Chương 148: Chương 148

Lý Cường cũng không rõ mình đã truyền tống đi qua bao nhiêu Truyền Tống Trận, cứ một lần hắn lại ghi chép lại những tinh cầu có cảm ứng, bây giờ hắn chỉ nghĩ có bao nhiêu xa thì chạy xa bấy nhiêu, để cho tiên nhân không thể tìm được tung tích là tốt nhất.

Bởi vì mỗi lần truyền tống là sẽ hao hơn mười viên tiên thạch, rất nhanh, trong thủ trạc của hắn không còn nhiều tiên thạch cho lắm, trung phẩm tiên thạch tiêu hao quá lớn, hắn tính toán một chút thì chỉ còn có thể truyền tống được ba lần, trung phẩm tiên thạch sẽ dùng hết, chỉ còn thượng phẩm tiên thạch. Trong Định Tinh Bàn ghi chép lại, thì có tới mấy trăm tinh cầu có Truyền Tống Trận, nhưng ngay cả cái bóng của Phong Duyên Tinh còn chưa nhìn thấy, trong những tinh cầu hắn chỉ mới chạy qua được hơn mười tinh cầu, cơ bản toàn là tinh cầu không có một bóng người.

Mỗi lần truyền tống Lý Cường cũng đều nhờ Bàn Sĩ linh tướng đi ra hỗ trợ, để cho hắn trợ giúp khởi động trận pháp, còn tự mình phân thần thức tìm hiểu Định Tinh Bàn, dần dần hắn phát hiện một chút huyền bí trong đó. Tinh cầu trong Định Tinh Bàn biểu hiện ra điểm màu đỏ là có Truyền Tống Trận, bình thường đều có sinh mạng ở đó, những sinh mạng này có lẽ là động vật hay thực vật nhưng nó cũng hiện ra Truyền Tống Trận, đại bộ phận chỉ là những tinh cầu quá cảnh, có lẽ trong đó cũng có những tinh cầu có chỗ đặc biệt nhưng hắn không rõ ràng mà thôi.

Lý Cường bây giờ cần nhất là tiên thạch, nếu không sẽ không thể tiếp tục di chuyển, tạm thời hắn còn chưa dám sử dụng thuấn di, bởi vì khoảng cách thật quá xa xôi, hắn không có nắm chắc.

Từ sau khi đi ra khỏi Câu Lam Tinh, hắn tựa như một con ruồi không đầu bay tán loạn chung quanh, đã đi qua hai tinh hệ, có thể trở lại Phong Duyên Tinh hay không vẫn còn không biết được, cũng may cảnh giới tu hành hiện giờ của hắn không tệ, có thể bình tâm tĩnh khí mà thăm dò.

Lý Cường đứng ở một Truyền Tống Trận vô danh, có chút bất đắc dĩ nói: " Chỉ có một điểm đỏ, chỉ mong đó là tinh cầu có người tu chân, như vậy là có thể tìm được tiên thạch rồi. Được rồi, lão Bàn, Mị nhi bế quan còn chưa đi ra sao?"

Bàn Sĩ linh tướng cung kính đáp: " Mị nhi đại nhân đã nhanh chóng tu đến cảnh giới linh tướng rồi, xuất quan thì phải thêm một thời gian nữa."

Hắn chần chờ một chút, hỏi: " Đại nhân, chỉ còn lại tiên thạch đủ để truyền tống thêm hai lần, nếu tinh cầu kế tiếp vẫn không có người tu chân, đại nhân làm sao bây giờ?"

Lý Cường cười khổ nói: " Đi từng bước tính từng bước thôi, có phản ứng điểm đỏ Truyền Tống Trận thì vẫn có cơ hội có người, nếu cũng là nơi hoang dã, thì chỉ còn một lần cơ hội thôi, nhưng dù sao tinh cầu phía trước cũng phi thường lớn." Chạy trốn tới nơi này cũng là hắn chưa bao giờ nghĩ đến, nhiều tinh cầu vô danh hoang vu như vậy, không hề có ai, ngay cả động thực vật cũng nhìn không thấy.

Bàn Sĩ linh tướng nói: " Đại nhân chỉ có nhìn thấy mới biết được."

Lý Cường không khỏi nở nụ cười, hắn phát hiện tại Linh Quỷ giới chỉ có hai đại tôn và tiểu Mị nhi là chịu nói đùa, còn những linh thể khác đều nói năng nghiêm trang không thể đùa giỡn. Hắn cười nói: " Mặc kệ đi, đi xem." Hắn ở bên tảng đá bên cạnh khắc một câu: " Lão tử đã đến du ngoạn." Sau đó trở lại Truyền Tống Trận khởi động trận pháp.

Đây là một địa phương xa lạ, Truyền Tống Trận được thiết kế tại một đáy cốc, dấu trong vùng đá loạn, không phải người tu chân căn bản không thể nào phát hiện. Lý Cường cười khổ đứng ở trong trận, chỉ thấy hai bên dãy cây tùng mọc tận trong mây, nhìn không thấy thực vật gì khác, cũng không có dấu hiệu động vật hoạt động, hắn gọi Bàn Sĩ linh tướng nói: " Lão Bàn a, lần này thảm rồi, hình như lại là một tinh cầu không có người."

Bàn Sĩ linh tướng nói: " Đại nhân dùng tiên thạch còn thừa khởi động trận pháp một chút, tìm xem cảm ứng của tinh cầu gần bên, có lẽ có tinh cầu của người tu chân." Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenyy.com

Lý Cường không thể làm gì khác hơn là lấy ra mười viên tiên thạch cuối cùng, đưa cho Bàn Sĩ linh tướng, còn tự mình nhập định vào Định Tinh Bàn. Chỉ chốc lát sau, Bàn Sĩ linh tướng khởi động xong trận pháp. Lý Cường cẩn thận xem xét, lúc này dĩ nhiên lại có tới hơn một trăm tinh cầu có cảm ứng, các loại màu sắc lớn nhỏ đều có, nhưng lại không có điểm đỏ. Lý Cường biết được trên những tinh cầu có Truyền Tống Trận, nhưng rất hoang vu, đại bộ phận dưỡng khí cũng không có, đừng nói chi đến sinh mạng.

Một lát sau, Lý Cường phất tay để cho Bàn Sĩ đình chỉ trận pháp. Hắn thu hồi tiên thạch, bất đắc dĩ lắc đầu nói: " Không có khả năng đi tiếp nữa, phi thường kỳ quái, ở gần tinh cầu này có rất nhiều tinh cầu có Truyền Tống Trận. Lão Bàn, trước tiên thăm dò tinh cầu này một chút, ngươi trở về thông tri cho Hàm Mộc, cần thêm thuộc hạ của các ngươi, a a, để giúp ta tìm quáng tàng thôi."

Bàn Sĩ gật đầu nói: " Dạ, đại nhân, ta trở về thông tri." Dùng linh kiếm thể để tham quáng( tìm tinh quáng) là biện pháp duy nhất Lý Cường nghĩ đến, linh kiếm thể trời sinh chính là người đi dưới đất, dùng để phát quật bảo tàng dưới đất là thích hợp vô cùng, nhưng ai lại có thể có nhiều linh kiếm thể như vậy để điều khiển, cũng hay là Lý Cường lại có được điều kiện tốt như thế này.

Lý Cường thu Bàn Sĩ linh tướng vào trong, trong Định Tinh Bàn đánh ký hiệu, kim quang chớp động, hắn thuấn di ra khỏi Truyền Tống trận.

Khắp nơi trên mặt đất đều là nham thạch đá vụn, hòn đá còn có chút nước, ngoài ra không có gì khác. Lý Cường thất vọng nhìn chung quanh, trong thiên địa tĩnh mật dị thường, chỉ có gió nhè nhẹ thổi qua khuôn mặt. Lý Cường trầm ngâm chốc lát, hắn phát hiện nơi này thích hợp cho cuộc sống của loài người, có không khí và nước, độ ấm ước chừng chỉ hai mươi độ, nhưng sao lại hoang vu đến như vậy? Hắn suy nghĩ một hồi cuối cùng phải bỏ qua.

Hàm Mộc mang theo năm trăm linh kiếm thể thuộc hạ cùng Bàn Sĩ linh tướng bay ra Huyễn Ma Châu, Hàm Mộc hành lễ nói: " Đại nhân, Hàm Mộc phụng mệnh tới."

Lý Cường đối với hai vị này không có biện pháp nào, gặp mặt là cung kính, một chút cũng không hòa đồng. Hắn gật đầu nói: " Lão Bàn đã nói rồi chứ? Ta cần tiên thạch, không thể làm gì khác hơn là phiền toái các ngươi đi giúp ta tìm kiếm, nếu không sẽ bị vây ở tinh cầu này thôi."

Hàm Mộc nói: " Đại nhân, chỉ cần tinh cầu này có tiên thạch, hết thảy là tốt rồi, Hàm Mộc sẽ cố gắng sưu tầm." Hắn không đợi Lý Cường nói gì nữa, lập tức ra lệnh cho năm trăm linh kiếm thể chui xuống đất sưu tầm. Bàn Sĩ linh tướng cũng tự mình chui xuống, công lực của hắn cực cao, diện tích sưu tầm cũng lớn.

Lý Cường cũng không lo lắng bọn họ chạy lạc, có Huyễn Ma Châu, bọn họ sẽ không bị lạc đường. Hắn cười nói: " Nghe thiên mệnh đi thôi, Hàm Mộc, chúng ta đi xa xa xem xét một chút." Kim quang chợt lóe, lần này Lý Cường na di khoảng cách xa hơn.

Lần này thuấn di rơi vào một ngọn đồi cao, Lý Cường tản đi hộ thân kim quang, Hàm Mộc linh suất kêu lên trước: " Đại nhân nhìn xem!"

Vô số cột nhọn cao vút lên trong mây xuất hiện dưới bình nguyên, tựa như lúc ở quê hương nhìn thấy đại thành thị xa xa, bầu trời không ít có những điểm đen di động, tựa hồ như đang có vật gì phi hành. Lý Cường lộ ra vẻ mừng rỡ tươi cười trên mặt, bất kể là cái gì chỉ cần có sinh linh trí tuệ thì hắn cảm thấy rất thân thiết, nếu là người tu chân thì càng quá tốt.

Lý Cường biết nếu trên người mặc tiên giáp mà đi qua thì không được, quá nổi bật, hắn quay đầu nói: " Hàm Mộc, ngươi đi tìm lão Bàn, không có lệnh gọi của ta thì không được lại đó, để ta đi chỗ đó nhìn xem."

Hàm Mộc liền tuân lệnh chui xuống đất, đi tìm Bàn Sĩ linh tướng. Lý Cường thu hồi tiên giáp, thay đổi quần áo của Thiên Lại Thành, sau đó mới thuấn di qua.

Tinh cầu này tọa lạc cạnh bên Tiểu Lâm Thiên Huyễn Tinh Thần Trận, cũng là một chỗ người tu chân tụ tập, giống như Phong Duyên Tinh, cư dân nơi này rất nhiều đều là người tu chân, nhưng khác là nơi này chính là trung tâm của người tu chân, nếu xem nơi này là thành phố quốc tế hóa thì Phong Duyên Tinh chỉ là một thành thị trung đẳng. Tinh cầu này tên là Lâm Minh Tinh.

Trong Định Tinh Bàn, Lý Cường nhận thấy tinh cầu này thật lớn, hắn phi thường kích động nhìn trên không trung thỉnh thoảng có bóng kiếm xẹt qua, biết mình rốt cuộc đã trở về thế giới của người tu chân, nhưng hắn không biết trong lúc vô tình mình đã đi tới thánh địa của người tu chân, Lâm Minh Tinh.

Trên tinh cầu không có đường đi, khắp nơi đều là loạn thạch miên duyên, cách mấy trăm thước thì có một tòa kiến trúc dạng cổ bảo, nhưng lại khác hẳn cổ bảo, nghiêm khắc mà nói, nhìn giống như là bảo tháp, màu sắc cũng năm màu tám cửa, mỗi một tòa đều khác nhau, lóe lên quang mang chói mắt, có đen lờ mờ, giống như bảo tháp phòng ngự. Lý Cường biết đây là thế giới của người tu chân, trong lòng giảm đi nhiều cố kỵ, thong dong bay đến trên không trung quan sát.

Trong vô số tháp nhọn vây quanh, Lý Cường rốt cuộc nhìn thấy một tòa thành thị rất lớn phía xa xa, hắn vui vẻ nở nụ cười. Đột nhiên từ trong một tòa tháp nhọn bay ra năm người tu chân, rất nhanh bao vây lại, một đại hán mặc chiến giáp màu đen cầm đầu hỏi: " Ngươi là ai, từ đâu tới?"

Lý Cường vui vẻ nói: " Ta là người tu chân của Phong Duyên Tinh, a a, lần đầu tiên đi tới quý bảo địa, nơi này là địa phương nào, có thể nói cho ta biết không?"

Năm người tu chân nghe vậy đều nghiêm túc kính trọng, nói giỡn sao, không có bản lãnh lớn thì làm sao có thể từ tinh cầu khác đi tới đây chứ? Đại hán cầm đầu thần thái rõ ràng tốt hẳn: " Nguyên lai là người tu chân từ nơi xa tới, nơi này là Lâm Minh Tinh, là thánh địa của người tu chân, chúng ta là thủ vệ của Kỳ Long Thành, mời đi theo ta, ta đưa ngươi vào thành."

Trên đường đại hán kia nói với Lý Cường, Kỳ Long Thành là một thành lớn mở ra để tu chân, tại Lâm Minh Tinh có rất nhiều thành thị như vậy, nơi này hoan nghênh nhất là người tu chân có chân tài thực học, nhất là người tu chân từ xa tới, sẽ có người chuyên môn tiếp đãi. Lâm Minh Tinh có vô số cao nhân tiền bối, thật đúng là nơi đầm rồng hang hổ, ngay cả một tiểu cô nương cũng có thể có tu vi Phân Thần kỳ, ở chỗ này trừ phi ngươi là tiên nhân hay thực lực Tán Tiên, nếu không thì nên bảo thủ một chút mới tốt, nói không chừng gặp phải một người tu chân không biết tên, liền có thể cho ngươi sinh tử hai con đường khó chọn, trong thành thị khắp nơi đều là sân tranh đấu, ở chỗ này vô cùng hoan nghênh tỷ thí đấu pháp bảo.

Kiến trúc của thành thị dày đặc, tựa hồ không có sự quy hoạch, tài liệu kiến trúc cũng là rối loạn, mỗi một loại kiến trúc đều không giống nhau, hình thù kỳ lạ kỳ quái, ước chừng người tu chân nơi này từ bên ngoài tới rất nhiều, đều tự đem kiến trúc của quê hương xây dựng. Ngã tư đường của nơi này phi thường hẹp hòi, chỉ có trung tâm thành thị là có sân rộng mênh mông, người đi lại trên đường đều là người học tu chân sơ học. Nơi này còn có một loại người chính là không có cách nào để tu chân, bọn họ là tầng dưới chót của thành thị này.

Lý Cường đại khái phỏng chừng một chút, thành thị này ước chừng có mấy trăm vạn dân cư, nghe thủ vệ kia nói, người tu chân thì có ngoài hai mươi vạn, đây chỉ là người tu chân của Kỳ Long Thành, người tu chân của cả tinh cầu càng nhiều không kể xiết. Ở trên tinh cầu này dường như ngay cả cao thủ Tán Tiên cũng không dám gây loạn, mỗi thành thị tu kiến phòng ngự đại trận đều cũng lợi hại không tưởng nổi, hoàn toàn có thể ngăn cản sự công kích của Tán Tiên.

Kỳ Long Thành không có người thống trị, chỉ có mười hai cao thủ có tu vi ngoài Hợp Thể kỳ hợp thành một tu chân liên hợp hội, những sự vụ trọng đại đều do mười hai người bọn họ quyết định, bọn họ đại biểu cho mười hai đại môn phái tại Kỳ Long Thành.

Rất nhanh, đoàn người đi tới một tòa viện rộng lớn, đại hán kia đi vào một phòng, chỉ chốc lát sau từ trong phòng đi ra một người tu chân, hắn cười cười chào đón thi lễ: " Hoan nghênh khách từ phương xa tới, ta là Hiên Viên Dịch Thanh, chuyên môn tiếp đãi khách nhân từ bên ngoài tới."

Lý Cường đối với người tu chân ở Kỳ Long Thành lòng sinh hảo cảm, tựa hồ nơi này có vẻ rất hiếu khách. Hắn cũng nhiệt tình tiến lên chào hỏi, cười nói: " Ta là Mộc Tử từ Phong Duyên Tinh tới." Hắn lại dùng tên giả, phải biết rằng danh khí của Lý Cường hiện giờ thật là quá nổi, nếu bị tiên nhân biết được thì không ổn nữa.

Hiên Viên Dịch Thanh nói: " Thật ngại quá, người tu chân từ phương xa tới phải tiếp nhận một lần thi kiểm tra, xác định tu vi một chút, đương nhiên nếu khách nhân không muốn, chúng ta sẽ không miễn cưỡng, chỉ là Khoan Xu Viện không thể chiêu đãi."

Lý Cường cũng không muốn hiển lộ ra tu vi của mình, hắn có chút do dự. Hiên Viên Dịch Thanh lại nói: " Chúng ta chỉ xác định tu vi một chút, như vậy có thể cho ngươi một tiêu chí thân phận, tại Kỳ Long Thành có cao thủ tu chân có tiêu chí thì sẽ rất thuận tiện, ngay cả mua tu chân vật phẩm cũng tiện nghi rất nhiều, ân, nếu ngươi không muốn, chúng ta cũng tuyệt không miễn cưỡng, a a, dù sao người tới đều là khách nhân."

Đại hán đưa Lý Cường tới cũng khuyên: " Mộc Tử lão huynh, nơi này thi kiểm tra không có ác ý, không ngại thử xem."

Lý Cường không tiện cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng: " Được rồi, nghe theo lời Hiên Viên huynh."

Hiên Viên Dịch Thanh cười nói: " Mộc Tử huynh xin mời!" Thần sắc hắn hiển lộ ra nét hưng phấn, xoay người đi ra phía sau.

Xuyên qua vài căn phòng, phía sau là một sân tỷ thí bao phủ lam quang.

Sân tỷ thí là một đài đá lớn chừng một trăm thước, có trận pháp phòng hộ, chung quanh đài đá đều là đất trống, trên mặt đất có một cột cờ rất cao, trên cột cờ treo một chuỗi đèn lồng, phát ra quang hoa màu trắng, một người tu chân đi tới dưới cột cờ, tay kháp linh huyền đánh ra, chuỗi đèn lồng lập tức phát ra hồng quang.

Một đường đi tới, có không ít người tu chân từ trong phòng đi ra, phía sau Lý Cường rất nhanh có tới mười mấy người tu chân đi theo. Lý Cường cười nói: " Hiên Viên huynh, nơi này sao lại có nhiều người thích xem náo nhiệt thế?"

Hiên Viên Dịch Thanh nói: " Đây đều là những người tu chân từ những thành thị khác tới, tạm thời dừng lại ở chỗ này, gần đây có người tu chân từ dị vực tới Kỳ Long Thành thì chỉ có một mình lão huynh ngươi mà thôi, cho nên mọi người đều rất tò mò."

Lý Cường cũng không biết nơi này làm sao truyền đi tin tức, chỉ thấy người tu chân bay tới ngày càng nhiều, hắn đã nhìn thấy trong đó có một chút cao thủ.

Đi vào sân tỷ thí, Hiên Viên Dịch Thanh mời Lý Cường ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn cười nói: " Xin lỗi, ngươi phải đợi một chút, đã phái người thông tri liên hợp hội, rất nhanh sẽ có cao thủ lại đây."

Những người tu chân tiến tới cũng đã khoanh chân ngồi xuống, nhìn ra nơi này thường xuyên có thi kiểm tra và so đấu, nên người tu chân thường xuyên đi tới đây. Người tu chân ngày càng nhiều, cũng may bốn phía có nhiều đất trống, mọi người tới đều khoanh chân ngồi xuống. Lý Cường tò mò hỏi: " Bọn họ là ai?" Hắn ý hỏi người tu chân từ bên ngoài tới.

Hiên Viên Dịch Thanh nói: " Đó là những người tu chân vừa bắt được tin tức của bổn thành, lão huynh là người tu chân từ dị vực tới, người tu chân bổn địa đều muốn mở mang kiến thức một phen đó mà."

Lý Cường trong lòng cười khổ: " Đây không phải là xem khỉ làm trò hay sao?" Hắn vốn định tùy tiện làm đại, ai ngờ vừa tới Kỳ Long Thành lại bị thi kiểm tra, thật sự là nghĩ không ra.

Hiên Viên Dịch Thanh ngồi ở bên cạnh Lý Cường, hắn lo lắng Lý Cường đợi không được, liền giới thiệu cho hắn nghe tình huống của Kỳ Long Thành và Lâm Minh Tinh.

Kỳ Long thành là đại thành thị của Lâm Minh Tinh, cũng là thành thị miên duyên bên ngoài duy nhất. Lâm Minh Tinh có năm đại thành thị, đầu tiên là Tuyết Long Thành, tọa lạc tại Tuyết Long sơn mạch, dân cư vượt qua một ngàn vạn, người tu chân đạt tới ba mươi vạn. Đứng thứ hai chính là Hàng Mộc Thành, nằm ở rừng rậm phía Nam, dân cư ít nhất, chỉ có hai trăm vạn người, nhưng người tu chân lại không ít, có tới hai mươi mấy vạn. Đứng thứ ba chính là Bích Hải Ẩn Long Thành, tọa lạc trên biển, dân cư hơn bốn trăm vạn, người tu chân cũng có hai mươi vạn. Kỳ Long Thành xếp hạng thứ tư, cuối cùng là Tân Dương Thành, là thành thị chiếm diện tích mặt đất lớn nhất, con người nhiều nhất, có hơn ba ngàn vạn, dùng nông nghiệp sinh sống, người tu chân chỉ có mười vạn.

Lý Cường nghe được sợ hãi than thở không thôi, người tu chân nơi này động một tiếng là hơn mười vạn, trách không được lại gọi nơi này là thánh địa của người tu chân, người tu chân của Phong Duyên Tinh thật không thể so sánh được. Hắn hỏi: " Nơi này có người tu chân của Phong Duyên Tinh tới hay không?" Đây là vấn đề mà hắn quan tâm nhất.

Hiên Viên Dịch Thanh cười nói: " Nơi này có vô số người tu chân của các tinh cầu tới, thật sự là nhiều lắm, căn bản không thể biết rõ ràng, chỉ có thể tự mình chậm rãi đi tìm, người tu chân có thể từ bên ngoài tới đều là những cao thủ lợi hại không tưởng nổi, a a, tỷ như bây giờ ta nhìn không thấu được tu vi của ngươi."

Thật ra bây giờ Lý Cường cũng tự mình không biết tu vi của mình đạt tới bậc nào, hắn đã không còn xem như người tu chân nữa.

Hiên Viên Dịch Thanh đứng dậy nói: " Đã tới, Mộc Tử lão huynh cùng ta đi nghênh đón một chút."

Lý Cường không thích tỏ vẻ ta đây, hắn cười đứng dậy: " Tốt, Hiên Viên huynh xin mời!"

Hắn nhìn thấy trong ba người tới có một người là đại cao thủ Phân Thần kỳ, trong lòng không nhịn được cảm thấy khiếp sợ chỉ thi kiểm tra một người bên ngoài đến mà phải xuất động cao thủ Phân Thần kỳ, nơi này thật sự là không tưởng nổi.

Từ không trung hạ xuống ba người, Hiên Viên Dịch Thanh tiến lên nghênh đón, cung kính nói: " Hiên Viên Dịch Thanh bái kiến Thiên Tu Qua Hằng trưởng lão."

Người nọ vẻ mặt nghiêm túc nói: " Dịch Thanh không cần đa lễ, mời giới thiệu khách nhân."

Lý Cường cẩn thận đánh giá ba người. Thiên Tu Qua Hằng trưởng lão cầm đầu có vẻ mặt nghiêm túc, đôi mày kiếm vừa đen lại dài, hai mắt sáng ngời, gương mặt chữ điền, mái tóc đen buộc hết lên đỉnh đầu một cách cổ quái, hai bên xõa một ít lên hai vai, trên người mặc bộ bào phục màu xanh nhạt, phía trước có những hình đầu thú không biết tên, đeo dây lưng, trên vai hắn cắm hai miếng bài tử màu đỏ kỳ lạ.

Hai cao thủ khác là một nam một nữ, Lý Cường phỏng chừng bọn họ có tu vi Xuất Khiếu kỳ.

Hiên Viên Dịch Thanh cười giới thiệu: " Đây là Kỳ Long thành Thiên Tu Qua Hằng Thạch Phụng trưởng lão, còn hai vị này là Thiên Tu Qua nhất cấp vũ tu sĩ, Phỉ Tuyết và Mễ Đông Khố."

Lý Cường không đợi Hiên Viên Dịch Thanh giới thiệu mình, hắn liền hành lễ trước, nói: " Ta là người tu chân từ Phong Duyên Tinh tới, tên là Mộc Tử, hạnh ngộ! Hạnh ngộ!" Hắn dùng khẩu khí ngang bằng nói chuyện.

Hằng Thạch Phụng trong lòng kỳ quái, hắn một chút cũng nhìn không ra tu vi của Lý Cường cao bao nhiêu. Do dự một chút, hắn hỏi: " Mộc Tử huynh tới Kỳ Long Thành khi nào?" Hắn không cách nào xác định trình độ tu chân của Lý Cường, ngữ khí không tự giác trở nên khách khí.

Lý Cường cười nói: " Hôm nay vừa đến Lâm Minh Tinh, tới Kỳ Long Thành rồi, địa phương khác thì chưa có đi qua."

Hằng Thạch Phụng âm thầm mừng rỡ, đã nhiều năm qua Kỳ Long Thành chưa có người tu chân từ dị vực tới, không biết người tới lần này có tu vi như thế nào, nếu là cao thủ, thì thực lực của Kỳ Long Thành sẽ lớn mạnh. Người tu chân từ dị vực tới thường thường có những phương pháp tu hành người bổn địa không biết, thông qua việc luận bàn lẫn nhau, chỗ tốt trong đó không cần nói cũng biết.

Lý Cường hỏi: " Hằng trưởng lão, nơi này có tiên thạch để mua không?"

Gương mặt nghiêm túc của Hằng Thạch Phụng lộ ra tia mỉm cười: " Tiên thạch của Lâm Minh Tinh đã sớm khai thác hết, chỉ có những tinh cầu gần bên còn thôi, nhưng tiên thạch đều do năm đại môn phái khống chế, cho nên tiên thạch nơi này chỉ có người tu chân của bổn thành có thể mua được, người ngoài tới phải mua cao giá mới có thể mua tới, đương nhiên, nếu Mộc Tử huynh có thể thông qua kiểm tra, thì có thể hưởng thụ sự chiêu đãi của bổn thành, thậm chí còn có thể rất tốt."

Bên ngoài sân tỷ thí đột nhiên ồn ào, có người hô: " Bắt đầu đi, nhanh lên một chút a!" Còn có người kêu lên: " Luận bàn lúc nào bắt đầu? Trước tiên thi kiểm tra đã!"

Lý Cường kinh ngạc hỏi: " Luận bàn? Là ý gì?"

Hiên Viên Dịch Thanh có chút ngại ngùng nói: " Sau khi thông qua trưởng lão thi kiểm tra, người tu chân của bổn thành hy vọng có cơ hội luận bàn pháp thuật với ngươi, a a, đây là một loại phương pháp học tập của người tu chân bổn thành, xin đừng kỳ quái."

Đấu pháp bảo cho tới bây giờ Lý Cường cũng không có quan tâm qua, hắn gật đầu nói: " Vậy xin mời."

Hằng Thạch Phụng trưởng lão cười nói: " Kỳ thật ta thi kiểm tra cũng rất đơn giản, Mộc Tử huynh, mời đi theo. Đây là một khối Huyền Cấm Thạch, lưu lại dấu vết của ngươi là được."

Trong lòng Lý Cường cả kinh, Huyền Cấm Thạch cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, trong không ít ngọc đồng giản đều có ghi lại, đây là một loại đá kỳ lạ, cứng rắn vô cùng, là tài liệu rất tốt luyện thế chiến giáp, không nghĩ tới người tu chân Kỳ Long Thành dùng nó là vật phẩm kiểm tra, nhìn ra tài liệu luyện khí của nơi này rất tốt.

Khối Huyền Cấm Thạch này có hình dáng cao chừng ba người đứng chồng lên, hình trụ tròn, mặt ngoài có không ít dấu vết, rõ ràng nhất có mười dấu chưởng tay, sâu cạn không đồng nhất. Lý Cường khỏi: " Làm thế nào?" Hắn vẫn không hiểu.

Hằng Thạch Phụng trưởng lão nói: " Không thể dùng pháp bảo và pháp thuật, chỉ có thể dựa vào công lực tu chân, lăng không lưu lại dấu vết."

Lý Cường lập tức hiểu được, đây là muốn dựa vào chân nguyên lực tinh thuần đánh ra dấu vết, không có tu vi Xuất Khiếu ky không có khả năng lưu lại dấu chưởng, mà dấu vết sâu cạn thì có thể phản ánh công lực của người đó cao thấp. Trong lòng Lý Cường cảm thấy hơi khó khăn, hắn cho tới bây giờ chưa từng nếm thử qua cách làm này, không biết công lực của mình tới bao nhiêu, sau khi tu luyện Thiên Tiến Chương, hắn biết mình và người tu chân có khác biệt.

Cả sân đều cũng yên tĩnh xuống, tất cả mọi người cùng đợi Lý Cường ra tay. Nữ tu chân đi tới cùng Hằng Thạch Phụng Phỉ Tuyết cười nói: " Mộc Tử tiên sinh, không cần khiêm nhường, tại Kỳ Long thành, tu vi càng cao càng được người tôn kính, xin đừng e ngại." Nàng tựa hồ nhìn ra Lý Cường đang có vẻ khó khăn.

Lý Cường nhìn Huyền Cấm Thạch, đột nhiên nghĩ ra một biện pháp có thể nhìn thấy được đặc điểm của Huyền Cấm Thạch. Hắn nói: " Ai, trên tảng đá có nhiều dấu vết như vậy, nhìn không hay, ta đến sửa sang một chút." Hắn đi tới bên Huyền Cấm Thạch, đưa tay nhẹ nhàng vuốt vài cái. Trên tay hắn súc đầy thần dịch lực, trong tiếng sa sa nhè nhẹ, mặt ngoài của Huyền Cấm Thạch cũng bị hắn san bằng. Lý Cường thầm kêu không hay, khi hắn vuốt thì cảm giác được Huyền Cấm Thạch cứng rắn vô cùng, điều này làm cho hắn không nghĩ tới.

Hằng Thạch Phụng trợn tròn mắt, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người tùy tiện sờ Huyền Cấm Thạch mà dễ dàng san bằng những dấu vết trên đó, đây là công lực gì? Thật sự là quá lợi hại. Hắn rõ ràng dựa vào tu vi Phân Thần sơ kỳ của mình, cho dù đem hết toàn lực cũng không có khả năng làm được, trừ phi nhờ vào uy lực của pháp bảo.

Lý Cường lui lại mấy bước về phía sau, hỏi: " Cần lưu lại dấu vết bao sâu mới xem như vượt qua kiểm tra?"

Hằng Thạch Phụng ngây người sợ run một hồi mới nói: " Đương nhiên càng sâu càng tốt." Hắn càng nhìn không thấu tu vi của Lý Cường.

Lý Cường phát ra hai phần thần dịch lực, hắn thật sự không muốn hiển lộ thực lực, cho dù là kình lực như thế này, ở Huyền Cấm Thạch cũng đã lưu lại một đạo chưởng ấn thật sâu, chừng khoảng ba phân, giống như từ trong đó đào ra. Ba người Thiên Tu Qua cũng đều ngây dại, cho tới bây giờ bọn họ chưa nhìn thấy qua công lực thần kỳ như vậy.

Hằng Thạch Phụng cẩn thận xem xét một phen, làm cho hắn cảm thấy nổi giận chính là vẫn nhìn không ra tầng cấp tu chân của Lý Cường.

Một hồi lâu, Hằng Thạch Phụng nói: " Mộc Tử huynh không hổ là cao thủ, Thiên Tu Qua tại Kỳ Long thành của chúng ta hoan nghênh ngươi, ngươi có thể hưởng thụ đãi ngộ cao nhất dành cho người tu chân tại Kỳ Long thành, đây là tín vật Tinh Long Bài." Hắn vừa nói xong, người tu chân vây quanh bên ngoài sân bị oanh động. Tại Kỳ Long thành, chỉ có cao thủ ngoài Phân Thần kỳ mới có thể hưởng thụ sự đãi ngộ như thế này, một người ngoài đi tới mà lại được như vậy, đây là lần đầu tiên trong suốt mười năm qua.

Có người kêu lên: " Mọi người mau trở về chuẩn bị, đại pháp thuật tỷ thí của Kỳ Long thành sẽ bắt đầu đó."

Còn có người reo lên: " Quá hay rồi, có thể kiến thức một chút tu chân pháp thuật của dị vực a."

Toàn trường đều cũng tao động.

Lý Cường không rõ bọn họ có ý tứ gì, hỏi: " Hiên Viên huynh, bọn họ nói là ý gì vậy? Chẳng lẽ người tu chân toàn thành đều tới sao?"

Hằng Thạch Phụng ở một bên cười giải thích: " Không phải bây giờ, bởi vì ngươi đã đạt tới đãi ngộ cao nhất của Kỳ Long thành, bởi vậy Kỳ Long thành sẽ chuyên môn mở cho người một lần đại hội tỷ thí, luận bàn tu chân pháp thuật, đây là vinh dự cao nhất của Kỳ Long thành dành cho người tu chân từ dị vực tới."

Trong lòng Lý Cường không khỏi nhịn được kêu khổ liên hồi, bây giờ đúng là cưỡi hổ khó xuống, chỉ mong địa phương này không có liên lạc với tiên nhân.