Chương 204: Chương 204

" Ngươi nói cái gì?" Thiên Thực lão tiên đột nhiên hiện hình bên người Mễ Tư Lạp.

Mị nhi nhịn không được cười khúc khích, nàng ôm tiểu Bạch nhàn nhã nhìn bọn họ.

Mễ Tư Lạp bất đắc dĩ nói: " Ai, ta thật sự không thể đi Tâm Luyện Các..." Lời còn chưa nói xong, hai đạo kim quang hiện lên, Mị nhi kinh ngạc nói: " La Thiên Thượng Tiên Kiền Thiện Dong?"

Kiền Thiện Dong tán đi kim quang trên người, nhìn thoáng qua Mị nhi, nói: " Thiên Thực, phiền toái của ngươi tới."

Thiên Thực lão tiên nhìn Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự xuất hiện trước mắt, trong lòng khiếp sợ không thôi, nhưng trên mặt lại dấu diếm phản ứng: " Như thế nào?"

Mọi người nhất thời yên tĩnh xuống tới.

Kiền Thiện Dong hỏi: " Lý Cường ở nơi nào?"

Mễ Tư Lạp và Trần Trí Phong đều cũng choáng váng, sao lại toát ra thêm hai tiên nhân đến tìm Lý Cường? Thật không biết huynh đệ này đến tột cùng là làm cái gì, chọc cho tiên nhân không ngừng đến tìm hắn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Gương mặt của Mễ Tư Lạp nhăn như trái khổ qua, hắn nói: " Lý huynh đệ đang bế quan."

" Bế quan?" Kiền Thiện Dong lắc đầu nói: " Các ngươi nghĩ biện pháp thông tri hắn, để cho hắn lập tức xuất quan. Thiên Thực, ngươi theo ta cùng về Thánh Thành thôi."

Mễ Tư Lạp và Trần Trí Phong nhìn nhau, Mễ Tư Lạp do dự một chút, nói với Trần Trí Phong: " Đi thông tri cho hắn được không? Ai!" Thương cảm cho Mễ Tư Lạp thân là một đời đại tông sư của Trọng Huyền Phái, cũng không thể không khuất phục uy thế của La Thiên Thượng Tiên.

Chỉ nghe ngoài cửa có người nói: " Tìm ta có chuyện gì?"

Mị nhi kinh hãi kêu lên: " Ca ca xuất quan rồi." Nàng phi thân bay ra phía ngoài cửa.

Chỉ thấy Lý Cường cười hì hì ôm Mị nhi đi vào nhà, tiểu nha đầu gắt gao ôm Lý Cường, như thế nào cũng không buông tay. Lý Cường cười nói: " Mị nhi xuống đi, a a, ngoan hay không ngoan a?"

Mị nhi buông tay ra, cười nói: " Mị nhi đương nhiên là ngoan rồi, được rồi, ca ca, sao thời gian dài như vậy mới đi ra, Mị nhi đợi lâu muốn chết luôn đó." Tiểu nha đầu lại thừa cơ làm nũng.

Lý Cường vào nhà liền sửng sốt: " Lão Kiền? Phong Ngự đại tỷ? Các ngươi sao lại ở chỗ này? Di, các ngươi phát ngốc cái gì a?"

Kiền Thiện Dong đi vòng quanh Lý Cường một vòng, quay đầu nhìn Thiên Thực nói: " Ngươi cảm thấy có cái gì bất đồng hay không?"

Thiên Thực lão tiên thở dài: " Hoàn toàn không giống như lần trước nhìn thấy nữa."

Lý Cường kỳ lạ hỏi: " Hai vị tiên nhân lão đại, các ngươi đang làm trò gì a, cái gì mà không giống?"

Đại Nam Phong Ngự thật ra lại không cảm thấy kỳ quái, nàng cười khanh khách nói: " Tiểu tử này vốn là một tên quái vật."

Kiền Thiện Dong nói: " Lần trước? Mỗi lần ta nhìn thấy hắn cũng không giống như cũ, cũng tốt..."

Hắn nói không rõ ràng nhưng Thiên Thực nghe thì hiểu, hắn nói: " Chúng ta đến hang ổ của ngươi rồi thương lượng."

Lý Cường liền từ chối: " Không đi! Ta còn muốn tham gia đại hội tranh tài...ách, bồi Mị nhi tham gia a."

Mị nhi hoan hô: " Hay a! Hẳn là sắp tranh tài rồi, đã chuẩn bị hơn một năm, Mị nhi đợi đến nóng nảy."

Linh Bách Tuệ nhẹ nhàng kéo Mị nhi qua, ôm nàng nói: " Mị nhi, muội đi tham gia pháp thuật đại hội dám chắc sẽ đạt được danh hiệu đầu tiên."

Kiền Thiện Dong tức giận nói: " Tiểu nha đầu tham gia cái gì mà tranh tài, các ngươi đây là tác tệ! Đây là ý tứ gì chứ? Tiểu nha đầu, thân phận ngươi thế nào ta rất rõ ràng, còn không đem cơ hội này lưu cấp cho người tu chân đi."

Lý Cường tỉnh ngộ, Kiền Thiện Dong là lão đại của Phong Duyên Tinh tu chân giới, là người thao túng phía sau màn, hắn đương nhiên phản đối Mị nhi tham gia đại hội tranh tài. Sắc mặt Lý Cường hơi đổi, Mị nhi là bảo bối của hắn, đại ca như hắn đúng là rất thiên vị vô cùng.

Kiền Thiện Dong nhận thấy được Lý Cường có chút căm tức, hắn bây giờ lại không muốn đắc tội Lý Cường, vì vậy cười nói: " Người làm đại ca như ngươi thật sự là vô lý, ân, tiểu nha đầu muốn tham gia thì tham gia đi, kỳ thật cũng không có gì đặc biệt hơn người cả."

Linh Bách Tuệ bật cười: " Tiên nhân không ngờ lại chịu thỏa hiệp, Linh nhi thật mở rộng tầm mắt rồi."

Kiền Thiện Dong vẫn không quá chú ý Linh Bách Tuệ, nghe nàng châm chọc, hắn quay đầu nhìn lại, không khỏi kinh ngạc nói: " Di, hiếm thấy a, không ngờ còn có yêu tiên, ta....ngươi làm sao tu luyện được? Yêu tiên trong truyền thuyết là một loại cảnh giới, ta.."

Thật ra, yêu tiên không tính là tiên, nhưng lại có đặc tính của tiên, có thể dễ dàng sử dụng tiên khí. Yêu tiên ở giới này cũng là thân bất tử, nhưng có rất ít người tu chân lựa chọn tu luyện yêu tiên, bởi vì yêu tiên tu luyện cực khó, so với tu Tán tiên còn khó hơn, hơn nữa rất ít có điển tịch về phương diện này, cho nên người tu chân bình thường chính là muốn tu luyện yêu tiên cũng không cửa mà vào. Linh Bách Tuệ từng xem qua điển tịch trăm nhà, do một cơ hội ngẫu nhiên ghi nhớ được pháp môn tu luyện yêu tiên, sau nàng lại bị Phật tông cấm chế, dưới vạn ngàn bất đắc dĩ mới tu luyện thành yêu tiên.

Chẳng những Kiền Thiện Dong cảm thấy kinh ngạc, ngay cả Thiên Thực lão tiên cũng cảm thấy không thể tư nghị, hắn nói: " Tiểu tử này bằng hữu gì cũng có, nếu ngươi có hắc ma giới bằng hữu, lão tiên ta thật sự bội phục rồi."

Kiền Thiện Dong nói: " Vậy ngươi cũng từ từ bội phục đi, hắc ma giới Xích Minh ma tôn nhìn bộ dáng cũng là bằng hữu của hắn."

Ở đây ngoại trừ Mị nhi, tất cả mọi người há to miệng, hắc ma giới và tu chân giới chính là trời sinh tử đối đầu.

Mễ Tư Lạp nhìn Lý Cường như nhìn con quái vật, hắn khó thể tin nhìn nói: " Này...này...không có khả năng, chí tôn hắc ma giới sao lại chạy tới tu chân giới, vậy còn không phải thiên hạ đại loạn a."

Lý Cường cười nói: " Đừng nghe lão Kiền nói bậy, Xích Minh ma tôn là bị Cô Tinh đại nhân ma cấm, ta chỉ là một người canh giữ mà thôi, nhưng bây giờ Xích Minh cũng không còn là ma tôn nữa, còn hắn là cái gì, hắn rất nhanh sẽ tới Phong Duyên Tinh, mọi người nhìn thấy sẽ biết." Trong lòng hắn rất được ý, để cho Xích Minh ma tôn tu thần, người khác vô luận làm sao? Nghĩ không ra.

Lý Cường tu luyện đến cảnh giới bây giờ, đã thoát khỏi ánh mắt của thế tục, hắn cảm thấy tu hành đường nào cũng đều có giá trị tồn tại của nó.

Kiền Thiện Dong thật sự cảm thấy tò mò, Xích Minh ma tôn ý nghĩa thế nào hắn so với ai khác cũng đều rõ ràng, hắn tưởng tượng không ra Xích Minh không là ma tôn thì sẽ là thứ gì. Hắn nói: " Tiểu tử, ngươi và Thiên Thực theo ta về Thánh Thành một chuyến, còn phần Mị nhi tham gia đại hội tranh tài, ngươi yên tâm, đến lúc đó nhất định cho ngươi đi...ai, ngươi đừng vội cự tuyệt, đến lúc đó ta và Phong Ngự cũng cố gắng lên trợ uy, còn không được sao?" Hắn mặc dù gọi Lý Cường là tiểu tử, nhưng trong lòng hắn đã xem Lý Cường là người có thể nói chuyện ngang hàng, đây đều là do thực lực quyết định.

Mị nhi đi tới ôm cánh tay Lý Cường, nhu thuận nhỏ giọng nói: " Ca ca, muội mang theo tiểu Bạch đến Cổ Kiếm Viện, Linh tỷ tỷ bây giờ không muốn trở về, nàng sẽ cùng ở với Mị nhi, ca ca đi Thánh Thành cẩn thận một chút nha." Nàng không có nói yêu cầu gì, chỉ là không muốn làm cho Lý Cường cảm thấy khó khăn.

Lý Cường không muốn đi Thánh Thành một chút nào, hắn nói: " Lão Kiền, ngươi có cái gì nói thì cứ nói ở đây đi, ta vừa đến Phong Duyên Tinh không tự chủ được bế quan một lần, cái gì cũng không có thấy, lại phải cùng ngươi đi, không thoải mái a."

Kiền Thiện Dong nhìn người trong phòng, hắn không muốn cho những người không quan hệ nghe được mình nói chuyện. Mễ Tư Lạp và Trần Trí Phong đều là người thông minh, lập tức nói: " Vãn bối còn có chuyện, trước tiên cáo từ." Hai người không đợi trả lời liền thuấn di đi. Mị nhi cũng lôi kéo Linh Bách Tuệ lặng yên rời đi.

Lý Cường khoanh chân ngồi xuống, cười nói: " Ngồi xuống từ từ nói."

Thiên Thực lão tiên không nói một lời ngồi xuống, Kiền Thiện Dong kháp động tiên huyền cấm chế cả phòng, sau đó ngồi đối diện Lý Cường nói: " Lệ Cấm Thiên Quân phái người từ tiên giới tới, người này lão tiên nhận biết."

Thiên Thực rõ ràng thở dài một hơi, hắn nói: " Nếu không phải Lệ Cấm Thiên Quân tự mình tới, quản hắn là ai...ta cũng không quan tâm."

Đại Nam Phong Ngự trào phúng nói: " Người tới là La Thiên Thượng Tiên lãnh khốc vô tình nhất đó..ngươi hẳn là còn nhớ kỹ hắn."

Lý Cường nhất thời tò mò, hắn hỏi tới: " Lãnh khốc vô tình nhất? Hay thật, nghe được cũng làm ta nổi gai lạnh, hắn là ai vậy?"

Thiên Thực lão tiên nói: " Là người bài danh thứ chín của Thập Bát La Thiên Thượng Tiên Xích Vật Ngữ, người này cho tới bây giờ không nói lý, nhưng ta không sợ hắn." Miệng hắn tuy cứng, nhưng trong lòng thật ra không có một chút nắm chắc.

Tại La Thiên Thượng Tiên có thể bài danh thứ chín, thực lực tuyệt đối kinh khủng. Sáu gã La Thiên Thượng Tiên trước đó đều cũng có một kiện Hình Thiên tiên khí, lợi hại nhất là ba kiện Hình Thiên tiên khí đều trong tay Thanh Đế, Xích Vật Ngữ mặc dù không có Hình Thiên tiên khí nhưng thực lực của hắn cũng không thể nghi ngờ.

Kiền Thiện Dong lắc đầu nói: " Xích Vật Ngữ bây giờ đã là đứng thứ tám trong La Thiên Thượng Tiên, từ khi Cô Tinh bị phạt tại Thiên Tương Luân khổ tu, hắn đã mất đi tư cách của La Thiên Thượng Tiên, nhưng Thanh Đế đặc hứa giữ lại cho hắn danh hào La Thiên Thượng Tiên, hơn nữa thực lực của hắn không thể kém hơn vị thứ nhất."

Thiên Thực rốt cuộc nở nụ cười, hắn nói: " Nếu không phải Lệ Cấm Thiên Quân tự mình tới, những người khác ta tự tin có thể ngăn cản..."

Lý Cường đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, hắn cười hì hì nói: " Không đúng a, lão Kiền, ngươi về qua tiên giới?"

Kiền Thiện Dong lạnh lùng nói: " Ta không có về qua."

Lý Cường chợt tỉnh ngộ, hắn gật đầu nói: " Ân, ta hiểu được rồi, a a, lão Kiền, đừng quá nhạy cảm."

Sắc mặt Kiền Thiện Dong hòa hoãn xuống, hắn giải thích: " La Thiên Thượng Tiên như ta cũng không uổng phí, ta có thể biết được rất nhiều tin tức của tiên giới, cho nên tiểu tử ngươi đừng nghĩ bậy."

Lý Cường biết hắn muốn dời chú ý sang nơi khác, nhìn bộ dáng Kiền Thiện Dong bồi dưỡng người tại tu chân giới đã phát huy tác dụng rồi. Nhiều năm như vậy, bởi vì Nghịch Hành thông đạo bị phong, hắn ở giới này bồi dưỡng rất nhiều cao thủ, những người này chỉ cần phi thăng tiên giới, tự nhiên thành tiên nhân thân cận Kiền Thiện Dong, hơn nữa Kiền Thiện Dong nhất định cho bọn họ phương pháp liên lạc, một khi Nghịch Hành thông đạo khai thông, hắn lập tức có thể được tin tức của tiên giới.

Lý Cường không khỏi nhịn được thán phục từ trong đáy lòng, người này thật là lợi hại.

Lý Cường hắc hắc cười nói: " Đó là đương nhiên rồi, nhưng Xích Vật Ngữ đến giới này...hắc hắc, hình như không có quan hệ gì với ta chứ."

Kiền Thiện Dong ngầm cắn răng, Lý Cường tiểu tử này quá tinh tế thông minh, lời còn chưa nói xong đã bị hắn phát hiện ra vấn đề. Thật ra, Xích Vật Ngữ không chỉ tìm đến Thiên Thực lão tiên, nhiệm vụ chủ yếu của hắn là đến tìm Kiền Thiện Dong, mà Kiền Thiện Dong vốn không định về tiên giới ngay bây giờ, cho nên hắn phải lợi dụng Thiên Thực lão tiên ngăn trở hắn.

Với thực lực của Xích Vật Ngữ, Thiên Thực đánh không lại, Kiền Thiện Dong và Đại Nam Phong Ngự không thể ra mặt, nhưng nếu có thêm Lý Cường, cả tình thế sẽ khác hẳn. Thực lực của Thiên Thực cho dù kém hơn Xích Vật Ngữ, cũng chỉ là đơn đả độc đấu, nếu Lý Cường gia nhập, Xích Vật Ngữ hẳn là không thể đỡ được.

Kiền Thiện Dong nói: " Ngươi cầm Trấn Thái Ý Nguyên của lão tiên, chủ nhân của vật phái người đến đòi lại, ngươi nói làm sao bây giờ?"

Thiên Thực quay đầu nhìn Lý Cường, hắn nhịn không được a a cười nói: " Đúng vậy, mặc dù ta cũng không trách ngươi, là do ta làm ra một đám ngu ngốc gây ra họa, nhưng..." Thiên Thực rốt cuộc cũng học được thông minh, hắn biết đối với Lý Cường là không thể dùng thủ đoạn bắt buộc vì cũng vô dụng, phải làm cho hắn cam tâm tình nguyện nhảy vào vũng bùn này. Với cách làm người của lão tiên, có thể nói ra lời như vậy cũng thật sự là rất hiếm thấy.

Lý Cường trong lúc nhất thời cũng không nhận ra được dụng tâm của Kiền Thiện Dong, hắn nói: " Tiểu Bạch sẽ không đi với Xích Vật Ngữ đâu, ta cũng không thể bắt buộc nó, cũng không muốn bắt buộc nó, ngươi nói làm sao bây giờ?"

Trong lòng Kiền Thiện Dong mừng rỡ, rốt cuộc Lý Cường đã mắc câu. Hắn vội nói: " Không cần ngươi làm cái gì, lúc Xích Vật Ngữ tìm được Thiên Thực, chỉ cần ngươi giải thích một chút là được." Trong lòng hắn nhịn không được cười trộm, tính tình tệ hại của Xích Vật Ngữ ở tại tiên giới vô cùng nổi danh, hắn dễ gì có kiên nhẫn lắng nghe Lý Cường giải thích.

Thiên Thực lão tiên cũng hiểu được, hắn nghiêm trang nói: " Đúng vậy, chỉ cần giải thích tốt một chút, Xích Vật Ngữ sẽ hiểu được thôi."

Lý Cường tự tin tràn đầy nói: " Ân, cũng tốt, tiên nhân cũng không thể không nói lý ma." Từ khi đạp vào cảnh giới Ngũ Kình Thiên, hắn cảm thấy mình đã đủ thực lực nói chuyện với tiên nhân.

Kiền Thiện Dong và Thiên Thực lão tiên trong lòng mừng thầm.

Kiền Thiện Dong nói: " Xích Vật Ngữ từ Nghịch Hành thông đạo lại đây cũng còn cần một đoạn thời gian, Thiên Thực, ngươi theo ta hồi Thánh Thành đi, ở chỗ này cũng không làm gì, ở Thánh Thành có một đạo linh mạch hiếm thấy, chúng ta đi nơi đó tiềm tu."

Tâm tình của Thiên Thực rất tốt, hắn gật đầu nói: " Hay, đã có linh mạch tốt như vậy, ta phải đi cảm thụ một chút, linh mạch của giới này thật sự là quá ít." Đã tới bước này, hắn chỉ có thể tử tâm đi theo sát Kiền Thiện Dong, đơn thân một mình đấu với người từ tiên giới tới, hắn đã lực bất tòng tâm rồi.

Kiền Thiện Dong mừng rỡ, biết Thiên Thực lão tiên hoàn toàn đã khuất phục mình. Hắn cười hì hì nhìn Lý Cường, hòa nhã nói: " Lão đệ, cho ngươi một khuyến cáo, chuyện của tiên giới mặc dù có thể dùng lẽ thường tính toán, nhưng có một sự tình là ngươi không thể nào giải thích, có rất nhiều chuyện phải dựa vào chính mình nghĩ biện pháp đi giải quyết, ngươi hẳn là hiểu được ý tứ của ta."

Lý Cường rất dứt khoát đáp: " Ta biết." Từ khi mới bắt đầu tiếp xúc với tiên nhân, hắn cũng đã rất rõ ràng, cùng tiên nhân xã giao chỉ cần có một điều kiện, đó là thực lực của chính mình. Chỉ cần có thực lực cùng tiên nhân ngang hàng bình đẳng, có thể cùng bọn họ giảng đạo lý, có thể dùng lẽ thường ra quyết định, nếu không hết thảy đều là không.

Đại Nam Phong Ngự cười khanh khách nói: " Tiểu huynh đệ là người thông minh không tưởng nổi, Kiền đại ca không cần nhắc nhở hắn đâu."

Lý Cường cũng cười nói: " Phong Ngự đại tỷ cũng không tưởng nổi a, đục nước béo cò cũng có bản lãnh rất tốt."

Đại Nam Phong Ngự cười mắng: " Tiểu tử, dám nói hưu nói vượn với đại tỷ, ngươi cẩn thận một chút."

Từ khi xong được tu thần Thiên Tiến Chương, Đại Nam Phong Ngự và Kiền Thiện Dong thảo luận qua thể tính của tu thần, cảnh giới tu hành của Thiên Tiến Chương ghi lại mang đến chấn động thật sâu quá lớn với họ. Bởi vì Kiền Thiện Dong kiên quyết phản đối trực tiếp tu luyện, Đại Nam Phong Ngự không thể làm gì khác hơn là cùng hắn đồng thời chậm rãi tìm hiểu, cho dù chỉ là tìm hiểu, hai người cũng cảm thấy ích lợi rất nhiều, cho nên trong lòng Đại Nam Phong Ngự vẫn rất cảm kích Lý Cường.

Kiền Thiện Dong, Đại Nam Phong Ngự và Thiên Thực rời đi xong, Lý Cường một mình ngồi trên mặt đất, cảm thấy suy nghĩ có chút rối loạn.

Trong thời gian ngắn tu nhập Ngũ Kình Thiên Sát Lục Chi Tâm cảnh giới, trực giác của Lý Cường trở nên phi thường lợi hại, trong lòng hắn mơ hồ có một tia hiểu ra, nhưng như thế nào cũng không nắm bắt được. Hắn cảm giác được tiên giới tựa hồ có chút không ổn, nhưng đến tột cùng là cái gì không ổn thì hắn tạm thời còn không rõ. Hắn phiền não ôm đầu, vô số ý niệm hiện lên trong lòng.

Hắn vẫn nghĩ nguyên nhân Thanh Đế muốn thu mình làm đồ đệ là gì, hẳn không phải là vì duyên cớ của thiên triệu, thiên triệu chỉ khiến cho Thanh Đế chú ý mà thôi, hơn nữa Thanh Đế thu đồ đệ điều kiện tiên quyết là hắn không thể tẩu hỏa tự bạo, loại điều kiện này thật sự là rất kỳ quái, Lý Cường nghĩ không ra đạo lý trong đó.

Thanh Đế truyền xuống Đại La Thượng Tiên Lệnh, hơn nữa còn để cho Cô Tinh đưa tu thần Thiên Tiến Chương chính thức cho hắn, tựa hồ chỉ có hảo ý không có ác ý, nhưng Lý Cường vẫn ôm nghi hoặc, bởi vì Thanh Đế là tiên giới chí tôn, chuyện vô duyên vô cớ hẳn là sẽ không đi làm, với thực lực của hắn, đối đãi với một người tu chân tựa như đối đãi một con kiến, hắn cũng không làm việc nhàm chán như vậy, trong đó nhất định là có nguyên nhân.

Từ cách làm cực lực tự bảo của Kiền Thiện Dong, Lý Cường nhìn ra sự bất an của hắn. Kiền Thiện Dong và tiên giới vẫn luôn bảo trì liên lạc, vậy vì sao hắn lại bất an? Lý Cường không cách nào xong được tin tức xác thực, tư liệu của hắn quá ít.

Đối với chuyện Cô Tinh đi Hâm Ba Giác, Lý Cường cũng ôm phiền não trong lòng, bởi vì Kiền Thiện Dong đối với địa phương kia tựa hồ như rất kiêng kỵ. Lý Cường càng lo lắng cho Mạc đại ca và sư tôn bọn họ.

Lý Cường lại nghĩ đến chuyện Xích Minh đi tìm hai người đồ đệ của mình, không biết bọn họ bây giờ đã đi tới nơi nào.

Vừa nghĩ đến Xích Minh, Lý Cường kinh tỉnh lại, hắn vỗ vào đầu mình một cái, đứng dậy, phát hiện phòng còn bị cấm chế.

Lý Cường cởi cấm chế đi ra ngoài, chỉ thấy Mễ Tư Lạp, Trần Trí Phong, Liễu Đại Việt, Mị nhi, Linh Bách Tuệ còn có Thiên Xích Âu, Triệu Hào, Mạt Bổn, Cảnh Phong, Hồng Thiêm cả một đám người đứng ở bên ngoài, hắn không khỏi cả kinh, vội hỏi: " Sao các ngươi đều ở chỗ này?"

Mọi người lập tức tụ tập lại.

Thiên Xích Âu giành trước vọt đến trước mặt Lý Cường, hắn xuất ra một ngọc đồng giản, lo lắng nói: " Đây là sư bá tổ truyền trở về."

Trong lòng Lý Cường một trận kinh hãi, hắn ổn định tâm thần, hỏi: " Là cái gì?"

Thiên Xích Âu lắc đầu nói: " Bên trong có hai tầng cấm chế, ta chỉ có thể thấy được nội dung của tầng thứ nhất, giao phó chúng ta đem ngọc đồng giản này chuyển cho tiểu sư thúc."

Lý Cường tiếp nhận ngọc đồng giản, đem tâm thần vào dò xét. Nội dung tầng thứ nhất rất đơn giản, chính là để cho đệ tử Cổ Kiếm Viện đem ngọc đồng giản chuyển lại cho mình. Tầng thứ hai chỉ dùng tiên linh khí cấm chế, hắn dùng thần dịch lực đảo qua, phá hủy tầng cấm chế, nội dung bên trong càng thêm đơn giản, chỉ có một ý tứ: " Cẩn thận!" Về phần cẩn thận cái gì cũng không có nói rõ ràng.

Thiên Xích Âu nhìn đăm đăm hỏi: " Tiểu sư thúc, sư bá tổ nói cái gì?"

Lý Cường không chút phản ứng nói: " Không có cái gì. Được rồi, ta có một bằng hữu rất nhanh sẽ tới Phong Duyên Tinh, hắn mang theo hai đồ đệ ta thu tại Lâm Minh Tinh, tên của hắn là Xích Minh. Xích Âu, nếu hắn tìm được Cổ Kiếm Viện lập tức cho ta biết."

Thiên Xích Âu mặc dù rất muốn biết tin tức của Kỳ Quân Sát, nhưng Lý Cường không nói, hắn cũng không dám hỏi lại, đây là quy củ của Cổ Kiếm Viện. Hắn đáp: " Tốt, ta lập tức an bài đệ tử nghênh đón Xích Minh tiền bối."

Lý Cường lại nói với Mễ Tư Lạp: " Mễ đại ca, Xích Minh nếu đến Trọng Huyền Phái cũng cho ta biết."

Mễ Tư Lạp kéo Lý Cường, nhỏ giọng nói: " Xích Minh này...có đúng hay không là Xích Minh ma tôn?"

Lý Cường cười nói: " Trước kia phải, bây giờ thì không."

Xích Minh ma tôn cũng là đại thần ma trong truyền thuyết, Mễ Tư Lạp thật sự không nghĩ ra hắn không phải là ma đầu thì là cái gì, hắn và Thiên Xích Âu lúc phân phó đệ tử đều cũng bỏ thêm một câu nói: " Dưới tình huống gì đều cũng không cho đắc tội Xích Minh." Trong lòng hai người họ chưa từng nắm chắc, vạn nhất bản tính ma đầu của Xích Minh không thay đổi, những đệ tử đi nghênh đón sẽ thê thảm.

Lý Cường cười nói: " Đừng lo lắng, ta nói rồi, hắn không có chuyện gì đâu."

Triệu Hào nói: " Sư tôn...chúng ta muốn mời ngài đi Cổ Kiếm Viện một chuyến, lập tức sẽ khai mạc đại hội tranh tài, mấy đệ tử muốn mời sư tôn chỉ đạo một chút."

Thiên Xích Âu ở một bên không ngừng gật đầu, ước chừng hắn cũng đã nghĩ kỹ, để cho Triệu Hào ra mặt mời Lý Cường so với mình mời thì hữu hiệu hơn nhiều lắm. Hắn phụ họa: " Đúng vậy, đều là đồ tôn của tiểu sư thúc, có tiểu sư thúc chỉ điểm thì khác hẳn thôi."

Lý Cường nhịn không được cười nói: " Chỉ điểm là giả thôi, muốn vài món pháp bảo mới là thật sự."

Triệu Hào và Thiên Xích Âu có chút xấu hổ cười.

Lý Cường nói: " Tốt, chúng ta trở về. Ha ha, ta cũng đã có đồ tôn rồi, mẹ kiếp, thời gian quá nhanh a." Trong lòng hắn rất cảm thán.

Mễ Tư Lạp nói: " Huynh đệ, có rảnh thì về Trọng Huyền Phái thăm, đáng tiếc, Phó đại ca đi rồi, ai." Hắn vẫn hy vọng huynh đệ Lý Cường của Phó Sơn thường trở về giúp đỡ mình, nhưng bây giờ hắn đã hết hy vọng, nhìn bộ dáng Lý Cường thật sự là quá bận rộn, hắn chỉ bế quan gần một năm mà có vô số người tìm đến hắn, khiến cho mình cũng không sao ứng phó, ngay cả thời gian của tu chân giới cũng rất thiếu thốn.

Mễ Tư Lạp nghĩ vậy trong lòng chợt khổ sở, nhưng khi Lý Cường quyết định tạm thời rời đi, hắn cũng có cảm giác như trút được gánh nặng.

Lý Cường gật đầu nói: " Ta còn hai đệ tử sẽ trở về, a a, đến lúc đó sợ rằng còn phải làm phiền Mễ đại ca và Đại Việt nữa."

Liễu Đại Việt nhìn thấy Lý Cường muốn rời đi, vội vàng nói: " Sư thúc, ta...này..."

Lý Cường ngạc nhiên nói: " Đại Việt, ngươi thế nào vậy?"

Liễu Đại Việt cười khổ nói: " Sư thúc, ngài...ngài chừng nào về cố hương?"

Lý Cường chợt hiểu ra, hắn là sợ mình đi về cố hương thì quên mang theo hắn cùng về.

Lý Cường cười nói: " Ngươi yên tâm đi, khi ta trở về nhất định mang theo ngươi, mặc dù quê hương rất xa xôi, nhưng ta nhất định sẽ trở về." Hắn hiểu được cảm thụ của Đại Việt, thật ra Liễu Đại Việt đã có thực lực tự mình đi trở về, nhưng hắn bị quy củ của Trọng Huyền Phái ước thúc, không thể tùy tâm sở dục rời đi, chỉ có mượn thân phận Lý Cường mới có thể trở về.

Liễu Đại Việt thi lễ thật sâu, nói: " Có thể về xem, đệ tử chết cũng nhắm mắt."

Lý Cường vỗ vai hắn, xoay người nói với Thiên Xích Âu, mang theo một đám huynh đệ truyền tống về Cổ Kiếm Viện.

Cao thủ của Cổ Kiếm Viện hiện giờ rất ít, từ sau khi lão viện chủ rời đi, trong môn phái cao thủ cấp đại tông sư cực nhỏ, bởi vậy khi Lý Cường trở về, thực lực của Cổ Kiếm Viện nhất thời tăng nhiều.

Thiên Xích Âu an bài đông đảo đệ tử đến đây bái kiến Lý Cường, Lý Cường chỉ nhận thức những người lần trước đã gặp khi cùng Kỳ Quân Sát trở về, có Ngân Phượng kiếm viện chưởng viện Lệ Vũ Mẫn, Tiềm Căn Viện chưởng viện Hàn Tố Á, Bách Phụng Viện chưởng viện Chung Ly Phiên những cao thủ chủ yếu. Triệu Hào bây giờ là chưởng viện của Kim Lân kiếm viện, còn có các môn nhân đệ tử của các viện lớn nhỏ, náo nhiệt suốt nửa ngày, Lý Cường tặng ra ngoài rất nhiều pháp bảo tiên thạch làm lễ vật.

Thiên Xích Âu hạ lệnh mở ra Kiếm Tiêu Điện, một đám người vừa cười vừa nói bay tới đó.

Sau khi an bài xong chỗ ngồi, Lý Cường và Thiên Xích Âu ngồi ở vị trí chủ tọa, lập tức có nữ đệ tử Ngân Phượng kiếm viện bưng lên các loại quả cây.

Lý Cường cười nói: " Lão phong tử, lần trước chúng ta còn đánh nhau ở nơi này một trận, a a, bất tri bất giác đã qua lâu như vậy." Trong lòng thập phần cảm khái.

Cảnh Phong cười khổ nói: " Đánh nhau? Bỏ đi, bây giờ đánh nhau với ngươi...ta thật sự đã điên rồi." Hắn tự biết không phải đối thủ của Lý Cường.

Lý Cường nói: " Triệu Hào, đồ đệ ngươi thu ở nơi nào?"

Triệu Hào nói: " Đã đi gọi rồi, bọn họ đang luyện công."

Lý Cường gật đầu, không nói gì nữa, hắn lâm vào trong trầm tư.

Trong Kiếm Tiêu Điện nhất thời yên tĩnh xuống, Lý Cường không nói lời nào nên mọi người cũng không nói lời nào, kể cả Nạp Thiện trong đó. Quy củ của Cổ Kiếm Viện tương đối nhiều, trưởng bối không nói lời nào thì vãn bối không được nói lung tung. Vốn người như Nạp Thiện và Thản Ca đều là người linh hoạt sôi nổi, nhưng ở lại Cổ Kiếm Viện tu hành suốt trăm năm, bọn họ cũng trở nên trầm ổn lại.

Lý Cường đột nhiên phát giác hào khí của Kiếm Tiêu Điện không đúng, hắn kỳ quái nhìn mọi người, nói: " Di, các ngươi sao lại yên lặng như vậy..."

Thiên Xích Âu cười nói: " Tiểu sư thúc không nói lời nào, đệ tử đều cũng không biết nói gì nữa."

Lý Cường từ chỗ ngồi phiêu nhiên bay lên, nói: " Xích Âu, ngươi để cho bọn họ trở về đi, không cần ở đây với ta." Trong lòng hắn đột nhiên có chút phiền táo.

Mị nhi là người đầu tiên nhận thấy được không đúng, nàng bay đến bên cạnh Lý Cường, ôm lấy cánh tay hắn, nhỏ giọng nói: " Ca ca, huynh thế nào vậy?"

Ngũ Kình Thiên Sát Lục Chi Tâm cảnh giới bắt đầu dần dần phát uy.

Lý Cường lắc đầu, kéo nhẹ Mị nhi nói: " Không có gì, Mị nhi, muội còn chưa về nhà sao?" Hắn có một loại khát vọng rất kỳ quái, rất muốn phát tiết một phen mới cảm thấy thống khoái. Trong lòng hắn hiểu được, mình đã tới cảnh giới này, phải cực lực khắc chế mới được, nếu không thật sự đại sự không yên ổn.