, chú ý bảo tồn thể lực, thay phiên tiến lên ngăn cản! Hôm nay nếu không kháng cự được, mọi người cũng không sống nổi!Cần phải liều một lần a!" Thanh âm hò hét của hắn cũng đã trở nên khàn đặc.

Lý Cường huýt sáo dài một tiếng, mặc Lan Uẩn chiến giáp, từ không trung xông thẳng vào chỗ Kiếm Xỉ Hào tập trung nhiều nhất. Cả thương đội đều cũng nhìn thấy được bộ dáng của Lý Cường, đám người Trụ Đầu đều giật mình, Xú Cước ấp a ấp úng kêu lên: " Là…là…tiểu ca!"

Hồng Thiêm mỉm cười, nói: " Đúng vậy! Lão nhân gia rốt cuộc đã không nhịn được mà ra tay rồi, hắc hắc, xem như các ngươi có vận khí."

Hắn cũng huýt sáo dài một tiếng, phun ra Trần Tiêu, Toái Kim song kiếm, nhảy lên không trung.

Phi kiếm vừa xuất ra, đoàn Kiếm Xỉ Hào đã không còn chịu nổi. Lý Cường quát: " Hồng Thiêm, ngươi bảo vệ thương đội, ta đi phía trước tìm xem!"

Hắn phát hiện đoàn Kiếm Xỉ Hào này là có người khống chế, bởi vì cho dù là quái thú gặp phải cường địch cũng sẽ biết sợ hãi, vậy mà sau khi bọn họ giết nhiều Kiếm Xỉ Hào như vậy nhưng bọn quái thú vẫn còn xông tới, điều này chứng tỏ ở phía sau có người điều khiển. Lý Cường không dám thả Hỏa Tinh, bởi vì thảo nguyên có rất nhiều cỏ dại cỏ khô, một khi bị cháy, trận lửa lớn nhất định không thể nào dập tắt nổi.

Hồng Thiêm đang ở trên bầu trời chỗ đội xe bay qua lại mấy lần, kêu lên: " Lập tức dừng lại đóng trại, không nên đi tiếp nữa!"

Đội xe liền dừng lại. Nhìn thấy thực lực của Lý Cường và Hồng Thiêm, người của cả thương đội cũng đều tâm phục khẩu phục. Hồng Thiêm để cho bọn họ dùng đội xe vây quanh thành một vòng phòng ngự hình tròn, đặt người bị thương vào chính giữa. Lúc này Kiếm Xỉ Hào đã dừng lại công kích, chỉ ở cách đó không xa đi qua đi lại, tựa hồ không chịu rời đi. Hồng Thiêm cũng cảm thấy được là có chuyện, hắn chậm rãi rơi vào giữa vòng tròn, lớn tiếng nói: " Ai là tổng lĩnh của nơi này, mời đến đây."

Một người mặc khải giáp của Thản Bang đại lục lớn tiếng nói: " Ta là Ban Đồng tổng lĩnh, cảm ơn vị đại ca này hỗ trợ!" Hắn bước nhanh tới.

Ban Đồng tổng lĩnh coi như là một người kiến đa thức nghiễm( hiểu biết nhiều), trong lòng hắn hiểu được vận khí quả thật là quá tốt, không ngờ trong thương đội của mình lại cất giấu hai vị cao thủ như vậy. Thật ra, lần này vận chuyển hàng hóa cũng là hắn liều mạng nhận đại, nếu nửa đường quay về, tổn thất thật sự là quá lớn, bởi vậy hắn định liều một lần, ai biết mới vừa vào Thiên Lộ thảo nguyên đã bị nhiều Kiếm Xỉ Hào vây công như vậy, trong lòng hắn cực kỳ hối hận. Đợi đến khi mấy người Lý Cường ra tay hắn mới yên lòng, biết thương đội đã được cứu.

Lý Cường rất nhanh hướng phía trước bay đi, hắn dò xét thảo nguyên bên dưới, đám Kiếm Xỉ Hào tụ tập thành đoàn bên dưới thảo nguyên đi lại, còn có một ít quái thú đang tụ tập quanh đó. Lý Cường không có phát hiện người nào, liền hướng tới một bên thảo nguyên phía xa bay đi. Rất nhanh, hắn đã phát hiện ra một đám người đang đứng tại cách đó không xa trong bụi cỏ, chung quanh đều là Kiếm Xỉ Hào, có có một ít dã thú cổ quái. Lý Cường bay đến trên bầu trời quát to: " Uy! Tại sao điều khiển thú đả thương người?"

Đám người này nhìn qua như có chút bối rối, trang phục của bọn họ làm cho Lý Cường nhớ tới đã gặp qua tại Đại Liên Hội, võ sĩ Liệt Thú tộc. Trong đám người này có một người đột nhiên thổi lên một âm thanh chói tai, từ trong bụi cỏ ầm ầm bay lên một đoàn quái điểu, xoay tròn quanh không trung mấy vòng, kêu tiếng chói tai hướng Lý Cường vọt tới.

Đó là một loại quái điểu màu xanh, dài chừng nửa thước, tốc độ rất nhanh, Lý Cường cảm giác sắc trời như tối sầm xuống. Mấy trăm quái điểu đồng thời đánh tới, thanh thế cũng có chút kinh người.

Loại quái điểu màu xanh này có lực công kích rất mạnh, Lý Cường không kịp đề phòng bị đánh vài cái, tức giận đến mức làm hắn dương tay xuất ra Tử Diễm Cự Chưởng, chưởng ảnh thật lớn rời tay bay ra, đồng thời Hấp Tinh kiếm giống như một cây roi màu bạc lớn bay vòng quanh đám quái điểu. Tử Diễm Cự Chưởng đột nhiên nổ tung, một tiếng sét đánh rung trời nổ vang, vô số tử diễm bắn vào trong cơ thể quái điểu, nhất thời trên bầu trời đầy lông chim bay tứ tán. Hấp Tinh kiếm hóa thành cây roi lớn tản ra, ngân mang chói mắt cùng thời gian đem những con quái điểu chung quanh đánh nát vỡ vụn.

Từ trên trời rơi xuống máu huyết thịt xương tan nát, lông vũ đầu lâu cũng tuôn xuống, tựa như một trận mưa to, người đứng phía dưới cả kinh hồn phi phách tán. Những quái điểu còn sống vô luận người bên dưới thúc giục thế nào cũng không dám tới gần Lý Cường nữa, đều cũng ở xa xa trên không trung bay quanh rên rỉ.

Lý Cường phiêu sái rơi xuống trước mặt đám người kia, ánh mắt hắn giống như những luồng đao bén đảo qua bọn họ, trầm giọng nói: " Tại sao điều khiển thú đả thương người?"

Đám người này phi thường sợ hãi, bất quá bọn họ có chuẩn bị mà tới, mặc dù trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng vẻ mặt vẫn trấn định. Đại hán cầm đầu quát: " Đây là địa bàn của chúng ta, chúng ta muốn làm gì mà không được, khi nào tới phiên người quản! Bắn!"

Lời của hắn còn chưa dứt, một vật màu đen có tám móng vuốt từ trên tay của đám người này bay ra. Lý Cường không có nhìn rõ đó là vật gì, hắn đem Hấp Tinh kiếm cấp tốc xoay vòng quanh thân, ai ngờ con trùng dài chừng một thước này lập tức vỡ ra, hóa thành vụ khí màu đen giống như khói đặc quấn quanh Hấp Tinh kiếm.

Lý Cường chấn động, thứ vật này tựa hồ có thể làm ô nhiễm phi kiếm. Hấp Tinh kiếm đột nhiên ảm đạm. Đám người kia lộ ra vẻ mặt vui mừng, có người kêu lên: " Hắn không được rồi! Hắn không được rồi!"

Lý Cường lạnh lùng nói: " Lão tử hỏi lại lần nữa, là ai sai các ngươi làm như vậy? Hừ! Không thấy quan tài không rơi lệ, đi!"

Hắn bắn ra một đóa Thiên Hỏa Tử Hoa, bay thẳng vào trong vụ khí màu đen, chợt nghe được một tiếng " xích" vang lớn, một cỗ mùi hôi thối theo gió phiêu tán, quang mang của Hấp Tinh kiếm nhất thời sáng rực bốn phía. Lý Cường biết đám người này không thể chịu nổi một kích toàn lực của Hấp Tinh kiếm, hắn không có ý nghĩ sẽ giết chết họ.

Đại hán cầm đầu chợt ngây người, chỉ nghe hắn hét lớn: " Chúng ta đi!"

Trên người những người đó đột nhiên toát ra một cỗ khói dày đặc. Trong lòng Lý Cường biết không tốt, Hấp Tinh kiếm đột nhiên bắn ra, một đạo ngân quang hiện lên, đại hán cầm đầu kêu lên đau đớn, một tay của hắn bị chém đứt, một cỗ khói dày đặc từ cánh tay rớt dưới đất bay tản ra. Trừ tên đại hán bị chém đứt tay, những người khác đã biến mất vô ảnh vô tung. Ngay cả cánh tay cụt kia cũng đã nhìn không thấy nữa. Lý Cường mắng: " Mẹ kiếp! Thoát nhanh như vậy a!"

Nhìn tên đại hán đang quay cuồng lăn lộn trên mặt đất, Lý Cường nghĩ thầm: " Tốt xấu cũng bắt được một người. Kỳ quái, Liệt Thú tộc mà cũng có Na Di Pháp cao minh như vậy, trong chớp mắt đã bỏ chạy mất, nếu không phải do kiếm của lão tử nhanh, người này dám chắc cũng đã thoát. Tây đại lục thật sự là quá loạn a."

Trong lòng hắn còn có một nghi hoặc lớn hơn: tại sao người của Liệt Thú tộc lại làm chuyện này, nơi này là căn cứ địa của bọn hắn a, bọn họ làm vậy không phải đem mình cô lập đi sao? Chẳng lẽ là bị bắt buộc? Lý Cường lâm vào trầm tư.

Kiếm Xỉ Hào chung quanh mất đi chỉ huy, rất nhanh đã bỏ chạy vào sâu trong thảo nguyên, nguy cơ tạm thời tiêu trừ.

Đám người Trụ Đầu vây quanh Nạp Thiện, Mạt Bổn và Ngoan Công bọn họ, hưng phấn không biết làm thế nào mới tốt. Trụ Đầu hỏi: " Nạp đại ca, các ngươi rốt cuộc là ai a? Quả thực quá lợi hại, nhất là Lý tiểu ca. A a, ta lớn như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật như thế."

Nạp Thiện đắc ý đến đầu khớp xương đều cũng nở ra, hắc hắc cười nói: " Lão Đại của chúng ta không phải là người bình thường a, hắc hắc, lợi hại lắm đó."

Xú Cước khóc tang nghiêm mặt nói: " Xong đời rồi! Ta thật là thảm rồi, dám chắc xong đời rồi!"

Lại Đầu kỳ quái hỏi: " Xú Cước, cái gì xong đời ? Ta xem..ai! Cái chân thối của ngươi cũng còn a, không có bị Kiếm Xỉ Hào ăn mất, ha ha, có thể tiếp tục thối nữa rồi."

Xú Cước tức giận đến hung hăng đánh hắn một quyền, nói: " Ai! Ngươi còn có tâm tình nói giỡn sao, buổi tối hôm qua, ban đêm ta…ta để chân bên cạnh tiểu ca, dám chắc hắn rất tức giận…"

Nạp Thiện cất tiếng cười to: " Ha ha, hahaha…Xú Cước a, ta rất bội phục ngươi! Lão Đại có chửi mắng ngươi hay không a?"

Xú Cước cuống quýt lắc đầu, nói: " Không có, hắn không có nói một câu nào, ai! Ta còn tưởng rằng hắn không dám nói, sớm biết hắn lợi hại như vậy, dù cho làm gì ta cũng không dám giở trò đó bên người hắn a, lần này xong đời rồi."

Mạt Bổn ở một bên cười nói: " Xú Cước, sư tôn của ta sẽ không vì chuyện này mà tức giận đâu, ngươi yên tâm đi."

Hồng Thiêm mang theo Ban Đồng tổng lĩnh đi tới, Trụ Đầu bước vội lên phía trước thi lễ. Ban Đồng tổng lĩnh vẻ mặt tươi cười tiến lên vỗ vỗ vai hắn, nói: " Trụ Đầu a, nguyên lai là khách nhân các ngươi mang đi, a a, đã cứu được toàn thương đội chúng ta a. Ân, ta chuẩn bị cho ngươi lính hai tiểu đội, có hứng thú hay không a."

Trụ Đầu nghe xong vui đến choáng váng, hắn lớn tiếng nói: " Cảm ơn tổng lĩnh thưởng thức!"

Một đám huynh đệ ở bên cạnh cũng vô cùng vui vẻ. Quyền lực của Trụ Đầu gia tăng, cũng có ý nghĩa những kẻ dưới tay hắn những chỗ tốt cũng gia tăng, sau này ra ngoài đi lại, chỉ cần trong đội của Trụ Đầu nhận được phần thưởng, thì đoàn người đều có phần chia.

Ban Đồng tổng lĩnh có chút lo lắng nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng hỏi: " Lão ca, tiền bối sao còn chưa trở lại?"

Hồng Thiêm có chút cười nói: " Sư thúc ta đi thăm dò một chút, sẽ rất nhanh trở về thôi, ngươi cứ đi xử lý công việc đi, thương đội hình như có không ít thương vong."

Ban Đồng tổng lĩnh gật đầu, than thở: " Ta đã đi Thiên Lộ thảo nguyên nhiều lần như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn thấy qua nhiều Kiếm Xỉ Hào như thế, ai! Đây chỉ là loài quái thú bình thường, nếu gặp phải quái thú lợi hại chính thức, nếu chúng cũng tụ tập công kích giống như vậy, vậy thật sự chỉ là một con đường chết mà thôi, Thiên Lộ thảo nguyên sẽ không còn đường nào để thoát."

Người của thương đội thương vong cũng không thảm trọng lắm, thương vong nhiều nhất cũng là tiểu hành thương. Hộ vệ của đại thương đội thực lực rất mạnh, trải qua những phối hợp lâu dài cùng nhau, họ đều rất ăn ý, nhìn thấy đồng bạn gặp nạn, người bên cạnh tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, đều sẽ liều mạng cứu giúp. Bởi vì như thế, thương đội nếu gặp phải công kích thì trong khoảng thời gian ngắn thương vong sẽ không quá lớn, nhưng nếu thời gian dài cũng không ổn. Tiểu hành thương thì khác hẳn, bọn họ giống như đống cát rời, đại bộ phận đều chỉ lo chính mình, chỉ cần quái thú công kích là đã bị kích phá, cho nên thương vong rất lớn.

Tạp Châu ngơ ngác ngồi trên mặt đất, cho tới bây giờ hắn còn chưa hồi phục lại tinh thần. Toàn bộ hóa vật của hắn để trên lưng một Hoa Tiêm kỵ đã bị Kiếm Xỉ Hào tha đi, còn Hắc Tiêm kỵ của hắn cũng đã bị thương, gần như hấp hối. Chung quanh hắn còn đang có không ít tiểu hành thương đang kêu khóc, vì mất đi bạn tốt cùng hóa vật, vì tương lai bất trắc phía trước, trong lòng mỗi người đều sợ hãi bất an.

Lý Cường nắm lấy tên hán tử Liệt Thú tộc kia bay trở về thương đội, tiện tay ném hắn xuống mặt đất, nói: " Nạp Thiện, ngươi đem hắn qua bên cạnh, hỏi hắn tại sao tập kích thương đội."

Nạp Thiện, Trụ Đầu một đám người nhìn thấy Lý Cường xuống tới, lập tức tụ tập lại, nghe vậy ai cũng giật mình: vừa rồi Kiếm Xỉ Hào công kích là vì có người chỉ huy. Nạp Thiện kêu lên: " Lão Đại, kêu đệ giải quyết tên cụt tay này sao."

Lý Cường lại nói: " Nạp Thiện, đừng có làm hắn chết đó, hắn là người của Liệt Thú tộc." truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Lời này vừa thốt ra, hiện trường liền rối loạn, đoàn người liên tục nghị luận về việc này. Bất kể là lý do gì, Liệt Thú tộc làm ra chuyện như vậy, xem ra lần này Thiên Lộ thảo nguyên thật là nguy cơ trùng trùng.

Nạp Thiện nắm lấy tóc đại hán kia, lôi sang một bên, tên đại hán rên rỉ một tiếng thì tỉnh lại. Vừa rồi hắn bị Lý Cường chặt bỏ một cánh tay, đau đến ngất đi, bây giờ bị Nạp Thiện lôi kéo thì lại tỉnh lại. Hắn trợn mắt nhìn quanh, chung quanh đều là những ánh mắt phẫn nộ, trong lòng biết không ổn, hắn vươn cánh tay còn lại rút từ trong lòng ra một cây tinh bổng màu vàng, quát: " Nếu muốn chết thì cùng nhau chết đi!"

Hắn dùng sức định đập xuống mặt đất.

Mạt Bổn vẫn đang nhìn chằm chằm hán tử kia, thấy hắn rút tinh bổng trong lòng thấy không tốt, xuất ra một cước đá trúng cổ tay hắn. Lực lượng của một cước này không phải chuyện đùa, chợt nghe được một tiếng " rắc", hán tử kia kêu lên một tiếng thảm: " Oa!" Lại gục sang một bên ngất đi, cánh tay hắn đã bị đá vỡ vụn.

Nạp Thiện bị chọc giận điên lên, kêu lên: " Mấy huynh đệ mau đến đây, lấy hết đồ vật của hỗn trướng này cho ta!"

Hắn cầm lấy tinh bổng trên mặt đất, nhìn một cái chợt nhận ra, đây chính là tinh bổng bọn họ từng dùng ở Hắc ngục, chỉ dùng để làm nổ đá. Thứ này thật vô cùng nguy hiểm, mỗi khi phát nổ, mỗi lần muốn dùng nó thì đám khổ tù đều phải rút thăm quyết định ai sẽ làm, cơ bản thường là ai mà làm thì coi như người đó sẽ chết. Trong tâm lý Nạp Thiện hiểu được, vừa rồi nếu không phải một cước của Mạt Bổn quá nhanh, sợ rằng cho dù mình không chết cũng sẽ trọng thương, hắn không nhịn được vừa phẫn nộ vừa sợ hãi.

Hồng Thiêm cùng Ban Đồng tổng lĩnh đi tới trước mặt Lý Cường, Ban Đồng tổng lĩnh cung kính hành lễ nói: " Tiền bối, Ban Đồng không biết làm thế nào cảm tạ mới tốt."

Lý Cường vội vàng trả lễ, cười nói: " A a, Ban đại ca đừng khách khí, chúng ta cũng là người trong thương đội a. Hồng Thiêm ngươi đi xem Nạp Thiện, đừng để cho hắn làm tù binh chết đi. Còn có rất nhiều tình huống phải hiểu rõ, nếu đứt đoạn thì khó khăn lắm."

Hồng Thiêm gật đầu đi tới. Ban Đồng tổng lĩnh hỏi: " Tiền bối, người bắt được là ai?"

Lý Cường nói: " Hình như là người của Liệt Thú tộc, bọn họ sai khiến quái thú công kích chúng ta, không biết lý do tại sao."

Ban Đồng chau mày, nhẹ giọng nói: " Nếu thật sự là người của Liệt Thú tộc, phiền toái của chúng ta thật là to lắm."

Lý Cường phát hiện hắn cũng không có vẻ kinh hãi, thần thái vẫn trấn định tự nhiên, trong lòng không khỏi nhịn được âm thầm bội phục, nhìn bộ dáng cũng biết Ban Đồng chính là người từng trải qua nhiều sóng gió.

Một trận ồn ào truyền đến, Lại Đầu đã chạy tới nói: " Người của Liệt Thú tộc đã tự sát!"