Chương 256: Chương 256

Nhung Thần Nha mang theo nhóm người Lý Cường đi tới địa phương trao đổi vật phẩm.

Đây là bình thai rất lớn, mặt đất bằng bạch ngọc để ngồi, bên trên không có một bóng người. Chính giữa bình thai có một cái bàn hình vuông, dùng Hải Tinh Thạch mài dũa mà thành, lóe ra quang hoa năm màu, bên trên điêu khắc năm cây trụ, dài ngắn không đồng nhất, lóe ra kim quang nhàn nhạt.

Xích Minh cười nói: " Đây là địa phương nào? Cái đó là thứ gì vậy?"

Nhung Thần Nha nói: " Đây là địa phương mọi người trao đổi vật phẩm trong Phong Thần Bài, tên gọi Dịch Thai, chỉ cần xao động trụ Khánh Linh trên đài, thì người của Phong Thần Bài sẽ biết nơi này có người muốn trao đổi vật phẩm. Dịch Thai cũng là nơi mọi người trao đổi thể ngộ của mình, Khánh Linh trụ có các loại tín hiệu bất đồng, có chuyên môn tụ tập Tán tiên, có gọi về tu tiên, cũng có chiêu tập mọi người, a a, hôm nay chiêu tập Tán tiên đi." Hắn nói xong, vung chỉ bắn ra, Khánh Linh trụ phát ra tiếng chấn run dễ nghe.

Lý Cường chú ý Nhung Thần Nha bắn trúng ngay giữa Khánh Linh trụ, còn những Khánh Linh trụ dài nhất và ngắn nhất hắn cũng không có chạm tới.

Nhung Thần Nha cười nói: " Lần này là vì ngươi mới chiêu tập bọn họ, cho nên lão huynh ngươi là chủ nhân, đợi lát nữa người đến, ngươi phải xuất ra vật phẩm đắc ý nhất của mình trao đổi, nếu không những Tán tiên sẽ xem thường ngươi đó...a a, chỉ đùa một chút, mọi người mời ngồi."

Lý Cường chẳng những pháp bảo nhiều, trong thủ trạc còn mang theo không ít trân hi tài liệu, hắn không quan tâm cùng mọi người ngồi xuống.

Ước chừng qua khoảng mười phút, trên Dịch Đài thanh quang bạch quang chiếu sáng thành một mảnh. Lý Cường trợn mắt há hốc mồm nhìn, hắn khó có thể tưởng tượng nơi này lại có nhiều Tán tiên như vậy, tới chừng mười bảy, mười tám người. Bọn họ nhìn thấy Nhung Thần Nha, đều tiến lên hành lễ, trong đó có một đại hán nói: " Nhung đại ca, là ai muốn trao đổi...di, có bằng hữu mới tới?"

Nhung Thần Nha ở chỗ này tựa hồ uy tín rất cao, hắn cười nói mời mọi người ngồi xuống, sau đó giới thiệu cho Lý Cường.

Xích Minh vẫn đang dương dương ngồi, cười hì hì nhìn, hắn cũng không muốn cùng với những Tán tiên này quen biết. Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát cũng vừa mừng vừa sợ, nhìn thấy nhiều Tán tiên như vậy, trong lòng bọn họ khởi lên một loại cảm giác thân thiết, hai người theo Lý Cường cùng tiến lên bắt chuyện.

Lý Cường cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì sư tôn và đại ca đều là Tán tiên, cho nên hắn đối với Tán tiên vẫn có hảo cảm, hơn nữa hắn vốn yêu thích giao hữu, rất nhanh đã cùng các Tán tiên cười cười nói nói.

Nhung Thần Nha vỗ vỗ tay, nói: " Các vị huynh đệ, vị Lý Cường Lý huynh đệ này là bằng hữu mới từ bên ngoài tới. Mọi người đều cũng biết, trong Phong Thần Bài có rất nhiều thứ bên ngoài không có, thì cũng vậy, bên ngoài có thì bên trong rất thiếu thốn, có cơ hội này, mọi người trao đổi lẫn nhau một chút đi."

Mọi người ầm ầm kêu hay, Nhung Thần Nha tiếp tục nói: " Nếu bắt đầu trao đổi, quy củ mọi người đều cũng biết, theo thứ tự tiến hành, cuối cùng do khách nhân quyết định, người thứ nhất do khách nhân chọn lựa, mặt khác, nhân cơ hội này mọi người cũng có thể tự trao đổi lẫn nhau. Tốt lắm, mọi người đều cũng ngồi xuống, ai là người thứ nhất?" Chúng Tán tiên đều cũng khoanh chân ngồi xuống.

Một hán tử gầy cao như cây trúc vẫn đứng, hắn nói: " Ta tới trước, a a, ta tu luyện một kiện bảo bối, vội đem tới cho mọi người xem." Nói xong móc trong lòng ngực ra một đồ vật tám cạnh tạo hình cổ quái, chỉ có cỡ nắm tay, phát ra lam quang sâu kín.

Lý Cường bọn họ vẫn là lần đầu tiên kiến thức tràng cảnh như vậy, cảm giác thập phần mới mẻ.

Lý Cường cười nói: " Vị đại ca này, vật này dùng thế nào?"

Hán tử cao gầy nói: " A a, đây là Thủy Vu, dùng rất đơn giản, chỉ dùng đã đựng nước thôi."

Lý Cường cười hỏi: " Nga, có thể đựng được bao nhiêu nước?"

Hán tử kia đắc ý cười nói: " Xem bộ dáng, vật này của ta...tiểu ca nhi cảm thấy hứng thú rồi, a a, Thủy Vu này có thể đựng được một đầm nước, có muốn nhìn xem hay không?" Hắn bay ra Thủy Vu, dùng kình lực vô hình nâng lên, hư không treo trước mặt Lý Cường.

Không đợi Lý Cường đưa tay, Nhung Thần Nha nhắc nhở nói: " Cầm vào tay là đã quyết định trao đổi, lão huynh nghĩ cho rõ ràng, quy củ nơi này là một khi cầm trong tay, ngươi phải xuất ra vật làm cho lão Thủy hài lòng, nếu không thì đừng cầm....bỏ đi, hôm nay các ngươi là khách nhân, quy củ này tạm thời bỏ qua, mọi người cảm thấy như thế nào?"

Những Tán tiên đang ngồi đều gật đầu đồng ý. Ở chỗ này trao đổi vật phẩm có một loại quy củ cổ quái, một người lấy ra đồ vật, nếu vài người tranh nhau đổi, thì người cầm món đó trước phải lấy ra được một vật là cho chủ nhân kia hài lòng để trao đổi, nếu không sẽ không có tư cách giành trao đổi trước, chỉ có thể đợi người cuối cùng đổi xong rồi nhận lấy vật phẩm cuối cùng, đây là một chuyện không có chút mặt mũi.

Lý Cường vô tình đưa tay tiếp lấy, cười nói: " Ta tin tưởng hắn thích đồ trao đổi của ta, không tệ, ta đối với Thủy Vu này cảm thấy rất hứng thú...ân, cấm chế rất khác biệt, di, nguyên lai có thể thu tồn khác hẳn những loại nước, vị...này...lão Thủy đại ca, Thủy Vu tổng cộng có mấy linh huyền mở ra?"

Hán tử cao gầy trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, cười nói: " Ta gọi là Phiếu Thủy, mọi người đều gọi ta là lão Thủy, ngươi cũng gọi ta là lão Thủy là được, Thủy Vu của ta có ba thủ linh huyền mở ra, mặt khác còn có hai mươi tiểu thủ linh huyền. Tiểu ca nhi rất lợi hại, liếc mắt một cái đã nhìn ra ảo diệu bên trong, a a, là một hành gia."

Trong lòng Lý Cường lấy làm kinh hãi, hắn biết ở tu chân giới có thể trữ vật cũng không nhiều lắm, có thể chứa đựng đại lượng chất lỏng bảo vật thì càng ít đi, Thủy Vu này đích thật là một nhất kiện cực phẩm trữ vật bảo bối. Theo cách nói của lão Thủy, có ba linh huyền mở ra thì ý nghĩa có ba chủng loại chất lỏng, mà hai mươi thủ linh huyền nhỏ nói cách khác có thể tồn trữ hai mươi chủng loại chất lỏng khác nhau, chỉ là số lượng không nhiều lắm mà thôi.

Hắn tinh tế xem xét Thủy Vu. Tạo hình Thủy Vu rất đẹp mắt, là một vật trong suốt có tám cạnh, giống như là một hộp châu báu, chỉ là ở tám cạnh phân bố những cái lỗ nhỏ, cảm giác phi thường cổ quái. Trên Thủy Vu màu lam đậm, ba động quang hoa màu u lam, nhìn kỹ một chút giống như là đầm nước sâu đậm đang theo gió nhẹ nhàng nhộn nhạo.

Bởi vì Lý Cường là khách nhân, cho nên kiện vật phẩm đầu tiên theo lễ phép phải do hắn đến trao đổi.

Tán tiên nơi này đều cũng biết, Thủy Vu này của Phiếu Thủy cũng không phải là hắn mới chế luyện ra, chỉ cần Phiếu Thủy xuất ra Thủy Vu này, cơ hồ tất cả Tán tiên cũng không dám tiếp nhận, Phiếu Thủy tự nhận kiện bảo bối này là kỳ trân, vẫn bỏ trong thủ trạc cất giữ. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Lý Cường cười nói: " Như vậy nói, ta cũng đem một kiện bảo vật đi ra trao đổi, ân..." Bởi vì bảo bối quá nhiều, hắn nhất thời nghĩ không ra đem cái gì trao đổi mới tốt. Thấy hắn có chút chần chờ, mấy Tán tiên đều cũng không hẹn mà nở nụ cười, tựa hồ cảm thấy Phiêu Thủy vì mọi người uổng phí công sức.

Kỳ Quân Sát không hoảng hốt không vội vàng móc ra một cái bình: " Đồ nhi ngoan, ta tới..." Hắn nói với mọi người: " Các vị, bảo vật trong tay đồ nhi ta không phải tiên binh thì lại là thần khí, ha ha, có điểm hơi làm khó, như vậy đi, ta cũng có một kiện bảo bối, ân, có giá trị hay không, mọi người xem thì hiểu được." Hắn nói xong kháp động linh huyền.

Một lũ khói đen từ trong miệng bình bốc lên, tất cả Tán tiên đều cũng mở to hai mắt, bọn họ khó thể tin nhìn thấy một nguyên anh bị luyện hóa! Ngay sau đó lại toát ra vài khói đen, trong phút chốc, khói đen ngưng kết thành hình người, rít gào giãy dụa. Kỳ Quân Sát lấy một ngón tay bắn ra một đạo thanh mang, nguyên anh bị luyện hóa nhất thời bị định tại không trung. Đây là thứ hắn mạnh mẽ cướp đoạt đi từ Oan Hồn Hải.

Nhung Thần Nha cùng các Tán tiên sắc mặt đều cũng thay đổi, nói giỡn sao, tu luyện nguyên anh là một chuyện rất kiêng kỵ, bọn họ cũng từng từ nguyên anh tu nhập Tán tiên, đối với vật này càng thêm mẫn cảm. Mạc Hoài Viễn vội vàng nói: " Mọi người yên tâm, Kỳ lão đệ đem ra chỉ toàn là nguyên anh do người khác luyện hóa...hắn cướp đoạt tới, không phải tự mình tu luyện."

Kỳ Quân Sát cười nói: " Mọi người yên tâm đi, ta còn không làm chuyện thất đức như vậy đâu, bất quá, ta đã lấy được tới thì cũng là của ta..."

Đám Tán tiên lúc này mới bình tĩnh trở lại, mặc dù bọn họ đối với việc mạnh mẽ cướp lấy nguyên anh của người khác cũng rất kiêng kỵ, nhưng đối với tu luyện nguyên anh lại cảm thấy hứng thú, có loại này nguyên anh, chỉ cần cùng hắn câu thông cho tốt, đem nguyên anh hồn phách tu luyện tiến vào tiên khí, thì loại tiên khí này có linh tính không gì so sánh được.

Phiêu Thủy trong mắt lóe ra quang mang kích động, hắn gấp không kịp đợi hỏi: " Làm sao đổi?"

Kỳ Quân Sát ngạo nghễ, hãnh diện nói: " Một đổi một." Hắn không sầu chuyện Phiêu Thủy không đáp ứng, nguyên anh hồn phách vốn là vô giới.

Phiêu Thủy âm thầm tính toán một chút, hắn nơi này chỉ có thấy lấy được hồn phách của Ba Nạp Nhân, những hồn phách này so với nguyên anh hình thành hồn phách không biết kém hơn bao nhiêu lần, chỉ cần có một nguyên anh hồn phách, có thể tu luyện một kiện tiên khí đắc ý nhất. Hắn căn bản không kịp nghĩ nhiều, liền dứt khoát nói: " Được! Ta đổi!"

Những Tán tiên khác nhất thời quen mắt, đều lấy ra bảo bối đắc ý nhất, cố gắng cùng Kỳ Quân Sát trao đổi.

Kỳ Quân Sát phi thường quý trọng nguyên anh hồn phách này, hắn vừa rồi bỏ đi được là vì muốn giúp cho Lý Cường giải vây. Sau khi cùng Phiêu Thủy trao đổi xong, hắn nhếch miệng cười nói: " Ta không cần những vật này của các ngươi, chỉ cần đồ nhi ngoan của ta xem trúng, cáp, vô luận là cái gì...chỉ cần hắn muốn, các ngươi đều cũng có thể trao đổi nguyên anh hồn phách này của ta."

Lý Cường vội vàng khoát tay nói: " Sư tôn, không cần nữa, vừa rồi ta chỉ là sửng sốt một chút mà thôi, như vậy đi, ta lấy ra một kiện đồ vật, mọi người xem sẽ dùng cái gì đổi được nhé?" Hắn thu hồi Thủy Vu, tiện tay lấy ra một viên Khô Thanh Thần Đan, nói: " Đây là Tam Tập Đan trong Thất Tập Đan, tên gọi Khô Thanh Thần Đan..." Hắn còn chưa nói xong, chúng Tán tiên đã " hô lạp" một chút vây tới, cơ hồ đồng thanh nói: " Ta đổi!"

Lý Cường xuất kỳ bất ý( vô tình), Cửu Diễn Lưu tự nhiên phát lực, một vòng kim mang hiện lên, Tán tiên vây quanh nhất thời bị đẩy ra rất xa. Hắn vội vàng thu nhiếp Cửu Diễn Lưu, áy náy nói: " Xin lỗi, ta không phải cố ý đâu."

Tán tiên nơi này kiến thức rất nhiều, có người cả kinh kêu lên: " Hắn dùng tựa hồ là thần khí!"

Xích Minh ở một bên thấy thú vị, ha ha cười to nói: " Nói nhảm! Đại ca ta dùng đương nhiên là thần khí rồi."

Lý Cường luôn miệng xin lỗi, hắn biết những Tán tiên này đều là người tâm cao khí ngạo, tự mình lại không phải cố ý hiển lộ ra thần khí.

Nhung Thần Nha nói: " Thần đan, chúng ta đích xác không có cái gì có thể trao đổi được, bất quá, nơi này vật phẩm trao đổi tương đối dường như khá tốt, chính là tiên khí. Khô Thanh Thần Đan đối với Tán tiên chúng ta mà nói tác dụng thật lớn, nhất là Tán tiên ở trong Phong Thần Bài, ai, nói đi, bất luận ngươi xem trúng vật gì của chúng ta, chỉ cần ngươi nguyện ý, bất luận kẻ nào cũng sẽ đem ra trao đổi...thần đan là hy vọng xa vời của Tán tiên chúng ta đó."

Phiêu Thủy thu hồi một nguyên anh hồn phách, còn chưa kịp cao hứng đã nhìn thấy Lý Cường xuất ra Khô Thanh Thần Đan, hắn hối hận đến mắt lóe kim tinh, vẻ mặt cười khổ nói: " Nếu biết ngươi có thần đan...ai, đánh chết ta cũng không đòi nguyên anh hồn phách a..."

Nhung Thần Nha nói: " Mọi người đừng cãi cọ, khỏa thần đan này...chúng ta cho dù lấy hết ra cũng không thể trao đổi, lão huynh, hay là dùng một kiện tiên khí trao đổi đi thôi."

Mạc Hoài Viễn mỉm cười nói: " Tiên khí của huynh đệ ta cũng không nhiều, như vậy đi, ta lấy ra một vật cho mọi người xem thử, nếu cảm thấy được, chúng ta trao đổi trở lại."

Lý Cường đột nhiên phát giác không đúng, bây giờ đã không còn là trao đổi vật phẩm nữa, mà là đang tỷ thí bảo vật của mình. Hắn nhịn không được buồn cười, nói: " Đại ca, vậy ngươi tới đi." Hắn biết mình không có bao nhiêu tiên khí, tất cả đều là pháp bảo tu chân giới, ở trong mắt những Tán tiên đều là không đáng giá để trao đổi.

Tiên khí của Mạc Hoài Viễn là trực tiếp phao ra, đó là một tiên khí có tính công kích, chỉ dùng hồn phách làm chủ trận, dùng Băng Tinh Phách mà Kỳ Quân Sát cho hắn để tu luyện một thanh tiên kiếm màu đen. Kiếm tiên ra tay, một cỗ kình lực âm hàn khuếch tán ra, trong phút chốc, bốn phía đột nhiên hạ xuống một trận băng vỡ.

Mạc Hoài Viễn khẽ quát một tiếng, tiên kiếm màu đen hóa thành vô số cây châm nhỏ màu đen, ở không trung cấp tốc xoay quanh. Mạc Hoài Viễn đưa tay một chiêu, tiên kiếm rơi vào trong tay.

Tán tiên ở đây đều là hành gia, vừa nhìn đã biết tiên kiếm này không phải phàm vật, mặc dù nhìn không ra bên trong có Băng Tinh Phách, nhưng có linh tính hiếm thấy, làm cho người ta ấn tượng khắc sâu.

Nhung Thần Nha gật đầu nói: " Ai tới bỏ một kiện?"

Một đại hán nói: " Ta tới!"

Lý Cường nhớ kỹ, lúc vừa rồi giới thiệu, có nói qua, người này gọi là Cát Cát Lam Đức Mã, mọi người đều gọi hắn là Cát Cát.

Cát Cát Lam Đức Mã ứng thanh ứng khí nói: " Ta thích nhất luyện chế cái gì thì người nơi này đều cũng biết, a a, ta không thích tranh đấu, cho nên ta tu luyện tiên khí đều là dụng cụ dùng trong cuộc sống, trước tiên thanh minh một điểm, nếu không thích, ta sẽ không đem ra, miễn cho bị người cười chê."

Lý Cường cười nói: " Ta cái gì cũng thích." Hắn đối với bảo vật gì cũng không quan tâm, nhưng đối với những thứ ngạc nhiên cổ quái còn có một chút lòng hiếu kỳ.

Vẻ mặt Cát Cát đầy râu cũng thư giãn ra, hắn cao hứng nói: " Hay! Khó được tiểu ca nhi thích, ta có tu luyện ra một kiện bảo bối mới, ha ha, cấp cho mọi người xem." Hắn tiện tay súy ra, một vật gì đó không lớn bay ra. Hắn kháp động linh huyền quát: " Khởi!" Một vật hình chữ nhật xuất hiện ngay trước mắt mọi người, hơn nữa còn nhanh chóng tăng lớn.

Cát Cát mỉm cười điểm nhanh, chỉ thấy vật hình vuông kia lại duyên vươn thành một khuông giá. Theo linh huyền biến ảo, khuông giá hình vuông chậm rãi biến thành một căn phòng, hình dáng phi thường cổ quái, Lý Cường cho tới bây giờ không có kiến thức qua. Trong lòng hắn hiểu được, đây đại khái không khác gì lều chõng của lữ hành, chỉ là càng thêm thư thích, càng thêm thuận tiện khi mang theo.

Cát Cát nói: " Ngoại hình có thể tùy tâm sở dục biến hóa, nếu muốn biến ảo thành một cung điện cũng là chuyện dễ dàng, đây là một ảo trận có hình khuông giá, không cần lãng phí tinh lực ra bày trận. A a, nếu đang ở dã ngoại, vật này tùy lúc đều có thể trở thành một căn nhà."

Lý Cường đối với thứ này cảm thấy rất hứng thú, hắn đối với ảo trận vẫn luôn rất yêu thích. Hắn cười nói: " Cát Cát đại ca, ngươi còn ảo trận gì khác không? Ta thích ảo trận."

Cát Cát hỏi: " Huyễn Cư này ngươi muốn không? Ta còn ảo trận khác tu luyện rất tốt, nếu ngươi thích thì đều tặng cho ngươi."

Tất cả Tán tiên đều cũng choáng váng, Cát Cát bề ngoài rất thô lỗ, nhưng trong Phong Thần Bài mọi người đều cũng biết Cát Cát là một Tán tiên tinh minh hơn người, hơn nữa hắn phi thường hẹp hòi, cùng đổi đồ vật với hắn thường làm người khác đau đầu, lúc này đây hắn dĩ nhiên cũng nói đưa cho Lý Cường bảo bối này, thậm chí còn có vật gì khác nữa, quả thật làm cho người ta khó tin. Nhung Thần Nha có chút nhíu mày, hắn do dự một chút, muốn nói cái gì, rồi lại nhẫn nhịn.

Cát Cát lại lấy ra một vòng tròn cỡ bàn tay, Lý Cường nhìn kỹ, bên trên có điêu khắc núi non trùng điệp, thảo nguyên hồ bạc. Nhung Thần Nha kinh ngạc nói: " Cát Cát, đây là Vũ Nạp Hà Bạn a, ngươi...ngươi sẽ không thật muốn tặng người đó chứ?"

Cát Cát cười nói: " Phải, lần này ta định đưa cho Lý huynh đệ Vũ Bàn và Huyễn Cư này, xem như giao kết một bằng hữu đi thôi."

Cơ hồ tất cả Tán tiên đều cũng ngây người, tặng Huyễn Cư cũng được đi, ngay cả Vũ Nạp Hà Bạn ở trong Phong Thần Bài đại danh đỉnh đỉnh, là một ảo trận phi thường kỳ lạ, bên trong núi non và rừng rậm, thảo nguyên hồ bạc vô số, khó được nhất là rất sinh động, làm cho người ta khó phân biệt được thật giả. Đây là kiện bảo bối Cát Cát đắc ý nhất, hắn không ngờ cũng muốn tặng cho Lý Cường, mọi người nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra lý do tại sao.

Lý Cường cười nói: " Hay là trao đổi đi, Cát Cát đại ca quá khách khí rồi."

Cát Cát phi thường kiên quyết nói: " Đây là ta đưa cho Lý huynh đệ, nếu ngươi không thu thì là xem thường ta."

Lý Cường giật mình, đột nhiên hiểu được ý tứ của Cát Cát. Hắn cười nhận lấy, nói: " Được, nếu Cát Cát đại ca nhận ta, ta lại đành cung kính nhận vậy." Hắn không chút phản ứng thu hồi Huyễn Cư và Vũ Bàn, thuận tay lấy ra một viên Khô Thanh Thần Đan nói: " Đây là lễ vật ta đưa cho Cát Cát đại ca, ngươi cũng không thể cự tuyệt...a a, cự tuyệt là xem thường ta."

Lần này tất cả Tán tiên đều hiểu được, cả đám lắc đầu thở dài, tự than thở không tinh minh như Cát Cát, trong lòng đều đang suy nghĩ: nếu Lý Cường giả ngốc, Cát Cát này đã nếm cay đắng thật lớn. Bọn họ cũng không thể không bội phục Cát Cát, ánh mắt người này dĩ nhiên cũng quá lợi hại rồi, cũng có thể dự đoán được Lý Cường sẽ dùng Khô Thanh Thần Đan tặng lại.

Gương mặt Cát Cát tươi cười, hắn hớn hở nói: " A nha nha, thật sự là ngại quá, nếu là tâm ý của huynh đệ, ta nhất định nhận lấy! A a." Hắn tiếp nhận Khô Thanh Thần Đan, tiện tay đưa cho Lý Cường một ngọc đồng giản cổ sắc cổ hương nói: " Đây là linh huyền của Vũ Bàn và Huyễn Cư, đều ghi lại hết trên đó, có rất nhiều biến hóa, Lý huynh đệ có rảnh thì cứ xem."

Nhung Thần Nha thở dài trong lòng, hắn cảm thấy Cát Cát có chút quá đáng, đồng thời cũng bội phục đại khí của Lý Cường. Hắn nhìn ra kỳ thật Lý Cường đã hiểu được ý đồ của Cát Cát, đem thần đan ra tặng lại chỉ là vì chiếu cố mặt mũi của Cát Cát, nếu không hắn tùy tiện cấp Cát Cát một đồ vật nhỏ sẽ làm cho Cát Cát có nỗi khổ không nói nên lời.

Chỉ có Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát không cảm thấy có gì không tốt, Lý Cường luôn luôn hào phóng như thế, cho nên không có gì đáng kỳ quái. Xích Minh chỉ nở nụ cười, hắn không nói gì, chỉ xoay đầu nhìn quanh, cảm thấy hứng thú nhìn thần sắc mọi người.

Nhung Thần Nha nói: " Tốt lắm, chúng ta đang trao đổi vật phẩm, tạm thời không nên tặng tống gì nữa, đừng làm khó khách nhân."

Sắc mặt Cát Cát ửng đỏ, nói: " Ta còn có chút việc, đi về trước. Lý huynh đệ, có rảnh đến chỗ ta ẩn cư chơi, ta ở tại Minh Sơn tiềm tu, Nhung đại ca biết đó." Không đợi Lý Cường trả lời, thanh quang chợt lóe, hắn đã thuấn di đi.

Phiêu Thủy nhịn không được nói: " Hoạt đầu này...chuyện vậy chỉ có hắn làm được thôi."

Mọi người nhất thời nghị luận không ngừng. Cũng khó trách những Tán tiên này, hiệu năng của một viên Khô Thanh Thần Đan, có thể làm cho thực lực của Tán tiên trong Phong Thần Bài đề cao thật lớn. Tiên khí có thể tu luyện, thần đan lại có thể gặp mà không thể cầu, đám Tán tiên đối với việc Cát Cát dùng thủ đoạn bất chánh để có được thần đan cảm thấy rất bất bình.

Lý Cường nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng tính toán một chút, Khô Thanh Thần Đan còn có không ít, tự mình cũng không có khả năng dùng được nhiều như vậy, hắn nhìn lướt qua hiện trường, ước chừng còn mười sáu Tán tiên, ngoại trừ Nhung Thần Nha đã có một viên, còn Cát Cát đã đi, chỉ cần xuất ra thêm mười lăm viên thần đan là được. Hắn cười hì hì lấy ra mười lăm viên thần đan nói: " Tiểu đệ lần đầu đi tới Phong Thần Bài, có thể quen biết các vị là vinh hạnh của ta, đây là mười lăm viên Khô Thanh Thần Đan, cứ cho là lễ gặp mặt của tiểu đệ đi."

Lần này ngay cả Mạc Hoài Viễn, Kỳ Quân Sát cũng ngây người, sự hào phóng to lớn này xuất ra chơi đùa quả thật là quá kinh khủng. Nhung Thần Nha ấp úng nói: " Này..cái kia...ngươi...ta..."

Lý Cường nói giỡn: " Cứ cho là kết giao bằng hữu đi thôi, các ngươi nếu không thu thì chính là xem thường ta." Khẩu khí nói chuyện cũng giống như Cát Cát y đúc, làm tất cả mọi người bị chọc cười ha hả.

Phần lễ vật này thật quá lớn, các Tán tiên cũng có chút không dám tin tưởng, thẳng đến khi thần đan tới tay, mới biết được tiểu tử từ bên ngoài tới làm thật. Chỉ một điểm này của Lý Cường, khiến cho tất cả Tán tiên ghi khắc không thôi.

Nhung Thần Nha đái lĩnh mọi người đa tạ Lý Cường, mỗi Tán tiên đều cũng lấy ra tiên khí đắc ý nhất của mình đưa cho Lý Cường, nhưng cảm giác trao đổi cũng đã khác hẳn. Lý Cường cũng không chối từ, cười hì hì nhất nhất nhận lấy.

Lý Cường thi lễ nói: " Các vị huynh đệ bằng hữu, sư tôn và đại ca ta muốn ở lại Phong Thần Bài một đoạn thời gian, ta van các vị chiếu cố dùm một chút."

Nhung Thần Nha vội vàng nói: " Chuyện này không có vấn đề gì, đến chỗ ta tiềm tu tốt lắm, a a, chúng ta có thể trao đổi thể hội khi tu hành."

Các Tán tiên cũng tranh nhau mời mọc Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát. Lý Cường vui vẻ a a cười to, hắn biết mục đích của mình đạt tới rồi.

Rất nhanh, Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát hai người đã quyết định đến chỗ Nhung Thần Nha tiềm tu, dù sao hắn là đại tông của Phong Thần Bài, có hắn chiếu ứng có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái. Các Tán tiên trong tâm cũng hài lòng mà rời đi.

Khi chuyện này truyền ra, những Tán tiên còn chưa tới hối hận không thôi. Thụ ích lớn nhất chính là hai người Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát, cuộc sống về sau trong Phong Thần Bài có rất nhiều Tán tiên đến tìm bọn họ gây giao tình, cùng trao đổi thể ngộ tu hành của Tán tiên, mong lưu lại ấn tượng tốt cho cả hai, địa vị của hai người trong Phong Thần Bài trở nên phi thường cao.

Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát trong lòng đều biết Lý Cường sở dĩ xuất ra nhiều thần đan như vậy, đều là vì muốn để cho hai người họ tự tại cuộc sống trong Phong Thần Bài, trong lòng hai người thập phần cảm khái. Kỳ Quân Sát thở dài nói: " Quá lãng phí rồi..."

Mạc Hoài Viễn nhìn hắn, có chút lắc đầu nói: " Ngươi còn không biết tính tình của hắn sao? A a, đừng có đáng tiếc nữa."

Nhung Thần Nha nói: " Đi, đến chỗ ta." Không đợi hắn động, một trận gió nhẹ thổi qua, Bộ Nữu hiển xuất thân hình. Hắn cũng không nói với mọi người, trực tiếp tiến tới trung ương Dịch Thai, bắn chỉ liên tiếp, từ Khánh Linh trụ dài nhất và ngắn nhất vang ra thanh âm dồn dập như trống trận. Nhung Thần Nha sắc mặt biến đổi, hỏi: " Bộ Nữu, là ai tới? Muốn mọi người rút lui?"

Bộ Nữu quay đầu lại nói: " Ngươi đưa khách nhân đến chỗ tiềm tu của mình, Lý huynh đệ và Xích huynh đệ xin đi theo ta, Bác Tụ Thượng Nhân đến."

Lý Cường mấy người đều cả kinh, Bác Tụ Thượng Nhân chính là Thủy Ẩn Giả của giới này, cùng Nguyên Cổ Thượng Nhân và Thanh Đế giống nhau, đều là người có đại pháp lực đại thần thông, hắn không ngờ cũng tự mình đi đến nơi đây, nhất định là có chuyện gì xảy ra.

Nhung Thần Nha nói: " Hay, ta dẫn bọn họ đi, nếu có chuyện gì, lập tức cho ta biết."

Bộ Nữu gật đầu nói: " Dám chắc sẽ gọi ngươi đi, ngươi mau nhanh an bài một chút."

Lý Cường nói: " Sư tôn, Mạc đại ca, hai người đi tiềm tu đi, ở lại đây chờ ta trở lại, a a, rất nhanh ta sẽ về cố hương rồi."

Mạc Hoài Viễn nói: " Huynh đệ, hết thảy cẩn thận, có một số việc không nên miễn cưỡng làm, chúng ta dù không chuyển thế cũng không quan hệ, chỉ cần ngươi có thể bình an..."

Kỳ Quân Sát vẻ mặt nghiêm túc nói: " Đồ nhi ngoan, đừng ương ngạnh...ngươi phải cố gắng chạy trở về cho ta, nếu không ta không buông tha cho ngươi!"

Lý Cường cười hì hì nói: " Được...được, được! Nghe sự dạy bảo của sư tôn và đại ca.."

Xích Minh " phốc xích" bật cười: " Có ta xem chừng hắn, hắc hắc, lão Xích ta sẽ không để cho hắn liều mạng đâu." Mọi người nhìn nhau cười, không nói cái gì nữa.

Nhung Thần Nha mang theo Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát rời đi.

Bộ Nữu nói với Lý Cường: " Bác Tụ Thượng Nhân có chuyện muốn nói với ngươi, xin đi theo ta."