Hai ngày sau, Quân Sử Nhạc Thiên Ba suất lĩnh một đám cung chủ trở về, những cung chủ khác dẫn người của mình trở về các nơi, cung chủ Niếp Trường Không của Tiên Hành cung và cung chủ Trình Ngạo Phương của Mộc Hành cung lưu lại, nguyên nhân dĩ nhiên là điện chủ thủ hạ của hai người đánh nhau.
Bên trong cung vàng điện ngọc của Ngọc Đô Phong, sau khi nghe xong Lan Hầu bẩm báo với Quân Sử, Trình Ngạo Phương thật sự không biết nói gì, tên nhãi Miêu Nghị kia lại đánh chết một điện chủ của Tiên Hành cung?
Khuôn mặt Niếp Trường Không tối đen, thủ hạ của hắn lại bị đánh chết ở Đô thành!
Sau khi xem qua lời khai của đông đảo điện chủ, Nhạc Thiên Ba hừ lạnh một tiếng, vứt miếng ngọc điệp trên tay ra ngoài:
- Xem thủ hạ của các ngươi đã làm gì!
Sau khi Trình Ngạo Phương xem qua lời chứng, trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, thì ra là người ta khiêu khích trước, kết quả bị thủ hạ của mình đánh chết, vậy thì không thể trách chúng ta.
Niếp Trường Không xem qua lời chứng, mắt lạnh nhìn về hướng Lan Hầu:
- Lan Hầu, ngươi không cảm thấy lời khai này có vấn đề sao? Vì sao chỉ có lời khai của những người đứng xem, nhưng không thấy bất cứ lời khai nào của người tham gia ẩu đả?
Quân Sử Nhạc Thiên Ba chỉ hỏi thị phi đúng sai, đúng là không chú ý đến vấn đề Niếp Trường Không vừa nói. Trình Ngạo Phương nhìn thấy lời khai có lợi cho phía mình dĩ nhiên sẽ không chất vấn lời khai có vấn đề, cho nên cũng không nghi ngờ sơ hở trong đó.
Nhưng Niếp Trường Không thì khác, bất kể người phía dưới làm đúng hay sai, hắn làm cung chủ Tiên Hành cung, gặp phải chuyện như vậy há có thể không ra mặt cho thủ hạ của mình, huống chi là điện chủ thủ hạ của hắn cũng bị người ta đánh chết rồi, dĩ nhiên muốn nghĩ hết biện pháp đòi lại công đạo, duy trì mặt mũi của mình.
Lúc này nghe hắn nói như vậy, đừng nói là Nhạc Thiên Ba, ngay cả Trình Ngạo Phương cũng đã nhận ra vấn đề trong lời khai, hai người nhất tề nhìn về phía Lan Hầu.
Lan Hầu không thay đổi nét mặt, lạnh nhạt nói:
- Có những lời khai này là đủ rồi, về phần những người tham gia ẩu đả đánh nhau, bổn Đô Đốc không thẩm vấn bất cứ ai.
Niếp Trường Không nhất thời cười lạnh:
- Lan Đô Đốc được xưng là chấp pháp nghiêm minh, nhưng ngay cả người trong cuộc ẩu đả cũng không thèm tra hỏi, chỉ nghiêng về lời khai một phía gây thị phi, đẩy Tiên Hành cung ta vào danh xấu bất nghĩa, bản thân ta muốn hỏi đây là đạo lý gì, chẳng lẽ Lan Đại Đô Đốc cố ý thiên vị bên phía Mộc Hành cung? Tiên Hành cung ta hình như cũng không có lỗi với ngươi, vì sao bất công như thế!
Lan Hầu lãnh đạm trả lời:
- Niếp Trường Không, chẳng lẽ ngươi hoài nghi những lời khai này cũng là ta giả tạo hay sao?
- Không dám!
Niếp Trường Không trầm giọng nói:
- Lời khai có lẽ không giả, nhưng trong đó nhất định sẽ có những ẩn tình khác, vì sao thủ hạ của ta ngay cả cơ hội biện bạch cũng không có?
Quay đầu lại, hắn chắp tay nói với Nhạc Thiên Ba:
- Quân Sử, Lan Đô Đốc xử án như thế, thuộc hạ không phục!
Nhạc Thiên Ba còn chưa mở miệng, Lan Hầu đã nói:
- Lần này Quân Sử là người rõ ràng nhất, nếu ngươi không phục, hãy nghe Quân Sử giáo huấn đi.
Nhạc Thiên Ba không biết nói gì. Ta vừa trở về có thể rõ ràng cái gì? Lan Hầu này giở trò quỷ gì vậy?
Nhưng Niếp Trường Không đã chắp tay xin chỉ thị:
- Lan Đại Đô Đốc đã nói như vậy, vậy thuộc hạ cả gan xin Quân Sử giáo huấn. Cho dù thuộc hạ sai lầm, cũng muốn sai rõ ràng!
Trong đầu Nhạc Thiên Ba trống rỗng, hoàn toàn không sờ được một điểm đầu mối, giáo huấn cái quỷ gì, nói lung tung nhất định sẽ gây ra chê cười, nhưng cũng không thể để cho người phía dưới cho là mình ngu ngốc! Nhưng hắn có thể bò lên vị trí này dĩ nhiên cũng không đơn giản, dễ dàng ứng phó nói:
- Lan Hầu. Không có người ngoài, không cần quanh co lòng vòng.
Cầu lại được đá về cho Lan Hầu.
- Vâng!
Lan Hầu chắp tay trả lời, nhìn về phía Niếp Trường Không nói:
- Chỉ vì bốn chữ ‘chấp pháp nghiêm minh’!
- Không minh bạch như thế cũng gọi là chấp pháp nghiêm minh?
Niếp Trường Không hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thứ cho bổn cung ngu muội, kính xin Lan Đại Đô Đốc chỉ giáo!
Lan Hầu nói:
- Bổn Đô Đốc vẫn giữ câu nói kia, có lời khai của những người đứng xem là đủ rồi, những người khác không cần phải thẩm vấn nữa! Có những lời khai này đã đủ cho hai bên ẩu đả đánh nhau phải chịu chút trừng phạt! Nếu thật sự tích cực ra toà tra hỏi. Vậy bổn Đô Đốc cũng sẽ không làm việc thiên tư. Tu sĩ dám ẩu đả đánh nhau ở Đô thành cứ theo luật mà nghiêm trị, hai vị cung chủ muốn bổn Đô Đốc chém đầu tất cả điện chủ dưới trướng các ngươi, hay là muốn bổn Đô Đốc giam giữ bọn họ một trăm năm? Đến lúc đó hai vị có thể bảo đảm không tìm Quân Sử cầu tình ? Hai vị van xin đến trước mặt Quân Sử, các ngươi muốn để cho Quân Sử làm việc thiên tư tốt, hay để cho Quân Sử pháp luật nghiêm minh và kỷ luật tốt?
Lời này vừa nói ra, Niếp Trường Không nhất thời hết chỗ nói, chém đầu tất cả điện chủ dưới trướng mình dĩ nhiên là không được, giam giữ một trăm năm dĩ nhiên cũng không được. Tập thể điện chủ phía dưới biến mất một trăm năm, nói đùa gì vậy? Một hai người biến mất còn có thể, nếu là tập thể cho dù biến mất một năm cũng không được! Không tìm Quân Sử cầu tình là không thể nào. Đến lúc đó chỉ sợ thật sự làm cho Quân Sử khó xử, một khi Quân Sử đã mở ra lỗ hổng này, sau này lỗ hổng đó sẽ khó mà thu lại, vạn nhất sau này có tu sĩ làm ra những chuyện tương tự ở Đô thành, có người lại tìm Quân Sử cầu tình, Quân Sử cho Niếp Trường Không hắn mặt mũi cũng không thể không cho người khác mặt mũi được, cứ thế mãi pháp luật và kỷ luật sẽ không còn!
Trình Ngạo Phương bộ dạng như bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay nói với Lan Hầu:
- Đại Đô Đốc anh minh.
Dù sao nàng cũng không thiệt thòi, nói thêm mấy câu dễ nghe cũng không coi vào đâu.
Mấu chốt là Nhạc Thiên Ba sau khi nghe thấy âm thầm gật đầu, đây chính là nguyên nhân hắn thích Lan Hầu , đặt Lan Hầu bày ở vị trí chấp pháp có thể làm được ‘chấp pháp nghiêm minh’, đồng thời cũng có thể chiếu cố đến suy nghĩ của Nhạc Thiên Ba, có một thủ hạ tận tâm tận lực như vậy còn có gì để nói.
Thấy Niếp Trường Không không lên tiếng, trong lòng Nhạc Thiên Ba đã có đáp án, dĩ nhiên nói:
- Niếp Trường Không, ngươi nghe rõ rồi chứ?
Niếp Trường Không chắp tay nói:
- Nghe rõ rồi.
Nhạc Thiên Ba hỏi:
- Vậy hiện tại ngươi có phục không?
Niếp Trường Không chắp tay khẽ cúi đầu:
- Thuộc hạ phục !
Nhưng quay đầu lại nói:
- Chẳng qua không biết Lan Đô Đốc chuẩn bị xử trí bọn họ như thế nào?
Lan Hầu nói:
- Nếu bày quy củ ở đây, ẩu đả đánh nhau ở Đô thành há có thể dễ dàng bỏ qua? Tội chết có thể thoát, nhưng tội sống khó có thể tha, không để cho bọn họ chút giáo huấn sau này làm sao khiến bọn họ tâm phục? Chắc chắn không tránh được chút trừng phạt nhỏ, phàm là người tham gia ẩu đả đánh nhau, quất năm roi "thuần phục long tiên".
"Thuần phục long tiên"? Khóe miệng Niếp Trường Không giật một cái, trầm giọng nói:
- Lan Đô Đốc muốn trừng phạt, Bổn cung không có lời nào để nói, chỉ muốn hỏi một chút, kẻ giết người Miêu Nghị sẽ xử trí như thế nào, chẳng lẽ cũng quất năm roi?
Lan Hầu lạnh nhạt nói:
- Chuyện này vì sao nổ ra trong lòng mọi người đều rõ ràng, ta và Miêu Nghị không quen không biết, cũng sẽ không thiên vị hắn, nếu không phải Ôn Cửu Hiền nói năng lỗ mãng và động thủ trước, căn bản sẽ không có chuyện này. Nói trắng ra là, đây là Ôn Cửu Hiền chết rồi, nếu hắn không chết, chỉ sợ Niếp cung chủ cầu tình, ta cũng sẽ chém đầu hắn, còn Miêu Nghị ta cũng không bỏ qua. Ôn Cửu Hiền chết rồi, cho nên chuyện này bổn Đô Đốc đã không truy cứu, chỉ trừng phạt bọn họ tội ẩu đả đánh nhaul Nếu Niếp cung chủ không muốn truy cứu chuyện cái chết của Ôn Cửu Hiền, ta cũng không buông tha tội lỗi của Miêu Nghị, trừ phi có người có thể chứng minh đánh lại người đánh mình trước là sai, chỉ sợ cho dù làm như vậy là sai, bổn Đô Đốc còn phải truy cứu Niếp cung chủ dạy dỗ thủ hạ không nghiêm, người nào cho hắn lá gan động thủ ở Đô thành chứ? Nếu các vị cung chủ sau này cũng để cho thủ hạ của mình gây chuyện ở Đô thành, hậu quả người nào gánh chịu? Chuyện của Ôn Cửu Hiền, Niếp cung chủ khó mà thoát tội!
- Ngươi...!
Vẻ mặt Niếp Trường Không co quắp nhìn hắn, giỏi lắm, ngay cả ta cũng muốn trừng phạt, nhưng hắn cũng biết lời nói của Lan Hầu không phải không có đạo lý.
- Được rồi!
Nhạc Thiên Ba lên tiếng cắt đứt, Lan Hầu cũng đã suy nghĩ cho hắn chu đáo như vậy, hắn còn có thể làm lớn chuyện này đến cùng, lúc này đánh nhịp nói:
- Lan Hầu chấp chưởng hình phạt nhiều năm, nên làm như thế nào trong lòng hắn rõ ràng hơn Niếp Trường Không ngươi rất nhiều, chuyện này cứ giao cho Lan Hầu xử trí, hai người các ngươi chớ có nhiều chuyện.
- Vâng!
Niếp Trường Không và Trình Ngạo Phương chỉ có thể nhất tề chắp tay lĩnh mệnh.
Sau khi từ trong cung vàng điện ngọc đi ra ngoài, hai người hộ tống Lan Hầu đi tới thiên lao phủ đô đốc.
Lan Hầu chỉ thị một tiếng, toàn bộ những người tham gia ẩu đả đánh nhau bị nhốt trong thiên lao được đưa ra, nhìn thấy cung chủ của mình, bọn họ đều vội vàng tiến lên hành lễ, cho là cung chủ tới dẫn bọn hắn đi.
Ai ngờ câu nói đầu tiên của Lan Hầu lại khiến cho bọn họ dựng tóc gáy:
- Chuẩn bị hành hình!
Một đám điện chủ nhất thời kinh hãi bất định, hành hình? Hành hình cái gì?
Người lo lắng nhất không ai qua được Miêu Nghị, hành hình gì? Hành hình với người nào?
Hai vị cung chủ đều đứng nguyên tại chỗ, gương mặt lãnh đạm không nói lời nào.
Chỉ thấy hai gã tu sĩ của phủ đô đốc phi thân lên, mỗi người kéo ra một cái khóa sắt tráng kiện chốt lên hai cây đồng trụ hai bên cổng thiên lao, một đầu khác của hai cái khóa sắt được chốt lên một cái xích tay chân.
- Cung chủ! Đây là thứ gì?
Miêu hành tẩu dĩ nhiên ỷ vào thân phận, tìm Trình Ngạo Phương hỏi thăm.
Trình Ngạo Phương lạnh lùng nói:
- Ngươi cho rằng ẩu đả đánh nhau ở Đô thành là chuyện nhỏ sao?
Vẻ mặt Miêu Nghị co quắp, lại thấy Niếp Trường Không đi tới, quét mắt nhìn hắn một cái, quay đầu lại nói:
- Lan Hầu, nếu ta nhớ không lầm, hình như đây là lần thứ hai người này bị ngươi bắt vào thiên lao? Người này là là kẻ tái phạm, ta đề nghị Lan Đại Đô Đốc nghiêm trị.
Trình Ngạo Phương nói tiếp:
- Lan Đại Đô Đốc tự có phán xét, lần thứ hai bắt vào thiên lao cũng không thể nói lên cái gì, nếu không phải người của ngươi động thủ trước, làm sao hắn có thể bị bắt vào đây lần thứ hai?
Điện chủ các lộ đều ngạc nhiên nhìn Miêu Nghị, thì ra người này là lần thứ hai bị bắt vào thiên lao, cái thứ gì vậy chứ, quả nhiên không phải đồ tốt! Lúc này đập vào mắt bọn họ chính là trong tay tu sĩ phủ đô đốc giũ ra một cái "thuần phục long tiên ", đây quả thực là một cái roi thép, phía trên mọc đầy răng năng bằng thép.
- Hành hình...!
Lan Hầu đột nhiên ra lệnh.
Lập tức có hai gã tu sĩ phủ đô đốc lắc mình tới túm lấy cánh tay một gã điện chủ Tiên Hành cung đứng gần đó, kéo hắn đi về phía hai cái khóa sắt ở giữa hai cây đồng trụ.
Người nọ nhất thời cả kinh kêu lên:
- Các ngươi làm gì vậy? Cung chủ! Bọn họ làm gì vậy?
Niếp Trường Không vốn đang kìm nén lửa giận trong bụng, tức giận nói:
- Kêu la cái gì? Cũng chỉ quất năm roi mà thôi, không chết được đâu!
Người nọ có chút phát mộng, nhưng cung chủ đã lên tiếng, hắn có thể làm gì, vô cùng hoảng sợ bị kéo đến vị trí hành hình, hai cái tay bị khóa vào xích sắt, cả người hiện lên hình chữ ‘đại’.
Người khóa chốt nhanh chóng thối lui sang hai bên, cầm "thuần phục long tiên", nhắc nhở người bị hành hình:
- Tốt nhất đừng làm phép chống cự, "thuần phục long tiên" là một pháp bảo tam phẩm, nếu ngươi làm phép chống đỡ, ta cũng không thể làm gì khác hơn là làm phép hành hình, đến lúc đó rút cả người ngươi thành hai khúc cũng đừng trách ta!
Sau khi nói xong, bàn tay vung lên, trực tiếp đánh một roi hết sức.
- A...!
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, chiếc roi đánh trúng phía sau lưng, trực tiếp xé rách y phục, khi rút ra máu tươi bạo phát, có thể thấy được dấu răng lưu lại trên đám xương trắng.
Ngay sau đó lại thêm một roi đánh xuống, hắn lại không nhịn được kêu la thảm thiết, vị điện chủ kia đau đến mức thân thể uốn éo như rắn lượn.
Sau khi năm roi đánh xong, sau lưng hắn đã không nhìn thấy một khối thịt nào, tựa hồ chính là bạch cốt và máu tươi lẫn lộn, dưới mặt đất máu tươi vẫn đầm đìa chảy ra.
Hai tu sĩ đi tới, nhanh chóng thóa khóa sắt, kéo người bị thương, ném qua một bên, tiếp tục bắt một gã điện chủ đang tròn mắt khiếp sợ đến chỗ gia hình, tiếng roi, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên. Đợi đến khi người bị đánh vô cùng thê thảm bị kéo xuống, Miêu Nghị tiến tới bên cạnh Trình Ngạo Phương, cười khan nói:
- Cung chủ, lần này tu sĩ của Tiên Hành cung bị cực hình thật là báo ứng.
Thật ra hắn đang muốn thử dò xét người chịu hình phạt có phải chỉ có bên phía Tiên Hành cung hay không, ai ngờ Niếp Trường Không quay đầu lại cười lạnh nói:
- Đừng nóng vội, người tham gia ẩu đả đánh nhau đều có phần, ngươi cũng không thoát khỏi tội gây họa đâu.
Miêu Nghị lập tức hùng hồn nói:
- Mộc Hành cung ta là tự vệ, có tội gì?
- Kéo hắn tới hành hình!
Lan Hầu đang đứng chắp tay, đột nhiên chỉ tay về phía Miêu Nghị.
Vừa nghe thấy lời này, Niếp Trường Không nhất thời vui vẻ, phát hiện Lan Hầu thật sự là người không dễ đối phó, lúc trước mình ở trước mặt Quân Sử cãi mấy câu, hắn đã lập tức truy cứu trách nhiệm của mình đến cùng, hiện giờ Miêu Nghị chỉ giải thích một câu, người này lập tức chỉ mũi nhọn tới, kéo Miêu Nghị tới hành hình trước!
Ban đầu Niếp Trường Không rất bất mãn với Lan Hầu, hiện tại trong lòng thấy thoải mái rồi, phát hiện Lan Hầu chính là người như vậy, không phải muốn gây sự với Niếp Trường Không hắn hoặc cố ý thiên vị người nào.
Nhìn thấy hai gã tu sĩ chấp pháp của phủ đô đốc đi tới, Miêu Nghị theo bản năng lui về phía sau nói:
- Các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ta tự vệ là sai sao? Công đạo ở đâu? Thiên lý ở đâu?