Chương 126: Chương 126

Lý Cường cười nói: " Hoa đại tỷ, a a, tiểu đệ cũng là lần đầu tiên chơi đùa thôi, kinh nghiệm không đủ a, a a." Hắn liền giải thích. Hoa Mị Nương không dễ chọc, nói giỡn sao, nếu chọc giận nàng, cuộc sống đừng mong dễ dàng, thủ đoạn của tiểu yêu nữ, khi gặp mặt lần đầu tiên ở Hỏa Tinh thì Lý Cường đã lãnh giáo qua.

Bắc Thạch Phong trên tay kháp linh huyền đã tản ra, một đạo kiếm quang màu xanh bảo vệ toàn thân. Hắn không hổ là đệ tử danh gia đại phái, cho dù thua cũng rất trấn định, vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nói: " Ngươi thắng, pháp thuật thật cao minh…" Lời còn chưa dứt, một ngụm máu tươi phun ra. Pháp bảo này của hắn dùng tâm thần tu luyện, bị phá hủy thì đã nội thương, lại thêm sự xấu hổ vì tài không bằng người, khiến cho hắn khống chế không được mới phun máu.

Lý Cường mỉm cười, ngọn lửa bay đầy trời cùng với Hỏa Phượng Hoàng cũng biến mất vô tung. Hắn hỏi: " Còn muốn đánh cuộc cái gì?"

Tử Ảnh không khỏi có cái nhìn khác với Lý Cường, hỏi: " Ngươi là ai?" Ngay từ đầu nàng không có hỏi, bởi vì vốn không để hắn vào mắt, cao thủ Tiềm Kiệt Tinh tu luyện đến Xuất Khiếu kỳ nàng cũng đã thấy qua rất nhiều, nhưng có pháp thuật cao siêu như Lý Cường thì không có, Lý Cường biểu hiện pháp thuật thật sự là rất thần kỳ, tu vi pháp thuật của hắn tại tu chân giới rất là hiếm thấy.

Lý Cường giở khuôn mặt tươi cười nói: " Di? Không phải nói cho ngươi rồi sao? Ngươi là Tử Tiên Vương, còn lão tử là Hỗn Thế Ma Vương."

Sắc mặt Tử Ảnh sầm xuống lạnh băng, tay bắn ra một đạo khí màu tím. Lý Cường đột nhiên phát giác không đúng, chân nguyên lực nàng phát ra làm cho hắn biết ngay là không chịu nổi, khi tử khí còn chưa tới gần, hắn đã cảm nhận được một cỗ áp lực thật lớn. Không đợi hắn có động tác gì, Mạc Hoài Viễn đã tay không quơ lên, đạo tử khí như bị thu lấy, bị Mạc Hoài Viễn hút vào lòng bàn tay.

Tử Ảnh cả kinh cả người run lên, nàng dù sao cũng là cao thủ Phân Thần kỳ, lão luyện kiến thức, chỉ một chiêu này, nàng liền hiểu được, thất thanh kêu lên: " Tán Tiên!"

Đừng nói là đám người tu chân của Tiềm Kiệt Tinh, ngay cả Hoa Mị Nương cũng cả kinh trợn mắt há hốc mồm, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới có Tán Tiên ở đây, trách không được Lý Cường có bộ dáng thản nhiên tự tại như thế, bởi vì ngọn núi để dựa này cũng quá lớn. Đồng thời nàng thở dài một hơi, có Tán Tiên ở đây, người của Tiềm Kiệt Tinh thua là chắc chắn.

Tử Ảnh băng tuyết thông minh, trong lòng âm thầm may mắn vừa rồi mình đã tỉnh táo, nếu vừa gặp đã đánh ngay thì chỉ sợ rằng mình và người mình mang đến dám chắc đã xong đời, mà có việc đánh cuộc này, nàng đã có sẵn thang mà leo xuống. Nàng lạnh lùng nói: " Tiền bối tại sao lại nhúng tay vào chuyện của tu chân giới?"

Mạc Hoài Viễn ha ha cười to: " Chỉ cần là chuyện của lão đệ ta, thì ta sẽ nhúng tay, tiểu nha đầu, ai bảo các ngươi lại chọc vào hắn."

Lý Cường cũng đắc ý ha ha cười to nói: " Đúng vậy! Đúng vậy! Lão tử là Hỗn Thế Ma Vương, đại ca của lão tử chính là Hỗn Thế Đại Ma Vương, haha! Ha ha!"

Trong lòng Mạc Hoài Viễn buồn cười, vậy mà mình lại trở thành Đại Ma Vương.

Hoa Mị Nương bật cười nói: " Tiểu tử a, cẩn thận Phó đại ca sẽ phạt ngươi đó, không có một chút phong độ nào, hì hì, ngươi đúng là cố tình khi dễ người a, người ta chính là băng sương mỹ nhân nổi danh đó."

Lý Cường kêu lên: " Hoa đại tỷ a, tiểu đệ đang giúp tỷ a, sao tỷ lại đi giúp người ngoài nói chuyện thế? Ai nha, đúng là oan ức lớn quá a."

Tử Ảnh nghe hai người trêu chọc tức giận đến mức trong lòng nảy sinh ác độc: " Tiểu tử thúi, đừng để cho ta thấy ngươi đi một mình, đến lúc đó ngươi sẽ biết tay." Trong lòng nàng bất giác cũng thừa nhận xưng hô của Hoa Mị Nương đối với Lý Cường. Nàng nói: " Được, chúng ta nhận thua, đã có Tán Tiên tiền bối nhúng tay, chúng ta nhận thua." Nhưng khẩu khí của nàng tuyệt đối không phải nhận thua, mà là ngữ khí như bị bất đắc dĩ. Người ở tu chân giới bị bại bởi Tán Tiên, cũng không có ai chê cười, dù sao cũng không cùng một cấp bậc tranh đấu.

Mạc Hoài Viễn gật đầu, nói: " Được, chúng ta ở chỗ này chờ, ngươi phái người đem Mai Du Băng tới."

Tử Ảnh nhìn Bắc Thạch Phong nói: " Ngươi đưa vài người về Ám Ảnh Bảo, đem Mai Du Băng đến đây, bên lão thần tiên có ta giải thích."

Bắc Thạch Phong mang theo hai người tu chân rất nhanh rời đi. Mạc Hoài Viễn cũng không sợ bọn họ giở trò quỷ, im lặng đứng ở một bên đợi.

Kiều Vũ Hồng nhỏ giọng nói: " Ca ca, cứ như vậy mà bỏ qua cho bọn họ sao?"

Lý Cường cười nói: " Tiểu muội, không buông tha bọn họ thì sao, lẽ nào giết sạch họ à? A a, bỏ đi, tha được thì tha cho người ta đi." Hắn thật sự không phải là một người ghi thù trong lòng.

Trong lòng Tử Ảnh vẫn không cam lòng, lại hỏi: " Tiểu tử thúi, ngươi có dám báo danh không?"

Lý Cường nhếch miệng than thở: " Ai, đừng kêu tiểu tử thúi có được hay không, tiểu tử thúi chỉ có đại tỷ của ta mới có thể kêu thôi, ngươi cũng không phải là….chúng ta lại không thân quen, đừng kêu thân thiết như vậy có được hay không a?"

Hoa Mị Nương dở khóc dở cười nhìn Lý Cường tiểu tử thúi này đang nói chuyện quá trêu chọc người. Ý tứ của Lý Cường nàng quá hiểu, Phó Sơn xem Lý Cường như thân nhân, nàng lại muốn cùng Phó Sơn song tu, trên danh nghĩa chính là đại tẩu của hắn, hắn nói như vậy cũng đúng nhưng cách nói nghe qua làm cho nàng không được tự nhiên.

Tử Ảnh tức giận đến không còn chuyện gì để nói, nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua người tu chân như Lý Cường như vậy, quả thật là cứ nhắm mắt mà nói hưu nói vượn. Nàng nổi danh là băng sương mỹ nhân, tu vi cao thâm, những người tu chân khác trước mặt nàng nói chuyện còn không dám lớn tiếng, chứ đừng nói dám trêu chọc nàng như vậy. Nhưng có Mạc Hoài Viễn đứng ở một bên, nàng cũng không dám coi thường vọng động, chỉ có thể âm thầm cắn răng mà thù hận.

Lý Cường không hề để ý tới Tử Ảnh, chỉ cười nói: " Hồng muội, không sai, bây giờ đã học được phi kiếm rồi sao."

Kiều Vũ Hồng có chút ngượng ngập, nhỏ giọng nói: " Đều là nhờ Hoa tỷ tỷ và Mai tỷ tỷ trợ giúp, Mai tỷ tỷ luôn xin tổ gia gia cho muội linh đan để uống, nếu không cũng không tiến bộ nhanh như vậy."

Mai Tinh Tinh ôm nàng cười hì hì nói: " Phi kiếm của chúng tôi đều là do Phó đại ca tặng cho a."

Lý Cường vui vẻ cười nói: " Tốt a, đại ca cấp phi kiếm nhất định là cực phẩm, các ngươi cần phải chuyên tâm tu luyện." Hắn làm ra bộ dáng một ca ca dạy dỗ muội muội.

Sắc trời sáng dần, tuyết lại bắt đầu tung bay khắp đại địa, cả mặt đất một vùng trắng xóa mênh mông. Từ không trung nhìn xuống, đại địa trắng xóa, kinh thành xa xa cũng ẩn vào trong thế giới băng tuyết, có vẻ thật thánh khiết.

Lý Cường hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo nhưng trong trẻo, hỏi: " Hoa đại tỷ, tỷ biết Phó đại ca đi đâu không?"

Hoa Mị Nương nói: " Huynh ấy có nhiều bằng hữu, ở khắp nơi chạy loạn, lại không chịu nói rõ ràng…" Nàng nhìn đám người Tử Ảnh, truyền âm nói: " Bách Hoàng lão nhân của Tiềm Kiệt Tinh và Phó đại ca ước định đánh cuộc tại Ba Đạt Tinh, ta đoán nhất định vì thần khí Thiên Thần Chi Nộ, Phó đại ca không chịu nói tỉ mỉ, nhưng hình như các phái nhúng tay lại không ít, Bách Hoàng lão nhân đã mời được một Tán Tiên, Phó đại ca rất khẩn trương.."

Lý Cường cũng truyền âm nói: " Hoa đại tỷ, ta có thể tìm được hai Tán Tiên, một người là huynh ấy, đại ca của ta, còn một người là sư tôn của ta, a a, là sư tôn ta đã bái sư tại Thản Bang đại lục, cũng là Tán Tiên, chúng ta không cần sợ Bách Hoàng lão nhân kia."

Hoa Mị Nương lấy làm kinh hãi, thất thanh nói: " Tiểu tử, ngươi thật sự là không tưởng tượng nổi…chuyện này Phó đại ca nhất định là rất vui vẻ a." Tâm tư của nàng đều đặt trên người Phó Sơn, phàm là chuyện gì có thể trợ giúp cho Phó Sơn, nàng cũng hết sức đi làm, nghe được một tin tức như vậy, trong lòng nàng hưng phấn dị thường.

Hoa Mị Nương lại truyền âm nói: " Gần đây Thiên Đình Tinh có một tin tức ngươi có biết không?"

Lý Cường khẽ lắc đầu, Hoa Mị Nương truyền âm nói: " Nghe nói, Thiên Thần Chi Nộ sẽ sắp xuất thế trong ngày gần đây, nhưng tin tức chuẩn xác không nói được, thật khó suy đoán."

Trong lòng Lý Cường hết sức khiếp sợ, nếu vậy Thiên Đình Tinh từ nay về sau sẽ xảy ra nhiều chuyện nữa. Hắn che dấu sự bất an trong nội tâm, chậm rãi gật đầu, ý nói đã hiểu được.

Tử Ảnh vẫn lạnh lùng nhìn Lý Cường, ánh mắt sắc bén như đao kiếm, vẻ mặt lạnh như băng. Đột nhiên Lý Cường niểng đầu qua, cười hì hì nói: " Ai, đừng nhìn ta kiểu như vậy có được hay không, ta sẽ thẹn thùng đó…" Lời vừa nói ra đã làm mọi người bật cười. Người của Tiềm Kiệt Tinh phải dùng sức để nín cười, liều mạng nhịn xuống không dám động, bọn họ cũng biết chọc giận Tử Tiên Vương cũng không có gì tốt, tiểu tử này thật sự là không còn gì để nói.

Mạc Hoài Viễn cười lắc đầu, huynh đệ này thật sự là khác hẳn người khác. Tử Ảnh bị Lý Cường làm tức giận đến muốn ngất, cắn răng nói: " Ngươi hay lắm…quá ghê tởm.." Nàng còn chưa bao giờ phẫn nộ đến như vậy. Tu vi của nàng lợi hại hơn Lý Cường rất nhiều, vậy mà lại bị hắn trêu chọc đến đạo tâm đại loạn.

Lý Cường vội vàng nói: " Tội quá! Tội quá! Ta không phải cố ý đâu." Bộ dáng bĩu môi nhếch miệng của hắn chính là cố ý. Không biết tại sao, Lý Cường lại thích trêu chọc nàng như vậy, muốn mượn cơ hội phát tiết chút bất an trong lòng.

Hoa Mị Nương ôm lấy bụng, cười đến nước mắt đầm đìa, nói: " Tiểu tử, ngươi thú vị hơn so với trước kia, ai yêu…cười chết ta rồi."

Tử Ảnh thật vất vả mới trấn định lại được, nhàn nhạt nói: " Được, có cơ hội sẽ gặp lại mà." Ý tứ của nàng Lý Cường hiểu rõ, lần sau nếu không có Mạc Hoài Viễn bên người, hắn nhất định sẽ không ổn, nhưng hắn vẫn làm ra vẻ không quan tâm, cùng lắm thì bỏ chạy, hắn bây giờ đối với việc chạy trốn cũng có không ít kinh nghiệm.

Xa xa truyền đến tiếng xé gió, có mấy đạo kiếm quang đang hướng phía tây bay đi, khựng lại một chút thì lại vòng trở lại. Lý Cường tự nhủ: " Di, hôm nay là cuộc sống gì đây? Nhiều tuyết rơi như vậy không ở trong nhà sưởi lửa cho ấm, uống rượu nghe nhạc, lại chạy đến hoang vu sơn lĩnh thế này làm gì chứ? Việc lạ a." Thật ra trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, bởi vì Thiên Thần Chi Nộ, Thiên Đình Tinh sợ rằng sau này khắp nơi đều thấy được người tu chân mà thôi.

Mạc Hoài Viễn híp mắt, lông mi trắng khẽ nhếch, nhẹ giọng nói: " Là tu chân cao thủ!" Người ở đây đều cả kinh, có thể để cho Mạc Hoài Viễn nói một tiếng cao thủ, thì người đang đến dám chắc không phải tầm thường.

Mấy người bay tới đã được Hoa Mị Nương nhận ra, nàng cả kinh kêu lên: " Là cao thủ của Thánh Thành!" Lập tức lại giải thích: " Các ngươi nhìn trang phục của hắn, hẳn là cao thủ lợi hại nhất của Thánh Thành, không có tu vi ngoài Phân Thần kỳ, đừng nghĩ được mặc trang phục đó."

Mạc Hoài Viễn nói: " Người này có tu vi Hợp Thể kỳ." xem tại TruyenFull.vn

Có ba người, một nam hai nữ, nam tử cầm đầu cao lớn, ước chừng cao đến hai thước, vóc người cao ngất, tay chân thô lớn, đầu lớn, mắt to, miệng mũi cũng to, lỗ tai, nói gì đều to hơn người khác rất nhiều. Lý Cường có cảm giác là người này từ thế giới của người khổng lồ đi ra. Da mặt người này màu cổ đồng(màu đồng nâu), râu mép, ánh mắt sắc bén cực kỳ, trên đầu đeo một vật trang sức như chiếc mũ nhỏ, đó là một trang sức màu vàng, kéo cái trán ra sau nên nhìn có vẻ phi thường cổ quái. Quần áo trên người hắn Lý Cường cũng chưa từng nhìn thấy qua, giống như là một kiện pháp bảo, lóe vầng sáng nhàn nhạt.

Hai nữ tử phía sau người nọ cũng xinh đẹp dị thường, vóc người thon thả. Hai người tò mò đánh giá mọi người.

Mạc Hoài Viễn tựa hồ không thích vẻ mặt kiêu ngạo của người nọ, lạnh lùng nói: " Tiểu tử, ngươi làm gì đây? Tên gọi là gì?" Người nọ đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt xét đoán bắn về phía Mạc Hoài Viễn. Lý Cường ở một bên cười nói: " Hay thật, con mắt vốn đã lớn, bây giờ lại trợn to, cẩn thận con ngươi cũng bị rớt ra a."

Tử Ảnh ở đối diện có chút cảm giác dở khóc dở cười, Lý Cường này quả nhiên không biết chết sống, cao thủ Hợp Thể kỳ mà hắn cũng dám trêu chọc, lá gan thật là quá lớn.

Người nọ không hổ là cao thủ Hợp Thể kỳ, vừa nhìn thì biết ngay: " Là Tán Tiên?" Thanh âm như kim ngọc va nhau, dễ nghe cực kỳ.

Lý Cường nghe được thanh âm nói chuyện của hắn thì sinh ra chút hảo cảm, hắn nói: " Đại ca của ta là Tán Tiên, xin hỏi đại danh các hạ?" Người nọ nhìn Lý Cường, ngại mặt mũi Tán Tiên của Mạc Hoài Viễn, hắn cũng không dám đắc tội người nói chuyện không kiểm điểm như người này, đáp: " Ta là Tiên Sứ Hồ Tố Hào của Thánh Thành, ngươi là ai? Di, trang sức của Cổ Kiếm Viện, thật không có khả năng…"

Hoa Mị Nương lúc này mới chú ý tới vật trang sức Thất Kim Kiếm, nàng kinh ngạc cực kỳ, hỏi: " Tiểu tử, ngươi không phải là hạch tâm huynh đệ của Trọng Huyền Phái hay sao? Sao lại chạy đến Cổ Kiếm Viện làm giám viện? Ai! Thật là kỳ quái."

Mai Tinh Tinh cười nói: " Hoa tỷ tỷ, giám viện là làm gì?"

Hoa Mị Nương lắc đầu nói: " Kỳ quái…tiểu muội, giám viện của Cổ Kiếm Viện so với viện chủ còn lợi hại hơn, thật sự là nghĩ không ra a."

Tử Ảnh rốt cuộc đã biết tiểu tử thúi này rốt cuộc là ai, nàng nói: " Nguyên lai là thanh danh hách hách Trọng Huyền Phái Lý Cường, huynh đệ Phó Sơn, hừ, còn là đồ đệ của Kỳ Quân Sát, cư nhiên lại chạy đến Thiên Đình Tinh giở trò quỷ…"

Lý Cường cười nói: " Không sai, tin tức thật là linh thông, ta chính là Lý Cường, Hỗn Thế Ma Vương là ta, haha..!"

Thánh Thành Tiên Sử Hồ Tô Hào cũng có chút giật mình, Lý Cường này gần đây tại Phong Duyên Tinh rất là nổi danh, những chuyện mới phát sinh ở tu chân giới gần đây đều có liên quan đến hắn, không nghĩ tới lại là một người miệng mồm lanh lợi, hơn nữa nhìn tu vi của hắn cũng không cao lắm, vậy mà lại là giám viện của Cổ Kiếm Viện, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.

Việc làm của Thánh Thành Tiên Sứ chính là quan hệ với các đại môn phái, kịp thời hiểu rõ tình huống, tiên sứ phải có tu vi tu chân cao siêu, Thánh Thành tùy ý đi ra một tiên sứ, đều có tu vi ngoài Phân Thần kỳ, cùng các tông chủ của các đại môn phái không phân cao thấp, địa vị tại Phong Duyên Tinh cực kỳ tôn sùng.

Hô Tô Hào để ý nhất chính là Mạc Hoài Viễn, Thánh Thành đối với Tán Tiên và tu chân cao thủ luôn rất chú ý. Tại tu chân giới, Vân Tiêu Thánh Thành địa vị cực cao, mơ hồ là đứng đầu, theo truyền thuyết, Thánh Thành có tiên nhân ẩn cư, chỉ không có ai đã tận mắt nhìn thấy, ảnh hưởng của Thánh Thành thật không thể nghi ngờ.

Tử Ảnh thi lễ nói: " Tiềm Kiệt Tinh lão thần tiên Tử Ảnh bái kiến tiên sứ."

Trong lòng Lý Cường có chút sửng sốt, xem ra địa vị của Thánh Thành cũng cao cả, thực lực không tầm thường, nhìn thái độ của Tử Ảnh cũng biết, ân, phải thân cận với hắn một chút, hắc hắc, Cổ Kiếm Viện nếu muốn ở Phong Duyên Tinh xuất đầu lộ diện trở lại, thì cần phải có thiên thời địa lợi, nhân hòa, thân cận với hắn một chút cũng chính là nhân hòa a.

Không ai biết Lý Cường đang nghĩ gì trong đầu, chỉ thấy hắn cười hì hì nói: " Vị lão huynh này, bái kiến! Bái kiến! Xin hỏi một tiếng, tiên sứ là làm gì vậy?" Hô Tô Hào bị hắn hỏi đến dở khóc dở cười, sau khi hắn biết tiểu tử này là Lý Cường, cũng không dám khinh mạn. Nhiệm vụ của tiên sứ không phải cùng người tranh đấu, mà là câu thông trao đổi, hắn nhìn qua thì rất thô hào, kỳ thật cũng là một người tinh minh, hắn chậm rãi nói: " Phó Sùng Bích là bạn tốt của ta, ngươi là huynh đệ của hắn thì hãy gọi ta là đại ca đi."

Tất cả mọi người trợn tròn mắt, không nghĩ tới Hô Tô Hào đột nhiên lại chủ động cùng Lý Cường tạo giao tình. Lý Cường đối với người khác luôn thuận miệng gọi là đại ca, cho dù đối phương là người thấp kém cũng thế, hắn lập tức sảng khoái nói: " Ra mắt tiên sứ đại ca. A a, huynh biết Phó đại ca? Còn hai vị tỷ tỷ là..?"

Trong lòng Tử Ảnh bối rối, nàng không am hiểu cách thức xã giao với người khác, mắt nhìn thấy Lý Cường đang thân thiết với Hô Tô Hào, nàng âm thầm nổi giận. Nàng biết ngay cả Bách Hoàng lão nhân cũng không dám đắc tội Thánh Thành, cũng luôn cố gắng giao hảo với họ, cũng may Thánh Thành rất ít nhúng tay vào sự tranh đấu của các đại môn phái, trừ phi tình huống bất đắc dĩ, Thánh Thành mới ra mặt tham dự mà thôi.

Lý Cường truyền âm bảo Hoa Mị Nương đi tới xã giao cùng hai nữ tử đi chung với Hô Tô Hào. Hoa Mị Nương cũng là một người cơ trí quỷ kinh nghiệm phong phú, làm sao không nhìn ra ý đồ của Lý Cường. Nàng cười hì hì tiến lên chào hỏi hai nữ tử, rất nhanh năm người đàn bà đã trở thành thân thiết nói chuyện hào hứng vô cùng. Trong lòng Tử Ảnh càng sanh tức giận, nàng đem theo thuộc hạ đều là nam nhân, không một ai có khả năng tiến lên chen lời, chỉ cả thể đứng ở một bên mà khẩn trương.

Hai nữ tử này vốn là tỷ muội song sinh, là song tu phu nhân của Hô Tô Hào. Hoa Mị Nương vì Phó Sơn thì cái gì cũng nguyện ý làm, nàng cũng là nhân vật đỉnh đỉnh đại danh của tu chân giới, sau khi xưng tên báo họ, Hô Tô Hào đã biết được đây là tiểu yêu nữ nổi danh Hoa Mị Nương thì cũng cảm thấy phi thường giật mình, không nghĩ tới một người khó trêu chọc như nàng mà lại có thể nói chuyện thân thiết với lão bà của mình như vậy.

Mạc Hoài Viễn không nói chuyện, hắn đối với Thánh Thành gì đó không có hứng thú, nếu không có Lý Cường ở chỗ này, hắn căn bản sẽ không đáp lời Hô Tô Hào. Với địa vị và tu vi Tán Tiên của hắn, mọi người cũng hiểu được điều này rất bình thường.

Hô Tô Hào hỏi: " Lão đệ, gần đây ngươi vẫn ở Thiên Đình Tinh?"

Lý Cường nói: " Có một đoạn thời gian, không lâu lắm, sao thế? Có việc gì sao?" Hắn rất mẫn cảm.

Hồ Tô Hào trầm ngâm chốc lát, truyền âm nói: " Ngươi biết gần đây có ai từ Mê Hoặc Lâm đi ra không? Ta muốn nói là người tu chân."

Trong lòng Lý Cường kinh hãi nhưng bề ngoài vẫn làm ra vẻ thản nhiên, nhàn nhạt nói: " Nga? Cũng không rõ ràng, người tu chân đến Thiên Đình Tinh gần đây rất nhiều, ta vẫn ở trong kinh thành Cố Tống quốc nên không biết." Hắn chỉ thoáng qua là hiểu được, tiên nhân kia nhất định là đang tiềm tu ở Thánh Thành, Hô Tô Hào rất có thể là do tiên nhân phái tới tìm hiểu tin tức. Trong lòng hắn nhất thời bối rối, bởi vì chuyện này còn có người khác biết, đó chính là Vân Ngọc tỷ muội của Tuệ Hành Cung. Hắn lập tức lặng lẽ truyền âm nói cho Mạc Hoài Viễn.

Mạc Hoài Viễn rất trấn định, chậm rãi gật đầu. Hắn hiểu được nếu tiên nhân kia biết bảo kính đang ở trong tay mình, thì ước mộng chuyển thế coi như sẽ hóa thành bọt nước, cho nên sau này vô luận như thế nào cũng phải cẩn thận làm việc.

Hô Tô Hào cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không có nghi vấn gì, kỳ thật hắn chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút, sẽ phát hiện trong câu nói của Lý Cường có sơ hở. Bởi vì cho đến trước mắt, Thiên Đình Tinh chỉ có Mạc Hoài Viễn là Tán Tiên duy nhất, nếu không có thực lực ngoài Hợp Thể kỳ, thì không cách nào thu được bảo kính. Hắn lại cứ nghĩ rằng Mạc Hoài Viễn là từ địa phương khác mà tới, nếu hắn biết Mạc Hoài Viễn ở Thiên Đình Tinh tu thành Tán Tiên, vậy hắn dám chắc sẽ nghĩ ra.

Lý Cường cảm thấy có một áp lực trầm trọng đi tới, cùng tranh đấu với tiên nhân, cơ hồ hắn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng sẽ liên lụy một đoàn bằng hữu. Hắn âm thầm nhắc nhở chính mình, nhất định phải xử lý cho tốt chuyện này, điều này quan hệ đến đại sự chuyển thế của Mạc Hoài Viễn và Kỳ Quân Sát. Đối với thực lực của tiên nhân, hắn phi thường rõ ràng, người của tu chân giới quyết không thể chống lại.

Đến giữa trưa, Bắc Thạch Phong mới mang theo Mai Du Băng đi tới. Mai Tinh Tinh vừa thấy Mai Du Băng thì kích động vạn phần.

Bắc Thạch Phong tới gần Tử Ảnh nhỏ giọng nói: " Lão thần tiên lệnh cho ngươi lập tức quay về Tiềm Kiệt Tinh, nói có chuyện trọng yếu."

Lỗ tai Lý Cường rất thính, nghe được rõ ràng, nghĩ thầm: " Bách Hoàng lão nhân nghe được có hai Tán Tiên đối nghịch với hắn, dám chắc đang đau đầu, cuộc sống nhất định không dễ chịu lắm đâu."

Mai Du Băng nửa tin nửa ngờ mà đi tới, hắn đã nghĩ chu đáo, cùng lắm thì mọi người cùng nhau xong đời, hắn tuyệt sẽ không khuất phục, không nghĩ tới người của Tiềm Kiệt Tinh lại chịu thả hắn. Hắn nhìn thấy Mai Tinh Tinh, Hoa Mị Nương và Lý Cường, vừa mừng vừa sợ, thật sự không nghĩ tới là bọn họ lại cứu được mình. Mai Tinh Tinh nhào vào trong ngực lão, luôn miệng kêu ông nội, tiểu nha đầu cực kỳ cao hứng.

Lý Cường cũng tiến lên hành lễ, kêu lên: " Chào tổ gia gia!"

Mai Du Băng luôn miệng đa tạ, nói: " Lần trước nhờ có tiểu huynh đệ, ai, đã làm cho ngươi chịu khổ rồi."

Trong lòng Tử Ảnh phẫn nộ vô cùng, nàng hận hận nói: " Cáo từ!" Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lý Cường, nói: " Tiểu tử kia, hy vọng chúng ta có thể gặp lại lần sau!"

Lý Cường đâu thèm sợ nàng, cười cười nói: " Lần sau gặp lại? Bỏ đi, không gặp thì không gặp luôn đi, miễn cho ngươi lại đại phát tính tình, gương mặt lại lạnh như băng, không thú vị chút nào."

Tử Ảnh tức giận đến sắc mặt ửng đỏ, yêu kiều quát: " Chúng ta đi!" Rồi xoay người hướng xa xa bay đi. Đám người kia theo sát phía sau, chỉ chốc lát đã đi mất.

Lý Cường nói: " Hô đại ca, xin mời đến chỗ của tiểu đệ nghỉ ngơi một chút nhé?" Hắn cố tình muốn tìm hiểu rõ tình huống của Thánh Thành, một khi hắn xác định là tiên nhân kia đang ở Thánh Thành tiềm tu thì hắn phải bắt đầu chuẩn bị, thu tập tin tức là bước đầu tiên, sau khi hiểu rõ tình huống thì sẽ tính toán từng bước tiếp theo, miễn cho sau này ứng phó không kịp, đây là thói quen nhiều năm lăn lộn trong thương trường trước kia của hắn.

Hô Tô Hào có chút do dự, Lý Cường liền truyền âm cho Hoa Mị Nương: " Hoa đại tỷ, mau giữ chân hai phu nhân của hắn, đệ van tỷ!"

Hoa Mị Nương liền hiểu ngay, lập tức nhiệt tình mời. Hai vị phu nhân của Hô Tô Hào bình thường ước chừng cũng rất tịch mịch, trong đó có một người nói: " Tô Hào, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi đi." Phu nhân đã lên tiếng, Hô Tô Hào không thể làm gì khác hơn là cười nói: " Được, vậy phải đi quấy rầy lão đệ một chút."

Đi tới Thánh Vương Phủ, Lý Cường mời Hô Tô Hào đến thư lâu. Hắn thích nhất không khí của nơi này, cho nên có bằng hữu đều mời đến thư lâu. Lý Cường ra lệnh cho người hầu đốt lửa, bưng lên trái cây, an bài mọi người ngồi xuống, lúc này mới nói: " Hô đại ca, hai vị đại tẩu, nghỉ ngơi một chút dùng trái cây nhé."

Hai vị phu nhân xinh đẹp của Hô Tô Hào đều là đệ tử của Thánh Thành, là tỷ muội song sinh, tỷ tỷ gọi là Lăng Vận Nhã, muội muội gọi là Lăng Vận Nhàn, đều là cao thủ Xuất Khiếu trung kỳ.

Mạc Hoài Viễn khoanh chân ngồi xuống, liền hai mắt khép hờ, hắn lại nhập định.

Hô Tô Hào hỏi: " Lão đệ, ngươi quen Mạc tiền bối ở nơi nào vậy?"

Lý Cường trước tiên dặn thái giám cung nữ lui ra, mượn cơ hội che giấu sự bất an trong nội tâm, sau đó nói: " Ân, từ ngày đầu tu chân đã quen nhau rồi. Được rồi, Hô đại ca, huynh đến Thiên Đình Tinh có chuyện gì? Tiểu đệ ở Thiên Đình Tinh cũng quen thuộc, ta có thể giúp đỡ một tay." Hắn xóa đi sự chú ý của Hô Tô Hào.

Hô Tô Hào gật đầu nói: " Ta phải tìm hiểu xem có tu chân cao thủ nào tại Thiên Đình Tinh phải có tu vi ngoài Hợp Thể kỳ."

Lý Cường đột nhiên hiểu ra, vị tiên nhân kia không nghĩ là có Tán Tiên thu đi bảo kính, mà tưởng là người tu chân làm ra. Hắn linh cơ vừa động, nói: " Sợ rằng chỉ có người của Tiềm Kiệt Tinh mới có tu vi này thôi, gần đây cao thủ của Tiềm Kiệt Tinh đến Thiên Đình Tinh rất nhiều, còn những môn phái khác thì không có nghe nói, ngay cả đại ca của ta cũng mới từ Lăng Nguyên Tinh trở về mà thôi." Hắn không chút thay đổi sắc mặt nói.

Trong lòng Mạc Hoài Viễn buồn cười, biết Lý Cường đang che giấu lai lịch của mình.

Hô Tô Hào cúi đầu trầm tư, lắc đầu nói: " Hẳn không phải là người của Tiềm Kiệt Tinh, theo ta được biết người của Tiềm Kiệt Tinh đạt tới Hợp Thể kỳ cao thủ chỉ có hai người, dám chắc lúc ấy không có ở Thiên Đình Tinh, vậy thì là ai?"

Lý Cường lặng lẽ liếc mắt nhìn Mạc Hoài Viễn, chỉ thấy hắn đột nhiên nháy mắt với mình mấy cái.

Lý Cường không cho Hô Tô Hào suy nghĩ nhiều, lại hỏi: " Hô đại ca hỏi chuyện này làm gì?"

Hô Tô Hào thuận miệng đáp: " Ta cũng không rõ ràng, là tiên…" Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, lập tức im miệng không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm Lý Cường cười cười hỏi: " Ngươi hỏi làm gì?"

Lý Cường trấn tĩnh lại, nói: " Không có gì, đệ chỉ muốn hỏi tình huống cho rõ ràng như vậy mới giúp huynh cho tốt được."

Thật ra trong lòng hắn đang khẩn trương muốn chết, biết mình vừa rồi đã gấp đến sơ suất.

Hoa Mị Nương đột nhiên cười khanh khách nói: " Nhã muội, Nhàn muội, có rảnh đến Đào Hoa Tiểu Trúc của tỷ tỷ chơi a."

Mai Tinh Tinh cũng nói: " Đúng vậy, ở chỗ Hoa tỷ tỷ có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, rất đẹp đó."

Lăng Vận Nhàn đi tới, dựa vào bả vai Hô Tô Hào làm nũng: " Tô Hào, lần sau chúng ta đi đến Đào Hoa Tiểu Trúc của Hoa tỷ tỷ chơi được không?"

Lý Cường ngầm cảm kích, hắn biết Hoa Mị Nương đang giúp hắn xóa đi lời vừa thốt. Hô Tô Hào lại là người tinh minh, hắn vừa đáp: " Được a, có cơ hội vợ chồng ta cũng sẽ đến bái phỏng." Nhưng ánh mắt hắn lại nhìn chăm chú lên người Lý Cường.

Lý Cường biết hắn nổi lên lòng nghi ngờ, nghĩ thầm: " Không xong, người này thật là đáng sợ. Được! Cũng không tin không qua được ngươi!" Hắn nhìn ra Hô Tô Hào đối với hai phu nhân phi thường sủng ái, liền tiện tay móc ra hai bình nước hoa, cười nói: " Hai vị chị dâu, lần đầu gặp mặt, tiểu đệ không có đồ vật gì hay nên đành tặng hai vị chút lễ vật này vậy."

Hoa Mị Nương cười nói: " Là đồ vật gì tốt a, đem cho tỷ tỷ nhìn chút nào." Trong lòng Lý Cường vô cùng tán thưởng Hoa Mị Nương thật là quá cơ trí, có nàng chu toàn như vậy, chuyện nhất thời dễ xử lý hơn. Hắn cười cười đi tới, nói: " Đây là nước hoa, phun một chút ở trên người thì hay lắm." Nói xong phun ra một chút nước hoa. Một mùi thơm bay ra, Mai Tinh Tinh kêu lên đầu tiên: " Nha! Thơm quá a, đại ca, muội cũng muốn!"

Lý Cường cười nói: " Đều có, đều có." Chỉ một việc nhỏ vậy, Hô Tô Hào dĩ nhiên cũng trầm tĩnh lại, không nhìn chằm chằm Lý Cường nữa.

Nhưng trong lòng Lý Cường hiểu được, một khi Hô Tô Hào nổi lên lòng nghi ngờ thì không dễ dàng tiêu trừ, tới bước này hắn cũng chỉ đành nghe theo mệnh trời mà thôi. Hắn nghĩ thầm, xem ra tương lai sau này, chỉ cần người của Thánh Thành tỉ mỉ tra xét, Mạc Hoài Viễn sẽ thoát không được hiềm nghi, mà mình thì cũng tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn. Bây giờ hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, chính là mau chóng tìm ra được biện pháp để đối phó.