Chương 84: Chương 84

Lý Cường cười hì hì khích lệ, nói: " Sư tôn a, lão nhân gia thật là quá lợi hại, đồ nhi bội phục muốn chết, nhiều người và vật như vậy, lão nhân gia dĩ nhiên cũng không cần tinh thạch Truyền Tống Trận, nếu ở Vong Mệnh Giác mở ra một cái Truyền Tống điểm, lão nhân gia đã có thể phát tài lớn rồi, haha! Haha!"

Lam Tưu công chúa tạ ơn: " Tiền bối gia gia, cảm ơn ngài!"

Kỳ Quân Sát nhấc chân đá Lý Cường một cước, tức giận nói: " Bội phục muốn chết…vậy tại sao ngươi không chết đi? Ai nha, tiểu nha đầu a, lão nhân gia ta đang nghĩ có phải ngươi đang đem đồ cưới vận chuyển về không…muốn mạng người sao, nhiều cái rương như vậy mệt chết ta rồi."

Mọi người nhất thời cười rộ lên ầm ĩ. Vẻ mặt Lam Tưu công chúa ngượng ngùng, nàng cũng không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt yêu kiều bắn thẳng đến Kỳ Quân Sát, trong lòng của Kỳ Quân Sát chợt động, cảm thấy tinh thần lực của tiểu nha đầu này thật mạnh.

Triệu Hào đã suất lĩnh đội đi tới, lớn tiếng nói: " Sư tôn, người của chúng ta đều đã đến đông đủ rồi." Hắn chỉ huy mọi người cùng kêu lên: " Ra mắt tổ sư gia, lão nhân gia hảo!"

Kỳ Quân Sát nhìn thấy thì đầu óc cũng choáng váng, sao lại có nhiều người như vậy a? Hắn khoát khoát tay, hữu khí vô lực nói: " Tốt! Tất cả đều tốt!"

Bố Lập Ban đảo chủ cười nói: " Loại Na Di trận pháp này trước kia ta cũng nghe nói qua, bình thường cũng chỉ truyền tống được vài người, không nghĩ tới tiền bối lại lợi hại như vậy, có thể đem hết toàn bộ người và vật của cả một Phi Câu Liên truyền tống đi hết, thật sự là mở rộng nhãn giới."

Thản Ca cảm thấy kỳ lạ: " Vẫn là tổ sư gia quá lợi hại, lão Nạp ngươi sau này cần phải đi lĩnh giáo lão nhân gia nhiều hơn, chỉ cần ngươi học được một phần trăm công phu của lão nhân gia, a a, ngươi đã có thể xưng vương xưng bá rồi."

Nạp Thiện cười nói: " Cần gì ngươi nói, ta vốn đã biết, sư tôn của lão Đại, đương nhiên là lợi hại."

Hai người bọn họ một xướng một họa cùng nhau vỗ mông ngựa cho Kỳ Quân Sát.

Kỳ Quân Sát nghe được cảm thấy rất thoải mái đắc ý, tâm tình cũng cảm thấy tốt lên nhiều, kỳ thật, tâm tính thiếu niên của hắn là do sau khi tu thành Tán Tiên mới có, nếu hắn vẫn còn là lão quái đạo của trước kia, chỉ sợ hắn cũng không thèm quản tới đám người này của Lý Cường. Hắn cười nói: " Hai người các ngươi lại đây, đứng ở đó làm chi, đến chỗ lão nhân gia đi nào."

Nạp Thiện thầm nghĩ: " Tiêu rồi, vỗ mông ngựa không tốt a, có phải là vỗ trúng cái móng ngựa rồi không?"

Thản Ca ở phía sau hắn, thúc hắn nói: " Tổ sư gia gọi ngươi, nhanh đi a!"

Hắn thừa lúc Nạp Thiện còn đang sững sờ, dùng sức đẩy hắn đi tới. Trên tay Kỳ Quân Sát hiện ra hai thanh đoản kiếm, dài cỡ một thước tám tấc, nói: " Mỗi người một cây, hai người các ngươi tu vi quá kém, dùng loại kiếm này là vừa rồi."

Nạp Thiện thở ra một hơi dài, không khỏi mừng rỡ, biết rằng mình đã vỗ mông ngựa thật quá tốt.

Lý Cường đứng bên cạnh cầm một thanh lên xem, đó là một thanh kiếm có hình dáng rất cổ quái, vỏ kiếm màu đen, ở bên trên có những vết khắc lớp lớp, tay cầm cũng là màu đen, không phải bằng kim, không phải đá cũng không phải gỗ, không biết là tài liệu gì chế tác, khi cầm vào tay cảm thấy rất tốt. Lý Cường thử rút kiếm, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, kiếm và vỏ liền thành một thể, không thể rút ra được. Lý Cường nói: " Sư tôn, thanh kiếm này rất quái lạ a, chẳng lẽ là một thanh kiếm không có vỏ?" Hắn thuận tay đưa kiếm cho Nạp Thiện.

Kỳ Quân Sát nói: " Hai tiểu tử kia tu vi còn chưa được, phi kiếm không thể dùng, cứ sử dụng cái này trước đã, chơi đùa cũng tốt…hắc hắc, dù đối phương có phi kiếm, dựa vào đoản kiếm này cũng có thể ngăn cản được một lát."

Nạp Thiện và Thản Ca cũng là quỷ cơ trí, chưa nhìn kỹ đoản kiếm đã trước tiên quỳ xuống dập đầu đa tạ, hai miệng đồng thanh nói: " Tạ lão gia tử ban thưởng!"

Kỳ Quân Sát đắc ý ha ha cười to.

Lý Cường hỏi: " Đoản kiếm tên gọi là gì?"

Kỳ Quân Sát đắc ý nói: " Không có tên, là lão nhân ta trước kia khi tu chân thì không có việc gì làm, rảnh rỗi tự mình chế tác ra chơi thôi…"

Nạp Thiện vốn là người rất hiểu thế sự, cười hì hì nói: " Xin tổ sư gia ban cho một cái tên!"

Kỳ Quân Sát lúc này cảm thấy rất hưởng thụ sự sùng kính, cười hì hì nói: " Ân, tên kiếm…Nghịch Quang, Nghịch Mang…các ngươi có thể đến chỗ nào trống trải thử xem sao, bên cạnh không thể có người a."

Nạp Thiện và Thản Ca hai người tách ra khỏi mọi người, hướng đến chỗ trống trải chạy đi, ai ngờ lại có một đám huynh đệ chạy theo xem náo nhiệt. Nạp Thiện dừng chân, lớn tiếng nói: " Các vị huynh đệ lui ra phía sau một chút, để cho ta và lão Thản thử kiếm nào." Trong lời nói lộ ra vẻ đắc ý.

Thản Ca lui về phía sau vài chục bước, nói: " Lão Nạp ngươi làm trước đi, cho ngươi uy phong một chút."

Nạp Thiện ngưng thần vận khí, đoản kiếm trên tay đột nhiên xuất ra thanh quang, phun ra nuốt vào luồng khí nhọn hoắc dài hơn một thước.

Mọi người không hẹn mà cùng kinh hô. Nạp Thiện rất vừa lòng, vũ động đoản kiếm xuất một chiêu " Dã Chiến Bát Phương", một luồng thanh mang bay múa theo thân kiếm. Thản Ca trong lòng đã khó nhịn được, quát to: " Kiếm tốt! Kiếm tốt! Nhưng công phu của lão Nạp ngươi còn thiếu chút nữa, bằng không sẽ rất tốt."

Mọi người cười to, hai tên hoạt bảo này một ngày không đấu với nhau thì một ngày như khó chịu. Nạp Thiện kêu lên: " Lão Thản, đừng có gọi mà không luyện thử, tỷ thí một lần xem!"

Chúng huynh đệ nhất thời kêu loạn um sùm, Thản Ca hét lớn: " Được! Cùng ngươi chơi đùa một chút…xem kiếm!" Hai người đã quấn vào một chỗ.

Lý Cường nhìn Cảnh Phong nói: " Lão phong tử, ngươi đi canh chừng hai người bọn họ một chút, đừng để họ bị thương, thuận tiện truyền cho họ vài chiêu…hắc hắc, ngươi muốn chơi đùa thì cứ đi chơi đi."

Cảnh Phong đắc ý cười to, nói: " Được! Ta đi chơi đùa đây."

Lý Cường nói mấy câu đúng với tâm ý của hắn, hắn liền đi tới bên cạnh chỗ đấu, tùy thời chuẩn bị ra tay. Có hắn xem chừng Lý Cường không còn lo lắng Nạp Thiện sẽ chơi quá tay nữa.

Kỳ Quân Sát nhìn ngày càng có nhiều người và vật phẩm, thở dài: " Có muốn làm cũng phải có tiền vốn a, lần này đúng là lỗ vốn nặng rồi."

Lý Cường nhỏ giọng nói: " Sư tôn, thật sự làm không nổi, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp, lão nhân gia đừng miễn cưỡng."

Kỳ Quân Sát trừng mắt, nói: " Lão nhân gia ta chỉ sợ phiền toái, chút đồ vật ấy còn không làm khó được ta."

Trong lòng Lý Cường hiểu được, đồ vật thật sự là quá nhiều, hắn xoay người đi tìm Lam Tưu công chúa thương lượng.

Trong chốc lát Lý Cường quay trở về, nói: " Sư tôn, những cái rương này sẽ đi theo Phi Câu Liên, bởi vì đã bao thuyền, cho dù chúng ta không ngồi Phi Câu Liên đi tiếp, bọn họ cũng sẽ đến Tây đại lục, lưu lại một ít võ sĩ đi theo áp tống, hẳn là không có chuyện gì."

Kỳ Quân Sát nói: " Làm gì? Xem thường lão nhân gia ta a, chút đồ vật ấy…"

Lý Cường cười hì hì cắt đứt lời hắn: " Đệ tử biết, lão nhân gia sẽ không quan tâm đến một chút đồ vật ấy đâu, đừng cãi nữa, nghe đệ tử an bài đi nhé."

Kỳ Quân Sát phất tay nói: " Tùy ngươi! Tùy ngươi! Ta đi xem hai tiểu bằng hữu đánh nhau thế nào rồi." Trong lòng hắn biết, đồ nhi ngoan chỉ sợ mình quá cực khổ mà thôi.

Đám võ sĩ đi theo Lam Tưu công chúa, mặt mày khổ sở mang mấy cái rương trở xuống thuyền, chỉ để lại một cái rương lớn, đó chính là đồ vật tùy thân của Lam Tưu công chúa.

Hồng Thiêm nói: " Tất cả đều đã chuẩn bị tốt lắm rồi, bắt đầu truyền tống thôi."

Lý Cường kêu Triệu Hào, phân phó cho hắn tập hợp mọi người.

Chỉ chốc lát, mọi người đã chuẩn bị xong. Lý Cường liếc mắt một cái nhìn thấy Nạp Thiện và Thản Ca hai người, không khỏi bật cười nói: " Sao lại đánh đến bộ dáng thế này…"

Nạp Thiện ôm lấy khuôn mặt bầm tím, ấp úng nói: " Là lão phong tử ra tay đó…"

Thản Ca cũng có một bộ dáng thê thảm, ấm ức nói: " Ai, người kia á! Hắn nói để cho hai người chúng ta đánh một mình hắn, không nghĩ tới hắn…thực lực của hắn lại mạnh như vậy, không chiếm được chút tiện nghi nào…thật là tai hại a…lão Đại."

Vẻ mặt Cảnh Phong thoáng đắc ý, nói: " Ta cũng không có dùng phi kiếm và pháp bảo, hai người các ngươi đều có đoản kiếm, Độc Nhãn Long kia còn dùng điện quang đánh ta, chiếm nhiều tiện nghi như vậy, sao lại làm ra bộ dáng thảm thương như thế chứ."

Lý Cường ra vẻ tức giận, nói: " Bỏ đi, lão phong tử, nơi này ngoại trừ sư tôn của ta, tu vi của ngươi là cao nhất, vậy mà đi đánh vãn bối như vậy…có nên truyền vài chiêu cho họ đền bù không."

Cảnh Phong bị Lý Cường nói đến không còn biện pháp nào, đáp: " Được thôi! Đợi đến Tây đại lục sẽ truyền cho họ được chưa? Lão Đại ngươi thật là quá lợi hại rồi, thuộc hạ của mình có ăn một chút khổ thì cũng không được a."

Lý Cường cười hì hì nói: " Bọn họ không phải là thuộc hạ của ta, là huynh đệ của ta, ngươi nói ta sẽ để cho họ thiệt thòi hay sao? Nếu có cũng phải có đền bù mới được, haha…"

Cảnh Phong nói: " Chỉ là lỡ tay thôi, thật không có biện pháp a, biết vậy không thèm đánh, thật là khổ sở."

Kỳ Quân Sát cười nói: " Ta và ngươi đánh!"

Cảnh Phong vội nhảy qua một bên, sợ hãi nói: " Cùng đánh với lão nhân gia sao, quên đi, nếu có một phần trăm hy vọng có thể đánh thắng lão nhân gia, lão phong tuyệt đối sẽ không tránh né đâu, ai…thua là chắc…lão phong cũng không dám a…"

Nạp Thiện kêu lên quái dị: " Nguyên lai ngươi cũng biết rõ vậy a! Lão Thản, chúng ta thật là oan ức quá, đã uổng phí công sức một hồi."

Mọi người nhịn không được bật cười.

Na Di Truyền Tống trận, ở tại tu chân giới, chỉ có đạt đến tu vi ngoài Hợp Thể kỳ mới có năng lực thiết kế, hơn nữa phải mượn năng lượng của nhiều tinh thạch mới làm ra được. Lý Cường nhìn thấy chỉ cách đó nửa thước có một vầng sáng màu trắng nhạt, cấu thành một chiếc võng kỳ lạ, gần giống như tấm lưới nhện, khoảng chừng cỡ mười thước vuông, đó chính là trận pháp vừa rồi do Kỳ Quân Sát làm ra. Dù sao hắn cũng là Tán Tiên, công lực thật không thể tư nghị, có thể trống rỗng tạo ra Na Di Trận, hơn nữa còn tụ lại mà không tiêu tán, thật là làm cho người ta phải tán thưởng.

Kỳ Quân Sát nói: " Đồ nhi ngoan, nhóm đầu tiên có thể đi rồi, là ai đi trước đây?"

Tất cả mọi người đều do dự bởi vì không ai rõ kết quả thế nào. Lý Cường nói: " Đệ tử là nhóm đi đầu tiên, Triệu Hào ở chỗ này chỉ huy, ngươi và sư tôn đi cuối cùng. Nạp Thiện, Thản Ca, Hồng Thiêm và Mạt Bổn sẽ đi với ta trước, Khố Bột, Hàn Tấn và Triệu Trì mấy người tiếp theo, Lam Tưu công chúa, người của các ngươi và Tạp Bổn thần sử, Cảnh Phong đi cùng nhau. Được rồi sư tôn, hãy truyền nhóm của đệ tử đi trước."

Kỳ Quân Sát gật đầu: " Đồ nhi ngoan, a a, không có việc gì đâu….các ngươi chuẩn bị xong chưa?" Trong giọng nói của hắn có chút gì đó không xác định. Hắn khởi động Na Di Trận, bạch quang hiện lên, trong trận đã không còn một bóng người.

Tây đại lục, quanh co phập phồng, rừng rậm chằng chịt miên duyên vô tận, ở tại một bãi cỏ lớn trên mặt đất, có một con đường nhỏ đầy đá vụn, thỉnh thoảng lại có thương lữ hay người đi đường đi ngang qua đó. Sắc trời dần dần tối sầm xuống, tiếng gió càng ngày càng lớn, người đi trên đường không hẹn mà cùng bước nhanh hơn, chạy nhanh về phía trước, hy vọng có thể tìm được chỗ trú trước khi cơn mưa tới.

Bầu trời đột nhiên lóe sáng, ai có kinh nghiệm cũng đều nghĩ rằng sắp có sét đánh, nhưng trong chốc lát lại không hề có một tiếng động nào. Chỉ thấy trên mặt đất đột nhiên hiện ra khoảng mười người, cơ hồ đều té nằm trên mặt đất, chỉ còn khoảng hai, ba người còn đứng thẳng, chợt nghe trong đó có một người mắng: " Ai! Mụ nội nó, tại sao lại té xuống hết vậy…may là không ai nhìn thấy, được rồi, tất cả đều đứng lên cho lão tử." Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenyy.com

Đúng là mấy người của Lý Cường vừa được truyền tới.

Hồng Thiêm đứng ở bên cạnh Lý Cường, nói: " Hay thật! Sư thúc tổ truyền tống thật là mạnh mẽ, làm tất cả đều té hết trên mặt đất a."

Mọi người đang bị Lý Cường thúc giục, chậm rãi đứng dậy. Nạp Thiện nhìn bầu trời, nói: " Sắp mưa rồi…ai nha, cảnh sắc nơi này giống như ở quê quán của ta, haha, có rừng rậm màu xanh biếc, lão Mạt a, ngươi về đến nhà rồi."

Mạt Bổn nhìn chung quanh một hồi lâu, hắn nghi hoặc nói: " Đây là nơi nào? Thật xa lạ quá. Sư tôn, mọi người ở đây chờ, để đệ tử đi hỏi tình huống xem sao."

Lý Cường gật đầu nói: " Mạt Bổn ngươi đi tìm hiểu tin tức, hỏi cho rõ chúng ta đang ở nơi nào? Những người khác ở bên cạnh mà đợi, chỉ chốc lát là họ tới thôi."

Lòng hiếu kỳ của Nạp Thiện rất nặng, hắn sờ sờ cái đầu bóng lưỡng, cười nói: " Lão Mạt, ta cùng ngươi đi xem…"

Thản Ca cũng hô: " Ta cũng đi, a a, đây cũng là lần đầu tiên ta bước lên đất của Tây đại lục."

Ba người vừa đi vừa nói hướng con đường nhỏ đầy đá vụn đi tới.

Mọi người bắt đầu sửa sang lại hành trang. Sắc trời càng thêm âm trầm, xa xa mơ hồ truyền đến vài tiếng sấm. Hồng Thiêm đột nhiên nói: " Sư thúc, ngài nghe thử…"

Lý Cường đã nghe được thanh âm long long, tựa như tiếng vó ngựa, nghe rất nặng nề, từ rừng cây cách đó không xa truyền đến. Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm chỗ phát ra tiếng vang, Lý Cường ngạc nhiên nói: " Là cái gì vậy a?"

Bụi mù từ trong rừng cây bay lên, Hồng Thiêm cười nói: " Hình như là một kỵ đội."

Một kỵ đội bộ dáng cổ quái từ trong rừng cây chạy vội đến, tiếng vó ngựa càng ngày càng lớn. Hồng Thiêm rất quen thuộc Tây đại lục, hắn nhìn thoáng qua rồi cười nói: " Không có gì, là một kỵ đội vận chuyển hàng hóa rất thường thấy ở Tây đại lục."

Lý Cường chưa bao giờ thấy qua, cảm thấy rất kỳ lạ, nhìn chằm chằm xem thử. Kỵ đội dọc theo con đường đá vụn bôn ba chạy đến.

Dẫn đường chính là bốn quái thú màu đen, ở trên có hai người đang cưỡi. Loại quái thú này dài chừng bốn, năm thước cao khoảng hai thước, thân thể gọn ghẽ, cái đuôi rất dài, cái đầu hình tam giác, trên người có lân phiến che kín, tứ chi tráng kiện, có vẻ phi thường cao lớn uy mãnh.

Lý Cường liếc mắt nhìn một cái lập tức thích ngay, cảm giác nó có chút giống tích dịch ( thằn lằn). Trên lưng nó có hai người, người phía trước đang nắm dây cương, người phía sau tay cầm trường cung.

Lý Cường hỏi: " Đây là quái thú gì vậy?"

Hồng Thiêm đáp: " Đây là quái thú thường thấy ở Tây đại lục gọi là Hắc Tiêm kỵ, người trong dân gian cũng hay dùng Hắc Tiêm làm ngựa cưỡi, Hắc Tiêm kỵ trong quân đội có tốc độ rất nhanh. Ngài xem ở phía sau những con không có lân phiến gọi là Hoa Tiêm kỵ, thường dùng để chở hàng hóa."

Lý Cường bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại động vật này, mỗi người đều sợ hãi than thở không thôi.

Người cưỡi trên Hắc Tiêm kỵ từ xa đã nhìn thấy đám người Lý Cường, trong đó có một người cầm đầu lớn tiếng nói gì đó, tiếp theo kỵ đội dừng lại ở phía xa, hai Hắc Tiêm kỵ hướng bọn họ chạy tới rất nhanh.

Lý Cường nói: " Hồng Thiêm, bọn họ muốn làm gì a? Khí thế hung hãn vậy!"

Không đợi Hồng Thiêm nói chuyện, mười huynh đệ ở phía sau đã tự động tụ ba người một tổ, ở trên mặt đất lập ra một công kích trận, theo sự hoàn thành của công kích trận, thế công mãnh liệt cường đại liền bức tới hai Hắc Tiêm kỵ phía trước, chỉ thấy hai Hắc Tiêm kỵ và bốn người đang cưỡi trên đó cuống quýt lui về phía sau, nhất thời có bộ dáng rất bối rối.

Hồng Thiêm quát: " Các ngươi cứ việc đi tới, chúng ta cũng là thương lữ."

Người trên Hắc Tiêm kỵ có vẻ kinh nghi, có một người kêu lên: " Xin đừng hiểu lầm, chúng ta chỉ là cảnh giới, không có ý muốn công kích."

Lý Cường khẽ khoát tay, nói: " Không được công kích! Thu hồi vũ khí, ở tại chỗ đợi lệnh!" Rồi lại lớn tiếng hỏi: " Uy! Xin hỏi, nơi này là địa giới của quốc gia nào?"

Người trên Hắc Tiêm kỵ nói: " Đây là biên giới của Cưu Nam Quốc và Man Dã Tộc, là một khu vực không thuộc về ai, đi đến phía trước là Cưu Nam Quốc, phía sau là thuộc về Man Dã Tộc."

Lý Cường lớn tiếng nói: " Cảm ơn, các ngươi cứ đi qua đi!"

Trên Hắc Tiêm kỵ có một cung thủ lớn tiếng nói: " Xin lỗi! Đã quấy rầy!" Sau đó hắn kêu lên một tiếng lớn, đám Hoa Tiêm kỵ và Hắc Tiêm kỵ đứng đằng xa liền phóng đi, hai Hắc Tiêm kỵ còn lại cũng chuyển hướng đuổi theo.

" Phách phách ba ba" tiếng mưa bắt đầu rơi xuống. Hồng Thiêm ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: " Trận mưa này thật không nhỏ a."

Lý Cường kỳ quái nói: " Sư tôn đang làm cái quỷ gì a, đến bây giờ còn không có ai truyền tống lại đây….mọi người lại đây lĩnh cây dù che đỡ đi." Ở trong thủ trạc còn có hơn mười cây dù che mưa, đều mua được ở quê hương, với tu vi bây giờ của Lý Cường thì nước mưa không thấm được nhưng các huynh đệ thì không. Mười người cùng mở dù, cùng xòe ra một lúc trong rất đẹp mắt.

Lại đợi thêm chốc lát, từng đạo tia chớp từ phía chân trời xẹt xuống, tiếng sấm oanh oanh long long vang rền, mưa to rốt cuộc đã trút xuống, khung cảnh hoàn toàn mờ mịt. Lý Cường và Hồng Thiêm hai người lơ lửng cách mặt đất chừng nửa thước nhìn quanh khắp nơi. Nước mưa căn bản chỉ rơi xuống cách họ tới một thước, phảng phất như có một hộp thủy tinh vô hình đang vây bọc chung quanh họ. Mà đám huynh đệ cũng rất có ý tứ, bọn họ ba người đứng chung một chỗ, mặt đối diện ba hướng, đem dù bảo vệ không cho nước mưa tạt vào.

Lý Cường cười nói: " A a, biện pháp này thật tốt đó. Mọi người ráng nhẫn nại một chút, chờ người phía sau đến."

Hồng Thiêm cười khổ nói: " Sư thúc, hình như không đúng a, không có khả năng lại lâu như vậy, truyền tống chỉ là chuyện trong phút chốc thôi, đệ tử hoài nghi…có lẽ do đệ tử đa nghi."

Lý Cường suy nghĩ một chút cũng cười khổ nói: " Có lẽ là lão nhân gia truyền tống sai chỗ rồi…nếu thật vậy thì đúng là phiền toái." Hắn không phải hoài nghi Kỳ Quân Sát có ý xấu gì, nhưng hắn nghĩ với thực lực của lão nhân gia thật ra không thể lầm được như thế. Thật ra Lý Cường đã đoán đúng, Kỳ Quân Sát lập Na Di Trận cũng chỉ là lần đầu tiên, không lầm lẫn mới là lạ.

Trong cơn mưa to, ba người Mạt Bổn đang vội vã chạy trở về. Nạp Thiện kêu lên: " Lão Đại, sao bọn họ còn chưa lại đây a? Mụ nội nó, cơn mưa này quả thật quá lớn."

Lý Cường lấy dù đưa cho bọn hắn, ba người chưa từng thấy qua vật này, thật vất vả mới mở ra được. Mạt Bổn lau nước mưa trên mặt, lớn tiếng nói: " Đây là ngay giữa bụng của Tây đại lục, phía trước là Cưu Nam Quốc, muốn đến Lạp Đô Quốc còn phải đi đoạn đường rất xa. Con đường này đi rất nguy hiểm, cường đạo, thổ phỉ và quái thú rất nhiều, phía trước có một cái thổ trại, hay là chúng ta đi tới đó để tránh mưa trước?"

Lý Cường còn chưa từ bỏ ý định, nói: " Đợi thêm một lát nữa, nếu còn chưa có ai truyền tống lại đây, chúng ta sẽ đi. Mưa có lẽ sẽ nhanh tạnh thôi."

Nước mưa ướt đẫm trên người làm Mạt Bổn khó chịu, hắn vận công, nước mưa trên người bắn ra bốn phía, nhất thời toàn thân đều bao phủ trong tầng vụ khí. Hắn rất nhanh đã hong khô quần áo, lúc này mới nói: " Sư tôn, cơn mưa này trong một thời gian ngắn sẽ không dừng lại, sẽ mưa suốt hai, ba ngày thời gian, cơn mưa thế này có tên là Lạn Thiên Vũ, sẽ không dừng lại mau đâu."

Nạp Thiện thu hồi cây dù, há to miệng liếm liếm nước mưa rồi cười to nói: " Ha ha, nước mưa này thật là mát lạnh, con mẹ nó, vô cùng sảng khoái!" Hắn cởi sạch quần áo, vừa cởi vừa nói: " Lão Thản, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, lão Nạp ta muốn tắm một chút, sảng khoái một bữa! Huynh đệ nào muốn tắm thì mau cởi đồ ra đi, ở nơi này đâu có đàn bà!"

Lý Cường nghe hắn nói xong cũng động tâm, nhịn không được cũng lớn tiếng nói: " Bên kia có một vũng nước, ta cũng phải đi tắm mới được. Ha ha, chủ ý của Nạp Thiện tốt lắm, mọi người theo ta đi a!" Nhất thời mọi người thu hồi cây dù, cởi quần áo, lao vào trong cơn mưa thật sảng khoái.

Chỉ có Hồng Thiêm lắc đầu cười khổ, hắn vẫn đứng bất động như trước, hắn không có thói quen tham gia loại chuyện này. Lý Cường kêu lên một tiếng nhảy vào trong vũng nước, mấy huynh đệ khác vừa muốn nhảy theo, chỉ thấy đầu của lão Đại dính đầy bùn đất từ trong vũng nước đứng lên, thổi phù phù liên tục trong miệng, mở miệng mắng to, nguyên lai vũng nước bên đường chỉ sâu chừng hai thước, mọi người cười ha ha như điên. Lý Cường tức giận bốc lên một nắm đất bùn ném vào trong đám huynh đệ, nhất thời thiên hạ đại loạn.

Chỉ thấy đất bùn bay đầy trời loạn xạ, Lý Cường càng khoa trương, hắn vận công moi một nắm bùn đất thật lớn lên, bùn đất bay đầy trời hướng về phía mọi người. Nạp Thiện kêu lên quái dị: " Hướng lão Đại tấn công." Có năm, sáu nắm bùn đất bắn tới, nhất thời toàn bộ bùn đất đều nhắm thẳng Lý Cường. Hồng Thiêm ở bên cạnh cũng nhịn không được a a cười, Lý Cường liếc mắt một cái nhìn thấy, kêu lên: " Mọi người nhìn xem, còn có một người không chịu cởi quần áo đó, kéo hắn xuống nước a!"

Hồng Thiêm sợ đến bỏ chạy, cả người Lý Cường đầy bùn đất bay lên không trung, dương tay xuất ra một mảnh hồng quang đem Hồng Thiêm đè lên mặt đất, hắn hét lớn: " Bùn đất đây…trúng! Haha!"

Nạp Thiện và Thản Ca đồng thời ôm lấy Hồng Thiêm, kêu lên: " Xuống dưới đi! Haha!"

Hồng Thiêm không dám vận công, sợ làm bị thương bọn họ, chỉ hét lên: " Dừng! Dừng!"

Mọi người kinh hô, chỉ thấy Lý Cường moi lên một đám bùn đất cao chừng một người, đẩy lại phía họ, hắn vui vẻ cười to, hét: " Hãy nhìn đoàn bùn đất lớn của lão tử đây…"

" Binh!"

Nạp Thiện, Thản Ca và Hồng Thiêm đều bị chôn ở trong đám bùn đất, một hồi lâu mới từ trong đám bùn lộ ra ba cái đầu, trong đó có một người nói: " Là ai ám toán ta?"

Mọi người cười to, bỏ chạy tứ tán. Hồng Thiêm từ trong đám bùn đất bay ra, quát lớn một tiếng: " Lam Tưu công chúa đến!"

Cùng thời gian, mọi người liền nhào vào trong nước, Hồng Thiêm ha ha cười to.

Nạp Thiện ló cái đầu bóng lưỡng từ trong đám bùn ra, nhìn chung quanh hỏi: " Ở nơi nào?"

Lý Cường lao vào trong vũng nước đầu tiên, lập tức đã phát hiện trúng bẫy của Hồng Thiêm, căn bản là không có ai truyền tống lại đây cả.