Chương 857: Đấy chính là Lão Bản Nương

- Vậy à!

Miêu Nghị nói với vẻ hờn mát:

- Không biết chuyện gì khiến cho chưởng quỹ nhìn không nỗi nửa, tại hạ xin rửa lổ tai chăm chú lắng nghe.

Mộc Tượng nói tiếp:

- Tiểu tử ngươi không nên ở chỗ này nói cái giọng âm dương quái khí đó. Ta năm đó cũng là người của Vô Lượng Thiên, cũng là tùy tùng của Phong Huyền. Nhưng ta cũng vẫn nhìn hắn không thuận mắt, nghĩ tới năm đó đã từng hầu hạ qua cái tên kia, ta đã cảm thấy ghê tởm, ngay cả nữ nhân mà cũng không bằng.

Thấy hai vị tùy tùng của Phong Huyền đều nói như vậy, Miêu Nghị lập tức kỳ quái:

- Danh tiếng của Phong Huyền dường như không tệ hả! Ta nghe nói hắn chính là một vị quân tử ngọc thụ lâm phong, ôn văn nhĩ nhã, tướng mạo bất phàm, nhân duyên không tệ, bằng hữu khắp thiên hạ. Trong miệng hai người các ngươi sao lại tệ đến mức không chịu được như thế chứ?

Nho sinh gật đầu:

- Trước khi chưa bị Ma Thánh bắt đi, hắn đích xác như ngươi nói vậy. Sau khi bị Ma Thánh nhốt, chúng ta mới phát hiện, hắn sở dĩ có thể ngọc thụ lâm phong bằng hữu khắp thiên hạ nói cho cùng vẫn là do bối cảnh của hắn. Bối cảnh của hắn khiến cho hắn có phần tự tin đó. Cộng thêm hắn đích xác thích kết giao bằng hữu, người cũng đích xác là có sắc vóc không tệ, lại là trưởng tôn được Đạo Thánh yêu thích nhất, lại chịu hạ mình giao hữu, tu sĩ thiên hạ có mấy người sẽ không vui kết giao với hắn chứ? Lúc đó ta và Mộc Tượng cùng ở bên cạnh hắn, cũng thường vẫn lấy làm kiêu ngạo.

Mộc Tượng cũng gật đầu, nói tiếp:

- Ngưu Nhị, ngươi bây giờ nếu như thử suy nghĩ một cách cẩn thận thì sẽ phát hiện một vấn đề. Trong nhiều bằng hữu hắn kết giao như vậy tại sao không có người của Ngũ Thánh khác? Tại sao chạy tới giao hảo Tinh Túc Hải Tứ phương Túc Chủ còn suýt chút chết trên tay của Phục Thanh? Nguyên nhân rất đơn giản, những người không xem Đạo Thánh ra gì thì cũng lười ứng phó cho có lệ với hắn. Cho nên nhân duyên tốt vừa nói thoáng một cái thành chuyện buồn cười rồi!

Nho sinh:

- Năm đó khi ta chạy tới Tinh Túc Hải tìm Phục Thanh, sau khi Phong Huyền thật vất vả lắm mới gặp được Phục Thanh, như lời ngươi nói vậy đúng là ngọc thụ lâm phong, đối mặt Phục Thanh cứ ung dung mà nói chuyện. Ai ngờ bị Phục Thanh thoắt một cái bóp cổ thiếu chút nữa bóp chết, trực tiếp bị ném ra khỏi đại điện. Đợi tới khi Phục Thanh đi ra khỏi đại điện tới gần hắn, Phong Huyền không ngờ lại sắc mặt trắng bệch hai chân phát run, buồn cười là lúc đó ta còn tưởng rằng hắn là bị Phục Thanh đả thương nên mới vậy. Mãi cho đến sau khi hắn bị Ma Thánh nhốt, ta mới hiểu được, hắn lúc đó là bị Phục Thanh dọa đến mặt trắng bệch hai chân phát run! Phục Thanh lúc đó đã từng châm chọc một câu, hạng người lừa đời lấy tiếng, còn dám ở trước mặt ta khoe khoang à! Sau đó trực tiếp đá chúng ta ra khỏi Tây Túc Tinh Cung, đánh chúng ta bị trọng thương. Sau ngẫm lại, Phục Thanh chỉ sợ vẫn phải có chỗ cố kỵ Đạo Thánh, nếu không chúng ta làm gì còn yên ổn giữ được mạng sống. Bây giờ suy nghĩ lai, buồn cười nhất chính là, Phong Huyền bị trọng thương cũng không dám nói với Đạo Thánh. Còn bảo ta cũng không nên nói, nói là không muốn cho Đạo Thánh lo lắng, sau đó ta mới hiểu được hắn là không muốn mất mặt. Từ đó về sau, hắn cũng không dám đi trêu chọc Tinh Túc Hải Tứ phương Túc Chủ nữa, bị Phục Thanh dọa sợ rồi!

- Điều này. . . Thiệt hay giả vậy?

Miêu Nghị có chút không thể tin được, có cảm giác thần thoại tan vỡ, cau mày hỏi:

- Khách điếm này không phải là dựa vào quan hệ của hắn tạo dựng lên sao? Nếu quả như thật đều là nguyên nhân bối cảnh của hắn, có thể yên ổn kiên trì đến bây giờ chứ? Chẳng lẽ...

Hắn mơ hồ đoán được chút nguyên nhân.

- Dựa vào quan hệ chó má của hắn tạo dựng lên ấy! Ngươi cho rằng Lão Bản Nương hàng năm đi ra ngoài lo lót không ngừng là vì sao hả? Nếu thật có quan hệ cứng như vậy, dựa vào bối cảnh của Lão Bản Nương có còn phải tự mình tới cửa tặng quà cho người khác không?

Mộc Tượng phẫn nộ nói một câu, lại lắc đầu thở dài:

- Lão Bản Nương là một nữ nhân thông minh, đáng tiếc chính là qua không được cửa ải "Tình" này. Khi Phong Huyền bị bắt, Lão Bản Nương kỳ thực đã nhìn rõ rồi, những kẻ gọi là bằng hữu của Phong Huyền đó căn bản là không thể dựa dẫm vào. Nếu thật sự có nhiều cao nhân quyết tâm liên thủ cùng Đạo Thánh cứu Phong Huyền như vậy, lúc đó Ma Thánh chỉ sợ cũng khó mà ngăn cản được. Những kẻ đó phất cờ hò reo một chút còn tạm được, thật sự sau khi thấy Ma Thánh nổi điên lên đại khai sát giới, ai ai cũng chạy còn không kịp, chạy còn nhanh hơn so với bất cứ cái gì, chạy chậm chút là mất mạng. Thậm chí còn có người căn bản ngay cả đi cũng không thèm đi đến, thí dụ như Nam Cực cùng Bắc Cực lão tổ, bằng hữu quái gì nhìn là có thể thấy được rõ ràng. Nhưng Lão Bản Nương sau đó vẫn còn chạy lên cửa bày tỏ cảm tạ với từng người, vừa duy trì hư danh cùng mặt mũi của Phong Huyền, vừa bện những người này thành một tấm lưới quan hệ về bề mặt xem ra còn có thể hù dọa người khác một chút. Sau đó Lão bản nương lại bán hết không ít đồ đạc, cắn răng kiên quyết chống giữ Phong Vân Khách Sạn, nỗ lực kiếm lấy một ít tài nguyên tu hành, sợ Phong Huyền ở Đại Ma Thiên chịu khổ, hàng năm đúng giờ, kịp thời đưa tới cho hắn. Đường đường là cháu gái của người đứng đầu tu hành giới, thiên chi kiêu nữ a! Đã từng là một nữ nhân kiêu ngạo và cao cao tại thượng cỡ nào, bây giờ bôn ba bái kiến khắp bốn phương, nhìn sắc mặt khi ấy của người mà khiến cho người ta nhìn mà trong lòng thấy ê ẩm. Thế nhưng bên phía Vô Lượng Thiên còn có vài người không biết trời cao đất rộng, luôn cảm thấy Lão Bản Nương lợi dụng quan hệ của Phong Huyền mở ra Phong Vân Khách Sạn dường như chiếm phần lớn tiện nghi. Ở bên ngoài ầm ĩ khắp nơi còn không nói, thậm chí còn nhiều lần châm chọc khiêu khích Lão Bản Nương. Nàng đã nhiều năm cứ một mực nhịn nhục như vậy!

Miêu Nghị nghe vậy trầm mặc im lặng, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Nho sinh cười khổ nói:

- Cái này còn chưa có gì, nếu như Phong Huyền tranh đấu hăng hái một chút, Lão Bản Nương vì một chữ 'Tình' sợ là bỏ ra cả đời vì hắn cũng sẽ không oán không hối hận. Buồn cười nhất chính là, sau khi Phong Huyền bị nhốt vào tay của Ma Thánh, cái gì ôn văn nhĩ nhã, cái gì mà phong độ quân tử đều không còn nữa rồi. Một chút tức giận cũng không nén được, luôn lo lắng Ma Thánh ngày nào đó mất hứng sẽ giết hắn, bảo Lão Bản Nương nghĩ biện pháp cứu hắn ra ngoài. Có thể hắn cũng không nghĩ, người khác bị rơi vào trong tay của Ma Thánh, Ma Thánh cứ không thả người. Ngay cả Đạo Thánh Phong Bắc Trần gia gia hắn cũng không có biện pháp cứu hắn ra ngoài, Lão Bản Nương thì có biện pháp gì cứu hắn ra ngoài chứ? Sau đó Phong Vân Khách Sạn được xây lên, vì không làm trễ nải hắn tu luyện, Lão Bản Nương đưa cho hắn tài nguyên tu hành, tên kia không ngờ lại chê ít.

Nho sinh lại nói tiếp:

- Nguyên nhân chê ít cũng đích xác có lý, nhưng suy nghĩ lại rất buồn cười, hắn sợ tiểu nhân khó dây dưa, bởi vì người mà Ma Thánh phái đi trông coi hắn không hề khách khí đối với hắn, rốt cuộc lo lắng người trông coi hắn sẽ hại hắn. Vốn thu nhập vào của Phong Vân Khách Sạn chia làm ba phần, một phần đưa cho hắn, một phần lấy ra đi lo lót quan hệ, một phần khách điếm tự lưu lại để dùng. Kết quả bị hắn vét sạch một cái, Lão Bản Nương lại không thể thiếu đi phần chuẩn bị lo lót quan hệ bên ngoài, vì dù sao đó là thứ căn bản để khách điếm đứng vững. Không làm gì khác hơn được, lão bản nương đành cắt đi phần giữ lại của bên khách điếm. Như vậy, Phong Huyền là một tên tù nhân không ngờ lại chiếm một nửa thu nhập vào hàng năm của Phong Vân Khách Sạn. Nếu như những thu nhập vào đều bị hắn lợi dụng thì còn không nói gì, đằng này đại đa số đều bị hắn lấy đi cho người trông coi hắn. Lão Bản Nương khuyên cũng khuyên không được, nói có nàng ở đây, hắn không có việc gì. Có thể Phong Huyền không chịu được sự hù dọa của người được Ma Thánh phái đi trông coi, khiến cho Lão Bản Nương bó tay không biết phải nói làm sao cho phải!

Mộc Tượng bĩu môi xem thường:

- Cái gì ôn văn nhĩ nhã chứ, cái gì ngọc thụ lâm phong, ta xem như nhìn rõ rồi, với cái loại người chưa từng chịu cực chịu khổ gì như hắn, một khi những hào quang mà người khác khoác lên người hắn rơi đi hết, thì hắn lập tức lộ ra nguyên hình. Không có sự tự tin mà Đạo Thánh cấp cho hắn, hắn còn gì mà ngọc thụ lâm phong chứ, cái thá gì cũng không phải, thậm chí ngay cả người bình thường cũng không bằng. Hèn yếu, nhát gan, sợ chết, khí khái gì của nam nhân đều thành trò đùa. Lão Bản Nương năm đó chung tình với hắn, còn cho rằng mình tìm được một nam nhân chân chính kỳ tài, vì thế mà bất chấp tất cả, nghĩa vô phản cố! Lão Bản Nương cũng không phải người ngu, khi thấy nam nhân mà mình chung tình năm đó không ngờ lại không tệ rạc đến như thế, bản tính thì ra là như thế... Ngưu Nhị, ngươi có thể tưởng tượng Lão Bản Nương có tâm tình ra sao không hả? Ngươi bây giờ biết Lão Bản Nương tại sao phải ngày qua ngày ngồi ở trên sân thượng uống rượu nhìn mặt trời lặn không? Ngươi bây giờ biết Lão Bản Nương tại sao mỗi lần sau khi trở về từ Đại Ma Thiên đều sẽ say mèm chứ? Bởi vì nàng không thấy được hi vọng, cho dù Phong Huyền một ngày nào đó được ra ngoài, nàng cũng không nhìn thấy được hi vọng. Mặc dù như thế, nàng vẫn đối xử với Phong Huyền như thế nào chắc ngươi đều nhìn thấy được rồi chứ? Là vì một lời hứa hẹn lúc đầu, là vì phần tình mà nàng lúc trước đã bỏ ra. Nàng đã ở chỗ này dùng phương thức như vậy yên lặng bỏ ra hơn năm vạn năm vì Phong Huyền! Người trong giới tu hành có mấy người có thể sống lâu như vậy, lại có mấy người có thể có mấy cái năm vạn năm để sống chứ?

Nho Sinh khuyên Miêu Nghị:

- Ngưu Nhị, nữ nhân tốt như vậy có thể gặp được, có thể ủy thân cùng ngươi, là vận khí của ngươi, ngàn vạn lần không được phụ bạc nàng. Không cần quan tâm đến chút chuyện cũ giữa nàng và Phong Huyền, nàng tuy rằng ở mặt ngoài lúc nào cũng luôn tươi cười nghênh đón người, nhưng mà về mặt chữ 'Tình', nàng đúng thật là cũng không thể bị tổn thương nổi nữa rồi. Nàng đối với chữ "Tình" này, qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn duy trì một khoảng cách, từ trước đến nay không dám vượt qua nửa bước, đúng thật là sợ rồi. Nếu không phải như thế, bốn người chúng ta ai cũng không muốn bỏ qua nữ nhân tốt như vậy. Giờ này nàng vất vả lắm mới khai khiếu trên người của ngươi. Mỗi ngày thấy nét mặt của nàng tươi tỉnh vui cười xuất hiện, lại còn có nụ cười phát ra từ nội tâm đó, chúng ta đều cảm thấy cao hứng thay cho nàng. Chúng ta cũng quan sát được từ sau đêm hôm đó, các ngươi luôn luôn cẩn thận duy trì một khoảng cách. Đây nhất định là chủ ý của nàng. Vì chúng ta hiểu nàng hơn so với ngươi, mong ngươi cho nàng một chút thời gian. Chuyện của Phong Huyền năm đó náo loạn thành như vậy, nàng không thể nói bứt ra là liền dứt được. Nàng không phải là nữ nhân không chịu trách nhiệm. Không có một sự nói rõ ràng đầy trách nhiệm, nàng ngay cả của ải của chính mình cũng khó có thể vượt qua. Cho nên ngàn vạn lần không được bởi vì một chuyện này mà làm lý do để ngươi rời bỏ nàng. Bỏ lỡ nàng là tổn thất của ngươi, cũng sẽ hại nàng. Ngưu Nhị, Lão Bản Nương mặc dù không phải là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời, nhưng chúng ta dám cam đoan với ngươi rằng nếu như ngươi rời bỏ nàng, trên đời này ngươi không còn cách nào tìm được nữ nhân tốt như vậy!

Miêu Nghị nghe đến đó xem như nghe hiểu rõ rồi, cảm nhận mấy tên này cho rằng là mình lần này có thể sẽ rời bỏ Lão Bản Nương, vây lấy mình ở chỗ này nói một lô một lốc lớn chuyện tình cảm này thì ra chỉ là đang thuyết phục mình, làm mình hoảng hốt đến giật nảy cả giật mình. Hắn còn tưởng rằng đám người này phát hiện gian tình giữa mình và Lão Bản Nương rồi đang muốn làm gì mình đây, thì ra là sợ bóng sợ gió hết một trận.

Quay đầu lại nhìn một ua Đầu bếp cùng Thạch Tượng nhất mực ngồi bên cạnh yên lặng không lên tiếng. Mộc Tượng cùng Nho Sinh nói cả một tràng, hai người này lại không nói gì, ít nhiều có chút kỳ quái, không nhịn được hỏi:

- Hai người các ngươi không có gì nói sao?

Thạch Tượng chề môi hướng về Nho sinh cùng Mộc Tượng nói:

- Hai người bọn ta năm đó là theo chân Phong Huyền. Hai người chúng ta không thích hợp nói xấu Phong Huyền. Huống chi do hai người bọn họ nói ra không phải là có sức thuyết phục hơn so với hai người bọn ta sao?

Miêu Nghị gật đầu, điều này cũng đúng, hình tượng ngọc thụ lâm phong của Lâm Huyền trong đầu mình xem như sụp đổ ầm ầm. Cảm nhận cái tên gia hỏa kia như vậy còn tưởng rằng đó là dạng long phượng trong đời này, lại có bối cảnh xuất thân tốt như vậy, tranh giành Lão Bản Nương với tên đó còn khiến cho mình cảm thấy rất có áp lực, hại cho lão tử còn đang suy nghĩ phải hạ độc thủ như thế nào đây nữa.

Hắn ở đây đang âm thầm lẩm bẩm, dư quang của ánh mắt bắn ra một đạo ánh sáng, chỉ thấy Đầu bếp thuận tay móc con dao mổ heo ra, ngón cái quét quét cọ cọ lên mép dao, nói:

- Ngưu Nhị, chúng ta nói nhiều như vậy, ngươi có phải cũng nên tỏ thái độ một cái cho chúng ta hay không?

- Tỏ thái độ gì? Các ngươi thật nhàm chán.

Miêu Nghị quay đầu lại liền bỏ đi.

Bá! Đồ đao của Đầu bếp để ngang chặn đường trước người của hắn:

- Bớt giả bộ hồ đồ ở chỗ này đi, chẳng lẽ xem lời nói mới rồi của chúng ta là rắm thúi hay sao?

- Tiểu tử này rất cẩn thận, sợ chúng ta đang gạt hắn.

Nho sinh tiến lên đưa tay đẩy ra cây đao trên tay của Đầu bếp, nhìn chằm chằm Miêu Nghị trịnh trọng cảnh cáo nói:

- Ngưu Nhị, chúng ta nói trước lời khó nghe, ngươi nếu như dám phụ Lão Bản Nương, chúng ta không tiếc bất cứ cái giá nào cũng phải giết chết ngươi.

- Ta nếu thật sự có gì đó với Lão Bản Nương, còn đi sợ bốn người các ngươi uy hiếp hay sao? Thật có bản lãnh đó, các ngươi giết Phong Huyền trước cho ta xem. Không đánh chết Phong Huyền thì đừng nói mạnh miệng! Giả bộ quan tâm Lão Bản Nương hả.

Miêu Nghị cười híp mắt vừa dứt câu nói, đi tới cửa phất tay vén tấm mành bằng vải bố lên, sãi bước mà đi.

Bốn người trong nhà kho chớp mắt không nói nên lời, có chút trợn tròn cả mắt. Miêu tiểu nhị thuận miệng phản kích một câu, liền chọt trúng yếu điểm của bọn họ, rõ ràng là đang nói giết chết ta thì có tính là bản lãnh quái gì, cái tên tội phạm đầu sỏ chân chính đang còn sống sờ sờ ra đó kìa.