Bên bàn Miêu Nghị, thủ hạ hai bên đều nhìn ra Lão bản nương và Nguyệt Dao rất mong đợi ‘Băng Nhan’ linh quả, vì vậy thích thú nếm thử, kết quả ngay cả thợ mộc và thợ đá đều lắc đầu cười khổ quay về, bốn vòng ra bốn người đều không người nào có thu hoạch.
Ngược lại những người khác, bất luận là thực lực hay là danh tiếng và địa vị đều không bằng hậu bối của Lục thánh lại có thu hoạch, đây thật là vận khí, mỗi khi có người đánh trúng một con Băng Linh, liền rước lấy một trận hoan hô của sảnh đường, không khí của hiện trường càng ngày càng trở nên nhiệt liệt và mong đợi.
Bốn vòng tiếp theo, một trăm quả ‘Băng Nhan’ đã loại ra khỏi mười sáu quả, dù chỉ có một phần mười cơ hội, xác suất nói nhỏ thì cũng nhỏ, nói lớn thì cũng lớn.
Vòng thứ năm đã bắt đầu, ở bàn Miêu Nghị, sư huynh muội Đường Quân và Lão bản nương bởi vì thân phận địa vị, không tiện ra sân, cộng thêm đã có bốn người vào sân, lúc này cũng chỉ còn lại một người thích hợp ra sân, ánh mắt của mọi người thỉnh thoảng lại liếc về phía Miêu Nghị.
Nhưng Miêu Nghị vẫn làm như không có chuyện gì, chỉ lo ăn phần của mình. Hắn vẫn giữ câu nói kia, nếu linh tửu ‘Băng Lộ’ này có ích cho tu vi, lại không mất tiền, tại sao không uống nhiều một chút? Cho nên đừng nói là không nhìn thấy mấy người kia liếc nhìn về phía mình, cho dù nhìn thấy, hắn cũng không có ý định ra sân, hắn càng không muốn xuất ra danh tiếng.
Sau khi nhận thấy có mấy người nghiêng mắt nhìn mình, hắn dứt khoát cụp mí mắt, không ngẩng đầu lên, chỉ ngồi tại chỗ vùi đầu ăn, nói rõ kết quả không muốn tham gia.
Nhìn thấy sắp đến phiên bàn của bọn họ, Lão bản nương lại nhìn bộ dạng giả người chết của Miêu Nghị, có chút hận đến nghiến răng ken két. Tình huống trước mắt rất hiển nhiên, người có tu vi cao cũng vô dụng, thêm một người xuống dưới chờ đợi sẽ có thêm một cơ hội gặp được vận khí, vậy mà hắn lại không có hứng thú đi tìm vận khí với ‘Băng Nhan’ kia, vạn nhất đụng phải đưa cho lão nương sẽ chết sao?
Hai gã tùy tùng của Đường Quân và thợ mộc, thợ đá đều đã thay phiên xuống dưới rồi, theo lý mà nói đã đến phiên Miêu Nghị, nếu Miêu Nghị không xuống dưới, vậy thì sẽ đến phiên Đường Quân.
- Ngưu Nhị, ở khách sạn chúng ta không cho ngươi ăn sao?
Lão bản nương đột nhiên bất thiện hỏi, nói rõ đang chửi Miêu Nghị là heo?
Mấy người ngồi cùng bàn nghe vậy khẽ mỉm cười, Miêu Nghị không thể làm gì khác hơn là nuốt đồ ăn trong miệng xuống, uống một hớp rượu, thả chiếc đũa, quay đầu nhìn về phía hiện trường tượng đá, giả vờ không biết Lão bản nương có ý gì.
Thợ mộc dĩ nhiên nghe ra ý tứ của Lão bản nương, vỗ vỗ bả vai Miêu Nghị, cười nói:
- Ngưu Nhị, chúng ta đều thử qua rồi, sắp sửa đến phiên bàn chúng ta rồi, ngươi cũng thử một chút đi.
Miêu Nghị bình tĩnh nói:
- Ngay cả các ngươi đi xuống cũng vô dụng, ta xuống đó không phải càng thêm xấu mặt.
Thợ mộc ha hả cười nói:
- Cái này không có quan hệ gì đến tu vi cao thấp, hoàn toàn là tìm vận may.
Nguyệt Dao cũng hảo tâm nói một câu:
- Nếu ngươi không có hứng thú với ‘Băng Nhan’, vạn nhất đụng phải có thể đưa cho Lão bản nương, vật này rất thích hợp cho nữ nhân sử dụng.
Miêu Nghị lẳng lặng nhìn nàng một cái. Hắn đã nhìn ra, lão Tam cũng rất hứng thú với thứ này, nhưng vẫn là lắc đầu nói:
- Không đi!
Lão bản nương quay đầu sang bên cạnh, cũng lười nhìn hắn rồi.
Đường Quân khẽ mỉm cười, hắn có thể hiểu được tâm tình Miêu Nghị không muốn làm náo động.
Miêu Nghị vốn tưởng rằng chuyện cứ như vậy cho qua, ai ngờ đến phiên bàn này, thợ đá ở bên cạnh đột nhiên dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai xuất thủ, trực tiếp chế trụ, thuận tay đẩy Miêu Nghị ra ngoài.
Miêu Nghị phi thân rơi vào trong sân, không biết nói gì. Ngắm nhìn ánh mắt bốn phía nhìn về phía mình, chỉ thấy mọi người trên bàn mình đang mỉm cười nhìn hắn.
- Ngưu Nhị, đừng kiêu ngạo nữa, thử thời vận một lần xem thế nào? Chỉ cần ngươi không lấy mặt nạ trên mặt xuống. Ai có thể xác nhận ngươi là ai? Cho dù nhận ra ngươi thì thế nào? Chỉ cần Lão bản nương cắn chết không tin, cũng không ai có thể đuổi ngươi ra khỏi khách sạn. Hơn nữa, nếu ngươi đang muốn tiếp tục ở lại khách sạn, đắc tội với ai cũng được, nhưng tuyệt đối không được đắc tội với Lão bản nương!
Thợ mộc truyền âm nói.
Mười vị Băng linh đã thướt tha tới mời, Miêu Nghị cũng không còn lựa chọn, chỉ có thể phục tùng tiến vào bên trong, đứng trên bãi đất trống chính giữa.
Băng linh đứng thành một vòng, nhảy múa xung quanh người hắn, há mồm phun ra sương mù lạnh như băng, trong nháy mắt mọi vật xung quanh đều trở nên trắng xoá. Bên tai là tiếng cười đùa như chuông bạc của mười Băng linh:
- Tới tìm ta đi! Tới tìm ta đi. . .
Miêu Nghị mắt lạnh ngắm nhìn bốn phía, cả một vùng trắng xoá thế này, đưa tay không thấy được năm ngón, nhanh chóng làm phép điều tra, muốn nhìn một chút tại sao những người khác tìm không được.
Kết quả phát hiện thanh âm kia không ngừng chiết xạ quanh quẩn trong sương mù, không rõ rút cuộc đến từ nơi nào, cộng thêm sương mù quỷ dị nửa thật nửa giả, phảng phất như có hàng nghìn hàng vạn Băng linh đang giao thế nhảy múa, che giấu tung tích của Băng linh thật sự, còn Băng linh là tinh linh chân chính trong thế giới băng này.
Miêu Nghị rất nhanh có phán đoán, vấn đề nằm ở chỗ sương mù ở đây, làm phép điều tra căn bản vô dụng, càng làm phép điều tra càng sẽ đảo loạn phán đoán của mình!
Đối mặt với tình huống phức tạp như thế, Miêu Nghị đã trải qua huấn luyện biến thái tựa hồ theo phản xạ có điều kiện nhắm hai mắt lại, cả người nhanh chóng đắm chìm trong tiếng cười đùa quanh quẩn vô tận, lợi dụng bản năng cảm giác sương mù đang biến hóa thành muôn hình vạn trạng.
Hắn cảm giác thanh âm tựa hồ như điện quang, bám dọc theo mỗi đoàn sương mù chiết xạ, truy ngược tìm nguồn gốc, sương mù biến hóa muôn hình vạn trạng cũng không quấy rầy được tâm trí đang yên lặng tới cực điểm của hắn. So với thanh âm huyên náo quấy nhiễu dưới thác nước khổng lồ, so với quấy nhiễu trong cơn sóng lớn, so với áp lực thật lớn hắn phải thừa nhận khi đối mặt với công kích của hàng nghìn hàng vạn ‘Bá Vương ngư’ dưới biển sâu, những thứ này thật sự không coi vào đâu.
Hắn có ưu thế là đã trải qua những huấn luyện đồng dạng như vậy, bởi vì hắn được lão Bạch đích thân huấn luyện ra, bởi vì hắn tu luyện ‘Tinh Hỏa quyết’! Đó không phải công pháp hỏa tính bình thường, công pháp hỏa tính bình thường không cách nào đốt cháy được thất tình lục dục sinh ra trong lòng người, nhưng ‘Tinh Hỏa quyết’ lại có thể.
‘Tinh’ trong Tinh Hỏa quyết cũng có thể đồng đẳng với ‘Tâm’, tâm ý nghĩa là sự đan xen phức tạp giữa Tiên Thiên thuần túy và Hậu Thiên!
Lúc này có thể nói Miêu Nghị đã đề cao bản năng giống như động vật biết trước nguy hiểm lên tới cực hạn, cũng có thể nói trong đầu hắn đang tiến hành một cuộc tính toán nhanh như điện xẹt mà chính hắn cũng không biết, những tiếng cười đùa chiết xạ đến đầu hắn giống như thủy triều thối lui, nhanh chóng trở về nguyên điểm.
Nhất cử nhất động của mười vị Băng linh núp trong sương mù đều ở trong đầu hắn, ngay cả sự va chạm của trăm bức tượng đá trong thanh âm chiết xạ và sương mù biến hoá kỳ lạ cũng tạo thành đường viền lập thể, hiện ra trong đầu hắn, bất cứ động tác gì của trăm bức tượng đá, hắn cũng nhìn thấy rõ.
Tình hình như thế nếu đổi là Thiên Nhi, Tuyết Nhi tới đây, có lẽ cũng có thể phán đoán, nhưng tuyệt đối không thể giống như hắn, tạo thành hình vẽ rõ ràng như thế trong đầu.
Mặc dù tiếng cười đùa vẫn còn đang quanh quẩn, vẫn muốn tiếp tục mê hoặc Miêu Nghị, nhưng nhắm mắt lại Miêu Nghị giống như nhìn thấy tận mắt tư thái bọn họ đang ẩn giấu vào trong bức tượng đá nào. Trong tiếng “vù vù”, trên trăm đạo sương mù chợt hút vào bên trong trăm bức tượng đá.
Đám người Lão bản nương vẫn chú ý phía dưới, không thấy Miêu Nghị có vẻ mê man trong sương mù giống như những người khác, chỉ thấy Miêu Nghị lẳng lặng nhắm mắt bất động đứng nguyên tại chỗ, hắn cũng rất giống như một pho tượng đá bình thường.
- Bắt đầu!
Người trọng tài bắt đầu đếm:
- Một, hai, ba. . .
Miêu Nghị nhắm hai mắt, chân mày khẽ động, tựa hồ bị mấy con số kia nhắc nhở mình tới đây làm gì, đột nhiên khẽ động, xông thẳng đến trước một pho tượng đá, đánh ra một quyền.
Ầm! Một quyền gọn gàng đánh nát.
Bên trong khối băng vỡ nát, một con Băng linh toát ra hành lễ. Ánh mắt Lão bản nương nhất thời sáng lên, đuôi lông mày có vẻ toan tính, suy nghĩ lúc quay lại tiểu tử kia không biết có đưa ‘Băng Nhan’ linh quả cho mình hay không. . .
Không biết nguyên nhân gì, những người quan sát đều cảm giác Miêu Nghị không phải tìm vận may giống như những người khác, bởi vì động tác của Miêu Nghị thật sự quá gọn gàng, không do dự giống như những người trước đó, hành động của hắn là xông thẳng tới mục tiêu, quyết đoán xuất thủ.
- Đạt được một quả ‘Băng Nhan’ linh quả! Đồng thời đạt được. . .
Người trọng tài còn chưa nói hết.
Miêu Nghị vừa dừng lại, động tác đã mau lẹ, thân hình liên tục chớp động giữa các bức tượng đá, có thể nói là nhanh chóng quyền đấm cước đá.
Rầm rầm rầm. . .
Từng pho tượng đá vỡ nát, từng con Băng linh toát ra lui về phía sau hành lễ.
Khi bức tượng đá thứ mười nổ tung, con Băng linh cuối cùng cũng từ trong vụn băng hiện thân, toàn trường trợn mắt há hốc mồm, tất cả đều choáng váng, tên này hành động cũng quá gọn gàng đi?
Lúc này Miêu Nghị mới chậm rãi thu hồi quả đám, hai mắt đang nhắm lại mới từ từ mở ra, khi nhìn thấy Băng linh trước mắt mới ý thức được mình đã làm gì, có thể nói vô cùng hối hận, đoán chừng lần này hắn sẽ xuất danh tiếng lớn rồi!
Hắn thấy nhiều cao thủ như vậy đều làm không được, vốn cho rằng mình cũng làm không được, vốn định làm qua loa cho xong chuyện, ai ngờ tiến vào trạng thái, nhất thời quên mất. . .
Bắc Cực lão tổ ngồi trên đài chủ trì, hai mắt chợt nhíu lại, ánh mắt của túc chủ tứ phương Tinh Túc hải cũng chiếu tới, Nam Cực lão tổ đã ngạc nhiên đứng lên, có chút khó tin nhìn Miêu Nghị ở phía dưới.
- Cha! Thủ hạ của đại tỷ cũng quá trâu bò đi!
Vân Phi Dương cả kinh nói.
Vân Quảng phục hồi tinh thần, dáng vẻ giống như vinh quang này cũng có phần của mình, cười hắc hắc nói:
- Đúng thế, người của Vân gia há lại có thể bình thường, đại tỷ ngươi năm đó là nhân vật người ta nghe tên đã sợ mất mật, ngay cả lão tử ta thấy nàng cũng phải cúi đầu đi qua! Ngay cả tiểu tử ngươi cũng chỉ có thể lấy được hai quả, vậy mà thủ hạ của Thu tỷ lại làm dễ như trở bàn tay.
Hắc Vân hồ nghi nói:
- Vân Quảng, người mang mặt nạ phía dưới chính là người của Đại Ma Thiên các ngươi?
Thật ra trong lòng Vân Quảng cũng không biết thế nào, hàm hồ suy đoán nói:
- Chẳng lẽ còn là người của Âm Dương Thiên ngươi hay sao?
- Tốt!
Thợ mộc hét to một tiếng, đột nhiên đứng lên kịch liệt vỗ tay, phá vỡ không gian yên lặng. Thợ đá cũng đứng lên vỗ tay theo.
Lão bản nương có thể nói là mừng rỡ, cũng đồng dạng đứng lên, mỉm cười nhẹ nhàng vỗ tay, nhưng trên mặt phát ra nụ cười từ tận đáy lòng, không phải là loại xã giao, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị.
Ngay cả trong mắt Nguyệt Dao cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, trường hợp này nói mỹ nữ thích anh hùng có lẽ có chút hơi quá, nhưng hành động của Miêu Nghị quả thật làm cho mọi người cảm giác kinh diễm.
Nhưng trong mắt nàng rất nhanh hiện lên hồ nghi, chẳng lẽ không phải là người mình vừa suy đoán? Nếu quả thật là người đó làm sao có thể lợi hại hơn nhiều cao thủ ở đây như thế?
Bạch Tử Lương cau mày, đồng dạng cũng có nghi ngờ như vậy, nhất là sau khi nghe thấy lời nói của Vân Quảng, người của Đại Ma Thiên?
Hai mắt Đường Quân híp lại, xem ra người mà sư tôn cho nằm vùng bên cạnh Vân Tri Thu rất không đơn giản, cũng không biết là người nào, chẳng qua người này cử động như thế có phải quá làm náo động hay không? Hoặc là có mục đích khác. . .
- Tốt. . . Tốt. . .
Toàn trường tiếp tục vang lên tiếng vỗ tay ồn ã, nghênh đón màn ấn tượng nhất của buổi yến hội.
Ngay cả Nam Cực lão tổ cũng đứng lên, mỉm cười vỗ tay, nhìn trọng tài khẽ gật đầu.
Lúc này trọng tài cao giọng nói:
- Đạt được mười quả ‘Băng Nhan’ linh quả! Đồng thời nhận được cơ hội tiếp tục tìm kiếm Băng linh!
Mười vị Băng linh một lần nữa dẫn Miêu Nghị đến giữa sân, Miêu Nghị đúng là cười khổ không dứt, lần xuất danh tiếng này thật lớn quá!
Sương mù lại nổi lên, đợi đến khi sương mù tiêu tán, Miêu Nghị nhắm mắt đứng trên bãi đất trống chính giữa chậm rãi mở hai mắt ra, quay đầu liếc nhìn về phía Nguyệt Dao, trong lòng thở dài một tiếng. Nếu lão Tam thích, cho dù không muốn xuất đầu cũng phải xuất, chuyện này đối với mình mà nói lại không có khó khăn gì, sớm kết thúc một chút càng tốt, đừng làm chậm trễ cơ hội mình ở đây tu luyện. . .
Ánh mắt Nguyệt Dao vừa chạm vào mắt hắn, trái tim liền nhảy loạn một trận, có thể xác nhận Miêu Nghị vừa nhìn nàng, không khỏi suy đoán. . . Chẳng lẽ hắn cũng có ý tứ với ta?
Nguyệt Dao thật ra rất mong đợi ‘Ngưu Nhị’ chính là ‘ Yến Bắc Hồng ’, trong dẹp loạn Tinh Túc hải nàng cũng cảm giác ‘Yến Bắc Hồng’ không đáng ghét như những nam nhân khác, hơn nữa có ý tứ chủ động tiếp xúc, sau khi trở về Thiên Ngoại Thiên nàng thường xuyên nhắc tới trước mặt sư tỷ, thậm chí còn từng tán dương trước mặt sư tôn.
Lần này vì người có thể là ‘ Yến Bắc Hồng ’ kia, vừa liếc nhìn lại có cảm giác tim đập chân run!
Sau khi Nguyệt Dao kịp phản ứng, tâm tình hơi có chút bối rối, nhưng một ý niệm khác lại chủ đạo suy nghĩ trong đầu. . . Hắn rút cuộc có ý tứ với ta hay không? Ánh mắt của hắn nhìn mình có chút không giống. . .
Nàng hình như nghĩ nhiều quá rồi. . .
- Bắt đầu!
Người trọng tài cao giọng đếm:
- Một. . .
Miêu Nghị đã lắc mình khẽ động, động tác mau lẹ, quyền đấm cước đá, từng pho tượng đá vỡ nát, từng con Băng linh toát ra, lui về phía sau hành lễ.
- Tốt!
Thợ mộc và thợ đá lại kích động, cùng kêu lên hét to vỗ tay. Lão bản nương mỉm cười, má lúm đồng tiền như hoa, đứng lên nhẹ nhàng vỗ tay, khách sạn Phong Vân đúng là lực áp quần hùng!
- Tốt!
Lại có tiếng khen ngợi vang lên, cha con Vân Quảng cùng nhau đứng lên vỗ tay hô lớn, thổi phồng Lão bản nương, ai kêu bọn họ là người một nhà.
Một tràng tiếng vỗ tay kèm theo tiếng “ Tốt” vang lên khắp nơi.
- Đạt được hai mươi quả ‘Băng Nhan’ linh quả! Đồng thời có cơ hội tiếp tục tìm kiếm Băng linh!
Người trọng tài cao giọng tuyên bố.