Chương 103: Chương 103

Phó Sơn ? Ngươi nói chính là Phó Sơn!" Ngô Sân kích động đến sắc mặt đỏ bừng.

Lý Cường không rõ vì sao hắn lại kinh ngạc như thế: " Đại ca, đệ không có lừa huynh, thật là Phó Sơn Phó đại ca."

Ngô Sân hét lớn: " Hảo tiểu tử! Bạch Phát Ngô Sân ta rất cao hứng a! Ha ha, hahaha…"

Sau khi Mị nhi biết Ngô Sân là đại ca của Lý Cường, cách nói chuyện cũng trở nên khách khí hơn, cười nói: " Muội là Cổ Mị Nhi, sau này muội cũng gọi huynh là đại ca nhé, đại ca biết Phó lão gia tử sao?"

Ngô Sân gật đầu, nói: " Tiểu nha đầu, ta là người dẫn đường của Phó Sơn, ngươi nói ta không quen biết hắn sao? Haha…"

Lý Cường thiếu chút nữa bị hắn hù chết, nói giỡn sao, hắn là người dẫn đường của Phó Sơn, nói ra cũng chính là sư tôn của Phó Sơn, mặc dù bọn họ dùng danh xưng huynh đệ để quan hệ với nhau, nhưng thật ra mỗi một người dẫn đường cùng huynh đệ hắn đưa theo cũng thân mật hơn rất nhiều lắm. Hạch tâm huynh đệ bên trong Trọng Huyền Phái cũng chia làm hệ thống truyền thừa, mỗi một hệ có một đặc điểm, đều là đơn truyền, điều làm Ngô Sân vui vẻ chính là vì Lý Cường là tiểu đệ của Phó Sơn, xem ra một hệ của hắn có hy vọng phát dương quang đại cho Trọng Huyền Phái rồi.

Lý Cường ấp a ấp úng nói: " Đại…đại…đại ca, ta..ta thấy sợ lắm a…"

Ngô Sân không hiểu ý tứ của hắn, cười a a nói: " Lão đệ, sợ cái gì a? Nơi này chỉ có vài địa phương có lợi hại một chút, có đại ca ở đây ngươi không cần sợ đâu."

Mị nhi vừa nghe đã hiểu ý tứ của Lý Cường, nàng nhỏ giọng nói: " Ca ca, xin lỗi, Mị nhi không biết lão nhân gia hắn lại là người của mình."

Ngô Sân hắng giọng: " Các ngươi đang nói cái gì a? Ta không hiểu."

Mị nhi ngại ngùng nói: " Ngô đại ca đừng nóng giận a, vừa rồi Mị nhi…"

Lý Cường vội cắt đứt câu nói của nàng, cười nói: " Đại ca, không có gì, cái này cấp đại ca nếm thử."

Hắn lấy ra các loại linh quả đưa cho Ngô Sân, trong lòng âm thầm may mắn vừa rồi không chút do dự cứu trợ Ngô Sân, nếu vừa rồi không thèm để ý, sau này lại biết được Ngô Sân là người của mình, sự hối hận này không biết làm sao mà trải qua được. Con mắt Ngô Sân tỏa ánh sáng, một tay chộp linh quả, ăn ngon lành, trong miệng hàm hồ không rõ đang nói cái gì.

Những linh quả còn lại đã bị Ngô Sân ăn như gió cuốn mây tàn ăn hết sạch sẽ.

Lau lau miệng, Ngô Sân hài lòng thở ra một hơi, cười nói: " Thật lâu không có được ăn đồ vật, a a, lão đệ thật sự là khác hẳn với người khác, ta đang nghĩ muốn cái gì là được ngươi cấp cho cái đó a."

Lý Cường mỉm cười, nếu hắn muốn vỗ mông ngựa, ai có thể chống đỡ được? Bất quá vỗ mông ngựa cho Ngô Sân là vì xem trọng mặt mũi của Phó Sơn, ai biểu hắn là người dẫn đường của Phó Sơn chứ.

Lý Cường hỏi: " Đại ca, huynh đi vào huyễn cảnh bao lâu rồi?"

Ngô Sân cười khổ nói: " Không nhớ rõ nữa, đã lâu lắm rồi, lúc ta đang đấu pháp bảo thì bị na di đến đây. Mẹ kiếp, nếu không phải ta có nhiều tiên thạch, đã sớm không thể vượt qua, đáng tiếc ngay cả tiên thạch cuối cùng cũng hết sạch, thật sự không còn biện pháp mới phải tự mình giam cầm bản thân. Ai, làm sao ngươi lại đến đây?"

Lý Cường đem tình hình phát sinh gần nhất đơn giản nói ra một chút, khi Ngô Sân nghe được chuyện Phật tông đã bị tiêu tan, nơi này chỉ là di tích thì phản ứng của hắn cơ hồ giống như Kỳ Quân Sát, tức giận đến quát to, ra vẻ một bộ dáng không cam lòng.

Lý Cường còn nói vì truy theo Điền Cức Ma Trượng mà đi vào di tích thì sắc mặt Ngô Sân chợt ngưng trọng, trầm ngâm hồi lâu, hắn mới nói: " Kỳ quái, không có ma đầu điều khiển Điền Cức Ma Trượng, chẳng lẽ là…hẳn là không đâu." Hắn rất nghiêm túc nói: " Lão đệ, ngươi phải cẩn thận đó, tình huống nơi này có chút phức tạp, Điền Cức Ma Trượng hiện thế, ý nghĩa có đại biến cố phát sinh, cụ thể là cái gì ta cũng không thể nói được rõ ràng."

Lý Cường đã nghe được một cách nói giống như thế nhiều lần, đã có chút sợ hãi.

Mị nhi vẫn để ý đến bí huyệt, đây là một trong năm đại bí huyệt của Phật tông a, nàng nhịn không được chen lời: " Ca ca, Ngô đại ca nói huynh có thể đi vào bí huyệt, chúng ta vào xem có được hay không."

Ngô Sân nhìn lướt qua Mị nhi, nói: " Lão đệ thu được Huyễn Ma Châu rồi?"

Lý Cường chỉ lên cổ, một chuỗi châu xuyến hiện ra. Ngô Sân cả kinh giật mình, nói: " Diệt Ma Phật Châu, hay thật! Bảo bối này cho ngươi lấy được, ha ha, xem ra Phật tông thật sự đã tiêu tán." Hắn lại nói: " Trách không được, ngươi học xong Thập Bát Diệt Ma Thủ…vận khí tốt quá, nếu không sẽ không thể thu được Huyễn Ma Châu đâu."

Trong lòng Lý Cường vẫn có chuyện không hiểu được chính xác, không biết có đúng hay không, do dự một hồi, hắn hỏi: " Đại ca, hạch tâm huynh đệ của Trọng Huyền Phái có thể bái sư hay không?"

Ngô Sân không khỏi nở nụ cười, nói: " Có phải vì chuyện bái lão quái đạo làm thầy không? Mẹ kiếp, chỉ là tiện nghi cho hắn, xem như lần này Cổ Kiếm Viện có lời lớn rồi. Không có việc gì đâu, môn phái chúng ta có đặc điểm là hạch tâm huynh đệ có thể tùy tâm sở dục, vô luận thu đồ đệ hoặc là bái sư, không ai quản lý ngươi cả, kỳ thật, Trọng Huyền Phái là một môn phái kỳ lạ, di ? Phó lão đệ không có giải thích qua với ngươi sao?"

Lý Cường cười nói: " Không có, Phó đại ca và đệ còn chưa kịp nói chuyện này thì chúng ta đã phân khai, hơn nữa thời gian tu chân của tiểu đệ lại quá ngắn, a a, sau này sẽ tìm hiểu kỹ lại thôi."

Ngô Sân cảm khái than thở: " Ai! Khi ta đưa Phó Sơn đi theo thì cũng mặc kệ hắn như vậy, ta chỉ dẫn hắn theo chưa đủ trăm năm thì đã rời đi, không bao lâu đã bị vây ở Đại Huyễn Phật Cảnh, không nghĩ tới tiểu đệ của hắn đã cứu ta ra, a a, con mẹ nó thật là ý tứ, ha ha…" Hắn lại nói: " Cổ Kiếm Viện lần này coi như không xong, lão quái đạo và đệ nếu trở về, hắc hắc, vậy là náo nhiệt lắm, môn phái bọn họ là chuyên môn câu nệ bối phận và thực lực, bối phận của lão quái đạo tại Cổ Kiếm Viện thật là dọa người, ngẫm lại cũng buồn cười, lão đệ…bỏ đi, sau này ngươi sẽ biết, còn là Trọng Huyền Phái chúng ta tốt hơn, tùy tâm sở dục, không có nhiều ước thúc như vậy."

" Cổ Kiếm Viện ? Sư tôn là người tu chân của Cổ Kiếm Viện ?" Lúc này Lý Cường mới phản ứng lại, kinh ngạc nói: " Mấy ngày hôm trước đệ ở Thiên Lộ thảo nguyên có gặp qua người tu chân của Cổ Kiếm Viện, không nghĩ tới sư tôn lại là người của Cổ Kiếm Viện."

Ngô Sân nói: " Cổ Kiếm Viện ở Phong Duyên Tinh là môn phái tu chân đứng thứ hai, thực lực so với Trọng Huyền Phái chúng ta cao hơn không ít, lão quái đạo chính là cao thủ đầu tiên của Cổ Kiếm Viện. Kỳ quái, người này tính tình cực kỳ cổ quái ngạo mạn, không hề xem ai vào mắt, cho tới bây giờ hắn cũng không chịu thu đồ đệ, ngoại trừ người của Cổ Kiếm Viện, hắn cũng rất ít quan tâm đến người tu chân khác, sao hắn lại thu lão đệ làm đồ đệ vậy?" Hắn không hiểu sau khi Kỳ Quân Sát tu thành Tán Tiên, thì tính cách cũng biến hóa thật lớn, hơn nửa lúc ấy lão cũng nửa thật nửa giả thu đồ đệ, sau khi tiếp xúc một đoạn thời gian, bởi vì có ý thích tài Lý Cường mới chính thức quyết định nhận hắn làm đồ đệ của lão.

Mị nhi nghi hoặc nói: " Thực lực của Cổ Kiếm Viện bây giờ không còn xếp hạng thứ hai nữa, muội nhớ nếu không phải thứ năm thì là thứ sáu, tại Phong Duyên Tinh mặc dù có thể coi là đại môn phái nhưng đã sắp rơi xuống thấp, sau này bọn họ cũng không có người tu chân nào kiệt xuất cả, ngay cả như Mị nhi thuộc người tu chân gia truyền đều cũng biết điều đó, bái Cổ Kiếm Viện cầu nghệ chi bằng bái môn phái khác còn tốt hơn."

Ngô Sân nói: " Xem ra Cổ Kiếm Viện đã ngày càng đi xuống, nhưng một khi lão quái đạo trở về, hắc hắc, cảnh tượng của Cổ Kiếm Viện sẽ lại thay đổi đứng lên như xưa thôi."

Lý Cường cảm khái than thở: " Đệ đối với tu chân giới cũng còn quá xa lạ, đến bây giờ còn chưa đi qua Phong Duyên Tinh, a a, thật sự là muốn hướng tới đó a, không biết Phong Duyên Tinh rốt cuộc là như thế nào nữa."

Ngô Sân và Mị nhi đều rất kinh ngạc, Ngô Sân nói: " Lão đệ, ngay cả Phong Duyên Tinh ngươi cũng chưa đi qua? Thật không dám tin tưởng. Đừng lo, sau khi chuyện nơi này kết thúc, ta sẽ mang ngươi trở về."

Lý Cường nói: " Đệ cần phải đi Thiên Đình Tinh trước, sau đó mới có thể đến Phong Duyên Tinh, Phó đại ca và mọi người đang tranh đấu ở Ba Đạt Tinh, đệ cần phải đi hỗ trợ."

Ngô Sân kêu lên: " Cái gì ? Phó lão đệ tranh đấu với ai ? Ta cũng đi!"

Chính tự mình Lý Cường cũng không biết trong lúc hắn vô ý đã vì Phó Sơn hẹn được rất nhiều cao thủ đến hỗ trợ.

Ngô Sân nói: " Lão đệ, ngươi đi vào bí huyệt đi, có Huyễn Ma Châu, hẳn là không có vấn đề gì, ta ở ngoài canh giữ cho ngươi. Tiểu nha đầu, ngươi cũng ở bên ngoài đi, ngươi vào không được đâu."

Mị nhi tiếc nuối bay xuống, nàng ngoắc Lam Quang xuống, nói: " Ca ca, cẩn thận, mau nhanh một chút rồi về, Mị nhi ở ngoài chờ huynh."

Lý Cường gật đầu, lại đưa cho Ngô Sân một đống tiên thạch, nói: " Đại ca, cái này cho huynh, đệ sẽ ra nhanh thôi."

Ngô Sân nghĩ thầm Lý Cường làm việc thật là cẩn thận, bây giờ mình thiếu nhất chính là tiên thạch. Hắn lại nhắc nhở: " Lão đệ, đừng nóng nảy, những gì cổ quái bên trong đều có thể lấy, đều là vật vô chủ, a a, kỳ thật có cái gì ta cũng không biết, cẩn thận một chút."

Đoàn Phật Trần màu vàng chính là Thổ Chi Tinh Hoa tinh luyện, có chút giống như Huyền Hàn Chi Khí, là một loại thuộc tính cực đoan, nếu không cẩn thận dính vào thì lập tức sẽ bị hút vào trong đó. Phật Trần lợi hại ở chỗ rất " Trọng", nó có thể cắn nát những vật gì tiến vào, bất luận là người hay vật, cho dù là linh thể quỷ mị cũng không được, chỉ có Huyễn Ma Châu và số ít vài món phật bảo có thể tránh được sự đè ép của Phật Trần. Lý Cường vừa mới nhẹ nhàng chạm được vào Phật Trần thì lập tức đã bị hút vào.

Lý Cường cảm giác được trước mắt là một đoàn khói dày đặc vây quanh, trên người đột nhiên trở nên nặng nề, Huyễn Ma Châu đeo trên cổ đột nhiên lóe sáng, một đạo thanh quang bắn ra, Lý Cường nhất thời cảm giác được cả người nhẹ đi, áp lực lập tức tiêu tán. Theo Phật Trần xoay động, hắn bị tống tới một không gian không biết tên.

Tại không gian kỳ lạ này, cao thấp trái phải, trước sau hai bên đều là khí đoàn màu vàng, cảm giác này giống y như lúc ở huyền băng huyệt nhìn thấy Huyền Khí, chỉ là màu sắc bất đồng, trên không trung có rất nhiều khối màu vàng kết tinh cỡ như quả trứng. Lý Cường biết đây là Thổ Tính Tinh, là đồ vật tốt dùng để luyện khí, hắn tiện tay thu không ít. Làm cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là nơi này ngoại trừ Thổ Tính Tinh cũng không còn vật gì khác, bởi vì hắn luôn nghĩ bí huyệt này phải có nhiều di vật của Phật tông.

Hắn đưa tay chạm vào Phật Trần đang xoay tròn, thân thể lại bị hút vào. Lần này áp lực của Phật Trần còn lớn hơn hồi nãy, Huyễn Ma Châu lại bảo vệ Lý Cường. Chỉ trong nháy mắt, Lý Cường bị quăng tới một không gian không lớn lắm. Ở giữa không gian này có một cái vân án ( bàn nhỏ) ở bên trên đặt một cái hương lô(lư hương) lam cầu, bộ dáng rất cổ xưa, ở bên trên có một ít hoa văn trang trí, ở trên điêu khắc linh thú. Lý Cường biết cái này nhất định là một kiện di bảo Phật tông.

Hắn thử thu lấy, không nghĩ tới vật nọ lại bị dính cứng ở trên vân án, không hề nhúc nhích. Hắn vận chút kình lực, vẫn bất động như trước. Trong lòng Lý Cường cả kinh, vừa rồi dùng kình lực cho dù là đại đỉnh nặng ngàn cân cũng phải bay lên vậy mà không ngờ vẫn không thể di chuyển nổi cái lư hương nhỏ bé này. Hắn đưa tay nắm lấy linh thú bên trên, vận kình một cái, đã dễ dàng mở ra, từ bên trong phiêu xuất một mùi thơm ngát, Lý Cường nhất thời cảm giác được đầu óc thanh tỉnh. Nguyên lai đây là một đan đỉnh.

Bên trong tiểu đan đỉnh khói sương tràn ngập, có rất nhiều linh đan màu vàng nhạt cỡ ngón cái đang bay lên xuống trong đan đỉnh. Lý Cường không biết đây là linh đan gì, hắn lấy ra một hộp huyền ngọc lấy được ở Thiên Lại Thành, thu linh đan vào, tổng cộng có tám mươi mốt viên linh đan. Hắn đóng nắp lại, do dự một chút, cuối cùng quyết định bỏ qua đan đỉnh này.

Trong lòng Lý Cường có chút bất an, hắn cảm giác được những không gian nhỏ ở trong Phật Trần tựa hồ có rất nhiều, làm sao để đi ra là một vấn đề lớn. Cũng quả nhiên, sau khi hắn bị Phật Trần đưa tới một không gian xa lạ thì hắn có chút dở khóc dở cười, trong không gian này cái gì cũng không có. Liên tục xuyên qua năm, sáu không gian, hắn bắt đầu lo lắng, không biết phải truyền tới bao giờ mới có thể đi ra ngoài. Truyện được copy tại Truyện FULL

Càng đáng sợ chính là mỗi lần kích động Phật Trần thì áp lực tựa hồ càng nặng nề hơn một chút, kháng lực của Huyễn Ma Châu dần dần giảm xuống. Lý Cường nghĩ thầm nếu tiếp tục như thế thì sẽ bị khốn chết ở bên trong mất thôi. Rồi lại tới một không gian mới, Lý Cường vừa bị Phật Trần đè ép tống vào, một đạo hồng quang liền phóng tới, hắn phản ứng cực nhanh, Hấp Tinh kiếm vụ liền xuất ra, đánh hồng quang bật lại. Lý Cường tập trung nhìn, nhận ra có bảy đạo quang hoa đang lần lượt thay phiên đánh phát ra " sang lang lang" tiếng vang lớn.

Bảy đạo quang hoa phân biệt là đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím. Lý Cường cẩn thận quan sát, phát hiện đó là bảy pháp bảo hình dáng khác nhau, tựa hồ đều có linh tính, đang công kích lẫn nhau. Lý Cường lập tức dùng Hấp Tinh kiếm vụ lướt qua, kiếm vụ trì trệ tốc độ phi hành của pháp bảo, hắn mau lẹ dùng tay bắt được một pháp bảo trong đó. Đây là một cây trâm màu tím, dài cỡ bàn tay, mặt ngoài bóng loáng tinh tế, tử mang che kín bên ngoài cây trâm, lóe lên quang hoa màu tím chói mắt. Nó không ngừng nhảy lên trong tay Lý Cường, tựa hồ không muốn bị nắm chặt như thế. Lý Cường đưa vào một đạo chân nguyên, tử quang của cây trâm lập tức ảm đạm xuống, không còn nhảy lên nữa. Lý Cường không khỏi bật cười nói: " Hắc, ngươi chạy không thoát rồi."

Pháp bảo màu đỏ là một cây châm, hai đầu nhọn, màu sắc đỏ tươi, trên thân châm giống như có một đoàn liệt hỏa đang thiêu đốt, xinh đẹp phi thường. Còn những pháp bảo còn lại đều lạ lùng cổ quái. Lý Cường hiểu được những pháp bảo này không phải của Phật tông, mà giống như pháp bảo của người tu chân sử dụng.

Thu hết pháp bảo, Lý Cường thật sự phát sầu, mặc dù nhặt được một đống các loại bảo bối, nhưng nếu bị vây ở chỗ này, thì thật là gian nan. Lý Cường nhìn Phật Trần màu vàng đang quay cuồng xoay tròn mà đau đầu không thôi, do dự chốc lát rốt cuộc đành hạ quyết tâm, tự nhủ: " Mụ nội nó, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, đi ra ngoài thôi." Rồi tiến nhanh vào trong Phật Trần.

Bỗng nhiên cả người vô cùng nặng nề, áp lực thật lớn làm cho hắn bị một trận mê muội, trong lòng hắn kêu to bất hảo, thanh quang do Huyễn Ma Châu phát ra tựa hồ không còn đỡ được áp lực khổng lồ của Phật Trần. Trong lúc cấp thiết Lý Cường thả ra Hấp Tinh kiếm vụ, rồi đột nhiên một luồng cấm chế cuốn lấy hắn, thân hình hắn đột nhiên dừng lại giữa đoàn Phật Trần. Dưới áp lực vô cùng như thế, Lý Cường liều mạng thúc dục chân nguyên lực, cùng thời gian, Lan Uẩn chiến giáp và Huyễn Dương Hoàn đồng thời phát lực, cuối cùng có thể miễn cưỡng kháng cự được nguồn áp lực khổng lồ này. Lý Cường cảm giác khớp xương cả người đều bị đè nát, hắn cố gắng nhích người di chuyển, hắn biết nếu dừng lại thì dưới áp lực kinh khủng này tuyệt đối không thể sống được bao lâu.

Lý Cường không nghĩ tới Phật Trần lại đáng sợ như thế, Hấp Tinh kiếm vụ bị Phật Trần mạnh mẽ áp bách trở về quanh người không đến một thước. Phòng hộ của hắn có kiếm vụ, Lan Uẩn chiến giáp, Huyễn Dương Hoàn, Ảnh Mộng Giáp và Huyễn Ma Châu, cho nên mới có thể kiên trì đến bây giờ, cho dù có được phòng hộ biến thái cường đại như vậy hắn cũng cảm thấy phi thường gắng hết sức. Nếu là người khác, cho dù là Bạch Phát Ngô Sân đi vào cũng có thể không tài nào đỡ được áp lực như thế, tối thiểu thân thể dám chắc xong đời.

Công lực tiêu hao cực kỳ lớn, rất nhanh Lý Cường bắt đầu kiệt sức. Áp lực chậm rãi thấm vào thân thể, toàn thân hắn đều vang lên âm thanh răng rắc, miệng mắt mũi tai đều chảy máu tươi. Dựa vào nghị lực ương ngạnh, hắn cắn răng đứng vững dưới áp lực khổng lồ, ngay khi hắn sắp không còn chịu nổi, Thái Hạo Toa rốt cuộc bị kích động tới. Kim quang chợt lóe, cả người Lý Cường run lên, áp lực đột nhiên nhỏ đi, thân hình hắn vừa động đã bị hút vào bên trong Phật Trần. Liên tục chấn động mấy lần, hắn tiến vào một không gian thật lớn, hắn không biết đây mới chính là nơi trọng yếu nhất của bí huyệt.

Từ không trung nhìn lại, không gian này không giống những không gian trước, bốn phía là một mảnh ánh sáng nhu hòa màu vàng, vô số những cây trụ lớn cao thấp không đồng đều sắp xếp tại không trung, những cây trụ này trên không chạm trời, dưới không chạm đất, cứ treo lơ lửng giữa không trung. Đối với hiện tượng cổ quái này bây giờ Lý Cường đã không còn để ý nữa. Phương pháp sắp xếp của những cây trụ cơ hồ là một trận pháp lợi hại, về phần bên trong tột cùng là có cái gì, thì từ bên ngoài thật nhìn không ra.

Bên cạnh những cây trụ có một mảnh đất nhỏ màu trắng, cũng phiêu phù giữa không trung. Lý Cường thật sự mệt đến không chịu nổi, vừa rồi tranh đấu trong Phật Trần khiến cho hắn hao phí tinh lực rất lớn làm cho hắn có chút không thể gượng được nữa. Thả người lên khoảnh đất màu trắng, hắn lấy ra hai khối thượng phẩm tiên thạch, tranh thủ khôi phục lại.

Lý Cường nhanh chóng tu bổ những tổn thương của thân thể, bị Phật Trần đè ép, mặc dù thời gian rất ngắn nhưng cũng làm cho hắn tổn thương không nhẹ, đồng thời cũng mang đến một chỗ tốt, đó là bức bách làm cho công lực của hắn tăng lên. Loại áp lực thật lớn này khiến cho công lực hắn nhanh chóng tăng lên tới Xuất Khiếu trung kỳ. Lý Cường đứng dậy, chỉ cảm thấy cả người có vô cùng vô tận tinh lực, nội tâm tràn ngập lòng tin tưởng và ý chí. Hắn cảm thấy mình như có chút sảng khoái như một thiếu niên, mơ hồ không hiểu vì sao mình lại có tâm tình như thế.

Lý Cường xem xét chung quanh, hắn cũng không vội vàng đi vào trong những cây trụ sắp thành đại trận. Hắn ở bên ngoài bay tới bay lui quan sát thật lâu, nhưng vẫn không hiểu đây là trận pháp gì, làm sao mới có thể phá giải, hắn có chút bó tay không biện pháp nào. Tình huống bây giờ làm cho hắn tới lui không được, hắn cảm thấy xấu hổ, nếu xông vào trong trận này hắn không có chút chắc chắn nào, nhưng muốn rời khỏi hắn cũng không biết làm sao mà đi, đây là lần đầu tiên hắn nghĩ không ra chủ ý. Bốn phía tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình. Hắn nhắm mắt lại, khẩn trương suy nghĩ, một hồi lâu hắn thở ra một hơi, trong lòng cảm thán: nơi này giống như là tuyệt địa, hoàn toàn không tìm được biện pháp để giải quyết.

Đột nhiên từ giữa những cây trụ truyền đến âm thanh " ti ti", ở một nơi đặc biệt yên tĩnh, thanh âm thật sự rất chói tai. Lý Cường vội vàng đưa mắt nhìn lại, một cây trụ thật lớn bắt đầu di động, mỗi cây trụ giống như có những tia lửa tương liên, " ti ti lạp lạp" thanh âm càng ngày càng lớn, dần dần, vang lên tiếng sấm trầm muộn, mỗi một cây trụ đều sáng rực lên, cây trụ vốn có màu xám ảm đạm chợt phát ra màu sắc như ngọn lửa. Lý Cường kỳ quái, mình không hề làm kích động đến trận pháp này, thế thì sự biến hóa này ở đâu sinh ra ?

Tiếng sấm vang lên, âm thanh long long nương theo tia chớp chói mắt, cây trụ lóe lên màu hồng như lửa, sét đánh chấn động, mỗi một cây trụ đều bị sét đánh làm hỏa quang bắn ra bốn phía, giống như pháo hoa bắn trong đêm, sau khi vỡ vụn ra, phiêu tán trong không trung, những ánh sáng lóe lên như sao băng, Phật Trần đang yên tĩnh đột nhiên nhanh chóng quay cuồng, từng đạo sương khói màu vàng rất nhanh chiếu vào trong trận, cả không gian chỉ có mảnh đất màu trắng là không bị ảnh hưởng, còn toàn bộ những nơi khác đều bị bao phủ trong luồng bụi mù của hỏa diễm lôi điện. Lý Cường sợ hãi than thở không thôi, cảnh tượng này thật sự là vô cùng tráng quan.

Cây trụ lớn như muốn thiêu cháy di động rất nhanh, khi Lý Cường vừa thấy choáng váng hoa mắt là lúc đột nhiên phát giác đại sự bất hảo, cây trụ này đã kinh động miếng đất màu trắng, chỉ trong nháy mắt, hắn phát hiện mình đã bị vây hãm trong trận, căn bản là không kịp bỏ chạy. Ngay cả cơ hội mở miệng để mắng chửi Lý Cường cũng không có, hắn cấp tốc xuất ra Hấp Tinh kiếm bảo vệ toàn thân, chung quanh đã thành một mảnh đỏ bừng, hắn cảm giác như vừa tiến vào lò luyện sắt thép.

Lý Cường không khỏi nở nụ cười, hắn tạm thời thấy yên lòng hơn. Nếu nói về việc chơi lửa, trong tu chân giới có thể xem hắn là cấp đại tông sư, loại lửa này còn kém cả Hỏa Tinh, đừng nói tới Huyễn Tật Thiên Hỏa. Hắn cười nói: " Tiểu tử kia, ăn cơm đi, haha..!"

Một đạo hư ảnh từ trên người Lý Cường xông ra, đó là nguyên thần của Hỏa Tinh, trông nó tựa hồ rất cao hứng, cấp tốc đánh về phía cây trụ gần nhất. Lý Cường dùng phương pháp lấy lửa khắc lửa, để cho Hỏa Tinh thu hết lửa cháy bay đầy trời. Trong chốc lát, trận lửa đã trở nên nhỏ đi, nguyên thần của Hỏa Tinh trở nên đỏ tươi, nó ở không trung xoay quanh vài vòng, rồi lại ẩn vào trong cơ thể của Lý Cường. Một luồng không khí mát mẻ lan ra, tất cả ngọn lửa trên các cây trụ đều biến mất, cây trụ lớn biến thành màu xanh biếc trong suốt, trong phút chốc Lý Cường cảm giác được xung quanh tràn đầy sinh cơ.

Một khối tinh bi màu xanh bay tới, tinh bi phiêu huyền đứng trước mặt Lý Cường. Đây là một khối tinh bi cao ba thước, ngang một thước, màu sắc cực kỳ xinh đẹp, tựa như mùa xuân toàn màu xanh mơn mởn, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng dễ chịu và thoải mái. Trên tinh bi có hai quái thú hình thù kỳ lạ, không có văn tự, không có trang trí gì, trơn nhẵn như gương. Trong lòng Lý Cường kỳ quái, loại màu sắc xanh biếc này làm hắn cảm thấy rất quen mắt, tựa hồ như đã gặp qua ở nơi nào nhưng trong nhất thời không thể nhớ ra.

Lý Cường còn đang suy tư xem chuyện gì đang xảy ra thì tinh bi bắt đầu sáng lên, hai quái thú được điêu khắc trên tinh bi đột nhiên bay ra, xuất một màn hào quang màu xanh biếc giữ chặt hắn. Lý Cường tức giận quát to một tiếng, hắn dùng Hấp Tinh kiếm cố gắng phá vỡ màn hào quang nhỏ này. Kiếm vụ căn bản không chịu chút trở ngại xuyên qua màn hào quang nhưng không hiểu sao người lại không thể ? Đi không qua, hắn phải dùng tất cả thủ đoạn, kể cả dùng Thiên Hỏa thiêu đốt màn hào quang, kỳ quái là dù hắn dùng loại vũ khí hay pháp bảo nào công kích, màn hào quang tựa như không hề tồn tại, không chịu tan ra.

Đứng ở trước mặt tinh bi, ngay cả lời mắng chửi Lý Cường cũng không thốt ra được, hắn ngơ ngác nhìn mặt trên của tinh bi, chỉ thấy mây mù bao phủ, biến ảo khó lường. Ở giữa tinh bi có lỗ hổng hóp vào, lộ ra một vết lõm giống như một chiếc lá. Trong lòng Lý Cường có chút giật mình, hình dáng này thật là quen thuộc, hắn đột nhiên nhớ tới lúc ở Vong Mệnh Giác khi ở trong thương điếm có mua được một chiếc lá màu xanh biếc, vội vàng lấy ra, thử ghép nó vào vết lõm đó.

Chiếc lá vừa mới được ghép vào, tinh bi đột nhiên rạn nứt, vô số đạo quang mang màu bích lục tán ra, tiếng sấm rung trời lại vang lên, dồn dập dày đặc, giống như có ngàn vạn lần tiếng trống trận trỗi lên không ngừng. Một đoàn khói dày màu bích lục gắt gao bao phủ Lý Cường, đưa hắn đi tới giữa trung ương những cây trụ rất nhanh.

Chỉ trong một sát na Lý Cường đi tới trận nhãn, những tiếng sấm và tia chớp quang mang màu lục đã liên tục tiêu tán, tất cả đều đã khôi phục nguyên trạng như trước. Lý Cường biết rằng trong lúc hồ đồ mình đã đi thẳng vào nơi bí ẩn nhất của Phật tông rồi.