Chương 67: Chương 67

Đứng ở trên bình thai, chỉ thấy xa xa ngoài biển thật yên lặng, nhìn không thấy khu sương mù dày đặc vừa rồi, cũng nhìn không thấy bãi đá ngầm, tựa hồ như hết thảy vừa rồi chỉ là hư ảo.

Bên cạnh bình thai có vài cọng thực vật màu trắng, mọc thẳng tắp hướng lên bầu trời. Lý Cường ngồi xổm xuống sờ sờ vào mặt đất cũng trắng toát, phát hiện cực kỳ rét lạnh, giống như một mặt phẳng làm bằng băng. Không ít thuyền viên và hành thương giơ tay xoa mạnh cho ấm, rất nhiều người trên đầu đã ươn ướt, chỉ đứng một lát đã kết thành một lớp băng mỏng.

Cho mãi đến khi cảm thấy đã không còn chịu nổi cái lạnh thì cũng là lúc cây trụ trên bình đài đột nhiên sáng lên, mọi người sợ đến ngây ngốc như con gà gỗ.

Lý Cường đứng lên nói: " Không có việc gì đâu, cái này hình như là cho mọi người sưởi ấm, không thấy có ác ý gì cả."

Trạch Cố ngạc nhiên: " Làm sao ngươi biết được?"

Lý Cường chỉ một ngón tay, nói: " Càng đi vào giữa sẽ càng ấm hơn, không tin ngươi vào thử xem."

Không đợi Lý Cường nói rõ ràng, mọi người đi vào giữa bình thai. Trạch Cố cũng đi vào, quả nhiên thấy phi thường ấm áp, lớp băng mỏng phủ trên người cũng bắt đầu tan ra. Từng làn khói từ trên cơ thể mọi người bay lên, mọi người cùng hoan hô, còn có người cởi áo bông dày ra, trực tiếp để thân trên lộ ra, để cho ánh sáng trên cây trụ chiếu lên người.

Đột nhiên cây trụ chuyển động. Trong lòng Lý Cường kinh hãi, vội bước nhanh tới hộ vệ trước đám người. Cây trụ đột nhiên phát ra bạch quang mãnh liệt, Lý Cường là người duy nhất nhìn thấy được sự biến hóa của cây trụ, hắn phát hiện cách sắp xếp của những cây trụ này chính là một Truyền Tống Trận đơn giản, hắn quát to: " Mọi người đừng lộn xộn, buông lỏng thân thể…"

Một đạo bạch quang hiện lên, mọi người đều bị di chuyển đi.

Đây là một địa phương kỳ quái, vẫn rét lạnh như trước, khắp nơi đều là những thực vật màu trắng, có ngân bạch, nhũ bạch, xám trắng…Hình dáng cũng trăm ngàn quái lạ, có cái giống sợi tóc tinh tế, có cái lại giống như trường thương đại kích chọc thẳng lên trời, có chút lại giống cái móc câu, bên trên còn các loại trái kỳ lạ cổ quái đủ màu sắc, có màu ngũ sắc, trông thật đẹp mắt.

Chỗ mọi người đang đứng không khác biệt mấy với bình thai vừa rồi, cũng có rất nhiều cây trụ màu trắng, chỉ là không còn nhìn thấy Oan Hồn Hải nữa. Bốn phía đều là những cây thực vật trắng, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng sóng biển, biết được nơi này cách Oan Hồn Hải rất gần.

Mọi người là lần đầu tiên trải qua kinh nghiệm Truyền Tống Trận, thần hồn điên đảo, cả nửa ngày Trạch Cố mới hỏi được: " Nơi này là địa phương nào? Chúng ta làm sao mà tới đây được? Các ngươi có ai biết không?"

Lý Cường ở phía sau hắn nhỏ giọng cười nói: " Đừng hỏi làm sao mà tới, ngươi cứ chuẩn bị cùng với chủ nhân nơi này xã giao đi, bọn họ sẽ lập tức tới ngay, nhớ kỹ, ta chỉ là một người khách ngồi Tiến Chu mà thôi a."

Trạch Cố cũng là một hán tử lăn lộn trên Oan Hồn Hải nhiều năm, bởi vì trong lòng không rõ tình huống mà khẩn trương, bất quá hắn cũng không thể làm gì khác,bởi vì có nhiều khách nhân đang cần hắn lo lắng.

Bốn phía rậm rạp những cây thực vật màu trắng, trong vô thanh vô thức xuất hiện một con đường nhỏ, đồng thời một loạt nhạc thanh dễ nghe vang lên. Lý Cường cho tới bây giờ chưa từng nghe một loại nhạc thanh kỳ lạ như vậy, như du dương uyển chuyển, vang vọng trong tai, làm cho người nghe xong sẽ buông lỏng thư thích. Tâm tình khẩn trương của mọi người nhất thời hạ xuống, mọi người đều cũng hướng tới con đường nhỏ màu trắng nhìn qua.

Một luồng hào quang ngũ sắc hiện lên, trên bầu trời con đường nhỏ đang bay tới một đám người. Lý Cường nghĩ thầm: " Làm cái gì đây, hò hét khoa trương như vậy, giả dạng thần tiên để dọa người a, sao tu chân giới lại có người như vậy chứ? Thật kỳ quái!"

Tất cả mọi người cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Đám người đó thật ưu nhã từ từ rơi xuống trên đài.

Lý Cường có chút ngẩn ngơ, đám người này mặc loại trang phục rất giống với loại trang phục của Trung Quốc cổ đại, chỉ là nhìn không ra là thuộc triều đại nào, màu sắc chỉ là ngân bạch loang loáng, như là trang phục của thần tiên nơi tiên cảnh. Ngân ti (dây bạc) trên người phiêu phù theo gió, bay phất phơ sau đầu, khuôn mặt cũng giống như hắn, thuộc chủng tộc da vàng tóc đen, chỉ là vóc người phi thường cao lớn khôi ngô.

Đám người này tổng cộng có hơn mười người, có năm, sáu vị cô nương và mười hán tử tuổi còn trẻ. Ở trong nhóm có một nữ tử xinh đẹp mặc y phục màu lam, dường như trong nhóm người nàng có địa vị cao nhất, người khác đều là trang phục màu trắng, chỉ có nàng là khác biệt.

Lý Cường vừa nhìn đã biết họ toàn là người tu chân, làm cho hắn giật mình chính là hơn mười người này, hình như đều đã đạt tới Nguyên Anh kỳ, hơn nữa không ít người đã tới Nguyên Anh trung kỳ, trong lòng hắn không khỏi nổi lên sự đề phòng.

Vị cô nương mặc áo màu lam nhạt kia nhìn lướt qua mọi người. Những hành thương, thuyền viên và cướp biển đều kinh hãi, không khỏi nổi lên một loại cảm giác kinh diễm. Lý Cường cảm thấy không có vấn đề gì, nếu người tu chân muốn trở nên xinh đẹp, thật sự là một chuyện rất dễ dàng. Hắn lặng lẽ kéo áo Trạch Cố, ra dấu cho hắn lên nói chuyện. Trạch Cố đã mơ hồ rồi, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua loại chuyện quái dị như thế này.

Lý Cường lặng lẽ lắc đầu, nhìn thấy mọi người thần thái khác nhau, có người há to miệng, có người tay chân lúng túng, có người mắt nhìn chằm chằm, càng buồn cười có người đã cởi áo, nửa thân trên trần trụi, không hẹn mà cùng vội mặc áo vào người, tựa hồ như sợ xúc phạm đến mỹ nữ trước mặt. Trong lòng Lý Cường cười thầm, không có biện pháp, những cô nương tu chân lực sát thương quá lớn, căn bản là những phàm phu tục tử vốn không thể chống cự nổi. Hắn dùng sức kéo Trạch Cố, ra dấu cho hắn bước lên nói chuyện.

Trạch Cố còn đang ngẩn người, bị Lý Cường kéo tỉnh, chợt có ý thức liền lên tiếng: " Oa…đau..a, ân…cái này…" Đến lúc này hắn mới tỉnh táo, liền bước ra lên tiếng hỏi: " Vị này…đại tỷ..ừm, chào cô nương, ta là..là chỉ huy Tiến Chu tên Trạch Cố.." Hắn khẩn trương đến cả lời cũng nói không rõ, đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ cúi gầm nhìn xuống mũi chân mình.

Cô nương kia nhìn thấy thái độ lúng túng của Trạch Cố, bật cười một tiếng, tiếng cười thanh thúy dễ nghe làm cho mọi người hoa mắt choáng váng, tiếng cười này như có chứa ma lực, làm cho tâm trạng người ta phóng mở. Lý Cường âm thầm giật mình: " Lợi hại!"

Tiếng cười này giống như là âm công biến hình, hắn liên tưởng lúc ở trong Oan Hồn Hải nghe được cổ thanh và hòa lẫn chút quái thanh, hắn kết luận, quái thanh đó cùng với chủ nhân nơi này nhất định tinh thông âm luật, hiểu rõ cách dùng âm công.

Trạch Cố bị nàng cười mặt đỏ tới tận mang tai, trong miệng lầm bầm cũng không biết đang nói cái gì. Cô nương kia cười nói: " Hoan nghênh mọi người đã tới Thiên Lại Chi Thành."

Trạch Cố ấp úng nói: " Thiên Lại…Chi.. Thành? Không phải Lũy Cốt Than sao?"

Vị cô nương kia dường như rất thích không khí như vậy, nàng nhìn mọi người đang có vẻ căng thẳng, nàng vui vẻ nói: " Các ngươi đã sớm đi qua Lũy Cốt Than rồi. Được rồi, trước tiên là nói về chúng ta một chút. Thiên Lại Thành đối với các ngươi không có ác ý, mọi người theo chúng ta đi." Nàng không nói thêm nữa, chỉ phóng người bay lên, hướng về đường nhỏ khi nãy chậm rãi rời đi, nhạc thanh lại vang lên lần nữa.

Trạch Cố nhìn Lý Cường cầu cứu, nhỏ giọng nói: " Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?"

Lý Cường nhìn thấy trước mắt vẫn chưa có gì nguy hiểm, lặng lẽ nói: " Đi theo xem thử tình hình thế nào rồi hãy nói."

Trạch Cố lớn tiếng chỉ huy mọi người đi lên con đường mòn màu trắng.

Dọc theo đường mòn thẳng một đường đi tới, không khí vẫn như trước phiêu tán một cỗ khí lạnh thanh khiết. Chuyển qua mấy vòng thì đã thấy trống trải, một khe nước trong suốt hiện lên trước mắt mọi người, róc rách tiếng nước chảy vang lên làm cho người ta có cảm giác thoát tục, một chiếc cầu nhỏ bắt qua khe suối, bốn phía đều có thực vật màu trắng nhìn thật thanh khiết vô song.

Nhóm hành thương này tự nhận mình đã đi Nam về Bắc, biết được nhiều kiến thức nhưng khi nhìn thấy nơi này cũng chỉ than thở tán thưởng không thôi. Biết được miền đất này đúng là một miền đất trong mộng, bước đi cũng cẩn thận rón rén, như sợ xúc phạm đến cảnh đẹp của nơi này. Mọi người vừa mới đi lên cây cầu nhỏ thì một trận nhạc thanh lại du dương vang lên, mọi người hoảng sợ dừng chân lại, nhạc thanh cũng đột ngột dừng lại, đến lúc này mọi người mới biết là do từ bước chân mình phát ra.

Lý Cường vẫn đang trầm tư suy nghĩ, vì sao chủ nhân nơi này lại muốn dẫn nhiều người đến đây như vậy. Lúc trước hắn nhận định chủ nhân nơi này rất là tà khí, nhưng nhìn trước mắt tựa hồ không phải như thế, vừa rồi hắn nhìn nhóm nam nữ này, thái độ không có vẻ tà ý, hơn nữa người dùng âm nhạc để nhập tu chân, cũng sẽ rất khó mà nổi lên tà ý. Hắn không lý giải được tại sao nên sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt.

Trạch Cố nhìn thấy nhóm người phía trước đã bay đi rất xa, vội la lên: " Mọi người nhanh chân lên một chút, đi kịp theo họ."

Hắn lại nhỏ giọng hỏi Lý Cường: " Đại ca, ngươi xem có nguy hiểm gì không? Ta…ta trong lòng cảm thấy rất bất an, ai..không biết có thể đưa được mấy người này đến Tây đại lục không nữa." Câu nói tràn ngập vẻ áy náy.

Lý Cường cũng nhỏ giọng nói: " Bây giờ nhìn không ra có gì nguy hiểm, chỉ có thể từ từ nhìn xem tình hình thế nào, nên cơ trí một chút. Kêu mọi người nên thuận theo ý chủ nhân nơi này, ngàn vạn lần không nên muốn phản kháng, người của nơi này các ngươi không thể đối phó được đâu."

Hắn đoán được tu vi tu chân của người nơi này nhất định rất cao, trước mắt hơn mười người này cũng đã chính thức đi vào cảnh giới của người tu chân, vậy là tưởng tượng cũng biết Thiên Lại Thành chủ nhân thì còn cao đến thế nào. Người trên Tiến Chu nếu muốn phản kháng, có thể chết như thế nào cũng đều không biết.

Lại đi thêm một đoạn đường, trước mắt mọi người trở nên sáng sủa, mọi người cùng kêu lên than thở: " Oa!"

Ngay cả Lý Cường cũng không ngoại lệ, nhịn không được cũng phải kêu khẽ.

Lý Cường kêu lên bởi vì cảnh vật trước mắt vô cùng quen thuộc, đó là kiến trúc của cung điện nơi đây, mặc dù hắn không biết đây là kiến trúc của triều đại cổ đại nào ở Trung Quốc, nhưng đã đạt tới sự tinh túy trong đó. Kiến trúc nơi này giống như điêu khắc trên băng tuyết thật trong suốt, thật sự là một thế giới trắng xóa.

Một tấm bảng lớn dựng đứng ngay trước tầm mắt mọi người, trên tấm bảng điêu khắc chữ đại triện, Lý Cường nửa hiểu nửa không, hình như là "Thiên Lại Chi Âm" bốn chữ, trong lòng không khỏi có một trận kích động, hắn biết chủ nhân nơi này và địa cầu nhất định có mối liên hệ nào đó.

Ở phía sau tấm bảng là một mảnh Bạch Thảo Địa ( đất cỏ trắng), ở trên trồng một loại thực vật giống như ngân ti, hình dáng mềm mại tinh tế, có chút lóe lên ánh sáng màu bạc, làm cho người ta có cảm giác như một tấm thảm màu bạc lớn.

Đám người dẫn đường phía trước đã đáp xuống, trong đó có một nam tử lấy ra một vật hình thù kỳ lạ màu bạc, vang lên một thanh âm thật dễ nghe, tấm biển nọ sáng rực lên. Lý Cường đột nhiên hiểu được, nơi này không thể tùy tiện ra vào, tựa hồ có trận pháp vô hình phòng ngự, thanh âm vừa rồi như là chìa khóa để khai mở trận pháp đó.

Theo ánh sáng lóe lên, trước tấm bảng xuất hiện hai người. Trong lòng Lý Cường đột nhiên nhảy lên, vội vàng cúi đầu xuống.

Hai người này cũng là hai người tuổi còn trẻ, làm cho Lý Cường cảm thấy sợ hãi chính là có một nàng rất giống Hoa Mị Nương, cũng mặc loại y phục màu phấn hồng. Cô nương mặc y phục màu lam nhạt kia, mỉm cười tiến lên hành lễ: " Sư tỷ, người đã mang đến hết rồi…thật không nghĩ là có nhiều người như vậy, hì hì, Văn lão cũng đến ư?"

Hai người mới đi ra cũng đều là cao thủ, đều đã tu nhập đến Nguyên Anh hậu kỳ, dưới ánh mắt quan sát của họ, Lý Cường cực lực khống chế mình, thu liễm toàn thân công lực, sợ bị hai người này phát hiện. Lý Cường vừa bước vào Xuất Khiếu kỳ, tại tu chân giới cũng được xem là nhất lưu cao thủ, cũng may tu vi tu chân của hai người kia so với Lý Cường thì thấp hơn một bậc, hơn nữa không phải cố ý tìm kiếm, cho nên nhất thời không có phát hiện trong đám người mới đến này lại có một tu chân cao thủ.

Văn lão cười cười nói: " Ngươi tiểu a đầu, lẽ ra không nên chạy ra đây, những người này chỉ cần hạ nhân đến tiếp nhận là được, có phải là nhàn rỗi khó chịu rồi không?"

Vị cô nương mặc y phục phấn hồng cũng cười nói: " Đừng nói tiểu sư muội cảm thấy buồn chán, chính ta cũng muốn đi ra ngoài chơi, đáng tiếc là sư tôn không đồng ý."

Đám người Trạch Cố nghe được những lời này cảm thấy rất kỳ lạ, một câu cũng đều không hiểu. Lý Cường lại kích động không thôi, bọn họ đúng là dùng ngôn ngữ ở quê hương, hắn thầm nghĩ chắc chắn chủ nhân nơi này từ địa cầu tới, chỉ là không biết họ thuộc triều đại nào mà thôi.

Văn lão đi tới trước mặt mọi người dùng ngôn ngữ của Thản Bang đại lục nói: " Chào mọi người, hoan nghênh đi tới Thiên Lại Thành, ta là trưởng lão của nơi này. Ta tên là Văn Thu Ly, mọi người có thể gọi ta là Văn lão."

Đám người Trạch Cố im lặng không nói gì. Văn Thu Ly lại nói: " Ta giới thiệu cho mọi người một chút, đây là đại đệ tử của thành chủ Phiêu Duyên đại sư tỷ, còn đây là Lan Hinh tiểu sư muội, sau này mọi người nhìn thấy họ đều phải làm lễ của đệ tử, có hiểu chưa?"

Mọi người tuy không nói lời nào, nhưng trong lòng lại hoan hô không thôi, có những vị trưởng bối xinh đẹp như vậy, mặc dù không dám mơ tưởng xa xôi, nhưng dù chỉ nhìn thôi cũng đã thấy khoan khoái. Tâm lý sợ hãi của mọi người cũng dần giảm bớt.

Phiêu Duyên và Lan Hinh mỉm cười, nhất là Lan Hinh, vẻ mặt đắc ý, tựa hồ như được làm trưởng bối nên rất vui vẻ. Trạch Cố căng thẳng hỏi: " Văn…Văn lão..xin hỏi..chúng ta đến..lúc nào mới có thể rời đi.." Hắn có thể xem như là người tỉnh táo nhất, lời này thốt ra mới chính là mấu chốt.

Văn Thu Ly có chút cười nói: " Lần này chúng ta mời mọi người tới, bởi vì Thiên Lại Thành thiếu người để làm một việc, a a, đợi chuyện này xong xuôi, mọi người muốn lưu lại hoặc rời đi đều có thể."

Lý Cường đối với những lời này chỉ có thể tin được một phần, những lời của Văn lão dường như còn có ẩn ý trong đó. Trạch Cố thở dài một hơi, luôn miệng đa tạ. Văn Thu Ly hỏi: " Ngươi tên là gì?"

Trạch Cố bởi vì tâm tình đã trầm tĩnh nói, lời nói cũng đã lưu loát hơn rất nhiều: " Văn lão, ta là Trạch Cố, là chỉ huy thủ của Tiến Chu, xin Văn lão và các vị tiền bối chiếu cố nhiều cho."

Lan Hinh chợt nói: " Nhìn không ra ngươi lại là một người cơ trí. Được rồi, mọi người vào thành đi."

Phiêu Duyên cười nói: " Tiểu sư muội sao lại gấp như vậy. Mọi người đi vào thì nên cẩn thận, không nên đi loạn tại Ngân Thảo Pha, sẽ có nguy hiểm đó, phải đi theo chúng ta. Được, Văn lão, chúng ta đi thôi."

Mọi người từng bước đi theo sát, sợ vướng phải cái gì nguy hiểm.

Thiên Lại Thành được kiến trúc mặt trên của ngọn núi màu trắng, được ngọn núi ôm lại ba hướng. Kiến trúc được chia làm ba bộ phận, từ dưới mà lên là kiến trúc chủ yếu, làm cho Lý Cường nhớ tới Cố Cung, mặc dù không hoàn toàn giống nhau nhưng khí thế chỉ còn thiếu một chút, nhưng khí thế có vẻ tinh xảo tú lệ, kiến trúc hai bên cũng chìm trong đám thực vật màu trắng, như ẩn như hiện rất là thần bí.

Đám người Trạch Cố đi theo Văn lão vào kiến trúc phía bên trái, vào đến trong sân mọi người mới phát hiện còn có một bầu trời khác. Đó là do các đại viện quây quần thành một kiến trúc tổng thể, mỗi một cái sân đều cỡ sân đá banh, mặt đất đều màu trắng, đặc biệt chính là quanh bốn góc đều có những cây trụ màu trắng giống như là trận pháp phòng ngự. Lý Cường cảm thấy rất kỳ quái, nơi này vì sao lại có nhiều trận pháp phòng ngự như thế, không biết trong Oan Hồn Hải còn có vật gì có khả năng uy hiếp được nơi đây. Đột nhiên hắn giật mình: có lẽ còn có người tu chân nào đó là cừu gia của bọn họ không chừng.

Xuyên qua mấy cái sân, đi tới một đại viện sau cùng, nơi này phòng ốc không còn màu trắng như trước nữa, mà là màu xám rất bình thường, nhìn vào đã biết nơi này dành cho hạ nhân ở lại. Phiêu Duyên và Lan Hinh mang theo thuộc hạ rời đi, chỉ có Văn Thu Ly mang theo mọi người tới nơi này, phía sau hắn còn có mấy ngân y đại hán đi theo.

Vừa vào sân, đám cướp biển đã kêu lên kinh ngạc. Trong viện đã có rất nhiều người, có vẻ náo nhiệt phi phàm, đám cướp biển đã phát hiện người của mình trước tiên đều cũng đã ở đây, lập tức đi qua hỏi rõ tình huống. Lý Cường âm thầm quyết định, nếu mấy người này không có gì nguy hiểm, hắn định chuẩn bị lặng lẽ rời đi. Quản sự của viện hình như cũng đang đợi Văn Thu Ly đến, nhìn thấy hắn đi vào lập tức ra lệnh mọi người tập hợp.

Trong viện vang lên một mảnh âm thanh ồn ào hỗn tạp, đám ô hợp này khi bị ngân y đại hán gắt gao ra lệnh, rối loạn xếp thành mấy đại đội. Lý Cường và Trạch Cố đứng chung một chỗ, Trạch Cố hạ giọng nói: " Không biết bọn họ muốn làm gì?"

Lý Cường đáp: " Rất nhanh sẽ biết thôi, chờ bọn họ tuyên bố đã." Trong lòng hắn cũng cảm thấy rất tò mò.

Một ngân y đại hán cầm một cái túi lớn, gọi mấy người đầu lĩnh các đội lại gần để cho bọn họ đem cái gì đó phát xuống dưới. Truyền tới trên tay Lý Cường, hắn phát hiện ra một phiến ngọc phù nho nhỏ, xem xét một chút thì phát hiện ra đây là hộ thân ngọc phù, trong lòng vô cùng tò mò, tự hỏi: " Làm cái gì đây, chẳng lẽ muốn chúng ta đi tới địa phương nguy hiểm nào đó? Nhưng nhìn thấy không giống lắm, thật là kỳ quái."

Văn Thu Ly nhìn thấy mọi người đã cầm lấy ngọc phù, lớn tiếng nói: " Mọi người đừng kỳ quái, đây chỉ là một khảo nghiệm nho nhỏ, lập tức sẽ cho mọi người nghe một khúc nhạc, nếu nghe không được thì lập tức đập vỡ ngọc phù trên tay, như vậy sẽ không có việc gì nữa. Còn có…nếu như có thể chịu đựng được, xin đừng làm vỡ ngọc phù, a a, đây chính là cách để phân biệt cho các ngươi địa vị và thân phận ở Thiên Lại Thành. Được rồi, tất cả đều ngồi xuống đi."

Lý Cường ngồi ở phía sau Trạch Cố, nhỏ giọng nói: " Hãy cố gắng ngồi cho thẳng, ta sẽ giúp ngươi."

Trạch Cố mặc dù không rõ ý tứ của Lý Cường, nhưng vẫn còn thuận theo gật đầu.

Văn Thu Ly phất tay gọi tới một ngân y đại hán, nói: " Bắt đầu đi, từ Đan Âm mà khởi."

Đại hán kia từ đai lưng lấy ra một Tam Xỉ Xoa màu bạc dài một thước, Lý Cường vừa nhìn thì biết hắn có đai lưng trữ vật. Chỉ thấy hắn đưa Ngân Xoa lên giữa ngực, đột nhiên giơ tay lên, một thanh âm rất lớn phát ra, mọi người ngồi trên mặt đất tựa hồ như bị chấn động muốn nhảy lên, đã có người sợ hãi kêu thành tiếng.

Ngay sau đó, từng thanh âm vang lên nối tiếp, oanh oanh long long, càng ngày càng lớn, càng lúc càng nhanh. Thanh âm nọ như những con sóng lớn nối tiếp, như điện bay chớp giật, phảng phất như sôi trào lớp lớp, thật kinh phách lòng người. Rất nhanh đã có người không chịu được nữa, giữa đám người đã có thanh quang chớp động, người vừa đập vỡ ngọc phù cũng đã bình tĩnh trở lại. Trạch Cố còn có thể chịu được, chỉ là sắc mặt rất khó nhìn. Sau một lúc lâu, chấn âm mới dừng lại.

Lý Cường phỏng chừng đã được khoảng một thời gian, đã có gần một nửa trong đám người đập vỡ ngọc phù. Văn Thu Ly tựa hồ rất hài lòng, ra lệnh cho mấy đại hán mang những người không chịu nổi rời đi.

Hắn cười nói: " Ân, thật không tệ, mọi người nghỉ ngơi một chút, chờ một lát sẽ tiếp tục nghe nhạc khúc thứ hai."

Lý Cường chú ý, vòng đầu tiên những người không chịu được đều là hành thương, còn đám cướp biển và thuyền viên đều có thể ngồi vững.

Lần này lại thay đổi một ngân y đại hán đi lên. Lý Cường phát hiện, thủ hộ tí ( vật bảo vệ tay, bao tay) của người này không giống với người trước, tuy cũng là màu bạc nhưng hoa văn bất đồng, khác hẳn nhau. Trong hắn thầm nghĩ, có lẽ công lực họ cũng cách xa nhau.

Đại hán này rút ra một cây trường phiến màu thúy sắc(xanh biếc), trên trường phiến có rất nhiều lỗ nhỏ. Hắn hướng Văn Thu Lý thi lễ, thân hình có chút chuyển động, một thanh âm trầm thấp vang lên. Trong lòng Trạch Cố thật ra đã rất sợ hãi, hắn cố nén không đập vỡ ngọc phù. Lý Cường ở một bên tùy lúc ra tay trợ giúp Trạch Cố, hắn còn phải tự bảo vệ chính mình.

Thanh âm trầm thấp dần dần lớn lên, mọi người thầm thở dài một hơi, nghĩ rằng không đáng sợ bằng thanh âm vừa rồi. Lý Cường cũng là một hành gia, lặng lẽ truyền âm nói với Trạch Cố: " Cẩn thận đó, lập tức sẽ có lợi hại."

Trong lòng Trạch Cố cả kinh, lập tức thanh tỉnh tinh thần. Âm thanh trầm thấp đột nhiên chuyển thành tiếng rít chói tai, những người vừa mới buông lỏng tâm thần bị tiếng rít làm choáng đầu hoa mắt, cả người chấn loạn, không nhịn được bắt đầu ói mửa, chỉ thấy một đoàn thanh quang liên tục chớp động.

Trạch Cố cũng không chịu được nữa, đang định đập vỡ ngọc phù, đột nhiên cái gì cũng nghe không rõ, đã thấy mơ hồ. Lý Cường đã nhẹ nhàng từ phía sau chạm nhẹ vào lưng hắn, hắn hiểu được là Lý Cường đang giúp đỡ, bèn bỏ ngọc phù xuống.

Lần này chỉ còn có hai mươi người còn ngồi trên mặt đất, còn lại những người khác đều mềm rũ nằm xuống. Văn Thu Ly rất hài lòng, nói: " Ân, phi thường không tệ, mấy người các ngươi có thể đi. Đợi một hồi còn đến Thanh Hi Đường để qua thêm một vòng kiểm tra nữa. Bây giờ nghỉ ngơi thêm một lúc sẽ có người mang thức ăn đến." truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Văn Thu Lý cấp cho những người còn lại một cái bài tử, lúc này mới xoay người rời đi.

Trạch Cố đem bài tử đeo lên trên cổ, cười khổ nói: " Bọn họ rốt cuộc là muốn làm gì a? A a, đại ca, ta có cảm giác hình như vĩnh viễn sẽ không thể rời khỏi được nơi này nữa."

Lý Cường thầm nghĩ: " Sợ rằng để cho ngươi đoán được rồi. Nhìn xem sự việc này, nếu muốn rời đi…rất khó khăn." Nhưng trong miệng hắn lại an ủi: " Không nhất định đâu, đến bây giờ họ còn chưa có biểu hiện gì ác ý, chúng ta cứ bình tĩnh chờ đợi kỳ biến xem sao."

Thật ra trong lòng hắn còn gấp hơn, cũng không biết Lam Tưu công chúa bọn họ bây giờ đã đi đến nơi nào nữa.

Vừa rồi những người rời khỏi sân, một lần nữa bị kêu trở về. Mấy ngân y đại hán cầm mấy cái túi, phát cho mỗi người một quả trái cây màu lam, nói: " Đây là Băng Cơ quả, ăn vào để chống lạnh."

Trong lúc còn đang lộn xộn, có người đi tới bên cạnh Lý Cường nói: " Sao ngươi lại ở đây?"

Lý Cường nghe câu nói của hắn thì giật mình hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, không khỏi kinh hãi.