Gió thu đìu hiu, lá vàng bay lả tả rơi vào trong sân bên trong hàng rào, một người đàn ông có sắc mặt gầy gò khô héo đang cầm chổi, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
"Phạm đại nương có ở nhà không?"
Đột nhiên, có một ông cụ chắp tay sau lưng từ ngoài cửa đi vào, trông thấy người đàn ông kia lập tức nhoẻn miệng cười: "A, tú tài lão gia đang quét sân à, lão hủ quấy rầy rồi."
Người đàn ông kia nhìn thấy ông cụ, mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên đứng thẳng lên, chất phác đáp lời: "Nhị đại gia, sao ngài lại tới đây."
"Ha ha, ngươi không biết ta đến vì chuyện gì sao, không nói với ngươi, mẹ ngươi đâu?"
"Mẹ ta đi ra bờ sông giặt quần áo, lập tức sẽ về thôi."
Ông cụ kia cũng không khách sáo, tự động đi vào trong nhà, bưng một ấm trà đi ra, ngồi xuống ụ đá trong sân viện.
Không bao lâu sau, một bà cụ già bưng chậu gỗ đi vào, trông thấy ông già kia, mày nhăn lại nhưng cũng không nói chuyện mà chỉ đặt chậu gỗ xuống đất, nhặt quần áo phơi lên.
"Đại muội tử của ta, ngươi đừng đối xử với mọi người như thế chứ, một người sống sờ sờ như ta ngồi ở chỗ này đã nửa ngày trời, ngươi cũng không nói một câu được sao?"
"Ai u, mắt của ta càng ngày càng mờ, thì ra là Nhị đại gia, ta còn tưởng rằng là đó là đống củi khô để ở đó từ tối hôm qua nên không nhận ra ngài, thật sự là lỗi của ta, ngài tuyệt đối đừng giận ta nha."
Lúc này bà cụ mới phát hiện ra có một người, mặt lộ ra vẻ tràn đầy kinh ngạc, vội vàng nói: "Làm sao ngài lại uống trà nguội thế, Phạm Vũ, không mau đi đun một ấm nước nóng cho Nhị đại gia của ngươi đi."
"Cũng không cần, hôm nay ta đến đây cũng không phải vì uống món trà thô này của ngươi, chúng ta nói việc chính đi, vài ngày trước đó đã nói, hôn sự giữa nữ nhi của ta và con trai của ngươi, ta đã tới Đông Pha tìm Hạt Bán Tiên xem ngày giờ, đầu tháng sau rất thích hợp cho việc kết hôn, cho nên giờ tranh thủ thời gian tới bàn chuyện với ngươi đây."
"A, là việc này à, ôi trí nhớ của ta, đúng rồi Phạm Vũ, lần trước con nói với mẹ cái gì rồi."
Mặt mũi Phạm Vũ lập tức đỏ bừng, sau khi ấp úng nửa ngày, mới nói: "Mẹ, con không cưới người bị thọt."
Mới nói xong lời này, ông cụ kia lập tức tỏ ra không vui, bỗng nhiên để ấm trà xuống, miệng phun nước bọt: "Tên Phạm đần ngươi, con gái của ta làm sao? Nếu không phải trông thấy ngươi là một tú tài, ngươi cho rằng ta muốn làm thế sao, ta cũng không nói nhảm nữa, ngươi trả bạc nợ cho ta, ta cũng không dám trèo cao với tới gia đình cao quý của ngươi nữa."
"Ta, ta..."
"Ngươi cái gì mà ngươi, trả tiền đi... Vừa chẵn ba lượng Tuyết Hoa Ngân mà vài ngày trước đó ngươi mượn để đi tới phủ An Khánh thi, ta cũng đã mang giấy vay nợ đến, cũng không cần ngươi trả lãi, trả đủ vốn là được."
Lông mày của bà cụ kia nhíu lại, cướp lấy cái chổi lập tức đánh Phạm Vũ: "Tên khốn ngươi, làm sao lại dám nói như thế với Nhị đại gia của ngươi, không cưới thì không cưới, nói con gái người ta là người thọt làm cái gì? Nàng bị thọt thì liên quan gì tới ngươi, ai bảo ngươi lắm miệng, còn không xin lỗi Nhị đại gia đi."
"Được rồi, hai mẹ con ngươi đừng diễn kịch với ta nữa, có phải là cho rằng ta già nên hồ đồ rồi chăng?"
Ông cụ kia dùng sức khoát tay, lại chỉ vào Phạm Vũ mắng: "Người như ngươi mà cũng đòi thi cử nhân, đã thi bảy tám lần đều không trúng, ngươi đều đã sắp bốn mươi rồi, nếu như ngươi có thể trúng cử, ta vặt đầu xuống cho ngươi làm ghế ngồi."
Bà cụ không vui, cầm cây chổi chỉ một cái: "Nhị Mao Tử, ông nói lời này không đúng rồi, làm sao Phạm Vũ nhà ta lại không thể trúng cử? Bảy tám lần không trúng thì làm sao, có người còn đi thi vài chục lần, sáu bảy mươi tuổi mới trúng cử kia kìa."
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một tràng tiếng 'Đùng đùng', nghe giống như là ai đó đang gióng trống đánh chiêng, có mấy nha dịch mặc quần áo theo hoa hồng bước nhanh đi rới, trong tay bưng một hoàng bảng, hỏi: "Ai là Phạm Vũ?"
Mấy người đều sững sờ, rất lâu sau cũng không có ai trả lời.
Mấy tên nha dịch buồn bực, nhìn trái ngó phải, lại hô một lần nữa: "Nơi này có phải là nhà của Phạm Vũ, Phạm lão gia không?"
Bà cụ đã sống mấy chục năm, nhưng lần đầu gặp được tình cảnh này, lại thêm có láng giềng ở bên ngoài đang thò đầu ra xem náo nhiệt, trong lúc nhất thời lời nói có chút không lưu loát: "Đúng, đúng, nơi này là nhà của Phạm Vũ, các ngài là?"
"Đúng rồi."
Nha dịch biến sắc, lập tức nở nụ cười, ngẩng đầu ưỡn ngực cao giọng hô lên: "Chúc mừng Phạm Vũ Phạm lão gia, lần này thi Hương, tên được xếp trong danh sách ba mươi hai người."
Khung cảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, từng người đều trợn mắt há hốc miệng, cảm giác giống như đang ở trong giấc mơ, không thể tin được vào lỗ tai của mình.
Trong thâm sơn cùng cốc,
Nhà nát hẻm nhỏ cũng có thể xuất hiện cử nhân?
Bà cụ lui lại mấy bước, sau đó lại nhanh bước tiến lên, tóm lấy quần áo của nha dịch kia hỏi: "Con ta trúng cử?"
"Trúng, trúng, chúc mừng lão phu nhân, Phạm Vũ Phạm lão gia đã trúng cử."
Tay bà cụ run rẩy, hai mắt rưng rưng, quay người nói với Phạm Vũ: "Con nghe thấy rồi chứ?"
Mặt của Phạm Vũ khi thì trắng bệch, khi thì đỏ lên, lẩm bẩm trong miệng: "Ta trúng cử, ta đậu Cử nhân rồi, ta đậu Cử nhân rồi."
Sau đó đi lên vài bước, nhưng đột nhiên cảm thấy đầu choáng mắt hoa, ngã xuống mặt đất hôn mê đi.
...
Sau khi Phạm Vũ tỉnh lại, đập vào mắt chính là một gương mặt tiều tụy, miệng không tự kìm hãm được hô lên: "Mẹ."
"A, tỉnh lại rồi, con hù mẹ sợ chết rồi."
Bà cụ lau nước mắt, vừa kích động nhưng cũng nghĩ mà sợ, nắm lấy tay Phạm Vũ không buông, vẫn lo lắng cho thân thể của hắn hỏi: "Con đã khỏe hẳn chưa, có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?"
Phạm Vũ ngơ ngác, giương mắt nhìn xung quanh, trong gian phòng nhỏ có đầy ắp người, ngoài phòng còn có người đang tò mò thò đầu vào nhìn.
"Đây, đây là đâu?"
"Đấy con xem, mẹ lại quên khuấy mất việc này, hàng xóm láng giềng nghe nói con đã trúng cử, đều tới chúc mừng con."
Phạm Vũ ngơ ngẩn: "Trúng cử?"
Ta đã xuyên việt rồi à?
Tiếp đó, có một trận đau đớn kịch liệt từ trong đầu truyền đến, hai mắt xuất hiện từng cơn ảo giác, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Khi thì nhà cao tầng, có máy bay bay cao; khi thì cảnh sắc cổ kính, cơm rau dưa muối, hai loại ký ức hỗn hợp lại với nhau, sinh ra sự tương phản cực kỳ to lớn, làm cho người cảm thấy buồn nôn.
Rất tự nhiên, chỉ trong chớp mắt hắn lại hôn mê bất tỉnh.
Nửa năm sau.
Cuối cùng thì Phạm Vũ cũng từ bên trong ngơ ngơ ngác ngác tìm về bản thân, tiếp nhận sự thật mình đã xuyên việt, mà thân phận này lại còn trúng cử, dẫn tới sinh hoạt của hắn càng có nhiều biến hóa hơn.
Từ nay hắn và những người thân thuộc không cần phải tránh trưng binh nữa, cũng không cần nộp thuế ruộng, còn được phân phát ba trăm mẫu ruộng tốt ở trong huyện, cùng một trăm lượng bạc, Huyện thái gia nghe tin hắn bởi vì trúng cử mà trở nên ngu ngốc, còn đặc biệt tới thăm viếng, lại cho thêm năm mươi lượng.
Cuộc sống đã dần trở nên tốt hơn.
Căn nhà cũ ở dưới sự giúp đỡ của láng giềng đã được sửa lại, cánh cửa đã cao hơn không ít, dùng loại gỗ tốt nhất, ngay cả đồ dùng trong nhà cũng là gỗ trinh nam nguyên bộ, cũng có không ít đồ sơn mài và đồ sứ.
Căn phòng rách nát trước đó đã được trang trí trở nên không tầm thường, để cho miệng bà cụ cười chưa từng khép lại, nhìn tới chỗ nào cũng cảm thấy hài lòng.
Nhưng ở trên mặt tâm lý, hắn vẫn chưa thể dung nhập được.
Mặc dù hắn vẫn nhớ kỹ kiếp trước, nhưng lại giống như là nhìn hoa ở trong sương mù, mơ hồ không rõ, càng nhiều hơn nữa chính là chuyện cũ ở trong kiếp này, từng màn một hiện lên.
Thôi thì coi như đó là một giấc chiêm bao đi.
Đêm hôm nay, Phạm Vũ nằm trên giường, nhắm mắt nhập định, trong đầu hiện lên một thiên kinh văn tên là 'Hoàng Đình', từ lúc hắn tỉnh lại thì thiên kinh văn này đã tồn tại ở trong đầu, khắc rất sâu, lúc này hắn không nhịn được bắt đầu âm thầm đọc.
Ban đầu cũng không thấy gì kỳ lạ, nhưng quan thời gian lâu dài, lại cảm giác rất thần dị, mặc dù không có biến hóa gì khác, nhưng tinh thần của hắn lại càng thêm sung mãn, thân thể cũng càng ngày càng cường tráng hơn, ngay cả mái tóc khô héo lưa thưa lúc trước, cũng đã dần dần biến thành màu đen, làn da càng thêm nhẵn nhụi sáng bóng.
Chuyện khó tin nhất chính là, không có cách nào đọc loại kinh văn này ra miệng, càng không có cách nào viết ra giấy, một khi đặt bút viết ra sẽ lập tức biến thành một vệt đen nhánh, không thành chữ.
Cứ như thế, sau khi đã thử rất nhiều lần, cuối cùng hắn cũng không xoắn xuýt nữa, chỉ coi nó là một loại hành động tiêu khiển, vào lúc nửa đêm không người, yên lặng tụng niệm.