Chương 219: Chương 219

Quang đoàn màu bạch ngân của Chẩn Lăng Châu nghênh hướng Chiến Hồn Đao.

Ất Ô Câu của Xích Vật Ngữ đã bị chấn hồi vào trong cơ thể, chấn lực thật lớn đã khiến cho hắn mất đi một ít khống chế rất nhỏ với Chẩn Lăng Châu, dựa vào công lực thâm hậu của La Thiên Thượng Tiên, hắn mạnh mẽ thúc giục Chẩn Lăng Châu chống đỡ Chiến Hồn Đao.

Trong phút chốc, Chẩn Lăng Châu lạnh vô cùng gắt gao bao vây giữ lấy đao ảnh của Chiến Hồn Đao, một cỗ hàn khí thật lớn phát ra. Từ Huyễn Thụ Tinh khởi lên hơi nước gặp phải cỗ cự hàn này, lập tức hóa thành mưa đá băng " hoa lạp lạp" hạ xuống, Thần Mộc Hạp đã bị một trận mưa đá đầu tiên từ trước tới nay hạ xuống.

Mộc Tuyệt và nhóm tu chân cao thủ đã hạ xuống trên bầu trời Thần Mộc Hạp, bọn họ đều thả ra phi kiếm, cố gắng giảm bớt sự tổn hại của mưa đá đối với Huyễn Thụ Tinh.

Lý Cường đột nhiên phát hiện Chiến Hồn Đao đang đánh xuống thì bị trì trệ, đao giống như bị chém vào trong một đoàn chất nhầy thật dày, có một loại cảm giác không thể khống chế. Hắn huy động hai tay, hét lớn một tiếng: " Mở!"

Bởi vì có chiến ý của Thần Chi Chiến Hồn thúc giục, Chiến Hồn Đao còn chưa xuống hết đã bị Xích Vật Ngữ phong lại, theo tiếng hét lớn của Lý Cường, Chiến Hồn Đao lại diệu xuất ra quang mang chói mắt.

Cánh đánh nhau dùng cứng đối cứng là một cách đánh ngu ngốc nhất, Xích Vật Ngữ kinh nghiệm qua vô số lần tranh đấu, còn rất ít gặp phải người như vậy, Lý Cường không ngờ lại dựa vào một kiện thần khí mà liều mạng, điều này làm cho hắn có khổ mà nói không nên lời. Phẩm chất của thần khí siêu việt tiên khí tại tiên thiên, nếu đánh nhau thế thì dĩ nhiên là hắn có hại. Chẩn Lăng Châu là do hắn tốn hao rất nhiều tinh lực tu luyện, có một chút tổn thương hắn cũng chịu không được, chỉ là điểm này hắn cũng không muốn liều mạng đánh bừa.

Xích Vật Ngữ hối hận mình đã quá khinh thị đối thủ, hắn diêu động hai vai, hai đạo bóng đen từ đầu vai toát ra, có chút khựng lại, rồi hướng tới dưới chân bay đi. Thân hình hắn hướng theo bên trái thuấn di đi, bóng đen bên dưới lặng yên bắn về phía Lý Cường.

Nói về kinh nghiệm tranh đấu, Lý Cường thì thế nào? Dĩ nhiên không thể so sánh với Xích Vật Ngữ, đồng thời với lúc Xích Vật Ngữ thuấn di, Chẩn Lăng Châu đột nhiên biến mất tại không trung.

Chiến Hồn Đao của Lý Cường vừa lúc phát ra, bởi vì mất đi mục tiêu công kích, một đao trực tiếp bổ về Huyễn Thụ Tinh phía dưới.

Không ai ngờ tới Xích Vật Ngữ lại né tránh, Lý Cường cũng không có nghĩ đến, đây là lúc hắn ngưng tụ toàn thân công lực và sát ý của Thần Chi Chiến Hồn vào một đao, hắn căn bản không có dư lực để khống chế đao thế. Cũng chỉ có tiên nhân lợi hại như Xích Vật Ngữ mới có tài năng thong dong dưới sự công kích của thần khí mà chạy thoát, tiên nhân bình thường đều rất khó né tránh.

Người tu chân đang quan sát phía dưới đột nhiên phát hiện không hay, một cỗ áp lực vô hình nhanh chóng tăng cao. Hầu Phích Tịnh nhìn thấy rõ ràng, hắn vận công quát to: " Người phía dưới mau tản ra!" Thanh âm giống như sét đánh nổ tung. Với tu vi Đại Thừa kỳ phát ra tiếng quát, đừng nói là người tu chân phía dưới, ngay cả người ở phía xa nhất cũng nghe thấy được.

Mộc Tuyệt kêu khổ không ngừng, hắn cũng phát giác không đúng, tiện tay vung lên, đem môn nhân đệ tử quanh người toàn bộ bao lại, thuấn chuyển qua nơi an toàn.

Thần Mộc hạp cốc một mảnh đại loạn, người tu chân đều thoát đi. Mắt nhìn thấy một đạo kim quang thật lớn trên bầu trời giống như một con quái thú đang rít gào chồm lên lao thẳng tới Thần Mộc Hạp mà đến.

Thần Mộc Hạp từ hướng tây kéo dài đến hướng đông, Chiến Hồn Đao từ hướng nam rơi xuống hướng bắc, vừa lúc giống như một hình chữ thập khổng lồ giao xoa.

Lý Cường cực lực muốn khống chế sự bộc phát của Chiến Hồn Đao, đột nhiên khóe mắt thấy một đạo bóng đen chợt lóe, hắn vô ý thức thả ra Thiên Giám Bảo Tương Luân.

Ất Ô Câu chia làm trái phải đồng thời tập kích, Lý Cường cũng không còn cách thu hồi thần khí, chỉ phải tùy ý Chiến Hồn Đao hạ xuống.

Xích Vật Ngữ cười lạnh nói: " Ngươi có thần khí cũng vô dụng! Di, Thiên Giám Bảo Tương Luân của Cô Tinh?" Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, không thể thương tổn Lý Cường, nhưng hắn cũng đã khống chế không được sự công kích của Ất Ô Câu, tốc độ đó thật sự là quá nhanh.

Cơ hồ đồng thời, Chiến Hồn Đao và Ất Ô Câu bộc phát.

Đầu tiên là Chiến Hồn Đao rơi vào Huyễn Thụ Tinh, đạo kim quang thật lớn không một tiếng động tiến thẳng đến mặt ngoài của Huyễn Thụ Tinh, tựa như một thanh đao sắc bén chém xuống miếng đậu hũ, ngay sau đó, tiếng nổ mạnh liên tiếp như chuỗi xuyến ầm ầm vang lên. Huyễn Thụ Tinh đều do mộc chất hình thành, thật ra chính là một gốc cây khổng lồ, chỉ thấy hồng quang chợt lóe, gỗ vụn bụi mù bay lên trời.

Người tu chân của Huyễn Thụ Tinh tuyệt vọng nhìn lửa lớn dấy lên, chuyện bọn họ lo lắng nhất rốt cuộc xảy ra.

Ất Ô Câu cũng bộc phát trong nháy mắt.

Thiên Giám Bảo Tương Luân cấp tốc chuyển động, vô số tinh quang màu bạc tứ tán bay vụt. Ất Ô Câu phún phát ra bóng đen ám màu xanh và ngân tinh vừa tiếp xúc nhau liền nổ lên tiếng nổ liên tiếp như chuỗi xuyến.

Lý Cường một đao chém hụt nên tất cả kình lực đều phát xuống Huyễn Thụ Tinh, Chiến Hồn Đao cũng xa xa bay ra ngoài. Cả người hắn giống như hư thoát(kiệt lực), bị Ất Ô Câu kích trúng, may mắn có Thiên Giám Bảo Tương Luân phòng ngự, nếu không hắn coi như xong rồi. Cho dù như vậy, hắn cũng bị Ất Ô Câu đánh cho quay cuồng tại không trung, choáng váng muốn ngất, hắn chỉ có thể bị động dùng Thiên Giám Bảo Tương Luân ngăn cản.

Hầu Phích Tịnh nhìn thấy Ất Ô Câu giống như vật còn sống chạy đi truy đánh Lý Cường, hắn cũng không còn nhẫn nại, mạnh mẽ xuất ra phi kiếm, oanh hướng tới Xích Vật Ngữ.

Trong lúc Lý Cường đang quay cuồng thì nhìn thấy Hầu Phích Tịnh ra tay, hắn cả kinh hồn phi phách tán, điên cuồng kêu lên: " Lão ca đừng a!" Hắn dùng toàn lực thu hồi Chiến Hồn Đao, chỉ cần có Chiến Hồn Đao hắn tự tin có thể đỡ được Ất Ô Câu của Xích Vật Ngữ. Nhưng Chiến Hồn Đao rất khó thu hồi nhanh, lực lượng phát ra ngoài nếu bị mạnh mẽ thu hồi, thì lực lượng cắn trả thật lớn, dù sao Lý Cường chỉ mượn nhờ vỏ đao mà chỉ huy Chiến Hồn Đao, Chiến Hồn Đao còn chưa hoàn toàn bị hắn tu luyện hợp dùng, hắn còn không có đạt tới cảnh giới niệm động đao động.

Kinh nghiệm tranh đấu của Xích Vật Ngữ cực kỳ phong phú, hắn nhìn ra ý đồ của Lý Cường, đối với uy lực của Chiến Hồn Đao, thân là La Thiên Thượng Tiên như hắn cũng không dám có chút khinh thị. Hắn dùng Ất Ô Câu rất nhanh đánh tới, để cho Lý Cường phải bảo trì tư thế quay cuồng giữa không trung, khiến cho hắn căn bản không cách bận tâm tới Chiến Hồn Đao.

Trong lòng Xích Vật Ngữ phi thường tức giận, vừa rồi một kích của Chiến Hồn Đao làm cho mặt mũi của hắn mất hết, mặc dù hắn không dám thương tổn Lý Cường, nhưng vô luận thế nào cũng muốn để cho hắn phải chịu chút đau khổ.

Kim mang của Chiến Hồn Đao trầm tong Huyễn Thụ Tinh, Lý Cường vài lần muốn thu hồi cũng đều không kịp. Có Thiên Giám Bảo Tương Luân bảo vệ, Ất Ô Câu còn chưa làm hắn bị thương, nhưng chỉ là đánh cho hắn lăn lóc giữa không trung.

Phi kiếm của Hầu Phích Tịnh đã đánh tới Xích Vật Ngữ, đây đúng là đánh lén tiêu chuẩn.

Nghe được tiếng gào thét điên cuồng của Lý Cường, Xích Vật Ngữ cũng không có để ý, hắn đối với phi kiếm của người tu chân cũng không thèm để ý, tùy ý phi kiếm của Hầu Phích Tịnh phóng tới, hắn cũng không quan tâm. Hắn nào biết đâu rằng, Hầu Phích Tịnh đã là cao thủ Đại Thừa kỳ.

Một tiếng vang lên, phi kiếm của Hầu Phích Tịnh bổ vào trên lưng Xích Vật Ngữ. Lúc này Xích Vật Ngữ mới nhận thấy được Hầu Phích Tịnh dĩ nhiên lại là cao thủ Đại Thừa kỳ, một kiếm này làm cho hắn mất đi khống chế một chút, quang mang của tiên giáp trên người lóe ra, hắn rống giận một tiếng, Ất Ô Câu như tia chớp lùi về hộ thể.

Xích Vật Ngữ nổi giận, vô số ngân ti dài mỏng từ trên người hắn toát ra, quyển khúc hướng tới quấn lấy Hầu Phích Tịnh, đó là do Chẩn Lăng Châu biến thành ngân ti cực hàn. Hắn không kịp sử dụng Ất Ô Câu, tay trái kháp tiên huyền tấn tức đánh ra, nổi giận mắng: " Hỗn đản!"

Kinh nghiệm tranh đấu của Hầu Phích Tịnh cũng rất phong phú, sau khi hắn đánh trúng Xích Vật Ngữ, lập tức thuấn di đi ra ngoài, nhưng hắn lại phát hiện mình không có cách nào né ra, vô số ngân ti hiện ra bốn phía, thân hình nhất thời bị trì trệ. Bóng người chợt lóe, hắn không có rời đi, trơ mắt nhìn Xích Vật Ngữ phóng tiên huyền trong tay ra, hắn kiệt lực dùng phi kiếm hộ thân, đồng thời phao xuất một kiện pháp bảo hộ thân do Phó Sơn đưa cho.

Xích Vật Ngữ đánh ra chính là tiên linh huyền tiên giới thường dùng – Kích Thiểm. Tu chân giới cũng có cùng loại linh huyền, đó là dẫn thiên địa linh khí phát ra lôi hỏa sấm chớp, phải có điều kiện nhất định của tự nhiên mới có thể phát đi ra, nhưng Kích Thiểm của tiên giới lại bất đồng, chỉ cần dùng tiên linh khí của bản thân là có thể phát ra, tốc độ nhanh vô cùng, uy lực cũng không tầm thường.

Sét đánh màu xanh chuẩn xác nện trên người Hầu Phích Tịnh " Ca bá!" " Oanh!" Phi kiếm đang vờn quanh người Hầu Phích Tinh bị nổ tung. Không đợi hắn thu hồi, đạo Kích Thiểm thứ hai lại bổ tới, lúc này đây hung hăng nện lên kiện pháp bảo hộ thân.

Trong lòng Hầu Phích Tịnh rất rõ ràng sự chênh lệch của song phương, chỉ hai đạo Kích Thiểm đã làm cho hắn khó thể chống đỡ, nếu có thêm Ất Ô Câu kéo tới, hắn càng không cách nào ngăn cản. Nhưng công pháp của Nguyên Thủy Môn là dùng võ nhập đạo, Hầu Phích Tịnh cũng có chiêu sát thủ của mình.

Nhờ Hầu Phích Tịnh phóng ra nên Lý Cường có được giây phút thở dốc, hắn rốt cuộc thu hồi được Chiến Hồn Đao đã xuất ra.

Lý Cường ngừng một chút tại không trung, đang nhìn thấy Xích Vật Ngữ đang dùng Kích Thiểm đánh Hầu Phích Tịnh, cả người hắn nhất thời muốn chết lặng.

Từ sau khi tu thần, bởi vì cảnh giới tăng nhiều, Lý Cường rất ít nổi giận, nhưng hắn có một đặc điểm, chính là không cách nào tha thứ cho người khác khi dễ huynh đệ của mình. Hắn đã bị chọc giận hoàn toàn, đừng nói trước mắt là La Thiên Thượng Tiên, dù là Thất Đại Thiên Quân của tiên giới hay Thanh Đế, hắn cũng dám liều mạng.

Hộ thân pháp bảo của Hầu Phích Tịnh bị đánh rớt, phi kiếm không cách nào thu hồi, hắn cũng muốn liều mạng. Mắt thấy Ất Ô Câu kéo tới, hắn biết bằng vào thân thể Đại Thừa kỳ của mình căn bản không thể đỡ được tiên khí, bởi vì chiến giáp của Nguyên Thủy Môn là dùng thân thể tu luyện. Trong phút chốc, cả người hắn dấy lên ngọn lửa màu xanh mông mông, hai tay như đang nhấc một vật nặng hàng tấn, khó khăn giương lên. Đây là chiêu lợi hại nhất của Nguyên Thủy Môn – Thủy Động.

Lý Cường từng học qua công pháp của Nguyên Thủy Môn, hắn đương nhiên hiểu được một chiêu này của Hầu Phích Tịnh là muốn thiêu đốt chính tính mạng của mình để kháng kích Xích Vật Ngữ.

Lý Cường chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh đỏ bừng, trong óc giống như điểm đốt một ngọn lửa, nhiệt huyết toàn thân phảng phất như vọt tới trên đầu, hắn gấp đến độ rít gào: " Không nên a! Lão ca!" Hắn không còn kịp sử dụng Chiến Hồn Đao, Thái Hạo Toa lóe quang hoa màu tím thét gào bay vụt ra ngoài.

Xích Vật Ngữ hơi xuất ra một chút uy hiếp, lạnh lùng nói: " Muốn chết! Cho dù ngươi thiêu đốt tính mạng cũng không hữu dụng." Hắn tưởng rằng Hầu Phích Tịnh dùng phương thức thiêu đốt tính mạng để uy hiếp mình, sau đó mượn cơ hội đào tẩu. Chỉ có Lý Cường trong lòng rõ ràng, Hầu Phích Tịnh thật muốn liều mạng.

Hầu Phích Tịnh quát to: " Huynh đệ, ngươi tự mình bảo trọng!" Lại cười lên điên cuồng nói với Xích Vật Ngữ: " Xem lão tử liều chết với ngươi! Ha ha ha!" Hắn đột nhiên hóa thành một ngôi sao thanh mông mông, thẳng tắp xông tới hướng Xích Vật Ngữ.

Loại chiêu pháp quyết tử liều mạng này làm cho Xích Vật Ngữ chấn động. Phải biết rằng cao thủ có tu vi tới Đại Thừa kỳ đã đi tới đỉnh núi của thế giới này, phương thức liều mạng như vậy cho dù hắn là La Thiên Thượng Tiên cũng không dám ngạnh kháng. Hắn chỉ huy Ất Ô Câu cấp tốc ngăn cản, đồng thời chuẩn bị tránh né.

Sát Lục Chi Tâm của Lý Cường tràn ngập hung ức, hai con mắt bắn ra kim quang không ngờ cũng ẩn hàm màu đỏ nồng đậm. Sau khi Thái Hạo Toa bắn ra, hắn chỉ hy vọng kiềm chế Xích Vật Ngữ, cũng không hy vọng có thể tổn thương được hắn. Lập tức, hắn toàn lực đem thân hình ẩn tiến vào quang mang của Chiến Hồn Đao, hợp với ánh đao rít gào bắn thẳng tới Xích Vật Ngữ.

Đại bộ phận người tu chân của Huyễn Thụ Tinh đều nhìn thấy một màn này, một ngôi sao màu xanh và một ngôi sao màu vàng từ hai bên trái phải đồng thời chàng tới Xích Vật Ngữ trên cao, quang hoa chói mắt đem bầu trời chiếu sáng rực rỡ.

Tay chân Xích Vật Ngữ lúng túng, hắn không nghĩ tới Lý Cường và Hầu Phích Tịnh lại cùng nhau liều mạng.

Đối với cử động liều mạng của Hầu Phích Tịnh, Xích Vật Ngữ cùng không thèm để ý, dù sao hắn đã động thủ đánh lén trước, Xích Vật Ngữ cũng có lý do trừng phạt hắn. Nếu Hầu Phích Tịnh trầm tĩnh không động thủ, Xích Vật Ngữ cũng không thể chủ động công kích hắn, bây giờ thì khác hẳn, nếu hắn động thủ tập kích trước, Xích Vật Ngữ có thể quang minh chính đại mà phản kích. Nhưng làm cho Xích Vật Ngữ cảm thấy đau đầu chính là Lý Cường.

Nếu Lý Cường chỉ là người tu chân bình thường của giới này, dù hắn có đại bản lãnh, Xích Vật Ngữ cũng không quan tâm, nhưng thân phận của Lý Cường làm cho hắn có chút khó khăn, trong lòng Xích Vật Ngữ cũng có một loại cảm giác bó tay bó chân.

Hầu Phích Tịnh bay tới tương đối gần, hắn đâm thẳng vào vòng phòng ngự của Xích Vật Ngữ. Một người tu chân tới Đại Thừa kỳ nếu muốn liều mạng thì tiên nhân bình thường cũng phải né tránh, đáng tiếc Xích Vật Ngữ không phải tiên nhân bình thường, hắn là La Thiên Thượng Tiên đứng hàng thứ tám, là nhân vật lợi hại ngay cả Kiền Thiện Dong cũng đánh không lại, đối với sự tiến công tự sát của Hầu Phích Tịnh hắn căn bản không xem vào mắt.

Xích Vật Ngữ đơn giản đánh ra một quyền, Chẩn Lăng Châu hóa thành một đoàn quang cầu màu bạc, hung hăng đánh vào trên người Hầu Phích Tịnh. Hắn không vội vàng thuấn di ra ngoài.

" Băng!"

Hầu Phích Tịnh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một cỗ hàn khí thật lớn như như muốn diệt đi tính mạng đang thiêu đốt của hắn, thân thể giống như mũi tên bắn ngược ra ngoài. Như thế hắn mới biết mình và La Thiên Thượng Tiên chênh lệch nhiều bao nhiêu, chỉ đơn giản một quyền, khiến cho cả người hắn bị thương nặng, đối thủ căn bản không để cho hắn cơ hội hoàn toàn thiêu đốt tính mạng.

Hầu Phích Tịnh hướng Huyễn Thụ Tinh rơi xuống.

Lý Cường hợp trong ánh đao, rõ ràng nhìn thấy Hầu Phích Tịnh bị Xích Vật Ngữ đánh bay vụt ra ngoài, trong lòng ngược lại thoáng buông lỏng một chút. Hắn biết Hầu Phích Tịnh tạm thời vô sự, bởi vì hắn vốn chưa kịp phát huy một chiêu Thủy Động, mặc dù bị đánh cho rất chật vật, nhưng tính mạng không có nguy hiểm.

Lý Cường dùng tâm thần gắt gao tỏa trụ Xích Vật Ngữ, muốn cùng hắn chạm một chiêu.

Mặt ngoài Xích Vật Ngữ tựa hồ rất nhẹ nhàng, nhưng thật ra đang lúc thu hồi Chẩn Lăng Châu, hắn cũng đã bị Hầu Phích Tịnh ám toán. Đây là đặc điểm công pháp của Nguyên Thủy Môn, một khi Thủy Động bị mạnh mẽ ngăn cản, ý niệm của Thủy Động sẽ truyền lại cấp đối thủ. Tiên tâm của Xích Vật Ngữ bị phá vỡ một lỗ hổng, khiến cho hắn rất khó tỉnh táo tiếp tục tranh đấu.

Cam Lăng Nhị che chở môn nhân, vẫn trốn phía dưới quan sát, hắn không nghĩ tới khi trở về nhà lại có cục diện như thế, trong lòng khổ sở cực kỳ. Khi hắn phát hiện Hầu Phích Tịnh rơi xuống, liền không để ý hết thảy thúc cao thủ của Thanh Mộc Môn bay lên tiếp ứng.

Nhìn Lý Cường nhanh như điện chớp vọt tới, Xích Vật Ngữ cũng đã nổi lên ý niệm đánh nhau sống chết.

Cảnh giới Ngũ Kình Thiên hoàn toàn có thể cùng cảnh giới của tiên nhân đánh hòa nhau, Lý Cường chỉ kém hơn việc kinh nghiệm tu luyện ngàn năm và công lực thiên chuy bách luyện, điều này hắn không cách nào so sánh được, hắn chỉ có nhờ vào công lực tu thần và dùng thần khí liều mạng mới có hy vọng tranh đấu.

Đã đánh đến bước này, song phương đã không còn cách nào tỉnh táo. Lý Cường hận Xích Vật Ngữ làm bị thương Hầu Phích Tịnh, điều này làm cho hắn không dễ dàng tha thứ, mà Xích Vật Ngữ bởi vì bị ý niệm của Thủy Động chạm đến, cũng đã rối loạn tay chân.

Chẩn Lăng Châu lại diệu khởi quang hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng, phảng phất như một vòng trăng tròn treo trước người Xích Vật Ngữ, Ất Ô Câu vờn quanh Chẩn Lăng Châu, đó là thủ pháp đắc ý nhất của Xích Vật Ngữ, hắn nhàn nhạt nói: " Đến đây đi, Lý Cường, ta muốn nhìn xem thần khí của ngươi có bao nhiêu lợi hại." Hắn quyết tâm cùng Lý Cường liều mạng, hoàn toàn không nghĩ tới mình bị một chiêu Thủy Động của Hầu Phích Tịnh ảnh hưởng.

Xích Vật Ngữ vừa rồi thuấn di đi rất xa, Lý Cường dùng tâm thần tỏa trụ hắn, rất nhanh đi theo tới.

Lửa lớn dấy lên tại Huyễn Thụ Tinh đã bị người tu chân đồng tâm hợp lực dập tắt, Thần Mộc Hạp từ nay về sau lại có thêm một cái hạp cốc, nó bị người tu chân của Huyễn Thụ Tinh xưng là Nhất Đao Hạp, bởi vì nó bị Chiến Hồn Đao của Lý Cường phách đi ra. Nghe nói một ít Thụ Nhân trong nội tầng bởi vậy mà bị thương, nhưng Lý Cường cũng không biết một đao này đã làm bị thương người khác, cho nên cảnh giới của hắn không bị điều gì ảnh hưởng.

Mộc Tuyệt đã chết lặng, hắn ngơ ngác nhìn bầu trời đến xuất thần. Bất luận thắng thua, chỉ cần Lý Cường còn sống, Thần Mộc Tông cũng đã chọc vào một cao thủ không tưởng nổi, hắn đang lo lắng sau này nên làm cái gì bây giờ.

Có người hô: " Mau nhìn bầu trời!"

Trên bầu trời chỉ có Xích Vật Ngữ và Lý Cường hai người, còn những người tu chân khác đều đang trấn thủ tại mặt ngoài của Huyễn Thụ Tinh, không ai dám bay lên không trung, sợ bị sự tranh đấu của hai người bọn họ liên lụy.

Trên bầu trời xuất hiện một quang luân( bánh xe ánh sáng), đó là do Chẩn Lăng Châu biến thành quang mang, bóng đen ám màu xanh của Ất Ô Câu che khuất cả bầu trời, Xích Vật Ngữ toàn thân tản ra quang huy màu vàng, đứng phiêu phù trên quang luân, phảng phất như thiên thần hạ phàm, uy phong lẫm lẫm khắp thế gian.

Sự phẫn nộ của Lý Cường hoàn toàn dung nhập vào trong Chiến Hồn Đao, kim mang Chiến Hồn Đao giáp tạp nộ diễm màu tử hồng, ở không trung huyễn hóa thành một con rồng màu vàng, giương nanh múa vuốt đánh về phía Chẩn Lăng Châu. Con rồng màu vàng phát ra tiếng gầm gừ, làm cho người tu chân phía dưới khó thể chịu được, cả đại địa của Huyễn Thụ Tinh đều đang run rẩy.

Cam Lăng Nhị thành công đón được Hầu Phích Tịnh, mang theo mọi người bày phòng hộ trận quanh thân hắn. Sắc mặt Hầu Phích Tịnh trắng bệch, thần trí lại rất thanh tỉnh, biết mình đã bị nguyên khí đại thương, hắn khẩn trương nhìn chằm chằm không trung, còn đang lo lắng cho an nguy của Lý Cường.

Cam Lăng Nhị gấp đến độ rối loạn, hắn là linh kiếm thể, mặc dù nhận ra được tử phủ nguyên anh của Hầu Phích Tịnh hoàn toàn rối loạn, nhưng với công lực của hắn vốn không thể tương trợ. Nếu có linh tướng tại đây, ít nhất có thể trợ giúp Hầu Phích Tịnh ổn định thương thế, bởi vì mỗi linh tướng đều cũng biết một loại pháp quyết – Ngưng Tâm Huyền.

Hầu Phích Tịnh đột nhiên nói: " Đừng động lão tử, chú ý bầu trời....các ngươi tùy lúc chuẩn bị cứu người..."

Cam Lăng Nhị vội bước lên phía trước đỡ lấy Hầu Phích Tịnh, vừa muốn nói chuyện, đột nhiên trước mắt tối sầm, rồi đột nhiên lại sáng ngời, ngay sau đó truyền đến một tiếng nổ kịch liệt, cơ hồ khiến cho hắn tán thể. Tất cả người tu chân dưới Nguyên Anh kỳ đều ngã rạp trên mặt đất, chỉ có một ít cao thủ có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Xích Vật Ngữ và Lý Cường hai người rốt cuộc ngạnh cứng liều mạng một hồi, sự trả giá to lớn làm hai người đều không nghĩ đến.

Lý Cường không chỉ có sử dụng Chiến Hồn Đao, còn lặng lẽ bắn ra một cây Thiên Thiêm duy nhất, đó chính là pháp bảo độ kiếp lão Nhàn đã đưa cho hắn. Với công lực của Xích Vật Ngữ, vừa lúc có năng lực ngăn trở sự công kích của Chiến Hồn Đao, nhưng hắn không có nghĩ đến, trong kim mang của Chiến Hồn Đao lại cũng còn cất dấu một Thiên Thiêm uy lực vô cùng to lớn, điều này làm hắn nếm khổ rất nhiều.

Lý Cường cũng rất thảm, trước tiên bị Chẩn Lăng Châu ngăn trở, lại bị Ất Ô Câu đánh đến máu tươi chảy lênh láng.

Xích Vật Ngữ bị bắn ngược lên không, Lý Cường bị rơi xuống phía dưới, hai người đồng thời bị trùng lực thật lớn đánh văng ra, dĩ nhiên trở thành cục diện lưỡng bại câu thương.

Xích Vật Ngữ khựng lại trước nhất, hắn đã bị chàng văng ra khỏi tầng khí quyển của Huyễn Thụ Tinh.

Chẩn Lăng Châu và Chiến Hồn Đao liều mạng thì bị chiến ý cuồng nhiệt hư hao, Chẩn Lăng Châu dung vào một tia quang hoa màu tím. Xích Vật Ngữ yêu thương cực kỳ, trong lòng hiểu được nếu muốn khôi phục diệu dụng của Chẩn Lăng Châu, ít nhất phải tốn hao trăm năm công sức. Đồng thời hắn cũng biết mình đã gây ra họa không nhỏ, nếu Lý Cường bị hắn làm bị thương, sợ rằng Thanh Đế quyết sẽ không bỏ qua. Mặc dù hắn không biết tại sao Thanh Đế muốn thu Lý Cường làm đồ đệ, nhưng ý chí của Thanh Đế tuyệt đối không thể làm trái.

Lý Cường giống như một ngôi sao xẹt bắn về phía mặt ngoài của Huyễn Thụ Tinh, từ tầng thứ nhất mặt đất xuyên xuống, vẫn xuyên thấu suốt qua hai mươi bảy tầng mới dừng lại, nơi này đã là địa phương sâu thẳm nhất của Huyễn Thụ Tinh. Hắn miễn cưỡng thu hồi Chiến Hồn Đao và Thiên Giám Bảo Tương Luân rồi liền hôn mê, đây là lần bị đánh bại rồi bị thương lớn nhất từ sau khi hắn tu thần.

Xích Vật Ngữ vốn đến để thu thập Thần Mộc Chi Dịch, hắn tìm được Thần Mộc Tông mới biết được tại không lâu khi trước Thần Mộc Chi Dịch đã bị hai tiên nhân khác thu thập không còn, bất đắc dĩ hắn không thể làm gì khác hơn là ở lại chỗ này đợi, vì do một trong Thất Đại Thiên Quân Ly Ương Thiên Quân phó thác cho hắn làm chuyện này, hắn phải có được Thần Mộc Chi Dịch và vài loại linh dược của giới này.

Xích Vật Ngữ định chờ một ít ngày, thu thập một ít Thần Mộc Chi Dịch rồi đi, sau này có cơ hội thì trở lại, nếu không có cơ hội trở lại thì trong tay tốt xấu cũng có một ít Thần Mộc Chi Dịch, như vậy trở về cũng có điều giao phó. Không ngờ ở chỗ này lại gặp Lý Cường, hắn nhất thời cao hứng ra tay tranh đấu, không nghĩ tới lại gây ra họa, làm bị thương Lý Cường.

Cả Huyễn Thụ Tinh tựa như lọt vào cơn lốc cuồng bạo tập kích, lõa lộ ra màu đen mộc chất, Thần Mộc Hạp bị hủy càng thêm nghiêm trọng, tuyệt đại thực vật phụ sinh đều bị cuốn sạch, mộc chất đoạn liệt chảy ra tương dịch nhũ trắng, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối cháy khét, trên không trung phiêu đãng lũ lũ khói đen.

Người tu chân Huyễn Thụ Tinh trong lòng run sợ, trường tranh đấu này khiến cho tinh cầu của bọn họ lọt vào sự phá hư cực kỳ thảm trọng, Huyễn Thụ Tinh không có hơn mười năm thời gian hưu dưỡng trồng trọt thì không có khả năng hồi phục dáng vẻ bên ngoài như cũ. Bọn họ âm thầm may mắn, may là hai người không tranh đấu tại mặt ngoài tinh cầu, nếu không Huyễn Thụ Tinh bị bọn họ hủy diệt cũng không gì lạ lùng.

Xích Vật Ngữ cảm thấy phiền loạn chưa từng có, hắn mạnh mẽ ngăn trở Thủy Động của Hầu Phích Tịnh, đã bị ý niệm của Thủy Động ảnh hưởng, không thể tỉnh táo tự hỏi vấn đề. Hắn do dự chốc lát, cư nhiên phao xuất Tinh Diệu rời đi Huyễn Thụ Tinh. Trong tâm hắn thầm nghĩ tìm địa phương nào đó tu luyện Chẩn Lăng Châu, còn những chuyện gì khác, hắn cũng đành không để ý tới.

Mộc Tuyệt mang theo môn hạ đệ tử tìm được Cam Lăng Nhị, trong lòng hắn phi thường hối hận, nếu sớm biết có kết quả như thế này, hắn tuyệt sẽ không chiếm cứ địa bàn của Thanh Mộc Môn. Lần đầu tiên Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự tìm đến, Thần Mộc Tông đã giao ra tất cả Thần Mộc Chi Dịch, đợi đến khi Xích Vật Ngữ lại tới, thì bọn họ căn bản không còn nữa để đem ra, không thể làm gì khác hơn là hướng những môn phái khác mà lấy, bởi vì Thanh Mộc Môn có một Thần Mộc Tỉnh cao sản, Thần Mộc Tông mới chiếm cứ trú địa của bọn họ, bởi vậy mới dẫn phát ra trận tranh đấu thế này.

Cam Lăng Nhị phẫn nộ nhìn Mộc Tuyệt, hận hận nói: " Mộc Tuyệt, Thần Mộc Tông các ngươi vui vẻ rồi chứ..." Gương mặt Mộc Tuyệt không chút thay đổi nhìn thoáng qua Cam Lăng Nhị, rồi lại nhìn Hầu Phích Tịnh đang nằm trên mặt đất, không nói gì chỉ lạnh lùng bảo: " Chúng ta đi!" Rồi mang theo môn nhân đệ tử về Thần Mộc Tông, nhưng trong lòng hắn hiểu được lần này đã gây ra họa lớn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hầu Phích Tịnh miễn cưỡng ngồi dậy, nói: " Mau đi tìm...tìm huynh đệ ta trở về, ta...nhìn thấy hắn rơi xuống..." Hắn móc ra một viên linh đan ăn vào, đột nhiên tựa hồ già nua đi rất nhiều, trên mặt hiện ra rất nhiều nếp nhăn. Hắn cười khổ lắc đầu, trong lòng hiểu được, thương thế như vậy sẽ không có khả năng phi thăng nữa.

Cam Lăng Nhị chỉ huy môn nhân đem Hầu Phích Tịnh đưa về trú địa, lại ra lệnh cho mọi người lấy Thần Mộc Chi Dịch cất dấu ra, dùng linh tuyền hóa khai, cho Hầu Phích Tịnh ngâm mình vào. Hắn nói: " Tiền bối, Thần Mộc Chi Dịch có thể tạm thời ổn định thương thế của ngài, ta dẫn người đi tìm đại ca." Hắn dặn dò đệ tử cẩn thận chăm sóc, còn tự mình mang theo Cam Lăng Kỳ và đệ tử Cam Mộc Ngữ cùng đi tìm Lý Cường.

Rất nhanh, bọn họ đã tìm ra đại động nơi Lý Cương rơi xuống, phía tây bắc Thần Mộc Hạp có rất nhiều người tu chân đang quan sát. Đó là một cái hố to hình phễu ( quặng) thật lớn, nhìn phía dưới tầng tầng mộc chất rõ ràng có thể thấy được tầng tầng lớp lớp động khẩu lớn nhỏ tối đen, phảng phất như miệng rộng của ma quỷ mở ra, âm trầm đến đáng sợ, bên trong phiêu xuất không khí âm lãnh chậm rãi tại động khẩu hình thành vụ khí nồng đậm.

Cam Lăng Nhị cũng không nói nhiều, mang theo Cam Lăng Kỳ và Cam Mộc Ngữ bay xuống phía dưới. Người tu chân rất ít đi xuống nội tầng, không quen thuộc tình huống bên dưới mặt đất, cũng không biết sẽ gặp phải cái gì, nhưng là vì Lý Cường, Cam Lăng Nhị cũng không thể nghĩ được quá nhiều.

Bọn họ rất nhanh rơi xuống tầng cuối cùng, trên mặt đất ngoại trừ một cái hố to hình người, cái gì cũng không có.

Cam Lăng Nhị nóng nảy, dựa vào bản năng của linh kiếm thể, hắn rất nhanh tìm tòi một vòng, nhưng kỳ quái chính là không hề nhìn thấy bóng dáng Lý Cường.