Chương 852: Băng cung tối như mực

Tiến độ tu hành như thế sắp vượt qua tiến độ tu hành ma công của nàng, nghĩ đến tu vi của nàng năm đó, hình cũng nhanh hơn Miêu Nghị không quá nhiều.

Đó là Miêu Nghị không nói cho nàng biết, chỉ cần có đầy đủ điều kiện, tốc độ tu hành của ta sẽ càng lúc càng nhanh, chỉ sợ chưa chắc sẽ kém hơn ngươi tu luyện ma công!

Đây chính là cơ sở để Miêu Nghị nói một ngàn năm sau sẽ dẫn nàng đi!

Vui mừng của Lão bản nương có thể nói là khó hình dung, người nam nhân này một lần nữa lại cho nàng lòng tin hắn có thể thực hiện hứa hẹn.

Miêu Nghị cuối cùng cũng lãnh hội được sự thần kỳ của Tinh Hỏa quyết. Hắn thường hoài niệm về lão Bạch, nếu không phải gặp lão Bạch thì mình làm gì có ngày hôm nay, lão Bạch có thể nói đã thay đổi vận mệnh cuộc đời hắn. Nhưng điều làm Miêu Nghị ngạc nhiên nhất chính là, đại tiên truyền thụ cho lão Bạch tu hành công pháp kia rốt cuộc là ai?

Đến đây, Miêu Nghị bắt đầu toàn lực đánh sâu vào cảnh giới Hồng Liên! Đây là cảnh giới Miêu Nghị tha thiết ước mơ, chỉ cần bước vào cảnh giới này sẽ không cần câu nệ hạn chế trên mặt đất, có thể ngự không phi hành, tung hoành, phi thiên, cảnh giới thứ hai trong tứ đại cảnh giới vô biên.

Điều này làm cho Nguyện Lực châu cần thiết của Miêu Nghị cao hơn sáu mươi lăm vạn năm ngàn viên, không biết có bao nhiêu tu sĩ dùng cả đời gom góp tích lũy, cũng không có được nhiều tài nguyên tu hành như vậy.

Những tu sĩ khác như thế nào hắn không quan tâm , hắn chỉ biết là dựa vào tốc độ tu hành hiện giờ đột phá đến Hồng Liên cảnh giới, nhiều nhất chỉ cần chừng hai mươi năm!

Mặc dù vẫn chưa đuổi kịp tốc độ tu luyện biến thái của Yến Bắc Hồng, nhưng Miêu Nghị đã rất thỏa mãn, hai mươi năm đối với người trong tu hành mà nói, không là cái gì, cảnh giới Hồng Liên đang chờ hắn.

Từ phòng bếp xách ra hai thùng nước nóng, mỗi ngày Miêu Nghị vẫn theo lệ, xách lên căn phòng nhỏ trên sân thượng, gõ gõ cánh cửa:

- Lão bản nương!

Lão bản nương ở bên trong lười biếng nói:

- Vào đi!

Chốt cửa bật ra, Miêu Nghị đẩy cửa tiến vào, nhìn lên trên giường, không khỏi cười khổ, nữ nhân trên giường lại cố ý bày ra tư thái nằm liêu nhân rồi.

Trong lòng hắn biết rõ, Lão bản nương thật ra đã chăm chỉ tu luyện, trước khi hắn đến nhất định là nàng đang khoanh chân ngồi tu luyện bên trong, chờ hắn tiến vào mới bày ra tư thế này, rõ ràng là đang đùa giỡn hắn, cố ý nhìn xem hắn có thể chịu đựng được hay không.

Miêu tiểu nhị đặt hai thùng nước xuống, kéo bồn tắm ra ngoài, đổ thùng nước vào.

Thấy hắn có vẻ không hào hứng, hai mắt không sáng lên như bình thường, Lão bản nương biết tâm tư của hắn, thu hồi tư thái chọc người, bước xuống giường, tiến ra đóng cửa lại, sau đó xoay người đến ôm hông Miêu Nghị, ôn nhu nói:

- Chuyện này gấp không được, thời điểm nên đột phá tự nhiên sẽ đột phá, đột phá là chuyện sớm hay muộn. Huống chi đột phá muộn cũng không phải là chuyện gì xấu, để dành được càng lâu, bắn ngược cũng càng lợi hại, pháp nguyên tạo thành cũng càng thâm thúy, pháp lực thi triển tự nhiên cũng cường đại hơn, sự chịu đựng cũng kéo dài hơn.

Miêu Nghị vỗ vỗ bàn tay đang ôm lấy bụng mình nói:

- Ngươi tắm rửa đi, ta ra ngoài, ra trễ sợ làm người ta hoài nghi.

Lão bản nương dính sát người vào lưng hắn, lắc đầu nói:

- Ôm ta nữa đi, thỉnh thoảng ra muộn một chút cũng không sao, Lão bản nương có việc phân phó thủ hạ cũng là chuyện rất bình thường?

Miêu Nghị cười ha hả nói:

- Lão bản nương, không phải ngươi không thích lén lút sao?

Lão bản nương ở sau lưng hắn cười nói:

- Cái này không tính là lén lút.

Miêu Nghị chậc chậc nói:

- Vậy ngươi ra ngoài ôm ta thử xem.

- Ta chờ ngươi quang minh chính đại ôm ta đi ra ngoài.

Lời nói của Lão bản nương nhỏ nhẹ nói.

- Nếu không tính là lén lút. . .

Miêu Nghị đột nhiên ngăn hai tay nàng lại, quay người ôm lấy nàng, ngửi mùi thơm cơ thể mê hoặc của nàng, định ghé sát đầu hôn môi nàng, ai ngờ trên người nàng bắn ra một luồng pháp lực mênh mông, đánh văng hắn ra.

Lão bản nương lùi ra sau một bước, lắc đầu, làm ra bộ dạng “Chúng ta đã nói rồi” để từ chối.

Miêu Nghị liếc mắt, giận dỗi nói:

- Đây là đạo lý gì, ngươi ôm ta nhưng lại không cho ta ôm ngươi?

Lão bản nương lại tiến lên, túm lấy hai bàn tay của hắn, dịu dàng cười nói:

- Ta không phải là thấy ngươi không vui, cho nên muốn an ủi ngươi một chút sao? Ta đã là người của ngươi rồi. Ngươi gấp cái gì, là người của ngươi thì ta chạy sao được. Ta sẽ chờ ngươi dẫn ta đi, để mặc ngươi muốn hành hạ thế nào thì hành hạ. Cho dù phải chết trong tay ngươi, ta cũng cam tâm tình nguyện, hiểu không?

- Lão bản nương từ từ dùng nước!

Miêu Nghị chỉ về phía bồn tắm, khom người dùng tay ra dấu mời, thuận thế xách hai thùng nước, quay đầu rời đi.

Cánh cửa phòng vừa mở ra, liền truyền đến thanh âm nén cười “khục khục” của Lão bản nương.

Nghe được tiếng cười phía sau truyền đến, Miêu Nghị khẽ mỉm cười, hắn sao có thể tức giận, chẳng qua muốn trêu chọc nàng cho vui mà thôi.

Nhưng hắn lại chợt thở dài, đảo mắt hắn đã ở Lưu Vân Sa hải gần năm mươi năm rồi, năm mươi năm đối với phàm nhân mà nói có lẽ rất dài, nhưng đối với người tu hành mà nói chỉ bế quan nháy mắt đã trôi qua rồi.

Sau khi hắn đột phá đến Thanh Liên cửu phẩm đến hiện tại đã qua hai mươi năm, trên thực tế hai năm trước tu luyện của hắn đã đạt đến tư cách đột phá Hồng Liên, tuy nhiên nó vẫn chậm chạp không cách nào đột phá. Hiện tại hắn coi như là cảm nhận được loại cảm giác ban đầu của Triệu Không và Tư Không đã nói.

Giống như nhốt mình trong một căn phòng tối om, bên trong phòng chỉ có một cửa sổ sáng mịt mờ. Gục trước cửa sổ tựa hồ có thể mông lung cảm nhận được thế giới bên ngoài, phảng phất có núi, có cây, có người, còn có hoa thơm bướm lượn, thậm chí có tiếng nước chảy rào rào, làm cho ngươi vô cùng nôn nóng muốn ra ngoài, nhìn thế giới rút cuộc như thế nào. Nhưng hắn lại không cách nào đâm phá được chiếc cửa sổ kia, tựa như cửa sổ được làm bằng da trâu gân hồ siêu dai, bất luận ngươi dùng hết biện pháp gì cũng không thể đâm được. Có đôi khi cảm giác phảng phất đã đạt đến đột phá, phảng phất có thể dễ dàng đâm thủng chiếc cửa sổ kia, nhưng cuối cùng lại vỡ mộng, làm cho người ta phát điên, tinh thần uể oải.

Nếu không phải vẫn mang mặt nạ, có thể thấy được sắc mặt hắn rất khó nhìn, đây là trạng thái tinh thần chịu hành hạ nhiều lần.

Tu luyện hàng ngày vẫn tiếp tục, bên ngoài khách sạn ở Lưu Vân Sa hải vẫn đánh đánh giết giết không ngừng. Tìm mấy thập niên rồi, người của mấy quốc gia vẫn không chịu từ bỏ thuyền rồng U Minh, thậm chí chỉ cần có một chút tiếng gió sẽ kinh động những cao thủ đỉnh cao nhất của mấy quốc gia tiến đến, làm cho người ta cảm nhận được khát vọng của Lục Thánh đối với thuyền rồng U Minh.

Theo Lão bản nương nói, thuyền rồng U Minh mỗi lần xuất hiện không hành hạ mấy trăm năm, làm cho mọi người hoàn toàn không có hy vọng là sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng đối với chuyện làm ăn của khách sạn Phong Vân mà nói lại là chuyện tốt.

Miêu Nghị đối với chuyện nàyn cũng không có hứng thú, thuyền rồng U Minh hắn đã được chứng kiến rồi, thứ đồ chơi đó thật sự quá quỷ dị, thâm sâu không lường được, hoàn toàn không phải thứ hắn có thể nhích tới gần, lại càng không phải nói đến chuyện lên thuyền đoạt bảo, cho nên không có suy nghĩ không an phận.

Điều khiến Miêu Nghị nghĩ không ra chính là, đã nhiều năm như vậy, thương hội và hắn vẫn giữ vững loại trạng thái này, luôn liên tục dặn dò hắn ở bên cạnh Lão bản nương không được bại lộ, hắn đã cảm thấy chuyện thăm dò tin tức cũng không phải trọng yếu nhất, không biết cuối cùng bọn họ muốn hắn làm gì Lão bản nương.

Nhưng chỗ tốt khi sống ở khách sạn Phong Vân là rất rõ ràng, sau khi bước vào giới tu hành, hắn chưa từng an tâm tu luyện lâu như vậy. Trong nhà, để làm yên lòng hắn, cung chủ Đào bà bà hỗ trợ chiếu cố vô cùng tốt, tựa hồ ngoài độc lập với Trấn Quý điện, kịp thời chính xác giao nộp cống vật, chỉ cần không làm ra chuyện gì khác thường, Trấn Quý điện tựa hồ cũng không can thiệp vào sự vụ của Thủy Vân phủ.

Tần Vi Vi mấy năm trước cũng tới Thủy Vân phủ mấy chuyến, nhưng nhiều lần tới mà không thể gặp được Miêu Nghị, có một lần hỏi Thiên Nhi, Tuyết Nhi, hỏi Miêu Nghị có phải đang cố ý tránh né nàng hay không? Sau lần hỏi đó, gần ba mươi năm Tần Vi Vi không còn đặt chân đến Thủy Vân phủ.

Văn Phương cũng nhiều lần dò thăm tung tích của Miêu Nghị, Thiên Nhi, Tuyết Nhi dĩ nhiên sẽ không nói cho nàng biết.

Chỗ Yến Bắc Hồng, Triệu Không và Tư Không Vô Úy, Miêu Nghị cũng thường xuyên liên lạc, nhưng không trực tiếp liên lạc, mà là thông qua Thiên Nhi, Tuyết Nhi truyền thư lẫn nhau. Triệu Không và Tư Không Vô Úy rất được Đào bà bà coi trọng, hai người thường nhắc tới Đào bà bà đối đãi với hai người không tệ, quan hệ với vị cung chủ tương lai Đào Thanh Ly cũng không tồi, thậm chí không phải là không tồi bình thường, ba người còn cùng nhau kết bái!

Sau khi Miêu Nghị biết được tin tức này, cảm thấy rất kinh ngạc, sau đó dĩ nhiên là chúc mừng.

Yến Bắc Hồng từ trước đến nay vẫn hiếu chiến, điện chủ xung quanh địa bàn, hai điện chủ Hồng Liên ngũ phẩm trở lên đã bị hắn giết chết cả hai, địa bàn cũng chiếm được một cái, hiện giờ đã là điện chủ kiêm hai điện , làm Miêu Nghị thổn thức không dứt, phát hiện vị Yến đại ca này có đủ mạnh mẽ.

Tất cả mọi người đều xen lẫn không tệ, Miêu Nghị cảm giác mình xen lẫn còn tốt hơn, cũng không phải có thể mò được nhiều thứ từ phía thương hội, mà là có được Vân Tri Thu, có được nữ nhân như vậy bên cạnh, hắn chẳng còn gì đòi hỏi, đối với hắn mà nói đây là chuyện vui mừng lớn nhất.

Nhưng vì địa vị của hai người xê xích quá nhiều, ý nghĩa phía sau còn một đống phiền toái, nếu hai người muốn chân chính ở với nhau, Miêu Nghị hắn cũng chỉ có thể tiếp tục cố gắng tu luyện.

Đảo mắt lại ba mươi năm nữa trôi qua, Miêu Nghị thoáng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hắn vẫn chưa đột phá được cảnh giới Hồng Liên.

Hiện tại hắn phát hiện hàng năm đến lưỡng cực Băng cung chưa chắc là chuyện tốt, tốc độ luyện hóa Nguyện Lực châu đúng là càng lúc càng nhanh, nhưng cảnh giới Hồng Liên cuối cùng vẫn không đột phá được, thật đúng là phiền toái lớn rồi. Nguyện Lực châu tiếp tục tiêu hao, tốc độ luyện hóa của hắn nhanh như vậy, cao xa hơn tu sĩ bình thường, ý nghĩa Nguyện Lực châu tiêu hao kẹt ở cửa khẩu này cũng cao hơn tu sĩ bình thường. Hắn đã đập phá gần hai trăm vạn Nguyện Lực châu vào trong, nhưng vẫn không thấy có kết quả gì.

Với kích thước này, đột phá Hồng Liên nhị phẩm tiêu hao cũng đủ, nếu tiếp tục như vậy người nào chịu nổi!

Hơn nữa bên phía An Chính Phong không thể nào cứ để mặc hắn đòi hỏi không ngừng nghỉ, đã buộc chặt lỗ hổng, để cho hắn không tùy tiện lấy tiền ra làm quan hệ nữa. Một năm chỉ cho hắn hạn ngạch mười vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu . Cử động này có thể nói làm cho Miêu Nghị âm thầm kêu khổ, thật giống như Triệu Không ở lỗ hổng Thanh Liên cửu phẩm và Hồng Liên nhất phẩm đập cái thẻ hai ba trăm năm cũng còn được?

Có lẽ là trời chiều lòng người. . .

- A! Nam Cực Băng cung làm sao lại trở nên tối đen như mực vậy?

Bay vọt trên bầu trời tuyết phong mịt mờ, thợ mộc đang khênh kiệu phía trước, đột nhiên ngạc nhiên hỏi.

Mấy người đưa mắt nhìn xuống, trên đỉnh núi Nam Cực Băng cung tọa lạc, vẫn thấy băng bảo phản quang dưới tinh nguyệt, nhưng không thấy quang hoa màu lam nhạt mỹ lệ kia nữa.

- Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?

Lão bản nương cau mày nói.

Mấy người đáp xuống cửa băng bảo, đệ tử giữ cửa theo lệ tới hành lễ, không nhìn ra băng bảo đã xảy ra chuyện gì.

Lão bản nương ngồi trong màn lụa hỏi:

- Đèn băng bảo làm sao lại dập tắt?

- Hồi bẩm Phong phu nhân, đây là ý của lão tổ, nguyên nhân gì đệ tử không biết.

Đệ tử kia chắp tay trả lời.

Ba chữ ‘Phong phu nhân’ vừa ra khỏi miệng, Lão bản nương lập tức liếc mắt về phía Miêu Nghị, quả nhiên phát hiện khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, giống như khó chịu.

Lão bản nương cũng không có cách nào, không thể nào đi ngăn miệng lưỡi của người ta.

Cả nhóm ngay sau đó được dẫn vào trong, đặt kiệu bên trong đại sảnh, Miêu tiểu nhị cuốn mành, Lão bản nương thướt tha chui ra.

Không đầy một lát, Nam Cực lão tổ cười ha ha từ phía sau đi ra:

- Đệ muội đến rồi!

Có người từ xa vạn dặm tới tặng lễ, ai mà không cao hứng.

Lão bản nương khom người hành lễ nói:

- Tiểu muội bái kiến Bạch đại ca.

Sau khi tặng lễ, Lão bản nương lại chỉ chỉ băng bảo, kỳ quái nói:

- Bạch đại ca, chuyện gì xảy ra vậy?

Nam Cực lão tổ lắc đầu, cười khổ nói:

- Không dối gạt đệ muội, cũng không biết xảy ra chuyện gì, kể từ sau đại thọ ta năm ấy, Băng Diễm này không thấy súc dục tăng trưởng, ngược lại cứ từ từ giảm bớt. Không chỉ là chỗ này của ta, ngay cả Bắc Cực Băng cung cũng đồng dạng gặp tình trạng như vậy. Ta và Trường Thiên vì thế tiêu hao rất nhiều băng phách luyện chế bổ sung cũng không thể dừng được, bất đắc dĩ, hai người chúng ta thương nghị quyết định tạm thời niêm phong, cất Băng Diễm vào kho, xem có thể giảm bớt tình huống hay không.

Niêm phong cất vào kho? Miêu Nghị không biết nói gì, nói đùa gì vậy?

- Thì ra là như vậy!

Lão bản nương vuốt cằm tỏ vẻ hiểu.

Ai ngờ ánh mắt của Nam Cực lão tổ lại chuyển hướng về phía Miêu Nghị:

- Năm đó Ngưu lão đệ tự xưng là khám phá ra sự huyền bí của Băng Diễm, không biết có biết nguyên nhân hay không?

Giọng điệu này làm sao nghe thấy có chút không đúng, ba người Lão bản nương hơi sinh cảnh giác, quay đầu lại liếc nhìn Miêu Nghị.

Miêu Nghị giả bộ không nghe hiểu, lắc đầu nói:

- Ta không rõ tình huống, không cách nào làm ra phán đoán, nếu lão tổ không ngại, có thể kêu Bắc Cực lão tổ đến đây, giao Băng Diễm cho ta nghiên cứu hơn một năm, có lẽ ta có thể tìm được nguyên nhân.