Chương 828: Tiết mục áp chảo lên đài

Tu luyện cái rắm gì thế này! Tâm tình kích động không có cách nào bình tĩnh trở lại! Hiện giờ tu vi của hắn mới là Thanh Liên lục phẩm, vốn mỗi ngày luyện hóa tám viên hạ phẩm Nguyện Lực châu, hiện tại đột nhiên nhảy đến mỗi ngày luyện hóa mười viên, nói cách khác tốc độ tu luyện của mình đã đạt đến Thanh Liên bát phẩm, điều này sao có thể?

Miêu Nghị hoàn toàn không thể tin được, hoài nghi mình đang nằm mơ. “Bốp”, hắn tàn nhẫn tát mình một cái, đau điếng!

Đau cũng rất thoải mái! Bởi vì chứng minh không phải ta đang nằm mơ, “bốp”, lại tàn nhẫn tát cho mình một cái nữa!

- Hắc! Tiểu tử này không phải uống lộn thuốc rồi chứ, tại sao lại tự tát mình như vậy. Tát rất mạnh còn không nói, đánh xong lại còn cười khúc khích, giống như đánh rất đã nghiền. Thợ đá, đi, chúng ta giúp hắn tát thêm mấy cái!

Miêu Nghị đang đắm chìm trong điên cuồng bỗng nhiên tỉnh lại, quay đầu nhìn ra cửa, không khỏi sửng sốt.

Chỉ thấy lão bản nương, thợ mộc và thợ đá không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong phòng hắn, Lão bản nương nhìn hắn há hốc mồm, bờ môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, trong quyến rũ lại có chút khờ khạo, hình như cũng bị cử động tự mình đánh mình của Miêu Nghị làm cho kinh hãi.

Hỏng bét! Bọn họ nhìn thấy hành động khó hiểu của mình rồi! Trên mặt Miêu Nghị vẫn in rõ dấu vết đỏ lòm của hai cái tát, trầm giọng nói:

- Tại sao đi vào không gõ cửa? Đây không phải là khách sạn của các ngươi. . .

Hắn giơ ngón tay đi tới trước mặt thợ mộc và thợ đá, cảnh cáo nói:

- Hai người các ngươi muốn làm gì?

- Ngươi không phải đánh cho đã nghiền sao? Hai người chúng ta giúp ngươi tát hai cái.

Thợ mộc cười hắc hắc.

- Cút!

Miêu Nghị rống lên một tiếng, nhanh chóng tung mình nhảy xuống bên kia giường tránh né.

- Đừng nghịch nữa! Đây không phải ở khách sạn!

Lão bản nương quát bảo thợ mộc và thợ đá ngưng lại, nghe ý tứ này, nàng tựa hồ cũng biết khi ở khách sạn mấy người này cũng thường xuyên hành hạ Miêu tiểu nhị.

Nàng tiến lên, nhìn hai vết tát đỏ lòm trên mặt Miêu Nghị, hồ nghi nói:

- Ngưu Nhị, ngươi làm gì vậy? Tại sao lại tự nhiên đánh mình? Ngươi đã làm việc trái với lương tâm sao?

Thợ mộc hắc hắc nói:

- Nhìn hắn cười ngây ngô như vậy, không giống như làm việc trái với lương tâm, mà giống như ngứa da thịt rồi.

Chuyện này không có cách nào giải thích! Miêu Nghị nói tránh đi:

- Lão bản nương tự mình tới đây, có chuyện gì phân phó sao?

Lão bản nương thật ra không có gì phân phó, hai ngày này xã giao biết Miêu Nghị sợ lộ mặt nên cũng không dẫn hắn theo, để cho hắn ở chỗ này tu luyện, nhưng hôm nay Băng cung chính thức thiết yến khoản đãi, cũng không muốn Miêu Nghị ở lại một mình, muốn cho hắn đi nhận thức một chút, cho nên vừa ra khỏi cửa liền kêu thợ mộc và thợ đá đến gọi Miêu Nghị.

Ai ngờ thợ mộc và thợ đá gõ cửa cũng không thấy bên trong có phản ứng, Lão bản nương cũng thấy kỳ quái, người rõ ràng ở bên trong làm sao lại không có phản ứng, không xảy ra chuyện gì chứ?

Kết quả ba người xông vào, nhìn thấy Miêu Nghị đang tự giơ tay tát mình, liền đứng cười khúc khích.

Bọn họ không biết Miêu Nghị vừa rồi đang chìm đắm trong hưng phấn điên cuồng, nếu không phải tự tát mình hai cái, sợ rằng còn không nghe được bọn họ nói chuyện mà tỉnh táo lại.

Nhưng Lão bản nương cũng không giải thích với Miêu Nghị tại sao bọn họ phải xông vào, ta muốn xông vào thì xông vào đấy?

Thấy không có chuyện gì, nàng cũng không hỏi nhiều:

- Không có phân phó gì, hôm nay Băng cung chính thức thiết yến khoản đãi. Ngươi không phải nên đi xem một chút sao?

Thì ra là chuyện này! Mấy trò ăn uống đó thì có gì thú vị chứ, Miêu Nghị ôm bộ mặt đỏ lòm, cười hắc hắc nói:

- Ta không đi, ta không sao, các ngươi không cần phải để ý đến ta, các ngươi cứ đi đi, ta ở đây tu luyện là được rồi.

Nhìn thấy bộ dạng này, Lão bản nương thật sự muốn tiến lên cho hắn thêm hai cái tát.

Thợ đá lắc đầu thở dài nói:

- Tiểu tử này thật sự thích tu luyện đến u mê rồi. Lẽ nào mục đích ngươi tới đây là tu luyện sao? Vất vả lắm mới tới được đây, cũng phải đi nhận thức, học hỏi một chút chứ.

Miêu Nghị ước gì có thể đuổi bọn hắn đi, hắn dĩ nhiên thích ở đây tu luyện hơn nhiều, đưa tay cùng mời nói:

- Lão bản nương đi thong thả.

Lão bản nương liếc mắt xem thường, quay đầu rời đi:

- - Đừng quan tâm tới hắn, chúng ta đi thôi.

- Ách. . . Lão bản nương.

Miêu Nghị không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên lại chạy lên trước ngăn cản.

Thợ đá hắc hắc nói:

- Hối hận? Lại muốn đi?

Miêu Nghị không để ý tới hắn, cười làm lành nói với Lão bản nương:

- Lão bản nương, chúng ta ở Băng cung vài ngày sao?

Lão bản nương nói:

- Không ở đến mấy ngày, nhưng đại thọ hai mươi vạn năm không phải chuyện vui bình thường, mặc dù sẽ không giống người phàm ở thế tục, mỗi ngày đều tổ chức yến tiệc vui chơi giải trí, nhưng ba ngày một tiểu yến, năm ngày một đại yến vẫn không tránh khỏi. Tiểu yến, đại yến có lẽ cũng hai ba lần, nếu không chuyện vui lớn như vậy không đủ để chúc mừng.

Miêu Nghị hiểu rõ nói:

- Tổ chức hai ba lần. Nói cách khác, không sai biệt lắm sẽ ở đây mười ngày!

- Hôm nay là ngày thứ ba, cũng là ngày tổ chức tiểu yến, nếu ngươi không muốn đi thì tôi, nhưng nếu là đại yến, ngươi vẫn phải lộ mặt. Ta biết ngươi lo lắng, nhưng có thợ mộc và thợ đá đi cùng, ngươi cũng không cần sợ, ta không tin có người có thể mạnh mẽ lấy mặt nạ trên mặt ngươi xuống. Còn nếu ngươi vẫn ẩn núp, không chịu ra ngoài, người khác sẽ xem chúng ta sợ phiền phức, ngươi không biết xấu hổ, nhưng khách sạn Phong Vân của ta vẫn cần thể diện!

Lão bản nương quay đầu lại kêu thợ đá và thợ mộc cùng rời đi.

- Lão bản nương. . .

Miêu Nghị đuổi theo ra ngoài cửa, còn muốn thoái thác chuyện lộ mặt trên yến hội.

- Cứ quyết định như vậy!

Lão bản nương dứt khoát nói.

Miêu Nghị không biết nói gì, quay đầu lại lại vội vàng rút vào trong phòng riêng của mình. Thời gian không còn nhiều lắm, không thể lãng phí, hiện tại cũng không cần suy nghĩ nhiều, nắm chặc cơ hội đề cao tốc độ luyện hóa Nguyện Lực châu quan trọng hơn bất cứ chuyện gì. Hắn khoanh chân ngôi trên giường, ném Nguyện Lực châu vào trong miệng, tranh thủ thời gian tu luyện.

Lại một ngày trôi qua, Miêu Nghị vẫn nhắm mắt, nhưng khóe miệng đã hiện lên nụ cười, không ngoài dự liệu, trong pháp nguyên lại xuất hiện thêm một viên lam tinh, tốc độ luyện hóa Nguyện Lực châu tăng lên mỗi ngày mười một viên.

Qua một ngày nữa, trong pháp nguyên, viên lam tinh thứ tư và hồng tinh đối ứng xuất hiện, cả hai hấp dẫn lẫn nhau, từ từ xoay tròn. Đối với Miêu Nghị mà nói, giờ khắc này không có thứ gì trên cõi đời này có thể lay động lòng người hơn viên tiểu tinh này, bởi vì tốc độ luyện hóa Nguyện Lực châu tăng lên tới mỗi ngày mười hai viên, ý vị tốc độ tu hành cũng tăng lên trên phạm vi lớn.

Hiện tại hắn thật sự không muốn có bất kỳ người nào và bất cứ chuyện gì tới quấy rầy mình, cũng không muốn đi chọc vào bất cứ kẻ nào và bất cứ chuyện gì, chỉ muốn nắm bắt cơ hội hiếm có này an tâm tu luyện.

Nhưng thế giới này không phải thế giới của một người, luôn luôn có người và sự việc phải đối mặt, không cách nào tránh khỏi. Đảo mắt đã là ngày thứ năm tới Nam Cực Băng cung, ba ngày một tiểu yến, năm ngày một đại yến đã đến giờ rồi.

- Ngưu Nhị, đi, đi dự tiệc.

Thợ mộc trực tiếp xông vào ồn ào.

Miêu Nghị chỉ có thể tiếc hận thu công, đứng dậy ra khỏi gian phòng, cùng thợ mộc, thợ đá canh giữ ở ngoài cửa phòng Lão bản nương.

Lão bản nương vừa ra khỏi cửa, liếc mắt nhìn Miêu Nghị, xoay người bước đi, ba người lập tức theo đuôi, đi đến đại sảnh phía dưới.

Đại sảnh của tòa lâu đài bằng băng này khá lớn, bố trí kiểu vòng tròn trên trăm chiếc bàn hình tròn, mỗi bàn mười vị trí, trên bàn bày đầy sơn hào hải vị, rực rỡ muôn màu, tất cả đều là đặc sản của Nam Cực Băng cung, bên trong phòng khách có thể nói mùi thơm bốn phía, cộng thêm sắc thái mê huyễn của Băng cung, khiến buổi yến tiệc lần này thật sự có thể nói là làm người ta tâm thần sảng khoái.

Khi đám người lão bản nương tới nơi, bên trong phòng khách đã đến không ít người, có chủ nhân ngồi cùng nhau, có hạ nhân ngồi cùng nhau.

Lão bản nương cười dài khoát tay cự tuyệt lời mời của những người khác, không phân biệt chủ thứ, dẫn ba người ngồi xuống một chiếc bàn trống.

Khách nhân dự tiệc lục tục từ bốn phía xuất hiện, Miêu Nghị liếc nhìn Nguyệt Dao đang đi cùng Đường Quân, cũng không biết Đường Quân có phải cố ý hay không, sau khi ánh mắt dừng lại ở chỗ này một lát, liền dẫn người tiến tới.

- Vân Tri Thu, không ngại cho chúng ta ngồi đây chứ?

Đường Quân cười hỏi một tiếng.

Lão bản nương biết Miêu Nghị không muốn lộ mặt, cho nên mới cố ý chọn vị trí tương đối khuất này, không muốn chen chúc ở phía trước, đoán chừng hai vị đại ca ở Lưu Vân Sa hải sau khi gặp nàng cũng sẽ đi qua, ai ngờ Đường Quân lại chạy tới tham gia náo nhiệt.

Nhưng nơi này cũng không phải Lão bản nương làm chủ, tất cả mọi người đều là khách nhân, có chỗ trống đương nhiên không có đạo lý không cho người khác ngồi, chỉ có thể cười dài đưa tay xin cứ tự nhiên.

Đường Quân quay đầu nhìn hai gã tùy tùng đang muốn tìm vị trí khác ngồi, nói:

- Vân Lão bản nương cũng không ngần ngại, vậy hôm nay chúng ta tùy ý ngồi cùng nhau đi.

Cho nên Thiên Ngoại Thiên có bốn người cũng ngồi ở bàn này.

Miêu Nghị thật sự không biết nói gì. Nguyệt Dao vừa ngồi xuống liền chăm chú nhìn hắn không nói, hơn nữa lão Tam vừa đến, lập tức thu hút không ít ánh mắt của các thanh niên tài tuấn xung quanh, tựa hồ không ngừng phóng ánh mắt về phía này, nếu không vì ngại mất mặt, đoán chừng tất cả bọn họ đều đã chen chúc tới đây.

Lão Tam à lão Tam, sớm biết ngươi lớn lên xinh đẹp đến trình độ họa thủy như thế này, lúc đầu đại ca ta nên đánh cho mặt ngươi tàn phế. . . Trong lòng Miêu Nghị thầm nhủ.

Sau khi khách nhân dự tiệc lục tục đến đông đủ, cuối cùng Nam Cực lão tổ dẫn Bắc Cực lão tổ và túc chủ tứ phương Tinh Túc hải tới. Mấy lão yêu quái gần như đồng thời đại ngồi chủ vị, có bốn vị Tinh Túc hải kia ở đây, cũng không có những người khác dám tiến lên phía trước tiếp cận.

Tám đại Yêu Vương đi theo bốn vị kia, ngồi một bàn khác, cũng không ai dám đến chen chúc.

- Chư vị không cần khách khí, đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ, chiêu đãi không chu toàn, kính xin tận tình hưởng dụng!

Nam Cực lão tổ cười ha ha chào hỏi một tiếng, hai bên lập tức vọt tới một đội vũ nữ, trong nháy mắt khắp đại sảnh vang lên tiếng ca múa, yến hội chính thức bắt đầu.

Sau khi Nam Cực lão tổ nâng chén chúc rượu với những người ngồi cùng bàn, chợt dẫn mấy tên đệ tử đi đến từng bàn mời rượu hàn huyên.

Mỗi một bàn đều có một tên tiểu yêu rót rượu.

- Vân Tri Thu, hôm nào Đường mỗ đến khách sạn Phong Vân ở, nhất định phải hoan nghênh ....!

Đường Quân tìm đề tài, chủ động nâng chén với Lão bản nương.

- Nhé! Đây là Đường Quân ngươi nói, có người đưa tiền tới cửa, ta há có thể không hoan nghênh, ta ước gì ngươi ở đó mấy năm không đi.

Lão bản nương cười dài nâng chén.

- Ở mấy năm? Bán Đường Quân ta cũng không đủ tiền phòng.

Hai người cùng nhau nâng chén, sau đó cùng nhau cạn ly.

Tiểu yêu lại chủ động rót đầy rượu vào ly, Đường Quân chủ động nể mặt Lão bản nương, Lão bản nương dĩ nhiên cũng phải đáp lễ một chút, chủ động nâng chén nói với Nguyệt Dao:

- Nguyệt Dao tiên tử đúng là tướng mạo như tiên thiên, ba tên hầu bàn thụ hạ của ta vừa nhìn thấy ngươi là trợn mắt há hốc mồm, đoán chừng cả đời này cũng chưa từng thấy muội tử nào xinh đẹp như vậy.

Có sao? Không nhìn ra!

Nguyệt Dao theo bản năng liếc Miêu Nghị một cái, nâng chén nói cám ơn.

- Mộc huynh, Thạch huynh, còn cả vị Ngưu huynh đệ này nữa.

Đường Quân lại giơ chén.

Ba người nhìn nhau, đứng dậy nâng chén tạ ơn, uống một hơi cạn sạch, sau đó ngồi xuống.

Rượu vừa vào miệng, Miêu Nghị mới phát hiện rượu này bất phàm, lúc uống vào có thể mát lạnh đến mức cả người run rẩy, nhưng vừa vào bụng lập tức hóa thành dòng nước ấm tuôn trào khắp tứ chi bách hài, làm cả người thoải mái.

Thợ mộc truyền âm giải thích:

- Rượu này tên là ‘Băng Lộ’, uống nhiều sẽ có tác dụng trợ giúp tu vi, chính là đặc sản Băng cung, tu sĩ bình thường khó mà uống được một ngụm, lần này Nam Cực lão tổ lấy ra đãi khách như vậy, coi như là xuất thủ bất phàm.

Sau đó lại mấy lần tới tới lui lui chúc rượu, trên căn bản chính là Lão bản nương và sư huynh muội Đường Quân cười nói trò chuyện, Miêu Nghị tựa hồ là thân phận hạ nhân, có thể ngồi cùng nhau đã coi như đặc thù, không tới phiên bọn họ nói chuyện, yên lặng ăn uống là được, Miêu Nghị cũng không muốn nhiều lời làm gì.

Đợi đến khi Nam Cực lão tổ đi chúc hết tất cả các bàn, trở về chỗ ngồi, Lão bản nương và sư huynh muội Đường Quân cũng rời tiệc nâng chén đi lại, hiện trường lập tức có chút rối loạn, nhưng vẫn lộ ra vẻ náo nhiệt vui mừng.

Ước chừng một lúc lâu sau, đoàn ca múa giữa đại sảnh lui ra, chỉ thấy có người đem một chiếc bàn băng dài mảnh đến phía trước bàn của Nam Cực lão tổ, phía trên bao trùm một tầng bông tuyết rất dầy, cũng không biết trên bàn băng kia để thứ gì, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Thợ mộc truyền âm nói:

- Ngưu Nhị, tiết mục áp chảo của yến hội lên đài rồi.

Miêu Nghị thấy mọi người đang đi mời rượu chung quanh cũng lục tục trở về vị trí, bất giác hỏi:

- Tiết mục áp chảo gì vậy?

Thợ mộc cười nói:

- Còn cần nói nữa sao, chỉ ăn uống như thế thì có gì thú vị, ngày đại hỉ như thế này, Nam Cực lão tổ há có thể không làm chút chiêu trò để mọi người cao hứng.

Lúc này Lão bản nương và sư huynh muội Đường Quân cũng trở lại, chỉ nghe Đường Quân cười nói:

- Không biết Nam Cực lão tổ muốn làm trò trợ hứng gì.

Vuốt váy ngồi xuống, Lão bản nương cười nói:

- Đại thọ hai mươi vạn năm, dĩ nhiên là phải nổi bật, làm mỏi mắt mong chờ. Ánh mắt của mọi người lần lượt tập trung lên trên người Nam Cực lão tổ, Bắc Cực lão tổ ngồi bên cạnh vuốt râu mỉm cười, túc chủ tứ phương Tinh Túc hải lại giữ vẻ mặt nhạt nhẽo, có cảm giác như chuyện này không liên quan đến mình.