Miêu Nghị bay ra khỏi Mộc Hành cung, cố ý tìm một khu đất tương đối bằng phẳng ngoài cung, rơi xuống một gò đất nhỏ chờ đợi. Cũng không cần đợi quá lâu, nhóm người Mã Vị Hàn đã lục tục hạ xuống, đứng thành hàng, mắt lạnh nhìn hắn.
Một lát sau lại có một đống người lả tả hạ xuống dải đất cách đó không xa xem náo nhiệt, náo nhiệt như thế này đúng là không nên bỏ qua.
Tiêu Dạ Thành lên tiếng nói:
- Không biết Miêu hành tẩu mang chúng ta đến đây, định giải quyết như thế nào?
- Biết rõ còn cố hỏi. Các ngươi ngoài giả bộ hồ đồ còn có điểm gì khác hay sao?
Miêu Nghị thản nhiên châm chọc một câu, năm ngón tay giơ ra, Kỳ Lân thương xuất hiện trên tay. Trong nhẫn trữ vật hắc vụ toát ra, trong nháy mắt chiến giáp phi thân, cầm thương đẩy vào ngực Tây Môn Nhạn một cái:
- Không có chuyện của ngươi, lui qua một bên đi.
Tây Môn Nhạn có chút do dự. Cuộc đấu này đã mở ra rồi, bây giờ hắn lui ra, liệu có thích hợp không?
- Lui ra!
Miêu Nghị đột nhiên quát lên.
Tây Môn Nhạn không thể làm gì khác hơn là kiên trì lui ra, chỉ thấy một tay Miêu Nghị cầm thương chỉ hướng đám người Mã Vị Hàn ở đối diện:
- Đừng nói bổn tọa không cho các ngươi cơ hội, mười tám người, mỗi người giao ra mười vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu làm thành ý nhận lỗi, bổn tọa sẽ coi như chưa có chuyện gì phát sinh.
Tiêu Dạ Thành trực tiếp cãi lại.
- Không giao thì thế nào?
Miêu Nghị nhíu mày nói:
- Không giao bổn tọa sẽ theo quy củ của Mộc Hành cung, xử các ngươi tội danh phạm thượng!
Mã Vị Hàn lập tức cất cao giọng nói với mọi người:
- Chư vị đều nghe thấy rồi đấy. Sau này ở trước mặt cung chủ cần phải làm chứng, đây là Miêu hành tẩu đang ép chúng ta!
Lúc này có người ồn ào nói:
- Không phải là người mù, đều là người sáng mắt nhìn thấy rất rõ, muốn giải quyết thì giải quyết nhanh đi, không giải quyết thì mau sớm trở về, nếu không kinh động đến mấy vị hành tẩu và cung chủ thì chơi không nổi đâu.
Lời nhắc nhở này rất đúng, đám người này đã sớm muốn ứng phó với người mới như Miêu Nghị, thứ đồ chơi gì vậy chứ, mới Hồng Liên nhất phẩm, vừa đến đã được kiêm nhiệm hành tẩu hai điện, coi chúng ta là vật trang trí hay sao? Cho hắn làm điện chủ là được rồi, cung chủ không khỏi làm quá mức, để cho đám cựu thần bọn họ băng giá trái tim.
Sáu tên kia lập tức lộ ra vũ khí, mười hai người đi theo phía sau bọn họ cũng lôi vũ khí ra, kẻ có chiến giáp cũng trong nháy mắt mặc giáp.
Tất cả những người này đều có kinh nghiệm chém giết, đấu võ mồm vẫn là đấu võ mồm, thấy Miêu Nghị có nắm chắc như thế, không ai lấy tính mạng của mình ra nói giỡn, vẻ mặt đều hết sức nghiêm túc.
Miêu Nghị vung thương chỉ phía trước, lãnh đạm nói:
- Đừng nói bổn tọa lấy lớn hiếp nhỏ, các ngươi cùng lên đi!
Lời này làm mấy người còn lại đều thấy buồn cười, lấy lớn hiếp nhỏ? Lấy thế lấn hiếp người? Thật sự xem mình là hành tẩu sao?
- Nếu Miêu hành tẩu muốn chơi, chúng ta cũng không thể làm gì khác hơn là phụng bồi, nhưng chúng ta cũng không có thói quen lấy nhiều hiếp ít! Mã Vị Hàn trả lời, tiếp theo quay đầu lại ra dấu cho một gã hành tẩu thủ hạ của mình.
Vẫn là đạo lý kia, thấy Miêu Nghị có nắm chắc như thế, cũng không dám khinh thường, phái danh thủ ra ngoài thử một chút trình độ của Miêu Nghị.
- Hoàng Lâm xin vui đùa một chút với Miêu hành tẩu!
Một người từ phía sau Mã Vị Hàn lóe ra, lướt đi, một đạo trường rìu màu xanh lăng không chém thẳng tới.
Miêu Nghị thoáng nhìn chỗ mi tâm đối phương lộ ra dấu hiệu Hồng Liên nhất phẩm, dấu hiệu Hồng Liên chỗ mi tâm của mình cũng trong nháy mắt hiện lên, nhìn thấy trường rìu của đối phương vừa bổ vào đầu, cánh tay cầm thương đánh trúng một cái, cạch một tiếng đẩy trường rìu của đối phương ra.
Bá! Miêu Nghị trừng mắt lạnh đơn thương thuận thế giũ ra một kích, tiếng rồng ngâm vang lên, thương ở trong tay hắn có thể nói đã xuất thần nhập hóa.
Tốc độ ra thương cực nhanh, làm Hoàng Lâm thất kinh, khiến hắn không thể tránh khỏi, nhanh chóng xuất thủ bắt lấy.
Ầm! Bắt cũng bắt được, một phát bắt được cán thương, nhưng trên cổ đồng dạng cũng trúng thương, một luồng lực đạo trực tiếp nổ tung cái cổ, đầu lâu bay lên.
Một tay Miêu Nghị thu thương, đầu thương sắc bén đâm ngược trở lại thi thể không đầu của đối phương sắp sửa bay đi, móc trở lại, ung dung vung tay lên, trong nháy mắt thu vào trong nhẫn trữ vật.
Đầu thương sắc bén chỉ hướng Mã Vị Hàn, vẫn là một cánh tay cầm thương, người đứng nguyên tại chỗ. Nhìn dáng vẻ của Miêu Nghị, giống như giết Hoàng Lâm không cần động đến hai tay, chỉ cần một cánh tay là đủ. Loại khí thế thong dong dễ dàng giết người này làm hiện trường nhất thời yên tĩnh. Lúc này mới có người nhớ tới Miêu Nghị là người đi ra từ dẹp loạn Tinh Túc hải, bất giác cảm thấy thật sự sợ hãi.
Ánh mắt Tây Môn Nhạn nhíu lại, điện chủ này thật đúng là không chút nào nương tay, đúng là muốn giết là giết!
- Món nợ của hắn xong rồi!
Miêu Nghị vung thương chỉ hướng mọi người, lạnh nhạt nói:
- Cùng lên đi, ta không rảnh dây dưa với các ngươi! Đánh một trận với Nhật Hành cung, bổn tọa làm thịt gần ba mươi tên Hồng Liên tu sĩ, Hồng Liên tu sĩ của Nhật Hành cung bổn tọa ít nhất giết một nửa, ta thấy các ngươi cũng không mạnh hơn đâu. Từng tên tiến lên, thật sự không đủ để bổn tọa giết, tốt nhất là cùng tiến lên cho thống khoái! Đến đây đi! Đừng ra vẻ ta đây, dùng bản lãnh thật sự của các ngươi, để bổn tọa nhìn xem các ngươi có tư cách gì mà nói bổn toạ?
Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời sợ hãi cả kinh, cái gì? Một mình hắn giết gần ba mươi tên Hồng Liên tu sĩ của Nhật Hành cung?
Chuyện này không có ai nói ra. Bên phía Thủy Hành cung cũng không nói cũng vì muốn khiến người khác có mấy phần sợ hãi thực lực Thủy Hành cung, nhưng hôm nay chính miệng Miêu Nghị đã đích thân nói ra. Miêu Nghị cũng không chuẩn bị để đám người bên phía Thủy Hành cung để cho chuyện hảo sự này yên lặng trôi qua, truyền đi cũng tiện để cho đám người không biết tốt xấu bên phía Thủy Hành cung biết được phân lượng của mình. Đừng tưởng rằng đánh một trận là có thể vểnh đuôi lên trời.
Có một số việc ngươi nói ra người ta chưa chắc đã tin, nói không chừng còn phải chê cười, trước đó Miêu Nghị không nói, chỉ giết trước một người để lập uy, để cho mọi người dễ dàng tiếp nhận. Đồng thời cũng muốn cho những người không tham chiến cũng biết được, bổn tọa không phải bày ở Mộc Hành cung cho đẹp mắt.
Thực lực của Nhật Hành cung so với Mộc Hành cung đúng là không kém hơn bao nhiêu, đám người Mã Vị Hàn cũng không biết Miêu Nghị nói thật hay giả, nhưng đoán chừng giả cũng không được, chuyện này chỉ cần bên phía Thủy Hành cung nghiệm chứng là biết liền, nếu giả dối há chẳng phải là tự đánh vào mặt mình.
Lúc này trong lòng đám người Mã Vị Hàn có chút phát rét, không trách được người này lớn lối như thế, hoàn toàn không đặt mọi người vào trong mắt. Làm sao hiện tại lại nháo tới tình trạng cỡi lên lưng hổ mà khó trèo xuống như thế này, nếu chủ động rút lui thì có mất mặt hay không.
Thiệt hay giả vậy? Tây Môn Nhạn hít sâu một hơi, một mình giết gần ba mươi tên Hồng Liên tu sĩ?
Trong rừng cây cách đó không xa, Trình Ngạo Phương và Trang Hữu Văn, Bá Ngôn, Thượng Lưu Hoan đang đứng nhìn trong bóng tối, nghe vậy đưa mắt nhìn nhau. Miêu Nghị một lần nữa chỉ thương vào Mã Vị Hàn:
- Mã Vị Hàn, để cho thủ hạ đi tìm cái chết như vậy có gọi là bản lãnh hay không? "Miêu tặc" ngươi nói đang ở chỗ này, còn không nhanh chóng tới giết tặc! Hồ Tử Phân lên tiếng cười nói:
- Miêu hành tẩu, đều là đồng liêu cống hiến cho cung chủ, không nên quá tuyệt tình.
- Hiện tại mới biết là đồng liêu sao? Đã muộn rồi!
Miêu Nghị đột nhiên lướt đi, xách thương xông thẳng tới nhóm đối phương trước mặt.
Khí thế kia quả thực là xem đối phương như mấy con muỗi, nói giết liền giết, thật đúng là không lưu giữ một chút tình cảm!
Đám người Mã Vị Hàn cắn răng một cái, muốn liên thủ phản kích, sợ rằng cũng không có cách nào, đã cỡi hổ khó xuống rồi!
- Dừng tay!
Lúc này tiếng quát chói tai của Trình Ngạo Phương đột nhiên vang lên.
Thân hình Miêu Nghị chỉ có thể đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Trình Ngạo Phương dẫn ba tên hành tẩu từ trong rừng cây không xa bay ra, rơi vào giữa song phương.
- Dám đả sát dưới mí mắt bổn cung!
Trình Ngạo Phương mắt lạnh nhìn mọi người xung quanh.
Nàng vốn còn muốn nhìn thủ đoạn của Miêu Nghị, nhưng sau khi nghe lời nói của Miêu Nghị cũng không dám mạo hiểm nữa, hiện giờ hai cung vốn đã thiếu người, vạn nhất thật sự bị người này giết chết một hai chục bộ hạ cũ, trong lúc nhất thời đi đâu tìm nhân thủ.
Ba người Bá Ngôn nhìn về phía đám người Mã Vị Hàn, tiến lên quát nói:
- Sao còn không thu vũ khí trong tay lại?
Đám người Mã Vị Hàn thầm thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng tìm được bậc thang đi xuống, vội vàng thu vũ khí trong tay lại.
Trình Ngạo Phương nghiêng mắt nhìn vũ khí trong tay Miêu Nghị:
- Miêu hành tẩu còn muốn chém giết trước mặt bổn cung sao?
Miêu Nghị cũng chỉ có thể thu vũ khí trong tay lại.
Trình Ngạo Phương nhìn mọi người xung quanh, hừ lạnh một tiếng, xoay người dẫn ba người Trang Hữu Văn nhanh chóng vút không mà đi.
Đám người Mã Vị Hàn cũng đang muốn rời đi, ai ngờ Miêu Nghị lên tiếng nói:
- Chậm đã! Chư vị còn chưa chịu nhận lỗi đã muốn đi?
Đám người Mã Vị Hàn nhìn nhau, sau khi truyền âm câu thông một phen, đều chắp tay nói:
- Là chúng ta đường đột mạo phạm, kính xin Miêu hành tẩu bao dung!
Trước mặt mọi người, Miêu Nghị xé rách thi thể của Hoàng Lâm, lột sạch vật hữu dụng thu hồi, thuận tay ném thi thể của hắn đến trước mặt mọi người:
- Chuyện phạm thượng há lại có thể dùng mấy từ miễn cưỡng là có thể chấm dứt, nói xin lỗi nhưng vẫn phải thể hiện thành ý, Nguyện Lực châu phải bồi thường thì vẫn phải bồi thường. Người này đã chết rồi, ta sẽ không truy cứu nữa, mười bảy người các ngươi, mỗi người hai mươi vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu, một viên cũng không thể bớt!
Hắc! Lại tăng lên gấp đôi nữa rồi! Đám người xem náo nhiệt đưa mắt nhìn nhau.
Tiêu Dạ Thành trầm giọng nói:
- Miêu hành tẩu không nên quá đáng như thế! Ngươi giết một người, chúng ta đã nể mặt cung chủ không so đo với ngươi, còn dám được voi đòi tiên!
- Ta cũng nể mặt cung chủ hôm nay mới tha cho các ngươi một mạng! Hạn cho các ngươi trong vòng một tháng nộp đủ Nguyện Lực châu cho ta để xin lỗi, nhà ai thiếu một viên, đừng trách bổn tọa đem binh đánh nhà đó, đừng để ta phải đích thân đi lấy, bổn tọa nói lời giữ lời, nộp hay không tùy các ngươi!
Sắc mặt Miêu Nghị không chút thay đổi, vừa dứt lời liền vút không bay đi.
Tây Môn Nhạn quét nhìn mọi người một cái, trong lòng thầm toát mồ hôi. Lúc trước hắn không biết, nhưng hiện tại mới phát hiện điện chủ của mình bá đạo như vậy! Thiếu chưởng môn còn dễ nói chuyện hơn người này, xem ra lần sau quay về phải nhắc nhở chưởng môn một chút.
Hắn cũng ngại ở lại một mình, nhanh chóng vút không đuổi theo Miêu Nghị.
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, những người khác cũng có thái độ việc không liên quan đến mình lắc đầu cười một tiếng, có đôi khi nói nhiều tất nói hớ, may mà chúng ta không lắm mồm tham gia vào chuyện này.
Bọn họ cũng tới tấp rời đi, chỉ để lại đám người Mã Vị Hàn vẻ mặt âm trầm, hôm nay xem như bọn hắn cũng quá sức mất mặt rồi.
Mấu chốt là mỗi điện phải lấy ra sáu mươi vạn Nguyện Lực châu làm phí dụng xin lỗi, Mã Vị Hàn cũng giảm đi hai mươi vạn, nhưng lại tổn thất mất một Hồng Liên hành tẩu, thứ trên người hành tẩu kia bán đi khẳng định không chỉ hai mươi vạn. Phí dụng xin lỗi nói ít không ít, nói nhiều cũng không nhiều, bọn hắn trấn giữ một điện đã ngàn vạn năm không đến nỗi một chút phí dụng như vậy cũng lấy không được, nhưng ai nguyện ý bỏ ra phí dụng uất ức như vậy.
Mã Vị Hàn nghiến răng nghiến lợi nói :
- Không ngờ Thủy Hành cung nhìn như không có gì lại để cho một con sói chạy ra ngoài như thế.
Hồ Tử Phân cười lạnh nói:
- Ngươi đừng quên xuất thân của hắn là gì, hắn là người đi ra từ dẹp loạn Tinh Túc hải, sau này mới gia nhập vào Thủy Hành cung, hắn không giống với những kẻ bất lực bên phía Thủy Hành cung.
Lý Ngọc Quyên trầm giọng nói:
- Mã Vị Hàn, một mình ngươi hành sự được rồi, sao còn kéo chúng ta vào trong?
Mã Vị Hàn trầm mặt xuống:
- Sợ phiền phức thì đừng thừa nhận!
- Được rồi!
Tiêu Dạ Thành thấy hai người ồn ào, lên tiếng ngăn cản nói:
- Bây giờ nói những thứ này còn có ý nghĩa gì! Trước mặt mọi người hắn đã thả ra những lời ngoan độc như vậy, hiển nhiên không có tính toán nuốt về. Mọi người nói chúng ta phải làm sao bây giờ?
Hồ Tử Phân nói:
- Đi tìm cung chủ chủ trì công đạo đi.
La Minh Quang cười lạnh nói:
- Người ta tốt xấu gì cũng mang hư danh hành tẩu của Mộc Hành cung, trên danh nghĩa còn là quan trên của chúng ta, tìm cung chủ chủ trì công đạo? Lên tiếng làm nhục quan trên chẳng lẽ còn gì để nói? Miêu Nghị hắn có thể đi tìm cung chủ tố cáo. Chúng ta tìm cung chủ không phải là tự tìm kích thích sao?
Mã Vị Hàn cắn răng nói:
- Thừa dịp hắn còn chưa thu thập địa bàn lưu loát, chúng ta liên thủ giết hắn, ích lợi của hai khối địa bàn kia chúng ta chia đều.
La Minh Quang lại giội tới một chậu nước lạnh:
- Liên thủ? Làm sao liên thủ? Địa bàn của Lý Ngọc Quyên và Tiêu Dạ Thành ở bên phía Nhật Hành cung, ngươi kêu hai người bọn họ suất lĩnh thủ hạ nhân mã vượt cung chiếm địa bàn của mấy điện khác chạy đến đoạt địa bàn của Miêu Nghị? Có cách đoạt địa bàn như vậy sao? Ngươi kêu cung chủ từ Tiên Hành cung xa xôi chạy đến đoạt địa bàn thử xem, xem quân sử có đáp ứng hay không! Đừng nói người của những địa bàn khác sẽ không để cho người khác giết tới giết lui trên địa bàn của mình, phải thò tay dài như vậy cung chủ chắc chắn sẽ không đáp ứng, cũng không muốn làm?
Lục Vân Khách ngẩn ra, vỗ tay, ha ha cười nói:
- Đúng vậy! Đạo lý đồng dạng, Trấn Canh điện ta không dựa vào địa bàn của hắn, thì ngược lại hắn đồng dạng không có cách nào làm gì ta, chúng ta cũng lo lắng vô ích!