Hoa Đề Lộ dựa vào trong lòng Hoàng Phủ Phong Vân, nhu thuận như mèocon. Khi hoan ái điên cuồng qua đi, hai người đều thở dốc không thôi.
“Rất mệt. . . . .” Nàng miễn cưỡng mở mắt, nhìn nam tửphía trước, cảm thấy xương cốt toàn thân như tan tác.
Bàn tay to hất tóc bay rốibên tai nàng, hắn chu đáonhặt quần áo lên che cho nàng, sợ nếu lơ là sẽ khiếnnàng nhiễm phong hàn.
“Lần sau ta sẽ dịu dànghơn.” Hoàng Phủ PhongVân hôn hôn trán nàng,phát hiện hai má nàng càng đỏ hơn, vô cùng mê người.
Hoa Đề Lộ không được tự nhiên kéo xiêm y che đậythân mình, hai mắt nhìnhắn chằm chằm.
“Tại sao. . . . . Chúng taphải làm chuyện này?”Nàng không hề tức giận, chỉ là không hiểu hỏi.
“Bởi vì ta muốn có nàng.”Hoàng Phủ Phong Vânvuốt tóc nàng, dịu dàng nói.“Trong năm năm này, nàng còn không rõ tâm ý của ta sao?”
“Chúng ta. . . . .” Nàng không hiểu nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, lộ ra vẻ ngây ngô khó thấy. “Không phải là huynh muội sao?”
“Chúng ta không phảihuynh muội.” Hoàng PhủPhong Vân để nàng tựa vàolòng mình nghỉ ngơi, bàn tay đùa bỡn tay nhỏ của nàng.
“Vậy thì chúng ta là gì?”Hoa Đề Lộ khó hiểu. Bọn họ phát sinh quan hệ thânmật như vậy, nếu thái hoàng thái hậu biết, nàngcó bị đuổi ra khỏi cungkhông?
“Chúng ta là phu thê.” Sựngây ngô của nàng làm hắnmỉm cười. “Nàng là hoàng hậu của ta.”
Hoàng hậu? ! Hoa Đề Lộlập tức bật dậy, cái miệngnhỏ kinh ngạc không khép lại được.
“Huynh, huynh đừng có đùa. . . . .”
“Nàng thấy ta đang đùa sao?” Tay hắn xoa mặt nàng không biết chán. “Tamong nàng mãi mãi ở bên cạnh ta.”
Nàng khẽ cắn môi, cuốicùng thành thật lắc đầu. “Muội không thể làm hoàng hậu của huynh.”
“Vì sao?” Tay hắn cứng lại, lần đầu tiên trong đời hắn bị nữ nhân cự tuyệt.
“Huynh không có khả năngvĩnh viễn yêu một mình muội.” Dù nàng ở trong cung rất thoải mái, nhưngcũng hiểu rõ cuộc sống nơiđây không đơn giản như vậy.
Nàng cần một người có thể khiến nàng an tâm dựa vàocả đời, nàng chưa từng nghĩsẽ thành hoàng hậu của hắn, trở thành người đứngđầu lục cung phấn đại [1],đối với nàng mà nói là một gánh nặng.
[1] Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc (Một cười trăm vẻ thiên nhiên/ Sáu cung nhan sắc thua hờn phấnson)
Lục cung: hoàng đế cổ đại có 6 tẩm cung, phấn:chỉ mỹ nữ. Chỉ hoàng hậu,phi tần trong cung.
Bởi vì nàng không thể nhìnhắn qua lại với nữ nhân trong hậu cung, không phảiđêm nào cũng ở bên cạnh nàng. . . . .
A, tại sao nàng lại có suynghĩ như vậy? Còn nghiêm túc suy xét vấn đề này?
Hoa Đề Lộ nhịn khôngđược cắn môi, cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Cho tới bây giờ, nàng ra sức phủ nhận tình cảm củaHoàng Phủ Phong Vân đối với mình, cũng phủ nhậnchính mình rung độngtrước hắn để tránh loại tìnhhuống này xảy ra, cũngkhông nghĩ rằng hôm nay đã đi tới bước này. . . . .
Vì sao hắn muốn lập nànglàm hậu? Nàng căn bản không hy vọng hai người cóquan hệ như vậy a!
Bởi vì. . . . . Nàng sợ hãi.
Đúng vậy, nàng rất sợ. Cả đời làm muội muội của hắn, nàng có thể bốc đồng tùytiện với hắn cả đời, nhưngkhi nàng trở thành hoànghậu của hắn, đối mặt vớirất nhiều chuyện, nàng sẽ không thể làm theo ý thíchcủa bản thân, mà phải suynghĩ tường tận trên lập trường của hoàng hậu mộtnước.
Như vậy rất mệt, nàngkhông muốn!
“Vì sao nàng lại không tựtin vào bản thân?” HoàngPhủ Phong Vân không hề tức giận, sự nhẫn nại đối với nàng vĩnh viễn dùngkhông hết.
Hoa Đề Lộ xoay mặt,không muốn để hắn cảm thấy mình bất an.
“Không thích, muội không nghĩ sẽ làm hoàng hậu củahuynh.” Nàng thoát khỏicái ôm của hắn, vội vàng mặc quần áo chạy về tẩm cung của mình.
Nhìn bóng lưng của nàng,Hoàng Phủ Phong Vânvuốt cằm suy nghĩ.
Phản ứng của nàng ngoàidự liệu của hắn, hắn vốncho rằng nàng sẽ rất vui vẻtrở thành hoàng hậu của hắn, sau đó vĩnh viễn ở bên hắn.
Nhưng đáp án của nàng lại không như hắn muốn.
Thẳng thắn mà nói, sự cự tuyệt của nàng đã chấnđộng hắn.
Đáng lẽ, trước khi biết rõ cảm giác của nàng, hắn không nên tự tin như thế. . . . .
Hoàng Phủ Phong Vân ánh mắt thâm trầm, cho đến khi nàng dời đi một lúc lâu, hắn vẫn nhìn phương hướng nàng rời đi.
Không muốn, không muốn! Nàng không muốn làm hoàng hậu của Hoàng PhủPhong Vân!
Hoa Đề Lộ chu cái miệngnhỏ, vô cùng không vui.
Sau khi biết tình cảm của Hoàng Phủ Phong Vân đốivới nàng, thái hoàng thái hậu chỉ hơi kinh ngạc,nhưng không hề phản đối, bởi vì nàng đã sớm muốntác hợp Hoa Đề Lộ và Hoàng Phủ Phong Vân, chỉđợi thời cơ thích hợp nói ra mà thôi.
Đáng ghét. . . . . Khôngnghĩ tới sự tình chuyển biến nhanh như vậy, kỳquái nhất là không có một ai phản đối, thật sự gặp quỷrồi!
Không chỉ riêng Hoa Đề Lộvì chuyện này mà khôngvui, Mã Lâm càng khôngcó cách nào thừa nhận.
Sau khi nghe được tin tức,nàng kìm nén tức giận trong lòng, mặt ngoài thảnnhiên, tìm thời cơ đến thămHoa Đề Lộ, muốn hỏi cho rõ ràng.
“Hoa Đề Lộ, nghe nói hoàng thượng muốn lập muội làm hoàng hậu, cóđúng vậy không?” Mã Lâm ngồi cạnh nàng, cực lựcmềm giọng, sợ lộ ra sự bấtmãn của mình.
Hoa Đề Lộ nhìn nàng, vẻ mặt bối rối không biết làm gì. “Ta. . . . .”
“Là thật sao?” Mã Lâm mong chờ đáp án. “Hoàngthượng muốn lập muội làm hoàng hậu thật sao?”
“Là thật.” Hoa Đề Lộ uể oải gục đầu xuống. “MãLâm, làm gì bây giờ? Ta không biết nên làm gì. . . ..”
Mã Lâm biến sắc. Nàng lúc nào cũng cố gắng biểu hiệntốt trước mặt hoàngthượng, lại không chiếm được ưu ái, cho dù ngày ngày tới cung Đề Oanh,cũng tình cờ gặp hoàng thượng nhiều lần, nhưng hắn đối với nàng không có cảm giác gì, càng đừng nóihắn sẽ triệu nàng thị tẩm.
Nàng là công chúa tôn quý của Khuynh quốc, thế nhưng lại kém một con bémồ côi? Như vậy, tâm sứccủa nàng đều bị hẫng, mộng hoàng hậu của nàngtan biến trong một đêm.
“Muội lên làm hoàng hậu, cần gì hỏi làm thế nào?”Mã Lâm chanh chua nói,thiếu chút nữa không che dấu được suy nghĩ đíchthực trong lòng.
Hoa Đề Lộ sững người, ánh mắt dời đến mặt Mã Lâm.
“Mã Lâm, tỷ đang tức giận sao?” Vì sao bạn tốt củamình lại tức giận? Nàng nghĩ mãi không hiểu.
Mã Lâm cũng phát hiệnmình sơ hở, nhưng suy nghĩ vì đại cục, nàng cười nói:“Ta vui vẻ thay muội cũng không kịp, sao có thể tứcgiận được?”
Nhưng. . . . . Rõ ràng nàngthấy sự tức giận trong mắtMã Lâm. Hoa Đề Lộ than thở, “Ta thật sự không biết nên làm gì, đầu của ta hiệntại giống như bùn nhão.”Có lẽ vì nàng hoảng loạn nên mới nhìn lầm.
“Đừng cuống, đừngcuống.” Mã Lâm giả bộ an ủi nàng. “Muội thật sựkhông muốn làm hoàng hậu sao?”
Hoa Đề Lộ lắc đầu, nhưng một giây sau lại gật đầu,sau lại đổi lại, cứ như vậynhiều lần, nàng không nhịn được kêu to, “Ai, chính vìta do dự nên mới cảm thấyphiền não như vậy!”
Nàng bật khỏi ghế, đi vòng quanh bàn.
“Có ý gì?” Mã Lâm nhíumày, trong lòng dâng lên một tia hi vọng. Có lẽ nàngvẫn có cơ hội vượt qua Hoa Đề Lộ để trở thànhngười bên gối của hoàng thượng.
“Ta thích hoàng thượng,cũng muốn làm thê tử của hắn, nhưng. . . . .” Hoa Đề Lộ cắn cắn môi, nắm chặt tay. “Ta không muốn chiasẻ hắn cùng nữ nhân khác.”
Nàng thật độc tài, nhất là trong tình yêu, càng không có cách nào nhường nhịn.
Cho nên. . . . . Đau dàikhông bằng đau ngắn, nếu yêu hắn vất vả như vậy,nàng thà không yêu còn hơn.
Mã Lâm không khỏi nhíumày, “Nam nhân tam thêtứ thiếp rất bình thường,huống chi hắn là vua của một nước.”
Hoa Đề Lộ buồn bã lắc đầu, nói không lưu loát,“Cho nên ta rất phiền não. . . . .”
Mã Lâm thấy nàng mâuthuẫn giãy dụa, trong lòng ghen tị vạn lần. Nữ nhân này đúng là có phúc màkhông biết hưởng, nếu là nàng, nhất định không do dự đồng ý.
Tức giận và hận ý tự nhiên nảy sinh, nhưng vì tươnglai của nàng, vì quyền thế của mẫu nghi thiên hạ,nàng phải nén xuống sự chán ghét với Hoa Đề Lộ.
“Vậy sao muội không nóirõ với hoàng thượng?” Mã Lâm vừa hỏi vừa nghĩ bướctiếp theo.
“Ta. . . . .” Hoa Đề Lộ bănkhoăn vò góc áo. “Ta không biết nói với hắn thế nào. . . . .”
Nàng rất muốn nói vớiHoàng Phủ Phong Vân,nàng nguyện ý ở cùng hắn mãi mãi, nhưng không muốn chia sẻ hắn với nữ nhân khác.
“Ta có thể giúp muội!” Mã Lâm xung phong nhận việc. “Chỉ cần muội tin ta, để ta và hoàng thượng gặp riêng,lấy hiểu biết của ta về muội, nhất định có thể nói rõ suy nghĩ của muội vớihoàng thượng.”
Hoa Đề Lộ kinh ngạc nhìn Mã Lâm, suy xét ý tứ trong lời nói của nàng.
“Tỷ muốn giúp ta?” Nàngnhìn nét mặt hưng phấn của Mã Lâm, trong lòng có cảm giác quái dị. “Nhưngta cảm thấy làm vậy không tốt lắm, muốn nói gì. . . . .”Nàng nên gặp Hoàng Phủ Phong Vân nói rõ ràng thì tốt hơn.
“Có chỗ nào không được?”Mã Lâm khẩn thiết nắm tay nàng. “Muội gặp hoàngthượng, khẳng định có gì muốn nói cũng nói khôngra. Nhưng qua ta giải thích tâm ý của muội với hoàngthượng, như vậy có thểgiảm bớt bất đồng giữa muội và hoàng thượngnha!”
Hoa Đề Lộ tĩnh tâm suy nghĩ, Mã Lâm nói vậy cũngđúng. Tính cách của nàng vốn nôn nóng, nếu nhấtthời làm nàng không vui, nàng sẽ tức giận hành xử tùy hứng, khẳng định ngaycả một câu cũng không nóirõ. . . . . .
Có lẽ để người thứ ba đếngiải thích thì tương đối ổnthỏa, cũng có thể làm Hoàng Phủ Phong Vân hiểurõ bất an của nàng.
“Tỷ thật sự muốn giúp ta sao?” Hoa Đề Lộ tin tưởngnhìn Mã Lâm.
“Ta tất nhiên sẵn sàng giúp muội.” Mã Lâm tươi cười. “Muội là bằng hữu tốt nhất của ta, ta không giúp muộithì giúp ai đây?”
“Vậy ta nên làm thế nào?”Hoa Đề Lộ hiện tại khôngthể nghĩ được gì, chăm chúnhìn nàng.
Mã Lâm ghé vào tai nàngnói nhỏ.
Đầu tiên, con ngốc nàyphải giúp nàng tạo cơ hộigặp riêng hoàng thượng,như vậy nàng mới có thểthực hiện kế hoạch của mình. Nói không chừng. . . . . Nàng còn có thể thuận thế trừ bỏ mối họa lớn HoaĐề Lộ! Mất đi một đối thủ mạnh, cơ hội thắng của nàng càng cao. . . . .
Trăng bạc núp sau mây đen, khắp nơi đen kịt, chỉ có ánh nến của đèn ***g trên hàng lang uốn khúc.
Hoàng Phủ Phong Vân đúng hẹn tới ngự thưphòng, đợi Hoa Đề Lộ tới.
Nàng nói, nàng muốn nóichuyện riêng với hắn.Nhiều ngày trốn tránhkhông gặp mặt, nàng cuối cùng muốn gặp hắn nói cho rõ sao? Hắn ngồi trong thưphòng, im lặng chờ người trong lòng xuất hiện.
Thế nhưng khi thị vệ tiến vào thông báo, người tớikhông phải là Hoa Đề Lộ, mà là công chúa Khương quốc mới tiến cung khônglâu.
Hoàng Phủ Phong Vân vốnkhông nghĩ sẽ gặp Mã Lâm, nhưng Mã Lâm lại đến nhắn lại lời của Hoa Đề Lộ, nói nhất định phải nói với hắn.
Không làm gì được, hắn đành để Mã Lâm tiến vào ngự thư phòng.
“Hoàng thượng.” Mã Lâm bưng bát canh gà đi tới, vẻ mặt thẹn thùng phúc thân.
Đêm nay nàng trang điểm, còn bôi lên phấn hương bítruyền của Khương quốc,chỉ cần nam nhân vừa tiếp cận nàng, hít vào hươngphấn trên người nàng, sẽ bắt đầu thấy choáng váng.
Đây chính là mục đích của nàng. Chỉ cần để HoàngPhủ Phong Vân hít vàophấn hương mê hoặc nam nhân này, nàng liền quyến rũ hắn thành công!
“Hoa Đề Lộ đâu?” Hoàng Phủ Phong Vân nghiêm nghị hỏi.
“Nàng đưa lời nhắn, muốnnô tì chuyển cho hoàngthượng.” Mã Lâm cố ý tiếngần, khiến khoảng cáchgiữa hai người chỉ còn gang tấc.
Hắn nhíu mày nhìn Mã Lâm. “Muốn nói gì, đángnhẽ nên gặp ta nói cho rõ.”
“Hoa Đề Lộ coi nô tì là bạn tri kỉ, nàng nói rằngnàng nói không nên lời.” Mã Lâm vừa nói vừa đặt canh gà lên bàn.
“Nàng rốt cuộc muốn ngươi nói cái gì?” Hoàng Phủ Phong Vân nhăn mặt,cảm thấy có mùi quái lạ chui vào trong mũi.
“Hoàng thượng. . . . .” Tay nhỏ bé của Mã Lâm đặt lênngực hắn. “Hoa Đề Lộ nói nàng không hề thích hoàngthượng, mong hoàngthượng buông tha nàng.”
Hoàng Phủ Phong Vân nhíu chặt mày, căn bảnkhông ngờ rằng Hoa Đề Lộnhờ nàng nói lời này.
“Khi quân là tội mất đầu. . . . .” Hắn đè thấp giọng, hất bàn tay nhỏ dán trước ngựcmình.
“Hoàng thượng, nô tì làbạn tốt nhất của Hoa Đề Lộ, sao dám lừa gạt hoàngthượng?” Mã Lâm cúi đầu, lời nói nửa thật nửa giả.
Hoàng Phủ Phong Vân đã hít vào phấn hương trênngười nàng, bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng.
“Nàng rốt cuộc muốn gì?”Hắn vì Hoa Đề Lộ trả giánhiều như vậy, không hề có một nữ nhân nào được hắn đối đãi giống nàng, vì sao nàng không hề cảm kích.
“Hoàng thượng, nô tì rấtthích người. . . . .” Mã Lâm tiến lên nắm tay hắn, cố ý ghé vào tai hắn nói, để hắn hít càng nhiều phấn hương.
Hoàng Phủ Phong Vân hít phải phấn hương liền mệtmỏi muốn ngủ, hai mắt díplại.
“Hoàng thượng, đêm nayđể nô tì hầu hạ ngài đượckhông?” Ngón tay Mã Lâm vuốt ve mặt hắn.
“Không. . . . .” Dù sắp mấtđi thần trí, hắn vẫn cự tuyệt đề nghị của nàng.
Mã Lâm nhíu mày, khôngnghĩ rằng hắn ngoan cố như vậy. Thế nhưng cũng khôngsao, chỉ cần làm cảm tìnhgiữa hắn và Hoa Đề Lộ vỡ tan, chuyện khác sau này hãy nói.
Nàng không nhiều lời nữa,tiến lên hôn Hoàng Phủ Phong Vân, cho phấnhương trên môi vào trongmiệng hắn.
Thấy mí mắt hắn càng lúccàng khép chặt, cuối cùng hoàn toàn mất đi ý thứccủa mình, chỉ có thể nghe theo lệnh của nàng, Mã Lâm lộ ra tươi cười đắc ý.
Bước đầu tiên đã thànhcông, kế tiếp chỉ cần thu phục Hoa Đề Lộ, ngày nàng làm hoàng hậu TrungNguyên đã tới gần!
Trời vừa sáng, Hoa Đề Lộvội vàng đến biệt cung củaMã Lâm để hỏi, muốn biết kết quả nói chuyện củanàng và Hoàng Phủ PhongVân.
Khi nàng cùng Hoa Nhi, Đóa Nhi đến biệt cung của Mã Lâm, lại không thấy cónô tì đứng ở bên ngoài,nàng đành phải mang theo hai cung nữ tiến vào.
Đi đến cửa phòng Mã Lâm, Hoa Đề Lộ nhấc tay địnhgõ cửa, cửa phòng lại bịmột người mở ra, Mã Lâm quần áo không chỉnh tề, tóc tai bù xù xuất hiện trướcmặt nàng, trong phòng lại vang lên một tiếng nói quen thuộc ——
“Đáng chết!”
Tim Hoa Đề Lộ đập mạnh,sững sờ đứng ngoài của không có phản ứng.
“Hoa Đề Lộ, Hoa Đề Lộ. . . . .” Giọng Mã Lâm lộ vẻlúng túng, nhưng khóemiệng lại nhếch lên.
Nam tử trong phòng vừanghe thấy tên nàng, lập tứcquay đầu nhìn về phía cửaphòng.
Hoa Đề Lộ và hắn nhìnnhau, trong mắt hai ngườichỉ có đối phương.
Đó là Hoàng Phủ PhongVân. . . . . Nửa người trên của hắn trần trụi, nửa người dưới che chăn mềm, nằm trên giường của Mã Lâm, không cần nhiều lời, nàngcó thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Hoa Đề Lộ cảm thấy tim rất đau, loại đau đớn như bị xé rách này, không thể dùng ngôn ngữ để hìnhdung.
“Ngươi. . . . . .” Nàng cắnmôi nhìn Hoàng Phủ Phong Vân, lại nhìn về phía Mã Lâm. “Ngươi. . . . . .” Giữa hai người bọn họ sao lại có chuyện này?!
“Hoa Đề Lộ, ta không cốý.” Mã Lâm vẻ mặt sầu thảm. “Ta chỉ nhất thời kìm lòng không được, hơn nữa.. . . . Ta là công chúaKhương quốc dâng lên, ta vốn nên hầu hạ hoàng thuợng. . . . . .”
“Công chúa Khương quốc dâng lên?” Hoa Đề Lộ hai tay ôm ngực, cảm thấy hôhấp khó khăn. “Nghĩa là sao? Không phải ngươi đến kinh thành làm khách ư?”
“Không.” Mã Lâm lắc đầu. “Ta vì hòa bình hai nướcmà được hiến cho hoàng thượng. Nói cách khác, ta sẽ hầu hạ hoàng thượngvĩnh viễn, trung trinh không hai lòng.”
Hoa Đề Lộ lảo đảo, không đứng vững được. Vì sao nàng không biết chuyện này?!
A. . . . . Không, không phảinàng không biết chuyện,mà vì nàng không tinchuyện vô căn cứ, bởi vì nàng tin rằng Mã Lâm không có ý nghĩ không an phận với Hoàng Phủ PhongVân.
Nhưng nàng đã lầm rồi,nam nhân nàng yêu khôngphải nam nhân bìnhthường, chỗ nàng ở khôngphải chỗ bình thường —— nơi này là hoàng cung, là địa ngục người người tranhquyền đạt lợi! Sao nàng có thể ngu ngốc tin tưởng vào người khác?
“Lộ Nhi!” Hoàng Phủ Phong Vân khoác quần áolên, muốn giải thích rõ ràng với nàng.
“Các ngươi. . . . .” Hô hấp của Hoa Đề Lộ càng lúccàng dồn dập, giống như khi nàng phát bệnh.
Hoàng Phủ Phong Vân còn chưa kịp đến trước mặtnàng, mắt nàng đã tối sầmrồi ngất đi, may mắn tay Mã Lâm kịp thời đỡ được,không để nàng ngã xuống đất.
Trước khi nàng mất đi chútý thức cuối cùng, bên tai truyền đến tiếng thì thầmđắc ý của Mã Lâm ——
“Ta cảm tạ ngươi, vì đã giúp ta có cơ hội ở riêngvới hoàng thượng. . . . .”