Chương 100: Chương 100

Trong nội tâm Cổ Mi nhi cực kỳ do dự, phải biết rằng, nếu người tu chân có thiện tâm này có thể trợ giúp được nàng, nàng còn có hy vọng bước lên con đường tu luyện thành Quỷ Tiên, nhưng người tu chân đối với nguyên anh linh thể có rất ít người không động tâm nhất là Thuần Âm Linh Thể giống như nàng, chỉ cần luyện hóa hấp thu nàng, người tu chân như Lý Cường liền lập tức có thể từ Xuất Khiếu sơ kỳ vượt lên tới Xuất Khiếu trung kỳ, vì vậy nàng nhìn hắn với vẻ sợ hãi và lo lắng. Lý Cường cười nói: " Mị nhi, bình thường ngươi ở nơi nào tu luyện? Đưa ta tới đó, ta sẽ thiết trận cho ngươi."

Cổ Mị nhi không biết làm sao trả lời, nàng thương cảm nhìn Lý Cường, rốt cuộc hạ quyết tâm: " Ta…ta đi với đai nhân…Mị nhi nghe lời đại nhân nói, cầu đại nhân không nên khi dễ Mị nhi…"

Trong lòng Lý Cường cười khổ: " Ta cũng không phải ác phách đại bại hoại, tiểu nha đầu này nói ra nếu để cho người khác nghe được, còn tưởng là ta cưỡng chiếm nàng ta."

Hắn vội vàng an ủi: " Mị nhi yên tâm, ta sẽ không khi dễ ngươi đâu."

Lý Cường đối với sự tu luyện của linh thể không hiểu gì nhiều, bởi vì đó là một phương pháp tu hành hoàn toàn khác. Thật ra, Mi nhi tu luyện còn kém một bước, chỉ cần linh thể có thể ngưng tụ thì nàng không cần sợ người tu chân nữa, nhưng ở bước này nếu không có ai trợ giúp, chỉ dựa vào tự mình tiềm tu, đó là muôn vàn khó khăn, cơ hồ là không có gì để hy vọng. Lý Cường nói: " Mị nhi, sau này đừng gọi ta là đại nhân, ta họ Lý, Lý Cường, muội cứ gọi ta là đại ca đi, ta sẽ giúp muội."

Mị nhi nghe xong lời này, linh thể không ngừng tụ tán, nàng đột nhiên hiểu được mình đã tìm được một chỗ dựa nương, một người tu chân có thể tin cậy, nàng kích động đến không biết nên làm thế nào mới tốt, một hồi lâu nàng dịu dàng nói: " Đại ca, Mị nhi xin hành lễ với đại ca."

Lý Cường gật đầu, nói: " Mị nhi, tu luyện linh thể phải cần pháp bảo gì, đại ca tìm cho muội." Hắn không phải khoa trương, nếu nói về pháp bảo, trong thủ trạc của hắn tàng phẩm không biết là bao nhiêu, cho dù tại tu chân giới cũng hiếm có, tùy tiện lấy ra một kiện cũng là thượng phẩm, càng huống chi hắn chính là luyện khí đại sư.

Mị nhi quả thật phải nhờ bảo vật trợ giúp, bây giờ nàng tu luyện cơ hồ tự thân tìm hiểu, tiến cảnh rất chậm, hơn nữa lá gan của nàng lại nhỏ, biết rõ ở Phật tông di tích phía trên có không ít đồ vật tốt nhưng cho tới bây giờ vẫn không dám đi qua. Cũng may mắn nàng có lá gan nhỏ nên trốn hoài trong cổ bảo, nếu nàng đi lên, dám chắc đã dữ nhiều lành ít. Nàng nói: " Cảm ơn đại ca, linh thể tu luyện tốt nhất là có thuần âm pháp bảo hoặc là bảo vật, Mị nhi có thể bám vào trong đó tu luyện, nhưng thuần âm pháp bảo rất hiếm thấy, những âm chúc bảo vật bình thường cũng là tốt lắm rồi."

Lý Cường nói: " Thuần âm bảo vật? Â, Huyền Châu ? Huyền Băng Tinh Túy? Mấy thứ đó có thể sử dụng được không?" Hắn trước tiên lấy ra một viên Huyền Châu, hỏi: " Mị nhi, đây là Huyền Châu được ngưng luyện từ Huyền Khí, hẳn là thuần âm bảo vật, muội có thể sử dụng được không?"

Mị nhi giật mình nhìn hạt châu màu đen Lý Cường cầm trên tay, nàng quá rõ ràng loại Huyền Châu này đối với nàng có ý nghĩa gì, đó chính là cực phẩm thuần âm bảo vật, nhất là Lý Cường còn nói đến Huyền Băng Tinh Túy, tác dụng của nó càng lớn, có thể trợ giúp nàng nhanh chóng hoàn thành tu luyện được bước đầu tiên. Nàng nói: " Đại ca, đây là…cấp cho Mị nhi sao?" Nàng quả thật không dám tin tưởng.

Thật ra, Huyền Châu đã là cực phẩm trong thuần âm bảo vật, Mị nhi tạm thời còn chưa thể dùng, bởi vì linh thể của nàng quá yếu, nàng cần phải là Huyền Băng Tinh Túy. Lý Cường cười nói: " Đương nhiên là cho muội rồi, ta còn Huyền Băng Tinh Túy, có cần dùng tới không? A a, ta đối với việc linh thể tu luyện sẽ cần vật gì cũng không biết, Mị nhi cứ nói cho đại ca nghe, đại ca cho dù bây giờ không có, sau này cũng sẽ nghĩ biện pháp tìm cho muội."

Mị nhi lộ ra vẻ tươi cười, dịu dàng nói: " Hữu dụng! Hữu dụng! Chỉ cần một giọt Huyền Băng Tinh Túy, Mị nhi có thể ngưng tụ thành Linh Thể rồi."

Lý Cường lấy ra nhiệt thủy bình, cười nói: " Huyền Băng Tinh Túy ta có rất nhiều, cần bao nhiêu Mị nhi cứ nói, a a, ta có một bình lớn Huyền Băng Tinh Túy." Nguồn tại http://Truyện FULL

Mị nhi giật mình mở to hai mắt, nàng nói: " Đại ca nếu có rất nhiều, Mị nhi cần ba giọt là đủ rồi. Chỉ cần bắn ra dùm Mị nhi là được." Trong lòng nàng thật sự là vừa mừng vừa sợ, tu luyện lâu như vậy cũng không có tiến bộ bao nhiêu, cho dù là Linh Thể biến ảo đơn giản nhất cũng không luyện thành, bởi vì trong cổ bảo căn bản là không có bảo vật nàng cần dùng.

Mở nắp bình, Lý Cường dùng chân nguyên lực hút lên một giọt Huyền Băng Tinh Túy, bắn ra ngoài, đồng thời quát: " Mị nhi tiếp lấy!"

Mị nhi đột nhiên hóa thành một đoàn khói màu đen, bao bọc giọt Huyền Băng Tinh Túy cấp tốc xoay tròn, một tia màu lam nhàn nhạt chậm rãi tản ra, rất nhanh, luồng khói màu đen đã ẩn hiện một tia màu xanh, Lý Cường ở bên cạnh rõ ràng đã cảm giác được một cơn gió lạnh lẽo thổi tới. Dần dần, đoàn khói đen trở nên nồng đậm, Lý Cường lại bắn ra một giọt Huyền Băng Tinh Túy.

Mị nhi có được âm hàn khí của Huyền Băng Tinh Túy, linh thể rất nhanh đã ngưng tụ lại, có được giọt thứ hai, luồng khói màu đen từ từ biến thành màu lam, tinh khí cấp tốc xoay tròn thổi bay bụi bặm trên mặt đất, cả đại sảnh chợt đầy bụi mù tung lên, sau khi bụi bặm trên mặt đất bị thổi bay, cát vàng lộ ra nhan sắc sáng lạn rực rỡ. Lý Cường híp mắt chờ, hắn đã có chút hiểu được linh thể làm thế nào để ngưng luyện, hắn đợi khi linh thể Mị nhi đã hoàn toàn thành hình thì dùng giọt Huyền Băng Tinh Túy cuối cùng cấp cho nàng gia cố thân thể.

Thời gian không dài, Mị nhi bắt đầu lần đầu tiên đọng lại bản thể, vụ khí đang cấp tốc xoay tròn chợt thong thả dần, trong luồng khói màu lam chợt hiện ra bạch quang, hơn nữa còn kịch liệt chuyển động, một thân ảnh mơ hồ dần dần hiển lộ ra, một cái bòng nhàn nhạt hiện ra còn có chút trong suốt mơ hồ. Một mái tóc dài phiêu dật tán lạc ra, gương mặt của Mị nhi từ từ lộ hẳn, đó là một cô gái chừng mười lăm, mười sáu tuổi có khuôn mặt mềm mại, làn da phi thường trắng nõn, nàng nhắm chặt hai mắt, đôi mày dài hình vòng cung khe khẽ rung động, vẻ mặt thập phần vui sướng. Tiếp theo, nàng hiện rõ ra hai vai, hai tay và toàn thân dần dần cũng lộ hẳn ra.

Lý Cường bởi vì phải cấp giọt Huyền Băng Tinh Túy cuối cùng, cho nên không thể không mở mắt, hắn nhịn không được trong lòng cảm thán, thiên hạ dĩ nhiên lại có một hình thể xinh đẹp mềm mại đến như vậy. Mặc dù hắn đã là tu chân cao thủ, định lực không tầm thường, những đối diện trước mặt là một cô gái toàn thân không mảnh vải, trong lòng vẫn cảm thấy không dễ chịu chút nào. Bắn ra giọt Huyền Băng Tinh Túy cuối cùng, hắn bắt buộc mình xoay người sang nơi khác, thở ra một hơi dài, thầm nghĩ: " Đây không phải là đang khảo nghiệm tu vi tu chân của lão tử đó sao? Mụ nội nó, dù cho đấu với cao thủ cũng không cần phải cố sức như vậy."

" Đại ca, muội đã được rồi." Thanh âm làm cho cả người Lý Cường cũng run run. Hắn không biết, tu luyện linh thể và nhất là tu luyện Quỷ Tiên, khác hẳn với người tu chân giới tu luyện, giống như Cổ Mị Nhi một khi linh thể có thể ngưng tụ lại, nàng sẽ có được hai bản lĩnh lợi hại phi thường, một là có thể biến hóa vô số hình dạng, hai là trời sanh có tính mê hoặc, nếu nàng muốn đi gạt người, chỉ sợ ngay cả người tu chân cũng không kháng cự được. Lý Cường vững vàng tâm thần, nói: " Mặc xong quần áo…"

Mị nhi dịu dàng nói: " Đại ca, Mị nhi có quần áo rồi. Hi hi, Mị nhi thật cao hứng, có thể tự mình biến ra được quần áo a."

Lý Cường quay đầu lại nhìn, trong lòng xẹt qua một loại cảm giác kinh diễm. Bộ dáng của nàng kiều mỵ nhu nhược, đau đớn thương cảm, làm Lý Cường nhớ tới một câu " Hồ Ly Tinh", hơn nữa chính là loại đã tu hành hơn ngàn năm. Ước chừng chỉ có từ này mới có thể biểu đạt được cảm thụ lúc này của Lý Cường dành cho dung mạo của Mị nhi, nhìn nàng quả thật quá hấp dẫn người.

Trong lòng Lý Cường không khỏi cười khổ, có phải do mình quá nhiều chuyện hay không, lại tự đi tìm phiền toái? Bên người có thêm một cô gái kiều mỵ tới cực điểm như vậy, sau này phiền toái dám chắc sẽ rất nhiều. Cổ Mị Nhi không biết Lý Cường đang nghĩ gì trong đầu, bây giờ nàng phi thường vui vẻ, lơ lửng giữa không trung không ngừng bay tới bay lui, cười hi ha không ngừng, hiểu được cuối cùng mình cũng có ngày trở ra.

Cổ Mị Nhi cười cười đột nhiên bay tới bên cạnh Lý Cường, ôm cổ hắn dùng sức hôn lên má hắn một cái, dịu dàng nói: " Ca ca, sau này huynh chính là thân ca ca của Mị nhi, Mị nhi sẽ làm thân muội muội của huynh có được không?"

Lý Cường bị nàng hôn một cái đến nỗi ngây người, nói: " Ân, chuyện này…được a, chúng ta kết bái…"

Mị nhi nghi hoặc hỏi: " Cái gì kết bái a, Mị nhi không hiểu."

Lý Cường nói: " A a, kết bái…chính là từ giờ trở đi, ta nhận muội là muội muội đó."

Trong lòng hắn đang nghĩ, có một muội muội cũng không tệ, sau này trên con đường tu chân cũng sẽ có người làm bầu bạn.

Lý Cường nói: " Mị nhi, chờ một chút, ca ca tặng cho muội một lễ vật."

Mị nhi ngọt ngào cười, Lý Cường cho nàng một cảm giác giống như là một trưởng bối đang sủng ái nàng, làm nàng cảm thấy rất thoải mái, cảm giác thật ấm áp. Lý Cường từ trên mặt đất hút lên một nắm cát vàng, vận xuất Thiên Hỏa bắt đầu luyện chế, hắn nhập vào trong cát vàng một khối Hàn Kim Thúy màu xanh biếc, đó là một loại thủy tính thạch sản xuất tại Thản Bang đại lục, nhờ vào độ nóng của Thiên Hỏa bá đạo, đem cả hai thứ tài liệu hợp thành một chỗ, hình thành một chuỗi vòng cổ rất xinh đẹp. Hắn lại làm thêm một viên châu hình cầu, đem Huyền Châu thu vào trong. Hắn là luyện khí cấp đại sư, làm ra vật này thật sự là quá đơn giản. Lý Cường cầm vòng cổ đeo lên cho Mị nhi, cười nói: " Sau này khi tu luyện thì Mị nhi có thể tùy thời tùy chỗ hấp thu tinh hoa của Huyền Khí rồi. Mặt khác Hàn Ngọc Trâm này cũng tặng cho muội, đây là do Ngưng Luyện Pháp chế tác ra, muội cứ tự mình tu luyện một chút."

Mị nhi tiếp nhận Hàn Ngọc Trâm phi thường giật mình, nói: " Thật sự là đồ vật tốt, Mị nhi nghĩ, pháp bảo này thật sự rất thích hợp cho mình tu luyện. Ca ca, sao huynh lại có nhiều bảo vật như vậy a?"

Lý Cường cười hì hì nói: " Cũng không nhiều lắm, chỉ là thích hợp cho muội sử dụng thôi. Mị nhi, cổ bảo này có đường ra không?"

Mị nhi chợt mất đi vẻ tươi cười, nói: " Nơi này không có đường ra nào chính thức, chỉ có đại sảnh này vẫn còn hoàn hảo không bị tổn hao gì, còn những chỗ khác đều đã sụp đổ, cũng không rõ vì sao lại như vậy. Được rồi, ca ca, có một thông đạo Mị nhi vẫn không dám đi qua, chỉ biết rằng bên trong có nguy hiểm, có lẽ nơi đó có thể đi ra được."

Từ khi linh thể của Mị nhi đã ngưng tụ lại, tiểu Hải yêu tựa như đối với nàng không có hứng thú nữa. Mị nhi cũng cảm thấy kỳ quái, nàng phát hiện nội tâm sợ hãi của mình khi đối diện với tiểu Hải yêu cũng đã tiêu mất, nàng hỏi: " Đây là Hồn yêu do ca ca thuần phục đó sao?"

Lý Cường còn đang suy nghĩ đến thông đạo nọ, nghe vậy chậm rãi nói: " Ân, Mị nhi đừng sợ, nó sẽ không tùy tiện đả thương người đâu."

Thân hình Mị nhi cấp tốc thu nhỏ, biến hóa cỡ như tiểu Hải yêu thì dừng lại, nàng nhảy lên vai Lý Cường, cười nói: " Mị nhi sẽ làm bạn với nó."

Lý Cường liếc mắt, kinh ngạc nói không ra lời, hồi lâu mới lên tiếng: " Đây là chuyện gì vậy? Mị nhi có thể biến hóa?"

Mị nhi đắc ý cười nói: " Đúng vậy, cái gì Mị nhi cũng có thể biến ra, bởi vì linh thể của Mị nhi đã có thể biến ảo, hì hì, ca ca có phải rất giật mình hay không a."

Lý Cường không ngừng giật mình, còn có chút không dám tin tưởng, ngay cả sư tôn Kỳ Quân Sát của mình tựa hồ cũng không có bản lĩnh lợi hại như vậy, hắn nói: " Mị nhi thật là lợi hại, có thể biến thành bộ dáng của tiểu Hải yêu hay không?"

Mị nhi dịu dàng nói: " Ca ca không tin Mị nhi sao…" Lời còn chưa dứt, Lý Cường đã phát hiện trên vai có hai tiểu Hải yêu giống nhau như đúc. Lý Cường thiếu chút nữa đã bị nàng hù chết, tiểu Hải yêu thật sự cũng cả kinh bay lên không trung, lam quang linh vũ cả người cũng dựng đứng lên. Mị nhi thấy thế lập tức khôi phục nguyên hình, ôm Lý Cường cười vang không ngừng, Lý Cường biết nàng đang làm nũng, không nhịn được cũng nở nụ cười.

Lý Cường cười nói: " Sau này Mị nhi có thể hóa thân thành ngàn vạn lần, không thể làm bậy a."

Mị nhi làm nũng nói: " Dù sao Mị nhi cũng đi theo ca ca, có ca ca chiếu cố Mị nhi, Mị nhi cái gì cũng mặc kệ."

Lý Cường gãi gãi đầu nói: " Được rồi, chúng ta đi xem cái thông đạo kia đi, nếu không thể đi qua còn phải nghĩ biện pháp khác."

Hắn chỉ là muốn Mị nhi buông hắn ra. Tiểu nha đầu này lại thích hơi thở thuần dương trên thân thể của Lý Cường, luôn nhịn không được chui vào lòng ngực hắn, thật ra nàng không có ý gì khác, nhưng Lý Cường lại có cảm giác không dễ chịu chút nào. Nàng mặc dù chỉ là một linh thể, nhưng thần thái biểu hiện tràn đầy yêu mị thật sự làm cho người ta không chịu đựng được, bởi vậy Lý Cường cũng không dám khinh thường.

Mị nhi nói: " Ca ca, Mị nhi đến dẫn đường."

Hai người đều biết phi hành, đi tới bên cánh cửa đại sảnh, Mị nhi cười nói: " Đây là cánh cửa Mị nhi đã đi qua vô số lần, lần nào cũng từ khe hở xuyên qua, lần này có thể chính đại quang minh mở cửa đi vào rồi." Nàng đẩy cánh cửa nặng nề ra.

Lý Cường phát hiện, cánh cửa này là do khối vàng lớn tạo thành, nghĩ thầm nếu ở trên địa cầu, giá trị của cánh cửa này sẽ kinh người phi thường.

Hai người đi theo thông đạo uốn lượn, phi hành rất nhanh về phía trước, Mị nhi thỉnh thoảng giải thích hoàn cảnh xung quanh, Lý Cường hỏi: " Mị nhi, chính là thông đạo này sao?"

Mị nhi cười lắc đầu: " Không phải, còn dài lắm, thêm một đoạn lâu nữa."

Lý Cường chỉ vào một cánh cửa nhỏ ở bên vách thông đạo, hỏi: " Mị nhi chờ một chút, ở phía mặt sau cánh cửa này là gì?"

Nghe hắn nói muốn mở cánh cửa đó, Mị nhi hì hì cười: " Ca ca, ở sau không có cái gì hết…"

Lý Cường vừa mở cửa liền phát hiện bên ngoài chỉ toàn là bùn đất, hắn cảm thấy phi thường kỳ quái, gãi đầu nói: " Mị nhi, cổ bảo này vì sao lại bị chìm xuống dưới đất vậy, không phải là nó được tu kiến trên mặt đất sao, là ai lợi hại như vậy, có thể đem cổ bảo lớn như vậy làm chìm xuống dưới đất ? Không nghĩ tới a…"

Mị nhi cũng ngẩn ngơ, nàng ngẫm lại địa hình cổ bảo và thông đạo, quả thật như là bị chìm vào dưới đất, nàng nói: " Mị nhi cũng không biết, có lẽ do người xưa tranh đấu tạo thành."

Rất nhanh đã tới miệng thông đạo mà Mị nhi đã nói, đó là một con đường hướng lên cao, Lý Cường đưa tay vỗ một cái trên vách tường, hắn phát hiện vách tường này là do pháp bảo đánh vào mà trở thành như vậy. Bởi vì thời gian đã trải qua thật lâu, những hoa ngân tề chỉnh trên vách tường đã mơ hồ không rõ nữa. Hắn hỏi: " Mị nhi, khi muội tới thông đạo này đã có chưa? Ân, Mị nhi..muội ở nơi nào?"

Lý Cường đột nhiên phát hiện Mị nhi biến mất, không khỏi khẩn trương, hắn vội vàng phóng xuất thần thức xem xét, phát hiện linh thể của nàng đang rúc tại góc tường run lên bần bật, thân thể đã hoàn toàn ẩn hình. Lý Cường kỳ quái cực kỳ, đi tới bên người nàng, ngồi xổm xuống, hòa nhã nói: " Mị nhi đừng sợ, muội nhìn thấy cái gì vậy?"

Mị nhi hiện lại nguyên hình, ôm chầm lấy Lý Cường, khóc lớn: " Mị nhi rất sợ…ô ô..mỗi lần đi tới nơi này..Mị nhi…ô ô.." Tiểu nha đầu này là linh thể, dù ô ô khóc lớn nhưng lại không nhìn thấy nửa giọt nước mắt, nhưng thân thể run rẩy lại có cảm giác rất thật, làm trong lòng Lý Cường khởi lên một loại cảm giác hoang đường tuyệt luân, an ủi nói: " Mi nhi, dũng cảm một chút, không có gì đáng để sợ hãi đâu."

Trong lòng Cổ Mị nhi không chỉ sợ hãi, thời gian dài ở cổ bảo sinh tồn, nàng đã không còn có ý chí đối mặt với thế giới bên ngoài nữa. Tiểu Hải yêu đột nhiên kêu lên mấy tiếng, Lý Cường không khỏi bật cười, nói: " A a, tiểu Hải yêu muốn làm bạn với muội, có ý tứ."

Mị nhi mở to hai mắt nhìn Lý Cường rồi lại nhìn tiểu Hải yêu. Tiểu Hải yêu nghiêng cái đầu nhỏ, kêu to mấy tiếng rồi ậm ừ gì đó, Mị nhi phá lên cười, buông Lý Cường ra, ôm lấy tiểu Hải yêu nói: " Ngươi có thể bảo vệ Mị nhi sao?" Nàng cũng đã hiểu được tiếng kêu của tiểu Hải yêu hàm chứa ý nghĩa gì.

Cái đầu nhỏ của tiểu Hải yêu gật nhanh giống như gà mổ thóc, Lý Cường cũng nhịn không được cười ra tiếng, nói: " Kỳ quái, Mị nhi a, tiểu Hải yêu tựa hồ hữu duyên với muội, lần đầu tiên ta nhìn thấy nó chủ động thân thiện với người khác."

Mị nhi nhẹ nhàng vuốt ve lam linh trên đầu tiểu Hải yêu, tâm tình nhất thời trầm tĩnh lại, nàng dịu dàng nói: " Cảm ơn ngươi. Ca ca…nó có tên không?"

Lý Cường nói: " Ta không có nghĩ tới chuyện cấp cho nó một cái tên. Mị nhi cứ đặt tên cho nó đi."

Mị nhi cao hứng kêu lên: " Tốt quá, tốt quá, ân…vậy gọi là Lam Quang…được không?"

Tiểu Hải yêu tựa hồ cũng thật cao hứng, trên người phát ra lam quang tiên diễm sáng rực. Linh thể của Mị nhi một khi ngưng tụ lại, đã tiến vào cảnh giới cao hơn, Định Hồn Lam Quang của tiểu Hải yêu đã không có tác dụng với nàng nữa. Lý Cường cười nói: " Ân, vậy gọi là Lam Quang đi, nhìn nó thật cao hứng."

Lam Quang nằm trên vai Lý Cường nhanh chóng co rút lại, biến thành một quả cầu màu lam cỡ nắm tay, bám trên vai hắn, Mị nhi liền hiểu ngay dịu dàng nói: " Được a, Mị nhi cũng làm vậy!" Nàng lập tức huyễn hóa thành một tiểu cô nương chỉ nhỏ bằng một ngón tay, linh xảo dựa vào người Lam Quang, cười hì hì nói: " Lam Quang, ngươi xem, Mị nhi còn nhỏ hơn so với ngươi a, hì hì…"

Lý Cường lúc này mới yên tâm hơn, nghĩ thầm, linh thể và người tu chân quả thật khác biệt rất lớn, những người tu hành ước chừng chỉ có người tu chân và người thế tục là giống nhau nhất, còn như Cổ Mị Nhi và Kỳ Quân Sát những người này so sánh với người tu chân đã có bất đồng thật lớn, khác hẳn với người thường, nhất là linh thể tu hành, càng thần kỳ vô cùng.

Theo thông đạo thông lên cao bay lên, bay thật lâu, Lý Cường phát hiện phía trên thông đạo đã bị cản trở. Mị nhi nói bên tai hắn: " Nha, nơi này bị ngăn lại rồi, chúng ta về thôi." Ngữ khí của nàng có vẻ như hơi hưng phấn. Trong lòng Lý Cường hiểu được, nha đầu này đối với thế giới bên ngoài thật sự là sợ cực kỳ, hắn mỉm cười: " Mị nhi a, tin tưởng đại ca một chút có được hay không, a a.."

Cổ Mị Nhi từ khi bị kịch độc ở di chỉ làm tan rã thân thể, đối với tất cả mọi việc đều cảm thấy e ngại.

Hấp Tinh kiếm bay ra, kiếm vụ như thật như ảo. Mị nhi dĩ nhiên cũng nhận ra được loại kiếm pháp này, la hoảng lên: " Đây là Chân Huyễn kiếm khí! Ca ca, huynh là người tu chân của Đại Huyễn Tinh kiếm phái trong truyền thuyết hay sao?"

Lý Cường ngạc nhiên nói: " Đại Huyễn Tinh kiếm phái? Ta không biết a, Mị nhi tại sao lại nói là trong truyền thuyết vậy, chẳng lẽ là kiếm phái đó đã biến mất rồi sao?"

Mị nhi nói: " Mị nhi cũng chỉ từ điển tịch ( sách cổ) đọc được, nghe nói, Đại Huyễn Tinh kiếm phái từng là tu chân kiếm phái phi thường nổi tiếng, loại kiếm pháp này là kiếm pháp của chưởng giáo tông chủ, chính là Chân Huyễn kiếm khí, sau này đột nhiên giáo phái này lại mất tích, có lẽ đã tu thành chánh đạo, cũng có thể đang tiềm tu ở địa phương nào đó. Tóm lại, từ sau khi họ mất tích, người tu chân của Đại Huyễn Tinh kiếm phái đều tán lạc, sau này cũng không còn ai nhìn thấy người tu chân của môn phái này nữa. Ca ca, sao huynh lại biết được kiếm pháp này ? Là ai dạy huynh vậy? Có thể hắn là người tu chân của Đại Huyễn Tinh kiếm phái."

Lý Cường cười nói: " Mị nhi, muội đã đoán sai, ngay cả ta cũng không biết tại sao lại học được nữa, cái chuôi phi kiếm này đột nhiên hóa thành kiếm vụ…ân, chờ một chút…chẳng lẽ là…" Hắn nghĩ Hấp Tinh kiếm chính do Mạc Hoài Viễn tặng cho, chẳng lẽ Mạc Hoài Viễn là chưởng giáo tông chủ của Đại Huyễn Tinh kiếm phái ? Nếu đúng là vậy thì sẽ không còn kỳ quái nữa. Hắn trầm ngâm hồi lâu, nói: " Có lẽ là vậy, ta là từ chuôi Hấp Tinh kiếm này học được, bằng hữu truyền thanh kiếm này có thể là người của Đại Huyễn Tinh kiếm phái, nhưng ta cũng không có hỏi qua hắn."

Thật ra, Lý Cường đã quên, chuôi Hấp Tinh kiếm này cũng không phải do Mạc Hoài Viễn luyện chế, mà là được phát hiện ở Giai Không Cung tại Tinh Cung. Bởi vì Mạc Hoài Viễn nghĩ rằng chuôi kiếm này rất đặc biệt, mới đưa cho Lý Cường. Lúc ấy Mạc Hoài Viễn tặng cho hắn rất nhiều pháp bảo, Lý Cường cũng không rõ là vật gì.

Mị nhi nói: " Mị nhi biết loại kiếm pháp này có tam đại cảnh giới, ca ca luyện tới trình độ nào?"

Lý Cường kinh ngạc phát hiện tiểu nha đầu này tựa hồ biết được rất nhiều kiến thức mà ngay chính hắn cũng không biết cái gì gọi là Chân Huyễn kiếm khí, chỉ là khi tranh đấu với Long Thiên Nhạc của Thiên Kích Phong thì đã luyện ra được như thế. Hắn khích lệ nói: " Mị nhi hiểu được rất nhiều, ca ca không thể so với muội. Muội nói thử xem là tam đại cảnh giới gì nào."

Mị nhi được Lý Cường khen ngợi cảm thấy rất vui mừng, nói: " Ca ca muốn thử Mị nhi sao, cái này không làm khó được Mị nhi đâu. Chân Huyễn kiếm khí có ba loại cảnh giới, một là Chân Huyễn Hư, Chân Huyễn tùy tâm, đây là cảnh giới sơ bộ. Hai là Kiếm Như Vật, Vật như người bay, tu thành có thể hóa thân thành vạn ngàn, vô tung vô ảnh, là Ảo Chân cảnh giới. Cuối cùng là Quy Chân phản phác, Đại Tượng Vô Hình, là đại thừa kiếm cảnh. Ca ca, muội nói có đúng hay không a."

Lý Cường cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua những lời này, thời gian tu chân của hắn chẳng những ngắn, hơn nữa là tự mình tìm tòi, từ khi hắn một chân đạp vào cánh cửa lớn của tu chân, ngoại trừ Phó Sơn giúp hắn có được một trụ cột tu vi vô cùng vững chắc, còn lại đều nhờ cơ duyên và bằng hữu trợ giúp, đối với tri thức truyền thống của tu chân giới hắn tiếp xúc rất nhỏ. Lý Cường đối với sự uyên bác của Mị nhi cảm thấy rất kinh ngạc, hắn không có ý tứ cười nói: " Mị nhi, ca ca là một người kém cỏi, a a, không hiểu biết nhiều kiến thức chút nào, đây là lần đầu tiên nghe nói đó."

Mị nhi ở bên tai hắn thổi một hơi, dịu dàng nói: " Ca ca ạ, những thứ này đều ghi lại trong sách, lẽ nào ca ca không có học qua sao?"

Nàng đương nhiên không tin, tu vi của Lý Cường bây giờ đối với nàng cao thâm khôn lường, vượt khỏi cao thủ Nguyên Anh kỳ, vậy thì tu chân cảnh giới đã rất cao rồi, hắn nói mình kém hiểu biết thì ai có thể tin tưởng được.

Thật ra, Lý Cường không phải không chịu học, mà hắn căn bản không thể nào học kịp. Vốn là hắn cùng Phó Sơn đi Phong Duyên Tinh, chỉ vì Hoa Mị Nương đảo loạn, khiến cho hắn thất lạc đến Thiên Đình Tinh, tất cả kế hoạch toàn bộ bị rối loạn nhưng những chuyện đó cuối cùng cũng không thể tính toán được rõ. Nếu hắn cùng Phó Sơn về đến Phong Duyên Tinh, có thể rất khó đạt đến cảnh giới tu chân như bây giờ, tu vi của hắn bây giờ ngay cả những người tu chân tu luyện mấy trăm năm cũng không thể so sánh, cho nên ngay cả vị Tán Tiên như Kỳ Quân Sát thấy hắn cũng phải giật mình, đừng nói chi là người tu chân khác nữa.

Lý Cường nghe Mị nhi nói về tam đại cảnh giới cảm thấy hết sức hứng thú, hắn biết tự mình vừa bước vào Chân Huyễn Hư sơ bộ cảnh giới, cách tới đại thừa kiếm cảnh còn xa tới mười vạn tám ngàn dặm, nhưng hắn đã biết có cảnh giới như vậy, chỉ cần chậm rãi tu luyện, một ngày nào đó có thể đạt tới tu vi như thế. Hắn nhớ tới lúc ở Hắc ngục lần đầu tiên tu luyện Hấp Tinh kiếm thì phát hiện trong kiếm không có công kích trận, khác hẳn với những phi kiếm bình thường khác, hơn nữa trong quá trình tu luyện, Hấp Tinh kiếm đột nhiên biến mất. Đến lúc này hắn mới thấy sự đặc biệt của Hấp Tinh kiếm, đối với Mạc Hoài Viễn càng cảm kích phi thường, những pháp bảo hắn cấp cho đều toàn là cực phẩm.

Kiếm vụ lóe sáng lên, kiếm khí giống như bị chiếu sáng rực, tựa hồ còn có sự trong suốt loang loáng. Mị nhi kinh hãi than thở: " Thật xinh đẹp a!" Trong lòng nàng cảm thấy một trận mất mát, nếu lúc đầu thân thể vẫn còn, mình cũng có được kiếm pháp như vậy, vậy sương khói kịch độc kia tuyệt đối không thể gây thương tổn được mình. Nàng luôn tự trách mình trăm ngàn lần, lúc đầu khi tra được trong điển tịch về Phật tông di chỉ, nàng đã trải qua ngàn cay vạn đắng mới tìm được đến nơi đây định tìm bảo vật, kết quả là ngay cả thân thể mình cũng bị hủy diệt, nếu không có Lý Cường đến, thì kết quả của nàng sẽ thật thê thảm.

Lý Cường quát: " Mị nhi, chúng ta đi tới thôi!"

Mị nhi định tâm lại, gắt gao nắm lấy chuỗi phật châu trên cổ Lam Quang, nói: " Mị nhi không sợ! Không sợ!" Ngoài miệng nàng nói không sợ, nhưng thanh âm lại không ngừng run rẩy.

Hấp Tinh kiếm cấp tốc bay vào trong thông đạo bị sụp đổ, Lý Cường bay thẳng vào, hắn mạnh mẽ xuyên qua thật nhanh.