Chương 7: Giao Dịch

3 năm cứ thế mà bình thản trôi qua,

Lúc này, hội đồng nước Vạn Xuân và cả Trung Quốc đều đang mở một cuộc hộp khẩn cấp.

======

Nước Vạn Xuân,

Cả căn phòng đều đang nhốn nháo cả lên, người người quay đi quay lại bàn tán một chuyện gì đó, trên nét mặt của mỗi người đều thấy rõ sự nghiêm trọng.

“Chuyện này phải nhanh chóng giải quyết, ‘sinh vật hắc ám’ nhất quyết không thể tồn tại”

Một người đàn ông trung niên có vẻ như là người có chức vụ cao lên tiếng phá vỡ không khí nơi này.

“Nhưng Hắc Ám Chi Mãng vẫn còn ở đó, chúng ta tìm nơi nào ra ‘Đen’ để kìm chế nó chứ?”

Một người đàn ông khác lại cất tiếng.

Đây mới thật sự là mấu chốt của vấn đề, ‘sinh vật hắc ám’ chỉ gây thiệt hại trung bình nhưng con ‘Hắc Ám Chi Mãng’ kia lại muốn bảo vệ cái đống sinh vật này mới khiến cả hai nước đều phải đau răng.

Bọng họ không có ma thuật sư cấp ‘đỏ’ sao? Câu trả lời khẳng định là có, nhưng vấn đề ở đây là họ dùng tài nguyên của cả nước cũng chỉ bồi dưỡng được 1 hoặc 2 người như vậy. Đó là loại vũ khí cấp chiến lược của mọi quốc gia.

Họ không giàu có như các đại gia tộc mà mỗi thế hệ đều duy trì lấy một tôn Truyền Thuyết làm chống lưng.

Hơn thế nữa các đại gia tộc cho phép có một tên ma thuật sư nào đó từ cấp Hoàng Kim trở lên mà không chịu sự khống chế của họ sao? Nằm mơ đi thôi.

Quay trở lại với vấn đề chính, ‘sinh vật hắc ám’ là một loại RATPE đặc biệt, khi ở trạng thái bình thường thì chúng chẳng khác loài RATPE là bao, nói đúng hơn là chả có gì là khác biệt cả, nhưng chúng có một điểm khác đó là sinh ra một đoàn vật chất kì dị màu đen, chúng bao bọc toàn thân loài RATPE này.

Khi ở trạng thái đó chúng trở nên điên dại và khát máu, ma năng và cơ bắp nâng cao lên một tầm mới, hầu như có thể vượt 1 cấp mà chiến.

Theo như Hội Đồng hai nước suy đoán, có thể càng có một điều tồi tệ hơn là con ‘Hắc Ám Chi Mãng’ cũng bị biến dị thành ‘sinh vật hắc ám’, lúc đó thì nói không chừng có ma thuật sư cấp ‘Đỏ’ cũng chưa chắc là đối thủ của nó. Vốn dĩ các chủng RATP đều có thực lực nhỉnh hơn con người nếu cùng cấp bậc, nay lại thêm sự gia tăng sức mạnh của thứ chất lỏng kì dị kia thì thôi rồi… nếu không giải quyết được vấn đề này thì chắc quốc gia của họ còn mỗi cái nịt mất.

Đây là vân đề mang tính khu vực nhưng xét hiện trạng này thì có lẽ họ không thể giải quyết được rồi.

Cuối cùng, một ông già khoảng tầm 60 tuổi nhìn như người đứng đầu trong căn phòng này lên tiếng.

“Trước tiên liên hệ phía Hội Đồng Trung Quốc thương lượng để liên hệ Liên Minh”

“Nếu như họ từ chối thì liên hệ trực tiếp với Liên Minh, tăng sản lượng ‘đũa ma’ cống nộp lên thêm 5%”

“Cuộc họp kết thúc ở đây!”

==========

Khu rừng Tử Thần,

Lúc này kẻ chủ mưu của mọi việc đang ngủ trên đầu của một con trăng khổng lồ, thân của nó phải dài đến cả trăm mét, không có lân phiến bao bọc mà thay vào đó là các khối cơ bắp màu đen bao lấy cơ thể của nó.

Thứ này không gì khác ngoài phần RATP trong cơ thể August được cậu nghiên cứu, và thành phẩm thí nghiệm chính là loại ‘sinh vật hắc ám’ khiến các nước Phương Đông phải dè chừng.

Nằm ngủ một lúc lâu thì August cũng bật dậy. Ba năm qua đi cậu đã 9 tuổi, thoát đi phần nào nét non trẻ, khuôn mặt thêm một tí góc cạnh, xem chừng như không đẹp trai lắm nhưng có lẽ ngươi trong cuộc cũng chẳng mấy quan tâm vẻ ngoài của mình.

Hình thể có thể nói là phát triển chóng mặt, chỉ mới 9 tuổi mà đã cao tới 1 mét 7, quả thật là chiều cao của quái vật lúc bấy giờ. Cơ bắp phát triển cũng chẳng kém, tuy không đồ sộ nhưng lại rắn chắc, làm cho thân hình ít đi sự trầm trọng, thêm một ít sự nhanh nhẹn.

Một luồng không khí đáng sợ tản ra xung quanh, gió thổi liên tục, thân cây đỗ ngã, áp lực cựa mạnh tản ra xung quanh.

“Có chuyện gì?” August hỏi vào khoảng không.

Lúc này trong không khí xuất hiện một vòng xoáy, có dấu hiệu của không gian bị xuyên thủng.

“Hey boy…đừng nóng giận như vậy chứ!”

Một người đàn ông khoảng 30 tuổi cất tiếng bước ra.

“Bên kia như thế nào rồi?” August thu hồi khí thế và hỏi bằng một giọng có vẻ như rất hứng thú.

Tên kia cũng hí hửng đáp:

“A…la…la…”

“Nhờ phúc của cậu mà có vẻ như thằng nhóc đó đã lọt vào mắt của mấy lão già kia rồi, hơn nữa hắn được tiến cử đến Bergrill rồi đó, chắc cũng chỉ chờ khoảng 3 tháng nữa thôi cũng sẽ nhập học rồi!”

“Có đôi lúc ta thật sự thấy mặc cảm với cậu đấy, boy”

“Cũng chỉ là giao dịch mà thôi, thứ ta muốn đâu?” August thẳng thắn mà cắt đứt cảm xúc của gã đàn ông kia.

“Tiếp lấy!” Gã đàn ông lấy ra một chiếc hộp bằng gỗ rồi ném qua.

August cũng vẫn ngồi yên đó, một cánh tay màu đen kì dị đã bắt lấy chiếc hộp đưa cho August.

“Cờ rắc…”

Chiếc khóa bằng kim loại được mở ra, bên trong là ba ống máu màu đỏ.

“Rất tốt, như vậy giao dịch của chúng ta coi như hoàn thành!”

August đang muốn đuổi khách thì người đàn ông kia có điều ngập ngừng như muốn nói.

“Ngươi còn có chuyện gì sao?” August liếc mắt hỏi.

Cuối cùng người đàn ông kia cũng chịu mở lời.

“Gia tộc Walker muốn mua lại một ma thuật của cậu!”

Câu nói này của gã đàn ông làm August cảm thấy hứng thú.

“Oh, các ngươi thật sự để ý đến ta ngoài thứ kia, ha ha, thật thú vị đó William!”

Người đàn ông không bĩnh tĩnh đáp:

“Thứ lỗi cho ta Jack, chỉ vì lúc đó chúng tôi quá chú tâm vào Adonis nên đã bỏ qua lí luận ma thuật thần kì của cậu!”

Thấy người đàn ông còn muốn nói tiếp thì August giơ tay ra hiệu ngừng lại.

“Báo giá đi, gia tộc của ngươi cho ta thứ gì?”

August hờ hững nói.

Lúc này người đàn ông tên William này cũng nói với giọng nghiêm túc:

“Ta biết cậu không quan tâm đến tiền nên chúng ta định giá nó là một khu đất rộng 2 km, dài 6.5 km, tổng cộng là 13 km^2 tại Lục Địa Phía Tây, ở đó có khoảng một 20000 dân cư, trong đó có 6000 ma thuật sư, tại đó cậu có toàn quyền quan lí nhưng tất nhiên trên danh nghĩa thì nó vẫn thuộc quyền sở hữu của nhà Walker, cậu cũng không muốn nổi danh đâu đúng không?”

Nghe người đàn ông báo giá thì quả thật làm August rất động tâm, mảnh đất kia có tỉ lệ ma thuật sư rất cao so với các nơi khác nếu cùng diện tích và dân số.

Lấy lại một chút bình thì August đưa tay ra, chỉ thấy ma năng xung quanh tụ tập lại, đầu tiên là một quả cầu nhỏ bằng nắm tay, sau đó là kích thước của một quả dưa hấu.

Nhìn kĩ vào bên trong thì thấy các sợi ma năng chuyển động không ngừng theo một quy luật nào đó hướng vào tâm của quả cầu.

Lúc lại William lại là người rung động khi thấy August sử dụng ma thuật này.

“Là nó Jack!”

Nhưng lại một hồi thì gã lại nói tiếp: “không, không chỉ là nó mà toàn bộ ma thuật liên quan tới nó.”

“Thêm một con tàu cấp 4” August thu hồi quả cầu rồi thản nhiên đáp.

“Thành giao!” William mặt ngoài bình tĩnh đáp nhưng bên trong lại nhức cả trứng, giao dịch với tên này đúng là một môn thể thao mạo hiểm mà.

Lúc này giọng của August lại vang lên:

“Tốt nhất nhà Walker đừng nên động vào thứ đồ chơi nhỏ kia của ta, nếu không thì… ta không nói trước điều gì đâu, ha ha!”

“Tất nhiên rồi Jack, sẽ không có lần sau đâu!” William nghe August nói thì bình tĩnh đáp nhưng trong lòng mồ hôi như thác đổ.

Chuyện là tại lần giao dịch đầu tiên thì August có đưa cho William một thanh gì đó màu đen, August nói rằng chỉ cần William nói ra hắn muốn tới chỗ August tại trước mặt nó thì sẽ được nó dịch chuyển đi, nếu muốn trở về thì tương tự.

Lần đầu tiên thử dịch chuyển thì một con mắt màu đỏ máu xuất hiện ngay giữa thanh dịch chuyển, trong mống mắt của nó có chín cái câu ngọc xoay tròn quanh con ngươi, nó thật tà mị khiến người ta tò mò.

Chính vì thế mà sau lần dịch chuyển đầu tiên thì nhà Walker muốn nghiên cứu đồ chơi này.

Ma thuật dịch chuyển không phải không có nhưng mà dịch chuyển tọa độ lại ở một đẳng cấp khác.

‘Dịch chuyển tọa độ di động’ thì chỉ có cấp Đế trở lên mới có thể dùng, hơn thế nữa nó rất tốn ma năng, những cấp độ phía dưới thì đừng mơ mà dùng nó.

‘Dịch chuyển tọa độ cố định’ thì có cổng không gian được thiết lấp cố định, khoảng cách tuy cũng có hạn chế nhưng ít nhất nó vận hành bằng nhiều nguồn ma năng khác nhau. Thông thường có khoảng mười ma thuật sư cấp ‘Giáo Sư’ và một ma thuật sư cấp Trắng túc trực ở mỗi cổng, đãi ngỗ của họ có khi còn ăn đứt đãi ngộ của các ma thuật sư cùng cấp trong quân đội hay trong Hội Đồng.

Nhà Walker có đề phòng có thể August sẽ biết nhưng sau nhiều lần giao dịch mà August cũng không nhắc đến chuyện này làm cho nhà Walker bớt đi phần nào lo lắng.

Nhưng lần này thì August lại cảnh cáo, chắc vì cậu ta cảm nhận được mấy lão già kia muốn mổ xẻ thứ kia rồi.

William thầm nghĩ về nhà chắc chắc sẽ phải cản mấy lão điên kia lại mới được nếu không cuộc giao dịch này lại hỏng mất, hơn nữa đối phương cũng không dễ chọc như thế, ít nhất nhìn vào con RATPE bá chủ dưới chân thì không ai dám chọc cậu.

“Vậy thì tạm biệt, Jack!”

“Trở về”