Trong lòng Lý Cường nghi hoặc, thanh âm hình như là từ băng liệt khích truyền ra. Đối với thính giác của mình hắn thập phần hết sức tự tin, dựa vào thực lực tu thần bây giờ, thì không có khả năng nghe lầm. Hắn định thần, nhìn chung quanh.
Mặt đất Huyền Băng Long chiếm cứ băng liệt khích tương đối bằng phẳng, ước chừng cỡ một sân bóng rổ, có thể thấy được từng đạo vuốt trảo, tựa hồ bị Huyền Băng Long sửa sang lại, vách huyền băng bốn phía hướng vào trong khuynh xuống, hình thành không gian trên hẹp dưới rộng, khỏa thực vật màu đỏ lửa kia sinh trưởng bên góc, cách đó không xa có một khối huyền băng đột khởi, giống như là một băng cầu khảm trên mặt đất. Trong lúc vô tình Lý Cường đi tới bên cạnh khối đột khởi nọ, lúc này mới phát giác một băng động bị phong bế.
Lý Cường dùng Cửu Diễn Lưu đánh nát khối huyền băng nọ, một băng động đi xuống phía dưới xuất hiện ở trước mắt, hắn liếc mắt thì nhìn thấy sự khác thường trong băng động, vội vàng nhảy vào trong cẩn thận xem xét, chỉ thấy trên vách băng có một vết kiếm thật sâu. Lý Cường mừng rỡ vô cùng, rốt cuộc tìm được dấu vết. Hắn không chút do dự bay xuống phía dưới, đồng thời phát ra một tiếng kêu thật dài.
Tiếng kêu quanh quẩn trong huyệt động, Lý Cường vừa phi hành vừa nghiêng tai lắng nghe, loáng thoáng nghe được một thanh âm phiêu hốt, hắn rõ ràng biết đó không phải là thanh âm do mình phát ra, không khỏi hưng phấn, vừa phát ra tiếng kêu, vừa đề cao tốc độ. Băng động hẹp lúc hắn xẹt qua với tốc độ cao, kịch liệt động lên, vách băng động không quá kiên cố có những băng vỡ bị khí lưu hắn xẹt qua bám vào. Lúc Lý Cường bay qua, mặt ngoài băng động giống như bị trác bằng, bóng loáng chiếu sáng.
Lý Cường phảng phất như là một con cự long, đang trong huyền băng chạy chồm rít gào. Chỗ hẹp của băng động bị Cửu Diễn Lưu hộ thân chàng khai mạnh mẽ, dần dần, băng vỡ sương trắng phía sau hắn càng ngày càng nhiều.
Cũng không biết bay được bao lâu, trong tiếng ầm ầm, Lý Cường bay ra băng động. Chợt nghe có người kêu to: " Cẩn thận!" " Mau dừng lại!"
Trong một tích tắc Lý Cường đột nhiên dừng lại, băng tinh sương trắng nghiền nát bể tan tành từ trên xuống khuynh đảo trên người hắn, kim mang của Cửu Diễn Lưu cuống quýt chớp động. Hắn còn không có nhìn rõ được chung quanh là cái gì, chợt nghe được hai tiếng kêu kinh hãi quái dị: " Oa nha! Lão cam con mắt ta...đó có phải là đồ nhi ngoan của ta không?"
" Di, thật sự là huynh đệ của ta!"
Toàn thân nhiệt huyết của Lý Cường sôi trào, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra, kinh nghiệm hết thảy khổ cực cũng đáng giá, hắn thầm nghĩ hống lên, thầm nghĩ kêu lên, phảng phất như vậy mới phát tiết sự mừng rỡ như điên trong lòng khó thể ức chế của mình.
Tập trung nhìn vào, hắn không nhịn được kêu to lên: " Đại ca! Sư tôn! Các người..."
Chỉ thấy Kỳ Quân Sát và Mạc Hoài Viễn bị hơn mười đạo huyền khí dài nhỏ vây trên một vách băng đổ ra. Mạc Hoài Viễn khẩn trương nói: " Huynh đệ, đừng lại đây, đây là Ấm Lung Huyền Khí, chúng ta đã sắp tiêu ma nó sạch sẽ rồi."
Lý Cường mặc kệ cái gì là Ấm Lung Huyền Khí, trên người hắn thả ra quang mang chói mắt, vô số đạo kim quang quyển khúc mạnh mẽ thâm nhập, chỉ nghe một trận " ba ba" loạn vang, hắn quát to: " Cấp lão tử khai!" Trong kim mang giáp tạp thiên hỏa tử hoa trong phút chốc đã đem Ấm Lung Huyền Khí toàn bộ xả tán.
Kỳ Quân Sát và Mạc Hoài Viễn há hốc mồm nhìn Lý Cường, phải biết rằng bọn họ bị lâm vào cấm chế này đã rất lâu, hai người nghĩ đủ biện pháp cố gắng tránh thoát trói buộc của Ấm Lung Huyền Khí, nhưng loại cấm chế này thật sự là quá xa lạ, bọn họ nào biết đâu rằng đây là thủ đoạn của Cổ tiên nhân. Cuối cùng hai người nghĩ tới một biện pháp thật ngu ngốc – hấp thu cổ huyền khí cổ quái này. Cố gắng thật lâu, rốt cuộc thấy được một chút hy vọng, ai ngờ chỉ bị Lý Cường tốn chút sức đã phá đi.
Mạc Hoài Viễn than thở: " Kỳ lão đệ, xem bộ dáng, lão đệ ta đã tu thần thành công..." Hắn phi thân đi tới bên cạnh Lý Cường, lông mày trắng bay múa, nhìn thật vui mừng. Kỳ Quân Sát cũng lắc mình đi lại, chụp vào bả vai của Lý Cường, Lý Cường sợ đến vội vàng thu hồi Cửu Diễn Lưu. Nói giỡn, thần khí không thể là người như Kỳ Quân Sát chống đỡ, nhất là bây giờ hắn đã sơ bộ dung hợp Cửu Diễn Lưu, không cần động niệm sẽ tự động phản kích.
Kỳ Quân Sát nắm được bả vai của Lý Cường cười điên cuồng: " Tiểu tử thúi, ngươi chạy tới đây làm gì? Nơi này là tuyệt địa a! Dù sao hai người lão bất tử chúng ta đều cũng không sao cả...không phải đã thông tri ngươi cẩn thận rồi sao? Đem lời nói của sư tôn như gió thoảng bên tai a...ta..."
Lý Cường than thở: " Sư tôn, đại ca, ai, đều là do ta làm phiền các người, sớm biết vậy không nên để cho Cô Tinh mang hai người đi."
Mạc Hoài Viễn nói: " Kỳ lão đệ, đừng nói nữa, chúng ta tính toán lâu như vậy, duy nhất có thể xác định chính là hắn tuyệt đối sẽ đến, đến lúc này còn nói làm gì? Huynh đệ, chuyển thế hấp dẫn quá lớn, đây không phải sai lầm của ngươi, chúng ta làm sao lại trách ngươi."
Kỳ Quân Sát cười khổ nói: " Ai, lần này đến Hâm Ba Giác mới biết được một giới này to lớn như thế, nguyên lai chúng ta cho rằng tại giới này chúng ta là người đứng đầu rồi, ai ngờ...đàn bà điên kia thật lợi hại a, lão nhân gia ta cho tới bây giờ không có bội phục người nào, ngay cả Cô Tinh lão đại ta cũng không phục, nhưng đàn bà điên kia...ta thật sự là phục rồi, quá lợi hại, không nghĩ ra nàng làm sao mà tu luyện được."
Lý Cường nói: " Nàng là một trong những Cổ tiên nhân sớm nhất, tên gọi Vụ Tinh Hàn Nữ, cùng Thanh Đế của tiên giới là đồng bối, thua trong tay nàng không có gì đáng dọa người cả, ta cũng bị nàng đánh cho tơi bời...bỏ đi, đừng nói về nàng nữa, chúng ta mau nhanh nghĩ biện pháp đi ra ngoài."
Kỳ Quân Sát khó thể tin: " Ngươi và đàn bà điên kia có đánh qua?"
Hai tay Lý Cường xòe ra, cười nói: " Kỹ không bằng người...a a, không thể làm gì khác hơn là xuống đây tìm hai người thôi." Hắn tiếp theo hỏi: " Sư tôn, các người có tìm hiểu thử địa thế của nơi này hay không?"
Kỳ Quân Sát bất đắc dĩ nói: " Địa thế? Mới vừa vào là phát hiện ra một kiện bảo bối..."
Lý Cường hỏi: " Có đúng là khỏa thực vật màu đỏ lửa kia không?"
Kỳ Quân Sát gật đầu nói: " Đúng vậy, chính là khỏa thực vật nọ, chỉ có tại địa phương Huyễn Khuếch Yêu nghỉ ngơi mới có bảo bối loại này, nó tên là Diễm Thực."
Lý Cường cũng nhớ ra, Diễm Thực là một loại linh dược, hắn hỏi: " Huyền Băng Long không phải thủ hộ hay sao?"
Mạc Hoài Viễn cười nói: " Lúc ấy Huyền Băng Long vắng mặt, Kỳ lão đệ định hái, không nghĩ tới súc sinh nọ vừa lúc quay trở về, a a, chúng ta tưởng rằng súc sinh nọ là đàn bà điên kia nuôi dưỡng, liền chạy luôn vào trong băng động, ai biết nó phun ra một ngụm thanh vụ, đã phong bế động khẩu."
Kỳ Quân Sát tiếp theo nói: " Chúng ta một đường bay xuống tới, vừa xuất động khẩu đã xúc động cấm chế, mẹ kiếp, cho tới bây giờ cơ hồ vẫn bị vây trên vách băng không thể động đậy...xem bộ dáng nơi này có rất nhiều cấm chế, nhưng chúng ta không cách nào nhận thấy được, thủ đoạn của đàn bà điên kia thật cao minh."
Lý Cường nói: " Nàng còn xem như là bình thường thôi, ta từng thấy qua người lợi hại hơn, hơn nữa...cũng là đàn bà."
Mạc Hoài Viễn lắc đầu nói: " Ta từng nghe nói qua Cổ tiên nhân, vẫn tưởng rằng chỉ là truyền thuyết mà thôi, không nghĩ tới thật sự có, Hâm Ba Giác đích thật là cổ quái a."
Lý Cường nói: " Không có gì cổ quái cả, Hâm Ba Giác là do Cổ tiên nhân và Cổ thần nhân phát nguyên, ở nơi này ẩn cư không ít Cổ tiên nhân, ta đã thấy được mấy người."
Kỳ Quân Sát đột nhiên hét lớn: " Mẹ kiếp, ta muốn chuyển thế trọng tu, ta muốn tìm được phương pháp tu luyện của Cổ tiên nhân!" Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenyy.com
Lý Cường nhịn không được ha ha cười to nói: " Sư tôn bị Cổ tiên nhân kích thích tới rồi, bất quá nếu lần này có thể an toàn đi ra ngoài, chúng ta sẽ đi tới Cổ Thần Tàng tìm Cô Tinh, có lẽ thật sư có thể tìm được phương pháp tu hành của Cổ tiên nhân."
Kỳ Quân Sát vừa nghe, con mắt đều sáng lên, hắn kinh ngạc hỏi: " Cổ Thần Tàng? Cô Tinh đi Cổ Thần Tàng? Hắn cho tới bây giờ cũng không có nói qua cái gì Cổ Thần Tàng a."
Mạc Hoài Viễn dù sao trầm ổn nhiều lắm, hắn nói: " Chúng ta đều tu luyện tại tu chân giới Phong Duyên Tinh, nếu không có Cô Tinh dẫn đường, ai biết sẽ có Hâm Ba Giác? Cô Tinh đại nhân không chịu nhiều lời cũng đúng, chúng ta căn bản là gánh nặng của hắn, biết thì có tác dụng gì?"
Kỳ Quân Sát nhìn Lý Cường từ trên xuống dưới, tò mò hỏi: " Đây là tiên giáp gì? Bên trên cũng có chú ngữ cổ quái, ngươi biết chú ngữ trên giáp hay không?"
Lý Cường cười nói: " Ta ở Tử Hồn Tinh ngẫu nhiên có được hai kiện thần khí, đây là Diễn Chú Thần Giáp, còn có Cửu Diễn Lưu, sư tôn, chú ngữ gì a?"
Lông mày trắng của Mạc Hoài Viễn nhướng lên, trong lòng giật mình không thôi, hai kiện thần khí? Tại giới này, còn chưa thấy qua ai có được tới hai kiện thần khí, cho dù có một cũng không nhất định biết sử dụng. Hắn ân cần nói: " Lão đệ, có người cướp đoạt hay không? Hay là cẩn thận một chút tốt hơn."
Kỳ Quân Sát phe phẩy bàn tay trắng nõn, không cho là đúng, nói: " Tu vi của đồ nhi ngoan bây giờ là thế nào chứ, sợ là hai người chúng ta cũng không biết được, nhìn hắn dễ dàng phá rớt Ấm Lung Huyền Khí, ở giới này còn có ai dám cướp đồ gì của hắn? Cho dù thực lực mạnh hơn hắn, ta phỏng chừng cũng khinh thường chuyện cướp đoạt. Lão ca, đừng lo lắng hắn, tiểu tử này vận khí rất tốt."
Lý Cường cười hì hì nói: " Cáp, vẫn là sư tôn ta thông minh, nói xong tiểu tử tâm hoa nộ phóng a, ha ha."
Con mắt Kỳ Quân Sát cười thích thú, hắn dương dương đắc ý nói: " Đó là đương nhiên, lão nhân gia ta nếu không thông minh, làm sao có thể thu được đồ nhi giảo hoạt như ngươi."
Mạc Hoài Viễn cũng cười: " Hai người các ngươi, làm gì có kiểu thầy trò tự biên tự diễn như vậy, làm cho người ta nhìn thấy chê cười..."
Lý Cường và Kỳ Quân Sát cơ hồ hai miệng đồng thanh nói: " Ta vui!" Hai người nhịn không được ha ha cười to. Đáng kể là thời gian dài chia lìa, đã nếm đủ kinh thiên vạn khổ rốt cuộc lại thấy mặt, hai thầy trò đều có điểm mừng rỡ như điên. Mạc Hoài Viễn cũng là như thế, chỉ là hắn còn có thể trầm tĩnh hơn, hắn nhìn đôi thầy trò hoạt bảo, trong lòng thật sự cảm thấy vui mừng.
Mạc Hoài Viễn nói: " Ta đi xuống tìm hiểu địa hình, các ngươi chờ ta trong chốc lát."
Lý Cường chuyển thân ngăn cản hắn, nói: " Đại ca, đừng đi xuống, cấm chế nơi này tất cả đều là phản nghịch, chỉ cần đi tới, sẽ kích phát cấm chế khởi động, nếu quay đầu lại, cấm chế sẽ phát huy công năng lớn nhất, hơn nữa hạch tâm địa khu phía dưới cũng không xa, nghe nói nơi đó tất cả đều là huyền khí màu lam, cũng chính là Ấm Lung Huyền Khí vây khốn các người."
Kỳ Quân Sát chợt nói: " Trách không được khi ta dùng pháp bảo công không được huyền băng nơi này, ai, thật sự là bội phục đàn bà điên kia, nàng làm sao bố trí được nhiều cấm chế như vậy, không có khả năng bố trí từng bước đó chứ, thật sự là không nghĩ ra."
Kiến thức của Lý Cường bây giờ khác hẳn lúc trước, hắn giải thích: " Loại cấm chế này không cần tự mình xuống bố trí, mà là đem cả trận pháp cấm chế đánh xuống mặt đất, tùy địa thế mà biến hóa, nàng nhất định có đồ hình địa thế của nơi này...hay thật, thật lợi hại." Hắn đột nhiên hiểu được, Vụ Tinh Thượng Nhân dám chắc dùng thần thức tương cả huyền băng đảo qua một lần, bởi vì hắn cũng làm qua chuyện đồng dạng, mặc dù trong đó có cấm chế ngăn cản, khiến cho hắn không cách nào tìm kiếm trong phạm vi lớn, nhưng hắn biết sự khó khăn trong đó, cho nên nhịn không được khoa trương Vụ Tinh Thượng Nhân một câu.
Mạc Hoài Viễn dừng lại thân hình, giật mình nói: " Phản nghịch cấm chế? Người đàn bà kia thật độc a."
Kỳ Quân Sát vẫn bộ dáng thiếu niên như trước, hắn lắc đầu nói: " Đừng nhắc đến đàn bà xấu kia nữa, ai, thật sự là mất mặt, bó chân bó tay căn bản không phải là đối thủ của nàng." Hắn đối với Vụ Tinh Thượng Nhân vẫn e dè không thôi, xem bộ dáng chắc bị nàng chỉnh rất thảm rồi.
Lý Cường mỉm cười, hắn cũng không cảm thấy bại bởi tay Cổ tiên nhân thì có gì là khó coi. Hắn nói: " Ta xem thử có đường ra hay không." Đến lúc này hắn mới xem xét hoàn cảnh bốn phía.
Đây là một không gian giống như giếng trời, vách băng phía dưới hướng vào phía trong khuynh xuống, giống như một cái phễu ngược, dưới đáy trầm trầm âm u không biết sâu bao nhiêu, có không ít huyền băng lộ ra cột nhọn, phảng phất mây mù liễu nhiễu vòng quanh lộ ra như những ngọn núi, nhìn không ra bên dưới có cái gì. Lý Cường quay đầu nói: " Địa phương này thật kỳ quái, bên trong sao lại có nhiều khe hở như vậy."
Mạc Hoài Viễn nói: " Huyền Băng là vật chất lạnh vô cùng, đọng lại co rút thì tự nhiên sẽ có lỗ trống rỗng lớn, không có gì kỳ quái cả."
Lý Cường chỉ vào phía dưới nói: " Các người nhìn tinh điểm màu lam phía dưới, cần phải vận công nhìn xem."
Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát ngưng thần nhìn kỹ, một hồi lâu Mạc Hoài Viễn than thở: " Ta nhìn không thấy, quá xa rồi."
Kỳ Quân Sát nhìn Mạc Hoài Viễn, cũng hít một tiếng: " Lão ca, ta cũng không còn mặt mũi gặp đồ đệ rồi, ta cũng không nhìn thấy cái gì mà tinh điểm màu lam..."
Lý Cường không khỏi đỏ mặt lên, hắn dùng chính là thần nhãn, đương nhiên có thể nhìn thấu qua cấm chế. Hắn vội vàng nói: " Đó tựa hồ là một cấm chế rất lớn, may mắn sư tôn và đại ca bị vây ở chỗ này, nếu đi xuống thì sẽ phiền toái đó. Cấm chế kia nếu xúc động nó, thì nó sẽ đưa đến bộ vị hạch tâm, cơ hồ có thể dám chắc chỉ có kết quả chết chắc, ít nhất cũng bị vây bên trong không cách nào đi ra, trừ phi có thực lực của Cổ tiên nhân, nếu không muốn thoát thân có thể khó khăn."
Trên mặt Kỳ Quân Sát hiện lên thần sắc căm tức, hừ hừ nói: " Người đàn bà điên ác độc này! Hừ, muốn hại chết chúng ta...đồ ác phụ, người điên..." Hắn mặc dù không ngừng mắng chửi Vụ Tinh Thượng Nhân, nhưng nội tâm cũng rất bội phục thực lực của nàng.
Lý Cường chờ hắn chửi xong, mới tiếp tục nói: " Đường cũ trở lại sợ rằng rất khó, chúng ta theo vách băng đổ này đánh thông một băng động, sau đó lại đi ngược lên trên, thử xem có được không."
Mạc Hoài Viễn lắc đầu nói: " Huyền băng nơi này và nơi khác không giống, quả thật có thể so sánh với pháp bảo phi kiếm về độ cứng rắn, căn bản không cách nào công phá, Kỳ lão đệ có một toa hình pháp bảo, đã bị hủy hoàn toàn, kiện bảo bối nọ chỉ phá vỡ có một vách băng là đã xong đời."
Trong lòng Lý Cường thầm giật mình, hắn từng kiến thức qua kiện bảo bối nọ của Kỳ Quân Sát, lúc ở Thiên Lại Thành, bọn họ là nhờ vào nó chạy ra khỏi Vạn Tái Hàn Băng Huyệt, lúc ấy căn bản không phí công phu gì, chỉ một chút đã kích vỡ huyền băng nơi đó.
Kỳ Quân Sát lắc đầu nói: " Lão ca, đồ nhi ngoan bây giờ dùng chính là thần khí, huyền băng nơi này chưa chắc đã chống đỡ được, ta nghĩ có thể thử một lần."
Mạc Hoài Viễn nói: " Ta biết hắn dùng chính là thần khí...ta..." Hắn là sợ công lực Lý Cường không đủ, bị thần khí cắn trả, kỳ thật, Lý Cường có Diễn Chú Thần Giáp sẽ không tồn tại nguy hiểm, đó là một loại thần khí phối hợp rất hiếm thấy.
Kỳ Quân Sát đột nhiên tỉnh ngộ, cũng nói: " Đồ nhi ngoan, ngươi ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng, nếu không được, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác."
Lý Cường nói: " Thử xem sao, rồi hãy nói." Hắn cổ động Kim Tôn Thần Tâm, đại lượng thần dịch lực dũng mãnh đi vào Cửu Diễn Lưu, từ sau lưng hắn bay lên kim mạc chói mắt, trong chớp mắt hóa thành ba đạo lưu quang vờn quanh bên người. Hai tay Lý Cường đưa ra trong đó có hai đạo rơi vào trong hai tay hắn, hắn khẽ quát một tiếng: " Hóa hình!" Một đóa hoa cúc cao chừng một người xuất hiện ở trước người hắn.
Kỳ Quân Sát thất thanh cười nói: " Đồ nhi ngoan, ngươi đang làm gì? Làm ra một đóa hoa lớn như vậy có tác dụng gì?"
Lý Cường mỉm cười, hỏa tinh đang tiềm tu ngay ngực chợt động, một hỏa hoa màu tím từ song chưởng của hắn rất nhanh bay vào cánh hoa, thoáng chốc phiêu xuất một tảng lớn sương trắng nóng hổi. Năng lượng thật lớn của thiên hỏa mặc dù bị ức chế trong cánh hoa, nhưng nhiệt lượng tán vọng lại cũng không phải chuyện đùa, gặp phải không khí lạnh vô cùng chung quanh, nhất thời hóa thành sương trắng bay lên.
Kỳ Quân Sát và Mạc Hoài Viễn hiểu được dụng ý của Lý Cường, Kỳ Quân Sát khen: " Hay! Đồ nhi ngoan có thiên hỏa, vừa lúc có thể hòa tan huyền băng, lại dùng thần khí phá vỡ nó quả thật dễ như trở bàn tay, ha ha, tốt! Tốt! Tốt!" Hắn liên thanh kêu ba tiếng tốt, không chỉ trong lòng đắc ý, trên mặt cũng toát ra vẻ tự hào. Bản lãnh của đồ đệ cũng chính là bản lãnh của mình, hắn mặc kệ đồ đệ có phải do mình dạy dỗ hay không.
Lý Cường dựa vào Cửu Diễn Lưu thôi động đóa cúc hoa lớn kia, tới gần vách huyền băng, hắn đột nhiên chuyển động hai tay, đóa cúc hoa màu vàng lập tức biến thành màu tím, hơn nữa tốc độ cao xoay tròn lên. Lý Cường hét lớn: " Đại ca, sư tôn, đi theo ta!"
Kỳ Quân Sát hưng phấn hét lớn: " Hay lắm, hay lắm! Lão ca, chúng ta đi tới." Hắn và Mạc Hoài Viễn gắt gao đi theo phía sau.
Cúc hoa màu tím bắn ra một lũ lũ ngọn lửa màu tím, chạm vào huyền băng liền vang lên một tiếng " phốc xích" trầm muộn, bởi vì huyền băng lạnh vô cùng, chợt gặp phải thiên hỏa cực nóng, lập tức vang lên liên tiếp tiếng tạc liệt như chuỗi xuyến. Thiên hỏa hình thành ngọn lửa còn kèm theo kim mang của Cửu Diễn Lưu, vách huyền băng đã bị phá vỡ dễ dàng thành một đại động.
Lý Cường rất nhanh tiến về phía trước, chỉ chốc lát sau liền xâm nhập đi vào. Kỳ Quân Sát ở phía sau khen không dứt miệng, bởi vì hắn cũng nếm thử qua, biết huyền băng nơi này khó đối phó đến cỡ nào.
Theo vách băng bằng phẳng san lấp vào một khoảng cách, Lý Cường nói: " Cẩn thận, ta chuẩn bị hướng lên trên đột phá."
Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát cũng phi xuất tiên kiếm để bảo vệ thân thể. Mạc Hoài Viễn nói: " Huynh đệ, ngươi chỉ cần chú ý phía trước là được, hai người chúng ta có năng lực tự bảo vệ."
Lý Cường hư chỉ rất nhanh cho hoa cúc xoay tròn, xoay người bay lên trên. Huyền băng hòa tan hình thành chất lỏng sền sệt chảy xuống dưới, thứ đó không phải là nước, không biết là vật gì, hơn nữa rất nhanh đọng lại ngay phía sau ba người. Kỳ Quân Sát nhắc nhở: " Đồ nhi ngoan, bây giờ ngàn vạn lần không thể dừng...sẽ bị phong ở trong huyền băng đó."
Lý Cường quay đầu nhìn xuống phía dưới, trong lòng không khỏi khiếp sợ, mặt sau đã hoàn toàn bị phong bế, chỉ có một khoảng cách rất ngắn là trống rỗng mà thôi, Kỳ Quân Sát và Mạc Hoài Viễn gắt gao tựa vào ngay dưới chân mình, chất lỏng sền sệt từ phía trên chảy xuống rất nhanh đọng lại dưới chân ba người.
Lý Cường vội vàng thúc dục hoa cúc xoay tròn, tiếp tục hướng lên trên tiến tới. Trong lòng hắn không ngừng cầu khẩn, tốt nhất có thể gặp phải được một chút nham thạch, đánh xuyên nham thạch là có thể thở dốc một chút, dù sao nham thạch so với huyền băng thì mềm hơn. Theo tốc độ bây giờ, hỏa tinh rất nhanh sẽ ăn không tiêu, nơi này là thế giới lạnh vô cùng, thiên hỏa tiêu hao cũng quá lớn.
Doạn đường này bọn họ không biết đã đi bao lâu, bởi vì thông đạo phía sau lập tức bị phong bế, cho nên căn bản không cách nào xem được đã chui lên trên bao xa. Lý Cường hiện đang toàn lực ngạnh cứng, hắn đem hết sức để kiên trì, đóa hoa cúc xoay tròn vẫn hướng lên, ngọn lửa màu tím cũng càng ngày càng thật nhỏ, nhưng kim mang của Cửu Diễn Lưu lại càng ngày càng thịnh, phát ra thanh âm từ từ thanh thúy lên.
Kỳ Quân Sát và Mạc Hoài Viễn cũng âm thầm kinh hãi, công lực bọn họ bây giờ mặc dù không bằng Lý Cường, nhưng kinh nghiệm phong phú, làm sao nhìn không ra Lý Cường đã như dây cung kéo hết đà. Kỳ Quân Sát nhịn không được nhắc nhở: " Đồ nhi ngoan, đừng cố sức, hãy thả chậm tốc độ."
Mạc Hoài Viễn không nói một lời, chỉ huy tiên kiếm đem chất lỏng chảy xuống phía dưới bức áp, hy vọng lúc Lý Cường chống đỡ không được phải ngừng lại, thì có không gian nghỉ ngơi một chút.
Rất nhanh, hỏa tinh thu hồi thiên hỏa, nằm tiềm trong ngực Lý Cường không sức tiếp tục. Lý Cường bất đắc dĩ, y ỷ vào uy lực của Cửu Diễn Lưu tiếp tục phá băng hướng lên cao, nhưng so với tốc độ ban đầu thì chậm rất nhiều.
Mạc Hoài Viễn nói: " Lão đệ, bây giờ còn có không gian để nghỉ ngơi, không cần gấp như thế."
Bởi vì hỏa tinh thu hồi thiên hỏa, Cửu Diễn Lưu không cách nào hòa tan huyền băng, chỉ có thể kích nát bấy huyền băng cứng rắn, bởi vậy không có chất lỏng lưu động, dưới thân ba người đều là băng vỡ vụn như bột.
Lý Cường lại hướng lên trên chui một khoảng cách, rốt cuộc dừng lại, trong lòng hắn sợ hãi nói: " Ta dám nói, Vụ Tinh Thượng Nhân đã rời đi, nếu không nàng tuyệt sẽ không cho chúng ta đi tới nơi đây, vận khí coi như không tệ."
Kỳ Quân Sát xót xa nói: " Đồ nhi ngoan, mau nhanh tu luyện một chút, đợi một lát nữa rồi hãy nói chuyện." Đồ đệ này mặc dù do hắn mạnh mẽ nhận lấy, nhưng cũng là đồ đệ đắc ý nhất của hắn, làm người hào sảng, làm việc ích lợi, cho tới bây giờ không bà bà con mẹ nó, mười phần hợp với tính tình của mình, hắn vốn thích từ tận đáy lòng.
Lý Cường lập tức bắt đầu tu luyện, nhưng thật ra lúc ở bên trên tranh đấu cùng Vụ Tinh Thượng Nhân thì hắn đã bị thương, hơn nữa vừa rồi liều mạng thao khống Cửu Diễn Lưu, thương thế đã tăng thêm. Hắn vừa ngồi vào chỗ của mình, một ngụm máu tươi màu vàng chợt phun ra, làm Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát sợ đến luống cuống tay chân, không biết làm sao cứu trị, trong lòng hai người bọn họ hiểu được, sau khi Lý Cường tu thần thì họ không còn khả năng giúp gì được hắn nữa.
Trong tay Lý Cường đột nhiên có một viên thần đan, nhưng hắn không thể nhúc nhích tay được nữa, kình lực cả người tán loạn chung quanh. Kỳ Quân Sát kêu lên một tiếng: " Chuyện gì xảy ra?" Thì đã bị Lý Cường đem kình lực tràn ra hất mạnh vào vách băng. Mạc Hoài Viễn cũng không thể động đậy, hắn coi như trấn định, rất nhanh nhận ra không đúng, Lý Cường tựa hồ đã tới bên bờ tẩu hỏa.
Kỳ Quân Sát liếc mắt thì nhận ra trong tay Lý Cường có viên thần đan, hắn hét lớn: " Nhanh! Lão ca, nghĩ biện pháp...trong tay hắn có linh đan!"
Mạc Hoài Viễn đột nhiên bay lên, hắn vừa động, thần dịch lực trên thân Lý Cường phảng phất như tìm được miệng ra, mãnh liệt mênh mông đánh tới. Trên người Kỳ Quân Sát nhất thời nhẹ đi, hắn rất ăn ý bắn ra một cỗ kình lực, đồng thời quát to: " Há mồm!"
Trong lòng Lý Cường rất hiểu được, hắn nghe được Kỳ Quân Sát hét lớn, kiệt lực hé miệng, một viên Ngũ Tập Đan – Độ Ly Thần Đan chui tọt vào.
Thần đan vừa vào miệng, Lý Cường cảm giác yết hầu phảng phất ầm ầm nổ tung, vô số đạo nhiệt lưu nhảy vào trong cơ thể, trong phút chốc trong người hắn hình thành một cơn lốc xoáy, thần dịch lực bay thoát ra ngoài cấp tốc thu hồi. Hắn biết không thể chậm trễ, lập tức bắt đầu tiềm tu.
Mạc Hoài Viễn trong phút chốc thiếu chút nữa hồn phi phách tán, cỗ áp lực thật lớn làm cho hắn lần đầu tiên cảm nhận được uy hiếp của tử vong, cũng may thời gian quá ngắn, áp lực lập tức tiêu mất. Hắn mềm nhũn quay lại bên người Kỳ Quân Sát, thanh âm đều cũng thay đổi: " Lão đệ, nếu ngươi chậm một chút, thì sẽ không nhìn thấy ta nữa."
Kỳ Quân Sát trừng mắt nhìn hắn, nói: " Lão ca, đừng có nói hưu nói vượn..."
Mạc Hoài Viễn lắc đầu nói: " Ta không có nói bậy, hay thật, huynh đệ này của ta thật sự đã thành một quái vật, kình lực trên người hắn tràn ra cơ hồ áp nát ta, không dối gạt ngươi, ta cảm giác được hơi thở của tử vong, ai, nhiều năm như vậy lần đầu tiên có cảm thụ như thế, ta bây giờ phát giác, công lực của hắn chúng ta không thể so sánh được nữa."
Kỳ Quân Sát khó thể tin nhìn Mạc Hoài Viễn, một hồi lâu hắn rốt cuộc tin lời Mạc Hoài Viễn nói, bởi vì từ khi nhận thức Mạc Hoài Viễn cho tới bây giờ, còn chưa nghe hắn nói qua một lời dối gạt nào. Hắn cảm khái nói: " Lão ca, nếu có thể, chúng ta sau khi chuyển thế thì cùng nhau tu thần đi, tu chân mà nói đối với chúng ta đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa khiêu chiến."
Mạc Hoài Viễn dựa vào vách băng, than thở: " Tu thần Thiên Tiến Chương cũng không nhất định thích hợp chúng ta tu luyện, đến lúc đó để xem hắn nói như thế nào đi, ai biết sau khi chuyển thế chúng ta sẽ có tình huống gì...chuyển thế không dễ dàng a, hôi phi yên diệt( tan thành mây khói) cũng nói không chừng, ta chỉ hy vọng có thể thần thức không bị diệt là tốt lắm rồi, chứ không chỉ hy vọng có được một thân thể tốt."
Kỳ Quân Sát quay đầu nhìn Lý Cường, vừa muốn nói cái gì, lại bị hình thái của Lý Cường làm cho hoảng sợ. Hắn chỉ vào Lý Cường nói: " Lão ca, hắn..hắn đang làm gì?"