Chương 866: Thịt nằm trên thớt

Đối với Miêu Nghị mà nói, nếu như chuyện trước mắt không qua được thì làm gì còn có chuyện sau? Đưa ra một cái chỗ dựa lớn vững chắc như thế ít nhất người ta sẽ không dễ dàng làm loạn chứ. Ít nhất sẽ cho chúng ta có cơ hội nói chuyện, không đến mức trực tiếp làm mất mặt mũi của Trương Thiên Tiếu, tống đánh hai người ra ngoài, như vâyỵ đâu còn có cái hứng gì để nói chuyện nữa?

Chỉ cần sự tình cuối cùng bàn luận ổn thỏa rồi, đối mặt với lợi ích lớn như vậy, bản thân mình nói dối một chút thì có tính là gì? Đầu óc của Trình Ngạo Phương có bệnh mới không ngừng để ý chuyện nhỏ nhăt này với mình.

Nguyệt Hành cung cung chủ Trương Thiên Tiếu là đại tỷ của hắn sao? Thượng Lưu Hoan cùng Trang Hữu Văn lại nhìn nhau ngẩn ra.

Trình Ngạo Phương cười lạnh một tiếng:

- Hai vị đó có thể sẽ không ngại, nhưng ta ngại, lừa gạt đến trên đầu ta là đạo lý gì chứ?

Miêu Nghị gương mặt đầy ngưỡng mộ đáp:

- Từ khi từ biệt ở Đô thành Ngọc Đô Phong kim điện, phong hoa của cung chủ càng hơn năm đó. Hai chúng tôi hâm mộ cung chủ đã lâu, mới ra hạ sách này để cầu kiến. Xin cung chủ đại nhân không tính toán với tiểu nhân.

- Chớ nói những điều vô dụng dài dòng này.

Trình Ngạo Phương hỏi:

- Trương Thiên Tiếu thành đại tỷ của ngươi từ khi nào hả? Nếu như ta nhớ không lầm. Ngươi chính là kẻ dưới trướng của Trương Thiên Tiếu chuyển sang làm kẻ dưới trướng của Đào bà bà đúng không? Trương Thiên Tiếu nếu như là đại tỷ của ngươi, ngươi còn chạy tới đây sao? Đoán chừng Trương Thiên Tiếu cũng sẽ không cho ngươi đi Tinh Túc Hải Kham Loạn hội đâu ha?

Miêu Nghị không chút hoang mang đáp:

- Hồi bẩm cung chủ, chỉ là một Tinh Túc Hải Kham Loạn hội nhỏ nhoi, có gì đáng phải sợ hãi chứ? Chẳng qua là đi tới đó chơi cho biết chuyện nhỏ thôi ấy mà, không đáng để nhắc tới. Thuần túy là tự bản thân tại hạ muốn đi rèn luyện một chút. Nếu không phải như thế, đừng nói là Đại tỷ của ta sẽ không đồng ý, đại ca kết bái lúc trước của ta là Hoắc Lăng Tiêu nhậm chức dưới trướng Trấn Ất điện. Đại ca kết bái của ta cũng sẽ không để cho ta đi. Chỉ vì tại hạ không muốn để cho người khác nói nhảm là dùng người không khách quan, làm hỏng danh dự của Đại tỷ cùng đại ca của ta, liền đi Tinh Túc Hải một chuyến. Sau khi trở về Ngọc Đô Phong kim điện, Quân sứ có cầu tất có ứng, còn không phải là ta muốn đi đâu thì đi đó hay sao, ai cũng không nói được cái gì. Về phần chuyển đến dưới trướng của Đào bà bà, thuần túy là vì để báo thù một vị cố nhân ở Tinh Túc Hải. Cung chủ nếu không tin có thể phái người đi nghe ngóng. Tại hạ vừa đến Thủy Hành cung liền chịu áp lực rất lớn của Thủy Hành cung, nhưng vẫn nhất thành bất biến huyết tẩy hết Bình Dương phủ của Trấn Quý Điện. Để vì báo thù. Không có ý khác!

Chuyện huyết tẩy Bình Dương phủ, mấy vị ở đây thật sự có nghe phong phanh, bao gồm cả Trình Ngạo Phương. Thật sự là Thủy Hành cung qua an dật, đột nhiên xuất hiện chuyện tru diệt quy mô lớn như vậy muốn không nghe chút tin tức cũng khó.

- Lắm lời lắm miệng như vậy đều là mượn cớ. Thời này điểm này, ngươi nói ngươi cố ý chạy tới gặp ta, bản thân ngươi cũng tin sao?

Trình Ngạo Phương hừ lạnh một tiếng:

- Giờ đây gặp cũng gặp rồi, mời trở về đi!

Bà ta hơi gật đầu với thị nữ bên cạnh.

Thị nữ hội ý, lúc này tiến lên đưa tay nói:

- Nhị vị mời!

Đây là trực tiếp tiễn khách rồi.

Sao có thể để cho người ta đuổi đi như vậy, vậy mình từ xa chạy tới đây làm gì? Miêu Nghị hướng về phía thị nữ đẩy tay một cái ra hiệu tạm hoãn, lại ôm quyền nói với Trình Ngạo Phương:

- Đương nhiên là phải về, nhưng mà chạy tới gặp cung chủ sao có thể tay không mà đến, đó không khỏi quá đường đột thất lễ rồi hay sao? Ta nhân dịp này cố ý chuẩn bị một phần đại lễ mang tới, mong rằng cung chủ thu nhận!

- Đại lễ?

Trình Ngạo Phương ngẩn ra, dám ở trước mặt mình xưng đại lễ, xem ra không nhẹ...

Đôi mắt sáng của bà ta quét qua hai vị Hành tẩu thủ hạ, thấy hai người cũng có gương mặt hiếu kỳ, bèn nghiêng đầu với thị nữ tỏ ý lui xuống, nhìn về phía Miêu Nghị nói:

- Nếu là biểu thị hiếu tâm của ngươi, vậy bổn cung coi như là nễ mặt Trương Thiên Tiếu, nhìn một chút là đại lễ gì rồi nói sau, lấy ra đi.

- Bây giờ còn không phải lúc lấy ra, bởi vì lễ quá lớn, không tiện mang theo người, nhưng mà chỉ cần cung chủ muốn, thật ra thì lúc nào cũng có thể lấy.

Miêu Nghị nói đến đây, tuần tự như tiến dẫn dắt đề tài, đột nhiên vỗ trán một cái:

- Thiếu chút nữa quên nói cho cung chủ biết, phần lễ này không phải là tại hạ chuẩn bị. Tại hạ chẳng qua là đi tới phụ trách đưa lên danh mục quà tặng, người tặng quà chân chính là Thủy Hành cung cung chủ của chúng ta.

Thượng Lưu Hoan cùng Trang Hữu Văn mắt bao hàm thâm ý nhìn nhau, cũng biết là vì chuyện của Thủy Hành cung mà đến. Chẳng qua là cái tên trước mắt này quả thật là lợi hại, thản nhiên không đổi sắc, không lộ ra vẻ đường đột, không khiến cho người khác phản cảm, đẩy đề tài câu chuyện đến chỗ này, xem ra Thủy Hành cung cũng không phải không có ai có thể dùng.

Trình Ngạo Phương ngồi nghiêm, mày hơi nhếch một cái, hai tay kéo váy, ngồi bắt chéo chân chữ ngũ, thân mình hơi nghiêng dựa vào tay vịn của chiếc ghế, lạnh nhạt hỏi:

- Đào cung chủ vì sao phải tặng quà cho bổn cung? Không biết đưa tới tặng đại lễ gì vậy?

Miêu Nghị chắp tay đáp:

- Trước khi đi, cung chủ của chúng ta đã từng nói tới, lão cung chủ lúc còn sống đã từng thường xuyên lui tới cùng Trình cung chủ, quan hệ cũng xem là không tệ. Ngặt nỗi người chết vì tiền chim chết vì thức ăn, Trình cung chủ cho dù có ý kiến đối với Thủy Hành cung, ai cha! Cung chủ của chúng tôi cũng chỉ đành nhận mà thôi.

Hắn lặng lẽ chú ý phản ứng của Trình Ngạo Phương.

Trên mặt của Trình Ngạo Phương hiện vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng hơi lúng túng. Quan hệ giữa bà ta và Đào bà bà mặc dù nói không phải rất tốt, nhưng cũng đích xác có vài phần giao tình. Giờ đây Đào bà bà người ta vừa mới mất, bản thân mình liền định cướp địa bàn của cháu gái nhà người ta, về phần tình mà nói đích thật là có chút không nói được. Nhưng mà cái thứ này ngươi không lấy thì người khác sẽ lấy, không có đạo lý để cho người khác lấy rồi phát triển lớn mạnh sau đó uy hiếp lại chính mình.

Tình huống có chút không ổn! Hai vị Hành tẩu vừa thấy ánh mắt của cung chủ hơi lộ ra vẻ không được tự nhiên, nhíu mày, chớ để cái tên này dùng màn tình cảm lừa bịp!

Trang Hữu Văn lên tiếng ngắt lời hỏi:

- Miêu điện chủ, ngươi không phải nói đại lễ sao?

Miêu Nghị lập tức chắp tay thỉnh giáo hai bên:

- Không biết nhị vị là?

- Trang Hữu Văn.

- Thượng Lưu Hoan.

Hai người thuận miệng đáp lại, Miêu Nghị thở dài nói:

- Thì ra là nhị vị Hành tẩu của Mộc Hành cung. Tại hạ ngưỡng mộ đại danh của nhị vị Hành tẩu đã lâu, ngày hôm nay được gặp, quả nhiên là khí độ bất phàm.

Thượng Lưu Hoan nói:

- Đừng nói lời vô dụng đó, nói chuyện lễ vật đi.

Miêu Nghị bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Trình Ngạo Phương:

- Cung chủ của chúng tôi nguyện cúi đầu xưng thần với Trình cung chủ!

Lời này vừa nói ra, hai vị Hành tẩu có thể nói là ánh mắt sáng lên. Nếu quả thật là nói như vậy, vậy đúng là đại lễ rồi, vậy còn cần nói chuyện với Nhật Hành cung cái rắm gì nữa, còn cần phân chia với Nhật Hành cung của ngươi nữa sao? Chúng ta một nhà ăn hết rồi.

Trình Ngạo Phương ít nhiều có chút kinh ngạc, hỏi:

- Lời này là thật chứ?

- Đương nhiên không phải nói sạo, nếu không tại hạ nào dám đi tới tặng quà!

Miêu Nghị lớn tiếng nói:

- Đào cung chủ quyết định cúi đầu xưng thần với Trình cung chủ, chỉ lưu lại quyền tự trị, hàng năm dâng lên một nửa ích lợi của Thủy Hành cung làm lễ triều cống!

Ba người đang âm thầm vui mừng, vừa nghe lời này gương mặt cơ hồ không hẹn mà cùng trầm xuống. Chỉ giao ra một nửa ích lợi, còn bảo lưu lại quyền tự trị. Vậy còn không bằng chúng ta nói chuyện với Nhật Hành cung, hoàn toàn lấy đi một nửa còn lại, mà còn muốn quyền tự trị sao?

Thượng Lưu Hoan hỏi:

- Vị Miêu điện chủ này, ngươi là đang đùa với chúng ta, hay là thật không biết thế cục trước mắt?

Miêu Nghị trả lời:

- Đương nhiên là biết, chúng ta biết Mộc Hành cung đang đàm phán chuyện phân chia Thủy Hành cung cùng Nhật Hành cung. Nếu không phải như thế, chúng ta há sẽ chủ động chạy tới dâng lên đại lễ. Chỉ vì chúng ta biết khó có thể chống lại cùng hai nhà, cho nên đi tới nói chuyện kết minh cùng Mộc Hành cung.

- Kết minh?

Trang Hữu Văn khinh thường nói:

- Thịt để ở trên thớt, chúng ta muốn chém thế nào thì chém, các ngươi lấy cái gì kết minh cùng chúng ta? Một nửa ích lợi của Thủy Hành cung hả? Buồn cười! Chúng ta tự đi lấy là được, thậm chí lấy còn nhiều hơn, lại còn muốn bảo lưu lại quyền tự trị, thật là người ngu nói chuyện hoang đường!

- Thịt ở trên thớt sao?

Đề tài đã dẫn đến mức chính thức đàm phán, cũng không phải là lúc chịu nhịn nhục nhượng bộ, Miêu Nghị hừ hừ cười lạnh nói:

- Trang Hành tẩu, khẩu khí của ngươi không khỏi cũng quá lớn một chút rồi. Thủy Hành cung dù gì thì cũng còn có 13 vạn nhân mã, gần năm mươi tên Hồng Liên tu sĩ. Lực lượng cường đại như vậy, ai dám nói là thịt trên thớt muốn chém thì chém? Nói một câu khó nghe thì, chúng ta nếu như không chịu thúc thủ chịu trói, người nào cũng đừng nghĩ diệt được chúng ta!

Thượng Lưu Hoan gương mặt châm chọc nói:

- Khẩu khí không nhỏ, dám ở chỗ này dùng miệng lưỡi lợi hại, ta xem ngươi là sống không nhịn được phiền rồi.

Miêu Nghị liếc xéo nói:

- Tu vi của tại hạ mặc dù không như mấy vị, có thể cũng không phải lớn lên trong sợ hãi! Trong 18 vạn tu sĩ của Tinh Túc Hải Kham Loạn hội, tại hạ coi như là giết người vô số tới lui tự nhiên. Đã từng trải cảm giác ngủ qua đêm trên đống người chết, tắm qua sông đầy máu, cùng sóng vai giết qua địch với Tiên Thánh đệ tử, xưng qua huynh gọi qua đệ với cùng cháu nội của Ma thánh, từng liều mạng đánh với cháu ngoại của Yêu thánh. Ở trong Tinh tú hành cung, từng giúp Phục Thanh quét rác, được xướng qua danh ở Ngọc Đô Phong kim điện. Thiên lao của đô thành ta cũng ngồi qua rồi. Lục Thánh đệ tử tại hạ coi như đã từng quen biết. Quân sứ thấy ta cũng chưa từng uy hiếp qua như vậy. Xem ra quân sử sánh với Thượng Hành tẩu còn có chỗ không bằng đó nha!

Một lô một lốc những điều này được nói ra như trả bài khiến cho ba người đối phương nghe mà hết sửng tới sốt. Tiểu tử này thiệt hay là giả vậy?

Triệu Phi ở một bên thờ ơ lạnh nhạt nhưng ít nhiều có chút không nói nên lời. Lại tới nữa rồi, tới cái ngữ này nữa rồi, nghe Đào Thanh Ly nói về chuyện này, xem ra đích thật là sự thật.

Trang Hữu Văn nói:

- Nếu ngươi tin tưởng 13 vạn nhân mã của Thủy Hành cung các ngươi như vậy, vạy còn có cái gì hay để nói nữa. Quay đầu lại thử một chút liền biết chúng ta có thể ăn được hay không chứ gì? Đến lúc đó lão phu tự tay bắt ngươi nuốt lại những lời mà ngươi vừa mới nói!

- Nếu đã như vậy, thật sự không có gì đáng nói. Vốn dĩ muốn cùng Mộc Hành cung liên thủ, mang địa bàn của Nhật Hành cung làm đại lễ đưa cho Mộc Hành cung. Nếu Mộc Hành cung nhìn không thuận mắt, vậy chúng ta đi tìm Nhật Hành cung nói chuyện là được. Ta cũng muốn nhìn xem thử 13 vạn nhân mã của Thủy Hành cung trực tiếp đánh giết vào Mộc Hành cung, có thể trợ giúp Nhật Hành cung chiếm lấy Mộc Hành cung hay không? Ta cũng muốn nhìn xem thử 13 vạn nhân mã của Thủy Hành cung có phải thịt trên thớt hay không? Xem ai có bản lãnh ăn hết chúng!

Miêu Nghị chắp tay trầm giọng nói:

- Lần này hảo tâm của chúng ta bị xem như là lòng dê ruột chó rồi, xin lỗi đã quấy rầy! Chúng ta gặp lại trên chiến trường phân cao thấp, không đáng tranh tài miệng lưỡi ở chỗ này!

Miêu Nghi xoay người phất tay nói với Triệu Phi:

- Đi!

Tình huống gì thế?

Trước mặt nghe còn không có gì, lời sau đó khiến Trình Ngạo Phương cùng hai vị Hành tẩu đột nhiên sợ hết hồn hết vía, có thể nói là có chút bối rối. Rõ ràng là Thủy Hành cung sắp bị tai ương ngập đầu, nơi này đang thương lượng làm sao hái trái, sao đột nhiên biến thành Mộc Hành cung phải xui xẻo chứ?

- Các ngươi đang ở trong địa phương của bổn cung, ai cho phép các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!

Bốp! Trình Ngạo Phương đột nhiên vỗ bàn, quát lên một tiếng.

Lời nói cũng không giải nghĩa cho rõ ràng, sao có thể để cho người đi. Ngặt nổi bà ta không thể nào tự hạ thân phận cầu xin hai người Miêu Nghị ở lại, chỉ có thể sử dụng phương thức này.

Bước chân của hai người đi ra cửa chợt dừng lại, đồng loạt nghiêng đầu nhìn nhau. Hai người đương nhiên không phải thật sự muốn đi, người ta nếu như cấp cho nấc thang, vậy thì cứ theo bậc thang đó mà leo xuống vậy.

Cả hai song song xoay người lại, Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

- Trình cung chủ có gì chỉ giáo?

Hắn sở dĩ ngay từ đầu không đề cập chuyện mang đại lễ đến Nhật Hành cung, là không muốn để cho người ta vừa nhìn thấy mặt đã biết cái bệ của mình. Nếu không, khi để cho người ta nắm lấy lá bài tẩy của mình rồi, tiến hành chặn đường lui ở khắp mọi nơi, được voi đòi tiên. Bên mình vốn không còn đường lui nào, chỉ đành nghĩ biện pháp tận lực đưa địa vị lên ngang bằng song phương, tránh bị người ta đè bẹp về mặt khí thế, do bên mình dẫn đường đi mới có thể nói chuyện được.

Trình Ngạo Phương đương nhiên cũng thuận theo bậc thang mà xuống đài, trực tiếp hô đánh hô giết thì cũng dễ dàng, giết hai người này càng dễ dàng hơn, nhưng chuyện này không có biện pháp gì đàm phán nữa. Bà ta bước thong thả đi tới:

- Dám càn rỡ ở trước mặt bổn cung, vốn muốn dùng chính pháp đối với hai người các ngươi, nhưng nễ mặt mũi của Trương Thiên Tiếu cung chủ của Nguyệt Hành cung, bổn cung hôm nay liền tha cho các ngươi một lần. Bổn cung chỉ muốn báo cho các ngươi biết, không phải bổn cung coi thường nhân mã của Thủy Hành cung các ngươi. Nhân mã của Thủy Hành cung có phải là không chịu nổi một trận đánh hay không thì trong lòng các ngươi hiểu rõ hơn ai hết. Một đám người ô hợp mà còn muốn tấn công Mộc Hành cung của ta, các ngươi tự hỏi lòng, có cái lá gan đó hay không?