Bên người Trình Ngạo Phương. Cung chủ của Mộc Hành cung có hai người thị nữ tên là "Tình" cùng "Vũ", không giống với lối đặt tên của những thị nữ khác, tức là không phải là hai chữ thì chính là ba chữ nên có chút khác người, Tình là Đại cô cô, Vũ là Tiểu cô cô.
Miêu Nghị cùng Tư Không Vô Úy vội vàng tới Thủy Hành Cung. Ở trước vách núi Chu Lan, Đào Thanh Ly đang đứng nói chuyện phiếm với Tình cô cô.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Miêu Nghị gặp Tình, hắn tiến lên hành lễ nói:
- Ti chức xin được bái kiến cung chủ, xin ra mắt Tình cô cô.
Thần sắc của Đào Thanh Ly mang vẻ phức tạp, nói thật ra thì nàng rất muốn giữ Miêu Nghị lại, bởi vì bây giờ đã biết rõ rằng người tài đáng quý, nhưng lại biết bản thân không giữ được, mấy lần nghị sự của Thủy Hành Cung thì Miêu Nghị đều từ chối tham gia bằng lý do bị thương nặng chưa lành, đã tỏ rõ thái độ rồi.
Trên thực tế thì Miêu Nghị đã suy nghĩ rất nhiều trong thời gian gần đây, cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Nếu như Trình Ngạo Phương không gọi hắn đến Mộc Hành cung nữa thì hắn cũng không định ở lại Thủy Hành Cung đâu, chuẩn bị tìm con đường phát triển khác. Kỳ thật là do tình cảm cá nhân với Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy khiến hắn không thể đại triển quyền cước trong Thủy Hành Cung, nói toẹt ra là tiền đồ bị ngăn cản.
- Bổn cung đã giao giấy tờ cho Tình. Từ hôm nay trở đi, ngươi đã là người của Mộc Hành cung rồi.
Đào Thanh Ly cười nói rất gượng ép.
Miêu Nghị chỉ có thể vừa im lặng vừa khom lưng chắp tay, xem như tạ ơn, cũng không biết phải nói điều gì cho ổn.
Tình cô cô thì giơ lên một tay đang nắm lấy một khối ngọc điệp, tuyên chỉ:
- Tuân theo pháp chỉ của cung chủ Mộc Hành cung, bổ nhiệm Miêu Nghị giữ chức Điện chủ của Trấn Nhâm điện cùng Trấn Quý điện trực thuộc Mộc Hành cung, kiêm chức Tọa Tiền Hành tẩu cho cung chủ Mộc Hành cung.
Hai cái điện thuộc hạng bét nhất, trong bụng Miêu Nghị đang thầm chửi rủa một chút, chửi thầm cái tính keo kiệt của Trình Ngạo Phương, dù là đổi đến vị trí của một điện khác có thứ hạng lớn hơn một tí thì cũng tốt hơn.
Phải biết là Mộc Hành cung không giống với Thủy Hành Cung, nguyên do mà Thủy Hành Cung được gọi với cái tên Thủy Hành Cung là vì có liên quan đến tình trạng địa lý có nhiều nước nhiều hồ trong khu vực này, thiên nhiên sinh thành sông xanh nước biếc chiếm phần lớn diện tích, nên thiếu chỗ ở thích hợp cho các tín đồ, mà Mộc Hành cung thì tuyệt đối là nơi ở thích hợp lý tưởng cho các tín đồ.
Vùng đất nhiều gỗ thì đương nhiên cũng nhiều nguồn nước có chất lượng tốt, dĩ nhiên cũng thích hợp cho việc trồng trọt, cuộc sống có sẵn củi lửa cùng các loại vật dụng cần thiết thì đương nhiên là sung túc. Phần lớn tín đồ tụ tập ở nơi cách nguồn nước không xa, thiếu nước thì sống không nổi, mà có nơi đủ điều kiện trồng trọt thích hợp liền có thể bảo đảm để tín đồ được ấm no. Cho nên hoàn cảnh ở Mộc Hành cung gần như có thể thỏa mãn hết thảy những điều kiện cần thiết trong cuộc sống cho tín đồ.
Điều kiện tuyệt hảo như thế khiến số lượng tín đồ trong lãnh thổ của Mộc Hành cung gần như đã gấp năm lần Thủy Hành Cung. Nói cách khác, một Mộc Hành cung đạt được lợi ích gần như là gấp năm lần Thủy Hành Cung, chỉ cần cai quản một cái Mộc Hành cung thì đã thu được lợi ích lớn hơn nguồn thu hoạch của năm cái Thủy Hành Cung. Nghe nói bên Nhật Hành cung cũng không thua kém nơi nào đâu.
Trình Ngạo Phương có thể chiếm được địa phương như vậy thì đương nhiên là liên quan đến chuyện mụ là thân tín của Nhạc Thiên Ba. Mà Đào bà bà chiếm địa phương kém như vậy thì đương nhiên là cũng có nguyên nhân. Vốn là vào lúc trước, bà ta không đủ tư cách làm cung chủ, Tiên thánh Mục Phàm Quân có thể ban một chức cung chủ cho bà ta đã là ưu đãi và an ủi rồi, nếu tiếp tục kén cá chọn canh nữa thì sẽ khiến phần lớn người phẫn nộ, huống chi là Tiên thánh còn bảo vệ bà ta nhiều năm như vậy rồi.
Nhưng toàn thể khu vực Mộc Hành cung cũng được phân chia, chung quy là vẫn có vùng rất tệ, dù là ở đâu thì cũng không có khả năng nơi nào trong đó cũng có điều kiện giống nhau như đúc. Cho nên, không giống các thứ hạng trong Thủy Hành Cung tính từ Giáp Điện đến Quý Điện cũng chỉ là cho có, đến điện nào trong Thủy Hành Cung thì cũng không khác nhau là mấy, tên thứ hạng Giáp trong Mộc Hành cung lại thật sự là nơi tốt nhất. Cái điện này có số lượng tín đồ ngang ngửa với tổng số lượng tín đồ của cả chín điện có tiêu chuẩn hạng bét, nếu nói lại xuất hiện thêm một điện nữa, cái Trấn Giáp điện này cũng sẽ vượt qua Thủy Hành Cung nhanh thôi.
Vì cái gì mà Trình Ngạo Phương giữ trượng phu của nàng làm Điện chủ ở Trấn Giáp điện, dĩ nhiên là vì muốn người của mình có được vị trí tốt.
Vào lúc này, Trấn Quý điện mà Miêu Nghị sắp tiếp nhận chính là cái điện hạng bét nhất, Trấn Nhâm điện thì hơi tốt hơn một chút, có thể coi như một nửa điện thì cũng không sai rồi, nếu như xem đến điện có thứ hạng nhỉnh hơn một chút là Trấn Tân Điện thì có thể ngang với hai cái điện, nhưng Trình Ngạo Phương lại cố ý giao hai cái điện tồi nhất cho hắn.
Nhưng mà Miêu Nghị cũng đã thỏa mãn rồi. Lúc ấy thì hắn cũng chưa vượt qua Thanh Liên tu vi, có thể đồng ý cho một mình hắn thân cai quản hai điện lại kiêm thêm Hành tẩu thì đã là vinh hạnh đặc biệt rồi, đòi hỏi nữa là quá mức rồi, ít nhất thì đãi ngộ ở đây cao hơn khi ở Thủy Hành Cung nhiều.
Trong bụng đang lải nhải thì vẫn cứ lải nhải, ở ngoài mặt thì Miêu Nghị vẫn biểu hiện khách khí, nói:
- Miêu Nghị cẩn tuân pháp chỉ.
Hai tay của hắn đón lấy ngọc điệp pháp chỉ.
Sau khi Tình cô cô truyền chỉ thì cười nói:
- Chúc mừng Miêu điện chủ! Cung chủ có lời truyền lại, cung chủ nói bộ phận nhân thủ bên Nhật Hành cung thừa ra nhiều ghế trống, đã phân phối một nửa thuộc hạ trong hai điện của ngươi qua đó rồi, từ thời điểm này đến tuế chước thì chỉ còn chưa đầy hai tháng, bảo ngươi lập tức nhậm chức để ổn định địa phương. Không được phép bỏ lỡ tuế chước, nếu không sẽ nghiêm trị không tha!
Miêu Nghị cung kính nói:
- Làm phiền Đại cô cô hồi bẩm cung chủ, cứ nói là ti chức đã ghi nhớ trong lòng!
- Thế thì tốt!
Tình cô cô xoay người về phía Đào Thanh Ly rồi chắp tay nói:
- Đào cung chủ, ta còn có việc cho nên sẽ không quấy rầy nữa. Ta phải đi trước, xin cáo từ!
Đào Thanh Ly vươn tay ra đưa tiễn, đưa mắt nhìn người ta từ trước vách núi Chu Lan bay vụt vào giữa bầu trời rồi biến mất, quay đầu lại để cùng với Tư Không Vô Úy nói nhiều câu chúc mừng cho Miêu Nghị.
Miêu Nghị tạ ơn rồi thì chắp tay nói:
- Cung chủ, ti chức có một yêu cầu quá đáng, muốn mang mấy tên thuộc hạ đã theo ta nhiều năm tiến đến giữ chức trong Mộc Hành cung, không biết cung chủ có thể chăm chước cho thuộc hạ không?
Đương nhiên là Đào Thanh Ly sẽ không ngăn trở, gật đầu mà cười tức là đáp ứng rồi.
Mùi vị chia lìa trong không khí hơi quá đậm rồi, Miêu Nghị nói giỡn để chuyển hướng câu chuyện:
- Lần trước có nghe Triệu Phi nói là cung chủ cùng Tư Không đang dự định tổ chức hôn lễ, đến lúc đó chớ quên thông báo cho ti chức biết, ti chức chắc chắn sẽ đến xin uống chén rượu mừng.
Tư Không Vô Úy cười gượng mà nói:
- Chỉ sợ là tạm thời không tiện để lo liệu hôn lễ, ngươi cũng không phải là không biết tình hình trước mắt ra sao!
Miêu Nghị sững sờ một chút, rất nhanh thì hiểu rõ trong lòng. Lúc này là khoảng thời gian mà những người phía dưới đang rầm rĩ đắng lòng, bây giờ mà ngươi tổ chức hôn lễ, có lẽ ở ngoài mặt thì người ta cứ chúc phúc một cái nhưng khi quay lưng lại thì không biết sẽ mắng té tát ra sao, quả thật là quá không thích hợp để lo liệu việc cưới xin cho tử tế.
Sau khi đôi bên lại bàn bạc một chút về việc qua lại giữa địa bàn của các bên, đôi vợ chồng dõi theo hình bóng của Miêu Nghị vụt qua bầu trời mà đi.
Đào Thanh Ly thu hồi ánh mắt rồi nhìn vào Tư Không Vô Úy đã im lặng thật lâu, có chút buồn bã chán nản mà nói:
- Từ Tinh Túc Hải Kham Loạn Hội đến Thủy Hành Cung, các ngươi vẫn luôn cùng tiến cùng lùi với ta, là ta đã làm liên lụy đến các ngươi!
Trong lòng nàng cũng hiểu rõ, nếu không bị vướng bởi bản thân nàng thì sợ rằng người ra đi sẽ không chỉ có mỗi mình Miêu Nghị thôi đâu.
Tư Không Vô Úy cười hề hề, vươn tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng một cách 'Hào sảng' rồi trực tiếp kéo vào trong ngực mình, lắc đầu nói:
- Tư Không ta có thể có cung chủ bồi ngủ, đã là được lợi rồi!
Đào Thanh Ly thẹn thùng cắn môi, đấm y một cú, rồi lại nghe Tư Không Vô Úy thở dài:
- Ta thì được lợi, không bị tổn hại gì, chỉ là làm liên lụy tới Triệu Phi! Để hôm nào đó thì ta sẽ nói chuyện trực tiếp vơi Miêu Nghị, nếu có cơ hội thích hợp liền bảo hắn kéo Triệu Phi ra khỏi nơi này thôi, đến lúc đó thì ngươi không nên ngăn trở, được không?
- Ta sẽ không ngăn trở, chỉ là nếu như bọn hắn đều đi rồi, trong đám thủ hạ của ta thì quả thật là không có kẻ nào dùng được trong lúc nhất thời đâu.
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi! Mặc dù Tư Không Vô Úy ta là kẻ thô lỗ, nhưng trong lòng ta vẫn hiểu rõ một số việc. Miêu Nghị trọng tình nghĩa, ngươi không làm chuyện có lỗi với hắn thì hắn cũng sẽ không chuyện có lỗi với ngươi. Nhưng nếu như ngươi chuyện có lỗi với hắn, hắn cũng sẽ không khách khí, chuyện gì cũng đều làm được. Triệu Phi sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng một khi đã tin tưởng thì nhất định sẽ làm bạn bằng cả tấm lòng. Cho dù hai người này rời đi, chỉ cần chỗ của ta xảy ra chuyện, bọn họ sẽ không ngồi nhìn thờ ơ đâu, cho nên chúng ta cứ mong đợi bọn hắn có thể càng lăn lộn càng tốt là đủ rồi, đến lúc đó thì ta liền mặt dày đi tìm bọn họ để được thơm lây!
Đào Thanh Ly đột nhiên chuyển hướng chủ đề ra xa vạn dặm, hỏi:
- Trong ba các ngươi, ngoại hình của hai người bọn họ đều đẹp mắt hơn ngươi, năng lực cũng không kém ngươi, ngươi có biết vì sao mà ta lại vẫn cứ nhìn trúng ngươi hay không?
Chuyện này cũng vẫn luôn khiến Tư Không Vô Úy khó hiểu, không khỏi hỏi:
- Vì cái gì?
Đào Thanh Ly mỉm cười nói:
- Giống như ngươi nói đó, Triệu Phi sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, khiến cho người ta cảm thấy xa cách. Mà Miêu Nghị người này thì khiến cho người ta cảm giác hắn sẽ không dành tâm tư của mình cho nữ nhân, trong phần lớn thời gian thì ánh mắt kia của hắn cứ khiến ta có cảm giác là hắn xem nữ nhân cũng không khác gì với nam nhân, cứ như không biết tình yêu giữa nam nữ là thứ gì, đoán chừng loại nữ nhân thường thấy sẽ rất khó để có vị trí trong tim của hắn, rất khó để đi vào trong lòng của hắn. Mà Tư Không Vô Úy ngươi lại bất đồng, dễ dàng thân cận.
Tư Không Vô Úy liếc xéo nàng một cái rồi nói:
- Ý ngươi là ta dễ bắt nạt chứ gì?
- Không có, ta nói thật đó, là trực giác của nữ nhân.
- Trực giác gì chứ, rõ ràng là đang nói dễ bắt nạt ta, là cung chủ thì giỏi lắm sao? Để gia pháp của Tư Không gia hầu hạ cho biết tay một lần!
Tư Không Vô Úy trực tiếp bế bổng nàng lên để đi, khiến nàng phải ngỡ ngàng hô lên!
Trở lại Trấn Giáp điện, Miêu Nghị tìm đến Yêu Nhược Tiên, bảo hắn chuyển ổ.
- Lại dọn nhà sao?
Yêu Nhược Tiên chắp tay sau lưng, quan sát Miêu Nghị từ trên xuống dưới.
- Tiểu tử ngươi có thể yên ổn một chút được không? Lần này lại chuyển đi đâu nữa?
Tuyết Nhi đang ở một bên thì cười hì hì mà nói:
- Cha! Đại nhân đã nhận được pháp chỉ bổ nhiệm từ Mộc Hành cung, chuẩn bị đến Mộc Hành cung để đón nhận chức Điện chủ cai quản Trấn Nhâm điện cùng Trấn Quý điện, đại nhân bây giờ đã là Điện chủ của cả hai điện kiêm Hành tẩu ngồi bên cung chủ của Mộc Hành cung.
Thiên Nhi ở một bên cũng ý cười đầy mặt, đại nhân lại thăng chức rồi, hai người các nàng dĩ nhiên là cũng theo đó mà được nước nổi thuyền lên, đương nhiên là cũng cùng cao hứng.
- Điện chủ của cả hai điện kiêm Hành tẩu của một cung...!
Yêu Nhược Tiên trợn mắt há hốc mồm mà nói:
- Thật hay giả thế?
- Là thật hay giả thì cứ đi là biết, ông không chuyển ổ cũng không được đâu, chút nữa sẽ có người tới đây để nhận lại. Ta không thể nói đi thì cứ đi, còn có việc phải xử lý, lão yêu quái, ông cũng chuẩn bị sớm đi!
Miêu Nghị ném ra mấy câu, thông báo xong thì đi rồi.
Ngay tức khắc, Yêu Nhược Tiên nhìn về phía hai nữ, ánh mắt ra vẻ hỏi thăm cùng xác nhận. Hai nữ gật đầu lia lịa, tỏ vẻ là thật đó, không lừa ngươi đâu.
- Tiểu tử này lại thăng chức, trèo lên thật là nhanh đó!
Yêu Nhược Tiên nghi ngờ mà lẩm bẩm, ánh mắt của lão trở nên có chút hoảng hốt, nhớ về năm xưa lúc mới gặp gỡ ở Tinh Túc Hải, thoáng đây thôi vẫn còn là một Động chủ Bạch Liên tam phẩm nhỏ bé, hình như là vẫn chưa tới hai trăm năm đâu, mà nay cũng đã là chủ nhân của cả hai điện rồi...!
Mấy ngày sau, bọn Trần Phi mấy người bị triệu tập tới đây một lần nữa, Miêu Nghị chỉ hỏi bọn hắn có nguyện ý cùng hắn đi hay không.
Lúc này nhóm người Trần Phi mới hiểu rõ nguyên nhân mà Điện chủ bảo bọn họ tạm thời nhẫn nại trước đã, không cần gây mâu thuẫn gì với kẻ dưới cả, thì ra là được thăng chức nên phải rời khỏi đây, đương nhiên không muốn đắc tội với người ta.
Người bình thường cũng khó mà đụng đến loại chuyện tốt được gà chó lên trời theo như thế này, mười người này ngoài vui vẻ ra thì vẫn chỉ có vui vẻ, dĩ nhiên là không nói hai lời tỏ vẻ nguyện ý đi theo hắn.
Tất cả các chuyện kế tiếp thì đương nhiên đều không có vấn đề gì, mười người trở về một cách nhanh chóng để chuẩn bị cho việc giao nộp quyền.
Sau khi giao nộp quyền xong xuôi, mười người mang theo nữ quyến, liên tục quất roi thúc ngựa lao một mạch đến lãnh thổ Mộc Hành cung.
Mà Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy thì đích thân tới đưa tiễn, mang hộ Diêm Tu theo, đưa thẳng đến Trấn Quý điện của Mộc Hành cung.
Tuy rằng địa bàn của Trấn Quý điện cùng Trấn Nhâm điện không thuộc hạng tốt nhất ở Mộc Hành cung, nhưng lại là nơi gần nhất với Mộc Hành cung. Không biết có phải là do Trình Ngạo Phương đã nghĩ đến chuyện Miêu Nghị thân kiêm Hành tẩu vào thời điểm muốn bổ nhiệm hắn hay không.
Việc chọn điện nào trong hai điện làm trụ sở cho Điện chủ đều không hề gì với Miêu Nghị cả, nhưng Thiên Nhi và Tuyết Nhi lại khá là chú ý, đó sẽ là nhà ở lâu dài cho chính mình trong tương lai mà, dự định sẽ chọn nơi có hoàn cảnh tốt hơn giữa hai điện này, kiến nghị Miêu Nghị lại đến Trấn Nhâm điện để xem xét một chút!