Chương 77: Chương 77

Kỳ Quân Sát giơ tay vỗ tới Lý Cường, cười mắng: " Di, tiểu tử thúi chỉ biết gạt người, mụ nội nó, ngươi làm cho lão nhân gia ta cảm thấy rất là khó kham nổi a. Quên đi, cái này cho ngươi…" Hắn vươn tay không tạo ra một hư trảo, từ Huyền Khí đang xoay tròn ngưng xuất một viên tròn màu lam, cỡ như một hạt châu, đưa cho Hoàng Nghiên nói: " Tiểu nha đầu, xem tu vi tu chân của ngươi thuộc hàn tính, viên này…ân, gọi là Huyền Châu đi, khi tu luyện thì nắm trong tay, có thể nhanh hơn gấp hai lần a."

Thiên Hoành và Cảnh Phong thấy choáng váng đến hoa cả mắt, bọn họ thật không dám tin tưởng hắn lại có thể từ trong Huyền Khí mà ngưng xuất bảo châu, loại công lực này đừng nói là bọn họ chưa thấy qua, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Trong lòng bọn họ hiểu được, chỉ bằng vào viên bảo châu này, sau này Hoàng Nghiên tu luyện thì công lực sẽ tăng trưởng so với các sư tỷ muội của nàng sẽ nhanh hơn nhiều.

Lý Cường cũng âm thầm giật mình, con mắt hắn vừa chuyển, hì hì cười nói: " Thật là quá lợi hại! Lão nhân gia ngài thật sự là quá lợi hại, đệ tử thật sự là quá bội phục rồi, tiện tay trảo trảo, là có thể xuất ra một bảo vật lợi hại như vậy, ai! Thật sự là làm cho đồ đệ kính ngưỡng vạn phần…chuyện này, xin lão nhân gia tiện tay làm thêm vài lần, cấp cho mỗi người một viên. Ở bên trên đồ nhi còn có rất nhiều bằng hữu, thương cảm cho đồ nhi là một tên nghèo rớt, không có lễ vật gì cấp cho bọn hắn, xin mượn chút mặt mũi của lão nhân gia, xin thêm chút lễ vật để thành toàn cho họ."

Hoàng Nghiên đang nói lời cảm ơn không ngừng, trong lòng nàng vô cùng vui vẻ hưng phấn, đột nhiên nghe được Lý Cường nói chuyện trơn tru ngọt ngào như thế, nhịn không được bật cười một tiếng, nàng vội vàng che miệng mình lại, cẩn thận nhìn lén sắc mặt Kỳ Quân Sát. Chỉ thấy Kỳ Quân Sát vẻ mặt tươi cười, hắn nghe Lý Cường không ngừng tán thưởng, trong lòng rất vui vẻ, đối với những câu kế tiếp của hắn cũng không để ý, đưa tay ra nắm chộp không ngừng, một hơi ngưng xuất ra mười viên Huyền Châu, nói: " Ân, đủ dùng rồi chứ?"

Lý Cường thầm kêu xấu hổ, hắn không nghĩ Kỳ Quân Sát lại sảng khoái như vậy, nghĩ thầm: " Kỳ quái, không phải nói hắn là một cao thủ tu chân tà ác hay sao? Có phải ta quá thiên kiến nên oan uổng cho hắn không? Ân, để từ từ xem sao đã."

Hắn thu hồi Huyền Châu, để lại trên tay hai viên, đưa cho Thiên Hoành và Cảnh Phong, nói: " Đừng cảm ơn ta, các ngươi phải tạ ơn lão nhân gia đi."

Hai người vội vàng nói lời cảm tạ, Kỳ Quân Sát nói: " Tiểu tử kia, công lực của ngươi không cần dùng, có thể đem tặng người khác. Phong tử còn có thể sử dụng, tự mình giữ lại đi. Đồ nhi ngoan, đồ vật này ngươi chỉ có thể tặng người, thể chất của ngươi thuộc hỏa tính, đối với ngươi không có hữu dụng. Được rồi, không còn chuyện gì khác thì chúng ta đi thôi."

Năm người nhờ vào toa hình pháp bảo của Kỳ Quân Sát, mạnh mẽ xuyên dưới đất mà lên. Dọc theo đường đi chỉ thấy hắn liên tục phá rớt cấm chế, Thiên Hoành biết những cấm chế này do người xưa lưu lại, dù bất cứ người tu chân nào của Thiên Lại Thành cũng không có khả năng phá giải. Kỳ Quân Sát dễ dàng chỉ huy toa hình pháp bảo, thế tiến như chẻ tre nhằm lên phía trên mặt đất.

Sau khi Thiên Hoành bọn họ đi xuống dưới, thành chủ Lam Hải Nữ vẫn một mực ngồi tại Linh Thạch ở Cấm Kỵ Đường, nàng vẫn đợi Linh Thạch mở ra. Lan Hinh và Phiêu Duyên cũng không chịu rời đi, ngồi xuống ở bên cạnh sư tôn. Văn Thu Ly đã sớm đi ra, ở trong Thiên Lại Thành hắn là người bận rộn nhất.

Mặc dù thành chủ vẫn ngồi ở nơi này nhưng trong lòng vẫn rất bất an, hơn nữa sư tỷ muội Lan Hinh vẫn không ngừng hỏi thăm khiến nàng càng thêm phiền não. Nàng lo lắng nhất chính là tiểu nha đầu Hoàng Nghiên, sự hung hiểm phía dưới nàng hiểu rất rõ ràng, rất nhiều sư huynh đệ của mình đều bị vây hãm ở bên dưới rồi chết ở đó, chưa bao giờ quay trở lên.

Đến ngày hôm nay cuối cùng thành chủ không thể ngồi yên nổi nữa, nàng đứng lên đi tới lui, đột nhiên nàng dừng chân lại, hỏi: " Các ngươi có…cảm giác được cái gì không?"

Lan Hinh và Phiêu Duyên đồng thời lắc đầu, thành chủ chỉ nghi hoặc trong chốc lát, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Thái Dương. Đến lúc này thì mặt đất đột nhiên có chút chấn động, thành chủ phi thân tới trước Linh Thạch, kêu lên: " Bọn họ đã trở về!"

Phiêu Duyên kỳ quái nói: " Không đúng a, không phải Linh Thạch…là…"

Lan Hinh lớn tiếng nói: " Là ở bên ngoài!"

Mặt đất rung động kịch liệt, thành chủ cả kinh nói: " Chuyện gì xảy ra?"

Có ngân y võ sĩ tiến vào Cấm Kỵ Đường, lớn tiếng báo: " Cấm chế của Ngân Thảo Pha đã bị kích động, không biết bị cái gì công kích, Văn trưởng lão xin mời thành chủ mau tới đó!"

Thanh âm oanh oanh long long càng phát ra lớn đến kinh người, thành chủ ổn định tâm thần lớn tiếng nói: " Lập tức triệu tập tất cả võ sĩ, khởi động phòng ngự trận pháp của Ngân Thảo Pha, những người khác đi theo ta."

Thành chủ mang theo mấy đệ tử và năm, sáu ngân y võ sĩ, rất nhanh truyền tống đến bên ngoài Ngân Thảo Pha.

Văn Thu Ly nhìn thấy thành chủ, từ phía xa đã ngoắc nàng đi tới. Thành chủ hỏi: " Văn trưởng lão, phát sinh chuyện gì vậy.." Không đợi Văn Thu Ly trả lời, phòng ngự trận của Ngân Thảo Pha lại một lần nữa bị kích động. Người chung quanh đều nhìn hướng lên bầu trời, chỉ có Phiêu Duyên kêu lên: " Không phải bầu trời! Không phải bầu trời! Là dưới đất!"

Mặt đất càng chấn động mãnh liệt, thành chủ vung tay lên, tất cả mọi người bay lên không trung. Văn trưởng lão quát lớn: " Mọi người lập tức mặc chiến giáp vào, chuẩn bị vũ khí cho tốt, không có mệnh lệnh của ta, không cho công kích!"

Phòng ngự trận của Ngân Thảo Pha cơ bản là nhằm vào phía trên, đối với lực công kích từ dưới đất đánh mạnh vào thì có vẻ không thể kháng cự. Chỉ thấy mặt đất đầy tuyết trắng giống như sóng biển trào lên phập phồng, thanh âm chấn động ngày càng lớn, đột nhiên giữa trung tâm Ngân Thảo Pha, miếng đất ở giữa chợt chìm xuống, từ từ chìm sâu xuống hơn mười thước, ngay sau đó một tiếng nổ mạnh vang lên, mảnh đất chìm nghỉm vừa rồi đột nhiên bung mạnh lên.

" Oanh!" Vô số đá vụn lẫn khối băng, nước đen bắn vọt lên cao, bên trong còn kèm theo một đạo kim quang, hung hăng đánh vào phòng ngự trận. Đồ vật này như phô thiên cái địa đánh mạnh xuống, Ngân Thảo Pha nhất thời biến thành nát như bụi phấn.

Thành Chủ giật mình quát to: " Ngân Lang võ sĩ khởi động ba tầng phòng ngự đầu tiên, Ngân Báo võ sĩ khởi động Thiên Lại đại trận, Duyên nhi và Hinh nhi mang theo sư tỷ muội các ngươi khởi động Âm Kích đại trận." Mọi người lập tức làm theo mệnh lệnh.

Một tiếng huýt sáo dài vang lên, thanh âm như tiếng sét đánh. Chỉ thấy trên trên bầu trời xuất hiện năm thân ảnh, trong đó có một người vươn tay không đánh ra, trong lòng bàn tay bay ra một đạo thanh sắc trường hồng, phòng ngự trận trên bầu trời của Ngân Thảo Pha trong nhất thời bạch quang tán loạn, liên tiếp tiếng sấm trầm muộn thành chuỗi vang lên tới cả phía xa. Chỉ nghe người nọ cười to nói: " Haha, loại tiểu đồ vật này mà cũng dám xuất ra trước mặt ta, oa nha nha, phá tiêu rồi…haha, còn có cái gì chơi vui nữa không…ô hô…nhiều người quá a, lại đây cho lão nhân gia ta!"

Đúng là Kỳ Quân Sát lão nhân gia đã tới.

Thiên Hoành hét lớn: " Lão tiền bối hạ thủ lưu tình a! Không nên làm vậy a!" Hắn quả thật không dám tin tưởng, Kỳ Quân Sát vừa lên liền lập tức ra tay.

Lý Cường cũng kêu lên: " Oa nha nha, nơi này đều là bằng hữu của đệ tử a! Mau thu tay lại nhanh lên!"

Kỳ Quân Sát đối với lời của Thiên Hoành căn bản không hề để ý, nhưng nghe Lý Cường cũng đang gào thét, lúc này mới buông tay, mười mấy võ sĩ đứng gần đó đã bị hắn hấp lại rất gần.

Kỳ Quân Sát cười hì hì thu hồi kình lực, khi hắn vừa buông tay, mười mấy ngân y võ sĩ đều rơi thẳng xuống "bịch, bịch" xuống mặt đất, tinh thạch trên những cây trụ màu trắng ở khắp bốn phía cũng bắt đầu vang lên tiếng "binh,binh", tất cả đều vỡ vụn ra. Kỳ Quân Sát xuất ra một chiêu uy phong này, lại có thể làm cho năng lượng tinh thạch của phòng ngự trận tiêu hao hết mà vỡ vụn, thật sự là quá kinh người.

Hoàng Nghiên cấp tốc bay xuống phía dưới, kêu lên: "Sư tôn…sư tôn"

Văn trưởng lão vội vàng phái người xem xét những đệ tử bị rơi xuống, coi như Lý Cường kêu lên đúng lúc, nếu còn chậm trễ một chút thật không biết Kỳ Quân Sát sẽ sửa trị những người này như thế nào. Đợi đến khi mấy người này rơi xuống tới đất, Thiên Lại Thành đã loạn thành một đoàn, thành chủ tức giận đến tái mặt, nàng không thể tin tất cả những điều này đều là thật.

Thiên Hoành rất nhanh bay đến bên người thành chủ, khẽ lắc đầu không cho nàng nói chuyện, hắn lớn tiếng noi: "Hải nhi, đừng hoảng hốt! Là chúng ta đã trở về, hãy kêu tất cả võ sĩ trở về đi."

Hắn lặng lẽ truyền âm: " Hải nhi ngàn vạn lần nhẫn nại, người này chính là vị Tán Tiên đã bị phong ấn tại Huyền Vực mật thất đó."

Trong lòng thành chủ kinh hãi, Tán Tiên cỡ nào cao thâm, nàng mười phần rõ ràng, người này Thiên Lại Thành tuyệt đối không thể đối phó được.

Hoàng Nghiên nhào vào trong lòng nàng, dịu dàng nói: " Sư tôn…"

Thành chủ tức giận nói: " Nghiên nhi càng ngày càng không nghe lời, ai cho ngươi cùng đi vào đó? Có..bị thương hay không?" Nàng mặc dù rất tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy Hoàng Nghiên, vẫn không đành lòng trách móc, nàng đối với mấy đệ tử tựa như đối với chính nữ nhi của mình, đều rất thương yêu.

Hoàng Nghiên tựa hồ sẽ biết sư tôn sẽ không phạt mình, nàng cười hì hì nói: " Sư tôn, đây là quái nhân tiền bối đưa phi kiếm này cho đệ tử, còn có lão tiền bối tặng cho viên Huyền Châu…" Nàng không hề giấu diếm đưa bảo vật ra khoe.

Thành chủ liếc mắt một cái nhìn thấy thanh phi kiếm nọ, kinh ngạc cầm lấy, một hồi lâu nói: " Nghiên nhi, đây là do Huyền Băng Tinh Hoa ngưng luyện mà thành, so với phi kiếm của sư tôn còn tốt hơn…di, đây là hạt châu gì vậy? Lão Thiên! Là do Huyền Khí ngưng kết a!"

Nàng thở dài một tiếng, lại nói: " Xem ra ngươi đi xuống dưới là đúng, đồ vật này đối với sự tu chân của ngươi có trợ giúp rất lớn, bất quá ngươi phải nhớ kỹ, không thể quá ỷ lại vào pháp bảo này, sự tu chân chính thức là phải dựa vào chính mình, có hiểu chưa?"

Hoàng Nghiên nhu thuận gật đầu. Phiêu Duyên, Lan Hinh còn có mấy đồng môn sư tỷ muội lập tức tụ tập lại, hỏi thăm không ngừng.

Lý Cường đi tới, cười nói: " Tỷ tỷ, sư tôn của ta muốn gởi lời xin lỗi đến tỷ, đã đem Ngân Thảo Pha của tỷ hủy đi, thật là ngại quá."

Cả người thành chủ cũng đã ngây dại, nàng nhìn Thiên Hoành rồi lại nhìn Cảnh Phong, cố hết sức nói: " Là sư tôn của đệ đệ? Là như thế nào vậy?" Nàng vừa nghe Thiên Hoành nói người nọ bị phong ấn tại Huyền Vực mật thất chính là Tán Tiên, như thế nào lại là sư tôn của Lý Cường? Nàng đã cảm thấy hoàn toàn hồ đồ rồi.

Kỳ Quân Sát cũng không có xuống dưới, vẫn bay tới bay lui trên trời, ước chừng vì bị phong ấn trong thời gian quá dài, hắn đối với thế giới bên ngoài đều cảm thấy mới lạ, tạm thời còn không có ý nghĩ đi xuống.

Lý Cường nhìn ra nghi hoặc của mọi người, hắn cười khổ: " Tỷ tỷ, đừng kỳ quái, là sư tôn ta vừa mới bái thôi. A a, có thể tính là do tiểu đệ đào ra bảo bối cũng được, a a…a a…"

Thiên Hoành vội vàng truyền âm: " Lão đệ là vì muốn cứu chúng ta mới bái sư đó. Đừng nói ra, người kia thật sự là quá lợi hại, cẩn thận đừng có đi chọc hắn."

Cảnh Phong bây giờ cũng không dám nổi điên nữa, từ khi nhìn thấy Kỳ Quân Sát, hắn thật sự đã rất phục, biết mình vốn là ếch ngồi đáy giếng, chưa thấy qua người giỏi hơn, trong lòng hạ quyết tâm, nhất định phải ly khai Thiên Lại Thành, đi ra ngoài tu hành. Hắn nói: " Để cho các đệ tử giải tán đi, phái vài người tu sửa phòng ngự trận của Ngân Thảo Pha. Ai, không ngờ lại bị Kỳ tiền bối chỉ một kích là phá vỡ, xem ra uy lực của phòng ngự trận cần phải tăng mạnh a."

Kỳ Quân Sát đột nhiên hiện thân trước mặt bọn họ, Lý Cường biết hắn thuấn di, nhưng thuấn di của hắn không giống như của Phó Sơn đại ca, không chút tiếng động mà như vô hình, tựa như hắn vẫn luôn đứng ở đó. Kỳ Quân Sát vẫn không để ý đến đoàn người của thành chủ, chỉ nhìn Lý Cường nói: " Đồ nhi ngoan, chúng ta đi Mãng Nguyên đi, nơi này chẳng có gì vui hết…"

Trong nhất thời đầu của Lý Cường như ngây ngốc.

Lan Hinh nhỏ giọng than thở: " Oa, hắn thật nhỏ quá a…"

Phiêu Duyên vội vàng kéo nàng, nói nhỏ: " Tiểu muội đừng nói lung tung!"

Kỳ Quân Sát vỗ vỗ tay, vui vẻ nói: " Lão nhân gia ta tất cả đều là bắt đầu lại từ đầu, đương nhiên phải từ nhỏ mà lớn chứ, haha…hì hì…"

Thành chủ mấy người thở dài một hơi.

Lý Cường vội vàng xóa đề tài: " Đệ tử còn có một chút chuyện cần xử lý, rất nhanh thôi. Hơn nữa Thiên Lại Thành bây giờ đang bị cấm chế, chỉ có thể vào không thể ra, phải đợi Thiên Hoành lão ca phá mở, chúng ta mới có thể đi."

Kỳ Quân Sát nhìn chung quanh, nói: " Nga, còn có chuyện này sao? Để cho lão nhân gia ta nhìn thử xem." Hắn không đợi trả lời, phóng người bay lên không trung, nói: " Nguyên lai là như vậy, đồ nhi ngoan, xem thủ đoạn của lão nhân gia ta đây."

Lý Cường vừa định nói chuyện thì trên không trung đã mất đi bóng dáng của hắn. Lý Cường đột nhiên hiểu được Kỳ Quân Sát tựa hồ như có tính khí trẻ con rất nhiều, hắn cười nói: " Chúng ta về trước đi, nơi này có thể lưu lại mấy võ sĩ chờ lão nhân gia trở về…"

Đoàn người còn chưa rời đi, chợt nghe xa xa có những thanh âm ì ầm vang lên, bầu trời đột nhiên âm u xuống. Thiên Hoành nói: " Hình như là tiền bối đang phá cấm chế."

Vẻ mặt thành chủ ánh lên hy vọng, nhìn về phía chân trời, thì thào nói: " Nếu có thể phá được thì tốt lắm. Được rồi, sư thúc tổ, phương pháp phá giải đã tìm được rồi sao?"

Thiên Hoành không nói gì chỉ gật đầu, nghĩ thầm, có lẽ sẽ không cần nữa.

Lý Cường cười nói: " Vậy thì chúng ta cứ đợi thêm lát nữa. Tỷ tỷ, cái này cho tỷ."

Hắn đưa cho thành chủ một viên Huyền Châu, thành chủ kinh ngạc tiếp nhận, cười nói: " Nha, đây cũng do Huyền Khí ngưng kết thành. Hinh nhi, viên Huyền Châu này cho ngươi, mấy sư tỷ muội các ngươi khi luyện công thì cho nhau mượn, đối với việc tăng trưởng chân nguyên lực sẽ có trợ giúp rất lớn. Đệ đệ, cảm ơn ngươi!"

Đám nữ đệ tử cùng Phiêu Duyên lập tức chạy tới, Lý Cường vội vàng nói: " Tỷ tỷ cứ giữ đi, mấy nàng đều có hết." Hắn lấy ra Huyền Châu, tặng cho mỗi người một viên, dù sao đồ vật này cũng do tùy tiện mà có được, tính hắn vốn hào phóng, bây giờ càng không hề quan tâm việc này một chút nào. Đám nữ đệ tử đều tụ lại cảm tạ, nhất thời bốn phía vang lên những thanh âm trong trẻo như chim hót, trong lòng Lý Cường hô to thật là không chịu nổi a.

Cảnh Phong nhìn về phía chân trời không nói một tiếng, một hồi lâu hắn phát ra một tiếng thở dài thật sâu. Văn Thu Ly cười nói: " Lão phong tử sau khi trở về, như thế nào lại giống như đã thay đổi rồi vậy? Trong lòng có cái gì muốn nói hãy nói cho lão ca nghe một chút."

Cảnh Phong nói: " Ta…ta chuẩn bị ly khai Thiên Lại Thành…"

Thành chủ nói: " Sao Cảnh trưởng lão lại nói vậy? Ngươi là trưởng lão đương gia của Thiên Lại Thành chúng ta, Thiên Lại Thành không thể để ngươi đi đâu."

Văn Thu Ly cũng nói: " Lão phong tử, ngươi lại nổi điên cái gì vậy? Đang vui vẻ sao lại muốn ly khai Thiên Lại Thành?"

Cảnh Phong lắc đầu, nói: " Ở trong Thiên Lại Thành lâu như vậy rồi, ta phát hiện tu vi tu chân của mình rất khó tiến bộ, ta phải đi ra ngoài học hỏi và tu hành. Hãy nhìn tiểu phong tử thì biết, hắn tu chân so với chúng ta thì thời gian rất ngắn, vậy mà lại mạnh hơn chúng ta rất nhiều, xem ra tiềm tu cũng không phải là biện pháp tốt a."

Thiên Hoành và Văn Thu Ly đồng thời gật đầu, Thiên Hoành nói: " Hải nhi, người của Thiên Lại Thành chúng ta cần phải đi ra ngoài kiến thức, ta cũng hiểu được tiềm tu cũng không phải là biện pháp tốt, lần này giải khai cấm chế của Thiên Lại Thành xong, tất cả đệ tử cũng phải đi ra ngoài học hỏi, phải phân công lần lượt mà đi."

Phiêu Duyên và các đệ tử nghe vậy cực kỳ hưng phấn, lại xúm lại bàn luận về chuyện này. Các nàng cơ hồ chưa từng rời khỏi Thiên Lại Thành, cho nên phi thường háo hức hướng tới thế giới bên ngoài, Lan Hinh và Hoàng Nghiên càng vui mừng hưng phấn.

Lan Hinh ríu rít nói: " Cảm ơn Phong gia gia! Sư tôn, lúc nào chúng ta có thể đi ra ngoài, tốt nhất là cùng đi với quái nhân tiền bối."

Thiên Hoành sờ sờ râu mép, nói: " Không nên đi hết một lần, tốt nhất là hai ba người một lần cùng nhau đi, các ngươi cần dựa vào lực lượng của chính mình, đi theo Lý tiền bối thì cũng không thể rèn luyện được. Ân, sau khi chuyện ở đây chấm dứt, ta cũng chuẩn bị đi ra ngoài một chút, trước kia tại Phong Duyên Tinh ta cũng có không ít bằng hữu, nhưng đã quá lâu không có gặp mặt rồi. Đệ tử nơi này cũng chưa từng rời khỏi Oan Hồn Hải, Hải nhi, ngươi cần phải nói rõ cho bọn chúng làm sao mà sử dụng đại hình Truyền Tống Trận mới được. Đồng thời cấp cho đệ tử ra ngòai một kỳ hạn, đến lúc đó nhất định phải quay trở về."

Mọi người còn đang thương lượng thì đột nhiên trước mắt hiện lên một mảnh sáng ngời, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía chân trời có một đạo rồi một đạo thiểm điện giống như những con linh xà đang bay lượn, mơ hồ truyền đến tiếng oanh minh, từng trận lướt qua đầu.

Lý Cường lắc đầu nói: " Mẹ kiếp, quả thật không dám tin đây là do người làm ra, Tán Tiên thật sự là quá lợi hại, lợi hại đến nỗi biến thái luôn. Người tu chân căn bản là không có cách nào so sánh được với Tán Tiên a…"

Thiên Hoành nói: " Lão đệ, tu chân giới sẽ không tranh đấu với Tán Tiên, a a, bình thường mà nói, Tán Tiên cũng không để ý đến người tu chân, trừ phi có người không biết chết sống chọc giận bọn họ. Tán Tiên tự nhiên sẽ có phạm vi hoạt động riêng tư của họ."

Cảnh Phong ngơ ngác nói: "Cấm chế bên ngoài đã bị phá rớt, trời ạ, cấm chế này đã vây chúng ta lâu như vậy rồi mà chỉ một chút thời gian là đã bị hắn phá hủy. Ai! Mặc dù ta biết Tán Tiên không phải là con đường tu chân của chúng ta, bất quá lực lượng của hắn thật sự làm cho lão phong tử ta rất hâm mộ a."

Lý Cường lắc đầu nói: " Lực lượng mạnh cũng không nhất định là chuyện tốt, có lẽ hắn sẽ có những nỗi buồn mà ngươi lại không biết."

Lời này làm cho Cảnh Phong có chút suy nghĩ, thở dài nói: " Nỗi buồn của lão phong tử ta chính là lực lượng quá yếu."

Kỳ Quân Sát đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, nói: " Phong tử đúng là phong tử, thành tựu sau này của ngươi sẽ có hạn. Haha, cũng là đồ nhi ngoan của ta có cảnh giới cao, lão nhân gia ta thật sự là nhặt được bảo bối rồi. Tốt lắm, bây giờ cấm chế đã phá rớt, còn có chuyện gì muốn làm thì nói mau! Lão nhân gia ta chán ghét lăng nhăng dây dưa lắm."

Trong lòng Lý Cường cười khổ: " Ta mới đúng là nhặt được bảo bối đó, ở đâu chạy ra một vị sư phụ Tán Tiên, sau này gặp Phó đại ca không biết làm sao mà nói đây!"

Nghĩ vậy nhưng trong miệng hắn lại nói: " Đệ tử biết lão nhân gia không cần nghỉ ngơi, bất quá trước tiên có nên tắm rửa thay quần áo một chút, mặt khác còn để cho các nàng dâng lên cho lão nhân gia chút dị quả đặc sản của nơi này, sau đó mới đi, có được không?"

Thiên Hoành vội vàng ám chỉ thành chủ, thành chủ chợt nói: " Xin mời tiền bối, trên dưới Thiên Lại Thành đều hoan nghênh ngài, vãn bối Lam Hải Nữ, tiền bối cứ gọi là Hải nhi là được rồi."

Kỳ Quân Sát ha ha cười nói: " Ai nha, được, Hải nhi ngươi cũng hiểu sự lắm, nghe theo ngươi! Đồ nhi ngoan, chúng ta đi."

Thành chủ hạ lệnh, mở rộng chánh điện Thiên Lại Thành, mời Kỳ Quân Sát đi trước. Thành chủ an bài ngân y võ sĩ trong phòng để nghe sai phái, sau đó tự mình đi theo Thiên Hoành để thương lượng những kế hoạch kế tiếp của Thiên Lại Thành, Lý Cường cũng thừa cơ cáo từ, hắn lo lắng cho Tạp Ba Cơ Lão Đa bọn họ, muốn đi về trước an bài một chút.

Thiên Lại Thành ngoại trừ âm luật đặc sắc, còn có một loại đặc sản, nó được dùng từ một loại gọi là Ngân Tử Tô, là da thực vật trải qua luyện chế đặc biệt mới làm ra một loại y liêu màu bạc, tác dụng rất tốt, có hai loại công năng chống lạnh và nóng, còn có phòng hộ năng lực rất mạnh, thật mềm mại êm ái, vô cùng hiếm thấy.

Phiêu Duyên mang theo mấy tiểu sư muội đến phòng chứa vật lấy ra ngân tử y liêu tốt nhất, vội vàng may ngay một bộ y phục.

Kỳ Quân Sát thống thống khoái khoái tắm rửa sạch sẽ, phát hiện trên bàn đã đặt một bộ quần áo hoa lệ màu bạc, sau khi mặc vào, hắn cảm giác được vô cùng hài lòng, hắn rất thích nghiên cứu về trang phục, đối với khiếu thẩm mỹ có yêu cầu rất cao.

Khi hắn đi ra khỏi phòng, đám võ sĩ cảm thấy trước mắt sáng ngời, đúng lf một thiếu niên cực kỳ tuấn mỹ. Kỳ Quân Sát tâm tình rất tốt, cười hì hì nói: " Đồ nhi ngoan chạy đi đâu rồi?"

Lan Hinh bưng một khay trái cây dị quả tiến đến, nói: "Lý tiền bối có việc đi ra một chút, chỉ trong chốc lát sẽ về thôi, tiền bối hãy nghỉ ngơi một chút, dùng chút trái cây nhé."

Kỳ Quân Sát gật đầu nói: " Tiểu nha đầu, quần áo này là ai làm đó, cũng khá lắm, hãy làm thêm hai bộ nữa cho lão nhân gia ta đi."

Lan Hinh là một cô gái rất thông minh, nghe vậy cười nói: " Tiền bối, quần áo này là do tỷ muội vãn bối làm đó, xin chờ thêm một chút, vãn bối và các tỷ muội sẽ lập tức làm thêm hai bộ nữa."

Kỳ Quân Sát nói: " Ân, nha đầu biết hiểu sự, đây là bốn phiến ngọc bài tặng cho các ngươi, đi đi, lão nhân gia ta muốn tĩnh tâm một chút. Chỉ cần để ở trên cổ là được, không cần tu luyện, có thể bảo vệ tính mạng được một lần."

Trên bàn đột nhiên xuất hiện bốn miếng ngọc bài, chỉ cỡ đồng tiền, có hoa văn đồ án màu trắng đen, bộ dáng rất tinh mỹ. Lan Hinh buông khay xuống, cầm lấy ngọc bài vội vàng hành lễ đa tạ, xoay người lao ra khỏi phòng. Tiểu cô nương cực kỳ cao hứng, nàng đem theo bảo vật chạy tìm các tỷ muội.

Đám võ sĩ cũng đã lui ra khỏi phòng.

Lý Cường trở lại Tấn Vân Đường, Lão Đa và Trạch Cố nhìn thấy hắn đều cao hứng vô cùng, thời gian chờ đợi suốt mấy ngày đã làm họ cảm thấy dài như một năm, ở nơi xa lạ mà kỳ quái thế này làm cho người ta rất khó chịu được.

Lý Cường vừa vào phòng đã nói: " Lão Đa, Trạch Cố chuẩn bị một chút, sẽ rời khỏi ngay. Ta không thể đi cùng các ngươi, các ngươi cần phải bảo trọng."

Lão Đa kinh nghi nói: " Tiểu huynh đệ, phát sinh chuyện gì vậy? Ai! Không biết ta có thể giúp đỡ được gì cho ngươi không?"

Trong lòng Trạch Cố càng bất an, nói: " Đại ca, sao không cùng đi với chúng ta?"

Lý Cường cười an ủi: " Đừng lo lắng, chỉ là tình huống có thay đổi, không có cái gì nguy hiểm đâu. Các ngươi không nên quá lo lắng."

Trong lòng Trạch Cố rất gấp gáp, bởi vì Lý Cường đáp ứng khi tới Tây đại lục sẽ cho hắn một chiếc Tiến Chu mới, nếu hắn không cùng đi, thì làm sao bây giờ? Trong lòng nghĩ vậy nên trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc thất vọng, hắn thấp giọng nói: " Làm sao trở về a, Tiến Chu đã bị hủy mất rồi." Hắn ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

Lý Cường nghe được rõ ràng, hắn không khỏi nở nụ cười, nghĩ thầm: " Muốn làm cho một người có hy vọng cũng rất dễ dàng, muốn làm cho hắn thất vọng cũng không khó lắm." truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hắn cười nói: " Trạch Cố a! Ngươi không tin đại ca sao, đừng nóng vội, Tiến Chu nhất định sẽ tặng cho ngươi, ta cam đoan là mới đó, không phải đồ cũ đâu. Ân, như vậy đi, hay là ngươi tự mình mua đi nhé, cho ngươi." Hắn xuất ra Thương Hội Thiên Tạp, nhưng lại đưa cho Lão Đa, nói: " Lão Đa, ngươi cầm thương tạp này đi, giúp Trạch Cố mua một Tiến Chu thật tốt, còn thừa trong đó đều cho ngươi."

Lão Đa vừa giật mình lại vừa cảm động, bây giờ hắn đã biết Lý Cường là một người không bình thường, mấy ngày nay lão ở chung với Trạch Cố, hắn đã kể cho lão nghe làm sao quen biết được Lý Cường. Trong lòng lão rất kỳ quái, tại sao Lý Cường lại tốt với lão như vậy, thật sự là rất khó hiểu được. Lão không biết, chính là trong lúc lão vô tình nói ra một câu nói, đã làm cho Lý Cường vô cùng cảm động, cho nên hôm nay Lý Cường mới có những hành động như thế.

Vẻ mặt Trạch Cố đỏ bừng, ấp úng nói: " Ta..đại ca…ta không phải…"

Lý Cường chỉ lên trán hắn, nói: " Trạch Cố, không cần nhiều lời, cho ngươi một nhiệm vụ, sau này phải thường đến chỗ Lão Đa chăm sóc cho lão, nếu có chuyện gì ngươi phải hỗ trợ, coi như là giúp cho ta đi, có được không?"

Đôi mắt Trạch Cố đỏ lên, cuống quýt gật đầu, nhưng lại nói không ra lời.

Ngoài phòng có người kêu lên: " Tiểu phong tử, tìm ngươi thương lượng một chuyện, có hoan nghênh không đây?"