Chương 859: Trở về

Trên không, Miêu Nghị với vết máu đọng trên khóe môi cứ quay đầu lại phía sau lưng thật lâu, nhìn từng cây dừa trong cát vàng dần dần rời xa.

Nơi này là địa phương mà sau khi hắn bước chân vào tu hành giới ở được lâu nhất, cũng là chỗ mà đến nay tự mình cảm giác tốt đẹp nhất, chỗ lưu luyến nhất. Khi hắn rời khỏi Nguyệt Hành cung đi Thủy Hành cung đều không có loại cảm giác này.

Muốn mang nàng đi, tiên quốc chứa chấp nàng sao? Bên phía Đạo Thánh cũng nhất định đột nhiên giận dữ, sẽ không tiếp nhận loại nhục nhã cùng cực này.

Một ngàn năm! Nói ra dễ dàng, cũng có chút mạnh dạn tự tin, nhưng mà thật sự có thể làm được ư?

- Tận dụng thời gian trị thương đi!

Mộc Tượng quay đầu lại nhắc nhở một tiếng.

Hắn là cố ý đến hộ tống Miêu Nghị an toàn quay trở về Thủy Vân phủ, cũng không muốn Miêu Nghị xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trên đường, nếu không trở về không có biện pháp báo cáo kết quả công tác với Lão Bản Nương.

Miêu Nghị quay đầu lại chụp lấy cây tinh hoa tiên thảo há miệng hút vào từng chút tinh hoa...

Tại Tiên Quốc Thương Hội ở Lưu Vân Sa hải, Ngô Chân cùng Ngô Minh song song phi thân đáp xuống trong sân, bước nhanh vào bên trong thương hội.

Hai người thật ra luôn luôn âm thầm bảo vệ Miêu Nghị, phụ trách an toàn bên trong Lưu Vân Sa hải sau khi Miêu Nghị rời khỏi khách điếm. Chỉ có điều sau đó đã xảy ra chuyện khó có thể mở miệng, hai người không còn gặp mặt qua Miêu Nghị nữa, không có chuyện cũng hiện thân gặp mặt hắn. Nói một cách thẳng thừng là hai người không còn mặt mũi nào gặp Miêu Nghị.

Chuyện đó cũng không phải là do Miêu Nghị chủ động, mà là hai người bọn họ dùng sức mạnh bắt hắn. Ngẫm lại tình hình hoang đường đó, hai người cảm thấy thẹn chín cả người!

Hai người đi lên lầu, trực tiếp gõ cửa phòng của An Chính Phong. An Chính Phong ngồi xếp bằng tĩnh tọa bên trong phòng, thấy hai người liền mỉm cười:

- Các ngươi tại sao trở lại rồi?

Trên mặt của hai người đều đeo mặt nạ, bằng không ông ta nhất định có thể nhìn thấu chuyện gì đã xảy ra từ trong thần sắc trên mặt của hai người.

- Cữu cữu, đã xảy ra chuyện !

Trong giọng nói của Ngô Chân lộ ra vẻ bất an.

Trong lòng An Chính Phong chợt rúng động. Hai người này đặc biệt bảo vệ Miêu Nghị, cái gọi là đã xảy ra chuyện còn có thể có chuyện gì? Một cái lắc mình đến bên cạnh hai người trầm giọng bảo:

- Các ngươi ngàn vạn đừng nói với ta là Miêu Nghị đã bị người ta giết rồi!

Đúng lúc này, người mặc áo trắng vừa nhanh bước đến, cửa không khóa, sự tình khẩn cấp, thẳng thừng đi trực tiếp vào, chắp tay nói:

- Chưởng quỹ, Miêu Nghị đã xảy ra chuyện!

Bắp thịt trên mặt của An Chính Phong giật mạnh một cái, cắn răng hỏi:

- Tên đó đã xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng lẽ sát thủ lại xuất hiện nữa?

Bạch y nhân nhìn qua Ngô Chân cùng Ngô Minh, không nhận ra hai người, quay đầu lại tiếp tục nhanh chóng giải thích:

- Tôi mới vừa dò la được, nghe nói là Phong Vân Khách Sạn phát hiện Miêu Nghị là gian tế. Tên này vội vàng hoảng hốt bỏ chạy. Đám người Lão Bản Nương tự tay động thủ, đánh Miêu Nghị bị hộc máu trước mặt mọi người, nhưng mà không biết là người nào xuất thủ kịp thời cứu tên đó mang đi rồi! Chuyện này đã truyền ồn ào khắp nơi. Mọi người đang suy đoán rốt cuộc là ai có bản lãnh lớn như vậy, có thể đưa gian tế nằm vùng bên cạnh Lão Bản Nương, làm thân tín của nàng ta. Nhưng mà người của khách điếm tựa hồ giữ kín như bưng đối với điều này, không có ai chịu nói ra tình hình cụ thể như thế nào.

Người nào có bản lãnh cao như vậy khiến cho một gian tế biến thành thân tín của Lão Bản Nương? Đây là kiệt tác của An Chính Phong ta a! An Chính Phong vội hỏi:

- Miêu Nghị đâu rồi? Còn sống hay đã chết?

Bạch y nhân lắc đầu đáp:

- Không có ai thấy được người cứu đi Miêu Nghị là ai, trực tiếp kéo hắn vào trong sa mạc độn chạy rồi. Nhưng mà tình huống của Miêu Nghị làm sao có thể tốt được đến đâu cơ chứ. Lão Bản Nương tự mình xuất thủ, dựa vào tu vi của Miêu Nghị sợ là khó ngăn chống được, đoán chừng không chết cũng phải bị trọng thương!

Nhiệm vụ mà Tiên Thánh dặn đi dặn lại giao cho, hiện giờ lại làm hỏng rồi. Hơn nữa còn tthất bại một cách không thể nào giải thích được nữa! An Chính Phong tức giận nói:

- Người nào nói cho ta biết đây là chuyện gì xảy ra không? Hơn một trăm năm không có xảy ra việc gì, mắt thấy hắn và Vân Tri Thu càng đi lại càng gần. Hắn đã trở thành thân tín của Vân Tri Thu, sao lại đột nhiên bại lộ như thế, người nào giải thích cho ta xem?

Ba người rũ đầu không nói nên lời, người của khách điếm không nói, chỉ sợ ngoại trừ Miêu Nghị thì không có ai biết chân tướng của sự tình rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

- Hai người các ngươi!

An Chính Phong bỗng nhiên chỉ về phía Ngô Chân cùng Ngô Minh:

- Bảo cho các ngươi bảo vệ tốt cho hắn, các ngươi bảo vệ như thế nào vậy hả?

Ngô Minh hối lỗi trả lời:

- Chuyện lúc đó thật sự xảy ra quá đột ngột, cũng không thấy hắn đi ra, khi nghe được động tĩnh nhìn thấy thì đã phát hiện hắn trực tiếp bị người ta đánh cho hộc máu bay ra ngoài rồi. Chúng tôi vẫn chưa kịp thực hiện phản ứng, đã có người cứu hắn đi rồi. Sau đó thấy một đám người của khách điếm đuổi theo, Vân Tri Thu cũng ở trong số đó. Chúng tôi cũng không tiện đến gần tra xét, cho nên...

- Cho nên cái gì cũng không biết có phải hay không?

An Chính Phong nổi giận gầm lên một tiếng, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng không dứt. Lão cũng không biết phải nên báo cáo kết quả công tác với Tiên Thánh ra sao. Lão giơ tay lên chỉ về phía bạch y nhân:

- Lập tức rải ra người của chúng ta đi tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, ít nhất phải làm rõ chuyện gì xảy ra! Nếu như ta ngay cả hắn làm sao bị bại lộ cũng không biết, quay đầu về ta làm sao giải thích với bên trên? Đi ngay lập tức!

- Dạ!

Bạch y nhân nhanh chóng lĩnh mệnh mà đi.

An Chính Phong khoanh tay đi tới đi lui không ngừng ở bên trong phòng, cuối cùng đứng trước cửa sổ, nhắm mắt im lặng.

Đợi được một lúc lâu, Ngô Chân yếu ớt nói:

- Cữu cữu, lúc đó thật sự là quá cấp xúc rồi.

An Chính Phong khoát tay ngắt lời, thở dài:

- Không cần nói gì nữa! Chuyện xảy ra trong khách sạn, các ngươi thủ ở bên ngoài cũng không biết được. Thời gian dài như thế, chăm chú theo dõi một người quả là không dễ dàng, không có công lao cũng có khổ lao, những năm này cũng thật là cực khổ cho các ngươi rồi. Tên kia bất luận sống hay chết, nếu như đã bại lộ rồi thì không cần thiết phải bảo vệ nữa. Nhiệm vụ của các ngươi cũng đã xong, trở về đi, sau khi gặp lại cha mẹ của các ngươi thay ta vấn an bọn họ. Nhưng mà vẫn là câu nói đó, chuyện đã xảy ra ở nơi đây không được tiết lộ ra ngoài.

- Dạ!

Hai người chắp tay lui xuống.

Bên trong nội cảnh của Thủy Hành cung thuộc Tiên quốc Thần Lộ, một đạo lưu quang đáp xuống trong núi rừng, chính là Mộc Tượng cùng Miêu Nghị sau khi thay đổi dung mạo.

- Nơi này cách ngươi cũng không xa rồi, ta đưa ngươi tới đây. Vẫn là câu nói đó, không được phụ bạc Lão Bản Nương, nếu không chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Không thu thập được Phong Huyền, thu thập ngươi vẫn là chuyện không thành vấn đề. Ngươi tự bảo trọng đi, ta trở về phục mệnh!

- Chờ một chút!

Miêu Nghị gọi hắn lại.

Mộc Tượng quay đầu lại:

- Còn chuyện gì nữa?

Miêu Nghị hít sâu một hơi, trịnh trọng đáp:

- Trở về chuyển cáo tới đầu bếp bọn họ, bảo vệ tốt Lão Bản Nương. Nàng nếu như xảy ra bất kỳ bất trắc nào, ngày sau ta nhất định tìm các ngươi tính sổ!

- Vậy à!

Mộc Tượng cảm thấy buồn cười vẻ rồi:

- Xem ra là quay trở lại địa bàn của mình, trong lòng an ổn rồi, rốt cục chịu thừa nhận rồi hay sao?

Miêu Nghị quay đầu lại nhìn về phía phương hướng Lưu Vân Sa hải, vẻ mặt có chút hoảng hốt nói:

- Ta đã đáp ứng nàng, có một ngày sẽ dẫn nàng đường đường chính chính rời khỏi khách điếm, để cho nàng không có bất kỳ buồn phiền nào rời khỏi khách điếm. Ta trở về đây cũng là bởi vì cái đó, ở lại khách điếm thực hiện không được lời hứa hẹn đó. Chỉ cần Miêu Nghị ta còn sống, cũng sẽ không phụ nàng. Đây là lời hứa hẹn của ta dành cho nàng, cũng là lợi hứa hẹn của ta cho bốn người các ngươi. Giờ này năng lực ta có hạn, cho nên hi vọng bốn người các ngươi giúp ta bảo vệ tốt cho nàng! Đợi tới ngày ta có năng lực mang nàng rời khỏi đó, nhất định sẽ không bạc đãi với bốn người các ngươi!

Mộc Tượng im lặng, từ từ gật đầu nói:

- Ta biết rồi, ta sẽ chuyển cáo ba người bọn họ, hi vọng ngươi giữ lời đã hứa.

- Cái này giao cho Lão Bản Nương!

Miêu Nghị móc ra một cọng linh vũ, là thứ thường dùng để liên lạc với Thiên Nhi, Tuyết Nhi cùng bên phía Lưu Vân Sa hải. Giờ này trở lại, vừa khéo có thể giao cho Lão Bản Nương, dễ dàng liên hệ với nàng.

Mộc Tượng thu vào:

- Ta đi đây!

Miêu Nghị chắp tay đưa tiễn:

- Đi đường cẩn thận!

Mộc Tượng gật đầu một cái, trong nháy mắt phi thiên mà đi.

Sau khi nhìn theo điểm đen ở bầu trời hoàn toàn biến mất không thấy tung tích, Miêu Nghị triệu ra một con long câu, cỡi lên nhanh chóng phóng đi. Về phần hai con Lam Vũ Phi Yến kia thì đã chết rồi, nói xác thực là trước khi bị chết đều bị đầu bếp đoạt đi làm thịt rồi, làm thức ăn cho khách. Miêu Nghị lúc đó rất đau buồn phẫn nộ, một tháng không ăn món ăn của khách điếm.

Miêu Nghị đến bờ hồ mênh mông đầy sương mờ, thu tọa kỵ, lật tay chụp ra băng phách lấy được từ Nam Cực Băng cung, cũng là cái thứ được gọi là Thủy Cực tinh. Hắn trực tiếp chui vào trong hồ nước, đến đáy hồ, hồ nước tự động nhường đường, Miêu Nghị ở dưới nước thi pháp nhanh chóng đi về phía trước.

Không dám đi đường bộ, hắn bây giờ vẫn chưa muốn công khai tin tức quay trở lại Thủy Vân phủ, bằng không nhanh chóng trở về như thế bên phía An Chính PHong nhất định sẽ sinh nghi ngờ, chuẩn bị kéo dài một khoảng thời gian nữa mới lộ diện.

Miêu Nghị một đường lẻn vào trong hồ đến gần hòn đảo biệt lập của Yêu Nhược Tiên mới thu băng phách lặng lẽ lên bờ.

Cây cối trên đảo mỗi năm mỗi lớn. Những cây già càng ngày càng rễ mọc tang thương. Cây non khỏe mạnh đã trở thành lão thụ. Thoáng cái hắn đã rời khỏi nơi đây hơn 80 năm. Ngắm nhìn bốn phía, Miêu Nghị có chút cảm khái, lấy ra một khối ngọc điệp viết vài thứ, chụp lấy con Linh Thứu bỏ vào chân đồng của nó thả bay. Linh Thứu bay lên không bay đi về phía dinh phủ của phủ chủ cách đó không xa.

Hắn bây giờ không tiện lộ diện ở chỗ đó. Lộ diện một cái tám chín phần mười phải bị sự phòng ngự trên đảo phát hiện. Nếu không cũng sẽ không len lén chạy tới cấm địa đảo biệt lập không có phòng ngự này. Phóng thích Linh Thứu chính là báo cho Thiên Nhi, Tuyết Nhi biết hắn đã trở về.

- Người nào ở chỗ này lén lén lút lút hả?

Miêu Nghị nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy Yêu Nhược Tiên không biết xuất hiện trên tường viện từ khi nào, cầm trong tay bảo giản nhìn hắn chằm chằm.

- Lão yêu quái, ta trở về rồi!

Miêu Nghị cứng nghẹn không nói nên lời. Yêu Nhược Tiên vừa thấy là hắn, bảo giản chợt thu lại, liếc mắt quay đầu lại nhảy trở về trong sân, thậm chí ngay cả chút vui mừng cũng không có.

Miêu Nghị vốn tưởng rằng có thể khiến cho ông ta vui mừng, dù sao chia cách đã nhiều năm như vậy rồi, cười khổ một tiếng, xem ra thái độ của lão già này đối với mình vẫn không thay đổi.

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, chấp tay đi vào trong sân, chỉ thấy chính sảnh đại môn đóng chặc, Yêu Nhược Tiên hiển nhiên lại đi tu luyện rồi.

Trái lại thì có một thân ảnh dưới mái hiên đang ngủ ngáy như sắp khiến cho ánh mắt của Miêu Nghị sáng lên, bước nhanh tới, giơ chân đá hai cái lên mông của Hắc Thán:

- Con mập chết bầm, ta đã trở về rồi, tỉnh tỉnh dậy coi!

Cũng giống như Yêu Nhược Tiên, vẫn là bộ dạng như cũ, Hắc Thán hiển nhiên lại ăn uống các loại Kết Đan nên mới ngủ mê man như vậy. Miêu Nghị không khỏi hoài nghi con này không biết là từ khi mình rời khỏi đây nhiều năm như vậy có phải là luôn ăn Kết Đan liên tiếp rồi ngủ li bì hay không, khi tỉnh ngủ lại tiếp tục ăn Kết Đan ngủ nữa chứ chứ gì?

Duy nhất làm cho Miêu Nghị cảm thấy kinh ngạc chính là, đá lên trên người của Hắc Thán giống như đá phải miếng sắt vậy, do không chuẩn bị, hắn chấn động khiến cho đầu ngón chân hơi bị đau.

- Chà!

Miêu Nghị kỳ quái hô một tiếng, ngồi xổm xuống đưa tayy sờ soạng vài cái, vỗ vỗ, hít ngược một hơi khí lạnh.

Hắn lại dùng quả đấm gõ hai cái, cái con này cừ thật, gõ vào trên bắp thịt không ngờ lại phát ra tiếng "Cộc cộc", mơ hồ khiến cho người ta có một loại cảm giác gõ vào trên cục sắt vậy. Thân thể chắc cứng đến trình độ biến thái, thi pháp dùng sức ấn lên một ấn lại có thể tìm được một chút đàn hồi.

Chà chà! Miêu Nghị có thể nói là khó có thể tin. Đây là long câu sao? Quả thực là một miếng sắt còn sống, nếu không có tiếng hít thở ồ ồ như sấm đó vẫn còn tồn tại, hắn làm thế nào cũng phải cho rằng đây là cục sắt điêu khắc, rắn chắc đến bước này thật sự là biến thái đến dọa người! Nhéo nhéo lỗ tai, cứng! Dùng ngón tay kéo một cái, đàn hồi động đây ông ông thật lâu, đây là lỗ tai sao?

Sờ sờ lông bờm, bóng loáng mịn màn như tơ tằm, may mà không giống dây thép!

Chân! Miêu Nghị ngồi chồm hổm cố gắng nghiên cứu một chút. Trên cái chân đen xì sáng loáng không ngờ lại xuất hiện văn lộ như có như không, khiến cho người ta có một loại cảm giác thần bí, nhìn không hiểu giống cái gì. Khi nghiêng đầu quan sát trái phải, rõ ràng có thể thấy được văn lộ đó chiết xạ ra ánh sáng bóng khác thường dưới ánh sáng, cho người ta cảm giác bốn vó đạp trên mây.

Nhìn một chút phần bụng hít thở phập phồng đó, Miêu Nghị có chút không nói nên lời, mình cần phải thi pháp dùng sức mới có thể tìm được một chút bắp thịt đàn hồi, thế mà con mập chết bầm này lại hít thở dễ dàng, không ngại bị bó chặt một chút nào.

Cái này phải có thần kinh cường hãn biết bao mới có thể lôi kéo cả thân thể như cục sắt này vận động dễ dàng a! Miêu Nghị tương đối hoài nghi sau khi Hắc Thán tỉnh lại còn có thể chạy được nữa hay không. Tử Bàn Tử uống bao nhiêu kết đan mới biến mình thành như vậy.