Chương 799: Bẫy cả tổ tông (Hạ)

- Trước đó, tại sao ngươi lại không báo chuyện này cho ta biết?

- Chỉ là chuyện nhỏ, tôi không muốn quấy rầy tới đại nhân!

- Đánh rắm! Chỉ là chuyện nhỏ sao?

Hô Duyên Thái Bảo lộ ra ánh mắt hận không thể ăn sống nuốt tươi tên này, tức giận nói:

- Chuyện nhỏ này đã khiến cho tự thân thánh giá ra mặt, ngươi còn dám nói đó là chuyện nhỏ sao? Ngươi có biết rằng ngươi lần này đã gây ra chuyện lớn đến mức nào hay không? Khiến trong tối, phải phái đi bao nhiêu người, phải trả ra giá cao đến mức nào không?

- Tự thân thánh giá ra mặt sao? Trần Nguyên khiếp sợ nói:

- Điều này sao có thể xảy ra được? Trước kia, những tin tức tương tự cũng có nhưng Thánh giá chưa bao giờ làm to chuyện đến thế!

Hô Duyên Vĩnh Bình có thể vẫn chưa biết lão tổ tông đang nói là có ý gì, nhưng Tào Lục cùng Tô Yên Nhiên lại sợ tới mức mặt trắng bệch, vừa quỳ vừa run.

Hô Duyên Thái Bảo chỉ vào mũi Trần Nguyên, tức giận nói:

- Ngươi ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng lại vớ phải cái thời cơ tốt nhỉ! Lần đầu cùng lần thứ hai mà U Minh long thuyền xuất hiện cách nhau tròn năm vạn năm. Tính đến hiện tại, cũng vừa tròn năm vạn năm, nên Thánh tôn mới đoán là có nhiều khả năng nó sẽ xuất hiện, dĩ nhiên sẽ tin là thật!

Lập tức, Trần Nguyên sợ đến ngây người. Dù gã có tu vi cũng coi như bất phàm, nhưng vào lúc này, trán gã vẫn đang đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

Gã tốn bao công sức dẫn Miêu Nghị ra ngoài biên cương để giết chết hắn, chính là vì không muốn làm lớn chuyện ra, kết quả lại thành chuyện lớn đến động trời!

- Ông trời ơi!

Hô Duyên Thái Bảo chỉ vào đám người ở phía dưới, vẻ mặt điên cuồng nói:

- Rốt cuộc thì bọn điên khùng các ngươi đã làm những gì rồi?

Lần này, chuyện U Minh long thuyền là do một mình y âm thầm xử lý, y muốn tra ra chân tướng của chuyện để lộ bí mật cũng không khó, chỉ cần gỡ ra từng vòng của chuỗi dây chuyền luẩn quẩn, không buông tha bất kì kẻ đáng nghi nào là được. Không ngờ còn chưa bắt đầu tháo vòng, chuyện đã dẫn đến trên người Trần Nguyên. Trần Nguyên báo ra chân tướng của chuyện này, có thể nói là đã khiến cho Hô Duyên Thái Bảo giật mình.

Mấy chục năm trước, Hô Duyên An Khang vì chuyện này mà tìm đến Trần Nguyên, bởi vì Trần Nguyên vẫn luôn chiếu cố con cháu của Hô Duyên Thái Bảo. Mà bản thân Hô Duyên Thái Bảo thì không nhàn rỗi để quan tâm đống con cháu không ngừng sinh sôi nảy nở đến mức đếm không hết này, chỉ chiếu cố mấy con nối dõi đang tu luyện thôi, với y thì thế là đủ rồi.

Chỉ là đối phó với mấy tên tiểu tốt mà thôi, đáng lẽ ra chuyện có thể giải quyết dễ như trở bàn tay, nhưng Trần Nguyên không muốn dẫn đến phiền toái cho Hô Duyên Thái Bảo. Bởi vì giết chết 1 phủ chủ trong lãnh thổ Tiên Quốc cũng không phải là chuyện nhỏ, nhỡ bị điều tra ra thì hỏng, chư hầu cấp dưới cũng đâu phải hạng ăn chay, hắn coi như là đã nghĩ cho Hô Duyên Thái Bảo rồi!

Đúng vào lúc ấy, Từ Kính Tùng của Trấn Quý điện đã xảy ra xung đột với Miêu Nghị, Triệu Phi, Tư Không Vô Úy, thế là kế hoạch chuyển hướng vào Từ Kính Tùng, muốn lợi dụng chuyện Từ Kính Tùng bị cụt tay nên muốn báo thù. Nên lập kế đẩy ba người bọn Miêu Nghị ra biên cảnh để xử lý hết, thật không ngờ là Từ Kính Tùng đã từ chối. Sau đó thì Hô Duyên An Khang qua đời nên việc này tạm thời gác qua một bên.

Ai ngờ nhiều năm sau, Từ Kính Tùng lại chủ động tìm tới, mà cháu nội của Hô Duyên An Khang cũng luôn muốn báo thù cho cha.

Tóm lại, người có hiềm nghi đều không muốn buông tha, cho dù là từng bước một, giết từng người một cũng được, thù giết cha không đội trời chung cũng có thể hiểu được, thế là kế hoạch bị ngừng tạm thời kia liền bắt đầu làm lại lần nữa.

Trần Nguyên tính chắc là vào dịp Tuế chước mỗi năm, Đào bà bà đều sẽ đi Thiên Ngoại Thiên để bái kiến Mục Phàm Quân, mà Đào bà bà lại tương đối được Mục Phàm Quân tín nhiệm. Nên nếu vào lúc kia, làm cho Mục Phàm Quân biết được tin tức của U Minh long thuyền, chắc chắn là Đào bà bà sẽ phải ra sức. Còn ở phía dưới, Từ Kính Tùng sẽ xem xét cơ hội để đề cử, chuyện như thế sẽ thành công rồi.

Đối với Trần Nguyên mà nói, đây không phải là chuyện phí tinh lực gì cả, chẳng qua là tùy tiện nói một câu, thuận thế mà thôi, cảm thấy cũng không có gì là ghê gớm cả. Dù sao thì tin tức về U Minh long thuyền vẫn luôn thật giả không rõ, gã hoàn toàn không coi trọng chuyện đó. Dựa vào kế hoạch cũ, sau đó phái thủ hạ ra, chính là tuần kiểm Tào Lục, âm thầm liên hệ người giải quyết Miêu Nghị là xong rồi, không cảm thấy có độ khó gì cả.

Chân tướng lại là như thế sao? Hô Duyên Thái Bảo hoàn toàn không thể tin được, đích thân chạy đi tìm những người liên quan để hỏi cho rõ.

Bây giờ, sau khi xác nhận chân tướng, Hô Duyên Thái Bảo quả thực là muốn điên lên. Nguyên nhân gây ra chuyện này lại là vì một kẻ thuộc đám con cháu của y gây ra, một đứa con cháu mà chính y cũng không biết tên. Chỉ là chuyện nhỏ do một người phàm gây rối lung tung, vậy mà lại khiến cho ngay cả Chí tôn Chí thánh của Tiên Quốc cũng phải trực tiếp nhúng tay vào!

Nếu là những người khác cũng thôi đi, nên xử lý như thế nào liền xử lý như thế ấy, nhưng ngặt một nỗi đó lại là con cháu của y khiến y muốn vứt cũng vứt không ra.

Y không thể tưởng tượng nổi hậu quả khủng khiếp phải gánh lấy khi Thánh Tôn nổi giận lôi đình, đã từng gặp qua kẻ lừa cha dối ông, chứ chưa từng thấy qua kẻ nào đặt bẫy cho tổ tông chui vào, thật sự là bị hại thảm rồi!

- Cần giết bốn người, còn có ba tên nữa đâu? Các ngươi còn làm những gì nữa? Bây giờ nói hết cho ta nghe, không được giấu diếm bất kỳ điều gì, nếu không sẽ để lại quá nhiều cái đuôi, muốn cắt cũng cắt không sạch được!

Hô Duyên Thái Bảo nắm chặt hai đấm, cố gắng khống chế tâm tình mình rồi mới hỏi. Y sợ nếu mình không kiềm chế được, hơi sơ sẩy thôi thì lửa giận sẽ phun ra rồi đánh chết mấy tên kia ngay tại chỗ!

Trần Nguyên sợ hãi nói:

- Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy lên chức Điện chủ, nên không tiện ra tay, chưa từng động chạm đến. Trừ tên Miêu Nghị này, còn lại là Nhậm Huyền Minh cũng ở Lưu Vân Sa Hải, cũng đã ra tay hai lần nhưng đều thất bại, bởi vì luôn có một thủ hạ trung thành tên là Bàng Vô Kỵ-một trong Song Hùng, nên cả hai lần đều có người cứu được. Hiện giờ hắn càng co lại không ló mặt ra, nên không có cơ hội ra tay.

Lập tức, Hô Duyên Thái Bảo cười lạnh:

- Tốt a! Các ngươi mất nhiều công sức như thế, đến bây giờ vẫn chưa xử lý được một tên nào, ngược lại lại dẫn tới phiền toái lớn như thế này. Các ngươi thật đúng là có khả năng lớn đấy!