Chương 152: Chương 152

Ba người tu chân ngoài cửa Lý Cường nhận ra hai người, cầm đầu chính là Thiên Tu Qua nữ tu chân Phỉ Tuyết, bên cạnh nàng chính là Mễ Đông Khố và một người tu chân khác. Hiên Viên Dịch Thanh vội bước lên ra mắt, Phỉ Tuyết cười nói: " Mộc Tử tiền bối, người tu chân của Thiên Tu Qua mời ngài đi luận bàn pháp thuật."

Hiên Viên Dịch Thanh cười nói: " Đến Thiên Tu Qua luận bàn pháp thuật là sự tôn kính lớn nhất đối với người tu chân từ dị vực tới, Mộc Tử tiền bối sẽ không cự tuyệt đâu, a a." Hắn cứ đương nhiên nói.

Thật ra Lý Cường cũng không muốn đi, nhưng hắn cũng không tiện từ chối, không thể làm gì khác hơn là đành đi xem thử.

Cáo biệt gia đình Bách Thương Lão, năm người bay đến Thiên Tu Qua của Kỳ Long Thành. Hiên Viên Dịch Thanh cũng dày mặt đi theo, loại cơ hội này sẽ rất khó có được, co thể mượn cơ hội này tăng trưởng kiến thức của mình, làm sao hắn có thể bỏ qua.

Thiên Tu Qua giống như là đội ngũ chấp pháp của Kỳ Long thành, do cao thủ các môn phái tạo thành, là do tu chân liên hợp hội chỉ huy, chức trách bảo vệ Kỳ Long thành, quản lý người tu chân, quyền lực cũng khá lớn. Trong Thiên Tu Qua cao thủ tụ tập, ít nhất phải có tu vi Nguyên Anh kỳ mới có thể gia nhập, cao thủ Thiên Tu Qua thường xuyên có một chút tranh đấu, bởi vậy đối với pháp thuật yêu cầu rất cao.

Thiên Tu Qua độc chiếm một góc của thành nam, địa bàn phi thường lớn, kiến trúc lại không nhiều lắm. Thường là dùng pháp thuật hình thành đất trống, bằng phẳng như một mặt gương. Lý Cường vừa nhìn thì biết, trong Thiên Tu Qua có rất nhiều chỗ đều bị cấm chế, kiến thức của hắn bây giờ so với lúc mới bước vào tu chân giới thì khác hẳn.

Phỉ Tuyết cười nói: " Xin theo ta đi, cấm chế nơi này rất nhiều, phải cẩn thận một chút." Nàng phi hành quanh co khúc khuỷu ở phía trước. Hiên Viên Dịch Thanh tựa hồ cũng rất ít tới nơi này, sắc mặt hắn ngưng trọng, gắt gao đi theo ở phía sau.

Lý Cường đối với những cấm chế này nhìn thấy rất rõ ràng, hắn có một đôi thần nhãn khác hẳn với người khác, bất luận là cấm chế như thế nào, hắn liếc mắt là có thể nhìn xuyên qua, đây là công pháp hắn có được khi tu nhập vào cảnh giới Bình Phàm Chi Tâm.

Mấy người bay đến phía trên bầu trời cấm chế, trong sân đã có năm sáu người tu chân đang đợi, nhìn thấy Lý Cường bọn họ bay tới liền lập tức mở cấm chế, năm người phiêu phiêu rơi xuống sân.

Đang đợi trong sân chính là Thiên Bảo Các Phong Khiên Bảo tông chủ, còn có mấy người cũng có bộ dáng đại tông sư. Sắc mặt Hiên Viên Dịch Thanh đều thay đổi, hắn nói thầm: " Trời ạ, liên hợp đến ba vị tông chủ, chuyện gì đang xảy ra?"

Trong lòng Lý Cường xẹt qua một tia bất an, hắn có một loại cảm giác bị rơi vào cạm bẫy.

Phong Khiên Bảo nhìn thấy Lý Cường hạ xuống, trong lòng thở ra một hơi, hắn vội tiến lên, vẻ mặt tươi cười hỏi: " Mộc Tử lão huynh, Du tiền bối chưa tới?"

Lý Cường giật mình, cũng cười nói: " Ân, huynh ấy đi thành khác chờ ta, Phong huynh sao lại đi đến Thiên Tu Qua? Ngươi không phải muốn đấu với ta đó chứ?" Từ khi Du Hồng tỏ vẻ không thể giao đấu với mình, lòng tin của Lý Cường càng tăng thêm, ít nhất hắn không sợ cao thủ Hợp Thể kỳ nữa.

Phong Khiên Bảo cười to: " Ha ha, Mộc Tử huynh nói đùa, lão đầu như ta không thể chịu đựng nổi sự sóng gió đâu." Hắn lại giới thiệu mấy vị cao thủ bên người, trong đó có Thương Cực Tông tông chủ Hạ Vân Đào, Thiên Tu Qua Qua Thủ Ngang Dần, còn có Thiên Tu Qua hai vị trưởng lão, Hằng trưởng lão và Hiến trưởng lão.

Lý Cường đồng loạt chào hỏi.

Thiên Tu Qua Qua Thủ Ngang Dần ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Cường, trong lòng có chút nghi hoặc, hắn cảm thụ không được khí tức của một cao thủ. Tu vi của hắn đã đạt tới Phân Thần hậu kỳ, tinh thông pháp thuật, có chút người tu chân đạt tới Hợp Thể sơ kỳ trong pháp thuật cũng chưa chắc thắng được hắn, hắn có sự độc đáo trong thi đấu pháp bảo, tại Lâm Minh Tinh là cao thủ đấu pháp bảo, hắn bài danh thứ bảy. Ngang Dần phất tay bắn ra một đạo hồng quang, mặt không chút thay đổi nói: " Thiên Tu Qua pháp tu sĩ ở đây, xin mời Mộc Tử tiền bối chỉ giáo."

Đột nhiên, từ bốn phương tám hướng có người tu chân bay tới thành đoàn, vây quanh bốn phía sân cấm chế. Lý Cường biết không hay, đây không phải là muốn tỷ thí pháp thuật, mà chính là đang muốn vây công. Lý Cường nghiêm mặt nói: " Sao lại nhiều người tu chân như vậy? Ai, thương cảm cho một lão đầu như ta a."

Hiên Viên Dịch Thanh là một người linh trí thông minh, hắn phát giác không hay, vội vàng thi lễ nói: " Mộc Tử tiền bối ở đây tỷ thí, vãn bối đi ra bên ngoài xem." Hắn bối rối hoảng hốt bay nhanh ra ngoài.

Phong Khiên Bảo trong lòng mắng to, tiểu tử này thành sự thì ít mà bại sự có thừa, hắn có hành động như thế rất dễ dàng làm cho Lý Cường hoài nghi.

Ai ngờ Lý Cường vẫn như trước cười hì hì đứng yên ở đó, bộ dáng vẫn thản nhiên. Lý Cường cũng đã thông suốt, nếu đối phương muốn đối phó với mình, bây giờ phát tác cũng đã chậm, hơn nữa đang ở trong vòng cấm chế, đã bị rơi vào thế bất lợi, chỉ cần thấy đối phương xuất ra ba vị tông chủ, hai trưởng lão thì đã biết bọn họ tuyệt đối sẽ không để cho mình chạy thoát. Hắn thần trí thanh tĩnh yên lặng chờ đối thủ, xem bọn hắn dùng phương pháp gì để đối phó với mình.

Phong Khiên Bảo đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, hắn phát hiện Lý Cường cao thâm khó lường, hình như vốn không quan tâm đến sự có mặt của nhiều người tu chân như vậy, hắn cảm thấy mình đã thất sách, suy nghĩ một chút, hắn truyền âm cho Ngang Dần: " Lão đệ, trước tiên hãy thử thực lực của hắn một chút, chúng ta không cần vội động thủ, dù sao chỉ cần đợi thêm ba ngày là không có việc gì nữa, nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng làm hắn bị thương."

Ngang Dần qua thủ khẽ gật đầu, hắn nghĩ Lý Cường không có gì lợi hại không đối phó được, căn bản không cần phải đại động can qua như vậy. Trong hội nghị của mười hai tông chủ, những tông chủ đều chủ trương phải cẩn thận làm việc, chỉ có hắn không cho là đúng. Hắn nói: " Mộc Tử tiền bối, trận đầu do Thiên Tu Qua một pháp tu sĩ Đông Tiên Diệp xuất chiến, hắn có tu vi Xuất Khiếu kỳ, là cao thủ pháp thuật của nơi này, Mộc Tử tiền bối xin mời chỉ giáo."

Trong lòng Lý Cường cười lạnh: " Chơi thì chơi thôi, lão tử chơi cùng các ngươi! Nếu còn dấu diếm thực lực nữa, thì các ngươi còn không biết lão tử là ai."

Phỉ Tuyết đứng ở bên cạnh, nũng nịu quát: " Dị vực Phong Duyên Tinh Mộc Tử tiền bối, Thiên Tu Qua pháp tu sĩ, pháp thuật luận bàn trận đầu tiên bắt đầu, xin mời hai vị bước ra."

Trong lòng Lý Cường có chút nghi hoặc, dĩ nhiên cũng là bắt đầu tỷ thí pháp thuật sao? Phong Khiên Bảo cười nói: " Mộc Tử tiền bối, xin mời!"

Lý Cường chậm rãi đi tới giữa sân cấm chế, cười nói: " Có thể kiến thức pháp thuật của tu chân cao thủ Kỳ Long thành, Mộc Tử thật vinh hạnh, hy vọng các vị cao thủ hết lòng chỉ giáo, không cần hạ thủ lưu tình." Trên mặt hắn cười, nhưng trong lòng lại nảy sinh ác độc. Hắn ghét nhất bị người khác dùng thủ đoạn âm hiểm, nghĩ thầm dù sao cũng đã muốn đánh, không bằng thản nhiên đối mặt, đây cũng là một lần kiểm nghiệm thực lực của mình.

Hiện trường nhất thời một mảnh ồn ào. Lý Cường nói ra có vẻ cuồng ngạo như vậy nhưng hắn lại không lộ ra khí chất của một cao thủ, rất dễ dàng làm cho người ta khó chịu.

Đông Tiên Diệp bay lên sân, hắn mặc một bộ chiến giáp màu đỏ sậm, không dùng phi kiếm, trên tay cầm một viên tròn màu đỏ, lớn tiếng nói: " Mộc Tử tiền bối, xin mời chỉ giáo."

Lý Cường ngoắc tay nói: " Ngươi có pháp thuật gì cứ xuất ra, ta sẽ tận lực bồi tiếp, không cần khách khí." Hắn đã chuẩn bị giảm uy thế của bọn họ, hắn không mặc chiến giáp, cũng không cần phi kiếm hộ thân, vẫn đứng ở nơi đó lẳng lặng chờ Đông Tiên Diệp ra tay. Chung quanh nhất thời một mảnh yên tĩnh, mỗi người đều cảm thấy Lý Cường không biết chết sống, lúc đấu pháp bảo sẽ không ai biết được có chuyện gì xảy ra, mà hắn lại thản nhiên như vậy. Chỉ có Phong Khiên Bảo biết Lý Cường có thực lực này.

Đông Tiên Diệp phi thường tức giận, hắn cảm thấy Lý Cường đang xem thường mình, lớn tiếng hỏi: " Tiền bối, chẳng lẽ không chuẩn bị tỷ thí hay sao?"

Lý Cường nói chuyện càng thêm châm chọc người: " Ta đã chuẩn bị xong rồi, xin mời!"

Đông Tiên Diệp nghĩ thầm: " Nếu ngươi muốn chết thì cũng đừng oán ta." Hắn quát to: " Tốt! Xem pháp bảo! Tật!"

Một trận tiếng ông ông nhẹ nhàng vang lên, viên tròn trên tay Đông Tiên Diệp nhất thời hóa thành vòng lửa bay đầy trời, xoay tròn đánh về phía Lý Cường.

Ngang Dần âm thầm gật đầu, nhỏ giọng nói: " Viêm quyển của tiểu Diệp vận dụng càng thêm thuần thục rồi."

Hạ Vân Đào nói: " Mộc Tử tiền bối không lường được a, ngươi kêu tiểu Diệp cẩn thận một chút."

Lý Cường không khỏi buồn cười, nếu nói về chơi lửa, có ai có thể so với mình? Hắn lớn tiếng quát: " Lửa hay! Lửa hay!" Theo âm thanh tiếng nói, Viêm quyển đột nhiên lóe ra hồng quang tinh lượng, dần dần, thế lửa của Viêm quyển càng phát lớn lên. Đông Tiên Diệp cả kinh trợn mắt cứng lưỡi, Viêm quyển trên không trung dĩ nhiên cũng không nghe theo sự chỉ huy của mình, đồng thời Viêm quyển bản thể trong tay cũng càng ngày càng nóng, nóng đến nỗi hắn cũng không chịu đựng được nữa. Hắn cắn răng xuất Viêm quyển, quát to: " Kết!" Ai ngờ Viêm quyển phát ra một âm thanh ba ba rất nhỏ, trong nháy mắt tán thanh hỏa hoa bay đầy trời.

Lý Cường không một chút cử động, đã phá đi pháp bảo của Đông Tiên Diệp, người ở đây không có ai nhìn ra hắn dùng thủ pháp gì, chỉ nghe hắn gọi hai tiếng lửa hay. Đông Tiên Diệp đau lòng cực độ, nhưng hắn cũng rất thông minh, biết chênh lệch quá xa với đối phương, hắn khom người thi lễ nói: " Cảm ơn tiền bối chỉ giáo, Tiên Diệp thất bại."

Toàn trường phát ngơ, mấy tông chủ đều nhíu mày, bọn họ cũng không nghĩ đến Lý Cường lại cao minh như vậy. Ngang Dần hiểu được trừ phi chính mình xuất trận, trong Thiên Tu Qua hẳn không còn ai là đối thủ của Lý Cường. Hắn âm thầm mặc vào chiến giáp màu đen, phun ra phi kiếm, phi kiếm của hắn rất có danh, tên là Phiêu Sa kiếm, là một kiện bảo khí. Hắn chậm rãi lên sân, nói: " Mộc Tử tiền bối, dù là vật gì tiền bối cũng cho phép chứ?"

Trong lòng Lý Cường hơi kinh hãi, hắn nhìn ra đây là một kiện bảo khí, hắn a a cười nói: " Được, Ngang huynh không hổ là cao thủ." Quanh mình hắn đột nhiên có vô số tinh mang bay múa, giống như là có vài con cá nhỏ đang du động, kéo ra một cái đuôi nhàn nhạt màu khói bạc, hắn cũng đã xuất ra Hấp Tinh kiếm.

Ngang Dần quát lên: " Kiếm tốt, đích thật là không tầm thường, sất!" Phiêu Sa kiếm nhất thời hóa thành cát vàng bay đầy trời, giống như mưa gió hướng Lý Cường đánh tới, cát bụi bay tung gắt gao bao lấy Lý Cường, trên thân hắn vang lên tiếng rít.

Lý Cường nghiêm túc thưởng thức thủ pháp khống chế kiếm của hắn, hắn chỉ để cho Hấp Tinh kiếm hộ thân, cũng không có phản kích.

Lý Cường trong vòng cát bụi nói: " Ngang huynh, chiêu này gọi là gì? Thật không tệ a, kiếm quyết cũng lợi hại quá a, được rồi, thêm chiêu nữa là gì?" Đột nhiên, cát vàng bay múa tiêu tán không còn, vẻ mặt Ngang Dần đỏ bừng, hắn thật sự là khó khăn cực kỳ, không nghĩ tới đối thủ lại lợi hại như thế. Hắn dậm mạnh chân, hai tay rất nhanh kháp linh huyền, theo linh huyền vũ động, hai tay phát ra màu vàng nhàn nhạt, đột nhiên, quanh thân hắn xuất hiện một vòng cát thật lớn, theo linh huyền bay về phía Lý Cường.

Phong Khiên Bảo nói: " Chúng ta lui ra phía sau, Ngang lão đệ sẽ xuất Vạn Trọng Kim Sa đó." Mấy người cấp tốc lui ra ngoài vòng tròn cấm chế.

Một vùng đai cát rất nhanh chuyển động, cắn nuốt hết thảy chung quanh, cuồng phong cất lên thành bão cát, giống như mũi tên nhọn chung quanh tán loạn. Lý Cường đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy vành đai cát ùn ùn miên duyên kéo tới từ bốn phương tám hướng chỗ mình, nhất thời cảm thấy áp lực trầm trọng vô cùng. Hắn nói: " Thật là thú vị, tốt!"

Ngang Dần cười to, nói: " Tiền bối xin mời chỉ giáo!" Đang nói cũng lộ ra vẻ đắc ý.

Lý Cường kêu lên quái dị: " Oa, Ngang huynh đúng là không tưởng được a, cát cũng có thể đè chết người đó." Hắn cố ý kêu to, hai tay lặng yên kháp linh huyền. Phân Thần hậu kỳ cao thủ tuyệt đối không thể xem thường, Lý Cường nhìn như đang nhàn nhã đi chơi nhưng thật ra trong lòng lại đang rất khẩn trương. Truyện được copy tại Truyện FULL

Kiếm quyết của Vạn Trọng Kim Sa cũng là thủ đoạn nghĩ vật hóa hình cao siêu, một thủ pháp cao minh khống chế kiếm, Lý Cường cũng không nhịn được nói một tiếng hay. Từ khi tại Hỏa Tinh nhìn thấy Phó Sơn và Hoa Mị Nương tranh đấu, Lý Cường cảm thấy phi thường hứng thú với hóa hình nghĩ vật pháp thuật, còn khi hắn ở Xuất Khiếu kỳ, ỷ vào Hấp Tinh kiếm mà học xong nghĩ vật hóa hình pháp thuật, bây giờ lại càng thêm tinh thông.

Rất nhanh vành đai cát đang chuyển động dần dần cũng vây quanh thân Lý Cường, luồng cát mạnh mẽ tựa hồ chôn hắn xuống, người tu chân bên ngoài cũng sợ hãi than không thôi, thì ra đây mới là thực lực chính thức của Ngang Dần.

Phong Khiên Bảo cười nói: " Vạn Trọng Kim Sa của Ngang lão đệ thật không tầm thường a, huyễn hình pháp thuật đúng là siêu phàm nhập thánh."

Tông chủ Thương Cực Tông Hạ Vân Đào híp mắt nhìn chằm chằm vào trong sân cấm chế, trầm giọng nói: " Mộc Tử tiền bối còn chưa có hoàn thủ, để xem sao đã." Hắn có loại cảm giác, hình như Lý Cường vốn không sợ Vạn Trọng Kim Sa, tựa hồ như đang đợi cái gì.

Áp lực Lý Cường phải chịu mặc dù rất lớn, nhưng hắn vẫn đang phân tích thủ pháp khống chế kiếm của Ngang Dần, hắn phát hiện Ngang Dần huyễn hóa nghĩ vật pháp thuật cũng có không ít đặc điểm, đầu tiên là phạm vi biến ảo rất lớn, làm cho người ta không rõ tình huống chung quanh, tiếp theo kiếm quyết của hắn không thành một loại vật phẩm, mà là trận cát đang bay múa, một khi hộ thân kiếm quyển của mình có sơ hở, thì những hạt cát rất nhỏ này sẽ có thể thừa cơ mà vào, sẽ làm cho mình rất khó ứng phó. Hắn càng phân tích, trong lòng càng hưng phấn, thủ pháp này của Ngang Dần làm cho hắn có thể hoàn toàn tham khảo.

Trong lòng Ngang Dần càng ngày càng bất an, hắn hoàn toàn không tìm được sơ hở của Lý Cường, chỉ phí công thúc giục kiếm quyết nhưng không cách nào làm bị thương đối thủ được chút nào. Trên tay hắn lại biến đổi linh huyền, một cỗ gió giống như rồng cuốn lấy cát bụi rít gào bay múa loạn lên, hắn hét lớn một tiếng: " Đi!" Trận cát đang bay múa vũ động bay tới, hạt cát ma sát vào nhau xuất ra oanh oanh tiếng vang.

Hơi thở nóng hực khó chịu phảng phất như muốn rút hết không khí của sân cấm chế, một cỗ mùi hương hăng hắc nồng đậm lan ra, cho dù đứng bên ngoài sân cấm chế đều có thể cảm nhận được hoàn cảnh nghiêm khốc bên trong. Đây là tam trọng kiếm quyết biến ảo của Ngang Dần, là tuyệt nghệ cao nhất của hắn.

Lý Cường lại lớn tiếng quát lên: " Hay a, biến hóa có biến hóa, thật là không tưởng tượng được, ha ha, xem ta đây!" Thật ra hắn cũng đã không chịu được nữa, không mặc tiên giáp, không có Thái Hạo Toa hộ thân, chỉ dựa vào Hấp Tinh kiếm chống đỡ cho tới bây giờ, đã là chuyện không thể tư nghị nữa. Bây giờ hắn mới hiểu được, từ sau khi tu luyện Thiên Tiến Chương, thực lực của mình tuyệt đối không thua gì người tu chân đạt tới Hợp Thể sơ kỳ.

Người tu chân ở đây đều cảm thấy nghi hoặc, tại sao không thấy Lý Cường ra tay. Theo kiếm quyết của Ngang Dần triển khai, tất cả người tu chân đều cũng muốn nhìn một chút Lý Cường làm sao ứng phó, những tiếng nghị luận ồn ào vang lên, đột nhiên có người kêu lên: " Mau nhìn!"

Một chút lam quang ở trong cát bụi sáng lên, tiếng nước chảy vang lên trong vùng cát bụi, có vẻ vô cùng rõ ràng, dần dần, tiếng nước chảy càng lớn hơn, đột nhiên, " hoa lạp lạp" một tiếng nổ, một trận mưa to bị đổ xuống. Đây là đặc sắc thuộc tính thủy của Hấp Tinh kiếm, được Lý Cường huyễn hóa thành dòng nước lớn, dùng để ngăn cản cát bụi của Ngang Dần.

Ngang Dần hoàn toàn ngoài ý liệu, không nghĩ tới phi kiếm của Lý Cường lại là thủy tính, hắn nhất thời cảm thấy kiếm quyết trầm trọng vô cùng. Phiêu Sa kiếm của hắn cũng là bảo khí phi kiếm, đồng thời cũng có hai loại thuộc tính, hắn quát to: " Hay, nước hay! Hóa Mộc, sất!"

Vài điểm quang hoa màu xanh biếc chớp động, trong mưa to, vô số cây cối ra lá, trong sân cấm chế rất nhanh xuất thành một rừng đại thụ cao ngất, phảng phất như thế nước càng lớn, thì cây cối sinh trưởng càng nhanh. Lý Cường thật sự là rất kinh ngạc, hắn vui vẻ cười nói: " Ngang huynh thật bất phàm, thu!" Mưa to đột nhiên dừng lại, hắn muốn xem Ngang Dần làm sao biến hóa kiếm quyết.

Ngang Dần có vẻ hưng phấn, hắn đã có vài chục năm không dùng hai loại kiếm quyết cùng người tranh đấu, đây là một lần cơ hội cực kỳ khó được, để cho hắn có thể kiểm tra tu vi pháp thuật của chính mình. Hai tay hắn giống như đang đàn cây đàn tỳ bà, liên tục không ngừng gảy động, mỗi ngón tay động một vòng thì lại xuất ra đầy lá xanh, mỗi phiến lá xanh đều xoay tròn hạ xuống, một gốc cây không ôm hết hướng Lý Cường lướt qua, khe hở đại thụ đều là lá xanh. Người tu chân ngoài sân không một tiếng động, tất cả mọi người như ngừng thở, cùng xem Lý Cường làm sao hóa giải.

Lý Cường cười hì hì nhìn sự huyễn hóa của rừng rậm, hắn không hề sợ phi kiếm mộc tính biến ảo, chính vì muốn hiểu rõ kiếm quyết của Ngang Dần mới nhẫn nhịn bất động. Rốt cuộc, Ngang Dần bắt đầu phát xuất, vô số đại thụ cuồn cuộn mà đến, thanh thế làm cho người ta sợ hãi. Mỗi một mảnh lá xanh đều cũng cấp tốc xoay tròn vây lại, Lý Cường biết không thể tiếp tục đợi nữa, một khi đại thụ tới gần, thì không hay.

Mọi người mở to hai mắt, chỉ thấy một tia ánh sáng hồng phát ra, " xích" một tiếng vang nhỏ, tựa như một cây pháo bị điểm hỏa, ầm ầm một tiếng nổ, lửa lớn bay lên tận trời. Lý Cường ở trong trận lửa oa oa kêu lên: " Cháy rồi, cháy mấy cái đầu gỗ rồi! Ha ha, Ngang huynh cẩn thận mấy cái đầu gỗ của ngươi, ha ha!"

Hình dáng của ngọn lửa rất quái lạ, từng tầng một hướng ra ngoài phóng ra, giống như sóng biển tràn lên, Lý Cường đứng ngay trung tâm, như nước thủy triều bắn tới, hết đợt này đến đợt khác.

Vẻ mặt Phong Khiên Bảo kinh ngạc, nhịn không được kêu lên: " Trời ạ! Hắn lại có thể chuyển thành phi kiếm hỏa tính! Ai, Hạ huynh, ngươi có nhìn thấy qua kiếm quyết loại này chưa?"

Sắc mặt Hạ Vân Đào ngưng trọng, cười khổ nói: " Người này không đơn giản, ta xem hắn còn chưa toàn lực phát huy, Ngang lão đệ đã xuất ra tuyệt chiêu, xem không vui, xem không vui a."

Người trong cuộc như Ngang Đầu càng kêu khổ không ngừng, hắn không nghĩ tới phi kiếm của đối thủ lại cũng có hai thuộc tính, hắn muốn chuyển đổi linh huyền một lần nữa thành bão cát, nhưng Lý Cường đã không cho hắn biểu hiện nữa.

Vô số con chim lửa từ trong ngọn lửa quay cuồng bay lên, ngay sau đó một con chim lửa thật lớn từ trong liệt hỏa hiện ra, Lý Cường quát: " Hỏa Phượng Hoàng!" Một tiếng phượng kêu lên chói tai, Lý Cường nghĩ hình hóa vật lại xuất hiện, trước kia khi ở Thiên Đình Tinh hắn cùng người của Tiềm Kiệt Tinh đấu pháp bảo thì từng dùng qua một lần loại kiếm quyết này, lần này nghĩ vật hóa hình thủ đoạn còn cao cường và cải tiến hơn rất lớn, Hỏa Phượng Hoàng giống như một con linh cầm hoàn toàn chân thật, vốn nhìn không ra là do phi kiếm biến ảo.

Ngang Dần đã không thể chịu được trận lửa đốt này, hắn mạnh mẽ chuyển đổi linh huyền, cổ thụ lớn bị thiêu đốt đột nhiên vỡ vụn thành bụi phấn, phát ra tiếng nổ long long. Lý Cường biết Ngang Dần đã thất sách, kiếm quyết chuyển đổi lưu lại sơ hở rất lớn, hắn vốn không kịp bổ cứu, Hỏa Phượng Hoàng thản nhiên bay lên trên đầu Ngang Dần, linh vũ xinh đẹp trên người bắn ra ngọn lửa màu tím xanh, vây quanh Ngang Dần.

Trong phút chốc, huyễn tượng trong sân cấm chế hoàn toàn biến mất, Lý Cường tiêu sái đứng thẳng lăng không, hai tay kháp linh huyền, ngọn lửa hùng hùng bao bọc quanh thân hắn chiếu sáng chói mắt, trong sân cấm chế Hỏa Phượng Hoàng đang bay múa, vô số những con chim nhỏ vây vòng quanh Hỏa Phượng Hoàng tụ tán liên miên, nhìn qua chẳng khác gì mộng ảo chi cảnh.

Ngang Dần khổ sở giãy dụa, phi kiếm của hắn đã không còn cách nào nghĩ vật, chỉ có thể hết sức vờn quanh thân thể, nhưng ngọn lửa trên người Hỏa Phượng Hoàng bắn ra làm cho hắn không thể chịu được, quả thật so với Tam Muội Chân Hỏa còn lợi hại hơn, may mắn phi kiếm của hắn là bảo khí, miễn cưỡng có thể ngăn trở ngọn lửa thiêu đốt, nếu không hắn đã sớm không xong. Trong lòng hắn hiểu được mình đã đại bại.

Ở trong sân cấm chế thì không thể thuấn di, Ngang Dần thật sự gặp khó khăn tới cực điểm, hắn lại ngại ngùng kêu dừng lại, bên ngoài sân đều là các phái cao thủ và Thiên Tu Qua đệ tử, hắn làm sao cũng nghĩ không ra pháp thuật của Lý Cường lại mạnh mẽ như thế, trong tay hắn còn nắm một pháp bảo, chuẩn bị vạn bất đắc dĩ trong tình huống cuối sẽ dùng, ai ngờ Lý Cường đột nhiên xuất ra một chiêu, Hỏa Phượng Hoàng kêu lên một tiếng liền hóa thành tinh mang đầy trời, đột nhiên súc trở lại bên thân Lý Cường.

Lý Cường cười nói: " Thủ pháp khống chế kiếm của Ngang huynh thật làm cho người ta mở rộng tầm mắt a, a a, ta cũng đã học trộm được một chút tinh túy, thật không tưởng nổi." Hắn là thật tâm tán dương.

Trong lòng Ngang Dần xấu hổ, biết là Lý Cường muốn lưu lại mặt mũi cho mình, hắn cười khổ thu hồi phi kiếm, nói: " Mộc Tử tiền bối không hổ là cao thủ tiền bối dị vực, Ngang Dần nhận thua." Mặc dù trong lòng không phục, nhưng hắn dù sao cũng là cao thủ, có thể thản nhiên thừa nhận sự thất bại của mình.

Người tu chân bên ngoài một mảnh kinh ngạc, ai cũng không có nghĩ đến Ngang Dần lại thất bại nhanh như vậy, thật ra hắn thua vì quá khinh thường, vừa vào lại dùng ngay phi kiếm nghĩ vật, hắn tưởng rằng Phiêu Sa kiếm bảo khí dám chắc lợi hại, không nghĩ tới Hấp Tinh kiếm của Lý Cường lại càng thêm lợi hại hơn, chủ yếu là khi kiếm quyết của hắn chuyển đổi thì bị Lý Cường bắt được sơ hở, Phiêu Sa kiếm bị Hỏa Phượng Hoàng bức về bên người, không còn cách hóa hình nghĩ vật, lúc này mới đại bại.

Lý Cường hành lễ nói: " Còn có vị bằng hữu nào chỉ giáo." Hắn đã cảm thấy hăng hái, thông qua tỷ thí pháp thuật, quả thật có thể học được rất nhiều thứ.

Hiên Viên Dịch Thanh đứng ở trong đám người, trong lòng không ngừng nhảy loạn, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Lý Cường lại lợi hại như vậy, ngẫm lại mình thật là ngu xuẩn, còn chuẩn bị chiếm tiện nghi của hắn, đem hắn trở thành một tên khờ khạo, nếu hắn phát độc tâm, mình có lẽ đã mất cả tính mạng thế nào cũng không biết.

Sự thất bại của Ngang Dần, chấn nhiếp cả các tu chân cao thủ, tông chủ Hạ Vân Đào của Thương Cực Tông biết không hay, sợ rằng sẽ không còn ai dám tỷ thí cùng Lý Cường nữa, vừa rồi Lý Cường tỷ thí ngay cả chiến giáp cũng không có mặc, vừa nhìn thì đã biết hắn không có đem hết toàn lực. Hắn miễn cưỡng cười nói: " Mộc Tử tiền bối, có thể đi lên hai người tu chân thỉnh giáo hay không?"

Lời vừa nói ra miệng, người tu chân bên ngoài càng nghị luận ồn ào, cho tới bây giờ không có nghe nói qua tỷ thí pháp bảo lại có hai đối một, đây không phải là rõ ràng muốn khi dễ người sao. Mặc dù không công bình, nhưng cũng không ít tu chân cao thủ muốn thử xem, có thể tỷ thí với cao thủ, đối với sau này có sự trợ giúp lớn lao.

Lý Cường nói: " Ta không vấn đề, tùy tiện lên mấy người cũng được.!" Hắn cũng không ngốc, nhìn những người này sẽ không buông tha cho mình, hắn đoán rằng cho dù tiên nhân còn chưa tới Lâm Minh Tinh, nhưng nhất định cũng đã có tin tức truyền lại, hắn biết bọn họ muốn lưu giữ mình, bởi vậy hắn chuẩn bị tại Lâm Minh Tinh lập uy, như vậy ít nhất có thể chấn nhiếp đại bộ phận người tu chân, miễn cho họ dây dưa với mình.

Phong Khiên Bảo, Hạ Vân Đào và Ngang Dần liếc nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ vui mừng. Phong Khiên Bảo nói: " Lão Hạ có muốn động gân cốt một chút không a, hai chúng ta liên thủ thế nào?"

Ngang Dần chắt lưỡi nói: " Có phải quá đáng hay không, các ngươi chính là đại tông sư của Kỳ Long thành a." Trong lòng hắn cũng hiểu được, trong lời nói của Lý Cường vừa rồi cho thấy, hắn đã phát giác có chuyện.

Hai đại tông sư bay vào trong sân cấm chế, đồng thời hành lễ nói: " Mời Mộc Tử tiền bối chỉ giáo."

Người tu chân bên ngoài ầm ầm kêu lên, đây không còn là công bình nữa, tuyệt đối là khi dễ người bên ngoài tới, hai đại tông sư đi ra liên thủ đối phó với một người tu chân từ dị vực tới, đây cũng là lần đầu tiên phá lệ tại Kỳ Long thành, có người kêu lên: " Quá đáng lắm rồi!" Còn có người kêu lên quái dị: " Tông chủ của Kỳ Long thành từ lúc nào không biết xấu hổ như vậy a."

Lý Cường không nghĩ tới lại có người bất bình mà lên tiếng, không khỏi sinh ra một chút hảo cảm đối với người tu chân ở Kỳ Long thành. Chợt nghe Ngang Dần trách mắng: " Đây là Mộc Tử tiền bối đồng ý, nếu ngài không chịu tỷ thí thì ta có thể lấy danh nghĩa Thiên Tu Qua Qua thủ mà ngưng ngay lập tức, không cho ai ồn ào!" Uy vọng của hắn tại Kỳ Long thành cực cao, tiếng nói bên ngoài lập tức nhỏ xuống.

Trong lòng Ngang Dần cũng rất mâu thuẫn, hắn cùng Lý Cường tỷ thí qua, đối với hắn rất là tán thưởng, nhưng tình huống bây giờ hắn không có khả năng khống chế.

Phong Khiên Bảo truyền âm cho Hạ Vân Đào: " Chúng ta chỉ cần vây khốn hắn ba ngày, coi như hoàn thành nhiệm vụ, ngàn vạn lần đừng làm hắn bị thương, nếu không thì phiền toái đó." Hạ Vân Đào có chút gật đầu, hắn rõ ràng về tầm quan trọng của Lý Cường.

Phong Khiên Bảo dương tay mặc vào chiến giáp, có chút ngại ngùng nói: " Mộc Tử tiền bối, ngươi có thể tùy ý xuất pháp bảo, ta và Hạ tông chủ chỉ dùng phi kiếm, a a, chúng ta chính vì muốn xem pháp bảo của dị vực, người khác sợ rằng không chịu được thủ đoạn của tiền bối đâu."

Cả hai đại tông sự Hợp Thể kỳ đại cao thủ cùng đi ra, Lý Cường biết mình phải cẩn thận ứng phó, hắn mỉm cười nói lời hai nghĩa: " Tốt! Như ngươi mong muốn!" Đồng thời xuất ra Hỏa Tinh tiên giáp, phun ra Thái Hạo Toa.

Hạ Vân Đào thất thanh nói: " Tiên khí? Sao lại là tiên khí?"

Toàn trường nhất thời yên tĩnh đến bất thường.