Phượng Thiên thành, gần đây có một trà lâu chuẩn bị khai trương.
Bên trên lâu phòng vừa mới mở ra, đề bốn đại tự kim sắc——
Long phượng trà lâu
Dân trong Phượng Thiên thành mong trà lâu trang hoàng hoa lệ này đã rất lâu, nhưng vẫn không thấy trà lâu khai trương buôn bán, khi mọi người bắt đầu buồn bực, lại thấy tường ngoài trà lâu dán một tấm giấy đỏ ——
Tuyển:
Hai chưởng quỹ, bao ăn bao ở, đãi ngộ đầy đủ.
Một số đầu bếp, bao ăn bao ở, đãi ngộ đầy đủ.
Một số bồi bàn, bao ăn bao ở, đãi ngộ đầy đủ.
Một số đầu bếp nữ, bao ăn bao ở, đãi ngộ đầy đủ.
Nếu đồng ý, vào bên trong phỏng vấn.
Tấm giấy đỏ này dán ra, đầu đường cuối ngõ không người nào không bàn tán chủ tử trà lâu này đầu óc có vấn đề hay không, có quán trà nào chuẩn bị khai trương, còn chưa có đủ nhân viên không?
Tin tức này ở bên trong Phượng Thiên thành xôn xao truyền đi, rất nhiều người một mực chắc chắn, Long Phượng trà lâu nhất định trong vòng nửa năm sẽ đóng cửa, bởi vì có một chủ nhân không biết tính toán tỉ mỉ .
Bất kể như thế nào, Long Phượng trà lâu này vẫn thiếu nhân viên. . . . . .
Ai có hứng thú mau vào bên trong ứng tuyển đi!
Chương 1
Mặt đẹp như phù dung,mày thanh như lá liễu.
Đôi mắt câu hồn như hờn như vui.
Bảo người sao có thể vứt bỏ giấc mộng?
Đêm khuya.
Gió đêm chầm chậm, ánhtrăng trắng bạc vừa lúc bị mây đen che khuất, giấu đihơn nửa ánh quang.
Ban đêm như vậy, thật phù hợp với hành động ——trộm hương.
Một bóng người nhanh nhẹn lướt qua mái hiên,dọc theo giả sơn lưu thủytiến tới mục tiêu.
Đêm nay, hắn là một háihoa tặc.
Nói là hái hoa tặc, nhưnglại thản nhiên bước vào trong sảnh, thấy hai tiểu tỳ, còn làm các nàng vô cùng cung kính chắp tay hành lễ.
“Gia, tiểu thư hôm nay hơimệt, đã sớm về phòng nghỉngơi rồi.” Tiểu tỳ Hoa Nhi đi đến trước mặt nam tử,thành thật báo cáo tìnhtrạng của chủ mình.
“Nàng hôm nay làm gì?” Nam tử thanh âm êm tai lại trầm mạnh, đèn đuốc trongphòng chiếu rọi diện mạo của hắn, đó là một gươngmặt tuấn mỹ cương nghị, mi mày mang theo khí thếphi phàm.
“Tiểu thư cả ngày kiểm trasổ sách.” Tiểu tỳ Đóa Nhivẻ mặt có phần bất đắc dĩ. “Khuyên như thế nào ngàicũng không chịu nghỉ ngơi, đến gần tối mới bỏ sổ sách,bữa tối cũng không dùng mà đã lên giường nghỉ.”
Nam tử nghe xong, sắc mặtngưng trọng.
“Gia, nô tỳ để đồ ăn ở phòng tiểu thư, nếu tiểu thư tỉnh lại, ngài khuyên nàngăn một chút!” Mi gian Hoa Nhi nhíu lại buồn bã.
“Được rồi, các ngươi luixuống nghỉ ngơi đi!” Nam tử vẫy vẫy tay, ý bảo cácnàng lui ra.
Sau khi hai tiểu tỳ rời khỏi, hắn mới đi về bên tráiphòng khách, không baolâu đã tới trước cửa gỗ được điêu khắc tinh mỹ,không hề chần chừ đẩy cửara.
Hắn nhẹ nhàng tiêu sái đi vào, không muốn quấy nhiễu giấc ngủ của bé conkhả ái.
Đi qua bàn, quả nhiên thấythức ăn vẫn còn nguyên.
Ai. . . . . Hắn bất đắc dĩ thở dài.
Đi đến trước giường, hắn nhẹ nhàng vén màn lên.
Cô gái xinh đẹp trong lúcngủ đôi mắt khép lại, đôimôi hồng nhuận nhếch lên, tất cả thể hiện rõ cá tính của nàng —— luôn quậtcường không chịu thua.
Hắn nhớ nàng.
Nam tử cúi đầu hôn nhẹtrán nàng, muốn thưởngthức mùi thơm trên người nàng.
“Ừm?” Nàng tỉnh ngủ, mởto mắt, đôi mắt thườngngày linh hoạt có thần, lúcnày lại mang theo vài phần mỏi mệt.
“Nghe nói nàng chưa ăn tốiđã ngủ?” Nam tử nhìnkhuôn mặt mềm mại của nàng, quan tâm hỏi.
“Mệt.” Nàng thản nhiên nói một câu, tiếp theo liền vòng tay qua cổ hắn. “Muội chỉ muốn ngủ mộtgiấc thôi!”
“Chuyện gì làm nàng mệt như vậy?” Thật không quenvới vẻ mệt mỏi như đóahoa héo rũ, điều này khác với vẻ tràn ngập sức sống thường ngày của nàng, hắnkhông nhịn được hỏi.
Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng nhíu mày.
“Hoàng Phủ Phong Vân, sao huynh lại chạy vào trong phòng muội?” Hoa Đề Lộ như ở trong mộng vừa tỉnh, thấy rõ diện mạo nam tử trước mắt, tức giậnhỏi.
Nàng còn tưởng rằng mìnhđang nằm mơ, mệt nên mặckệ hắn xuất hiện trong giấcmộng, để bản thân hưởng thụ cử chỉ dịu dàng của hắn. Không nghĩ rằng, hắnlại thật sự xuất hiện trướcmặt nàng.
“Ta nhớ nàng.” Hoàng PhủPhong Vân cúi đầu, hôn môi nàng.
Hắn nhớ giọng nói củanàng, nhớ đôi môi nàng, nhớ hương vị của nàng. . . . . Chỉ cần là của Hoa Đề Lộnàng, Hoàng Phủ PhongVân đều vô cùng khaokhát.
Hơi thở của hắn rất nhanh liền xông vào mũi nàng, đó là một loại chỉ thuộc vềhắn, hương vị ma mị không cách nào hình dung, nếu là những nữ nhân khác, đãsớm chìm trong ôm ấp của hắn, ngã vào thế giới củahắn.
Nhưng nàng biết, không thểquá mức chìm đắm trong sự dịu dàng của hắn, bởi vì nàng sẽ. . . . không thể tự kiềm chế.
Thế nhưng giờ phút này, bị hắn hôn, nàng tựa như con mồi của hắn, không có cách nào chạy trốn, chỉ có thể rúc vào trong lòng hắn,mặc hắn nhấm nháp ngọt ngào của nàng.
Nụ hôn của hắn mang theo thâm tình, cũng mang theo bá đạo, đầu lưỡi nóng bỏng cạy mở môi nàng, lọt vàotrong miệng, lật chuyểnquấy rầy lưỡi thơm tho.
Khí lực của nàng từng chút từng chút bị rút đi, giốngnhư búp bê ở trong lòng hắn, không giãy dụa, khôngồn ào, im lặng dựa vào ngực hắn.
Giờ phút này Hoàng PhủPhong Vân vô cùng muốnnàng.
“Lộ Nhi.” Khi hai người ở cùng nhau, hắn mới có thểgọi nhũ danh. “Ta muốn nàng. . . . .”
Cho dù Hoa Đề Lộ là nữnhân bá đạo điêu ngoa,nhưng nghe được lời này của nam nhân, nàng sẽ vẫn cảm thấy thẹn thùng.
“Đừng. . . . .” Nàng chu cáimiệng nhỏ nhắn, muốn cự tuyệt nam nhân này, nhưng bàn tay to của hắn đã linh hoạt dao động trên ngườinàng.
Quỷ đáng ghét! Hoa Đề Lộở trong lòng thầm mắng một tiếng, muốn đẩy HoàngPhủ Phong Vân ra, lại bị hắn dễ dàng đè xuống dưới.
“Nàng nếu không thích ta như vậy thì ngoan ngoãnđứng dậy ăn bữa tối.” Hoàng Phủ Phong Vân dừng động tác, nhìn bộdáng hờn dỗi của nàng.
Bày ra khuôn mặt nhỏ nhắnxem hoài không chán, hạihắn hàng đêm nhớ thương, hận không thể ôm chặtnàng mà thương yêu.
Nhưng mà nàng. . . . . Ai,cho dù trải qua vài năm,nàng vẫn kiêu ngạo, quật cường như vậy, ngược lạiđây cũng là nguyên nhân khiến hắn không dứt bỏđược nàng.
“Ăn không vô.” Hoa Đề Lộchán ghét nhíu mày, “Hoa Nhi cùng Đóa Nhi lại cáotrạng với huynh, đúng hay không?”
Hai tiểu tỳ này càng lúc càng kỳ quái, luôn đâmthọc sau lưng nàng, một ngày nào đó nàng muốn đẩy hai nàng trở lại cung,đỡ phải ngày nào cũng lảinhải bên tai nàng!
“Bọn họ quan tâm tới nàng.” Hoàng Phủ Phong Vân vừa nói vừa ôm nàngxuống giường, đi đến trước bàn.
“Hừ!” Hoa Đề Lộ hừ lạnhmột tiếng. “Muội chỉ biếtlúc trước các nàng cố ý theo muội xuất cung, khẳngđịnh là do huynh thu mua các nàng.”
“Cho dù thị vệ võ công caocường nhất đều đi theo nàng, ta cũng không yên tâm để nàng ở bên ngoài một mình xông loạn.”Hoàng Phủ Phong Vân bày chén đũa lên cho nàng, lại tự mình gắp thức ăn vào bát.
Hoa Đề Lộ bất đắc dĩ nâng bát, ngừng lại một chút, rồi đưa tới trước mặt hắn.
“Huynh đút cho muội.”Nàng cáu kỉnh giống như con nít. “Nếu không muội không ăn.”
Đường đường là hoàng đế lại bị nàng vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng hắnkhông hề tức giận, ngược lại làm theo, chăm sóc đút cơm cho nàng, mà Hoa ĐềLộ cũng thu lại móng vuốt chua ngoa đanh đá thườngngày, ngoan ngoãn ăn cơm.
Cho dù nàng đưa ra yêu cầu không hợp lí đến cỡ nào, Hoàng Phủ Phong Vânđều sẽ hết lòng thực hiện.
Mỗi một khắc ở chung với nàng, đối với hắn mà nóiđều là thời gian không dễcó, chỉ cần có thể ở cùngnàng, muốn hắn trả giá lớnđến mức nào hắn cũng nguyện ý. . . . .
Ai bảo hắn yêu nàng đến thế.
Chén cơm còn lại một nửa,Hoa Đề Lộ lắc đầu không ăn nữa.
Hoàng Phủ Phong Vân thuận theo, không ép nàngăn hết. Hắn buông bát đũa,rót một ly trà cho nàng, đểnàng uống cho xuôi cơm.
Lát sau, hắn đứng lên, ôm nàng về giường hỏi: “Nànghôm nay có ngoan ngoãnuống thuốc hay không?”
“Cho nên muội mới nói,muội ghét Hoa Nhi và Đóa Nhi!” Hoa Đề Lộ giận dữlườm hắn. “Lát nữa huynh rời khỏi phòng muội, thuậntiện mang hai nàng vềcung, muội không muốnnhìn thấy các nàng!”
Trước lời nói bốc đồng của nàng, Hoàng Phủ Phong Vân cười khẽ. Lộ Nhi củahắn mất hứng như vậy, xem ra Hoa Nhi cùng ĐóaNhi quả thật đã nhìn chằm chằm nàng uống thuốc.
“Để họ chăm sóc nàng, ta mới an tâm.” Hắn cởi giàythêu cho Hoa Đề Lộ, sau đó cũng xoay mình lên giường.
“Muội không cần người khác chăm sóc.” Nàng mấthứng bĩu môi. “Muội có thể tự chăm sóc mình.”
“Cho dù có ai chăm sócnàng, chỉ cần ta không ở bên cạnh nàng, ta sẽ vẫn lo lắng.” Hoàng Phủ Phong Vân hôn nhẹ mặt nàng, bắt đầu kéo vạt áo của nàng.
Hoa Đề Lộ nắm lấy bàn tay không an phận của hắn,liếc xéo hắn một cái, “Muội không cần huynh phải lo lắng.” Nàng hừlạnh, lại nói: “Hơn nữa, bênngười hoàng thượng có ba ngàn mỹ nữ, lo lắng cho ta chỉ làm lãng phí thời gian của huynh, không nên vắngvẻ hậu cung của huynh!”
Hoàng Phủ Phong Vân thởdài bất đắc dĩ, “Lộ Nhi,nàng biết rõ ta không hề đểý tới bất kỳ nữ tử nào trong hậu cung.”
“Nhưng sự thực là huynh nuôi phi tần trong hậu cung.” Nàng lạnh lùng nói,xoay lưng về phía hắn.
Không biết tại sao, chỉ cần nghĩ đến việc hắn ở trongcung liếc mắt đưa tình vớinữ nhân khác, bụng nàng lại giống như có nước chua dấy lên.
Nhưng. . . . . Nàng rõ ràng đã tự nhủ mình không cần để tâm, cũng dứt khoátkiên quyết rời khỏi hoàng cung, tránh phải suy nghĩ,trông ngóng, cứ mặc kệ hắnphong lưu.
Nhưng vì sao rời đi đã nhiều năm, nàng vẫn sợ hãi hắn dây dưa với hậu cunggiai lệ? Lại sợ hãi một năm nào đó, một ngày nào đó,hậu vị bên người hắn sẽ bị một nữ tử khác chiếm giữ,không chỉ được dân chúng thiên hạ chúc phúc, cũnggiành được sủng ái cả đờitừ hắn.
Nàng rất sợ! Cho nên lựachọn rời khỏi hoàng cung, nhưng lòng của nàng lạikhông thể ly khai hắn, luôn luôn, luôn luôn muốn đặthắn ở vị trí quan trọngnhất.
Thế nhưng, bí mật nàynàng chưa từng nói ra ngoài miệng.
“Lộ Nhi.” Hoàng Phủ Phong Vân vô cùng thân mật gọi nàng, “Nàng cóbiết ta vẫn luôn chờ nàng.”
Bàn tay to vòng qua eo nàng, tình ý ấm áp theo đótruyền vào lòng nàng, làm cho cả người nàng của ấmáp theo.
Hoa Đề Lộ lật người, chân vắt ngang hông hắn, từ trên cao nhìn xuống.
“Nói thật đi, huynh tối nay tìm muội, có phải lại muốnthân thể muội rồi không?”Nàng nhíu mày, hai tay đặt trên ngực hắn hỏi.
“Ta thừa nhận thân thể ta cần nàng tới an ủi.” Hoàng Phủ Phong Vân thành thậttrả lời, bàn tay to cũng theođó cởi thắt lưng của nàng.
“Huynh có biết, muội cóthể một cước đá huynh xuống. . . . . .” Hoa Đề Lộnheo mắt, khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa.
“Trên đời này cũng chỉ có nàng dám đối xử với ta nhưvậy.” Hắn không hề tức giận, ngược lại sủng nịnhnhìn nàng.
“Mất hứng muội liền cắnhuynh nha!” Nàng kiêungạo hất hàm.
“Ta chẳng những muốn cắnnàng, ta còn muốn nuốt vào bụng.” Hắn vươn tay cởi quần áo nàng, làm lộ ra bờ vai tuyết trắng, “Ta đói bụng mấy ngày, chỉ sợ phải ăn mấy lần mới no. . . . .”
Hoa Đề Lộ chu cái miệngnhỏ nhắn, cảm thấy từng câu nói của hắn đều tràn đầy khiêu khích, nàng muốn mở miệng phản bác,lại bị hắn thô lỗ kéo, cả người lại ngã vào tronglòng hắn, môi anh đào cũng nhanh chóng bị hắn chiếmlấy, không có cơ hội phản bác.
Miệng rồng đã mở, dù nànglà hổ già hay là mèo hoang, vẫn có thể một ngụm nuốtvào bụng mà!
“Ưm. . . . .”
Hoa Đề Lộ mồ hôi nhễnhại, lúc này đang bắt ngang chân trên người Hoàng Phủ Phong Vân.
Nàng trần như nhộng, haichân bám lấy thân thể hắn,khoái cảm tê dại khôngngừng chạy dọc sống lưng, cho dù mới vừa rồi nàng đã đạt đến cao điểm. . . . . .
Vật thô sưng to lớn củanam nhân cọ xát hoa tâmướt sũng của nàng, không ngừng khiêu khích đóa hoavừa nở rộ.
“Vân. . . . . .” Nàng gọi khẽ, trong mắt tràn ngập lửatình, hi vọng hắn có thể dịu dàng một chút.
“Làm sao vậy?” Hoàng Phủ Phong Vân thấy nàngnhõng nhẽo, bộ dáng xinh đẹp hồng hào làm hắnmuốn một ngụm nuốt sạch.
“Đừng dày vò muội mà!” Nàng hờn dỗi nói, “Huynhbiết rõ làm như vậy muội sẽkhông thoải mái. . . . . .”
Lửa nóng vĩ đại không ngừng khiêu khích ở hoa tâm, lối giữa trống rỗngkhiến cho nàng toàn thân cao thấp như bị kiến cắn, khó nén nỗi thống khổ.
“Vậy nàng muốn ta thế nào?” Hai tay Hoàng Phủ Phong Vân đỡ eo nhỏ củanàng, cười khẽ hỏi.
“Huynh biết rõ còn cố hỏi!” Nàng hờn dỗi mởmiệng, nhẹ nhàng di chuyển mông trắng.
“Nàng không nói, sao ta biết nàng muốn cái gì?”Hắn cố ý trêu đùa nàng.
Mỗi lần hoan ái cùng nàng, phản ứng của nàng luônluôn thành thực như vậy, giống như tính cách thẳngthắn của nàng.
“Muội muốn huynh giúp muội.” Hoa Đề Lộ thở hồng hộc, cong cái miệngnhỏ. Nam nhân này thật làxấu! Lần nào yêu cũngkhiến nàng toàn thân ngứa ngáy khó chịu. . . . . .
“Nàng muốn ta giúp nàng thế nào?” Nhìn biểu cảmvừa thẹn vừa giận của nàng, hắn dường như muốnđem nàng nhập vào trong tâm can.
“Hoàng Phủ Phong Vân!” Hoa Đề Lộ hung hănglườm hắn, hỏa diễm đè néntrong cơ thể cũng sắp thiêu hủy lý trí của nàng rồi.
Thấy hắn chậm chạp khôngchịu thỏa mãn khát vọng của nàng, hai tay nàng đặttrước ngực hắn, hoa tâm nhắm ngay thép nóng củahắn, chủ động tiến một bước ——
Thép nóng nhập vào hoa tâm, nàng thỏa mãn hừ nhẹmột tiếng, thân thể hai người dán sát, gần nhưkhông có khe hở gì.
“Lộ Nhi, nàng nôn nóngvậy sao?” Hắn cười nhẹ một tiếng, cái mông hơi di chuyển.
“Huynh. . . . . .” Hoa Đề Lộưỡn người, không nghĩ rằng hắn chỉ động nhẹ một chút, cảm giác tê dại liền chạydọc bốn phía, khiến cho cả người nàng mềm nhũn.
Hoàng Phủ Phong Vân đỡeo nàng, dùng sức ưỡn lên trên, kết hợp với hành lang mềm mại của nàng.
Thấy nàng khát khao hắn,cần hắn, hắn rốt cuộc không kìm ném được, thép nóng không ngừng rút ra đâm vào ở lối hoa của nàng.
Thì ra, nàng lại khát vọnghắn như thế. . . . . . Vậy tại sao không chịu trở về bên hắn?
Hắn bất đắc dĩ thở dàitrong lòng, nhưng hiện giờ quan trọng nhất là cho nàng“ăn no”.
Vì thế, hắn trở mình một cái, đè Hoa Đề Lộ xuốngdưới, không nói hai lời liền nâng chân của nàng lên,hoa tâm ướt sũng đập vào mắt hắn.
“Ừm. . . . .” Hoa Đề Lộcảm nhận được thép tôi nam tính từng tấc vùi vào trong cơ thể mình.
“Lộ Nhi. . . . .” Hoàng Phủ Phong Vân nhìn khuôn mặtnhỏ nhắn của nàng, cảm thấy dù nhìn bao lâu cũngkhông chán.
“Vân. . . . .” Nàng cũng vô cùng thân thiết gọi tên hắnkhi hai người ở cùng nhau. “Muội muốn huynh. . . . .”
Thì ra khát vọng của nàngđối với hắn, cũng không kém hắn đối với nàng.
“Ta sẽ cho nàng.” Hoàng Phủ Phong Vân bắt đầu lay động phần eo, dùng sứcđâm hướng hoa tâm mềmmại của nàng, một lần lạimột lần rút ra đâm vào.
“A, a. . . . .” Thân thể của nàng bị kích thích, khôngngừng cong lên nghênh đón hắn.
Dưới công kích mãnh liệtcủa hắn, phòng tuyến thân thể cùng tâm lý của nànggần như sụp đổ, bên tronglối hoa cảm giác vừa mỏi mệt vừa ngứa vừa tê dạikhiến cho nàng khó có thể chống đỡ.
Rất nhanh, sự vui thíchquen thuộc đã lan đến eo nàng, nàng cắn chặt môi dưới, muốn ngăn bản thânphát ra tiếng rên ngượngngùng.
Nhưng theo động tác củahắn, thân thể của nàng ngày càng căng cứng, cànglúc càng hưng phấn, mật huyệt ẩm ướt chảy ra thậtnhiều dịch hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng càng lúccàng hồng diễm.
Lúc này, Hoàng Phủ PhongVân đột nhiên dùng sức tách đùi nàng ra, càng xâmnhập sâu vào cơ thể nàng, rốt cuộc khiến nàng phát ra rên rỉ mê người.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắnxinh đẹp của nàng không ngừng đong đưa, hắn càngra sức va chạm hoa tâm mảnh mai.
Dưới tiến công liên tụckhông ngừng của hắn, nàng rốt cuộc đạt tới cao tràothỏa mãn, nhưng hắn vẫn như cũ ở trong cơ thể nànglao tới, khiến cho nàng không chịu đựng nổi.
“Không, không được nữa. . . . . . van huynh. . . . . A. . .. . Ta không đuợc!” Tay nàng bắt lấy lưng hắn, thởhổn hển cầu xin.
Nhìn nàng nhắm chặt haimắt, cả người run rẩy, hắnra sức đem côn thịt tiến vàochỗ sâu nhất trong cơ thể nàng.
“A ——“ Nàng kêu thất thanh, cảm giác cả ngườimình giống như bị hắn chọc thủng.
Hồi lâu, hắn rốt cuộc gầm nhẹ, côn thịt lại một lần sápnhập vào thân thể nàng thậtsâu, khiến cho nàng hấpthụ không thông lửa nóng của hắn.
Chất lỏng nam tính phunvào trong lối hoa, hai ngườirun rẩy, ôm chặt lấy nhau.
Sau màn hưởng tiệc thamlam, Hoàng Phủ Phong Vân nhẹ nhàng đặt nàng trêngiường, nhìn bộ dáng mệtchết của nàng, đau lòng mang một cái khăn sạchtới, lau mồ hôi trên mặt nàng, sau đó lau đi ẩm ướtgiữa đùi nàng.
“Lộ Nhi, khi nào nàng mớibằng lòng theo ta hồicung?” Hắn nhẹ hôn trán nàng, thì thào hỏi.
Hoa Đề Lộ mắt nhắm chặt, không đáp.
Hắn ôm nàng vào lòng, ký ức lại lần nữa hiện về. . . . .