Chương 1: Bắt đầu

Hi m.n . Mình là Law Breaker XIII , mình mới tập viết truyện ạ, viết vì đam mê thích thú viết vời giải trí thôi, sẽ không thể trau chuốt bằng hàng hiệu được mong m.n thông cảm. Những lúc rảnh có thể sẽ có nhiều chương hơn ạ. Mong mọi người cho mình 1 like và cmt ạ . Đó là động lực cho mình rồi.

Còn nhiều thiếu sót , mong mọi người giúp đỡ. Xin cảm ơn.

-----------------------------

Người theo hương hoa mây mù giăng lối

Làn sương khói phôi phai đưa bước ai xa rồi

Trần Vô Danh , thanh niên 27 tuổi chưa trải sự đời làm nghề đạp xích lô kiếm sống qua ngày, cơ mà cái nghề vất vả và gian truân này hiếm ai làm được. Người ta bây giờ ngồi 4 bánh như biệt phủ thu nhỏ, dinh thự di động chứ ai dỗi hơi đâu ngồi xích lô hít bụi ngửi khói.

Cuộc sống mà !

Những người thành công thường không chọn lối mòn ! Và hắn thành công trong việc là 1 kẻ thất bại toàn tập. May mắn vớt vát được ăn nhờ ở đậu sống qua ngày chờ 1 tương lai giàu sang phất lên từ nghề đạp xích lô !

Ngoài ra, hắn còn có một thú vui tao nhã, cảm thấy đóng góp rất nhiều cho đất nước, ích nước lợi nhà, bài ca bất hủ vào mỗi 18 giờ 30 mỗi ngày.

" Đéo biết thằng nào giàu hơn thằng nào đâu !"

Hắn vẫn tự nhủ mình thế khi nhìn qua những cái biệt thự di động rồ ga phóng qua nhả lại đằng sau một đám khói.

- Phá hoại môi trường !

Vô Danh ngẩng cao đầu, hắn chọn nghề này là cũng vì mong muốn 1 ngày ghi danh vào kỉ lục Guinness Thế Giới, là đầu tàu ngành xích lô!

- 49 53... Vãi lờ luôn !

Hắn nhìn tờ vé số ích nước hại thận không khỏi đau nhói, ai bảo người ta kêu nó đây là số đen, vận rủi mà lại !

Thở dài thườn thượn, chân vắt chữ ngũ, kê chân trên xích lô mà ngủ , cái bụng thì đói òng ọc réo lên khiến hắn trằn trọc mãi.

...

Nhưng mà thế đéo nào, cứ có bóng người vật vờ qua lại làm hắn có chút cay cú, vừa ngẩng đầu dậy đã đập ngay 1 gương mặt làm hắn sợ mất mật !

- Cái l-n má !!!

Vô Danh chửi đóa lên , gã đau tim bỏ mẹ ra, đã đói thì chớ, lại còn bị dọa , không sợ mới lạ.

Cơ mà nhìn kĩ người ta là con gái chân yếu tay mềm , hắn khéo tay ôm lấy cô vào lòng, một trận hương thơm xúc lên mũi.

Thật là thơm.

Mùi nước hoa cùng mùi đàn bà làm hắn rúng động. 27 tuổi đầu chứ ít đéo đâu, vậy mà bàn tay con gái mềm mịn thế nào còn không biết thành thử nhìn thấy mĩ nhân chả động lòng.

Cô ấy dựa vào người hắn , còn cọ cọ bầu ngực mềm mại vào tay hắn.

Sướng bỏ mẹ. Nhưng ngoài này đéo ổn, hắn phải kiếm chỗ nào hành động mới được. Đi tù cơm ăn 3 bữa, quần áo mặc cả ngày còn sướng hơn.

Nghĩ liền làm, hắn kéo cô lên con xích lô huyền thoại, đưa cô tới miền đất hứa.

Một nơi vắng vẻ,mấy anh mai thúy đến ma cũng đéo thèm đến.

Đặt cô ngay ngắn trên chiếc xích lô, hắn cởi cúc áo, bộ ngực đầy đặn hiển lộ trước mắt.

Lập tức con cu dựng lên thẳng tắp, rất biết nghe lời. Hắn cầm lấy tay cô áp lên con cu của mình, vuốt nhẹ.

Bàn tay mềm mại, ấm áp xoa vuốt khiến hắn phê, cảm giác nâng nâng khó tả .

Tinh dịch bắn lên tay cô, nhớt nhát nhưng hắn vẫn không hề giảm ham muốn, thậm chí còn hưng phấn hơn.

Hắn kéo váy của cô lên, nhìn cái âm đạo cô trong ánh trăng mờ ảo, cũng muốn thử húp sò nhận biết mùi vị.

Có chút khó chịu, nhưng cũng thật khó diễn tả, hưng phấn hơn.

Hơn hết, cô ấy nhìn hắn đắm đuối, tiếng rên khe khẽ mỗi khi đầu lưỡi vuốt ve bên dưới mình.

Con cu đói khát xộc thẳng vào cái âm đạo ẩm ướt kia.

Hắn phê tận nóc, cô bấu hắn thật đau.

Trên đau dưới sướng, âu cũng là cái giá phải trả.

Hắn hôn lấy cô, ngậm lấy đôi môi mềm ngọt, mút lấy mút để, bàn tay xoa bóp bầu vú căng mịn, hông không ngừng nhấp.

Chiếc xích lô xập xệ ọt ẹt kêu ca .

Hắn bắn tinh vào trong âm đạo cô thật sướng. Cảm giác chưa thỏa, hắn đỡ cô ngồi dậy, để cô quỳ trên ghế, mông vểnh cao một chút, con cu mạnh mẽ đâm vào tận cùng.

- Ah...

Hắn kêu lên. Sướng quá mà, âm đạo cô bóp chặt, cái mông tròn vểnh phối hợp từng nhịp, da thịt va chạm bạch bạch vang lên liên hồi.

Hắn lại ra , lại bắn vào trong cô lần nữa.

Cô có chút hờn dỗi quay lại, ngậm lấy con cu tổ chảng mà mút lấy mút để, như muốn rút sạch tinh dịch của hắn vậy.

Nó đã đời.

Cảm giác thư thái nhất là nhìn gương mặt cô thỏa mãn nuốt từng giọt tinh dịch.

Phê thấy mẹ !

Hắn bắn ra !!!

Vô Danh choàng tỉnh dậy. Trong đầu chắc mẩm, đói quá ngủ mớ.

Nhưng không , đập vào mặt hắn là mĩ nhân đnag ngậm lấy con cu kia mút lấy mút để, chờ từng giọt tinh dịch tưới lên gương mặt dâm dâm của cô.

Cô chìa ra 1 tờ giấy đăng kí kết hôn có dấu vân tay của hắn.

Hắn ngớ người, còn chưa kịp hiểu thì 1 trận ấm nóng ẩm ướt và chật chội chèn ép con cu.

Vô Danh cau mày. Lí nào để cô làm bậy.

Hắn xô cô nằm xuống giường, đè lên người cô, con cu chà chà bên ngoài cửa mình cô.

Hai chân cô mở rộng, chỉ chờ con cu tiến vào nhưng hắn không, chứ trêu chọc, con cu trượt qua trượt lại, chọc trượt khiến cô bứt dứt không thôi.

Gương mặt cô hờn dỗi nhìn hắn, con cu chớp mắt đã ngập trong khoái cảm, được âm đạo cô báo kín. Cô trợn mắt nhìn hắn, khoái cảm bất ngờ khiến âm đạo chặt càng thêm chặt.

Hắn dập như máy vào âm đạo cô, tinh dịch bắn rất nhiều, cũng chẳng nhớ ra bao nhiêu lần nữa, cơ thể cô dính 1 lớp nhớp nháp.

Hắn bế cô ra ngoài bể bơi ngâm mình, con cu lại tìm đến âm đạo mà mài giũa.

Cô là tỷ phú, thế nên nói ngắn gọn, vận may trời sập này khiến hắn 1 bước lên tiên.

Nghe cô nói xong, hắn không khỏi đè cô ra mà chịch từ sáng tới tối.

Vô Danh thỏa mãn, ôm trong lòng người vợ tỷ phú bóc nho cho ăn.

Nghĩ thôi đã thấy phê.

Ăn chơi và bồi bổ, rồi sinh hoạt vợ chồng lao động cày cuốc chăm sóc vườn nhà tươi tốt.

Hắn phê phải biết, tối ngày cùng vợ phè phỡn vui vẻ. Cuộc sống như thế là đủ.

Ừ thì có lẽ hắn nên nghĩ sẽ cùng nàng hết kiếp...nhưng hắn đã nghĩ như thế là đủ nên...hắn chết.

Ít ra hắn để lại cho cô 2 đứa con cáu khỉnh . Hắn được cô thờ phụng hết đời.

Thế là hết...

Kết thúc cơn phê...

...Rã rượi thân tàn ma túy nghiện

Tiên nâu lặng lẽ tặng cho hòm...

- Thanh niên xuống dốc quá, chơi mai thúy chết, thật là...

Người người qua lại bàn tán.Công an cũng thu dọn hiện trường.

...

Một dòng lôi điện khủng khiếp quét qua, xóa sạch ma vật Yêu Thụ, biến chúng thành than trong chớp mắt.

Người thanh niên tay chống nạnh , nhìn thành quả của mình, không khỏi đắc ý.

- Ầy dà...vẫn là không nên lãng phí của giời !

Hắn chính là Vô Danh sau khi chết tới thế giới này. Hắn cũng không biết mình ở cái nơi lúc nào cũng như ban ngày mà chẳng thấy đêm này bao lâu nữa rồi, chỉ nhớ rằng từ lúc còn là 1 thằng nhõi con bị 1 con thỏ rượt chạy sấp mặt.

À, con thỏ đó to hơn cả chó ngao, nhìn nó ngang tầm con sư tử vậy, bị nó vuốt nhẹ một cái thì người hắn bị sắt làm mấy phần cũng được.

Cơ mà đó là chuyện lúc trước, bây giờ hắn tự tin xắt thịt nó đem nướng, đó là chuyện thường nhật rồi.

Cái nơi này giống như một mê cung khổng lồ vậy, dù hắn đi mãi, đi mãi vẫn chẳng thấy bờ, cứ như là bất tận vậy, cho đến khi hắn dần tìm thấy lối đi xuống.

Như vậy chưa đủ hấp dẫn, hắn còn phát hiện ra hắn có thể nhanh như The Flash, biến mình thành điện, hay công kích như sấm sét.

Vô Danh cầm con dao được làm từ vuốt sắc chậm rãi xẻ miếng thịt, hít hà hương vị thơm ngon , chậm rãi ăn nó, tận hưởng mùi vị mà nó đem lại.

Phải nói làm sao nhỉ, cũng tính là ngon, đó là với hắn hiện giờ, còn với người khác thì hắn không chắc.

Hôm nay hắn lại phát hiện ra 1 lối dẫn đi xuống.

Vô Danh không ngần ngại liền nhảy xuống, nhưng có vẻ nơi này nhỏ hẹp hơn nhiều, cây cối xanh tốt, cũng không có ma vật nguy hiểm gì.

Tuy vậy cũng chẳng thể nào làm hắn bớt cảnh giác, ai bảo lần đầu tiên nhìn con thỏ xinh đẹp 1s sau nó đã hóa quái vật khủng bố rồi chứ.

Vô Danh vừa dẫm lên 1 cái gì đó phát sáng, hắn tự nhủ : " Đéo vui rồi "

Lần này tránh để bị úp sọt , tiên hạ thủ vi cường, lôi điện quanh người hắn bắn tung tóe, ầm ầm phát ra.

Rầm !!!

Ngôi nhà cứ thế bị lôi điện hắn đánh cho tan tành.

- Ạch....

Ánh nắng Mặt Trời chói chang chiếu thẳng vào mắt .

- Thoát ra rồi ?

Hắn tự hỏi, nhiệt lượng từ tia nắng chứng minh cho điều đó, Vô Danh nhảy lên reo hò.

- Thoát rồi !!!

Cơ mà hắn mới nhanh nhận ra rằng mình đã bị bao vây, cung thương sắc bén đều là hướng về phía hắn nhắm kĩ.

- Ạch...các vị, có gì từ từ nói !

Vô Danh cười trừ, vừa ra ngoài lại bị bắt bỏ tù thì cũng hơi mệt.Thình lình phía sau có người, lôi điện đánh ra khiến tên kia văng ra tê liệt.

Mà Vô Danh cũng chẳng giữ nụ cười nữa, hắn vốn không hề có địch ý, nhưng bọn họ lại chằm chằm nhắm tới.

Lôi Nộ !

Xung quanh người Vô Danh tỏa ra lôi điện lẹt xẹt dày đặc điên cuồng oanh kích, so với ở chỗ kia thì nơi này có vẻ uy lực mạnh hơn rất nhiều.

Mùi thịt khét phát ra khiến hắn có phần ái ngại.

Giáp sắt cũng bị đánh nát, da thịt nát bét, người chết la liệt khiến hắn có chút kinh hoàng.

Cũng là 1 chiêu nhưng uy lực lại lớn gấp nhiều lần . Có thể nói do chênh lệch môi trường chăng ?

Vô Danh vác theo bao da hóa lôi điện vụt đi.

1 ảnh kiếm lớn phóng vụt tới chặn ngay trước đường đi của hắn, Vô Danh liền lách qua.

Thủy Trận Bích .

Bức tường nước bao vây lấy hắn , nhốt hắn vào trong 1 quả cầu.

~ Ngươi là ai ? Tại sao lại xuất hiện ở trong cung điện của ta ?

Nữ nhân đứng trước mặt hắn, những thanh kiếm nước ngưng tụ lại, thật sắc bén !

- Tránh ra !

Vô Danh sau mũ áo hét lên, hóa thành lôi điện lao tới !

Uỳnh !

Tường nước vừa rách ra lại liền lại.

- Tránh ra !!!

Vô Danh gằn lên từng chữ.

- Ngươi muốn giết ta ? ~

Hai người đồng thanh, rồi lại bất chợt hơi khựng lại.

~ Không phải là ngươi muốn giết ta sao ?

Lại 1 lần nữa 2 người đồng thanh nói.

Nữ nhân kia chủ động thu lại khí lực, kiếm nước cũng rơi xuống đất hòa vào lòng đất, mà bức tường nước cũng được giải trừ, có điều, bên ngoài cũng đã vây kín binh lính.

Vô Danh nắm tay siết lại.

~ Tất cả dừng lại.Lập tức lui lại cho ta !!!

Nàng ta vội ra lệnh, binh lính cũng lùi lại , vẫn rất dè chừng nhìn kẻ lạ mặt này.

Nhất là 4 nữ hộ vệ vẫn thủ thế chằm chằm, chỉ cần hắn vọng động một chút liền tiêu diệt.

~ Ta bảo lui lại !!!

Nàng ta gắt lên, 4 nữ cũng phải cúi đầu, đứng về phía sau nàng.

~ Có lẽ...chúng ta có một chút hiểu lầm ?

Nàng ta hỏi, bước lên trước mấy bước.

Vô Danh nhìn , vẫn không khỏi đề phòng, càng là cảnh giác phía sau.

Một mũi tên xé gió từ phía sau lao vút tới liền bị lôi điện thiêu nát.

Vô Danh thần tốc lướt tới, bàn tay nắm chặt cổ nàng ta.

Mà đám lính cũng sồ cả lên, vây kín lấy hắn, 4 nữ nhìn hắn như kẻ sắp chết đến nơi.

- Vì sao không tránh ?

~ Người của ta không nghe lệnh của ta...cũng đáng mà ?

- Hừ...

Vô Danh buông nàng ta ra, thân ảnh hóa lôi phóng đi, phía sau là sự truy đuổi gắt gao của quân lính.