Chương 872: Đại chiến sắp tới

Có địa vị ngang ngửa nhưng Triệu Phi lại có thể suy bụng ta ra bụng người, đoán được Miêu Nghị đang lo lắng điều gì, nói với Đào Thanh Ly:

- Đại tỷ, thực ra thì ta còn muốn đề nghị ngươi cho phép Miêu Nghị đến Mộc Hành cung. Đối với Thủy Hành Cung mà nói, có Miêu Nghị ở Mộc Hành cung thì có lẽ cũng không phải là chuyện xấu. Nếu như Thủy Hành Cung gặp phải phiền toái nào đó, Miêu Nghị sẽ không bỏ mặc, hắn ở bên đó cũng có thể nói giúp lời của Thủy Hành Cung chúng ta với cấp trên.

Miêu Nghị ngớ người ra, cứ nhìn Triệu Phi mà không nói lời nào.

Lời này không phải là không có lý, khi Đào Thanh Ly với Tư Không Vô Úy ngủ cùng một giường đã nói riêng với nhau một số chuyện, cũng nghe Tư Không Vô Úy kể qua, gã Miêu Nghị này là người cực kì coi trọng tình nghĩa, thế mới xảy ra chuyện Tinh Túc Hải phân phối bảo vật, nhưng gã này cũng là hạng người mà nếu như ngươi bất nhân với hắn thì cũng đừng trách hắn bất nghĩa với ngươi, cũng có mặt tâm ngoan thủ lạt, chuyện hãm hại lừa gạt gì cũng đều làm được.

Nếu như vì lo cho bản thân mà bức ép hắn phải ở lại, chỉ sợ là kết quả hoàn toàn ngược lại, sẽ làm nảy sinh hiềm khích trong lòng, nghĩ đến điều này, Đào Thanh Ly gật đầu nói:

- Miêu Nghị, ngươi vẫn ở lại đi, nếu như ngươi ngồi xuống chức Hành tẩu ở bên đó theo ý của Trình Ngạo Phương thì sẽ có đủ tư cách để nói ở trước mặt nàng.

- Chuyện này...

Vẻ mặt Miêu Nghị tỏ ra khó xử. Đúng thật là khó xử, không phải là hắn không muốn tới đó, liều mạng để chiến đấu ở tu luyện giới chẳng phải là vì chút ích lợi ấy sao? Nhưng nếu cứ đi như vậy thì hắn cũng hơi chút hoài nghi bản thân mình có phải là đã trở thành hạng người bất nhân bất nghĩa rồi hay không.

Hắn biết rõ ràng một quy tắc trong cuộc sống, một người đàn ông nếu muốn có được một chỗ đứng trong bàn tiệc cuộc đời này thì nhất định phải giữ được một giới hạn, điều này gọi là kiên trì! Có lẽ sẽ phải trả giá nặng nề vì giữ lại phần kiên trì này, nhưng đó cũng là nhân tố tất yếu để thành công! Nếu không thì khi ngươi bỏ rơi tất cả mọi người, tất cả mọi người cũng sẽ rời bỏ ngươi.

Triệu Phi khuyên nhủ:

- Lão đệ, không cần phải cảm thấy khó xử, tới Mộc Hành cung đi! Trình Ngạo Phương đã nói tới mức này rồi, nếu như ngươi lại từ chối nữa thì chẳng khác nào tát vào mặt nàng. Đến lúc đó, sợ là không chỉ có vấn đề là ngươi có tới hay không thôi đâu! Nếu xử lý không tốt, làm mất lòng nàng thì sẽ bị nàng gây phiền phức triền thân đấy.

Miêu Nghị cảm thấy hơi có chút dở khóc dở cười:

- Ta nghĩ mãi cũng không hiểu ra được. Vì cái gì mà nàng phải chèo kéo ta tới chứ?

Triệu Phi mỉm cười nói:

- Rất đơn giản, ngươi đã thể hiện quá tốt trong buổi đàm phán trước, khiến cho nàng chú ý đến ngươi.

- "..."

Miêu Nghị không biết nên nói cái gì cho phải, hắn lại không cho là mình đã thể hiện tốt như vậy.

Đào Thanh Ly khuyên:

- Ở lại đi, có ngươi ở bên đó. Nếu như sau này mà Mộc Hành cung có ý đồ gì đối với Thủy Hành Cung, chúng ta cũng có thể kịp phát hiện. Triệu Phi nói không sai. Nói không chừng, ngươi vẫn có thể giúp đỡ chúng ta trong nhiều việc, nếu có chuyện gì cần ngươi giúp thì chắc hẳn là ngươi cũng sẽ không mặc kệ, biết đâu ngươi ở bên đó thì có thể phát huy ra tác dụng càng lớn cho Thủy Hành Cung thì sao.

Miêu Nghị lại nhìn về phía Triệu Phi, chỉ thấy Triệu Phi dùng sức gật đầu lia lịa.

Miêu Nghị do dự một hồi lâu. Cuối cùng thì chậm rãi mà ôm quyền, nói:

- Đã như vậy, thế thì Miêu Nghị liền cung kính không bằng tuân mệnh vì tư lợi một lần!

Ngày hôm sau, hai bên ngồi với nhau lần nữa. Trình Ngạo Phương bưng chén trà ngồi ở kia, coi mọi người như không khí, im lặng mà uống trà xanh một cách thong thả.

Ba người thuộc nhóm Đào Thanh Ly nhìn nhau, Miêu Nghị tiến lên một bước rồi nói:

- Đa tạ Trình cung chủ đã ưu ái như vậy. Miêu Nghị tuy bất tài nhưng nguyện ý phụng sự cung chủ!

Đôi mày vẽ của Trình Ngạo Phương hơi nhướn lên, trong mắt lóe lên một tia đắc ý, có chút khoái cảm của sự chinh phục, đặt chén trà xuống rồi cười:

- Chuyện mà Bổn cung đã đáp ứng ngươi thì dĩ nhiên sẽ không đổi ý. Đợi đến khi chấm dứt cuộc chiến với Nhật Hành cung, nhiều ra chỗ trống, liền lập tức sắp xếp cho ngươi vào!

Không phải là phong thưởng lập tức sao? Miêu Nghị hơi trầm mặc một chút, chắp tay nói:

- Miêu Nghị có một thỉnh cầu quá đáng!

Trình Ngạo Phương mỉm cười:

- Nói!

Miêu Nghị đáp:

- Nhân mã của Thủy Hành Cung vốn hết sức hoang mang lo ngại, nếu như ti chức rời đi vào lúc này, càng khiến lòng quân dao động, sẽ gây bất lợi cho chiến đấu, ti chức khẩn cầu cung chủ đợi đến sau khi cuộc chiến kết thúc mới tiến hành phong thưởng cho ti chức.

Đây là muốn tạm thời ở lại Thủy Hành Cung để tham gia trận chiến chứ gì! Đôi mày vẽ của Trình Ngạo Phương nhíu lại một chút, thầm nghĩ “Bên Thủy Hành Cung sẽ đi đầu xuất chiến để chia rẽ phần lớn cao thủ của Nhật Hành cung, tất nhiên là phải chịu áp lực cực lớn nên rất nguy hiểm, nếu như ngươi tử trận rồi, thế chẳng phải là ta đã uổng phí tâm tư sao?”

Đào Thanh Ly cùng Triệu Phi đều nhìn về phía Miêu Nghị, cũng có chút cảm động, biết Miêu Nghị hoàn toàn không cần phải mạo hiểm như vậy.

Thật ra thì đối với Miêu Nghị mà nói, hắn nhất định phải mạo hiểm như vậy, nếu đã quyết định làm như thế rồi, hắn phải lo lắng đến ích lợi của mình.

Lý do rất đơn giản, Trình Ngạo Phương đã đặc biệt đề bạt hắn như vậy, khiến cấp dưới bất mãn thì sẽ sinh ra bao nhiêu cú dội ngược trong tương lai thì không ai nói rõ ràng được, không có khả năng là Trình Ngạo Phương sẽ không đếm xỉa chút nào đến cấp dưới. Nếu hắn cứ đến bên cạnh mụ vào lúc này, nhỡ ra sau khi chuyện xong xuôi mà không có phong thưởng, bản thân hắn há không phải thành trò cười mất cả chì lẫn chài, còn có mặt mũi nào mà trở lại Thủy Hành Cung chứ?

Chỉ có thể ở lại bên Đào Thanh Ly trước đã, cho dù bên phía Trình Ngạo Phương có biến cố gì thì do hắn ở bên này của Thủy Hành Cung nên cũng sẽ không bị tổn thất gì, cùng lắm thì coi như không có chuyện gì xảy ra.

Suy xét đến vấn đề các kế hoạch của bên Thủy Hành cung đó có thể đều do một tay Miêu Nghị bày ra, Miêu Nghị đi như vậy thì không biết có thể xảy ra chuyện gì hay không nữa, Trình Ngạo Phương cũng không muốn trận chiến này xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, suy cho cùng thì trận chiến này có quan hệ đến ích lợi, nàng cũng không thể coi thường, vì thế nên gật đầu một cách chậm rãi, nói:

- Được rồi! Theo ý ngươi!

Chuyện này coi như là đã được quyết định như vậy rồi, chuyện tiếp theo liền đơn giản hơn, Thủy Hành Cung cùng Mộc Hành cung ký kết pháp lệnh một cách thuận lợi, chính thức kết minh!

Sau khi hai bên bàn bạc kế hoạch hành động cụ thể một lần nữa, ba người bên phe Đào Thanh Ly mới cáo từ. Người tham gia chuyện này cũng không nhiều, nhiều người thì sợ sẽ dễ khiến người khác chú ý, lúc đến là ba người, lúc về cũng là ba người.

Rất nhanh, tất cả người đứng đầu của Thủy Hành Cung liền nhận được lời truyền gọi của cung chủ Đào Thanh Ly, đều tụ tập trong đại điện nghị sự riêng thuộc về Thủy Hành Cung.

Tam đại Hành tẩu: Triệu Huyền Chân, Vương Phong Trạch, Nghiêm Thượng Thanh.

Lục Đại chấp sự: La Quang Hạo, Đồng Lâm, Vương Tứ Thiên, Tề Chính, Hoàng Thắng Thiên, Xa Hữu Lộ.

Thập đại Điện chủ: Miêu Nghị, Triệu Phi, Tư Không Vô Úy, Trương Tín Thủy, Đậu Lưu Phương, Tô Lợi, Điền Phách, Tôn Thủ Quang, Quyền Vô Song, Thân Hoài Tín.

Còn có hai mươi bảy vị Hành tẩu của các điện khác trực thuộc Thủy Hành Cung, toàn bộ đều là Hồng Liên tu sĩ, duy chỉ có Trấn Giáp điện bên này của Miêu Nghị là tất cả những Hồng Liên tu sĩ đều đã bị giết sạch rồi. Dù tính thêm cả Điện chủ Miêu Nghị trong số này, cũng không tìm ra được một vị Hồng Liên tu sĩ nào ở trong Trấn Giáp điện cả.

Ngoài ra còn có bảy vị chấp sự ở dưới điện, cũng đều là Hồng Liên tu sĩ. Không thể không thừa nhận là hoàn cảnh an nhàn của Thủy Hành Cung vẫn nuôi dưỡng ra được nhiều Hồng Liên tu sĩ đấy, ngay đến trong đám chấp sự của một điện cũng có Hồng Liên tu sĩ, điều này còn chưa tính đến những kẻ bị đuổi đi khi Đào bà bà còn sống, cùng những kẻ bị diệt trừ sau khi Đào bà bà qua đời. Nếu không thì qua nhiều năm như vậy, Thủy Hành Cung tích trữ được bao nhiêu Hồng Liên tu sĩ thì chỉ có thể tưởng tượng mới biết được.

Tính thêm cung chủ Đào Thanh Ly vào trong đó, toàn bộ Thủy Hành Cung có năm mươi ba tên Hồng Liên tu sĩ cũng đều có mặt, đây hiển nhiên là một nơi chỉ có tu sĩ có tu vi từ Hồng Liên trở lên mới có thể tham gia nghị sự, nhưng mà Miêu Nghị lại là ngoại lệ. Thế mà vào lúc này, không có người nào cảm thấy Miêu Nghị có mặt ở đây sẽ là điều bất ngờ, nếu như hắn không ở thì mới khiến người ta cảm thấy không đúng.

- Tham kiến cung chủ!

Đột nhiên, mọi người cùng hô, chắp tay nghênh đón.

Đào Thanh Ly đi ra từ phía sau đến trước bảo tọa dành cho cung chủ, không ngồi xuống mà đứng ở trước bảo tọa, vươn tay ra, ý bảo bình thân. Đôi mắt sáng của nàng ta nhìn lướt qua tất cả những người có mặt ở đây, trông thấy ở đây có mặt nhiều Hồng Liên tu sĩ như vậy, nghĩ đến chuyện số lượng Thanh Liên tu sĩ vẫn còn càng nhiều, chưa từng bị tiêu hao trong nhiều năm như vậy, còn nhiều hơn tất cả các cung khác, trong lòng cũng dâng lên mấy phần tự hào, Thủy Hành Cung của ta cũng chưa hẳn là không có năng lực đánh một trận đâu!

- Hôm nay bổn cung triệu tập chư vị, là muốn tuyên bố một quyết định trọng đại với chư vị!

Đào Thanh Ly hạ giọng nói:

- Thủy Hành Cung chúng ta không thể ngồi chờ chết, cho nên Bổn cung quyết định đánh đòn phủ đầu, tập hợp mười ba vạn nhân mã từ trong Thủy Hành Cung chúng ta đi tiên phong, phát động tiến công vào Nhật Hành cung!

Lời này vừa nói ra, đám người phía dưới lập tức ồn ào náo động lên, ba vị Hành tẩu cùng sáu vị chấp sự đứng ở phía trước lại im lặng, bởi vì đã trao đổi trước cùng chín người kia rồi, không có khả năng là Đào Thanh Ly không thu phục người bên mình trước đã, nếu ở trong tình huống không được người bên cạnh duy trì thì đã không thể triệu tập được tất cả Hồng Liên tu sĩ của Thủy Hành Cung có mặt ở đây.

Phần lớn người còn tưởng rằng mình đã nghe lầm rồi, Điện chủ của Trấn Đinh Điện là Trương Tín Thủy khiếp sợ mà chắp tay nói:

- Ý Cung chủ muốn nói là chúng ta phải phát động tiến công trước Nhật Hành cung sao? Muốn đánh Nhật Hành cung, phải không?

Đào Thanh Ly liếc hắn một cái, rồi lại lướt tầm mắt qua mọi người.

- Bổn cung nói lại một lần, Thủy Hành Cung chúng ta không thể ngồi chờ chết, cho nên Bổn cung quyết định đánh đòn phủ đầu, tập hợp mười ba vạn nhân mã từ trong Thủy Hành Cung chúng ta đi tiên phong, phát động tiến công vào Nhật Hành cung!

Điện chủ của Trấn Mậu điện là Đậu Lưu Phương kêu thất thanh:

- Cung chủ, tuyệt đối không được, Nhật Hành cung đều là một lũ hổ lang, chúng ta lại chưa bao giờ chinh chiến qua, căn bản cũng không phải là đối thủ của bọn chúng. Huống chi Thủy Hành Cung chúng ta không có tử liên tu sĩ trấn giữ, làm sao có thể chiến đấu cùng Nhật Hành cung được chứ!

- Đúng vậy đúng vậy!

Những người đang mang hơi chút sợ hãi cũng đều hùa theo.

- Ai nói Thủy Hành Cung chúng ta không có tử liên tu sĩ trấn giữ?

Đào Thanh Ly hống lên một âm, đột nhiên triệu ra cây pháp trượng đầu rồng màu vàng kim mà Đào bà bà đã để lại, dựng thẳng thì thấy hiện lên bảo quang màu tím, chiếc đầu rồng ngự phía trên không ngờ lại to gấp mấy lần, bay ngoằn nghoèo lên đến nửa trượng, há mồm một cách dữ tợn ở đằng kia, trông rất sống động, uy vũ kinh hồn.

- Chẳng lẽ món tứ phẩm pháp bảo này của bổn cung lại không ngăn được một tên tử liên tu sĩ? Nhớ năm xưa, đã từng có tử liên tu sĩ thiệt mạng dưới món pháp trượng đầu rồng này, chẳng lẽ Bổn cung cũng không giết được tử liên tu sĩ sao?

Tam đại Hành tẩu, Lục Đại chấp sự, Miêu Nghị, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy, lập tức liền chắp tay ủng hộ, nói:

- Chúng ti chức nguyện ý đi theo cung chủ!

Mọi người khiếp sợ, mấy vị này đều điên hết cả rồi sao?

Pháp trượng đầu rồng biến về hình dạng cũ, Đào Thanh Ly hướng về phía mọi người lần nữa, lên giọng mà nói:

- Nếu như chư vị nguyện ý chờ chết, Bổn cung cũng không cố ép, Bổn cung hãy còn có đường lui, cùng lắm thì đi Thiên Ngoại Thiên để phụng dưỡng Thánh Tôn, nhưng các ngươi thì sao? Các ngươi có đường lui sao? Cho dù các ngươi đầu hàng, Nhật Hành cung có thể hao phí tài nguyên tu luyện để nuôi các ngươi sao? Chẳng lẽ các ngươi vẫn cho rằng các ngươi có thể giữ lại địa vị của mình à? Trong lòng các ngươi đều rõ ràng, đối với Nhật Hành cung mà nói thì các ngươi không dùng được, ngược lại là sẽ thèm khát địa vị cùng những của cải được tích góp qua nhiều năm ở trong tay các ngươi, bọn họ ắt sẽ giết sạch các ngươi, cướp sạch của cải được tích góp nhiều năm trên người bọn ngươi, giết người của các ngươi, đoạt đồ đạc của các ngươi, ngủ với nữ nhân của các ngươi. Cho dù có thể may mắn mà sống sót, thì phần vinh hoa phú quý kia cũng không thuộc về các ngươi, các ngươi sẽ sống cuộc sống không bằng heo chó, chẳng lẽ các ngươi thật sự nguyện ý như thế rồi ngồi chờ chết, trơ mắt xem đến hết thảy những chuyện này phát sinh sao?

Lời nói 'Ngủ với nữ nhân của các ngươi' được thốt ra từ trong miệng nàng không khỏi khiến người ta cảm thấy hơi quái đản một chút.

Từ vẻ mặt ủ rũ của mọi người cho thấy, đây là sự thật, là sự thật sắp phải đối mặt. Bọn họ đã an nhàn trong nhiều năm ở Thủy Hành Cung, sợ rằng đến khi trốn ra ngoài được, muốn nương nhờ ở đâu đó thì cũng không có bất luận nơi nào hay người nào sẽ nguyện ý chứa chấp, khi trong tay đã có vinh hoa phú quý thì có mấy người có thể cam lòng mà thả ra được chứ?

- Cung chủ, ngài nói là sự thật, nhưng còn có một sự thật khác nữa, đó là chúng ta thực sự không phải là đối thủ của Nhật Hành cung đâu!

Điện chủ của Trấn Quý điện là Thân Hoài Tín thở dài.!