Sau khi đi từ chính sảnh ra ngoài, hai cô gái dẫn Miêu Nghị đi về hậu viện. Hậu viện này Yêu Nhược Tiên căn bản không ở. Ông ta nếu không phải ở lì trong động dưới đất luyện bảo, thì sẽ đóng cửa tu luyện bên trong đại sảnh, canh chừng Đường Lang cùng Hắc Thán. Như vậy vừa khéo thuận tiện cho Miêu Nghị. Hắn tạm thời không tiện công khai lộ diện ở Thủy Vân phủ.
Hai nàng một người quét dọn phòng, một người đi nấu nước. Điều kiện nơi này không thể sánh được so với lúc ở bên Trấn Hải sơn có thể có suối nước nóng thiên nhiên để tắm rửa.
Miêu Nghị đứng ở trong đình viện, viết mấy phần ngọc điệp. Một phần là viết cho Lão Bản Nương, báo cho nàng biết một tiếng mình đã an toàn về đến nơi. Một phần là viết thăm hỏi Yến Bắc Hồng, một phần còn lại là viết cho Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy .
- Thiên Nhi!
Sau khi hắn viết xong, gọi một tiếng.
Thiên Nhi đang quét dọn phòng, nghe tiếng đi ra. Miêu Nghị đưa từng phần một đến trong tay của nàng, dặn dò:
- Phần này phát đến Lưu Vân Sa hải, phần này chia ra đến Yến Bắc Hồng, Triệu Phi, Tư Không Vô Úy. Bây giờ lập tức phát đi.
- Dạ, đại nhân!
Thiên Nhi nhanh chóng cầm ngọc điệp rời đi.
- Đại nhân! Mời dùng trà!
Tuyết Nhi chỉ vào cái khay đặt trong mâm ở bên cạnh, đồng thời lau qua ghế cho hắn.
Miêu Nghị đi tới trong đình ngồi xuống. Tuyết Nhi châm một chén trà, hai tay dâng đến trước mặt hắn. Miêu Nghị nhận vào tay ngửi ngửi một cái, đột nhiên không nhịn được bật cười ha hả.
Tuyết Nhi không biết hắn cười cái gì, hỏi thăm dò:
- Đại nhân, sao thế? Trà này là đỉnh cấp hương trà của Thủy Vân thành tiến cống đến. Là tì nữ pha không thơm sao?
Nàng ít nhiều có chút thấp thỏm, đại nhân đi rồi, nàng đã lâu năm không hầu hạ qua người nào một cách chính thức, cho nên lo lắng có phải là có chút ngượng ngập lóng cóng tay chân rồi hay không.
Bây giờ đều là người khác hầu hạ nàng và tỷ tỷ. Miêu Nghị đi rồi hai người bởi vì phải xử lý công vụ của Thủy Vân phủ, bèn chọn hai tên thị nữ làm tạp vụ. Bây giờ sau khi biết Miêu Nghị trở về, nàng đã thương lượng cùng tỷ tỷ, chuẩn bị cho hai thị nữ kia đi chỗ khác. Cũng không phải là sợ Miêu Nghị thấy các nàng hưởng phúc khi sai khiến người khác, mà không muốn thấy Miêu Nghị sau khi trở về bên trong dinh phủ còn có những nữ nhân khác tồn tại. Có một số việc không thể nói rõ ra được, vạn nhất có nha đầu nào đó không có mắt, câu được đại nhân thì sao? Cho nên hai người cho rằng những việc nặng nhọc phiền phức này vẫn là tự thân mình làm tốt hơn, cố làm thêm chút chuyện đều là cam tâm tình nguyện.
Không ngờ chuyện Miêu Nghị cười vừa khéo trái hẳn lại. Ở Lưu Vân Sa hải, hắn vẫn thường hầu hạ Lão Bản Nương, lần này trở về thật ra thì có chút không quen được hầu hạ, phát hiện quay trở lại trên địa bàn của mình thật là thư thái!
- Không sao, trà rất thơm, ngươi đi làm việc đi!
Miêu Nghị cười phất phất tay, bảo nàng lui xuống.
Chờ đến sau khi hai nàng chuẩn bị thỏa đáng hết thảy mọi việc, một chủ hai phó tiến vào phòng tắm. Cái ao đục ra từ một khối đá lớn này đã được đổ đầy nước ấm bốc hơi nghi ngút.
Sau khi hai nàng giúp Miêu Nghị cởi quần áo, lại xấu hổ cởi y phục của mình, bước chân nhẹ nhàng mang theo tấm thân mềm mại đi vào trong ao hầu hạ ở hai bên hắn. Thật lâu không có đối mặt cùng nam nhân một cách trần trụi như thế này, cả hai đều có chút không được tự nhiên.
Thân thể ngày càng trở nên thành thục trắng như tuyết mê người của hai nàng đích xác là khiến cho huyết mạch của người ta căng phồng sôi trào. Cộng thêm da thịt cọ sát người, lại là đối tượng có thể tùy ý chiếm đoạt lấy, nên Miêu Nghị vốn đã nhiều năm không làm chuyện tình ái đâu còn nhịn được nữa, thuận tay giật tung lấy yếm ngực của Thiên Nhi. Khuôn ngực trắng như tuyết đầy ắp rơi vào bàn tay hắn, rất nhanh sau đó hai người liền quấn quít lấy nhau. Có thể nói là một hơi làm cho hai nàng hoàn toàn thống khoái và hao hết hơi sức gân cốt.
Tình ấy cảnh ấy, thanh âm và sóng nước dập dờn bồng bềnh, người tùy ý phóng túng, người được sủng hạnh, hương diễm vô cùng...
Chờ đến khi ba người đi ra từ trong phòng tắm, trời đã hoàng hôn. Nét mặt của hai nàng đã thay đổi hẳn, hoa dung tỏa sáng, thật là còn xinh đẹp yêu kiều hơn cả hoa. Nữ nhân quả nhiên cần phải mưa móc chăm bón đều đặn mới tư nhuận được. Ánh mắt của họ nhìn Miêu đại phủ chủ có chút đọng nước long lanh, bám riết lấy người. Còn Miêu Nghị thì cũng rất là “thần thanh khí sảng”!
Hai nàng cáo biệt Miêu Nghị rồi rời đi.
Không có biện pháp nào, Miêu Nghị hiện tại còn chưa thuận tiện lộ diện, hai người còn phải đi về ngồi trấn giữ công việc trong phủ. Cái chuyện cửu biệt trùng phùng thức trọn đêm nay quả thực không có biện pháp nào cùng nhau vượt qua rồi.
Không bao lâu, Diêm Tu được thông báo vội vã chạy đến, vừa nhìn thấy được Miêu Nghị ở trong đình ở phía sau viện liền mừng rỡ hành lễ:
- Diêm Tu tham kiến đại nhân!
- Không cần đa lễ!
Miêu Nghị nhìn trên dưới dò xét lão một cái, phát hiện Diêm Tu tóc đã bạc trắng toàn bộ rồi, già đi rất nhiều.
Thật sự là tu vi của Diêm Tu tiến triển quá chậm, không có đầy đủ Nguyện Lực châu, tốc độ luyện hóa lại không đủ, đến nay vẫn là Bạch Liên cửu phẩm. Ngay cả Thiên Nhi, Tuyết Nhi là kẻ hậu tiến, cũng đã vượt qua ông ta rồi.
Miêu Nghị lật tay lấy ra một khối ngọc điệp đưa cho ông ta:
- Diêm Tu, cái này ngươi xem ra là dùng được.
Diêm Tu nhận vào tay vừa nhìn, lẩm bẩm đọc một tiếng:
- Hỗn Nguyên công pháp!
Ông ta chợt ngẩng đầu một cái:
- Đại nhân, đây là?
Miêu Nghị trả lời:
- Đây là ta tìm kiếm về cho ngươi, vốn là công pháp tu hành của đệ nhất chiến tướng Hỗn Nguyên chân nhân dưới tay của Đạo thánh Phong Bắc Trần, sau đó lúc giao thủ cùng Ma thánh, đã bỏ mạng dưới tay của Ma thánh. Công pháp này xem ra cũng không kém. Ngươi lấy đi tu luyện trước, đến lúc đó xem thử tiến độ tu luyện như thế nào, rồi xem coi có thích hợp nữ nhân tu luyện hay không. Nếu như tiến độ tu luyện nhanh hơn công pháp tu luyện của Thiên Nhi, Tuyết Nhi, lại thích hợp cho nữ nhân tu luyện, thì để cho hai người bọn họ cũng tu luyện công pháp này!
Thủ hạ đệ nhất chiến tướng của Đạo thánh, còn đã từng giao thủ cùng Ma thánh, công pháp tu luyện này còn cần phải nói sao? Diêm Tu chấn kinh, thậm chí hưng phấn có chút run rẩy, có thể nói là trong nháy mắt lão lệ tràn đầy, đưa tay vén vạt áo trường bào, quỳ xuống đất ngay tại chỗ, hai tay dâng ngọc điệp nức nở nói:
- Đại nhân đối với thuộc hạ có thể nói là ân chẳng khác gì tái tạo. Sau này đại nhân có lệnh, thuộc hạ nhất định vượt lửa qua sông không chối từ, nguyện suốt đời quên mình phục vụ vì đại nhân. Nếu làm trái với lời thề này, nhất định bị trời phạt!
Miêu Nghị đoan đoan chánh chánh ngồi đó nhận lễ của ông ta, xong mới giơ tay lên nói:
- Đứng lên rồi nói!
Sau khi đợi Diêm Tu đứng lên, hắn lại báo cho biết:
- Ta đã từng đáp ứng với người tặng cho công pháp này, pháp này không thể dễ dàng truyền ra ngoài. Ngươi hãy nhớ kỹ công pháp này, sau đó phá hủy ngọc điệp, không được để rơi vào trong tay người khác, bằng không ta không tha cho ngươi!
- Thuộc hạ nhớ rõ!
Diêm Tu chắp tay nghẹn ngào.
Thật sự là không cảm kích cũng không được. Ông ta tu luyện vốn là công pháp của tiểu môn tiểu phái, hơn nữa còn là tàn thiên, giờ đây cơn mưa đúng lúc nắng hạn thế này, không nghi ngờ gì chính là thứ để kéo dài tính mạng của ông ta. Hơn nữa còn là kéo dài mạng sống của ông ta với thời gian rất dài, rất lâu.
Miêu Nghị lại hỏi ông ta một chút về tình hình của Thủy Vân phủ rồi bảo ông ta lui xuống.
Hôm sau, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy kết bạn bay tới, đáp xuống bên trong dinh phủ của phủ chủ, rất nhanh lại dưới sự hướng dẫn của Diêm Tu đi tới cô đảo, tiến vào vườn từ cửa hông sau sân.
Bên trong đình viện nằm trong vườn, Miêu Nghị đang ngồi đó từ từ uống trà, Tuyết Nhi đánh đàn ở bên cạnh.
Người dẫn tới rồi, Diêm Tu tự giác lui xuống. Tuyết Nhi cũng nhanh chóng ngừng đánh đàn, đứng dậy hành lễ với khách tới.
Tình cảnh này làm cho Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy nhìn nhau, có thể nói là song song cười lắc đầu đi tới. Tư Không Vô Úy từ thật xa liền vừa chỉ vừa nói:
- Lão đệ, ngươi thật ra là quá tiêu dao sung sướng rồi. Chúng ta đều gấp như lửa đốt, ngươi lại trốn ở chỗ này nhấm trà, ngắm cảnh, còn có mỹ nữ đánh đàn làm bạn nữa.
Miêu Nghị ngay cả người cũng chẳng thèm đứng dậy, đưa tay mời ngồi, tự tay châm trà cho hai người. Tuyết Nhi quy quy củ củ đứng ở phía sau hắn. Thiên Nhi thì ở lại trấn giữ dinh phủ.
- Trong thư không phải đã nói cho nhị vị rồi sao. Ta lần này là lặng lẽ trở về, cũng không dám công khai lộ diện trước mặt thủ hạ của mình, không làm gì khác hơn là núp trên hòn cô đảo này phong hoa tuyết nguyệt.
Miêu Nghị cười chia nhau đẩy chén trà tới trước mặt hai người.
Hai người dường như không có tâm tình uống trà. Tư Không Vô Úy mới vừa ngồi xuống móc ra một khối ngọc điệp lại đứng lên, chánh nhi bát kinh nói với Miêu Nghị:
- Pháp chỉ của Thủy Hành cung cung chủ!
Triệu Phi cũng đứng dậy ở một bên tỏ vẻ tôn kính với cung chủ. Miêu Nghị lại từ từ uống chén trà nhìn Tư Không Vô Úy.
Tư Không Vô Úy sửng người, lặp lại lần nữa:
- Lão đệ, pháp chỉ của cung chủ!
Miêu Nghị kinh ngạc nói:
- Ta không phải đang nghe sao? Hay là ngươi trực tiếp cho ta xem đi vậy.
Tuyết Nhi đứng phía sau hắn cũng khẩn trương. Đại nhân ơi! Đây chính là pháp chỉ của cung chủ nha! Ngài chỉ là phủ chủ nho nhỏ có phải tối thiểu cũng nên làm ra bộ ra dạng mới được chứ.
Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy hai mặt nhìn nhau. Triệu Phi nhíu nhíu mày, nhắc nhở:
- Lão đệ, đây là pháp chỉ của Đào cung chủ hạ cho ngươi.
- Không phải là pháp chỉ của Đào Thanh Ly sao?
Miêu Nghị hừ hừ cười lạnh hai tiếng:
- Nàng ta tự thân khó bảo toàn, toàn bộ nhân mã của Thủy Hành cung đều bị hai bà cháu bọn họ lôi xuống nước, lúc này hạ pháp chỉ cho ta là có ý gì?
Hắn lại liếc nhìn hai người một cái:
- Còn nữa, ta không phải nói cho hai người các ngươi là ta len lén trở về sao? Nàng ta làm sao mà biết được ta đã trở về chứ? Ngàn vạn đừng nói cho ta là Đào Thanh Ly ả có thể biết bấm độn nha!
Hai người bị hắn nói có chút ngượng ngùng, Tư Không Vô Úy gãi đầu một cái, "hai" một tiếng, lại ngồi xuống, rồi trực tiếp đẩy pháp chỉ tới trước mặt Miêu Nghị, để cho hắn tự xem.
Triệu Phi cũng lắc đầu ngồi xuống. Tư Không Vô Úy giải thích:
- Hai chúng ta có thể nói là đồng thời nhận được tin của ngươi truyền đến. Vì hai chúng ta lúc đó đều ở trong cung, cung chủ ở ngay bên cạnh, cũng chính vì thế nên không thể giấu diếm nàng ấy. Cung chủ nói lão cung chủ trước đó tự mình đáp ứng ngươi sau khi trở về sẽ đề bạt ngươi làm điện chủ, vừa đúng lúc Trấn Giáp điện trống không. Đây là một phần pháp chỉ bổ nhiệm, bổ nhiệm ngươi làm điện chủ của Trấn Giáp điện!
Miêu Nghị cầm pháp chỉ nhìn một cái, thuận tay ném trả lại cho Tư Không Vô Úy:
- Pháp chỉ này ta không thể nhận! Chuyển cáo cung chủ, cứ nói tại hạ vô luận là tư lịch hay là tu vi đều không đủ để đảm đương nhiệm vụ này, thỉnh cầu cung chủ chọn người có đức hạnh tài năng khác.
Kháng chỉ sao? Triệu điện chủ cùng Tư Không điện chủ sửng sốt.
Chỉ thấy Miêu Nghị lại móc ra một khối ngọc điệp, nhanh chóng viết vài điều, chụp lấy con Linh Thứu nhét thư vào trực tiếp thả bay đi.
Thư này là phát ra cho An Chính Phong ở thương hội tại Lưu Vân Sa hải. Không có biện pháp nào, dựa theo lệ thường, pháp chỉ đến chỗ của lão ta, một đạo pháp chỉ khác khẳng định cũng đến Trấn Giáp điện. Chuyện người trở về không dối gạt được nữa, đâu còn có thể chờ đến An Chính Phong tìm tới cửa trước.
Tư Không Vô Úy vẻ mặt đau khổ hỏi:
- Lão đệ, tại sao không tiếp chỉ? Tư lịch cùng tu vi e rằng đều là cái mượn mà thôi đúng không?
Miêu Nghị lạnh nhạt đáp:
- Cái này còn muốn ta nói ra sao? Trấn Giáp điện ở gần sát phủ của cung chủ như vậy, một khi có người tấn công, phủ của cung chủ nhất định đứng mũi chịu sào. Người dám đi tấn công phủ của cung chủ là ai? Các ngươi ngàn vạn lần chớ nói các ngươi không hề biết nhân mã của Trấn Giáp điện đều là những thứ nhân mã (người ngựa) dạng gì, nhân mã dẫn đội như vậy còn muốn hộ giá sao? Nhân mã của Thủy Vân phủ ta mặc dù không nhiều, nhưng còn mạnh hơn những đám ô hợp đó. Hơn nữa cách xa phủ của cung chủ như vậy, có thể tránh gặp phải sự công kích cường đại nhất. Đối thủ đối mặt sẽ không quá mạnh, ít nhất còn có đường sống quay về. Bây giờ chạy tới Trấn Giáp điện quả thực là muốn chết! Ta là loại binh tôm tướng cá này, làm sao chống đỡ được Tử liên cao thủ tấn công chứ?
Thấy hai người trầm mặc không nói, Miêu Nghị từ từ uống ngụm trà, tiếp tục:
- Ta nghĩ hai người các ngươi sẽ không phải nhìn không ra những thứ này. Thứ cho ta nói thẳng, Đào Thanh Ly còn có Thiên Ngoại Thiên làm đường lui. Người ta chưa chắc sẽ giết nàng ta, ít nhiều còn nễ mặt mũi của Mục Phàm Quân, còn chúng ta có cái gì? Các ngươi cũng là kẻ lõi đời có nhiều kinh nghiệm đánh giết, xem ra hiểu rõ, sự đánh giết giữa cung này với cung kia có nghĩa là một lượng lớn các vị trí sẽ trống chỗ ra. Bất luận người đánh giết tới là bên nào, cũng sẽ không nhẹ tay nương tình. Đào Thanh Ly còn có đường sống, chúng ta có sao? Ta không nghĩ ra nhị vị giúp Đào Thanh Ly nàng ta liều mạng lần cuối cùng như thế này có lợi ích gì?
Triệu Phi thở dài:
- Ngươi cũng biết, chúng ta đã kết bái tỷ đệ cùng Đào Thanh Ly. Nàng ta lúc này gặp phiền toái, chúng ta làm sao có thể bỏ mặc? Lúc trước khi kết bái, thật ra cũng tính ngươi vào trong đó rồi. Chẳng qua là ngươi đúng lúc không có mặt ở đây, bằng không dựa vào tính cách của lão đệ ngươi, cũng sẽ không nói lời đem thân ở bên ngoài sự việc giống như hôm nay.
Miêu Nghị nói:
- Ta cho dù ở đó cũng không có khả năng sẽ kết bái với nàng.
Tư Không Vô Úy kinh ngạc hỏi:
- Tại sao? Lúc trước ngươi không phải vẫn muốn có mối quan hệ tốt với nàng sao?
- Nàng ta là thượng quan của ta, ta không có mối quan hệ tốt với nàng ta chẳng lẽ còn cố ý làm cho quan hệ căng thẳng xấu đi hay sao?
Miêu Nghị liếc mắt, đặt chén trà xuống:
- Về phần tại sao thì rất đơn giản, Nguyệt Hành cung Trấn Ất điện điện chủ Hoắc Lăng Tiêu là đại ca kết bái của ta. Ta từng được vị đại ca này dạy dỗ qua rồi. Cho nên tại hạ cũng không dám kết bái với thượng quan nữa!
Hai người hơi nghiêng đầu liếc nhìn nhau. Họ đều biết chuyện Hoắc Lăng Tiêu chỉnh trị Miêu Nghị bằng cách đưa tới Tinh Túc Hải, ít nhiều lý giải tâm tình của hắn rồi.
Tuyết Nhi tiến lên, mang bình trà đi châm nước thêm giúp Miêu Nghị. Sau khi đặt bình trà xuống, lại lẳng lặng đứng phía sau lưng Miêu Nghị. Nàng không lên tiếng, đứng nghe là được.