Cam Lăng Kỳ vừa ra cửa, chỉ thấy trên bình đài đứng một người tu chân, đó là Thần Mộc Tông tông chủ Mộc Diệp, là tu chân đại tông sư nổi tiếng tại Huyễn Thụ Tinh, hắn không ngờ lại một mình đi tới Thanh Mộc Môn.
Cam Lăng Kỳ cho dù bất mãn đối với Thần Mộc Tông, cũng không dám vô lễ với Mộc Diệp, hắn phi thân tiến lên, hành lễ nói: " Mộc tiền bối, ngươi..."
Mộc Diệp khoát tay nói: " Tiểu Kỳ, ta đến để xin lỗi. Ngươi biết, người tu chân tại Huyễn Thụ Tinh ở tu chân giới là yếu nhất, vô luận là cao thủ nào đi tới Huyễn Thụ Tinh, chúng ta cũng không dám đắc tội, đừng nói chi là tiên nhân, mà Thần Mộc Tông là môn phái tu chân lớn nhất Huyễn Thụ Tinh, nhưng tiên nhân cao thủ tới Huyễn Tinh thì nhất định tìm tới chúng ta đòi Thần Mộc Chi Dịch, chúng ta thật không dám cự tuyệt..."
Trong lòng Cam Lăng Kỳ biết hắn nói nửa thật nửa giả, tiên nhân đến đòi Thần Mộc Chi Dịch, Thần Mộc Tông đương nhiên không dám cự tuyệt, nhưng sau khi tiên nhân lấy được Thần Mộc Chi Dịch, vì cảm tạ Thần Mộc Tông, bình thường đều lưu lại một ít trân phẩm hoặc là công pháp, chính bởi vì như thế, Thần Mộc Tông mới từ từ trở thành môn phái lớn nhất Huyễn Thụ Tinh, cho nên Thần Mộc Tông cũng không phải là bị bức giao ra Thần Mộc Chi Dịch, đối với điểm này người sáng mắt đều cũng rất rõ ràng.
Cam Lăng Kỳ nói: " Ý tứ của Mộc tiền bối là?"
Mộc Diệp nói: " Ta đến là muốn bái phỏng Lý tiền bối." Hắn nói rất kiên quyết. Trong lòng Cam Lăng Kỳ khởi lên một loại cảm giác không thoải mái, nhưng hắn không cách nào cự tuyệt, dù sao Thanh Mộc Môn sau này còn muốn sinh tồn tại Huyễn Thụ Tinh, đắc tội môn phái đệ nhất, cuộc sống sau này của Thanh Mộc Môn sẽ không tốt lắm. Hắn buồn bã đưa tay nói: " Mời tiền bối."
Hai người đi vào phòng, Lý Cường đang muốn thu công.
Bởi vì Hầu Phích Tịnh chỉ có thể vận dụng rất ít chân nguyên lực, Lý Cường tu luyện thanh kiếm này so với tu luyện phi kiếm bình thường khổ cực hơn rất nhiều. Hắn dùng một loại trận pháp nhỏ nhất khiên dẫn, một hoàn rồi một hoàn nhập vào uy lực trận pháp công kích lớn hơn nữa, bởi vì kiếm thể của bảo kiếm rất lớn, cho nên Lý Cường có thể thong dong bố trí, tổng cộng trong kiếm thể khảm vào chín trận pháp. Phương thức luyện kiếm như vậy, những luyện khí cao thủ đều không muốn làm, lãng phí tài liệu không nói, kiếm còn không cách nào thu nhiếp nhập vào cơ thể.
Giữa hai tay Lý Cường ngân mang chảy xuôi phát ra quang mang chói mắt, hắn có vẻ nhàn nhã có thừa, cười hì hì hỏi: " Lão ca, ngươi muốn kiếm có hình dáng gì nào?"
Hầu Phích Tịnh thuận miệng đáp: " Lão tử không sao cả, chỉ cần bảo kiếm có uy lực là được, không quản nó có dạng gì đâu."
Lý Cường gật đầu nói: " Không sai, bảo kiếm chỉ để dùng, không phải ra bộ dáng."
Lý Cường học theo thủ pháp của Xích Minh ma tôn, lặng lẽ gia nhập một khối Hắc Băng Thạch, ngân quang giữa hai tay nhất thời tiêu tán, tựa như có một đạo thủy ngân màu đen đang lưu động. Lý Cường thu hồi thiên hỏa, cười nói: " Thành!" Chỉ nghe một trận " tất tất ba ba" thanh thúy, một thanh bảo kiếm cổ quái ngưng kết thành hình.
Hầu Phích Tịnh tập trung nhìn vào, nhịn không được cười mắng: " Tiểu tử thúi, lão tử muốn là bảo kiếm, ngươi luyện một thanh quải trượng làm gì? Khi dễ lão tử không còn dùng được có đúng hay không, tiểu tử thúi..."
Lý Cường cười to nói: " Ha ha, lão ca, là ngươi nói mà, không quản nó có bộ dáng gì, tiểu đệ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là bộ dáng này thích hợp a."
Cái chuôi bảo kiếm này toàn thân thuần màu đen, hình dáng khác biệt rất lớn với kiếm, kiếm thể dài ba thước, thân kiếm không mũi, bộ dáng rất quái lạ, nói là bảo kiếm, chi bằng nói là quải trượng.
Hầu Phích Tịnh cầm lấy, khẽ cau mày, liền đem quải trượng đút vào trong hố nước, chợt nghe " phốc xích" một thanh âm vang lên, nước trong bồn gỗ cũng sôi trào, trong phòng nhất thời khói bốc lên đằng đằng. Hắn nói: " Hay thật, thật có nghề a."
Hầu Phích Tịnh thoáng dò xét một chút, rất nhanh đã phát hiện ra chỗ lợi hại trong đó, nhịn không được than thở: " Lão đệ, tu vi luyện khí bây giờ của ngươi không dám nói là đệ nhất thiên hạ, nhưng cao thủ có thể so sánh cũng không còn nhiều lắm nữa."
Cam Lăng Nhị ở bên cạnh nói: " Đại ca, để ta cho đệ tử đi tìm Tê Liệp Mộc, làm vỏ kiếm cho tiền bối, được không?"
Chỉ nghe có người chen lời nói: " Không cần đi tìm nữa, ta có Tê Liệp Mộc tốt nhất."
Lý Cường xoay mặt hỏi: " Ngươi là ai?"
Mộc Diệp bước lên một bước, vừa hành lễ vừa nói: " Tiền bối, ta là Thần Mộc Tông tông chủ Mộc Diệp, đặc ý đến cáo tội với tiền bối, Thần Mộc Tông có cái gì sai lầm đều là trách nhiệm một mình ta, tiền bối nếu muốn xử phạt, thì phạt một mình ta đi." Thần thái hắn tự nhiên, ngữ khí không tự ti cũng không quá kháng, phần tu vi này cũng làm cho Lý Cường không nhịn được sinh ra có chút hảo cảm.
Hầu Phích Tịnh nói: " Tiểu tử, Thần Mộc Tông các ngươi cũng thật có mặt mũi, lại có thể mời được La Thiên Thượng Tiên đến đánh nhau, nếu không phải huynh đệ của lão tử lợi hại, các ngươi có phải lại muốn chiếm đóng Thanh Mộc Môn lần nữa hay không? Tu chân tu đến như các ngươi...các ngươi tu cái gì a! Ta hỏi ngươi, các ngươi Thần Mộc Tông có bao nhiêu người có thể vượt qua thiên kiếp?"
Mồ hôi lạnh của Mộc Diệp không tự chủ được chảy ra, hắn cúi đầu nói: " Tiền bối, Thần Mộc Tông lập phái tới nay chỉ có tổ tiên khai sáng Thần Mộc Tông là có thể độ kiếp phi thăng, sau này không còn ai làm được nữa."
Cam Lăng Nhị cũng nói: " Đúng vậy, người tu chân của Huyễn Thụ Tinh có thể thuận lợi độ kiếp cực nhỏ, nhưng thật ra có một ít người tu chân môn phái nhỏ có người độ kiếp thành công, môn phái càng lớn tựa hồ càng không dễ dàng, đây là chuyện gì xảy ra? Có đúng là do pháp bảo chống đỡ thiên kiếp không đủ lợi hại?"
Hầu Phích Tịnh là cao thủ Đại Thừa kỳ, đối với việc độ kiếp cũng có chút hiểu được, hắn nói: " Pháp bảo linh dược chống đỡ thiên kiếp đương nhiên trọng yếu, nhưng nặng yếu nhất là cảnh giới của người độ kiếp, công lực đủ rồi mà cảnh giới không đủ, hừ, độ kiếp? Nằm mơ đi!" Một phen lời nói này của hắn đã làm bừng tỉnh hai người, một là Mộc Diệp, một là Lý Cường.
Mộc Diệp dù sao là cao thủ Hợp Thể kỳ, tỉnh ngộ rất nhanh, hắn cuống quýt thi lễ nói: " Cảm ơn tiền bối dạy bảo, Mộc Diệp hiểu được rồi."
Lý Cường giật mình, đột nhiên hiểu được cảnh giới và công lực có quan hệ, không khỏi mừng rỡ vô cùng. Công lực bây giờ của hắn đã có thể đột phá Ngũ Kình Thiên Sát Lục Chi Tâm cảnh giới, sở dĩ trì trệ không tiến, là vì hắn cố tình không chịu đột phá, bởi vì Thanh Đế báo cho hắn " Tiết Chế" làm cho hắn vẫn rất cẩn thận cho tới bây giờ. Bây giờ hắn hiểu được, phải đề cao cảnh giới của mình, công lực thì có thể tu luyện, cảnh giới cũng phải thể ngộ, cả hai phải cộng đồng phát triển.
Lĩnh ngộ được điểm này, Lý Cường cũng không còn tức giận gì nữa, hắn yên tĩnh nói: " Mộc Diệp, ngồi xuống đi."
Mộc Diệp kinh ngạc nhìn Lý Cường, ấp a ấp úng nói: " Tiền...tiền bối...ngươi..."
Lý Cường cười nói: " Để làm chi? Chẳng lẽ muốn ta sửa trị ngươi ngươi mới chịu à? Người tu chân sao có thể hẹp hòi như vậy, ngồi xuống đi."
Mộc Diệp được sự khoan hồng đại lượng của Lý Cường làm cho cảm động, vừa ngồi xuống vừa than thở: " Ai, cảm tạ tiền bối khoan dung, vãn bối thật sự không gì để nói."
Hầu Phích Tịnh tán thưởng nhìn Lý Cường, đối với vị huynh đệ kết duyên vì lần cướp rượu khi xưa này, từ tận đáy lòng hắn rất yêu thích, ở giới này, Lý Cường là huynh đệ hắn tín nhiệm nhất. Hắn nói: " Lão đệ, ngươi làm sao biết lão tử đi tới Huyễn Thụ Tinh?"
Trong lòng Hầu Phích Tịnh vẫn rất kỳ quái, Lý Cường có thể tìm được Huyễn Thụ Tinh, hơn nữa còn chuẩn xác tìm được mình, thật sự là một chuyện không thể tư nghị.
Lý Cường nhịn không được cười khổ, hai huynh đệ gặp mặt chưa kịp trò chuyện, thì đã cùng La Thiên Thượng Tiên đánh một trận, cho tới bây giờ mới có cơ hội nói tới việc này. Hắn nói: " Nói đến cũng thú vị, ta ở Thiên Đình Tinh gặp được Vu lão của Sở vu tộc..."
Hầu Phích Tịnh kinh ngạc chen lời: " Sở vu tộc? Đó là tộc quần thần bí nhất Thiên Đình Tinh, úc, lão tử nghĩ ra, nghe nói Sở vu tộc có thể đoán trước tương lai, sẽ không là thật chứ? Cho tới bây giờ lão tử đều cũng không tin chuyện có thể đoán trước tương lai."
Người tu chân đang ngồi kinh ngạc không thôi, có thể chuẩn xác đoán trước tương lai, điều này đích thật là thần thông không tưởng nổi.
Lý Cường gật đầu nói: " Đúng vậy, là ta đặc ý chạy tới xác nhận, không nghĩ tới thật sự rất chuẩn."
Hầu Phích Tịnh nhịn không được nói: " Bọn họ ở địa phương nào của Thiên Đình Tinh, ta nhất định tìm cơ hội đến xem."
Lý Cường hiểu được ý tứ của hắn, lắc đầu nói: " Lão ca, chuyện này đừng mang theo nữa, Cố Tống quốc tự có quốc vận của họ, ngươi đừng có đoán trước...Vu lão vì liều mình đoán trước cho ta, nếu ta biết trước, ta cũng không để cho hắn thôi trắc đâu."
Hầu Phích Tịnh lại càng hoảng sợ, liều mình đoán trước, cái giá phải trả này thật sự là quá lớn. Hắn nghi hoặc nói: " Vu lão tại sao làm như vậy?"
Lý Cường đem chuyện xảy ra đơn giản thuật lại một lần, nhưng che giấu việc đoán trước là Hầu Phích Tịnh có tai nạn lớn, hắn không muốn làm cho lão ca cảm thấy bất an. Cuối cùng, hắn nói: " Chuyện kỳ diệu không thể tư nghị nhiều lắm, a a, lão ca, lòng hiếu kỳ của ta tương đối nặng, cho nên dù không tin mà cũng muốn phải đi xem, càng huống chi đã lâu ta không có gặp lão ca rồi, nên nghĩ muốn gặp lại, hơn nữa ta đối với Huyễn Thụ Tinh cũng rất tò mò, trước kia tại Câu Lam Tinh cũng có nghe Cam Lăng Nhị huynh đệ nói qua."
Nhưng thật ra, từ khi nhìn thấy Hầu Phích Tịnh, Lý Cường đối với sự thôi trắc của Vu lão liền xem trọng vô cùng. Hắn lấy ra khối bạch ngọc thạch do Vu lão cấp cho, ngọc thạch phi thường thần kỳ xuất hiện ba động, bên trên cũng không có văn tự gì, chỉ có những hình vẽ liên tiếp như chuỗi xuyến chợt lóe qua.
Lý Cường dựa vào thần nhãn nhìn thấy thập phần rõ ràng, đó là một viên tinh cầu vô danh, đại địa bạch mang mang, tất cả đều là thế giới băng tuyết, sau đó chính là hình vẽ của Phong Duyên Tinh, hắn đứng trên một tòa đại hình đỉnh lô, bên người đứng một người xa lạ trần truồng. Địa phương phía trước Lý Cường dám chắc mình chưa từng đi qua, ngay cả hình vẽ phía sau cũng làm cho kẻ khác kỳ quái.
Có hình vẽ loan báo thì Lý Cường liền đem ghi tạc vào trong khối ngọc đồng giản, đưa cho Hầu Phích Tịnh, nói: " Lão ca, huynh đi nhiều chỗ, nhìn xem tinh cầu này ở đâu?"
Hầu Phích Tịnh rất kỳ quái cử động vừa rồi của Lý Cường, hắn tiếp nhận ngọc đồng giản, xem xét một chút, nói: " Địa phương này nhìn rất quen mắt, ân, lão đệ, đây là ý tứ gì? Hình ảnh này ngươi có từ nơi nào?"
Trong lòng Lý Cường khó hiểu, trầm ngâm hồi lâu nói: " Lão ca, không có gì, chúng ta mau nhanh nghĩ biện pháp trở về. Mang theo lão ca ta không có cách nào khác dùng đại na di, phải đi từ truyền tống trận, sợ rằng thời gian ngắn không cách nào chạy về Phong Duyên Tinh rồi. Đáng tiếc ta không có Tinh Diệu, nếu không cũng sẽ nhanh hơn."
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, tiểu Thụ Nhân không nói một tiếng chui vào trong lòng ngực Lý Cường ngủ say.
Lý Cường nhìn tiểu Thụ Nhân đang ngủ say, hỏi: " Ai biết tiếng nói của Tấn Thụ Nhân?"
Cam Lăng Kỳ và người tu chân của Thanh Mộc Môn đều cũng lắc đầu, bọn họ đều không hiểu ngôn ngữ của Thụ Nhân.
Mộc Diệp nói: " Ta biết một chút, trí tuệ của Tấn Thụ Nhân có hạn, bọn họ chỉ có ngôn ngữ đơn giản, rất dễ dàng hiểu, nếu để cho Tấn Thụ Nhân học tập ngữ ngôn của chúng ta, ai, đó là khó khăn không nhỏ, cho nên tu chân môn phái ở Huyễn Thụ Tinh mặc dù cũng có không ít Thụ Nhân, nhưng không ai có khả năng tu hành, bởi vì bọn họ vốn không hiểu được."
Lý Cường nói: " Điều này không phải vấn đề, ta có biện pháp giải quyết."
Lời này chẳng những làm cho Mộc Diệp không thể tưởng tượng nổi, ngay cả Hầu Phích Tịnh cũng không nghĩ ra, hắn cười nói: " Lão đệ, ngươi quả thật không có gì không thể làm, tiên thiên ngu dốt ngươi cũng có thể giải quyết? Nếu ngươi không phải huynh đệ của lão tử...nói mau! Dùng biện pháp gì giải quyết?"
Lý Cường giơ hai tay nói: " Lão ca, ngươi lợi hại, ta nói, ta nói là được rồi..ta có Thiên Linh Tử của Phật tông."
Hầu Phích Tịnh cuống quýt than thở: " Ai, lão đệ, không thể không bội phục ngươi a, ngươi từ nơi nào lấy được loại linh đan thất truyền này? Lão tử tại tu chân giới...ai, không nói nữa, cũng may ngươi là huynh đệ của lão tử, ha ha, nếu không lão tử thật là muốn ghen ghét rồi." Hắn cũng nhịn không được mở lời đùa giỡn.
Thiên Linh Tử là Lý Cường tìm được tại Phật tông di chỉ, là một trong những bảo bối thần kỳ nhất của Phật tông, trước kia hắn chỉ dùng một phần nhỏ Thiên Linh Tử mà có thể nhập tu chân giới tu hành, có rất ít người ngu dốt dùng tới, bình thường chỉ có người nào bị thương nặng ở đầu mới có thể dùng Thiên Linh Tử làm linh đan trị liệu tốt nhất.
Mộc Diệp lấy ra một đoạn Tê Liệp Mộc màu thật đậm đưa cho Lý Cường. Cam Lăng Nhị kinh ngạc nói: " Tử Tê Liệp Mộc? Đây là loại Tê Liệp Mộc tốt nhất...dùng để làm vỏ kiếm...ân, cũng được." Hắn thiếu chút nữa đã nói dùng làm vỏ kiếm thật quá đáng tiếc.
Lý Cường dùng ngón tay bắn ra, chỉ nghe một tiếng oanh minh trầm thấp từ trong Tê Liệp Mộc mơ hồ truyền ra. Hắn hài lòng gật đầu nói: " Phi thường tốt, tài liệu này dùng làm vỏ kiếm có chút uổng phí, nhưng bây giờ lại không có tài liệu khác thích hợp, hay là dùng nó chế tác đi."
Cam Lăng Kỳ tiếp nhận Tê Liệp Mộc và trường kiếm, lập tức tìm người chế tác vỏ kiếm.
Tiểu Thụ Nhân vặn người một cái, mở mắt, trong miệng y y nha nha nói cái gì. Lý Cường hỏi: " Mộc Diệp, hắn nói cái gì?"
Mộc Diệp cẩn thận nghe xong một chút, cũng y nha hai câu. Nhìn ra được là tiểu Thụ Nhân phi thường kinh ngạc, hai người nói chuyện một lát, Mộc Diệp nói với Lý Cường: " Hắn muốn đi theo ngài, hắn ở trong tộc quần không có thân nhân."
Lý Cường do dự, hắn muốn dẫn Hầu Phích Tịnh chạy về Phong Duyên Tinh, tiểu tử này tuyệt đối không cách nào thích ứng với những tinh cầu nghiêm khốc đi qua, hắn chỉ là một người thường chưa từng tu luyện qua, một khi tới tinh cầu không có không khí, căn bản không cách nào sinh tồn.
Lý Cường nói: " Cam Lăng Nhị, ta không có cách nào dẫn hắn đi, để cho hắn ở lại Thanh Mộc Môn, ta lưu lại cho hắn một phần tu chân công pháp..."
Mộc Diệp đột nhiên chen lời: " Tiền bối, nếu ngài tin được ta, để cho ta dẫn hắn đến Thần Mộc Tông, ta phụ trách cho hắn tu hành."
Lý Cường cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nghĩ ngợi một hồi, lại nghĩ thầm: " Thần Mộc Tông là môn phái lớn nhất Huyễn Thụ Tinh, hơn nữa Mộc Diệp nghe hiểu được ngôn ngữ của Tấn Thụ Nhân, do hắn chỉ đạo tiểu Thụ Nhân tu hành đích xác là càng tốt hơn Thanh Mộc Môn."
Lý Cường gật đầu nói: " Cũng tốt, Mộc Diệp, ngươi tới phụ trách chỉ đạo hắn, đây là công pháp luyện công và Thiên Linh Tử, nhớ kỹ, không cho khi dễ hắn, nếu ngươi dạy không được, thì đưa về Thanh Mộc Môn."
Tiểu Thụ Nhân còn chưa biết vận mệnh của mình đã được quyết định, hắn vẫn rất vui vẻ nhảy nhót bên cạnh Lý Cường, bộ dáng có vẻ rất hoạt bát.
Mộc Diệp đứng dậy tiếp nhận ngọc đồng giản tu luyện công pháp và Thiên Linh Tử, hành lễ nói: " Tiền bối xin yên tâm, ta dùng danh nghĩa của Mộc thần xin thề, tuyệt đối sẽ không khi dễ hắn." Hắn cúi người ôm lấy tiểu Thụ Nhân. Lý Cường nói: " Tốt, như vậy ta cũng yên tâm rồi."
Mộc Diệp nói: " Tiền bối nếu có chuyện gì, xin cho Lăng Kỳ chuyển cáo, ta cáo từ trước." Hắn xoay người ra cửa. Lúc này tiểu Thụ Nhân mới phát giác không đúng, hắn sợ hãi khóc lớn lên. Mộc Diệp lắc người bay đi, tiếng khóc của tiểu Thụ Nhân dần dần biến mất.
Lý Cường có chút lắc đầu thở dài, nhỏ yếu và cường đại khác biệt thật rõ ràng, nhỏ yếu phải nghe theo mệnh trời, cường đại có thể tự mình nắm chặc vận mệnh. Tiểu Thụ Nhân chỉ là cùng hắn đi chung một đoạn đường, hắn không cách nào đưa tiểu Thụ Nhân về Phong Duyên Tinh.
Hầu Phích Tịnh nói: " Tiểu tử kia thật thương cảm, nhưng hắn lại có thể là Thụ Nhân đầu tiên của Huyễn Thụ Tinh đi tu chân."
Cam Lăng Nhị nhỏ giọng thương lượng với Cam Mộc Ngữ, Thần Mộc Tỉnh của Thanh Mộc Môn mặc dù đã bị lấy hết sạch sẽ, nhưng bọn hắn cũng dùng pháp thuật chứa đựng để dành lại không ít Thần Mộc Chi Dịch lưu lại trước kia, đây đều là Thần Mộc Chi Dịch được tinh luyện qua, Cam Lăng Nhị cảm thấy mình không có cách nào khác cảm tạ đại ân của Lý Cường, Thần Mộc Chi Dịch là thứ bảo bối duy nhất hắn có thể đem ra. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenyy.com
Hai người nói thầm một hồi, Cam Mộc Ngữ mang theo mấy đệ tử đi ra.
Trong lòng Lý Cường còn đang cảm thán, cho nên không để ý tới Cam Lăng Nhị bọn họ, hắn cảm thấy chuyện Vu lão đoán trước cùng với hình vẽ Vu lão lưu lại làm hắn có chút lo lắng. Tinh cầu xa lạ xuất hiện trên ngọc thạch, ý nghĩa sẽ có việc phát sinh, sẽ là chuyện gì, hắn không biết, có lẽ trên đường trở về sẽ có chút liên lạc.
Hầu Phích Tịnh vặn eo một cái, cười khổ nói: " Lão tử từ khi tu chân..mụ nội nó, cho tới bây giờ không có nằm ngủ qua, hôm nay lại muốn ngủ, lão đệ, ngươi đã biến lão tử thành người phàm rồi. Di, sao trong bụng lại có chút đói? A...đã lâu không có cảm giác như vậy, tốt! Cảm giác thật tốt, lão tử lại làm con người một lần nữa, ha ha."
Lý Cường hét lớn: " Mang cho lão ca ta điểm tâm thật ngon! Ha ha, nơi này ta còn có hai bình rượu ngon, lão ca có uống không?"
Con mắt Hầu Phích Tịnh nhất thời thả ra ánh sáng, hắn dùng sức vỗ Lý Cường một cái, liếm liếm môi nói: " Tiểu tử thúi không ngờ còn cất giấu rượu ngon, mau đem ra nhanh lên, lão tử từ sau khi độ kiếp đã không có nếm qua vị rượu rồi, tốt!"
Lý Cường xuất ra hai bình Kiếm Nam Xuân, thật ra trong các loại rượu thì Kiếm Nam Xuân không được tính là tốt nhất, chỉ là rượu Lý Cường còn cất giữ rất ít, hắn phi thường quý trọng mấy bình rượu này, đây đều là từ quê hắn đem ra, đã cất giữ trong thủ trạc mấy trăm năm rồi. Hắn lấy ra hai cái chén thủy tinh, hỏi: " Ai muốn nếm thử rượu của quê hương ta?"
Người tu chân nơi này cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy qua thứ này, cũng không biết rượu là gì, trong lòng cũng rất tò mò, nhưng cũng không dám nếm thử.
Hầu Phích Tịnh chụp lấy một bình rượu, thuần thục mở nắp bình, uống một ngụm lớn. Hắn thở ra một hơi, chép chép miệng than thở: " Lão tử thật là hoài niệm cảm giác cay nồng này, cáp, nghĩ tới năm đó lão tử cướp một bình rượu của ngươi, ngươi đã đuổi theo lão tử hơn mười công lý, ha ha, ngẫm lại thật là thú vị a."
Trong lòng Lý Cường biết Hầu Phích Tịnh bởi vì đang bị cấm chế, công lực thụt lùi mới có lại cảm giác của thế tục giới, một khi hắn khôi phục công lực, thì cảm giác này sẽ biến mất.
Hầu Phích Tịnh uống rượu xong, liền đắm chìm trong hồi ức, hắn híp mắt uống từng ngụm, chỉ chốc lát sau, một bình Kiếm Nam Xuân đã cạn veo.
Lý Cường cười hì hì đưa cho hắn thêm một bình, Hầu Phích Tịnh cũng không nói lời nào, tiếp nhận rồi lại uống. Người tu chân của Thanh Mộc Môn rất là tò mò, nhìn bộ dáng của Hầu Phích Tịnh, vật đó tựa hồ uống rất ngon.
Cam Mộc Ngữ từ ngoài cửa đi vào, Cam Lăng Nhị lôi kéo hắn đi tới trước mặt Lý Cường, cười nói: " Đại ca, Thanh Mộc Môn chúng ta còn tồn lại không ít Thần Mộc Chi Dịch, ta để cho Mộc Ngữ đem tới rồi."
Cam Mộc Ngữ từ trong trữ vật lấy ra một đám trụ hình tròn, màu âm u, mặt ngoài phi thường bóng loáng, tổng cộng có mười một cái. Lý Cường biết đây là vật phẩm cấm chế, chỉ dùng thủ pháp bình thường của tu chân giới cấm chế, cởi rất dễ dàng.
Cam Lăng Nhị nói: " Đây là Thần Mộc Chi Dịch do Thanh Mộc Môn chúng ta tinh luyện ra, còn có một chút Thần Thụ Tinh, tu chân giới gọi là Tác Mộc Tinh, ta cũng cho Mộc Ngữ mang tới."
Cam Mộc Ngữ lại móc ra mười khối kết tinh màu vàng nhạt, mỗi khối đều như một trái cầu nhỏ. Mộc Tinh rất hiếm thấy, cho dù ở Huyễn Thụ Tinh cũng rất hiếm, Lý Cường biết đây là linh vật bảo bối rất trân quý, hắn cười nói: " Đây đều là vật để các ngươi luyện dùng, cho ta, các ngươi dùng cái gì tu luyện?"
Cam Mộc Ngữ giải thích: " Thanh Mộc Môn chúng ta có Thần Mộc Tỉnh nên không cần đi chuyên môn thu mua hoặc là trao đổi với môn phái khác, chỉ cần Thần Mộc Tỉnh không tổn hao gì, chúng ta sẽ không thiếu Thần Mộc Chi Dịch, nhưng thật ra, Huyễn Thụ Tinh thiếu nhất không phải Thần Mộc Chi Dịch và Mộc Tinh, mà là tinh thạch dùng để trúc cơ, Thần Mộc Chi Dịch mặc dù có thể dùng trúc cơ, nhưng hiệu quả không tốt như dùng tinh thạch."
Lý Cường gật đầu, dùng Thần Mộc Chi Dịch để trúc cơ quả thật rất lãng phí, công năng lớn nhất của Thần Mộc Chi Dịch là hợp dược, còn có thể dùng để tu luyện tiên khí. Hắn nói: " Tốt, ta nhận lấy, a a, thật ra ta có rất nhiều tinh thạch, coi như là trao đổi đi." Hắn tiện tay lấy ra một đống tinh thạch đủ loại thuộc tính bỏ trên mặt đất, nhất thời cả phòng đều bị tinh thạch chiếu sáng loang loáng.
Cam Mộc Ngữ mừng rỡ vô cùng, hăn cầm một khối tinh thạch nhìn một chút, vui vẻ nói: " Tốt, thật tốt quá, chúng ta thiếu nhất chính là tinh thạch đó."
Chuyện lấy vật phẩm trao đổi giữa những người tu chân là chuyện rất bình thường, thường là đổi những gì cần dùng, một người tu chân có bản lãnh lớn, cũng không nói lên là có thể tìm được tất cả những gì mình muốn có. Người tu chân sau khi tu luyện đến Hợp Thể kỳ, đều cũng muốn đi xa du lịch, thứ nhất là để tăng trưởng kiến thức của mình, thứ hai là tìm kiếm các loại tài liệu luyện khí luyện đan, còn có cùng các cao thủ khác trao đổi vật phẩm.
Cam Lăng Kỳ trở lại trong phòng, nói: " Vỏ kiếm làm xong tốt lắm rồi."
Huyễn Thụ Tinh có cao thủ chuyên môn luyện chế Tê Liệp Mộc, phối vỏ kiếm là chuyện rất dễ dàng, hơn nữa dùng vỏ kiếm tu luyện Tê Liệp Mộc, thân mình còn có thể làm pháp bảo để sử dụng. Hầu Phích Tịnh tiếp nhận trường kiếm đã có vỏ kiếm, cầm nơi tay xốc xốc, khen ngợi: " Thật không tưởng nổi, vỏ kiếm bằng Tê Liệp Mộc không tệ, bên trên có phải là thiết kế công kích trận pháp?"
Lý Cường đưa tay cầm lấy bảo kiếm, xem xét một chút, nói: " Có ý nghĩa, bên trong Tê Liệp Mộc khảm vào công kích trận pháp, tựa hồ là...ân, Mộc Tiến? A a, không nghĩ tới a."
Trong lòng Cam Lăng Kỳ âm thầm bội phục kiến thức uyên bác của Lý Cường và Hầu Phích Tịnh, hắn giải thích: " Quả thật có thể bắn ra Mộc Tiến, nếu công lực đầy đủ, còn có thể kích phát ra huyễn mộc có uy lực lớn hơn nữa, đây là trận pháp công kích mà Huyễn Thụ Tinh chúng ta thương dùng nhất."
Lý Cường đưa kiếm cho Hầu Phích Tịnh, nói: " Huyễn Thụ Tinh là địa phương kỳ diệu, đáng tiếc không có thời gian ở chơi, lão ca, chúng ta đi, về Phong Duyên Tinh còn không biết phải tốn hao bao nhiêu thời gian nữa."
Hầu Phích Tịnh đứng dậy, nói: " Đi thôi, ha ha, lão tử lần này...mặt mũi già nua cũng đều mất hết rồi." Hắn tự giễu mình, rồi nhếch miệng, giật bảo kiếm trong tay ra, lại nói: " Mụ nội nó, càng xem càng giống quải trượng, coi như là quải trượng đi thôi."
Người trong phòng đều nhịn không được bật cười, Hầu Phích Tịnh vốn nhỏ gầy, cầm bảo kiếm nhìn bộ dáng thật sự thấy tức cười.
Lý Cường hỏi Cam Lăng Nhị: " Huynh đệ, ngươi ở lại chỗ này, hay về Linh Quỷ giới?"
Cam Lăng Nhị ngây ngốc đứng giữa trung ương, lúc này mới tỉnh ngộ lại, mình đã là linh kiếm thể, vốn không thể ở lại giới này tu hành. Hắn yên lặng nắm Cam Lăng Kỳ, hồi lâu mới nói: " Sư đệ, Thanh Mộc Môn đành nhờ ngươi thôi, ai, cuối cùng đã trở về một chuyến, có thể gặp lại các ngươi là nguyện vọng cuối cùng của ta, thật sự là không nỡ rời khỏi các ngươi a."
Cam Lăng Kỳ cúi đầu, nhẹ giọng nói: " Sư huynh, ngươi lưu lại đi, ta..ta.."
Cam Lăng Nhị vỗ vai hắn, nói: " Sư đệ, nếu không có đại ca cứu ta, ta đã sớm hồn phi phách tán rồi, có thể nhìn thấy các ngươi...ta đã rất vui vẻ, sư đệ, bảo trọng." Hắn và đệ tử Thanh Mộc Môn lần lượt cáo biệt, cuối cùng lôi kéo Cam Mộc Ngữ nói: " Mộc Ngữ, sư tôn vô dụng, không thể mang ngươi tiếp tục tu chân rồi, ngươi đi theo sư thúc tu hành đi thôi."
Mắt Cam Mộc Ngữ cũng đã chuyển hồng, kêu lên một tiếng: " Sư tôn..." Nước mắt liền hạ xuống. Hắn lấy ra một đoạn thần mộc, đưa cho Cam Lăng Nhị nói: " Sư tôn, đây là Huyễn Hóa Thần Mộc, khi nhớ nhà, thì...thì..huyễn hóa ra xem."
Cam Lăng Nhị yên lặng tiếp nhận Huyễn Hóa Thần Mộc, quay đầu nói với Lý Cường: " Đại ca, đưa ta trở về đi."
Lý Cường gật đầu nói: " Tốt, sau này nếu có cơ hội, ta còn tới Huyễn Thụ Tinh nữa, lần này tới quá vội vàng, không có thời gian lưu lại thêm, lần sau nhất định phải ở chơi lâu một chút."
Cam Lăng Nhị hiểu được ý tứ của Lý Cường, trong lòng hắn cảm kích không thôi, nói: " Huyễn Thụ Tinh có rất nhiều địa phương kỳ diệu, lần sau ta nhất định đưa đại ca đi xem."
Cam Lăng Kỳ và Cam Mộc Ngữ cùng tiến lên đa tạ. Lý Cường tay kháp linh huyền, đem Cam Lăng Nhị đưa về Huyễn Ma Châu.
Cam Lăng Kỳ cùng đệ tử Thanh Mộc Môn đi ra khỏi phòng cùng Lý Cường và Hầu Phích Tịnh, đi tới bình đài bên ngoài, đột nhiên sắc mặt Lý Cường có chút vừa động, nói: " Kỳ quái, Mộc Diệp lại đến rồi."