Nạp Thiện sau khi cởi xong Vô Tình Kết độc chú, vẫn chờ đợi tại một khu nhà tư nhân hào hoa, đây là một khu biệt thự cổ ở nước Pháp. Hắn bắt đầu liên lạc với kẻ dưới tay của mình, điều tra sự kiện tập kích lần này.
Triệu Hào và Thản Ca mang theo Tôn Ngang, Vương Nhạc Lâm và Trương Cẩm Quang đi theo Lý Cường du ngoạn chung quanh.
Lý Cường đối với Châu Âu vốn không quen lắm, sau ngàn năm địa danh và tên nước của Châu Âu biến đổi rất nhiều, hắn càng thêm xa lạ, cũng may Triệu Hào tinh thông các loại ngôn ngữ, làm hướng đạo không thành vấn đề gì.
Trải qua mười ngày du ngoạn, Lý Cường đối với sự mới mẻ của địa cầu cảm giác từ từ bình thản xuống tới.
Tôn Ngang, Vương Nhạc Lâm và Trương Cẩm Quang lại hăng hái bừng bừng, ba người mua rất nhiều vật phẩm, tất cả tiền bạc tiêu phí đều do Triệu Hảo chi trả.
Lý Cường dọc theo đường đi chú ý tìm tòi tìm kiếm, cố gắng tìm được chủ nhân của Tâm Giám Chi Hoa, đáng tiếc không có phát hiện người nào thích hợp. Nạp Thiện thông qua một nhóm người điều tra, rốt cuộc tra được một chút dấu vết.
Vào một ngày, mấy người Lý Cường còn chưa ra cửa, Nạp Thiện chạy tới, hắn tức khí hừ hừ nói: " Lão đại, người của Độc Chú Giáo đích xác tới nơi đây rồi, ông nội nó, bọn họ dám xuống tay với ta, ta phải chơi chết bọn họ."
Lý Cường lại dương dương ngồi trên sô pha, chậm rãi nói: " Chỉnh chết bọn họ có thú vị gì, giao cho ta xử lý là được rồi."
Nạp Thiện không cam lòng kêu lên: " Lão đại, ta muốn báo thù! Ta muốn giết sạch bọn họ!"
Lý Cường quát: " Báo thù? Báo thù cái gì? Ngươi tu chân rất nhanh sẽ đi vào giai đoạn kế tiếp, giết người đối với tu vi của ngươi không có lợi, bằng vào tu vi bây giờ của ngươi…người có khả năng giết ngươi có quá nhiều, ngươi cho rằng mình lợi hại không tưởng nổi hay sao? Có thể tùy tiện giết người?"
Nạp Thiện nhất thời tức khí, cúi đầu làu bàu: " Trước kia không phải ngươi cũng không chút cấm kỵ sao, như thế nào ta lại không được?"
Triệu Hào quát: " Nạp Thiện, ngươi nói cái gì?"
Lý Cường khoát tay ngăn cản hắn, tiếp tục nói: " Nạp Thiện, nếu ngươi không chú trọng đề cao cảnh giới, tu vi sẽ dừng lại, giết người mang đến kích thích đối với sự ảnh hưởng cảnh giới phi thường lớn, nhất là ở giai đoạn này…ngươi phải cố gắng tận lực tránh việc giết người, nếu không ngươi sẽ hối hận."
Nạp Thiện mặc dù không cách nào thể hội một phen khổ tâm của Lý Cường, nhưng hắn cũng giống như Triệu Hào, đối với lời nói của lão đại là luôn luôn phục tùng.
Nạp Thiện sờ sờ cái đầu bóng lưỡng, cười khổ nói: " Được rồi, được rồi, nếu lão đại nói không thể giết, ta sẽ không giết…ách, lão đại, giao cho ngươi xử lý…ngươi có thể phóng thả bọn họ hay không?"
Trương Cẩm Quang gần đây vẫn đi theo Lý Cường, từ sau khi phục dùng Tiểu Bồi Nguyên Đan, hắn dần dần nhận thấy được biến hóa của chính mình, cả người phảng phất tràn đầy sức lực, mỗi ngày ngủ chỉ ba giờ cũng không có gì mệt nhọc.
Nạp Thiện dạy cho hắn một bộ công pháp tu luyện đơn giản, lúc đầu hắn còn không xem trọng, thẳng đến có một ngày, trong lúc vô ý một quyền đánh nát một cái bàn, hắn mới ý thức được mình nhặt phải bảo bối, bắt đầu mỗi ngày khổ tu không nghỉ.
Lúc này, hắn nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Nạp Thiện, tự mình lại không dám chen lời, liền mở ti vi trên tường, cố gắng dời đi mục tiêu.
Lý Cường vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ti vi dán sát tường thế này, hắn tò mò quay đầu nhìn lại, trên ti vi đang chiếu một đại hội âm nhạc. Hắn nhìn một chút không có gì hứng thú, tiếp theo nói: " Nạp Thiện, ta sẽ không giết bọn họ, nhưng ta sẽ đưa bọn họ đến một tinh cầu không người, để cho bọn họ tự sinh tự diệt…ngươi xác định là ai tập kích hay sao?"
Nạp Thiện gật đầu nói: " Đã xác định rồi, chính là Uy Liêm kia thuê người đến đánh lén, còn có phản đồ Trương Vu Quốc kia…tên kia đã bị người diệt khẩu, hừ! Ta đã xong tin tức xác thực, Uy Liêm bỏ ra số tiền rất lớn mời trưởng lão của Độc Chú Giáo hạ Vô Tình Kết cho ta, ta phái người tìm được ổ của bọn họ, ngày mai sẽ dẫn người tính sổ với bọn họ!"
Lý Cường đột nhiên nghe được một khúc nhạc quen thuộc, trong đó ẩn chứa Thiên Lại Chi Âm công pháp đặc hữu của Thiên Lại Thành, hắn giật mình quay đầu nhìn xem, trên ti vi có một cô gái đang ca hát.
Trương Cẩm Quang kêu lên: " Oa, đây là ca sĩ Tinh Tinh mà ta thích nhất."
Con mắt của Lý Cường suýt chút nữa muốn rớt ra, ca sĩ trên ti vi chính là Mai Tinh Tinh! Hắn kinh ngạc hỏi: " Triệu Hào, đây là chuyện gì xảy ra?"
Triệu Hào cười nói: " Hoa tiền bối mang theo một bang tiểu sư đệ và tiểu sư muội, mở một công ty điện ảnh rất lớn, tất cả tiền bạc đều do Phong Duyên Hội cung cấp, a a, Hoa tiền bối là vì vui chơi thôi."
Lý Cường trợn mắt há hốc mồm nói: " Là..Hoa…Hoa đại tỷ? Ai, nàng chỉ có hai đồ đệ, ở đâu ra một bang tiểu sư đệ và tiểu sư muội?"
Nạp Thiện chen lời nói: " Lão đại, còn có một nhóm người là bằng hữu của ngươi, là từ Thản Bang Tinh Thiên Lại Thành đi tới, các nàng tinh thông âm luật, được Hoa tiền bối đưa đến nơi đây, chuyên chờ ngươi trở về."
Lúc trước Lý Cường chỉ đại khái hỏi Triệu Hào một chút, cụ thể có ai đi tới địa cầu hắn cũng không rõ ràng. Hắn vội hỏi: " Ngươi có điện thoại của Hoa đại tỷ không?"
Nạp Thiện nói: " Ta có, lão đại, ngươi chờ một chút."
Hắn mở điện thoại, rất nhanh trên màn hình xuất hiện hình ảnh của Hoa Mị Nương. Chỉ nghe nàng nói: " Nạp Thiện, ngươi lại tới quấy nhiễu ta, lần này nếu không có chuyện gì, xem ta làm sao thu thập ngươi."
Nạp Thiện hắc hắc cười khúc khích vài tiếng, nói: " Hoa tiền bối, ta không dám tao nhiễu lão nhân gia ngươi…thật là có chuyện quan trọng."
Hoa Mị Nương cười mắng: " Đầu bóng lưỡng đáng chết, có chuyện gì trọng yếu, nói mau!" Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenyy.com
Trương Cẩm Quang, Tôn Ngang, Vương Nhạc Lâm ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại, Tôn Ngang nhỏ giọng nói: " Trời ạ, đây không phải là đại tỷ của làng ca nhạc Hoa Mị Nương sao…ông chủ không ngờ cũng quen biết…" Ba người liếc nhau, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc và kinh ngạc. Trương Cẩm Quang lắc mạnh đầu, nhỏ giọng nói thầm: " Ta đại khái là đang nằm mộng."
Lý Cường đi vào, nói: " Hoa đại tỷ, là ta."
Trên màn ảnh, Hoa Mị Nương giật mình ôm miệng nín bặt cả nửa ngày, một hồi lâu nàng mắng: " Tiểu tử thúi! Ngươi rốt cuộc đã trở về, hay a, trở về rồi cũng không đến gặp ta, hừ, xem ta làm sao thu thập ngươi…"
Lý Cường cười hì hì cắt đứt lời nàng: " Hoa đại tỷ, ta nào dám a, hà hà, ta không phải đã gặp lão nhân gia ngươi rồi đây sao?" Hắn vừa nhìn thấy Hoa Mị Nương thì lại nghĩ tới Phó đại ca, trong lòng không nhịn được dũng khởi lên một cỗ ấm áp.
Hắn hỏi: " Đại tỷ, ngươi ở nơi nào? Ta đến được không?"
Hoa Mị Nương cười nói: " Được a, tiểu tử thúi, Nữu Nữu và Vũ Hồng đều ở chỗ này, còn có Phiêu Duyên, Lan Hinh và tiểu Nghiên nhi cũng ở đây, chúng ta đang ở thành phố biển, địa chỉ cụ thể Triệu Hào biết, ta đợi ngươi lại đây."
Lý Cường gác điện thoại, hỏi: " Thành phố biển ở nơi nào?"
Triệu Hào nói: " Chính là Thượng Hải thời cổ đại, bởi vì từng bị nước biển bao phủ qua, sau này lại trọng kiến trở lại, cho nên đổi tên là Hải Thị( thành phố biển), cả tòa thành thị còn thấp hơn mặt nước biển mười thước, nhưng lại là thành thị phồn hoa nhất Á Châu."
Lý Cường nhắm mắt trầm tư, trong chốc lát đã đem phương vị của Hải Thị hiểu được rõ ràng.
Lý Cường nói: " Nạp Thiện, ngươi đi chuẩn bị một chút, ta rất nhanh sẽ quay lại, đến lúc đó chúng ta cùng đi tìm Uy Liêm, nhớ kỹ! Đừng nóng vội tự đi một mình, độc chú của Độc Chú Giáo rất âm độc, khó lòng phòng bị, nhất định phải chờ ta trở lại, hiểu chưa?"
Nạp Thiện làu bàu nói: " Sao lại nghiêm trọng vậy, Uy Liêm hỗn đản kia căn bản là không có khả năng gì, ta một tay là có thể bãi bình bọn họ…" Nhìn thấy Lý Cường trừng mắt, hắn vội vàng sửa lời nói: " Ta đợi lão dại trở lại, ta đợi lão đại trở lại, hà hà."
Trương Cẩm Quang ba người lộ ra sắc mặt vui mừng, trong khoảng thời gian này đi theo Lý Cường, ba người đều hiểu được Lý Cường là một quái nhân không có gì là không làm được, chỉ cần chuyện hắn muốn làm, cơ hồ không cần gì phải lo lắng.
Trương Cẩm Quang dùng sức nhu nhu con mắt, nhỏ giọng nói: " Lão Tôn, Tinh Tinh đại mỹ nữ là thần tượng của ta, ai, ta cảm giác như đang nằm mộng." Đây là lần thứ hai hắn nói mình đang nằm mộng.
Tôn Ngang liếc mắt nhìn hắn, khinh thường nói: " Ngươi là một cái bánh bao đất, quả văn kém cỏi! Chỉ là một ca sĩ thôi, có gì đáng ngạc nhiên chứ?" Ngữ khí của hắn cực kỳ khinh miệt.
Trương Cẩm Quang tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác, không hề để ý đến hắn. Nhưng thật ra Tôn Ngang cũng là người hâm mộ Tinh Tinh, nhưng hắn dù sao khi nhìn thấy Trương Cẩm Quang thì thấy không vừa mắt, vì thế muốn đối nghịch với hắn. Lý Cường ngoắc Thản Ca tới, nói: " Ngươi quản hắn một chút, đừng cho hắn nổi điên."
Thản Ca cười nói: " Lão đại, ngươi yên tâm đi, người này không dám đâu."
Nạp Thiện vẻ mặt đau khổ, sờ sờ cái đầu trọc của mình, nói: " Ta tận lực nhẫn nại thôi, thật sự nhịn không được, ngươi nhắc nhở một tiếng."
Lý Cường gật đầu nói: " Thật sự nhịn không được thì đừng miễn cưỡng, chỉ cần không cố chấp là được."
Hắn rất rõ ràng, đường tu chân của người tu chân phi thường gian nan, giống như đi trên sợi dây thép, cảnh giới bình hành cũng phi thường trọng yếu, để cho Nạp Thiện phải cố gắng khống chế, đối với hắn cũng bất lợi.
Triệu Hào hỏi: " Chúng ta làm sao trở về?"
Lý Cường cười nói: " Rất phương tiện." Hắn tiện tay vung lên, một vòng kim mang hiện lên, trong phòng chỉ còn lại Nạp Thiện và Thản Ca hai người.
Nạp Thiện kêu lên quái dị: " Lão đại chạy nhanh quá đi."
Hải Thị là một tòa thành thị thật lớn, là thành phố phồn hoa nhất Á Châu, cũng là thành thị buôn bán lớn của thế giới.
Lý Cường mang theo Triệu Hào, Trương Cẩm Quang, Tôn Ngang và Vương Nhạc Lâm thuấn chuyển qua con đê ngăn nước biển bên ngoài thành Hải Thị, năm người lặng yên hiển xuất thân hình.
Trương Cẩm Quang, Tôn Ngang, Vương Nhạc Lâm đều là lần đầu tiên bị thuấn di, ba người mơ hồ nhìn con đê ngăn nước biển thật lớn, một thoáng sau, Trương Cẩm Quang cả kinh kêu lên: " Điều này sao có thể?"
Tôn Ngang mặc dù cũng rất kinh ngạc, nhưng vẫn như cũ khinh thường nói: " Như thế nào không có khả năng, bây giờ không phải đã tới Hải Thị rồi hay sao? Ngươi rửa sạch con mắt rồi hãy nhìn cho kỹ đi."
Triệu Hào nhịn không được nữa, hắn nhấc chân đá ra một cước, trách mắng: " Hai người các ngươi, an tĩnh một chút cho ta, đừng có nói hưu nói vượn!"
Lý Cường không để ý tới bọn họ nói cái gì, hắn chuyên chú nhìn thành thị xa xa, chỗ thành thị này đã khác hẳn bộ dáng lúc hắn rời đi. Trước mắt thành thị này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trên không trung thỉnh thoảng có máy bay bay qua, tòa nhà cao vút trong mây nhìn qua tựa như không có thật.
Hắn không khỏi than thở: " Khi ta rời khỏi đây, điểm cuối cùng dừng lại chính là thành thị này, bao nhiêu năm tháng trôi qua…nơi này đã hoàn toàn thay đổi."
Triệu Hào dường như có thể giải thích được tâm trạng của Lý Cường, hắn cũng từng có kinh nghiệm như thế. Hắn nói: " Sư tôn, thời gian dài quá, người cũng đã chết lặng rồi, a a, năm tháng vô tình a." Ngữ khí lộ ra vẻ bất đắc dĩ sâu sắc.
Thần thức của Lý Cường tìm kiếm trong đại phạm vị, rất nhanh, hắn đã tìm được khu vực ba động của người tu chân, trong đó có một chỗ đặc biệt quen thuộc.
Hắn nói: " Chúng ta đi!" Tay vung lên, phát ra một vòng kim quang, năm người lại thuấn di đi.
Liên tục hai lần thuấn di làm cho Trương Cẩm Quang ba người rất khó chịu nổi, bọn họ mặc dù đã ăn tiểu Bồi Nguyên Đan, so sánh với người thường thì thân thể đã cường kiện hơn rất nhiều, nhưng thuấn di cũng làm cho bọn họ váng đầu hoa mắt.
Trương Cẩm Quang dùng sức lắc lắc đầu, sau một lúc lâu mới nhìn thấy hoàn cảnh chung quanh, hắn phát giác năm người đứng trong một căn phòng rất lớn, tựa hồ là một phòng hội nghị. Hắn tò mò hỏi: " Ông chủ, đây là địa phương nào?"
Lý Cường nhàn nhạt nói: " Chúng ta tới rồi, đi ra ngoài tìm người đi."
Trong lòng Triệu Hào có chút hiểu được, dù sao hắn ở trong tu chân giới tu luyện thời gian đã rất lâu, hắn xoay người mở cửa phòng hướng ra ngoài đi đến. Lý Cường cười nói: " Đi thôi, ở trong phòng này không đợi được người đến." Rồi đi theo Triệu Hào ra ngoài.
Trương Cẩm Quang dùng tay vịn đầu, hồ đồ đi theo phía sau, Tôn Ngang và Vương Nhạc Lâm cũng giống nhau, bọn họ đều bị thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của Lý Cường làm cho hồ đồ.
Thần thức của Lý Cường tập trung trên lầu trên, hắn biết Hoa Mị Nương đang ở bên trên đó.
Đi tới thang máy, hai người bảo an ngăn cản đường đi, trong đó một người hỏi: " Các ngươi là ai? Xin xuất ra thẻ căn cước." Một người lập tức báo cáo cho trung tâm.
Lý Cường khen: " Tính cảnh giác của người nơi này rất cao."
Triệu Hào không khách khí chút nào, hắn tiện tay một vòng, hai người bảo an đã bị hắn định trụ thân hình.
Trương Cẩm Quang tò mò tiến lên, dùng tay vỗ vỗ gương mặt một người, nói: " Trời ạ, hắn bất động rồi..hắn bất động rồi, ngươi…ngươi làm sao làm được? Dạy cho ta đi."
Triệu Hào lạnh lùng nói: " Dạy cho ngươi? Dạy cho ngươi làm gì? Ngươi muốn đi đánh cướp?"
Trương Cầm Quang sợ đến co rút đầu lại, nói thầm: " Các ngươi đều là người có tiền…còn dùng ta đi đánh cướp…"
Tôn Ngang đẩy hắn vào thang máy, nói: " Tâm thuật bất chánh, đi vào!"
Trương Cẩm Quang cũng đã có thói quen đấu võ mồm với Tôn Ngang, hắn trừng mắt nói: " Ai mượn ngươi lắm miệng, ngươi tính toán gì vậy, ta phi!"
Triệu Hào quát khẽ: " Đều cũng câm miệng, nếu không thì cút!" Hắn dùng chân nguyên lực phát xuất ra thanh âm, Trương Cẩm Quang, Tôn Ngang và Vương Nhạc Lâm đều run lên, nhất thời một câu cũng không dám nói.
Lý Cường cười nói: " Triệu Hào, đừng dọa tiểu hài tử nữa." Ngữ khí của hắn rất bình thản, nhưng nội dung câu nói lại làm cho ba người thiếu chút nữa phát cuồng, bởi vì Lý Cường nhìn qua so với bọn hắn còn muốn trẻ hơn, khẩu khí lại to lớn như thế, ba người đều cảm thấy không phục lắm.
Cửa thang máy vừa mở ra, Lý Cường đưa tay hư trảo, chỉ nghe một thanh âm trầm muộn, trong kình khí bắn ra bốn phía, hắn đi ra thang máy.
Bên ngoài cửa thang máy là một phòng khách lớn, đứng tám người mặc tây phục màu đen vạm vỡ, phương vị đứng là một loại trận pháp công kích, Lý Cường vừa ra cửa thang máy, đã phá rớt trận pháp bố trí tại cửa.
Hắn hỏi: " Hoa đại tỷ làm gì đây, định cấp cho huynh đệ của mình thị uy? Các ngươi là ai?"
Tin tức dưới lầu đã sớm truyền lên, vừa rồi Triệu Trì định trụ nhân viên bảo an dưới lầu, trên lầu đã khẩn trương bày trận đợi, những người này đều là bảo tiêu của công ty Hoa Mỵ Nương.
Lý Cường thản nhiên đi tới giữa bọn họ, nói: " Mời thông báo một tiếng, nói…huynh đệ của bà chủ các ngươi tới."
Tám bảo tiêu vẻ mặt khẩn trương cực kỳ, người này vừa hiện thân đã phá hư trận pháp vây người, thực lực mạnh cũng là lần đầu tiên bọn hắn gặp phải, bởi vậy Lý Cường nói gì bọn họ vốn không nghe được.
Bảo tiêu cầm đầu hét lớn một tiếng: " Đứng lại!" Những bảo tiêu còn lại mỗi người móc ra một ngọc phù.
Lý Cường không muốn làm bị thương thuộc hạ của Hoa Mỵ Nương, nói: " Triệu Hào, ngươi tìm Hoa đại tỷ liên lạc một chút, Trương Cẩm Quang, ba ngươi ở lại trong thang máy đừng đi ra." Lại nói với bảo tiêu: " Ta khuyên các ngươi không nên coi thường vọng động…" Hắn còn chưa nói xong, tám bảo tiêu đã bóp nát ngọc phù.
Triệu Hào quát to: " Làm càn!" Hắn há mồm phun ra Hàn Tước kiếm, ngân mang chớp động, phi kiếm giống như một đám phi điểu đánh về phía tám người.
Lý Cường quát: " Định!" chiêu thức thần linh huyền có thể đem hết thảy chung quanh tất cả vật thể đang hoạt động cố định lại, đây là thủ pháp hắn đắc được từ Nguyên Giới. Cho tới bây giờ đến địa cầu, hắn chỉ cần có thời gian là nghiên cứu Nguyên Giới rốt cuộc có thể mang đến cái gì, chỉ là nghiên cứu sơ sài đã làm cho hắn khiếp sợ vạn phần, Nguyên Giới lực đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng của hắn.
Triệu Hào vội vàng thu hồi Hàn Tước kiếm, hắn không nghĩ tới sư tôn lại tự mình động thủ.
Tám bảo tiêu giống như đang ở trong ác mộng, bọn họ có thể tự hỏi nhưng không cách nào nhúc nhích, ngọc phù đánh ra ngoài cũng phù tại không trung đình trệ không tiến nữa.
Lý Cường tiện tay đem ngọc phù đã bể tan cuộn thành một đoàn, trong phút chốc ngọc phù bạo liệt ra.
Một đoàn hào quang màu vàng khá lớn xuất hiện trước mắt mọi người, trong màn hào quang thải quang của ngọc phù bị bóp vỡ tứ tàn bay vụt, nhưng không cách nào đột phá màn hào quang, nhìn qua vừa xinh đẹp lại vừa quái dị.
Lý Cường cười nói: " Hoa đại tỷ, nếu không ra thì phiền toái đó!" Trong phút chốc, tất cả phòng ốc đều nghe được thanh âm của Lý Cường.
Vừa dứt lời, liền nghe được tiếng cười khúc khích truyền đến, người còn không có nhìn thấy, thanh âm đã truyền tới trước: " Tiểu tử thúi, sao lại tới nhanh như vậy…"
Hoa Mị Nương mang theo một đám nữ hài tử như hoa nở đi tới, lúc này Triệu Hào mới mang theo Trương Cẩm Quang ba người đi ra khỏi thang máy.
Trương Cẩm Quang ba người trợn mắt há hốc mồm nhìn một đám đại minh tinh nổi tiếng nhất đương kim đi vào đại sảnh, ngay sau đó là một màn làm cho bọn họ khó có thể tin, chỉ thấy đại ca sĩ Tinh Tinh và đại minh tinh ảnh hậu Kiều Vũ Hồng, hai người giống như chim én về tổ, một đầu chìm vào trong lòng ngực Lý Cường, các cô nương đi phía sau cũng vây lên, ca ca tiền bối tiếng kêu vang ríu rít thành một mảnh.
Lần này ngay cả Tôn Ngang cũng muốn ngất, hắn thở dài: " Trời ạ, đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ những minh tinh này đã sớm quen biết hắn?"
Vương Nhạc Lâm ngây ngốc nhìn một hồi, rốt cuộc tỉnh táo lại, lắc đầu nhỏ giọng nói: " Bỏ đi, chúng ta không thể hiểu rõ những việc này đâu."
Hoa Mị Nương vẫn bộ dáng cũ, nàng mặc một bộ kỳ bào màu phấn sắc nhạt, mái tóc bới cao, chậm rãi tiến lên.
Mai Tinh Tinh gắt gao ôm lấy cánh tay Lý Cường, tỉ mỉ đánh giá Lý Cường, hồi lâu mới nói: " Ca ca, huynh thật ngoan tâm, bỏ lại tỷ muội chúng ta lâu như vậy…"
Kiều Vũ Hồng ôm cánh tay bên kia của Lý Cường, nàng so với trước kia sáng sủa hơn rất nhiều, cười cười nói: " Ca ca, lần này tới, sẽ không đi nữa chứ?"
Lý Cường ôm hai người, vui vẻ nói: " Nữu Nữu, Hồng nhi, đợi khi đại ca có thời gian rảnh, mang các ngươi đi tới một địa phương thật tốt tu luyện." Hắn đột nhiên toát ra một ý niệm trong đầu, nếu mình là Nguyên Giới Chi Chủ, vậy hoàn toàn có thể thiết trí một ngôi nhà tại Nguyên Giới, một ngôi nhà có thể an tâm tu luyện.
Hoa Mị Nương đi tới bên cạnh Lý Cường, một ngón tay điểm vào trán hắn, nói: " Hay a, tới chỗ đại tỷ liền thị uy, ngươi làm gì bọn họ vậy?" Nàng vẫn bộ dáng mạnh mẽ như trước.
Trong lòng Lý Cường cảm thấy ấm áp vui vẻ cười nói: " Hoa đại tỷ, ngươi xem trận thức bọn hắn bày ra, là bọn hắn muốn khi dễ ta a, hắc hắc, tiểu đệ đã hạ thủ lưu tình rồi." Nói xong niệp chỉ bắn ra, tám bảo tiêu lập tức khôi phục hành động tự do.
Hoa Mị Nương trợn tròn mắt, nhìn người cầm đầu bảo tiêu khiển trách: " Các ngươi một đám phế vật! Nhìn người cũng không có ánh mắt, bằng vào mấy người các ngươi muốn đánh với hắn? Đều sống chán rồi sao! Nhớ kỹ, hắn là huynh đệ của ta! Hừ."
Tám bảo tiêu bị đánh đến đầu cũng không dám ngẩng lên, Lý Cường vừa rồi biểu hiện ra thực lực, căn bản là bọn hắn xem không hiểu nổi.
Lý Cường khuyên nhủ: " Hoa đại tỷ, bọn họ cũng vì chức trách, đừng trách bọn họ nữa." Hắn lại nhìn lướt qua đám người nhận thức một phen, dù sao cũng đã rất lâu, rất nhiều người cũng đã có chút mơ hồ, hắn nhất nhất điểm danh nói: " Ngươi là…Hoàng Nghiên, tiểu Nghiên nhi, ngươi là…Phiêu Duyên, ngươi là Lan Hinh…"
Hoàng Nghiên cười hì hì nói: " Tỷ muội chúng ta đã là lần thứ hai đi ra lịch lãm, sau khi gặp Hoa tỷ tỷ, chúng ta đã quyết định đến nơi đây, hì hì, a…được rồi, sư tôn nhờ chúng ta truyền lời, xin tiền bối có rảnh đến Thiên Lại Thành chơi."
Lý Cường hỏi: " Hải đại tỷ vẫn tốt chứ?"
Phiêu Duyên hành lễ nói: " Sư tôn đều tốt."
Mọi người hàn huyên một phen, dưới sự dẫn đầu của Hoa Mị Nương, đi tới một phòng tiếp khách lớn.
Trương Cẩm Quang ba người bị để lại bên ngoài phòng khách, có một số việc bọn họ không thể biết, dù sao thế giới người tu chân cách bọn họ rất xa xôi.
Lý Cường trước tiên đem chuyện của mình nói một lần, lại nói đến việc mình trở thành Nguyên Giới Chi Chủ.
Hoa Mị Nương mặc dù kiến thức nghiễm bác, nhưng đối với Nguyên Giới cũng khó có thể giải thích, nàng hỏi: " Ngũ đệ, Nguyên Giới là cái gì?"
Lý Cường nói: " Ta còn không hiểu rõ ràng về Nguyên Giới, sự tồn tại của Nguyên Giới ta cũng khó giải thích, bất quá..lực lượng của Nguyên Giới tựa hồ ta có thể hoàn toàn sử dụng, nơi đó cảm giác như là một tiên giới khác."
Hoa Mị Nương sợ ngây người: " Gì, tiên giới khác?" Nàng đương nhiên hiểu được tiên giới đối với người tu chân ý nghĩa gì.
Những người khác cùng dùng ánh mắt không thể tư nghị nhìn Lý Cường, chỉ có Triệu Hào là thản nhiên, dù sao Lý Cường là sư tôn, mặc kệ Lý Cường là Nguyên Giới Chi Chủ cũng tốt, là tu thần giả cũng tốt, sư tôn vẫn chính là sư tôn.
Một hồi lầu, Hoa Mị Nương mới nói: " Nguyên Giới…như thế nào mới có thể tiến vào?"
Lý Cường nói: " Ta ở Hâm Ba Giác khai thiết một cái thông đạo, có thể tùy ý tiến vào Nguyên Giới."
Hoa Mị Nương lắc đầu nói: " Hâm Ba Giác? Đó là địa phương nào?"
Lý Cường buông lỏng toàn thân ngồi vào sô pha, cười nói: " Rất xa, nếu có tiên nhân dùng Tinh Diệu thì có thể nhanh một chút, nếu dùng truyền tống trận, không có ngoài trăm năm thì không có khả năng tới."
Hoa Mị Nương ngồi bên cạnh Lý Cường, nàng nhấc tay gõ nhẹ vào đầu Lý Cường, dịu dàng nói: " Tiểu tử thúi! Ngươi muốn đại tỷ chạy tới chỗ xa như vậy làm chi?"
Mai Tinh Tinh mặc kệ, nàng ôm Hoa Mị Nương làm nũng nói: " Hoa tỷ tỷ, ngươi đừng khi dễ ca ca ta."
Hoa Mị Nương cười khanh khách nói: " Nữu Nữu xót xa sao? Hì hì, ngươi yên tâm đi, tiểu tử này da dày lắm, dù dùng phi kiếm bắn hắn cũng không có việc gì đâu."
Lý Cường không thèm để ý cử động của Hoa Mị Nương, hắn tiếp tục nói: " Hoa đại tỷ, ta là Nguyên Giới Chi Chủ, chỉ cần ta nguyện ý, có thể tống bất luận kẻ nào tiến vào Nguyên Giới, ta không cần thông đạo."
Mọi người đều cũng nghe cái hiểu cái không, Lý Cường tu vi bây giờ thật sự rất cao, hắn có Nguyên Giới, cũng là ý nghĩa chính mình có thực lực của Thủy Ẩn Giả.
Mai Tinh Tinh cười hì hì nói: " Ca ca, đưa chúng ta đi Nguyên Giới chơi đi, có được hay không?"
Lý Cường nói: " Được, sau này ta đưa mọi người cùng đi Nguyên Giới tu luyện, linh khí nơi đó so với nơi này sung túc nhiều lắm." Hắn đột nhiên đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nghi hoặc nói: " Kỳ quái, là ai tới? Hay thật…"
Hắn không đầu không đuôi nói một câu, làm cho mọi người cảm thấy kỳ lạ.
Hoa Mị Nương hỏi: " Người nào tới? Sao ta không phát hiện?"
Hoa Mị Nương nói xong, không khí trong phòng tiếp khách nhất thời phảng phất như vặn vẹo, một trận ba động, một hình người hiển lộ ra. Chỉ nghe một tảng âm như phá không vang lên: " Ta thật thương cảm a!"
Lý Cường một trận da đầu tê dại, hắn biết Thiên Chân Thượng Nhân tới.